CHƯƠNG 48
NGOÀI TRỜI MƯA NHƯ TRÚT NƯỚC. Từng hạt mưa rơi lộp bộp trên mái nhà khi toàn thể gia quyến và bạn bè tụ tập trong căn nhà sau đám tang.
Decker đã đến kịp để giúp Jamison và các chị cô sắp xếp mọi thứ. Thức ăn và đồ uống được bày ra, những chiếc ghế từ nhà bếp và các phòng khác được sắp xung quanh. Decker cũng đã chuyển cho Amber danh thiếp luật sư mà Ted Ross đã đưa cho anh. Cô nói sẽ gọi cho anh ta sau.
Zoe ngồi trên ghế ôm cả chăn và chú mèo Felix của mình, trong khi Amber ngồi nói chuyện khẽ khàng với họ hàng bên chồng.
Alice Martin đến với một hộp bánh. Bây giờ bà đang trò chuyện trong một góc phòng với Jamison và một trong những bà mẹ ở trường. Ted Ross và những người làm cùng tại Maxus đã nói lời tạm biệt tại khu mộ và bỏ qua sự kiện này. Decker nghĩ rằng làm thế là đúng, bởi vì cha của Frank đã nghiến răng ken két khi Ross đến gửi lời chia buồn với Amber ở nghĩa trang.
Tiếng gõ cửa khiến Decker liếc nhìn Jamison để cô biết rằng anh sẽ trả lời. Cô đáp lại bằng một nụ cười.
Decker mở cửa, ngỡ ngàng trước cặp đôi đang đứng đó.
John Baron và Cindi Riley, cả hai đều cầm ô, nhìn lại anh.
“Tôi hiểu rằng anh thực sự ngạc nhiên khi thấy sự hiện diện của chúng tôi ở đây,” Baron nhận xét.
Decker để ý thấy anh ta mặc chiếc quần kaki được bó hộp, sơmi trắng cài cúc và áo khoác thể thao bằng vải nhung đã bạc màu với những miếng vá ở khuỷu tay.
Dưới áo mưa, Riley mặc váy đén rộng dài đến đầu gối và đôi giày ống đồng màu. Tóc cô được tết thành bím kiểu Pháp. Tay kia cô cầm một gói hàng.
Decker nói: “Đúng vậy.”
Baron nói: “Chúng tôi đến để bày tỏ lòng thành kính.”
Riley đưa cho Decker gói hàng. “Và để tặng món quà này. Đó là một một chai rượu whisky mạch nha.”
“Được rồi,” Decker nói. Anh cứ đứng đó cho đến khi Jamison xuất hiện bên anh.
“Xin chào,” cô nói với cặp đôi.
Baron đưa tay ra. “Chúng ta đã gặp nhau rồi. John Baron. Đây là Cindi Riley.”
Jamison bắt tay họ.
Baron nói, “Như tôi đã nói với đồng nghiệp của cô đây, chúng tôi đến để bày tỏ lòng thành kính.”
Decker nói, “Và họ mang đến một chai scotch mạch nha đơn.”
Anh đưa nó cho cô.
Riley nói, “Tôi là người Ireland. Vào những đêm thức canh quan tài chúng tôi thường hay mang món này đến. Tôi hi vọng nó phù hợp.”
“Cô thật chu đáo. Mời hai người vào nhà,” Jamison nói.
Cô dẫn họ vào và Decker đóng cửa phía sau.
Mọi con mắt trong phòng đều hướng về những người mới đến.
Dường như không ai nhận ra Baron ngoài Alice Martin. Decker thấy bà hơi nhướn mày khi nhìn thấy anh ta, rồi quay lại cuộc trò chuyện của mình với một trong những bà mẹ trẻ từ trường của Zoe.
Baron và Riley trao đổi nhanh với Amber, gửi lời chia buồn.
Sau đó, Jamison dẫn cả hai đến chỗ Zoe và giới thiệu họ.
Đôi mắt lấp lánh, Baron quỳ xuống trước mặt Zoe. “Chú thấy cháu có vẻ là người không tin vào ma thuật.”
