← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 66

SAU ĐÓ DECKER VÀ JAMISON GỌI ĐIỆN THOẠI đến sở cảnh sát Thị trấn Baron. Kate Kemper quyền uy và ba đặc vụ của cô đón họ ở cửa trước.

Khi Decker và Jamison bước vào căn phòng nơi các thanh tra điều tra án mạng làm việc, Lassiter đang đứng cạnh bàn mình. Cô ngạc nhiên nhìn lên.

“Này, các người làm gì ở đây vậy? Tôi-”

Cô đột ngột dừng lại khi nhìn thấy Kemper và các đặc vụ của mình đi vào căn phòng phía sau họ.

Decker nói với Lassiter, “Cô có thể mời cộng sự của cô tham gia cùng chúng tôi không?”

Cô nhắn tin, và khoảng một phút sau Thanh tra Green bước vào phòng.

“Chào,” anh ta nói với Decker và Jamison.

Decker gật đầu.

Green liếc nhìn Kemper trước khi dán chặt mắt vào Lassiter. “Cô cần tôi à?”

Lassiter chỉ Decker. “Không, nhưng anh ấy muốn gặp anh về chuyện gì đó.” Cô dừng lại. “Anh ổn chứ, Marty? Anh trông hơi khác thường.”

“Có thể do anh đánh mất thứ gì đó chăng?” Decker hỏi.

Green trông ngại ngần khi ngồi xuống sau bàn làm việc. “Cái phù hiệu chết tiệt của tôi. Tôi thường cất nó vào tủ trong phòng tập thể dục, nhưng giờ tôi không thể tìm thấy nó. Tôi chơi bóng quần ở ngay phòng bên cạnh thế mà... Bực mình thật. Nếu làm mất phù hiệu, tôi sẽ phải đối mặt với cả đống thủ tục giấy tờ.”

Anh ta bắt đầu lục tung một trong những ngăn kéo của mình.

“Tôi có một câu hỏi,” Decker nói. “Cái đêm mà Dan Bond bị giết, có người đã nói rằng họ đã nhìn thấy một chiếc xe tuần tra của cảnh sát đậu trước nhà ông ta.”

“Ai đã nói thế?” Green hỏi, nhanh chóng nhìn lên.

“Một nhân chứng ẩn danh,” Kemper xen vào.

“Có biết người đó là ai không?” Green hỏi.

“Chà, anh đã ở trên con phố đó rất nhiều lần.” Decker nói. “Có khi nào người ở trên phố đêm đó là anh không?”

Green nhanh chóng lắc đầu. “Tôi lái dạo quanh trong xe tuần tra.”

Decker gật đầu. “Nhưng anh đã gặp Dan Bond trước đây đúng không?”

Green lắc đầu. “Không. Tôi chưa bao giờ đến nhà ông ta. Ít nhất là khi ông ta còn sống. Tôi đã đến đó sau khi ông ta bị sát hại.”

“Anh hoàn toàn chắc chắn về điều đó?” Decker nói.

Green tò mò nhìn anh. “Ừ, tại sao?”

“Anh đang có ý gì thế hả, Decker?” Lassiter xen vào. “Tôi là người đã phỏng vấn Dan Bond, không phải Marty.

Decker vẫn nhìn Green. Anh nói, “Anh có thể ngừng tìm kiếm được rồi, bởi vì Đặc vụ Kemper đang giữ phù hiệu của anh.”

Green ném cho Kemper một cái nhìn ngạc nhiên. “Cô ư? Tại sao?”

Kemper lôi ra một chiếc túi nhựa đựng vật tang chứng từ áo khoác của cô. Có một phù hiệu bên trong nó.

Green mặt cắt không còn hột máu. “Phù hiệu của tôi đang làm gì trong túi đựng vật chứng vậy?”

“Bởi vì nó là bằng chứng.” Kemper thẳng thừng nói. “Trong một vụ điều tra giết người.”

“Cô đang nói gì vậy? Giết người nào?”

“Dan Bond.”

“Tôi đã nói rồi, tôi thậm chí chưa bao giờ gặp ông ta.”

Decker nói, “Điều này đặt ra câu hỏi tại sao dấu vân tay của Dan Bond lại được tìm thấy trên phù hiệu của anh.”

“Gì?”

