← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 73

ÁNH SÁNG TRÀN NGẬP CĂN PHÒNG.

Những nòng súng dài chĩa qua những bức tường gạch của khu hầm mộ do cảnh sát sau nòng súng đang đứng trên thang.

Một giọng nói trên loa vang lên, “Đặc vụ Liên bang đây! Hạ súng! Quỳ xuống, đặt tay sau đầu! Ngay!”

Một chiếc trực thăng với phù hiệu DEA bên sườn đột nhiên lao qua hàng cây và chiếu đèn xuống tất cả. Khẩu súng trên trực thăng chĩa xuống Ross và đám người của hắn ở phía dưới.

Trong hầm mộ, một số người của Ross bắn trả trực thăng và cảnh sát có vũ trang đột nhiên xuất hiện ở trên cùng bức tường gạch.

Tiếng súng vang lên khắp nơi. Khu hầm mộ nhanh chóng được bao phủ trong lớp khói súng từ đủ các loại vũ khí.

Một quả lựu đạn choáng được tung ra và có tiếng người la hét. Khói ngày càng dày đặc. Tiếng hét ngày càng lớn.

Decker nhanh chóng đẩy chiếc xe lăn của Fred Ross tới cạnh một trong những chiếc SUV.

“Cúi đầu xuống,” anh nói với lão trước khi trở lại cùng mọi người.

Jamison hét lên với Decker, “Tôi sẽ cứu Amber và Zoe.”

Cô chạy nhanh về phía trước, John Baron cùng đi với cô.

Ross và một trong những người của hắn cũng chạy về phía con tin.

Hai nhóm đụng độ ngay trước mặt Amber và Zoe.

Ross bắt đầu chĩa vũ khí vào Jamison.

“Đồ khốn kiếp!” Jamison hét lên.

Cô đá văng khẩu súng khỏi tay hắn, dùng tay đấm vào mũi hắn, và khi hắn đang loạng choạng, lùi lại vì đau đớn, cô dùng đầu gối thúc một cú trực tiếp vào hạ bộ. Hắn nằm gục xuống đất. Để chắc ăn, cô bẻ tay hắn ra sau lưng và còng lại.

Trong khi đó, Baron nắm chặt tay cầm súng của tên còn lại, tước vũ khí của hắn, bẻ cong cánh táy hắn ra sau lưng và dộng thẳng đầu hắn vào một bia mộ bằng đá hoa cương. Tên đó ngã xuống đất bất động.

Jamison bế Zoe vào lòng còn Baron đỡ Amber đứng dậy. Họ đã nấp sau một hầm mộ khi cuộc đấu súng nổ ra.

Jamison cởi bỏ nút bịt miệng của Zoe và cô bé kinh ngạc ngước nhìn dì mình.

“Dì Alex, hành động vừa rồi của dì, thật... thật hết xẩy.”

Tại cổng nghĩa trang, một thứ gì đó bay ra từ đám khói mù mịt và va vào Decker. Anh loạng choạng sang một bên, va vào cánh cổng sắt rèn, mất thăng bằng và ngã xuống.

Cindi Riley đỡ anh dậy khi những tiếng súng tiếp tục rền vang và mọi người la hét bên trong khu đất.

Decker nghe thấy tiếng chân chạy vào bóng tối. Đó hẳn là người đã lao vào anh.

Anh nhìn vào nghĩa địa, khi khói tan anh thấy một số người của Ross đang nằm trên mặt đất. những người còn lại quỳ gối, đưa tay qua đầu.

Các đặc vụ DEA mặc áo chống đạn với vũ khí lăm lăm trong tay nhanh chóng tiến vào và kiểm soát tình hình. Trận chiến ngắn ngủi đã kết thúc.

Trực thăng hạ cánh bên cạnh hầm mộ. Đặc vụ Kemper nhảy ra ngoài và nhanh chóng đến chỗ họ.

Cô nói, “Tôi phải nói với anh, tin nhắn anh gửi bảo tôi đến đây khiến tôi bàng hoàng. Nhưng tôi tin tưởng anh và niềm tin đó chắc chắn đã được đền đáp.”

Decker gật đầu và nhìn sang nơi Baron và Jamison đang hộ tống Amber và Zoe đến một nhóm đặc vụ DEA.

“Cô đã sử dụng đạn cao su à?” Decker hỏi.

Cô gật đầu. “Như anh đề xuất. Chúng tôi nghĩ rằng có thể khiến những kẻ này bán đứng ông chủ của chúng, những kẻ đứng cao hơn trong mắc xích này.”