Zoe nhét ngón tay cái vào miệng và không trả lời.
“Chú sẽ coi câu trả lời là có, rằng cháu không tin vào phép thuật?” Baron nói.
Zoe gật đầu.
“Được rồi. Giờ để chú xem cái đã. Chú cất đâu rồi nhỉ?”
Anh vỗ vào túi áo khoác, nhìn xuống gầm ghế, rồi đưa tay với lấy tấm chăn và chạm nhẹ vào mép của nó. “Không chắc chắn là không có.”
Zoe bỏ ngón tay cái của mình ra và nói, “Cái gì không có ở đó cơ?”
Baron, giả vờ như không nghe thấy cô bé, nói, “Ồ, tất nhiên, giờ chú nhớ ra rồi. Zoe, cháu có thể thò tay vào tai phải chú mèo trong vòng tay cháu không? Chú nghĩ cháu sẽ tìm thấy nó trong đó.”
Zoe cảm thấy không chắc chắn, ngước nhìn Decker và sau đó là Jamison, đang gật đầu đầy khích lệ với cô bé.
Zoe từ từ đặt các ngón tay vào tai phải của Felix và mắt cô bé mở to khi cô rút ra một đồng bạc nhỏ. cô bé nói, “Làm sao nó lọt vào tai Felix được?”
Baron vỗ tay vào nhau và liếc nhìn Jamison. “Chà, chú chắc chắn rằng Felix là một chú mèo rất đặc biệt, phải không?”
Zoe gật đầu.
“Chà, những chú mèo đặc biệt có thể làm những điều kì diệu, chẳng hạn như giấu đồng xu trong tai.”
Anh cầm đồng xu và xem xét nó. “Xem nào, đây là một đồng xu rất hiếm. Nó sẽ mang lại may mắn cho bất kì ai sở hữu nó. Được chứ?”
“Vâng ạ,” Zoe nói, vẫn mở to mắt nhìn từ con mèo của cô bé đến đồng xu.
Baron giơ nó lên trước mặt cô. “Đồng xu này đã một trăm bốn mươi mốt tuổi. Nó từng thuộc về tổ tiên chú. Ông có rất nhiều đồng tiền và không phung phí nhiều đâu, nhưng đồng tiền này đã tìm đến với chú và chú sẽ rất vinh dự nếu cháu chấp nhận nó như một món quà biểu tượng cho sự trân trọng của chú dành cho cháu, vì cháu là một cô gái trẻ dũng cảm và chủ nhân của một chú mèo đặc biệt. Cháu sẽ làm điều đó chứ, Zoe? Cháu sẽ nhận lấy đồng xu chứ?”
Các ngón tay cô bé khép chặt lấy đồng xu và cô bé gật đầu.
Anh ngả người ra sau và nhìn cô. “Và bây giờ cháu có tin vào phép thuật không? Có lẽ chỉ một chút thôi? Hay ít nhất là tin vào những chú mèo rất đặc biệt?”
Cô bé gật đầu một cách hăng hái.
“Cháu phải nói gì, Zoe nhỉ?” Jamison nói, nhìn Baron đầy ngưỡng mộ.
“Cảm ơn chú.”
“Không, cảm ơn cháu vì đã vinh dự tiếp nhận nó.” Baron liếc qua Amber, người đang nhìn từ phía bên kia phòng. “Chú cá là mẹ cháu ngay bây giờ cần một cái ôm lắm đấy. Và cháu có thể cho bà xem đồng xu mới tinh, nhưng rất lâu năm của mình nhé.”
Zoe mỉm cười, bật dậy và chạy đến chỗ mẹ khi Baron đứng dậy.
Jamison nói: “Hành động vừa rồi của anh thật tuyệt.”
“Đúng vậy,” Riley đồng ý.
Jamison nói thêm, “Anh có vẻ là một người đa tài nhỉ.”
“Không đâu, tôi sợ là gì cũng biết, nhưng một nghề cho chín còn hơn chín nghề. Đời tôi giờ là thế đấy. Vậy, mọi chuyện ổn chứ?”
