← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 65

“SÁNG NAY ÔNG ẤY KHÔNG ĐẾN CHỖ LÀM. Tôi gọi điện đến nhà ông ấy nhưng không ai trả lời. Tôi lái xe đến đó nhưng không thấy xe của ông đâu cả. Tôi nhìn hé qua cửa sổ, nhưng trong nhà tối om. Và một người hàng xóm nói với tôi rằng cô ấy nhìn thấy ông Norris rời đi vào nửa đêm với một đống hành lý. Ông chưa bao giờ nói với tôi là mình có dự định đi đâu cả. Tôi không biết mình nên làm gì.”

Jenny, trợ lý của Willie Norris, thốt ra tất cả những lời đó khi Decker và Jamison đứng đối diện cô trong công ty bảo hiểm.

“Ông ấy có vài cuộc hẹn sáng nay và đã bỏ lỡ tất cả,” cô nói thêm. “Ông ấy không gặp chuyện gì chứ?”

Decker nói: “Tôi thực sự nghi ngờ điều đó.” Anh nhìn quanh. “Và nếu tôi là cô, tôi sẽ nghĩ đến chuyện tìm kiếm một công việc khác.”

Mặt cô nhăn lại. “Chết tiệt, gian nan lắm tôi mới có được công việc này.”

“Và có thể cần thuê một luật sư giỏi nữa.” Decker nói thêm.

“Gì cơ? Tại sao?”

“Bởi vì ta không bao giờ nói trước được gì.”

Anh và Jamison bước ra ngoài. Decker gọi điện cho Kemper.

“Chúng ta có một kẻ bỏ trốn,” anh kể lại mọi chuyện. “Tôi biết đây không chính xác thuộc quyền hạn của cô, nhưng có thể Norris có liên quan đến tất cả những thứ khốn kiếp khác đang diễn ra trong thị trấn này. Và có lẽ cô nên cho người tìm hiểu hồ sơ kinh doanh của ông ta.”

“Đồng ý.”

“Còn việc kia?” Anh hỏi.

“Gần xong.” Cô tắt máy.

Decker cất điện thoại đi.

“Việc kia là việc gì?” Jamison hỏi.

“Một việc khác mà tôi đã giao cho Kemper. Tôi sẽ nói với cô sau.

“Anh có nghĩ rằng thằng khốn nạn đó cũng tham gia vào vụ phá hoại ống dẫn khí gas nhà chị tôi và suýt giết chết chúng ta không?”

“Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu hắn không dính líu gì. Vụ đó xảy ra khá nhanh sau khi chúng ta khiến hắn hoảng sợ. Và giờ hắn đang chạy trốn.”

“Vậy hắn nhận được gì từ những vụ này?”

“Tiền bạc. Phần hoa hồng bình thường cộng với một khoản thu ngầm. Nhưng chúng ta chắc chắn có thể tìm hiểu được.”

“Bằng cách nào?”

Anh liếc nhìn cô. “Có muốn ăn một chiếc bánh cà rốt nữa không?”

Linda Drews vẫy tay chào khi cả hai bước vào tiệm café.

“Không thể không quay lại nhỉ?” Bà nói, mỉm cười.

“Đúng là không thể,” Decker trả lời. “Chúng tôi sẽ lấy thêm hai chiếc bánh muffin cà rốt và ít cà phê.”

“Ăn ở đây hay mang đi?”

“Tốt hơn là chúng tôi sẽ mang đi. Và trước khi bà pha ly cà phê nóng hổi nào, tôi có thể hỏi vài câu được không?”

Bà mỉm cười, ánh mắt hiện ra sự bối rối. “Chắc chắn rồi.”

Nụ cười của bà biến mất khi Decker cho bà xem thẻ ngành của anh.

“FBI ư? Tôi đang gặp rắc rối sao?”

“Cũng còn tùy. Chúng tôi đã gặp ông Norris. Ông ta không quá thẳng thắn. Tôi hi vọng bà sẽ khá hơn.”