Khi làn khói tan thêm, Riley nói, “Decker, tôi thấy Ted Ross, nhưng không thấy Lassiter đâu.”

Tất cả đều quay sang nhìn Ross, khuôn mặt đẫm máu sau cú đánh của Jamison, đang bị hai đặc vụ kéo lê đi.

Decker nói. “Ai đó đã bỏ chạy về phía ngôi nhà. Có lẽ là Lassiter.”

“Chúng ta sẽ bắt được.” Kemper nói một cách tự tin. “Nơi này đã bị bao vây. Tôi có các đặc vụ chặn đường lên chỗ này. Không có lối thoát.”

Decker liếc qua những chiếc SUV. Ross cùng chiếc xe lăn của lão ta đã biến mất.

Anh lao đến đó nhưng chỉ tìm thấy những mảnh băng keo trên mặt đất. Lão già hẳn đã tự giải thoát cho mình bằng cách nào đó.

Kemper chạy đến chỗ anh ngay sau đó.

“Gì thế?” Cô nói.

Decker nói thêm: “Fred Ross đang ở ngoài đó, trên chiếc xe lăn của lão ta.”

Kemper mỉm cười. “Đừng lo, không sao đâu. Cảm ơn vì đã hỗ trợ, Decker.”

Cô rời đi để trao đổi với một số người của mình và tra khảo Ted Ross.

Decker nhìn cô bước đi một lúc rồi nhìn Riley.

“Hãy đi giúp những người khác. Tôi sẽ quay lại.”

Riley chưa kịp nói gì thì anh đã vội vàng chạy đi.

Vài phút sau, anh xuất hiện trên đường vào hầm mộ và nhìn lên ngôi nhà. Anh dừng lại nhìn xung quanh, lắng tai xem có nghe tiếng ai đó đang chạy không. Anh không nghe thấy gì và lại bắt đầu di chuyển. Anh đang lắng nghe để tìm tiếng xe lăn của Ross, nhưng một lần nữa không nghe thấy gì.

Lão gì có thể chạy đi đâu ?

Anh tăng tốc. Và Lassiter đâu rồi? cô ta không thể đi bộ. Cô ta sẽ dễ dàng bị bắt. nhưng với một chiếc xe, cô ta có thể tông đổ chướng ngại vật của Kemper. Decker có chìa khóa của chiếc xe tải mà họ đã lái tới đây. Nhưng anh biết rằng còn một chiếc xe khác.

Anh hối hả chạy về phía garage.

Ngay khi anh đến đó, chiếc xe tải đã khởi động. Anh nghe thấy tiếng bánh răng nghiến và chiếc Suburban gầm rú lùi ra khỏi khoang garage.

Anh phải tạt người sang một bên để tránh bị cán qua.

Anh lăn vòng và ngồi dậy khi Lassiter quay bánh lái và chiếc Suburban quay một trăm tám mươi độ, mui xe hướng về phía đường.

Từ tư thế quỳ, Decker đặt báng khẩu súng shotgun lên vai và ngắm bắn.

“Ra khỏi xe tải ngay, Lassiter! Hoặc tôi sẽ nổ súng.”

Câu trả lời của cô ta là năm phát súng lục bắn vào anh qua cửa sổ đang mở bên ghế lái.

May mắn thay, cô thực sự không thể vừa nhắm bắn và lái xe cùng một lúc, vì vậy các phát đạn đều đi trượt cả.

Decker bắn nhiều phát shotgun và hông xe tải.

Các viên đạn đập mạnh vào chiếc Suburban cũ kỹ, làm nổ tung cả hai bánh xe, làm vỡ cửa sổ và cửa ra vào bị móp lỗ chỗ.

Lassiter hét lên, một lúc sau cửa bên hành khách bật tung ra. Anh nghe thấy tiếng chân va vào đất, cô ta đang bỏ chạy.

Lassiter lọt vào tầm ngắm của anh, anh nhìn cô ta chạy đến cửa trước căn nhà rồi mất hút vào bên trong.

Anh từ từ bước đến chiếc xe tải và nhìn vào bên trong.

Anh nhìn thấy máu bên trong xe, vì vậy anh biết mình đã bắn trúng.

Anh lần theo dấu máu đến trước cửa và thò đầu vào trong.

Anh nghe thấy tiếng trước khi thấy bóng dáng cô ta.

Tiếng rên rỉ.

Anh từ từ đi xuống đại sảnh, thận trọng nhìn vào từng căn phòng anh đi qua. Những âm thanh rên rỉ ngày càng lớn hơn, nhưng ở không gian kín như này, chúng dường như vang vọng từ khắp mọi nơi.

