← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 64

“VẬY CÓ CHUYỆN GÌ THẾ, DECKER?”

Decker đang ngồi cùng Đặc vụ Kemper ở quán bar Mercury. Tối nay Cindi Riley không làm việc. Có lẽ cô đang đến trại giam thăm Baron, Decker nghĩ.

Tóc của Kemper được cặp bằng chiếc kẹp. Vũ khí của cô cất trong bao da nằm một bên thắt lưng và huy hiệu của cô được ghim vào đó.

“Tôi muốn kiểm tra vài chuyện.”

“Mọi người đã bình phục sau vụ tấn công bằng khí gas chưa?”

“Tin tức truyền đi nhanh chóng thật nhỉ?”

“Lassiter đã gọi điện cho tôi.”

“Cô ấy đã bố trí một xe tuần tra ở phía trước.”

“Thật mừng khi nghe điều đó. Tôi đoán có kẻ nghĩ rằng anh đang tiến quá gần đến sự thật. Như khi chúng cố gắng cho anh và Jamison nổ tung cùng chiếc xe kéo đó.”

“Có vẻ như vậy.”

“Vậy thì anh đã đến gần mức đó chưa? Bởi vì tôi thấy vụ án của mình như đang tuột khỏi tay qua từng phút. Tôi không biết mình có thể ở đây thêm bao lâu nữa.”

“Tôi đã nói chuyện với bệnh viện nơi Fred Ross được đưa đến ngày tôi tìm thấy các thi thể. Ông ta đã gọi 911 than rằng mình bị đau ngực.”

“Ừ.”

“Bệnh viện đã kiểm tra ông ta và hoàn toàn không thấy vấn đề gì. Họ đã cho ông ta về vào ngày hôm sau.”

“Tại sao lại quan tâm đến Fred Ross?”

“Bởi vì thi thể hai đặc vụ của cô được bảo quản trong tủ đông trước khi được vận chuyển đến ngôi nhà trống. Tôi nghĩ họ được đưa đến đó trong xe van của Ross. Có nghĩa là họ có thể đã được giữ trong tủ đông ngay trước đó. Và vì Fred Ross sống trên phố, ông ta có thể lo lắng về việc chúng ta sẽ nghi ngờ ông ta biết điều gì đó, hoặc đã nhìn thấy gì đó vào đêm hôm ấy. Việc ông ta ở trong phòng cấp cứu vào thời điểm đó sẽ cung cấp bằng chứng ngoại phạm cũng như ngăn chúng ta tra hỏi ông ta chi tiết về đêm ấy.”

“Làm sao anh biết họ đã được đưa đến đó trong xe van của ông ta?”

“Tôi nghe thấy tiếng xe nổ máy sau khi tôi thấy đèn trong nhà nhấp nháy, có nghĩa là chúng đã đặt thi thể và đổ máu ra, thứ gây ra chập điện. Chắc bọn chúng đã đến căn nhà cùng những cái xác trước khi tôi bước ra lan can. Và chiếc xe duy nhất trên phố đêm đó là xe của Ross.”

“Anh không thể biết chắc điều đó.”

“Có thể chứ. Đó là một con đường cụt. Mặc dù tôi không nhìn thấy chiếc ô tô, nhưng tôi sẽ thấy đèn xe nếu nó đi đến biển báo dừng ở cuối phố. Điều đó có nghĩa là chiếc xe không rời khỏi con phố. Nó đậu ở đó để vứt xác và sau đó được lái quay lại nhà Ross, và mấy tên vứt xác có lẽ đã đi bộ từ đó để ra khỏi con phố.”

“Một ông già ngồi xe lăn cũng dính líu đến chuyện này?”

“Tôi nghĩ là có, bởi con trai ông ta có liên quan.”

“Được rồi. tôi đoán là tôi có thể hiểu điều đó, nhưng việc để ông cha tám chục tuổi tham gia vào một đường dây ma túy lớn có vẻ khá khó tin.”

“Chà, có chuyện này còn khó tin hơn, vì Alice Martin, cựu giáo viên trường dòng Chúa nhật, cũng tham gia.”

“Gì cơ! Làm sao anh biết được chuyện này?”

“Chiếc gậy đi bộ bị hỏng của bà ta chính là âm thanh mà tôi nghe thấy đêm đó. Bà ta đã ra ngoài phố khi đó, có lẽ đang kiểm tra việc chuyển xác. Và dù bà ta nói với tôi rằng bà coi thường Fred Ross, nhưng số điện thoại của ông ta lại có trên tường nhà bà ta cùng với tất cả các số mà bà ta hay liên lạc. Ngoài ra còn một vấn đề khác.”

“Gì?”

