CHƯƠNG 50
HAI NGÀY SAU ĐÁM TANG, Decker đang ngồi bên bàn ăn trong phòng bếp nhà Mitchell.
Anh vuốt phẳng và đặt bản sao của các bức thư anh tìm thấy trong ngăn tủ của Stanley Nottingham tại viện dưỡng lão ở New Jersey lên trên bàn. Thư có vài bức, nhưng dường như không có bất kì thông tin nào liên quan đến một kho báu ẩn giấu.
Anh nhìn một trong số chúng lần thứ năm.
Samuel thân mến,
Ta biết rằng chúng ta không còn thân thiết như trước đây và đã không liên lạc trong một thời gian dài. Nhưng ta cầm bút lên vì ta nhớ con, con trai. Ta ước gì con đã không rời bỏ Thị trấn Baron, nhưng ta biết con phải lo liệu cuộc sống của riêng mình. Ta nhận ra rằng con chưa bao giờ yêu thích ông chủ Baron cả, nhưng ông ấy đối xử với ta rất tốt. Mới năm ngoái, chúng ta đã thực hiện một hành trình dài, bao gồm một chuyến đi xuyên Úc kéo dài vài tháng. Ông ấy thuê một chiếc tàu riêng cho chuyến đi, một chuyến đi tuy dài nhưng thật hấp dẫn. Mặc dù nhiều quốc gia mà chúng ta đã đến thăm trước đây đều thực sự độc đáo và hấp dẫn theo nhiều cách, ta chưa bao giờ thấy một nơi nào như nước Úc trong suốt cuộc đời mình. Chúng ta đã đi qua canác thành phố ven biển, Sydney, Perth, Adelaide và thủ đô hiện tại là Melbourne. Ta nghe nói họ đang nghĩ đến một thủ đô mới tại một nơi có tên là Canberra. Chúng ta cũng đã đến thăm Geelong, Toowoomba, Kalgoorlie, Ballarat, Moliagul, và hàng chục địa điểm khác với những cái tên huyền ảo không kém. Chúng ta đã nhìn thấy thổ dân, cũng như chuột túi, đà điểu châu Úc, gấu túi, chim Dacelo và các loài động vật hoang dã khác mà ta chưa từng tưởng tượng được chúng còn tồn tại. Một trong những hướng dẫn viên của chúng ta đã giết một con mãng xà cao gấp ba lần ta. Có những rặng san hô lớn và nước trong đến mức con có thể nhìn thấy tận đáy. Có những dãy núi rộng lớn và những khu rừng mưa dày đặc cùng với những sa mạc lớn. Vùng nội địa của đất nước này, được gọi là vùng hẻo lánh, thật không thể diễn tả dược. Khi đem ra so sánh với nước Anh có vẻ hơi buồn tẻ, mặc dù ta tự hào nói rằng đây vẫn là một phần của Đế chế Anh. Ta tin rằng ngay cả ngài Baron cao quý, người chủ yếu tập trung vào kinh doanh, cũng thấy thoải mái và tận hưởng nơi này. Tuy nhiên, ta rất buồn phải thông báo rằng khi trở lại, ông chủ Baron của chúng ta bắt đầu cảm thấy không khỏe. Giờ đã gần một năm sau khi bọn ta trở lại và sức khỏe của ông vẫn chưa hồi phục. Ông gắng gượng duy trì phong độ nhưng ta hiểu ông hơn bất cứ ai khác, và ta có thể thấy rằng ông ấy đang ngày một sa sút dần. Khi ông qua đời, ta không biết chốn này rồi sẽ ra sao. Ông không thích các con của mình, không ai trong số họ có được sự nhạy bén trong kinh doanh như ông. Ông đã làm rất nhiều cho các con nhưng bọn họ quả thực là những kẻ vô ơn nhất trần đời. Và, con trai, nói thật, cha của con cũng không cảm thấy khỏe. Xương ta kêu cót két và phổi ta nặng trĩu. Ta tin rằng con và bọn trẻ đều đang ổn. ta hi vọng được gặp lại con trước khi ra đi. Nếu không thể, hãy đến thăm hài cốt của ta, và hi vọng rằng ta sẽ sống ở nơi cao hơn nơi con đang ở rất nhiều, không ai biết trước được gì cả, đúng không con? Hoặc có khi ta lại trú ngụ sâu bên dưới. Tất cả đều nằm trong tay Chúa và ta cầu xin sự tha thứ của Ngài.
Trân trọng,
Nigel.
Decker đặt lá thư sang một bên. Nếu có manh mối trong đó thì anh cũng không nhìn ra. Thật là thảm hại khi Nigel dường như chỉ tôn thờ Baron vì ông ta giàu có. Nhưng thực ra đến tận ngày nay rất nhiều người vẫn như vậy. Và Nigel đã tiên đoán gần như chính xác về việc sức khỏe của cả chủ và tớ đều đang không tốt. Bức thư được đề ngày chỉ cách sáu tuần trước cái chết của ông ta và Baron.