Anh dừng lại và chăm chú lắng nghe.

“Decker?”

Anh tiến lên vài bước và nhìn vào phòng trưng bày súng.

Lassiter đang ngồi trên sàn dựa lưng vào tường.

Cánh tay bị thương đang chảy máu buông thõng bên cạnh.

Decker nhìn xoáy vào khẩu súng lục trên tay phải của cô ta.

“Ừ?” Anh nói.

“Đi chết đi!”

“Mọi chuyện kết thúc rồi, Donna. Vì vậy, hãy đặt súng xuống và tôi có thể gọi y tế cho cô.”

Cô cười, nhăn mặt, quay sang một bên và nôn mửa.

Cô lau miệng bằng tay cẩm súng và nhìn sang Decker đang đứng ở ngưỡng cửa. “Anh bắn trúng rồi, Decker.” Cô chạm họng súng vào khuôn mặt đẫm máu của mình. “Tôi không còn xinh đẹp nữa đúng không?” Cô cười và sau đó gập người lại vì đau đớn.

“Tại sao lại làm thế hả, Donna? Cô là cảnh sát mà.”

Cô ngồi thẳng dậy. “Số tiền quá lớn, Decker ạ. Quá lớn đi.”

Lassiter rên rỉ và dựa lưng vào tường.

“Cô cũng muốn buộc tội Baron, vì cha cô. Và mẹ cô.”

Cô chỉ vào giếc gạc đẫm máu trên sàn. “Kế hoạch là hạ gục Marty và Alice khi chúng tôi đang vận chuyển họ. Sau đó, họ sẽ bắn vào tôi và vài người khác để khiến mọi thứ có vẻ hợp lý. Chỉ có điều viên đạn chết tiệt đó đã bật ra khỏi áo chống đạn và đánh bay mất cánh tay trái của tôi. Tôi phải dùng một số loại thuốc giảm đau liều nặng chỉ để cử động. Sau đó, anh thực sự khiến nó tung tóe với khẩu shotgun đó. Cảm giác như nó sắp rơi ra. Và tôi nghĩ phổi của tôi đang đầy máu.

“Cô đã sai lầm khi tự mình xuất hiện. Chính điều đó đã dẫn tôi đến đây.”

Cô lắc đầu. “Phải. Tôi sao mà có thể tin tưởng rằng Ted sẽ không ám hại tôi chứ.”

“Đúng vậy, luật rừng trong giới giang hồ là vậy mà. Tại sao phải hành động phức tạp đến vậy trong vụ của Beatty và Smith? Đóng băng xác của họ rồi đem vứt trong ngôi nhà đó?”

“Tôi biết nhân viên giám định của chúng tôi không đủ năng lực. Nhưng chúng tôi biết DEA có thể ập đến sau khi những cái xác được nhận dạng, vì vậy Ross nghĩ rằng việc đóng băng xác sẽ giúp chúng tôi.” Cô ho ra một ít máu. “Nhưng nếu tôi biết anh đang ở trong ngôi nhà đằng sau nó, hãy tin tôi, chúng tôi sẽ vứt cái xác cách đó cả dặm.”

“Bỏ súng xuống, Donna, và để tôi cho người đến giúp cô. Không thì cô sẽ không thể qua khỏi.”

“Quan tâm làm đéo gì nữa!” Cô dừng lại và hít vào một hơi dài, đứt quãng, không nghi ngờ gì nữa, cô đang hút thêm máu vào trong lá phổi bị tổn thương của mình. “Cái thị trấn Baron này! Nó bòn rút hết sinh khí của con người ta. Mỗi lần tôi nhìn thấy cái tên đó trên mỗi con phố hay tòa nhà chết tiệt, nó khiến tôi muốn tự bán văng óc mình. Cha tôi là một người tốt. Nơi này đã hủy hoại ông. Nó hủy hoại mọi thứ!”

Decker nói, “Cô đã đến Philly để học đại học. Cô có thể ở lại đó.”

Cô ta lắc đầu. “Tôi phải chuyển về đây, chăm sóc mẹ tôi. Sau đó bà ấy đã tự sát. Từ ấy tôi bị mắc kẹt lại chốn này.”

“Đúng vậy, cuộc sống tồi tệ của ta, luôn là do người khác.”

“Anh nói đúng quá đi chứ, con mẹ nó.” Cô lại lắc đầu. “Tất cả chỗ vàng đó. Hắn đã nói là bao nhiêu nhỉ, nửa tỉ à?”

