← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 53

“KHÁM NGHIỆM ĐƯỜNG ĐẠN của khẩu súng tìm được ở khu nhà của Baron khớp với các viên đạn đã giết chết Costa và Swanson,” Decker nói.

Anh đang ngồi ở bàn bếp nhà Mitchell cùng Jamison.

“Lassiter vừa gọi cho tôi. Giọng cô ấy có vẻ hạnh phúc hơn bao giờ hết,” anh nói thêm. “Và hị cũng tìm thấy tất cả những thứ ma túy đó trong nhà kho. Họ đã cho dò dấu vân tay và kết quả trùng khớp với Swanson. Baron rõ ràng bỏ mặc mấy thứ đó nguyên chỗ cũ ngay cả khi chúng ta đã nói với anh ta.”

“Vậy là cuối cùng Lassiter cũng đã bắt thóp được gia đình Baron rồi.” Jamison nói. “Nhưng anh có tin rằng anh ta đã làm việc đó không?”

“Bất cứ ai cũng có thể đặt cây súng ở đó.” Decker nói thêm. “Và Lassiter tìm thấy nó khá nhanh.”

“Cô ấy chưa bao giờ nói rằng mình đã tìm thấy nó ở đâu.” Jamison lưu ý.

“Cô ấy đã nói với tôi sau đó. Nó ở trong phòng chứa súng, trong một trong những tủ kính cùng với một số khẩu súng lục khác.”

“Tức là anh ta thực sự tin rằng việc giấu một khẩu súng giữa những khẩu súng khác là một ý tưởng thông mình?”

“Chà, hóa ra không thông minh lắm đâu.”

“Với tất cả mối hận thù mà mọi người ở đây dành cho anh ta, tôi không biết làm thế nào để John được xét xử công bằng.”

“Hi vọng rằng anh ta sẽ thuê luật sư và họ có thể thay đổi địa điểm cho phiên tòa.”

“Anh ta đã nói gì?” Jamison hỏi.

“Rằng anh ta không biết gì về khẩu súng và không biết nó đến từ đâu.”

“Có dấu vân tay không?”

“Lassiter cho biết là không có. Nhưng có thể đã bị lau sạch đi rồi.”

“Có quá nhiều biến số trong vụ điều tra này, Decker.”

Điện thoại của anh rung lên trước khi anh kịp trả lời. Cuộc gọi kéo dài vài phút, Decker chủ yếu lắng nghe và đặt những câu hỏi ngắn gọn. Cuối cùng anh nói “Cảm ơn” và cúp máy.

“Ai gọi vậy?” Jamison nói.

“Đặc vụ Kemper. Tôi đã hỏi cô ấy về các hợp đồng bảo hiểm nhân thọ.”

“Tại sao chứ?”

Decker giải thích cho cô những gì anh đã thảo luận trước đó với đặc vụ DEA.

“Vậy cô ấy đã phát hiện ra điều gì?”

“Trong khoảng ba năm qua, gần ba trăm người ở Thị trấn Baron đã chết vì sử dụng ma túy quá liều. Và khoảng một nửa trong số ấy có hợp đồng bảo hiểm nhân thọ trị giá ít nhất là nửa triệu usd. Một số ít có mức bồi thường đến hơn một triệu usd.”

“Chúa ơi! Cứ ba ngày lại có một người chết.”

“Cộng dồn tất cả lại thì đó là một số tiền khổng lồ. Kemper cho biết các công ty bảo hiểm đã điều tra rất nhiều vụ việc trong số đó, nhưng rõ ràng mỗi chủ hợp đồng mà cô có thể tìm hiểu đều đã trải qua một cuộc kiểm tra y tế và không có tiền sử lạm dụng ma túy. Vì vậy, ít nhất trong những trường hợp đó, tiền bảo hiểm đã được trả hế cho người thụ hưởng.”

“Chết tiệt, đó có phải là giấc mơ Mỹ kiểu mới không? Đăng kí bảo hiểm nhân thọ cho người thân và chờ họ sốc thuốc để rút tiền bảo hiểm?”

“Hi vọng là không.”

Họ ngồi im lặng trong giây lát.

Jamison nói, “Vậy điều gì sẽ xảy ra với Baron sau khi anh ta bị bắt?”

“Anh ta sẽ có một buổi điều trần về mối quan hệ với các nạn nhân. Do mức độ nghiêm trọng của các cáo buộc, thẩm phán có thể sẽ giam giữ anh ta cho đến khi xét xử. Nhưng ngay cả khi được phép đóng tiền bảo lãnh, tôi không nghĩ anh ta có đủ khả năng xoay sở được khoản tiền đó.”

Có người gõ cửa trước. Jamison đứng dậy để trả lời và một lúc sau dẫn Cindi Riley vào nhà.

Cô mặc chiếc quần jean bạc màu, áo khoác da và áo sơmi vải flannel, cùng với vẻ mặt mệt mỏi và đôi mắt đỏ hoe.

Jamison nói, “Trông cô cần chút cà phê đấy. Tôi vừa pha một bình mới.”

Riley gật đầu trả lười rồi ngồi xuống ghế đối diện Decker.

“Anh biết chuyện gì chưa?” Cô hỏi.

“Chuyện xảy ra với Baron à, vâng.”

“Anh ấy không làm điều đó. Anh ấy không giết ai cả.”

“Đó là súng của anh ta?” Decker hỏi.

“Tôi không biết. Anh đã nhìn thấy tận mắt ngôi nhà đó rồi đấy. Có đủ những thứ linh tinh ở khắp mọi nơi. John không biết đến một nửa những thứ đang vất vưởng ở đó.”

“Anh ấy có luật sư không?” Jamison hỏi, đặt một tách cà phê xuống trước mặt Riley.

“Tôi đã hẹn cho anh ấy một người. Tôi đi ra ngoài thị trấn để làm điều đó. Không ai ở đây muốn bảo vệ anh ấy. lũ khốn nạn. Ý tôi là anh ấy đâu từng làm gì ai? Có kẻ đã giết cha mẹ anh ấy. Có ai thèm quan tâm không?”

“Cô đã nói chuyện với anh ta chưa?” Decker hỏi.

“Vâng, tại nhà tù. Tôi thực sự lo lắng cho anh ấy.”

“Anh ta nên biết lo đi là vừa.” Decker nói. “Họ đang buộc anh ta tội danh giết người hàng loạt.”

“Không, ý tôi không phải chỉ như vậy. Ý tôi là John dường như cuối cùng đã bỏ cuộc. Anh ấy luôn luôn tích cực. Cho dù ở đây họ có làm khó anh ấy ra sao, anh ấy chỉ gạt phăng sang một bên, bông đùa về chuyện đó, và bước tiếp.”

Jamison ngồi xuống cạnh cô. “Nhưng bây giờ thì khác.”

“Không. Tôi nghĩ anh ấy tin rằng đây là đường cùng rồi. Rằng anh sẽ chết rục trong tù. Họ cho phép tại ngoại vì anh không phải là người có nguy cơ bỏ trốn. Tôi đã cố gắng đóng tiền tại ngoại cho John sau phiên điều trần, nhưng anh ấy từ chối.”

Decker nói: “Nếu anh ta không phải là thủ phạm, anh ta sẽ không phải ngồi tù lâu đâu.”

Riley trừng mắt nhìn anh. “Anh là một cảnh sát. Anh hẳn phải biết luôn có những người vô tội phải vào tù.”

“Chuyện đó sẽ không xảy ra nếu chúng tôi có thể chứng minh được kẻ chịu trách nhiệm là người khác.” Decker nói, “Và anh ta sẽ lập tức được tự do về nhà.”

“Làm sao chúng ta làm việc đó bây giờ?”

“Đó là tất cả những gì chúng tôi đang làm kể từ khi đến đây.” Jamison nói, “Và chúng tôi đã đạt được một số tiến bộ.”

“Baron có chứng cứ ngoại phạm cho bất kì vụ giết người nào không?” Decker hỏi.

“Tôi đã nói chuyện với anh ấy về chuyện này. Không hẳn là có, không đâu. Như anh đã nói, với một số nạn nhân, thật khó để xác định chính xác thời điểm tử vong của họ. Và John dành phần lớn thời gian ở một mình trong nhà, ngọai trừ một lần mỗi tuần dành vài giờ ra quán bar.”

Decker gật đầu. “Được rồi, chúng ta phải tìm cách tiếp cận khác để minh oan cho anh ta.”

“Tức là anh không nghĩ rằng anh ấy đã giết bất cứ ai đúng không?” Riley nói.

Decker bỏ qua câu hỏi này và nói, “Cô đã nói với tôi trước đây về các doanh nghiệp mới mọc lên xung quanh khu vực này.”

“Đúng.”

“Cô cũng đã nói với tôi về việc một số người sử dụng các khoản thanh toán từ các hợp đồng bảo hiểm nhân thọ để cải tạo và bắt đầu các công việc kinh doanh này.”

“Đúng rồi. Có gì không?”

“Cô có thể nhớ bất kì người bạn nào của mình đã sử dụng ma túy quá liều và có hợp đồng bảo hiểm không?”