Anh nhìn lên khi Jamison bước vào phòng.
Cô ngồi xuống đối diện anh và nhìn lướt qua những bức thư.
“Tìm thấy gì liên quan không?” Cô hỏi.
Anh lắc đầu và ngả người ra ghế. “Zoe và chị gái cô sao rồi?”
“Tôi nghĩ việc hôm nay cho Zoe đi học trở lại là một ý kiến hay. Con bé cần một nơi ổn định để tâm trí không nghĩ đến những chuyện gần đây. Tôi sẽ đón con bé sau. Amber đang ở ngân hàng để giải quyết một số vấn đề tài chính. Và chị ấy đã gọi cho luật sư mà Ted Ross giới thiệu. Anh ta sẽ đến đây để gặp chị ấy.”
“Tốt. Cô ấy cần phải khiến Maxsus dốc hết hầu bao và trả giá.”
“Tôi cũng đã nói với chị điều đó, và có dặn là không kí bất kì cứ thứ gì họ có thể gửi tới. Và Frank cũng có bảo hiểm nhân thọ. Nó trị gái nửa triệu usd, nên cũng đỡ đần được ít nhiều. Theo những gì chị tôi nói, họ sẽ sớm nhận được bồi thường.”
“Anh ấy có được nó nhờ công việc này à?”
“Vâng, tôi nghĩ vậy.”
Decker gật đầu và nhìn xuống những bức thư.
“”Có nghĩ ra lý do nào có thể khiến Dan Bond bị giết không?” Cô hỏi.
“Bởi vì ông ấy có thể đã biết điều gì đó về chuyện xảy ra đêm đó.”
“Không phải ông ấy đã nhìn thấy gì, mà là đã nghe thấy gì, phải không?”
Decker gật đầu. “Tôi đã xác nhận rằng Fred Ross ở bệnh viện đêm đó làm thủ tục xuất viện. Vì vậy, bất cứ điều gì Bond nghe được đều không liên quan gì đến ông ta.”
“Anh có nghĩ Alice Martin có thể bị nhắm đến tiếp theo không? Ai đã giết Bond có thể sẽ lo sợ bà ấy nhìn thấy hoặc nghe thấy điều gì đó.”
“Đó là lý do tại sao tôi yêu cầu Green tạm thời điều một chiếc xe tuần tra thường xuyên dạo quanh con phố nhà bà ấy.”
Jamison nói: “Kế hoạch tốt đấy.”
Decker nhỏm dậy.
“Anh định đi đâu?”
“Đến Hiệp hội Lịch sử Thị trấn Baron.”
“Sáng nay mọi người ra về hết rồi. Anh có cần bạn đồng hành không?”
“Thật tốt khi lại có cô kề bên, cộng sự à.”
“Vâng, tôi nhớ ngài Costa khá rõ.”
Decker và Jamison đã có mặt tại Hội Lịch sử để nói chuyện với giám đốc Jane Satterwhite, người dường như là nhân viên duy nhất của nơi này. Bà là một phụ nữ tóc bạc tầm sáu mươi gần bảy mươi tuổi, trang phục cũ kỹ, mang một chiếc khăn choàng màu hồng và đeo chiếc kính lão lủng lẳng trên dây chuyền.
Hội Lịch sử tọa lạc trong một tòa nhà gạch nâu xám với các tòa nhà bỏ hoang hai bên.
“Thị trấn Baron chúng tôi có lịch sử rất phong phú,” Satterwhite nói. “Chỉ có điều chúng tôi thiếu nguồn lực để tìm hiểu hết về nó.”
Điều bà nói là sự thật, vì khi Decker và Jamison nhìn xung quanh, các kệ chỉ đầy một nửa và các vật trưng bày trông cũ kỹ và đầy bụi. Toàn bộ nơi này có một bầu không khí uể oải.
“Bà có nhiều lượt khách đến thăm không?” Jamison hỏi.
“Không, tôi e là vậy. Có vẻ như mọi người không còn quan tâm đến lịch sử nữa.”
Decker lưu ý, “Để rồi họ sẽ giẫm lên vết xe đổ của người đi trước.”
“Chính xác,” Satterwhite nói, đột nhiên hoạt náo hẳn lên. “Anh nói rất đúng. Mọi người đều hướng đến tương lai để tìm câu trả lời, mà lại bỏ qua thực tế rằng con người, dù đã trải qua bao nhiêu năm, về cơ bản vẫn như vậy.”
“Bà đang nói với chúng tôi về Bradley Costa?” Jamison nhắc nhở.
“Ồ, vâng. Đúng rồi. Một thanh niên rất tử tế. Rất quan tâm đến thị trấn của chúng tôi.”
“Cụ thể về điều gì?” Jamison nhắc nhở.
“Đặc biệt về John Baron. Tôi đang nói về Baron Đệ nhất. Người đã thành lập thị trấn này.”