“Cỡ cỡ đó. Nhưng chúng đơn giản chỉ là tiền thôi, Donna.”

Cô cười khổ. “Nói thì dễ lắm trừ khi anh không có xu nào.” Cô rên rỉ và ôm chặt lấy mạng sườn. “Chết tiệt, đau quá.”

“Bỏ súng xuống, Donna. Tôi có thể giúp cô bớt đau, nhưng cô phải bỏ súng xuống trước đã.”

Cô ngồi thẳng dậy và nét mặt dịu đi một chút. “Tôi sẽ nhận án tử hình, Decker,” cô nói khẽ. “Cho tất cả những việc tôi đã làm.”

“Dù vậy thì quá trình kết tội không bao giờ diễn ra nhanh chóng.”

Decker có thể thấy tình trạng mất máu của cô đã gần đến giai đoạn nguy kịch. Cô bắt đầu lắp bắp. “Tôi sẽ không vào tù. Thân là cựu cảnh sát. Không đi đến nhà t-tù. Không đời nào. K-không thể nào.”

Decker nói: “Đừng làm vậy,” biết trước cuộc nói chuyện này sẽ có kết cục như thế nào.

“Tôi đã từng là một cảnh sát tốt. Thực sự đấy. Và... và sau đó m-mọi chuyện đ-đã trượt dốc.”

Decker có thể thấy khuôn mặt cô ngày càng nhợt nhạt khi huyết áp giảm xuống theo mỗi nhịp tim. Rõ ràng bây giờ chỉ có một kết cục duy nhất.

“Cô kết nối với Ross như thế nào?’ Anh hỏi, cố gắng đánh lạc hướng.

Cô có vẻ thích thú với câu hỏi của anh và nói rõ ràng hơn, “Tôi biết hắn ta lâu lắm rồi. Hắn cần trợ giúp từ bên trong lực lượng. Hắn biết về cha mẹ tôi. Hắn biết tôi đang rất tuyệt vọng. Hắn đã đưa ra cho tôi một lời đề nghị mà tôi không thể chối từ.”

“Alice Martin không biết về cô, đúng không?”

Cô lắc đầu. “V-với bà ấy, tôi là một cảnh sát tốt bụng, một cảnh sát trong sạch.”

“Green thì sao?”

Cô lại lắc đầu. “Không ai biết về tôi ngoài Ross. Hắn nắm trong tay Marty và một loạt cảnh sát khác trong biên chế. Nhưng tôi là chốt an toàn. Nếu không, Marty c-có thể đã chỉ điểm tôi khi anh buộc tội bà ấy giết Bond.”

“Bỏ súng xuống, Donna.”

“Không.” Cô ngước đôi mắt cầu khẩn nhìn anh. “Bắn tôi đi, Decker.” Cô lấy họng súng chỉ vào trán mình. “Ngay ở đây. Làm ơn. Một đồng nghiệp cảnh sát của anh đang yêu cầu một đặc ân. Cứ làm đi.”

“Tôi xin lỗi, tôi không thể làm điều đó.”

“Được rồi, tôi chỉ nghĩ là mình sẽ hỏi thử,” cô nói dứt khoát.

Cô ngậm khẩu súng lục vào miệng, nhắm mắt và bóp cò.

Decker không phản ứng với điều này. Trên thực tế, anh biết đó là cái kết hợp lý. Và có lẽ làm vậy tốt hơn. Anh bước tới chỗ cái xác đã đổ nghiêng sang một bên. Bức tường phía sau Lassiter bị vấy bẩn bởi máu và não của cô.

Khi Decker nhìn xuống thi thể, anh nhắm mắt lại khi màu xanh điện mà anh thường thấy gắn liền với cái chết vụt qua trong tâm trí anh. Tóc gáy anh dựng đứng, anh cảm thấy hơi buồn nôn và ngột ngạt.

Anh gần như nở một nụ cười, và sẽ như vậy nếu không phải anh đang đứng trước thi thể của Lassiter. Cô chắc chắn là một cảnh sát biến chất. Nhưng cô vẫn là một cảnh sát. Và anh không vui vẻ gì trước cái chết của cô.

Tuy nhiên, có lẽ ngày mai anh sẽ lại là Decker của ngày xưa, ít nhất là một Decker được tạo ra bởi cú va chạm từ điểm mù ngày đó. Và trong một thế giới dường như chỉ có một chữ “nhưng” này, có lẽ như thế lại là lý tưởng nhất rồi.