← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 59

JAMISON ĐƯA CHO DECKER tấm danh thiếp khi cả hai trèo lên xe.

“Chuyện này có làm cô thấy nghi ngờ không?” Anh hỏi.

“Cái gì?”

“Kieth Drews mất việc và sau đó cậu ta mua bảo hiểm nhân thọ. Nhưng Linda nói rằng cậu ta đã mua bảo hiểm đó sau khi bị thương ở lưng. Điều đó có nghĩ khi ấy cậu ta đã dùng thuốc giảm đau rồi.”

“Có lẽ không đâu,” Decker nghi ngờ.

“Chúng ta có đi gặp Willie Norris bây giờ không?”

“Không, để đó đã. Ngay bây giờ, chúng ta hãy lái xe một vòng, ăn miếng bánh uống miếng nước, và bàn bạc lại một số điều.”

“Được rồi, đi thôi.” Sau đó, cô cắn vào chiếc bánh của mình và rên rỉ, “Ôi, Chúa ơi, tôi cần một điếu thuốc!”

“Ừ, hãy giữ suy nghĩ đó.”

Anh cắn một miếng bánh muffin và nhấp một ngụm cà phê. Anh nói, “Costa, Tanner, Swanson và Babbot. Hãy xem xét lại từng người một và xem chúng ta đang có gì.”

“Được đấy.”

“Bradley Costa đã biết được chỗ cất giấu kho báu Baron và đến thị trấn này để lấy nó. Anh ta đang làm việc cho ngân hàng đứng ra thế chấp cơ ngơi đó.”

“Anh nghĩ rằng anh ta đã lên kế hoạch như vậy?”

Decker gật đầu và dừng một khắc để lau kem trên môi.

“Tôi chắc chắn rằng anh ta đã tự mình nghiên cứu và xin vào làm cho chi nhánh ngân hàng này vì khoản thế chấp. anh ta là dân Phố Wall, thứ dữ đấy. Cô nghĩ có bao nhiêu người như thế đến những nơi như này?”

“Không ai cả.”

“Vậy là anh ta đã thương lượng lại thỏa thuận với Baron và đưa vào điều khoản luân lý đạo đức.”

“Và sau đó anh có nghĩ rằng anh ta tiếp tục giá họa cho Baron các vụ giết người?”

“Không. Vì thực tế đơn giản là anh ta đã bị sát hại. Tôi nghĩ rằng anh ta có thể đã có một kế hoạch để buộc Baron vi phạm điều khoản luân lý. Không nhất thiết phải giết người. Có thể là ma túy. Có lẽ anh ta đã biết về việc Swanson tá túc trên đó và cất giấu ma túy của mình trong nhà vườn. Sau đó Baron sẽ phải vào tù và khoản vay bị đáo hạn, tài sản bị tịch thu, và tay chân gỗ sẽ mua lại cả tài sản. Sau đó, họ lấy được kho báu. Nhưng gã chân gỗ đó đã qua mặt Costa và giết anh ta để không phải chia kho báu. Và sau đó hắn ta hoàn thành nốt kế hoạch dự tính ban đầu là gài bẫy Baron, bằng cách giết bốn mạng người. Như thế, tính cả Costa, hắn đã thành công ‘một mũi tên trúng hai con chim’.”

“Nhưng đó chỉ là suy đoán.”

“Tôi đang xem xét xác suất.”

“Được chứ. Và Swanson đã chết vì hắn đang cư trú bất hợp pháp trên khu đất của Baron. Và việc hắn cũng là một tay buôn ma túy, như anh đã nói, có thể sẽ phạm đến điều khoản đạo đức nếu chúng có thể buộc Baron vào tội buôn bán ma túy.”

Decker gật đầu. “Và chúng sẽ không muốn Swanson xung quanh khu nhà trong khi chúng tìm kiếm kho báu. Một lần nữa, một mũi tên giết chết hai con chim. Chúng làm cho hắn ta biến mất khỏi khu đất và lợi dụng cái chết của tên này để giá họa cho Baron.”

“Có lý.”

“Cô có nhớ chiếc đinh mà chúng ta tìm thấy trong lốp xe hơi của Tanner không?”

“Ừ.”

“Chà, khi tôi ở Trung tâm Hoàn thiện đơn hàng, tôi đã lái xe vòng quanh khu vực mở rộng mà họ đang xây dựng. Đoán xem tôi đã tìm thấy gì?” Anh rút từ trong túi áo khoác ra vật mà anh tìm thấy ở bãi đậu xe và giơ nó lên.

“Nó trông giống chiếc đinh mà anh tìm thấy trong lốp xe của Tanner.”

“Hai cái giống hệt nhau.”

“Anh nghĩ Tanner đã đến trung tâm đó?”

“Tôi nghĩ là xe của cô ấy đã đến đó.”

“Anh nghĩ cô ấy đã bị bắt cóc ở đó?”

“Tôi không biết. Nhưng Tanner có mối liên hệ với Baron. Cô ấy là bạn gái cũ của anh ta. Anh ta đang giúp đỡ cô ấy về mặt tài chính. Đó là lý do tại sao cô ấy bị giết.”

“Còn Babbot?”

“Ông ta đã xâm phạm chỗ ở của Baron, như Lassiter nói.”

“Tại sao? Cũng để tìm kiếm kho báu ư? Nhưng làm sao ông ta có thể biết về nó chứ?”

“Đây là một thị trấn nhỏ. Ông ta có thể đã nghe qua lời đồn đại. Một kho báu là một động lực lớn.”

“Anh có nghĩ rằng Babbot cũng biết về đường dây ma túy không?”

“Chắc chắn là có thể.” Decker nói. “Ít nhất thì cũng có thể ông ta nghi ngờ Ross về những gì đang diễn ra tại trung tâm. Ông ta biết về không gian bí mật trong văn phòng của Ross, bởi vì diện tích bị mất đó có trên bản vẽ của ông ta. Tôi chỉ không biết liệu ông ta có biết những gì cất trong đó hay cách mở cửa hay không. Nếu ông ta đã nghi ngờ, thì khi giết ông ta, bọn chúng sẽ được lợi gấp đôi. Ông ta bị lợi dụng để góp phần giá họa cho Baron, và ông ta sẽ câm lặng mãi mãi không còn có thể tiết lộ về việc văn phòng của Ross có một không gian rỗng phía sau.”

Decker đột nhiên ngả người ra ghế và nhắm chặt mắt.

“Decker, anh ổn chứ?”

“Tôi chỉ đang cố nhớ một thứ nhưng không nhớ ra được.”

“Có phải do cú va đập vùng đầu mà anh đã nhận không?” Cô lo lắng hỏi.

Anh xoa trán. “Có thể.”

“Anh đang cố nhớ gì thế?”

“Các con số.”

“Số mấy?”

“Những con số!” Anh nói quả quyết.

Trong tâm trí của Decker là một vòng xoáy những con số. Tất cả chúng đều có màu sắc khác nhau. Đó là kết quả của hội chứng cảm giác kèm anh mắc phải. Tuy nhiên, hiện tại có sự khác biệt, bởi vì màu sắc của một con số khác với màu sắc chúng từng có trong quá khứ.

Kia là số bảy, bốn, ba phải không nhỉ? Không phải, hay số tám? Đỏ, cam, xanh lá cây, hai?

Anh nhíu mày.

Đó là số chín hay số sáu lộn ngược? Nào, chết tiệt, vào việc đi.

Cuối cùng, tất cả các số đều được xếp đúng hàng. Và anh có thể đánh giá từng hàng một. Chúng đối chiếu hoàn hảo.

Anh mở mắt, lấy điện thoại ra và nhấn một số phím.

“Anh đang gọi cho ai?’

“Không ai cả.”

Anh gõ nhiều phím hơn.

“Anh đang làm gì đấy?”

“Tôi đang tra thông tin của một số điện thoại mà tôi đã thấy.”

“Anh thấy nó ở đâu?”

“Trong điện thoại của Ted Ross.”

“Số ấy có gì đáng chú ý?”

“Bởi vì tôi đã thấy cùng con số đó ở một nơi khác.”

Anh giơ điện thoại lên cho cô xem.

Cô nói, “Số điện thoại này thuộc về Fred Ross, là cha của Ted phải không?”

“Đúng vậy.”

“Không có gì lạ khi một người cha gọi con trai mình.”

“Không, nhưng thật bất thường khi người con trai không có số của cha trong danh sách liên hệ của mình, ngay cả khi họ không hòa hợp. Nếu hắn có lưu số trong danh bạ của mình, tên của Fred Ross sẽ xuất hiện trên màn hình chứ không phải số điện thoại của lão ta.”

“Lạ thật đấy. đợi tý. Anh nói rằng đã nhìn thấy con số đó ở nơi khác.”

“Đúng vậy.”

“Ở đâu?”

“Trên một bức tường.”

“Bức tường của ai?”

“Bức tường số điện thoại của Alice Martin.”

“Thì, họ là hàng xóm của nhau mà.”

“Bà ấy nói với tôi rằng bà chỉ giữ những số điện thoại mà bà thường xuyên gọi, bà không thể nhớ chúng được.”

“Được rồi, nhưng cũng do họ là hàng xóm của nhau mà.”

“Chỉ có điều là Martin đã nói với tôi rằng bà ấy coi thường Ross trong hàng chục năm qua. Và sau khi gặp ông già, tôi có thể hiểu tại sao. Ngay cả con trai ruột của ông ta, một tên tội phạm đấy, cũng không thể chịu đựng được ông.”

Jamison nói, “Vậy tại sao số của ông ấy lại có trên tường của bà ấy?”

“Chà, tôi có thể nghĩ ra ít nhất một lý do.”