“Chính xác thì anh ta quan tâm đến chuyện gì của John Baron?” Decker hỏi.
Satterwhite dẫn họ vào một căn phòng khác.
“Đây là Phòng trưng bày về Gia đình Baron của chúng tôi, theo cách gọi của tôi. Ở đây, chúng tôi lưu giữ mọi thứ chúng tôi có về John Baron, từ khi sinh ra cho đến khi qua đời.”
“Tôi nhớ rằng ông ấy qua đời cùng ngày với quản gia của mình, Nigel Nottingham.”
“Vâng đúng vậy. Anh cũng là nhà sử học à?”
“Nghiệp dư thôi,” Decker nói dối. “Costa có quan tâm đến sự kiện đó không?”
“Chà, anh ấy đã hỏi tôi về chuyện đó. Anh ấy muốn biết liệu chúng tôi có thư từ nào từ Nigel không. Anh ấy là người đầu tiên từng hỏi xin mấy thứ ấy.”
“Thế bà có không?” Decker hỏi.
“Không, chúng tôi không có.”
“Anh ta có hỏi về điều gì khác không?”
“Bất kì thư từ kinh doanh nào mà Baron có thể có trong thời gian trước cái chết của ông ấy.”
“Và bà có thứ gì như vậy không?” Jamison hỏi.
“Chỉ có một bức.”
Bà quay sang một cái tủ, mở nó ra và lục ting đống đồ đạc bên trong. “Kỳ thật đấy.”
“Bà không tìm thấy à?” Jamison hỏi.
“Chà, nó nằm ở ngay đây mà. Có lẽ nó đã được cất không đúng chỗ.” Bà qua tìm ở các ngăn kéo khác, nhưng cũng không tìm được.
“Chà, thật kỳ lạ,” bà tự nói với bản thân hơn là với hai người. “Nó không có ở đây.”
“Lần cuối cùng bức thư được lấy ra là khi nào?” Jamison hỏi.
“Ôi chao, là khi cậu Costa đến đây. Nhưng tôi biết rằng tôi đã đặt nó trở lại.”
“Có ai khác có thể lấy nó không?”
“Chà, tôi là người duy nhất ở đây. Tuy nhiên, chúng tôi để cửa không khóa vào ban ngày, vì vậy tôi đoán nếu tôi ở phía sau và ai đó bước vào nhưng không gọi tôi, họ có thể vào đây mà tôi không biết. Nhưng ai lại làm điều đó chứ?”
“Bà có thể cho chúng tôi biết nội dung bức thư được không?” Decker hỏi.
“Được chứ, vì tôi đã đọc qua khá kỹ khi đưa nó cho cậu Costa. Nó không có gì đặc biệt. Baron đã viết thư cho một công ty về việc xây dựng một tòa nhà khác tại nhà máy dệt của mình. Nó liên quan đến việc mua thiết bị, đất sét, rất nhiều bê tông, khuôn gạch, những thứ như vậy. Tôi thực sự không coi đó là một bức thư quan trọng. Đó chỉ là một phần trong công việc kinh doanh.”
“Bức thư được ghi ngày tháng năm nào?” Decker hỏi.
“Khoảng một năm trước khi ông ấy qua đời.”
“Có phải ông ấy đã viết thư đến một công ty ở đây không?” Jamison hỏi.
“Không, đó là một công ty đến từ Pittsburgh.”
“Bà có nhớ tên không?” Jamison hỏi.
“Ồ, để tôi nghĩ. Vâng đúng vậy. O’Reilly và Các con trai. Tôi nhớ vì tên thời con gái của mẹ chồng tôi là O’Reilly.”
“Nhưng tôi cho rằng Costa có quan tâm đến bức thư?” Decker nói. “Vì bà đã phải lấy nó ra cho anh ta?”
“Vâng, vâng. Nhưng lá thư đó thực sự là thứ duy nhất tôi có thể tìm thấy trong tất cả thư từ có nội dung kinh doanh. Chúng tôi chủ yếu phải dựa vào gia đình Baron để có những tài liệu như vậy, nhưng rõ ràng là họ không còn giữ nhiều, hoặc họ không muốn chia tay với chúng.”
Jamison nói: “Chà, cảm ơn vì sự giúp đỡ của bà.”
Khi họ quay trở lại xe tải, cô nói, “Thật kì lạ khi bức thư bị mất tích. Anh có nghĩ rằng Costa đã đánh cắp nó không?”
“Có lẽ. Hoặc có thể là người khác.”
“Giá như chúng ta khai thác được nhiều thông tin hơn.”
“Chúng ta có một câu hỏi mới cần câu trả lời.”
“Gì thế?”
“Baron Đệ nhất thực sự đã sử dụng những thứ mà ông ta đặt hàng để làm gì? Bởi vì nó không được dùng để mở rộng nhà máy dệt.”
“Làm sao anh biết điều đó?”
“Nhờ vào những gì mà Thanh tra Green đã nói với chúng ta.”