← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 54

BỮA TỐI CHỈ CÓ BỐN NGƯỜI. Nhẽ ra phải là năm.

Nhưng người thứ nănm đã ở sâu dưới ba tấc đất.

Jamison ngồi cạnh Zoe.

Decker ngồi cạnh Amber.

Họ đang ở trong bếp, ngồi quanh chiếc bàn nhỏ hình bầu dục ở trung tâm căn phòng.

“Đi học thế nào, Zoe?” Jamison hỏi.

“Ổn ạ,” Zoe nói, cô bé đẩy thức ăn trong đĩa qua lại mà không thực sự ăn thứ gì.

Amber đã sụt cân, mà vốn cô đã không đầy đặn gì cho cam. Nét mặt cô căng thẳng, đôi mắt đỏ hoe đau đớn và bộ dạng như thể mới bị đánh thuốc mê.

“Mẹ ơi, con về phòng được không? Bụng con đau.”

Amber nói một cách lơ đãng, “Chắc chắn rồi, con yêu. Một lát nữa mẹ sẽ lên kiểm tra con nhé.”

Zoe đứng dậy khỏi bàn và vội vã rời đi. Họ có thể nghe thấy tiếng giày của cô bé lạch cạch trên cầu thang.

“Con bé không ăn gì.” Amber đau buồn nói.

“Chị cũng vậy,” Jamison nói, “Chị phải cố duy trì sức khỏe của mình.”

Amber vẫy tay xua đi. “Chị ổn. Chỉ là hiện tại không đói.”

Jamison liếc nhìn Decker rồi đặt nĩa xuống.

“Dự định sắp tới của chị là gì?”

Amber nhìn lên khỏi đĩa của mình. “Ý em là gì?”

“Ý em là chị sẽ ở lại đây hay chuyển đi?”

Amber nhìn em gái mình với vẻ hoài nghi. “Chị chưa tính xa đến vậy. Vì Chúa! Frank mới qua đời chưa tròn một tuần đấy! Alex!”

“Em biết. Nhưng em không nghĩ rằng có bất cứ điều gì giữ chị ở lại đây. Chị có thể chuyển đến gần gia đình hơn. người nhà có thể giúp đỡ chị.”

“Chị đã nghĩ về việc đó,” Amber thừa nhận. “Dù có bảo hiểm nhân thọ, chị vẫn sẽ phải đi làm lại. Bây giờ chị là trụ cột gia đình.”

“Chị sẽ khởi kiện Maxus chứ?” Jamison nói.

“Chắc mẹ nói là chị sẽ làm thế. Nhưng bắt Zoe chuyển đi một lần nữa chẳng phải quá sớm hay sao? Chị chỉ đang lo lắng không biết điều đó sẽ ảnh hưởng đến con bé như thế nào.”

“Một khởi đầu mới ở một nơi khác có thể là điều tốt nhất cho bé và cho cả chị nữa,” Jamison trả lời.

“Làm sao chị có thể biết chắc là sẽ tốt cho cả hai đây?”

“Cô đã nói với Zoe về việc này chưa?” Decker xen vào.

Cả hai đều nhìn anh.

Jamison nói: “Decker, con bé mới sáu tuổi thôi.”

“Thế không có nghĩ là cô bé không có ý kiến của riêng mình.”

Jamison đáp lại: “Tôi không chắc con bé có thể hiểu được hoàn cảnh hiện nay.”

“Tất cả những gì tôi đang nói là mẹ cô bé nên nói chuyện với cô bé về chuyện này. Nếu việc đó ảnh hưởng đến cô bé, tại sao không nói cho cô bé biết?”

Amber và em gái nhìn nhau.

Amber nói, “Chị thực sự nghĩ rằng anh ấy có thể nói đúng.” Cô đứng dậy khỏi bàn. “Chị sẽ nói chuyện với Zoe và sau đó đi ngủ. Chị đang rất mệt mỏi.”

Jamison cũng đứng dậy và ôm chầm lấy chị gái. “Em luôn ở bên chị, chị yêu. Em sẽ làm mọi thứ vì chị, miễn là chị cần.”

“Alex, em có cuộc sống của riêng mình, và em có một công việc. Em không thể coi sóc bọn chị mãi được. Chị không muốn em làm vậy. Chị sẽ thu xếp cuộc sống của mình. Chị phải làm thế, vì Zoe.”

Cô liếc nhìn Decker. “Cảm ơn vì lời khuyên, Amos.”

Decker gật đầu.

Cô rời khỏi phòng và Jamison ngồi xuống.

Decker đứng dậy và rót cho mình một tách cà phê khác.

Anh ngồi xuống và uống một ngụm.

“Decker, anh đang trở nên mềm lòng hơn à?”

Anh nhìn cô. “Ý cô là sao?”

“Gần đây anh đang lo lắng đến người khác nhiều hơn.”

“Tôi điều tra các vụ giết người. Điều đó có nghĩa là tôi luôn có rất nhiều người để lo lắng.”

“Anh nghĩ họ nên ở lại đây hay rời khỏi Thị trấn g

“Tôi không có câu trả lời đúng đắn cho việc đó, bởi tôi không phải là họ.”

“Nhưng không còn gì cho hai mẹ con họ ở đây cả.”

“Frank Mitchell đang ở đây,” Decker trả lời. “Giờ đây anh ấy sẽ luôn ở đây.”

Jamison đổi giọng và cúi xuống. “Đúng. Tôi... tôi đoán tôi đã không nghĩ theo cách đó.”