“Bà ta là người nói với tôi rằng đã nhìn thấy hai người đàn ông có những mô tả ngoại hình y chang Beatty và Smith vào ngôi nhà bên cạnh nơi thi thể của họ được tìm thấy.”

“Vậy thì?”

“Giờ chúng ta đã biết những ngôi nhà đó được sử dụng làm cơ sở ép thuốc. Người của cô không vào đó, có nghĩa là Martin đã nói dối.”

“Có thể họ có vào thật, nếu họ đang hoạt động bí mật.”

“Martin nói với tôi bà ta đã thấy họ vào đó cách đây vài tuần. Nếu họ ở đó với tư cách đặc vụ chìm, họ đã phải báo cáo hoạt động ép thuốc cho đầu mối liên lạc rồi mới phải.”

“Đúng vậy.”

“Martin biết tôi sẽ đi kiểm tra ngay sau khi bà ta nói với tôi. Và tôi đã làm vậy. Giờ đây, tôi nghĩ rằng nếu ta xem xét lịch sử điện thoại của bà ta sẽ thấy bà ta đã gọi điện ngay lập tức cho Fred Ross hoặc ai đó khác. Và điều tiếp theo xảy ra như cô biết đấy, Brian Collins xuất hiện giả làm cảnh sát ở nhà kế bên và cố giết tôi. Cô thấy đấy, tôi không nghĩ hắn ta đang theo dõi nơi ấy. Tại sao phải làm thế? Không còn gì ở đó; mọi thứ đã bị xóa sạch. Tôi nghĩ hắn ta được gọi đến đó để giết tôi, vì Martin về cơ bản đã dựng chuyện để khiến tôi đến điều tra nơi đó. Cả một kế hoạch tinh vi. Và nó đã được sắp đặt sẵn để khởi động nếu tôi tìm đến hỏi Martin và có vẻ đã đến quá gần sự thật.”

Kemper có vẻ trầm ngâm trong giây lát, “Chúng ta đã biết về Ted Ross và đường dây buôn ma túy. Nhưng có điều gì khác không?”

“Tôi nghĩ là còn rất nhiều chuyện khác nữa và không phải tất cả chúng đều liên quan đến ma túy. Vì vậy, có thể các chuyện ấy không thuộc mối quan tâm của cô.”

Cô mỉm cười. “Trước khi gia nhập DEA, tôi có tham vọng trở thành đặc vụ FBI. Tôi đã có một thay đổi vào phút cuối trong con đường sự nghiệp của mình.”

“Tại sao vậy?”

“Trong một vụ cá cược ngu ngốc, người bạn thân nhất đời của tôi đã uống một ly cocktail có pha PCP 1 và nó đã nướng chín não cô ấy. tôi còn nhớ khi đến thăm cô ấy trong bệnh viện, chỉ để thấy một người phụ nữ trẻ đẹp đã trở nên tàn tạ. và kể từ thời điểm đó trở đi, cả cuộc đời tôi chỉ để hạ gục những con quái vật bán chất độc đó.”

1. Phencyclidine (PCP), là một loại thuốc gây ảo giác tạo cảm giác tách biệt. PCP được đưa vào thị trường trong những năm 1950 như là một dược phẩm gây mê nhưng bị rút khỏi thị trường năm 1965 do các phản ứng phụ gây ảo giác, gây cảm giác tách biệt cho người dùng.

Decker nói: “Tôi có thể thấy điều đó đã thay đổi con đường sự nghiệp của cô đến mức nào.”

Cô nghiêng người về phía trước. “Nhưng mối quan tâm của tôi giờ mở rộng đến việc hạ gục tất cả những kẻ xấu.”

“Rất vui khi nghe điều đó.”

Cô xuống giọng. “Bổ sung cho những gì chúng ta đã thảo luận trước đây, chúng tôi thực sự nghi ngờ sự hiện diện của một hoạt động ép thuốc viên lớn ở phía Tây Pennsylvania. Đó là lí do tại sao một tay cộm cán như Brian Collins cũng xuất hiện ở đây. Nếu hắn ta có liên quan, thì chắc cú rằng một số đối tượng nặng kí đã xuất hiện ở Thị trấn Baron.”

Kemper ngồi thẳng lên: “Đúng vậy. Nhưng anh đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Vậy tại sao anh lại muốn gặp tôi?”

Để trả lời, Decker gỡ chiếc phù hiệu khỏi thắt lưng và đặt nó lên bàn.

Cô nhìn chằm chằm vào nó trước khi quay lại nhìn anh với vẻ bối rối.

“Phù hiệu của anh có liên quan gì đến việc này?”

“Không phải phù hiệu của tôi,” Decker trả lời.

“Vậy thì của ai?”

“Rồi cô sẽ biết. nhưng tôi cần sự giúp đỡ của cô để tìm ra.”