CHƯƠNG 72
DECKER DỪNG XE TRƯỚC khi họ đến con đường chính dẫn vào dinh thự. Anh tắt máy và ngó xung quanh.
“Tiếp theo chúng ta làm gì đây?” Jamison nói.
Điện thoại của anh rung lên và Decker mất một lúc mới đọc được hết. Đó là câu trả lời cho tin nhắn anh đã gửi trước đó.
“Chấm dứt việc này, hi vọng thế.” Anh nói với Jamison.
“Nhưng còn vụ trao đổi Amber và Zoe thì sao?” Cô thốt lên. “Chúng ta phải giải cứu họ.”
“Chúng ta sẽ cứu họ, bởi vì họ ở đây, Alex.”
“Đây ư? Nhưng địa điểm trao đồi còn cách đây hơn bốn tiếng nữa.”
“Đó là những gì chúng muốn ta nghĩ.” Anh nhìn Fred Ross. “Đúng không?”
Ross sa sầm nhìn Decker. “Mày không biết mày đang đối đầu với ai đâu, thằng béo.”
“Đúng đấy nhỉ, lũ các người cứ nói thế suốt.”
Họ trèo ra khỏi xe tải. Decker đi đến gầm xe ở sau và lấy chiếc xe lăn có thể gập lại ra và dựng nó lên.
Baron nói, “Decker, chúng ta có thể để lão ở đây. Lão không đi đâu được cả.”
“Không, chúng ta cần đến lão. Nhưng chúng ta phải có biện pháp phòng ngừa trước đã.”
Anh lấy ra một cuộn băng keo từ hộp dụng cụ để ở sau xe và, mặc cho lão già cố gắng ngăn cản, anh dán chặt miệng Ross lại. Tiếp theo, anh khó nhọc nhấc Ross đặt lên chiếc xe lăn, sau đó quán tay lão lại chỗ để tay của chiếc xe lăn.
Baron nạp 5 viên đạn vào súng một cách thành thạo và nhìn lên. “Một trong những điều cơ bản phải biết khi làm Lãnh-Chúa-một-dinh-thự.”
Decker điều khiển chiếc xe lăn. Khi họ đến con đường nhựa ở sân trước ngôi nhà, anh tăng bốc rồi dừng lại.
Họ đã đến nhà vườn. Một đống đất lớn bên cạnh và cửa nhà kho đang mở.
“Cái quái gì đang diễn ra vậy?” Baron kêu lên. “Ai đã đào nó lên? Và tại sao cánh cửa lại mở?”
“Rõ ràng là bọn chúng đang tìm kiếm kho báu ở đây.” Decker nói. “Gượm đã.” Anh đi trước và bước đến căn nhà vườn. Dùng đèn pin của điện thoại di động, anh trèo xuống cái hố. Mọi người nhìn thấy ánh đèn của anh nhấp nháy xung quanh khoảng một phút trước khi anh xuất hiện trở lại. Tiếp theo, anh đi vào nhà kho. Chưa đầy một phút sau, anh quay lại và nhập bọn.
“Anh thấy gì rồi?” Jamison hỏi.
“Chính xác như dự đoán của tôi: không có gì.”
“Còn bên trong?”
“Bọn chúng đã đục thủng sàn nhà, nhưng ở đó chỉ có một tấm bê tông mỏng với bụi bẩn bên dưới.”
“Và điều đó nghĩa là?” Riley nói.
“Nghĩa là chúng ta tiếp tục đi đến nơi cất giấu kho báu thực sự.”
Họ đi trên con đường trải nhựa dẫn sang bên phải. Khi đến gần cuối con đường, Decker dừng lại và điều khiển xe lăn của Ross lệch sang một bên.
Anh rút súng ra và Jamison cũng làm như vậy, trong khi Baron lên đạn cho khẩu shotgun. Tất cả đều theo Decker xuống đường. Họ quét mắt ở khúc quanh và nhìn lên phía trước.
Có rất nhiều hoạt động đang diễn ra.