Drews đặt một tay lên quầy để trụ vững bản thân.

Decker dựa lưng vào tường. “Con trai bà lẽ ra không bao giờ có thể nhận được hợp đồng bảo hiểm nhân thọ đó; bà biết không?”

Môi Drews bắt đầu run lên. “Tôi đoán giờ mình biết rồi, thưa ông.”

“Nhưng Norris đã khiến nó xảy ra?” Jamison nói.

“Đó là ý tưởng của ông ta. Tôi đoán tôi nên nói với anh lúc trước, nhưng tôi không biết anh thuộc FBI. Ông ta tì đến tôi sau khi Keith chấn thương ở lưng. Tôi biết Willie từ lâu. Mua bảo hiểm xe hơi qua ông ta. Và bảo hiểm nhà của tôi, khi tôi còn có một ngôi nhà. Ông ta nói trong những thời loạn lạc như thế này, đó là một ý kiến hay. Tôi cũng muốn có một hợp đồng cho tôi và để Keith là người thụ hưởng, nhưng Willie nói rằng với tiền sử nghiện ngập của tôi, họ sẽ không bao giờ chấp thuận.”

“Tôi nghĩ bà may mắn đấy,” Decker quan ngại. “Tức là Norris đã điền vào tất cả các thủ tục giấy tờ?”

“Ừ, và ông ta đã nhờ một nhân viên y tế địa phương kiểm tra sức khỏe.”

“Một nhân viên y tế?”

“Ừ, họ cũng có thể kiểm tra, Willie nói. Ông ta cho biết các công ty bảo hiểm kí hợp đồng với họ và với một phòng thí nghiệm địa phương để xét nghiệm máu và mấy việc kiểm tra kiểu vậy.”

“Vậy tất cả đều là người vùng này. Hấp dẫn thật. Keith có nói với nhân viên y tế về việc mình bị thương và đang dùng thuốc giảm đau không?”

“Tôi không biết, vì tôi không có ở đó.”

“Sau này Keith còn đề cập gì thêm không?” Decker hỏi.

“Tôi có cần luật sư không, thưa ông?”

“Điều đó có thể phụ thuộc vào câu trả lời của bà.”

“Nghe này, Keith không thực sự dùng thuốc giảm đau nữa. Và lưng nó đã tốt hơn rất nhiều khi nó ký hợp đồng đó.”

“Nhưng hợp đồng trị giá những một triệu usd bảo hiểm nhân thọ. Đó là một con số rất lớn. Cậu ta thậm chí còn không có việc làm.”

“Willie nói Keith còn rất trẻ nên không sao. Nó sẽ không thể chết ngay được.”

“À há, hóa ra điều đó lại không đúng cho lắm. Cậu ta định sẽ trả phí bảo hiểm như thế nào? Ngay cả khi số tiền đó không nhiều đến vậy, con trai bà cũng không có thu nhập.”

“Tôi sẽ giúp nó, chà, nếu tôi có thể. Và... và cả Willie nữa.”

“Vậy là Norris đã đưa cho Keith tiền để thanh toán hợp đồng bảo hiểm nhân thọ mà Norris bán cho cậu ta.”

Bà gật đầu, làn da tái nhợt như chiếc khăn ăn đang cầm trên tay.

“Bà có biết như thế là bất hợp pháp không?” Decker nói.

Bà lắc đầu. “Không, thưa ngài. Tôi chỉ nghĩ Willie là một người bạn tốt.”

“Và sau đó Keith dính vào thuốc phiện và chết?”

“Ừ.”

“Nhưng bà nói rằng cậu ấy đã cai thuốc giảm đau,” Decker nói đầy ẩn ý.

“Chà, nó hầu như không nghiện nữa.”

“Bà nói rằng cậu ta sử dụng ma túy quá liều vì nhầm lẫn giữa fentanyl với heroin?” Jamison hỏi.