Decker nhấp thêm một ngụm cà phê và nhìn vào màn đêm qua ô cửa sổ nhỏ. “Tôi từng không muốn rời Burlington. Nhưng đồng thời, tôi cũng lại muốn cuốn gói khỏi Burlington. Gia đình tôi đã bị sát hại ở đó. Cả hai người đều được chôn cất ở đó. Khi tôi rời đi, tôi cảm thấy như mình đang bỏ rơi họ. Tôi đã từng đến thăm mộ mỗi ngày khi tôi sống ở đó. Tôi sẽ ngồi và nói chuyện với họ. Bây giờ tôi đã không đến viếng trong nhiều tháng rồi.” Anh đặt tách xuống. “Tôi không muốn mối liên hệ duy nhất của tôi với họ chỉ còn là những bức tranh mờ nhạt treo trên tường, Alex.”

“Anh không giống người khác, anh không cần lo lắng về việc lãng quên.”

“Chuyện không giống nhau đâu, Alex. Tôi đã chôn cất họ ở đấy. Đó là sợi dây ràng buộc tôi với nơi đó. Nó sẽ luôn là một phần của tôi cho dù tôi có muốn hay không.”

“Vì vậy, dựa trên lý luận đó, anh nghĩ chị tôi nên ở lại?”

“Tôi nghĩ... mỗi người mỗi khác.”

Dứt lời anh đứng dậy, dọn dẹp bàn, và anh cùng Jamison cho bát đĩan vào máy rửa bát. Sau đó anh rời khỏi bếp và đi về phòng.

Decker mở tủ quần áo lấy ra hai thứ: bản vẽ công trình được tìm thấy trong tủ âm tường và bản vẽ được phát hiện ra trong chiếc xe kéo của Toby Babbot.

Sau khi xem qua các trang trong khoảng nửa giờ, anh quyết định mình cần một thứ khác để hiểu chúng hơn.

Anh rời phòng, bước xuống hành lang và gõ cửa.

Một lúc sau, Zoe với đôi mắt ngái ngủ ra mở cửa. Cô bé đang mặc bộ đồ ngủ và ôm con mèo của mình.

“Zoe, chú đang thực hiện một dự án rất quan trọng và chú nghĩ rằng cháu có thể có thứ mà chú cần.”

Nghe lời này, cô bé hứng khởi hơn. “Chắc chắn rồi, Amos, chú cần gì?”

“Một cây thước kẻ. Cháu có cái nào không?”

Cô bé gật đầu, bước nhanh đến chiếc bàn nhỏ sơn trắng kê sát tường và mở ngăn kéo. Cô bé rút ra một cây thước màu xanh lá cây và đưa nó cho anh.

“Cảm ơn rất nhiều, Zoe nhé,” anh nói, nhận lấy nó từ cô bé.

“Không có gì.”

Decker đã quay đi. Nhưng rồi anh lại đối mặt với cô.

“Mẹ cháu có nói chuyện với cháu không?”

Cô bé gật đầu. “Mẹ hỏi cháu muốn ở lại đây hay chuyển đi nơi khác.”

“Và cháu đã nói gì với mẹ thế?”

Zoe nhún vai. “Cha đang ở đây. Cháu không muốn để cha một mình.”

Decker quỳ xuống nhìn vào mắt cô gái nhỏ.

“Chú có thể hiểu điều đó.”

Zoe nhìn anh chăm chú. “Chú nói với cháu rằng khi cháu đến thăm cha, cha sẽ biết cháu đang ở đó. Rằng cha sẽ biết ở ngay đây.”

Cô bé chạm vào giữa khuôn ngực nhỏ của mình.

“Đúng, chú đã nói vậy.”

“Vì vậy, cháu không thể bỏ cha lại nếu không cha sẽ rất buồn. Cha sẽ rất buồn nếu phải ở đây.” Cô bé chạm vào giữa ngực của Decker. “Đúng không chú?”

Giờ thì Decker không dám đối mặt với ánh nhìn của cô bé. “Đúng vậy.”

Cô bé ngáp dài.

“Tốt hơn là cháu nên đi ngủ một chút, được không?”

“Được rồi, Amos.” Zoe ôm anh và anh lặng lẽ trở về phòng, ánh mắt u ám.

Cuộc đời lắm lúc thật khốn nạn làm sao .

Anh ngồi xuống giường và nhìn những bản vẽ đang trải ra.

Sau đó anh nhìn xuống cây thước. Được khắc trên đó là cái tên “Zoe Mitchell”.

Anh đứng dậy và đi tới cửa sổ và nhìn ra thị trấn đang chìm trong tuyệt vọng, nhưng có lẽ đang dần dần hổi phục.

Nhưng với cái giá nào?

Và bao nhiêu người nữa sẽ chết trước khi nó hồi phục như xưa?

Anh quay đầu về hướng phòng của Zoe.

Họ nên ở lại hay nên đi?

Nói rằng họ nên đi thì rất dễ.

Chạy trốn khỏi sự bạo lực và nguy hiểm. Đi đến một nơi an toàn hơn.

Nhưng liệu còn có nơi chốn nào như vậy nữa không?

Nếu đời mình còn một mục đích sống, thì đó là đảm bảo trên đời này còn nơi chốn an toàn cho người ta dung thân.

Với suy nghĩ đó, anh ngồi xuống và dùng thước kẻ để xem xét mọi chi tiết của bản vẽ thi công và bản sao y hệt của Toby Babbot.

Anh dùng giấy và bút để làm các phép tính, và khi tính xong, anh chỉ tìm thấy một điểm khác biệt duy nhất giữa hai bản vẽ.

Nhưng đó là một điểm khác biệt thật lạ thường.