Họ thấy một chiếc xen ben lớn đậu trước cổng nghĩa trang gia đình. Gắn liền với nó là một chiếc rờ moóc phẳng để không. Họ thấy một chiếc xe xúc cỡ nhỏ phóng nhanh qua chiếc xe tải và tiến vào khu chôn cất. Hai chiếc SUV đậu cạnh xe ben, qua cánh cổng mở toang họ có thể nhìn thấy bóng người đang di chuyển qua lại bên trong khu nghĩa trang.
Decker lao về phía trước, những người khác theo sau anh. Âm thanh của chiếc xe xúc át đi mọi tiếng ồn họ tạo ra. Decker mở cửa sau một chiếc SUV và kiểm tra một trong những chiếc túi vải chất đống ở đó. Thứ chứa đầy bên trong giống hệt cái chai anh đã tìm thấy trong tủ chứa bí mật của Ross.
Anh lặng lẽ đóng cửa, rồi họ mon men về phía cổng và nhìn vào bên trong. Một nhóm người đang tụ tập xung quanh hầm mộ. Hệ thống đèn chiếu di động đã được thiết lập, chiếu sáng khu vực xung quanh hầm mộ.
“Ross kìa!” Jamison rít lên.
“Và cả Lassiter nữa,” Riley thì thầm. “Nhưng tôi ngỡ cô ta đã bị bắn rồi mà.”
Một tay của cô nàng thanh tra đang đeo gạc, và cô ta di chuyển khá chậm rãi.
Decker nói, “Đúng, nhưng không bị thương nặng như mọi người vẫn lầm tưởng.”
Một cái hố lớn đã được đào bên cạnh hầm mộ, họ nghe thấy âm thanh giống như một chiếc máy khoan công suất lớn đang được vận hành. Sau vài phút, Ross cầm đèn và biến mất vào trong hố, Lassiter đi ngay sau ông ta.
Decker đếm được mười người đàn ông khác cầm súng đứng xung quanh.
Vài phút sau, Ross và Lassiter ra khỏi hố. Trông cũng không hài lòng.
“Decker,” Jamison gọi, chỉ tay về phía bên trái.
Ở một bên, ngồi trên mặt đất, lưng tựa vào một bia mộ lớn, là Amber và Zoe. Họ bị trói và bịt miệng.
Decker biến mất và quay lại chừng một phút sau, tay đẩy Fred Ross trên xe lăn.
Anh lách qua xe tải và đẩy chiếc xe lăn về phía cánh cổng đang mở của nghĩa địa. Anh đổi khẩu súng lục của mình lấy khẩu shotgun mà Baron đang cầm, rồi gí nòng súng vào cổ Fred.
Anh nhìn những người khác và gật đầu. Baron và Jamison chiếm vị trí ở hai bên bức tường gạch, súng của họ chĩa vào Lassiter và những người khác. Cindi Riley lo lắng nhìn qua vai Baron.
Decker gọi, “Được rồi, chúng tôi đến đây để trao đổi.”
Những người đứng quanh hầm mộ đều sững sờ. Sau đó, Lassiter và Ted Ross từ từ quay lại và nhìn thấy lão già Ross cùng với Decker đang cầm một khẩu shitgun chĩa vào đầu lão ta.
Một loạt lời tục tĩu mới mẻ văng ra từ Fred Ross và chỉ dừng lại khi Decker dán lại băng keo.
Decker nhìn vào cái hố cạnh hầm mộ. “Mày nghĩ nó nằm dưới khu nhà vườn hoặc dưới hầm mộ? Vì bức thư gửi đến công ty O’Reilly’s đó?”
“Nhiêu đó bê tông đặt mua còn chẳng đủ để mở rộng nhà máy dệt.” Ross nói. “Ngoài ra, ông già Baron sẽ không xây dựng nhà máy vào thời điểm đó, bởi vì công việc kinh doanh đang sa sút. Nhưng lão ta đã sử dụng chỗ bê tông đó xây phần móng dưới hầm mộ của mình. Giờ bọn tao đã biết điều đó.”
Decker gật đầu. “Green đã nói với tao về tình hình kinh doanh dệt may đang lụi tàn khi giới thiệu với bọn tao một chút về Thị trấn Baron. Mặc dù hắn không thể biết rằng sau này tao sẽ thấy một lá thư có thể sử dụng tốt kiến thức đó. Vậy mày nghĩ kho báu là gì?”
