← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 58

KHI CẢ HAI ĐANG TRÊN ĐƯỜNG LÁI XE QUAY VỀ NHÀ MITCHELL, Jamison thốt lên, “Nếu anh nghĩ bọn chúng đã giết Frank, sao anh không nói với tôi?”

“Tôi đã từng nói với cô rằng tôi nghi ngờ cái chết của anh ấy có thể không phải là một vụ tai nạn.”

“Đúng vậy, nhưng bây giờ anh có vẻ chắc chắn hơn trước nhiều.”

“Đó là bởi vì tôi đang chắc chắn hơn trước nhiều.”

“Nhưng tại sao bọn chúng lại giết Frank?”

“Có lẽ anh ấy đã nhìn thấy thứ không nên thấy.”

“Nhưng chính robot đã giết anh ấy mà.”

“Con người điều khiển robot. Giả sử nó làm đúng như những gì được lập trình, trong khi Frank đứng cạnh nó?”

Jamison chưa kịp trả lời thì điện thoại của Decker đổ chuông.

Đó là Kemper.

“Chúng tôi chỉ làm một cuộc kiểm tra ma túy ngắn gọn trong hai ngôi nhà. Cả hai đều có kết quả dương tính với dấu vết của heroin và fentanyl, tôi không biết mình có thể ngồi im một chỗ bao lâu nữa.”

“Chúng ta cần thêm một chút thời gian. Cô đã theo dõi Ross chưa?”

“Ừ, hôm qua hắn ta rời đi với chiếc túi tập. Và tôi cá rằng trong đó không chỉ có quần áo thể dục thôi đâu. Hắn đi vào một vài tòa nhà, bao gồm cả phòng tập. Nếu chúng tôi theo hắn vào trong thì quá đáng ngờ. Lần nào hắn cũng bước ra với chiếc túi tập, nhưng không có gì đảm bảo rằng những lọ thuốc vẫn còn trong đó. Vì vậy, không có bằng chứng để bắt tại trận.

“Chúng ta sẽ tóm gọn những kẻ này, Đặc vụ Kemper.”

“Chúng ta phải tóm cho bằng được. Nếu chúng ta không làm được, sự nghiệp của tôi sẽ kết thúc. Tôi chỉ cần anh hiểu rằng chúng ta đang sắp hết thời gian.”

Cô tắt máy và Decker nhìn Jamison, rõ ràng đã nghe thấy giọng điệu cứng rắn của đặc vụ DEA.

Jamison nói: “Cô ấy có vẻ hơi hoảng loạn.”

“Ừ. Tôi đoán vậy,” Decker nói một cách mơ hồ.

“Anh có bao giờ hoảng sợ không, Decker?”

“Chưa từng thấy việc đó có ích gì?”

“Chúng ta không thể nói cho Amber biết suy đoán của anh về Frank. Cho đến khi chúng ta chắc chắn.”

“Tôi biết.”

Một tia chớp rạch ngang trời và cơn mưa bắt đầu rơi.

“Chúa ơi! Thị trấn Baron chưa đủ ê chề hay sao mà lại thêm tiết trời như thế này nữa,” Jamison quan sát trong khi lái xe.

“Chốn ê chề nhưng vẫn có chút điểm gỡ gạc lại.” Decker sửa lời cô. “Nhìn qua tiệm bánh đó xem. Cindi Riley đã nói với tôi về chỗ đó. Chủ sở hữu đã mua một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ cho con trai bà ta. Anh ta sử dụng ma túy quá liều và công ty bảo hiểm đã thanh toán đủ để bà ta mở một cơ sở kinh doanh.”

“Anh thực sự nghĩ rằng có gì đó mờ ám đã xảy ra?”

“Đủ mờ ám để chúng ta dừng lại ở đó và uống ít cà phê.”

Jamison tấp vào bãi đậu xe và họ bước vào Tiệm bánh Con Công. Phía trước có một bảng hiệu đèn neon hình con chim sặc sỡ.

Bên trong, nơi này khá gọn gàng, bài trí đẹp mắt với những chiếc bàn gỗ quét vôi trắng, khăn trải bàn nhiều màu và tủ kính đầy ắp các món ngon. Phía sau quầy là một tấm bảng đen lớn gắn trên tường với thực đơn được viết ở trên.

Jamison hít thở bầu không khí và rên rỉ. “Chúa ơi, chỉ mùi bánh thôi cũng khiến tôi muốn ăn sạch hết các món tại tiệm này.”

Một người phụ nữ xuất hiện từ sau tấm rèm phía sau quầy.

Bà ta trông gầy gò, già nua và khuôn mặt nhăn nheo hết sức, và mái tóc bạc phơ. Nhưng nụ cười của bà rất dễ chịu và đôi mắt bà lấp lánh khi nhìn họ.

“Tôi có thể giúp gì cho hai vị?” Bà hỏi.