Jamison xen vào, “Nhưng, Decker, anh đã nói các công ty bảo hiểm đã điều tra một số trường hợp tử vong ở Thị trấn Baron và không tìm thấy bất cứ điều gì sai sót.”

“Trả lời câu hỏi đi, Cindi,” Decker vẫn tiếp tục.

“Tôi không chắc. Đợi chút.” Cô suy nghĩ một lúc. “Có trường hợp của Keith Drews. Bởi vì mẹ anh ta mở tiệm bánh mới ở trung tâm thị trấn. Tôi nhớ bà đã nói với tôi rằng đó là điều tốt đẹp duy nhất từ cái chết của Keith.”

“Anh ta có phải là con nghiện lâu năm không?”

“Không.”

“Vậy chuyện gì đã xảy ra? Làm thế nào mà anh ta dùng quá liều được?”

“Anh ta bị thương, được kê đơn Percocet, rồi Vicodin. Sau đó, anh ta bị nghiện Oxycodone. Từ đó mọi chuyện ngày càng tồi tệ dần. Anh ta chết vì sử dụng quá liều heroin. Kẻ đã bán thứ đó cho anh ta hẳn đã tẩm nó với fentanyl. Keith có lẽ không biết anh ta đang dùng gì. Nó đã giết chết anh ta ngay lập tức, tôi nghe nói vậy.”

“Anh ta chết năm bao nhiêu tuổi?”

“Trẻ hơn cả tôi.”

“Mẹ anh ta là người thụ hưởng được nêu tên. Bà ta nhận được bao nhiêu?”

“Đủ để mở tiệm bánh. Bà ấy tu sửa toàn bộ tầng một của một tòa nhà cũ và mua các thiết bị hoàn toàn mới. Vì vậy, hẳn là rất nhiều tiền.”

“Bà ta có phải là một con nghiện không?” Decker hỏi.

“Đúng vậy, đã từng là con nghiện nhiều năm trước khi cai nghiện thành công. Nhưng anh đang muón ám chỉ cái quái gì hả?” Riley giận dữ nói thêm.

“Rất nhiều người ở thị trấn này đã chết vì sử dụng ma túy quá liều. Và tôi phát hiện ra rằng rất nhiều người trong số đó có hợp đồng bảo hiểm nhân thọ. Thực tế là cô bắt buộc phải có quyền lợi có thể bảo hiểm đối với đối tượng được bảo hiểm thì mới được chỉ định là người thụ hưởng. Và cô sẽ không thể nhận được nhiều quyền lợi từ hợp đồng bảo hiểm nếu không đi khám sức khỏe và tuyên thệ trong đơn đăng kí rằng thông tin cô cung cấp là chính xác. Họ thậm chí có thể kiểm tra lý lịch tư pháp của cô, truy cập hồ sơ y tế của cô và bắt cô phải khám sức khỏe.”

“Làm sao họ có thể qua mặt HIPAA 1 được vậy?” Jamison hỏi, cô đang đề cập đến luật bảo vệ thông tin sức khỏe của bệnh nhân khỏi các bên thứ ba không được cấp quyền truy cập.

1. Đạo luật trách nhiệm giải trình và trách nhiệm bảo hiểm sức khỏe (Health Insurance Portability and Accountability Act) là luật Liên bang của Hoa Kỳ, thiết lập các quy tắc về những người có thể xem và tiếp nhận thông tin sức khỏe của bệnh nhân. Luật này cho phép bệnh nhân có quyền đối với các thông tin sức khỏe của mình và khi nào thì các thông tin này được chia sẻ.

“Tôi có một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ khi tôi còn là cảnh sát ở Ohio.” Decker trả lời. “Trên tờ khai, có mục khước từ các quyền được bảo mật thông tin của HIPAA. Trên thực tế, hầu hết các công ty bảo hiểm sẽ không soạn hợp đồng nếu cô không chịu khước từ quyền đó để họ có thể tìm hiểu sâu hơn về tiền sử bệnh án của cô. Và bằng chứng về tình trạng nghiện ma túy bất hợp pháp sẽ là dấu chấm hết đối với bất kì hợp đồng bảo hiểm nhân thọ nào.”

Riley có vẻ bối rối. “Tôi không hiểu. Anh đang nói rằng nếu anh là một con nghiện, anh không thể nhận được hợp đồng bảo hiểm nhân thọ.”

“Tôi nghĩ đúng là vậy. Ít nhất là sẽ không có hợp đồng nào đồng ý điều khoản trả tiền cho một cái chết do sử dụng ma túy.”

“Vậy –”

“Vậy làm thế nào mà có người biết rằng những người được bảo hiểm nhất định sẽ trở thành con nghiện và sau đó bị chết vì sốc thuốc?” Decker hoàn thành nốt câu nói của cô.