Jamison nói, “Thì cũng như bình thường cả thôi. Tôi chỉ mừng vì lễ tang đã xong xuôi cả.”
Baron lắc đầu. “Tôi không hiểu được mấy cái nghi thức đám tang và dịch vụ chôn cất. Người thân đang đau buồn chưa đủ hay sao mà còn phải lo liệu mấy việc này nữa.”
“Đó cũng là một cách để tỏ lòng thành kính đấy, John ạ,” Riley phản bác.
Baron chỉ vào cái chai trên tay Jamison. “Tôi thà bày tỏ lòng thành kính của mình bằng cách uống thứ đó. Và nếu cô chỉ tôi hướng nhà bếp, tôi có thể lấy cho chúng ta vài ly.”
Jamison dẫn anh đi, để lại Riley và Decker với nhau.
“Anh đã rời khỏi chỗ tôi một cách đột ngột vào đêm nọ,” cô nói. “Anh nói mình phải đi ngay.”
“Tôi đã đi thật.”
“Đi đâu?”
Decker dò xét cô. “Tôi đã tìm thấy Stanley Nottingham.”
“Ai cơ?”
“Tên của người ở mặt sau bức ảnh.”
“Ô đúng rồi.”
“Ông ta có quan hệ họ hàng với quản gia của Baron, Nigel.”
“Chà, thật là trùng hợp.” Cô liếc nhìn Decker một cách sắc bén. “Nhưng anh đã nói rằng mình không tin vào sự trùng hợp.”
“Ngay cả khi tôi có tin đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không thể nào tin vào sự trùng hợp lớn đến vậy được.”
“Anh đã tìm được gì?”
“Cô có bao giờ nghe tin đồn về một kho báu được cất giấu tại dinh thự Baron không?”
Riley lắc đầu. “Không, tại sao? Ông Stanley này đã nói là có à?”
“Ông ta đã nghe được một số chuyện. Và ông ta sống trong cùng một tòa nhà ở New York với Bradley Costa. Trên thực tế, họ là bạn của nhau.”
“Đợi tí. Có phải anh đang nói rằng Brad Costa đến Thị trấn Baron vì nghe tin đồn về một kho báu nào đó?”
“Tôi nghĩ quyết định đó không chỉ dựa trên tin đồn. Tôi nghĩ anh ta đã tự mình nghiên cứu một số thứ rồi mới đến đây.”
“Nhưng anh ấy sẽ phải chắc chắn lắm mới dám bỏ quê nhà để chuyển đến nơi này.”
“Tôi đồng ý với cô.”
“Anh có thực sự nghĩ rằng có một kho báu trên đó không?”
“Tôi nghĩ mọi người đã tìm kiếm nó. Nhưng tôi không nghĩ họ đã tìm thấy.”
“Chết tiệt.”
“Baron chưa bao giờ đề cập đến điều đó với cô sao?”
“Không bao giờ. Và nếu anh ấy có tìm thấy thứ gì, tôi không tin anh sẽ sống như hiện tại.”
“Đồng ý. Nhưng anh ta hẳn phải biết về những tin đồn?”
Cô liếc nhìn anh. “Tại sao anh lại nói với tôi tất cả những điều này? Nó không phải là một phần của cuộc điều tra hay sao?”
“Đó là một phần khác song song với cuộc điều tra. Và tôi đang nói với cô bởi vì tôi tin vào linh cảm của mình. Và linh cảm cho tôi biết tôi có thể tin tưởng cô. Ngoài ra, tôi cần một số điểm tựa trong vụ việc này, có nghĩa là tôi cần chút sự giúp đỡ của dân địa phương.”
“John sẽ biết nhiều hơn tôi. Đó là gia đình của anh ấy.”
“Nhưng tôi có thể tin tưởng anh ta không?”
“Tôi thì có.”
Đúng lúc đó, Baron và Jamison quay lại với bốn chiếc ly. Anh rót một phần rượu whisky vào mỗi ly.
“Uống vì Frank,” anh nói, nâng ly.
