← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 69

ĐIỆN THOẠI REO.

Nhưng đó là tiếng chuông điện thoại của Decker, không phải điện thoại do bọn bắt cóc để lại.

Anh nhìn xuống con số trên màn hình và chửi thề.

Anh đặt điện thoại ở chế độ loa ngoài và gầm lên, “Tôi đã cố gọi cho cô.”

Kemper nói, “Tôi xin lỗi, Decker. Tôi bị trói chân trói tay. Và chuyện này đang biến thành một thảm họa thật sự.”

“Nghe này, tôi không thể nói chuyện lúc này, tôi đang –”

“Decker, anh chưa hay tin sao?”

“Hay tin gì?” Decker nghĩ rằng cô đang ám chỉ đến việc Amber và Zoe bị bắt, nhưng anh không nghĩ cô lại biết chuyện này được.”

“Có hai người chúng ta quen đã bị giết hại.”

Decker căng thẳng. Là Amber và Zoe ư? Không thể nào .

“Cô đang nói về ai vậy?” Anh nói với hai hàm răng nghiến chặt.

“Có một cuộc phục kích trong khi Martin và Green được chuyển đến nhà tù.”

“Họ đã chết?”

“Đúng. Còn Lassiter và hai người khác bị thương và đang ở bệnh viện.”

“Ta có nội gián?”

“Có vẻ như vậy. Bọn chúng biết họ sẽ ra khỏi tòa nhà ở đâu và khi nào.”

“Chúng ta cũng có vấn đề khác.”

“Chuyện gì vậy?”

Decker giải thích những gì đã xảy ra với viên cảnh sát và sự biến mất của gia đình Jamison.

“Mẹ kiếp!” Kemper thốt lên. “Tôi thật nóng lòng muốn ăn tươi nuốt sống mấy tên khốn này quá.”

“Tất cả những gì tôi quan tâm là cứu được Amber và Zoe lành lặn trở về.”

“Có manh mối nào chỉ ra ai đã bắt cóc họ không? Hay họ đã bị đưa đến đâu?”

“Không. Tôi đang đợi chúng gọi cho tôi thì cô gọi điện.”

“Anh nghĩ rằng gia đình Mitchell là một con bài để mặc cả?”

“Đúng. Nếu không chúng đã giết cả hai người như cách chúng đã làm với viên cảnh sát trước nhà.”

“Vậy anh nghĩ chúng sẽ yêu cầu điều gì?”

“Tôi chắc chắn chúng sẽ cho tôi biết,” anh nói dứt khoát.

“Tôi sẽ phát lệnh truy bắt bọn chúng cho các cơ quan khác.”

“Được rồi,” Decker lơ đãng nói.

“Anh nghĩ làm vậy không có ích sao?”

“Tôi nghĩ chúng quá thông minh để bị cản trở bởi việc đó.”

“Việc giết hại một cảnh sát và bắt cóc hai người là một bước đi mang tính rủi ro cao lắm đấy.”

“Nếu chúng còn việc đang dang dở và cần một đòn bẩy có được từ việc bắt giữ con tin, chúng sẽ chấp nhận rủi ro đó.”

“Nhưng chúng đã dọn sạch kho ma túy và giết những nhân chứng duy nhất mà chúng ta có. Chúng ta không có gì để khởi tố bọn chúng.”

“Điều đó có thể không quan trọng đối với chúng.”

“Thế điều gì mới là quan trọng?” Kemper vặn lại.

“Như tôi đã nói, việc đang dang dở.”

“Ví dụ như?”

“Nếu biết tôi đã không ngồi đây đợi chúng gọi,” Decker cáu kỉnh.

“Được rồi, được rồi, nhưng chúng ta cần lập một kế hoạch.”

“Thật khó lập ra cái gì vì chúng ta không biết chúng sẽ tung ra những ngón đòn gì.”

“Nhưng một khi chúng liên lạc, anh phải liên hệ với tôi. Sau đó, chúng ra có thể truy tìm chúng bằng nỗ lực phối hợp của hai bên.”

“Cô cần để tôi xử lý theo cách tốt nhất mà tôi thấy phù hợp.”

“Chính xác thì điều đó có nghĩa là gì?” Kemper cảnh giác.

“Có nghĩa là tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để đẩm bảo vụ này không đi vào bế tắc và cuối cùng hai người vô tội phải thiệt mạng.”

Jamison rùng mình bên cạnh và nhìn xuống sàn nhà.

Kemper nói: “Decker, tôi không biết liệu tôi có thể làm được điều đó hay không. Tôi có người để báo cáo.”

“Tôi cũng vậy. Tên của họ là Amber và Zoe. Và nếu cô không muốn làm theo cách của tôi, tôi sẽ làm một mình.”

Kemper phàn nàn: “Anh đang đặt tôi vào thế bí đấy.”

“Tình thế hiện giờ đang bí thật mà.”

Kemper trấn tỉnh và nói, “Tôi đoán tôi không có nhiều lựa chọn. Nhưng tôi hi vọng anh biết mình đang làm gì.”

Decker tắt máy và nhìn chăm chăm vào điện thoại của mình.

Jamison nói, “Anh có biết không?”

“Biết gì? Anh hỏi khẽ.

“Anh có biết mình đang làm gì không?”

“Tôi sẽ trả lời câu đó sau khi bọn chúng gọi cho tôi.”

“Chúng ta không thể để mất Amber và Zoe.”

“Chúng ta sẽ không mất đâu.”

“Anh không thể chắc chắn được,” cô thốt lên.

“Không, tôi không thể,” anh thừa nhận.

“Vậy anh có thể nói gì với tôi?” Cô hỏi.

“Tôi đã hứa với Zoe rằng tôi sẽ không để kẻ xấu bắt được cô. Và bây giờ tôi xin hứa với cô rằng tôi sẽ không để chúng làm tổn thương Zoe hay chị gái cô.”

Jamison rút súng ra. “Được, chúng ta sẽ đưa họ trở về an toàn, Decker. Và sau đó chúng ta sẽ đóng đinh từng thằng khốn một lên tường.”