“Có thể có những viên ngọc quý. Đồng xu. Tiền mặt sẽ mục nát hết.”
Decker gật đầu. “Mày tìm ra được gì ở dưới đó không?”
“Một khoảng trống lớn bên trong phần móng được xây bằng tất cả chỗ bê tông đó.”
“Có thứ gì khác ngoài kho báu không?” Decker nói. “Có thể là vài bộ xương chăng?”
Ross nói, “Có một số xương cốt ở dưới đó. Nhưng sao mày biết được?”
“Baron là một ông già. Ông ta không thể tự mình giấu chỗ của đó. Vậy làm sao ông ta có thể cho phép những kẻ đã giúp ông ta giấu kho báu còn tồn tại trên đời? Họ sẽ đến đây và cố gắng lấy cắp nó sau khi ông ta chết, nếu không họ cũng sẽ nói với ai đó. Và không gian đó vừa vặn là một nơi chôn cắp thuận tiện.”
“Nhưng kho báu ở đâu?” Ross sốt ruột.
“Hợp đồng với O’Reilly’s đã nói rõ, chỉ là mày đã tập trung vào nhầm phần nội dung trong bức thư.”
“Vậy hãy khai sáng cho tao đi,” Ross gầm gừ.
“Tao đã đọc một bức tư từ quản gia của Baron, Nigel, gửi cho con trai ôngta. Costa cũng đọc nó. Đó là một manh mối cho kho báu.”
“Costa chưa bao giờ nói về bất kì bức thư nào như vậy.”
“Nhưng rõ ràng anh ta nghĩ rằng nó ở dưới hầm mộ.”
“Costa đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu. Hắn ta đã đọc rất nhiều về lịch sử khu đất và nghĩ rằng mình đã thu hẹp địa điểm tìm kiếm, nhưng hắn muốn chắc chắn. Bọn tao cần người lên đây. Vì vậy, tao đã gọi cho Toby Babbot.”
“Tại sao lại là Babbot?”
“Hắn đã bị thương khi làm việc ở trung tâm. Tao cho hắn chút gì đó để gặm. Dù sao thì, hắn cũng đã dò dẫm đôi chút. Để xem, Costa đã xác đinh rằng chỉ có hai khu nhà mới được xây dựng sau khi Baron viết thư cho O’Reilly’s đặt hàng những nguyên vật liệu đó: nhà vườn và nơi này. Vì vậy, Toby đã đến đây và đo đạc chính xác cả hai nơi. Hắn nhận ra diện tích của một trong hai khu nhà phụ khá giống với nền bê tông được xây bằng vật liệu mà Barom đã mua từ O’Reilly’s.”
“Và Baron đã bắt gặp ông ta xâm phạm khu đất và báo cảnh sát.”
“Chà, thực ra Mike Swanson cũng ở đây khi Toby đang mò mẫm. Hắn ta và Baron đuổi Mike ra khỏi khu đất. Swanson biết Toby và dường như đã tố giác hắn ta với Baron, và Baron đã báo cảnh sát. Nhưng đó không phải là vấn đề lớn,” Ross nói thêm một cách tự nhiên.
“Thực ra, đó là một việc rất hệ trọng đối với Babbot và Swanson. Bởi vì điều đó đã kí cho cả hai lệnh tử hình, trong mắt mày,” Decker nói thêm. “Baron bây giờ đã có mâu thuẫn và động cơ chống lại Babbot, vì vậy mày có thể đổ vạ cái chết của ông ta cùng những người khác mày đã giết để buộc tội Baron. Và nhờ có Babbot, mày biết Swanson đã ở đây, có thể là cùng với ma túy. Mày cũng có thể sử dụng nói để buộc tội Baron, và mày cần loại bỏ Swanson.” Anh dừng lại. “Và tao nghĩ mày có một lí do khác để loại bỏ Babbot.”
Ross ném cho Decker cái nhìn tăm tối nhưng vẫn im lặng.
“Ông ta đã phát hiện ra không gian ẩn trong văn phòng của mày, nơi mày cất giữ các lô hàng fentanyl. Rõ ràng là ông ta rất giