← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 49

“SAO LẠI CÓ NGƯỜI MUỐN GIẾT DAN CHỨ?”

Alice Martin nức nở hỏi câu đó nhiều lần đến độ Decker nghĩ rằng bà vẫn đang bị sốc.

Sau khi giơ huy hiệu của họ ra trước mặt viên cảnh sát ở hiện trường, Decker và Jamison được thông báo rằng cái chết không phải do tự nhiên hay tai nạn.

Một sĩ quan báo cáo: “Có kẻ đã đập vỡ sọ ông ấy.”

Bây giờ tất cả đã tập trung trở lại nhà Amber sau khi thi thể Dan Bond được di dời khỏi nhà mình. Những vị khách khác đã rời đi, Amber và Zoe đang ở trên lầu nghỉ ngơi. Các chị gái của Jamison đã đưa cha mẹ Frank và anh chị em của anh trở lại nhà trọ.

Baron và Riley vẫn ở đó và đang im lặng dõi mắt xuống sàn phòng khách. Baron cầm một li rượu whisky khác trong tay.

Jamison khoác vai Alice Martin. “Tôi chắc chắn cảnh sát sẽ tìm ra kẻ đã làm điều đó.”

Người phụ nữ lớn tuổi than vãn với cô, “Chà, họ vẫn chưa tìm ra kẻ đã giết những người khác nữa là.”

Jamison liếc nhìn Decker, anh vừa định đưa ra bình luận thì có người gõ cửa.

Decker biết mình sẽ gặp ai khi mở cửa ra.

Thanh tra Green và Lassiter nhìn anh.

Green nói một cách dứt khoát, “Tôi nghĩ chúng ta có thể muốn sơ tán những cư dân khác khỏi con phố đó, tôi đang nghiêm túc đấy, không có nói đùa đâu.”

“Một trong số họ vẫn ở đây,” Decker nói, chỉ vào Martin. “Còn Fred Ross thì sao?”

Lassiter nói, “Chúng tôi đánh thức ông ta khi chúng tôi gõ cửa. Ông ta đang trong tâm trạng tồi tệ.”

“Hai người may đấy vì ông ta không có khẩu shotgun trong tay.”

“Ừm, ông ta nói nếu kẻ nào cố gắng đột nhập sẽ ăn cả viên đạn vào mặt vì đã gây rắc rối.”

“Cô muốn nói gì với tôi?” Decker hỏi.

“Anh muốn ra ngoài không?” Lassiter nói.

Họ trở ra ngoài hiên và Decker quay lại đối mặt với hai người. Green nói, “Ông ấy đã chết từ khoảng nửa đêm qua.”

“Đột nhập trái phép?”

“Không có dấu hiệu của việc đó. Một người bạn già đến để kiểm tra khi ông ta không đến dự buổi họp mặt tại nhà thờ và họ không thể liên lạc được qua điện thoại. Bà ta tìm thấy ông ta trong bếp.”

“Bà ấy vào bằng cách nào?”

Green nói, “Bà ấy có một chiếc chìa khóa. Chúng tôi đã kiểm tra bà ấy, không có gì khả nghi.”

Decker nói. “Một sĩ quan cảnh sát nói với tôi rằng có một chấn thương do lực mạnh tác động vào đầu?”

“Đúng vậy,” Lassiter nói.

“Vũ khí giết người là gì?”

“Không tìm thấy. Hung thủ có lẽ đã mang nó theo.”

“Và không ai nhìn thấy gì cả?”

“Chà, chỉ có hai người khác trên con phố này. Martin và Ross. Cả hai có lẽ đã ở trên giường vào lúc nửa đêm.”

“Thế còn đặc vụ DEA bên kia đường thì sao?” Decker hỏi.

Green nói, “Kemper đã cho dừng hoạt động giám sát đó vào ngày hôm qua. Họ đã xử lý xong hiện trường đó lẫn hiện trường bên cạnh nơi anh bắn Brian Collins. Chúng tôi không có đủ nhân lực để cho một nhân viên ngồi không mãi như vậy được. Vì vậy, không có ai làm nhiệm vụ tuần tra.”

Lassiter nói, “Kẻ giết người chắc hẳn đã theo dõi và biết rằng không có cảnh sát nào hiện diện. Sau đó, hắn đã đến và ra tay.”

Green nói, “Nhưng tại sao lại chọn một người mù cao tuổi như vậy? Tại sao bọn chúng lại nhắm vào ông ta? Ông ta không thể nhìn thấy gì cả.”

“Nhưng ông ta có thể nghe thấy nhiều thứ,” Decker nói. “Ông ta biết không có máy bay nào bay qua đêm đó. Chính ông là người gợi ý rằng đó có thể là một thiết bị bay không người lái.”

Green cho một miếng kẹo cao su vào miệng. “Donna đã đề cập đến giả thuyết của anh về điều đó. Anh có nghĩ rằng ông ta có thể đã nói những gì đã nói với anh cho người khác không? Và có thể người đó đã giết ông ta?”

“Có thể. Tôi không nghĩ ra lý do nào khác khiến ai đó muốn giết ông ta. Ông không phải loại người kết thù quá nhiều. Có dấu hiệu bị cướp không?”

“Không. Tôi không nghĩ ông ta có gì đáng để ăn cắp.”

“Khi tôi đến đó để phỏng vấn, Bond phải mở tới ba ổ khóa cửa. Tôi không nghĩ ông sẽ để ngỏ cánh cửa của mình.”

“Vậy là kẻ đó có chìa khóa,” Lassiter nói.

“Hoặc ông ta quen biết kẻ giết người và mở cửa cho hắn vào,” Decker lưu ý. “Và dựa trên kinh nghiệm của tôi với Bond, nhất là vào thời điểm ban đêm, điều đó chứng tỏ ông ta tin tưởng người đó rất nhiều.”

Green cáu kỉnh, “Anh thấy điều này có hợp lý không?”

“Chưa thấy gì cả.”

Green rút huy hiệu của mình ra khỏi thắt lưng và ném nó xuống hiên nhà.

“Tại sao tôi lại đeo thứ này nếu tôi không thể bảo vệ thị trấn của mình.”

Decker cúi xuống, nhặt huy hiệu lên, kiểm tra để đảm bảo nó không bị móp và đưa lại cho Green. “Chúng ta sẽ làm được, Thanh tra ạ,” anh nói.

“Làm thế nào anh có thể chắc chắn như vậy?” Lassiter hỏi.

Decker trả lời: “Bởi vì trong công việc của chúng ta, không được phép thất bại.”