Những người khác lặp lại nghi thức đó và tất cả đều nhấp một ngụm whisky. Jamison nói, “Chà, tôi không quen uống thứ mạnh như thế này, ít nhất là khi uống vào buổi chiều.”
Baron nhìn cô. “Nếu cô sống ở đây đủ lâu, cô sẽ thấy lợi ích của việc đó. Nhưng tôi khuyên cô không nên sống ở đây, Alex.”
Decker liếc nhìn Riley và sau đó nói với Baron, “Nigel Nottingham?”
Baron hạ ly rượu và liếc nhìn anh. “Ông ấy thì sao?”
“Người quản gia trung thành của Baron Đệ nhất.”
“Vâng, tôi biết điều đó.”
Riley nhanh chóng nói: “Decker đã nói chuyện với một người họ hàng của ông ta. Ông ta sống cùng tòa nhà với Brad Costa. Decker nghĩ rằng người họ hàng đó đã nói với Costa về một kho báu có thể đang ở nhà anh. Đó là lý do tại sao Costa đến đây.”
“Và bị sát hại,” Decker nói thêm, vẫn nhìn Baron.
Baron mệt mỏi nói: “Đúng vậy, kho báu. Kho báu trong tưởng tượng .”
Decker nói: “Anh chưa bao giờ đề cập điều đó với chúng tôi.”
“Tại sao tôi cần làm vậy chứ? Không có kho báu nào cả.”
“Vậy là anh đã tìm kiếm nó?” Jamison nói.
“Không. Nhưng tổ tiên của tôi đã tìm kiếm, trong nhiều, rất nhiều thập kỉ. Và không bao giờ tìm ra được nó cả, bởi vì ông tổ của chúng tôi sẽ không bao giờ để lại bất kì khoản tiền nào cho con cháu của mình. Bản chất của ông ấy là thế.”
“Chắc hẳn Costa không nghĩ như vậy.” Decker nói. “Nếu không thì tại sao lại bỏ New York đến một nơi như này. Anh ta đã bao giờ hỏi anh về chuyện đó chưa?”
“Như tôi đã nói với anh trước đây, tôi không quen biết người này. Tôi chưa từng gặp anh ta, vì vậy sẽ không có cách nào để anh ta có thể hỏi tôi bất cứ điều gì.”
“Anh chắc chắn chứ?”
Baron mím môi tỏ vẻ thích thú. “Tôi cho rằng anh đang ám chỉ việc tôi không nói với anh về Joyce và Michael Swanson?”
“Độ tin cậy của anh không quá cao theo đánh giá của tôi.”
Baron nói, “Chà, tôi không chắc mình có thể nói gì để thuyết phục anh thêm, vì vậy có lẽ tôi nên rút lui.” Anh quay sang Alex. “Tôi rất tiếc vì những gì đã xảy ra. Tôi không biết mình có thể làm được gì, nhưng nếu cô hoặc chị gái cô cần bất cứ điều gì, hãy hỏi và tôi sẽ giúp trong khả năng của mình.”
Riley nói, “ Tôi cũng vậy.”
Jamison nói, “Cảm ơn.”
Tất cả đều bước ra ngoài. May mắn thay, cơn mưa gần như đã tạnh. Khi Baron và Riley đi đến chiếc Surburban cổ lỗ của mình, họ nghe thấy tiếng còi xe.
“Đến từ hướng đó,” Decker chú ý.
Họ nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy trên con phố nơi có Ngôi nhà Án mạng.
Cả bốn người chạy đến dãy nhà bên cạnh, vừa kịp lúc nhìn thấy cảnh sát nhảy khỏi xe và chạy đến một ngôi nhà. Cửa trước đang mở và một người phụ nữ lớn tuổi đang đợi trên hiên với vẻ đau khổ. Khi họ quan sát cảnh tượng, một chiếc xe cấp cứu từ từ chạy đến ngôi nhà, đèn khẩn cấp đã tắt.
“Ai sống ở đó?” Riley hỏi.
Decker nói, “Dan Bond. Nhưng với mọi thứ đang diễn ra, tôi không chắc ông ta còn sống ở đó không nữa.”