Decker lấy ra chiếc phù hiệu của chính mình. “Dan Bond là một người cẩn thận. Tôi gõ cửa phòng ông ta sau khi trời tối, và ông sẽ không cho tôi vào cho đến khi tôi đút phù hiệu của mình qua lối ra vào cho mèo. Ông ta nói với tôi rằng mình không thích để người lạ vào nhà. Ông ta dùng ngón tay để đảm bảo rằng phù hiệu là độ thật trước khi cho tôi vào. Và, sự thật là, ông ta còn cho ai khác ngoài cảnh sát vào nhà vào giờ đó trong đêm?” Anh giơ phù hiệu lên. “Nhìn này, đây là dấu vân tay của ông ta trên phù hiệu của tôi . Nhưng anh vừa nói rằng mình chưa bao giờ gặp ông ta, thế mà lại có dấu vân tay của ông ta trên phù hiệu của anh . Anh giải thích thế nào về điều đó hả, Thanh tra Green, trừ khi anh là người đã đến thăm Bond đêm đó và giết ông ta?”

“Đây là một trò bịp bợm!”

Green nhìn Lassiter, cô đang há hốc miệng nhìn anh. “Không thể có dâu vân tay của ông ta trên phù hiệu của tôi. Điều đó là không thể.”

“Nhớ ngày anh đã ném huy hiệu của mình xuống và tôi nhặt nó lên không?” Decker nói thêm. “Tôi thấy nó nhoe nhoét các dấu vân tay và một thứ khác mà sau này tôi nhận ra là... bột mỳ. Bond nói với tôi rằng ông ta thích nướng bánh bất kể giờ giấc. Ông ta cũng để lại bột mỳ trên phù hiệu của tôi sau khi kiểm tra nó. Đặc vụ Kemper cũng thông báo với tôi rằng dấu vết bột mỹ đã được tìm thấy trên phù hiệu của anh. Bây giờ, tôi không biết liệu chúng ta có thể đem đi đối chiếu với bột mỳ trong nhà bếp của Bond hay không, nhưng chúng ta thực sự không cần phải làm như vậy vì trên đây đã có sẵn dấu vân tay của ông ta rồi.”

Green không nói gì nữa. Hắn chỉ gườm gườm nhìn Decker.

“Vấn đề là, Thanh tra ạ, nếu anh cố công đi giết người, thì cũng phải lo đến tiểu tiết nữa chứ,” Decker nói thêm.

Green bật lại Kemper. “Đồ khốn nạn! Cô đã lấy huy hiệu của tôi mà không cần trát tòa. Thế nên nó không phải là bằng chứng hợp lệ.”

Kemper giơ một tờ giấy lên.

“Tôi đã nhận được trát tòa, đã được ký, đóng dấu và gửi đến đây.”

“Dựa trên cái gì?”

“Dựa trên thực tế là chúng tôi đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Alice Martin. Dan Bond đã gọi cho bà ta vào đêm ông ấy bị giết. Sau đó, bà ta ngay lập tức gọi đến số của Fred Ross. Ngay sau đó, anh nhận được cuộc gọi từ Fred Ross. Và một giờ sau đó, Dan Bond đã bị giết. Vì vậy, giả thiết của chúng tôi là Bond đã gọi cho Martin và nói với bà điều gì đó khiến bà ta lo lắng, và bà ta đã gọi điện cho Fred Ross để nhờ lão giải quyết. Và lão đã gọi cho anh để làm điều đó.”

“Nhưng điều gì có thể khiến Alice kinh động đến vậy?” Lassiter nói. “Bà ấy chỉ là một bà già từng dạy trường Chúa nhật.”

Decker nói, “Bà ta thực sự còn nguy hiểm hơn thế nhiều. Tôi tin rằng Bond đã bị giết bởi vì ông ta nhận ra rằng âm thanh mà ông ta nghe thấy vào đêm mà thi thể hai đặc vụ DEA được phát hiện là tiếng cây gậy bốn chân gần đây mới bị gãy của Alice Martin va vào vỉa hè. Có lẽ vào ngày ông bị giết bà ta đã đi ngang qua nhà ông, nói lời chào, và vì vậy ông đã nhận ra âm thanh do cây gậy của Martin tạo ra. Có thể sau đó ông ta đã gọi điện và hỏi xem bà ta đã làm gì vào đêm đó. Điều đó không tốt chút nào, vì có thể Bond sẽ kể lại chi tiết đó với một người khác, như tôi chẳng hạn.”

Green gầm lên, “Tôi cần một luật sư.”

“Ừm, có lẽ luật sư sẽ thuyết phục anh cách nói chuyện để nhận án chung thân thay vì một mũi thuốc độc,” Decker nói.

Kemper nhìn sang người của mình. “Hãy còng hắn ta lại, đọc cho hắn ta nghe quyền của mình, và đưa tên cặn bã này xuống phòng giam ở tầng dưới.”

Người của cô tiến lên và còng tay Green.

“Mày không biết mày đang gây sự với ai đâu, Decker!” Tay thanh tra hét lên khi vùng vẫy trong bất lực.

“Thật buồn cười, tao cũng định nói câu đó với mày đấy.