“Đúng rồi.”

“Và chuyện đó xảy ra ở đâu?” Decker hỏi.

“Ở nhà một người bạn.”

“Và người bạn đó không có mặt để đưa narcan cho cậu ta sao?” Decker nói.

“Không, nó chỉ có một mình. Mãi sau này tôi mới biết. Tôi đã khóc hết nước mắt.”

“Công ty bảo hiểm có điều tra cái chết không?”

“Có, họ đã điều tra. Nhưng Willie cũng lo liệu chuyện đó luôn. Ông ta nói với tôi rằng sẽ không để họ lừa lấy tiền của tôi. Và ông ta đã xử lý mọi chuyện ổn thỏa. Họ thanh toán sau đó vài tháng.”

“Và sau đó bà nhận được một triệu usd?” Decker nói.

Drews không trả lời ngay lập tức. “Vâng, đúng vậy.”

“Không đúng.”

“Gì cơ?”

“Bà đã không nhận được đủ một triệu. Norris nhận được bao nhiêu?”

“Chà, ừm, thì ông ta đã nhận phần hoa hồng của mình.”

“Là bao nhiêu?”

“Ba mươi phần trăm.”

“Vậy là ông ta nhận được ba trăm nghìn usd?”

“Vâng, thưa ngài, Willie nói đó là tiêu chuẩn của bảo hiểm nhân thọ.”

“Và nó được thanh toán như thế nào?”

“Willie lo việc đó. Ông ta chỉ đảm bảo rằng phần tiền của tôi được chuyển vào tài khoản của tôi.”

“Tôi chắc chắn ông ta đã làm vậy.” Decker tạm dừng. “Bà Drews, bà có bao giờ nghĩ rằng thật kì lạ là ngay sau khi con trai bà mua một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ trị giá một triệu usd, theo ý tưởng của Norris, cậu ta đã sử dụng ma túy quá liều và Norris nhận được ba trăm nghìn usd?”

Môi Drews bắt đầu run lên và nước mắt lăn dài xuống má. “Thưa ông, ông đang nói với tôi rằng...”

“Đúng vậy.” Decker nói. “Họ gài bẫy con trai bà. Họ cho cậu ta một hợp đồng bảo hiểm lớn, sau đó sắp đặt sao cho cậu ta sử dụng ma túy quá liều và chết.”

Drews đặt bàn tay run rẩy lên mặt và khóc nức nở. “Tôi không bao giờ muốn con trai mình chết cả, Chúa hãy giúp con!”

“Nhưng sự thật là cậu ta đã chết.”

“Và... và anh thực sự nghĩ Willie có liên quan?”

“Tôi không nghĩ ngợi gì hết, tôi dám chắc ông ta đã làm vậy.”

“Tôi có gặp rắc rối không, thưa ông.” Bà hỏi lại.

“Tôi sẽ tìm luật sư nếu tôi là bà. Kệ xác cà phê và bánh mì đi. Tôi chán ăn rồi.”

Decker và Jamison bước ra ngoài.

Trên đường trở lại chiếc xe tải của họ, Jamison nói, “Chúa ơi, tôi không thể tin được điều đó. Bà ta hẳn phải biết hết chuyện đã xảy ra chứ.”

“Bà ta có thể biết hoặc không. Một điều tôi học được trong cái nghề này, đó là mọi người có thể biện minh cho bất cứ điều gì họ muốn.”

“Vậy thì, lừa đảo bảo hiểm, buôn bán ma túy, và vu oan cho người khác vì một kho báu. Ai có thể nghĩ rằng một thị trấn nhỏ lại xảy ra cùng lúc nhiều chuyện động trời tách biệt đến vậy?”

Decker vào số xe.

“Nhưng các chuyện ấy không thực sự tách biệt, Alex. Tất cả gắn kết với nhau bằng một nút thắt nhỏ bé không quá chặt.”