Decker nói, “Hai ly cà phê lớn trước đã.”

Jamison chỉ vào một số món ăn trong tủ trưng bày. “Đó có phải là bánh muffin cà rốt không?”

“Vâng, thưa cô.”

“Tuyệt vời. Chúng tôi sẽ lấy hai chiếc.”

“Đó là một lựa chọn hoàn hảo. Bánh vừa mới ra lò. Tôi là Linda Drews. Tôi sở hữu nơi này.”

“Chào bà Linda. Tôi là Alex và đây là Amos. Vậy tại sao lại đặt tên nơi này là Tiệm bánh Con Công?”

“Khi tôi chỉ là một cô bé, tôi luôn muốn có thú cưng là một con công. Điều đó không bao giờ xảy ra. Vì vậy, đây là điều tốt nhất tôi có thể làm được. Và biểu hiện đó chắc chắn là bắt mắt, hoặc ít nhất như mọi người đã nói với tôi.”

Khi Drews chuẩn bị bánh cho cả hai, Decker nói, “Nơi này trông khá mới.”

“Mới mở chưa đầy một năm. Tôi luôn thích nướng bánh, vậy tại sao không kiếm tiền từ nó? Và tôi thích làm chủ. Và tôi đang kiếm tiền tốt. Một phần phải cảm ơn Trung tâm Hoàn thiện đơn hàng. Chúng tôi có rất nhiều lượt khách từ đó. Tất cả những công việc nặng nhọc và đi lại liên tục khiến người ta phải đói lả.”

“Tôi cá là vậy,” Decker nói.

Khi bà rót cà phê, Linda Drews nói, “Sao hai người biết đến chỗ này?”

“Cindy Riley.”

“Ô, đúng rồi. Cindi rất tốt. Cô ấy đã giới thiệu các doanh nghiệp địa phương cho mọi người. Tất cả chúng tôi đang cố gắng vực dậy thị trấn.”

“Cô ấy cũng nói với chúng tôi về con trai bà. Anh ấy là bạn cô.”

Drews vừa cúi xuống dùng một chiếc kẹp để kéo hai chiếc bánh muffin ra khỏi tủ trưng bày. Bà cứng người trước câu nói của Decker.

“Cindi đã nói với anh về Keith?”

“Ừ. Chuyện thật đau lòng.”

Drews từ từ bỏ hai chiếc muffin vào một chiếc túi.

“Nó là đứa con duy nhất của tôi. Chẳng bao giờ vượt qua được nỗi đau đó.”

“Chắc chắn rồi. Nguyên nhân tử vong do sốc ma túy. Cindi đã kể cho tôi,” Decker nói.

Drews gật đầu. “Thị trấn Baron có rất nhiều vấn đề. Trong đó lớn nhất là ma túy. Tôi phải thừa nhận mình cùng từng vướng vào chúng một thời gian dài. Bắt đầu từ percocet và sau đó dùng đến loại hỗn hợp.”

“Hỗn hợp?” Jamison nói.

“Trộn percocet với oxy, xanax, quái quỷ thật, bất cứ thứ gì tôi có thể nghĩ ra. Tôi đã uống vài trăm viên một tuần.” Bà đặt túi bánh muffin lên quầy. “Anh nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?”

Decker nhún vai tỏ vẻ không thoải mái. “Tôi không thích đoán tuổi của mọi người.”

“Tôi vừa bước sang tuổi 50.”

Bà cười buồn trước vẻ ngạc nhiên của họ. “Ma túy không phải thuốc làm đẹp. Tôi biết mình trông như thể đã sáu mươi lăm tuổi.”

Jamison nói: “Nhưng rõ ràng bà đã chiến thắng cơn nghiện của mình.”

Drews gõ các khớp ngón tay vào mặt phản gỗ. “Đó là một cuộc chiến trường kì, hôm nay tôi đã chiến thắng. Còn ngày mai? Ai biết được.”

“Bà rất thảng thắn về trải nghiệm của mình.” Jamison nói. “Ý tôi là, bà còn không biết chúng tôi.”

“Tôi đã nói về chuyện của mình tại các trung tâm cai nghiện trong một thời gian dài. Cô phải quyết tâm. Cô phải để lộ con người thật của mình ra nếu muốn trở nên tốt hơn. tôi đã thử nhiều cách, bởi vì một số cách hiệu quả với người này nhưng không dành cho những người khác. Nhưng cuối cùng tôi dã thoát khỏi nó, cảm ơn Chúa! Đó là điều khó khăn nhất mà tôi từng phải làm.”

“Nhưng Keith không thành công?” Decker nói.

Drews đang tin hóa đơn tại quầy rồi đột ngột dừng lại. “Không.” Nước mắt bà trào ra. “Không người tóc bạc nào nên phải tiễn kẻ đầu xanh cả, nhưng tôi đã sống lâu hơn Keith. Nó đã qua đời cách đây mười sáu tháng. Nó sẽ hai mươi tám vào tháng tới nếu nó còn sống.”

