← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 63

CÙNG NGÀY SAU KHI VỤ VIỆC XẢY RA, Decker mở cửa khi bà Alice Martin ghé thăm. Cây gậy bốn chân ở một bên tay, tay còn lại là một chiếc bánh nướng.

Qua vai bà Decker nhìn thấy xe tuần tra của cảnh sát đang đậu bên lề đường. Lassiter đã cử một xe đến đó sau khi Decker gọi điện và nói với cô những gì đã xảy ra.

“Tôi đã biết tin rồi,” Martin nói ngắn gọn. “Mọi người ổn cả chứ?”

Decker gật đầu. “Amber đã được đưa đi bệnh viện. Cô ấy sẽ phải ở lại lâu hơn một chút, nhưng cô ấy sẽ về nhà tối nay.”

“Còn Zoe?”

“Cô bé không sao. Vì lí do nào đó, khí gas không lọt vào phòng cô bé quá nhiều. Họ đã dọn dẹp toàn bộ căn nhà và kiểm tra lại nồng độ khí gas trước khi chúng tôi vào. Cô bé đang ở bệnh viện với mẹ.”

“Họ có điều tra được nguyên nhân không?”

“Vẫn đang kiểm tra.”

Martin quay lại và liếc nhìn chiếc xe tuần tra của cảnh sát. “Cảnh sát có mặt ở đât nghĩa là đây không phải một vụ tai nạn?”

Thay vì trả lời, Decker liếc nhìn chiếc bánh. “Đó là cho Amber à?”

“Dành cho tất cả mọi người. Bánh trứng đường chanh.”

Bà đưa nó cho anh.

“Cảm ơn,” anh nói. “Tôi sẽ nói lại với Amber.”

Martin nhìn quanh, “Đây từng là một khu phố rất đẹp. Bây giờ nó không còn như xưa.”

“Tôi hiểu cảm giác của bà.”

“Tốt nhất là mấy người nên rời khỏi Thị trấn Baron đi.”

Decker đăm chiêu nhìn bà mà không trả lời.

“Tại sao anh lại muốn ở một nơi như thế này?” Bà hỏi.

“Tôi không sống ở đây. Nhưng Amber và con gái của cô ấy thì có. Chồng cô ấy đến đây xin việc. Họ cũng không hẳn có nhiều lựa chọn. Và tôi không biết liệu họ sẽ ở lại đây hay chuyển đi.” Anh dừng lại. “Còn bà thì sao, bà Martin?”

“Vì chốn này là quê nhà của tôi và tôi đã quá già để chuyển đi.”

“Giống như hàng xóm của bà đúng không, Fred Ross?”

Bà nhìn anh chằm chằm. “Nếu anh sống đủ lâu, anh Decker, anh sẽ phải chấp nhận những điều anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ làm được.”

“Đó là tốt hay xấu?”

“Tùy vào mỗi người.”

“Đối với bà thì sao?”

“Tôi hi vọng mọi người sẽ thích chiếc bánh. Món bánh trứng đường chanh là món tủ của tôi đó. Ít nhất thì tôi vẫn giỏi một thứ gì đó.”

Bà quay người bỏ đi, nhưng rồi lại nhìn anh.

“Hồi xưa đây từng là một thị trấn rất đẹp.”

“Ý của bà là các tiệm đồ ngọt còn mở cửa và một tên tướng cướp nhà Baron kiếm được cả đống tiền?”

Bà cười. “Tôi đoán ai trong chúng ta cũng đều nhìn quá khứ qua lăng kính màu hồng, lãng mạn hóa mọi thứ khiến chúng trở nên tốt đẹp hơn so với thực tế.”

“Có lẽ chúng ta đều làm vậy.” Decker nói. “Nỗi nhớ nhung về quá khứ có thể mang tính cám dỗ rất cao. Và cũng gây nghiện không kém gì ma túy.”

Bà nói một cách gây gắt. “Coi bộ anh không tử tế cho được với người mới mang cho anh một chiếc bánh hả?”

Decker có vẻ ngạc nhiên. “Tôi xin lỗi. Tôi... tôi đoán việc suýt chết đã khiến tâm trạng tôi không được ổn cho lắm.”

“Chà, chúc ngon miệng,” bà trả lời với giọng nhẹ nhàng hơn.

Bà bỏ đi còn Decker đứng đó quan sát. Lúc đầu, anh cảm thấy có lỗi vì đã nói chuyện thô bạo với bà như vậy. Nhưng khi bà rời lối đi rải sỏi dẫn lên nhà và đến vỉa hè, Decker cứng người.

Cộp, cạch, cộp .

Những âm thanh anh đã nghe thấy đêm đó.

Cây gậy bốn chân của bà đang đập xuống đường, và cái chân gãy trên cây gậy mà bà nói về nó với anh trước đây là thứ đã tạo ra những âm thanh đó. Đầu tiên nó cào xuống mặt đường, và sau đó, khi bà nhấc nó lên và hạ xuống, nó đập vào mặt đường.

Anh đóng cửa và dựa đầu vào vách gỗ.

Khốn nạn thật. Thị trấn Baron gì chứ. Phải đặt tên là Thị trấn Sát nhân mới đúng .

Anh có việc phải làm nhưng không có nhiều thời gian.

Anh vào bếp và ném chiếc bánh vào thùng rác.