CHƯƠNG 46
KHI TRỞ VỀ TỪ NEW JERSEY, ngay trước bữa tối, Decker đã trở thành một con người hoàn toàn khác hẳn.
Anh phụ giúp mọi việc, dọn dẹp bàn ăn, giúp phục vụ đồ ăn, trò chuyện với chị em của Jamison và gia quyến của Frank gồm cha mẹ và anh chị em, cho họ sự lắng nghe và cảm thông sâu sắc.
Sau đó, khi mọi người quay về một nhà nghỉ gần đó để nghỉ ngơi, Jamison dồn anh vào nhà bếp, nơi anh đang chất bát dĩa vào máy rửa bát sau khi dọn dẹp bàn ăn.
“Anh không sao chứ?” Cô nói, trông có vẻ lo lắng.
Anh đặt chiếc nồi cuối cùng vào máy, thả vào một viên rửa bát, ấn nút khởi động và đóng máy lại trước khi quay sang cô.
“Tôi chỉ đang cố gắng giúp đỡ, Alex.”
“Tôi biết. Tôi cũng muốn nói về chuyện đó. Chỉ là thật không giống... anh biết đấy?”
“Ý cô là, không hề giống tôi lúc bình thường?”
Trông cô có vẻ xấu hổ nhưng không phản đối.
“Chắc do cô ảnh hưởng đến tôi đó, Alex.”
“Thế có tốt hơn không?” Cô nói nhỏ.
“Ắt hẳn là có. Mọi người có vẻ thích tôi bây giờ hơn so với khi tôi sống ở Ohio.” Anh im lặng một lúc. “Tôi biết mình rất kém trong các mối quan hệ xã hội. Và tôi biết đầu mình bị làm sao ấy mà tôi không thể nói những gì tôi muốn nói trong một số tình huống nhất định. Như khi người ta cần... cần sự an ủi, tôi nghĩ thế. Nhưng chỉ vì tôi không nói ra, không có nghĩa là tôi không có nghĩ đến.”
Cô xoa xoa cánh tay anh. “Tôi biết điều đó, Amos. Tôi thực sự hiểu.”
“Nhưng tôi đang cố gắng đây. Chỉ là... mọi việc thật khó hơn so với hồi trước.”
Cô cười. “Tôi nghĩ anh đã cản thiện được rất nhiều rồi đấy. Thực ra anh cũng đã giúp tôi thay đổi nữa. Anh đã khiến tôi trở thành một người tốt hơn. Chắc chắn tôi đã trở thành một điều tra viên giỏi hơn nhiều. Khi chúng ta mới hợp tác, tôi thực sự còn không biết mình đang làm ra ngô ra khoai gì nữa mà.”
Anh gật đầu, dựa vào quầy và nhìn xuống chân mình. “Tôi nhớ khi Cassie và Molly chết. Người nhà cũng đến, có rất nhiều việc phải làm. Mọi người ai cũng suy sụp cả còn... còn tôi thực sự không thể làm gì. Tôi cứ ngồi đó như một cục thịt.”
“Nhưng điều đó có thể hiểu được. Anh đã phải chịu một mất mát quá khủng khiếp.”
“Ngày nào cũng vậy, có rất nhiều người phải chịu những mất mát khủng khiếp. Và họ vẫn có thể tiếp tục tiến về phía trước.”
“Chà, những gì anh đã làm hôm nay được đánh giá rất cao. Anh thực sự đã giúp đỡ rất nhiều. Amber rất biết ơn đấy.”
Anh không đáp lại điều này, mà chỉ xoa xoa đỉnh đầu.
“Chỗ đó thế nào rồi?” Cô hỏi.
“Thấy lạ lắm,” anh chỉ nói có vậy.
“Có gặp trục trặc nào về kí ức nữa không?”
“Không, không giống như trước đây.”
Cô gật đầu, nhưng vẫn có vẻ e ngại. “Anh đã tìm ra được gì ở Jersey rồi?”
Anh kể cho cô nghe về cuộc trò chuyện với Stanley Nottingham.
“Một kho báu?” Cô nói. “Anh có tin là có thật không?”
“Tôi nghĩ Bradley Costa đã tin vào điều đó. Không thì tại sao anh ta lại đến đây chứ?”
“Nhưng chỉ dựa vào một câu chuyện phiếm của người thứ ba, anh ta đã lựa chọn rời khỏi New York đến nơi này? Thật không hợp lí.”
“Sẽ rất hợp lí nếu Costa tự mình đào bới. Nottingham nói với tôi rằng anh ta dường như nắm được khá rõ thông tin trong các cuộc trò chuyện sau này của họ. Nghĩa là có thể Costa đã tự mình nghiên cứu đôi chút. Anh chàng làm việc ở Phố Wall. Dân ở đấy đã quá quen với việc thẩm định. Và còn một chuyện nữa.”
“Gì?”
“Cô có nhớ rằng Costa đã tham gia hết các hội nhóm ở đây, Kiwanisv.v...”
“Ừ, chúng ta đã xem qua tất cả những bức ảnh đó. Thì sao? Không có gì lạ cả.”
“Nhưng anh ta cũng tham gia vào hội nghiên cứu lịch sử địa phương.”
“Anh nghĩ rằng anh ta đã đến đó, nghiên cứu thêm và có thể đã tìm thấy vị trí kho báu? Hay chuyện gì khác?”
“Chắc chắn là có thể.”
“John Baron thì sao? Anh có nghĩ anh ta biết về kho báu tin đồn ấy không?”
“Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ cha chú của anh ta đã tìm kiếm nó. Vậy nên mới có mấy cái lỗ trên tường. Và mặc dù các khu đất bây giờ cỏ mọc um tùm, tôi đã thấy rất nhiều vệt đất sần sùi có dấu vết đào bới.”
“Nhưng anh không nghĩ rằng Baron biết nó ở đâu chứ?” Cô hỏi lại.
“Nếu anh ta biết, liệu anh ta có sống như hiện tại không?”
“Đúng thật. Vậy anh định làm gì bây giờ?”
“Tôi phải lần theo dấu vết của Costa và xem anh ta đã tìm thấy gì.”
“Nhưng tại sao lại có người đi giết anh ta chứ?”
“Nếu anh ta phát hiện ra vị trí kho báu, đó sẽ là một động cơ.”
“Còn ba nạn nhân khác?”
“Tôi không biết.”
“Nghe này, khi đám tang kết thúc, tôi có thể lại bắt tay vào giúp anh.”
“Cô không cần phải làm thế. Gia đình cô sẽ cần cô.”
“Tôi là một người phụ nữ, Decker.”
Trông anh có vẻ bối rối. “Vâng, tôi biết. Vậy thì sao?”
“Điều đó có nghĩa là tôi có thể làm nhiều việc cùng lúc ,” cô cười đáp.
Anh gật đầu. “Được rồi. Nhưng hãy nhớ rằng chúng ta có một tay buôn ma túy hung bạo ở đây. Tôi đã kiểm tra Brian Collins thông qua cơ sở dữ liệu của FBI. Hắn là một kẻ giết người máu lạnh. Nếu ngoài kia còn có nhiều kẻ giống như hắn, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn đấy.”
“Này, công việc của chúng ta vốn dĩ là vậy mà, có phải không?”
Anh nhìn cô chăm chú đến nỗi cô phải thốt lên, “Tôi biết. Anh không muốn bất cứ điều gì tồi tệ xảy ra với tôi. Nhưng tôi đã chọn việc này. Tôi chơi tất tay. Tôi sẽ chống lưng cho anh, anh cũng làm vậy, đúng không?”
Anh gật đầu.
“Còn một điều nữa, Decker.”
“Gì thế?”
Cô ngập ngừng nói, “Tôi... tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của anh với Zoe trên cầu thang, trước khi anh đi New Jersey.”
Decker liếc nhìn sang chỗ khác, mày nhăn lại.
“Những gì anh nói với con bé thật sự rất cảm động. Tôi biết rằng những lời đó đã giúp con bé rất nhiều. Và... và tôi đánh giá cao hành động đó.”
Vẫn nhìn ra chỗ khác, Decker nói, “Cô bé chỉ là một đứa trẻ. Nó không cần phải trải qua chuyện này.”
“Nhưng khi gặp chuyện không may, thật tốt cho con bé nếu có một người bạn như anh.”
“Và một người dì như cô,” anh đáp lời.
Anh lại xoa đầu, cố gắng vuốt nhẹ mái tóc vẫn còn dính bết.
“Anh đang lo lắng về điều gì đó, tôi có thể nhìn ra,” cô nói. “Không phải về vụ án chứ?”
Anh lắc đầu.
“Vậy đó là gì?”
“Tại bệnh viện ở Chicago, nơi tôi đến sau khi bị chấn thương não, họ đã nói với tôi rất nhiều điều, nhưng có một điều khiến tôi nhớ mãi.”
“Đó là điều gì?”
“Họ nói rằng một bộ não đã bị tổn thương có thể tiếp tục thay đổi. Phản ứng ban đầu là hội chứng cảm giác kèm và kí ức hoàn hảo. Nhưng họ nói rằng những thay đổi có thể tái xảy ra, trong nhiều năm sau.”
“Nhưng đã hơn hai thập kỉ qua và không có gì thay đổi cả, đúng không?”
“Cho đến khi tôi bị đập đầu ở đây.”
“Nhưng anh nói rằng sự cố về trí nhớ không còn xảy ra nữa. Còn hội chứng cảm giác kèm thì sao?”
Anh nhìn cô. “Khi tôi bắn Brian Collins, tôi không nhìn thấy màu xanh ánh điện như bình thường.”
“Anh thấy màu gì?”
“Tôi không nhìn thấy bất kì màu nào. Và tôi không hề cảm thấy buồn nôn hay ngột ngạt. đó không hẳn là điềm xấu. Nhưng thế nghĩa là có gì đó đã thay đổi trong đầu tôi. Và đó là điều hơi đáng lo ngại.”
“Tôi hiểu rồi. Vì vậy, có thể chân thương trên đầu anh đã gây ảnh hưởng. Nhưng rồi hội chứng cảm giác kèm có thể sẽ quay trở lại.”
“Một phần trong tôi không muốn nó quay trở lại. Nhưng -”
“Nhưng anh sợ rằng những thứ khác sẽ xảy đến và làm thay đổi con người anh?”
Lúc này anh nhìn thẳng vào cô. “Tôi đã trở thành một người khác rồi, Alex ạ. Tôi không muốn trải qua điều đó một lần nữa. Bởi vì tôi không biết tiếp theo mình có thể trở thành con người như thế nào nữa đây.” Anh nói thêm với một nụ cười thẹn thùng, “Và chấp nhận sự thật đi, người đó có thể không dễ thương bằng con người hiện tại của tôi đâu.”