Jamison nói: “Tôi thực sự rất tiếc.”

Decker nhắc. “Nhưng ít nhất bà vẫn còn tiệm bánh.”

“Chà, nhờ Keith cả đấy.”

“Bằng cách nào thế?” Decker hỏi.

“Keith đã tự mua một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ trị giá một triệu usd, và tôi là người thụ hưởng. Nếu không có khoản tiền đó, không bao giờ tôi có thể mua được nơi này. Chỉ riêng những chiếc lò nướng đã là cả một gia tài khổng lồ.” Bà dừng lại khi Jamison đưa cho bà thẻ tín dụng để thanh toán cà phê và muffin. “Tôi thà có con trai bên mình còn hơn,” bà thất thần nói.

“Chà, thật may mắn khi cậu ấy đã mua bảo hiểm.” Decker nói. “Tôi đoán cậu ấy có thể có hợp động đó nhờ công việc.”

“Không, không phải nhờ công việc. Nó làm việc tại Trung tâm Hoàn thiện đơn hàng. Nó là một nhân viên phân hàng. Chạy tới lui cả ngày dài, cúi gập người, nâng vác đồ đạc. Sau đó nó gặp một chấn thương nghiêm trọng ở lưng và bị cho nghỉ việc. Nó đến gặp bác sĩ. Uống thuốc giảm đau. Và thế đấy. Nó bị mắc nghiện. bổn cũ soạn lại. Một ngày nọ, nó nghĩ rằng mình đang sử dụng heroin nhưng đó chỉ là thứ phế phẩm. Nó đã chết trước khi các kĩ thuật viên y tế khẩn cấp kịp đến nơi.”

Jamison nói: “Thật là khủng khiếp.”

“Chà, ở Thị trấn Baron, thế lại là chuyện thường ngày ở huyện, anh thấy thế có khốn không cơ chứ.”

Decker nói, “Thật may mắn là con trai bà đã kí hợp đồng bảo hiểm trước khi bị nghiện. Tôi không tin cậu ấy có thể vượt qua kì kiểm tra y tế nếu cậu ấy nghiện.”

“Tôi biết. Willie cũng nói như vậy.”

“Willie?”

“Willie Norris là người đã bán bảo hiểm đó cho Keith. Anh ấy cũng nói với tôi câu đó khi đưa cho tôi tấm séc. Nhưng Keith không nghiện ngập gì hết khi anh ấy đưa ra hợp đồng đó. Thế rồi sau đó nó đã qua đời.”

“Vậy là cậu ấy đã mua bảo hiểm sau khi bị chấn thương? Và với giá trị cả triệu usd?”

“Ừ. Nó nghĩ rằng đó là một ý kiến hay. Anh hiểu không, nó muốn quay lại làm việc tại Trung tâm Hoàn thiện. Nơi đó có thể nguy hiểm. Chỗ ấy có toàn robot và máy móc. Có người vừa bị một con robot trời đánh trong số đó giết, mấy người biết không?”

Jamison nhanh chóng nói: “Ừ, chúng tôi có nghe qua.”

“Ai đã đề nghị con trai bà mua bảo hiểm nhân thọ? Có phải Willie Norris không?”

“Tôi không biết chính xác. Nhưng tôi đoán một số điều tốt đẹp đã nảy nở từ cái chết của Keith. Tôi đã có thể chôn cất nó tử tế và sau đó mở ra nơi này là nhờ vào khoản tiền bảo hiểm.”

Bà dụi mắt. “Tôi hi vọng cô sẽ thích bánh muffin. Nhớ giới thiệu với mọi người nhé.”

Jamison nói, “Bà có thông tin liên lạc của ông Norris không? Chị gái tôi vừa mất chồng và tôi nghĩ chị ấy có thể cần mua bảo hiểm nhân thọ. Chị ấy có một cô con gái nhỏ.”

“Ồ chắc chắn rồi. Cô phải lo liệu mấy chuyện ấy trước, bởi vì trong cái trần đời này chả ai có thể có thể nói trước được điều gì.”

Linda Drews lục trong ngăn kéo lấy ra một tấm danh thiếp. “Thông tin đây. Chỗ này cách đây khoảng một dặm. Willie là một người tốt. Đã sống ở đây cả đời, giống như tôi vậy.”

Jamison nhìn xuống tấm thể. “Cảm ơn bà rất nhiều.” Cô đặt năm usd vào lọ tiền boa đặt trên quầy.

“Cảm ơn.” Drews nói.

Decker nhìn qua nơi này. “Tôi chúc bà làm ăn phát đạt,” anh nói.

“Tôi cũng mong vậy,” Drews trả lời. “Vì đây là những gì còn lại trong đời tôi.”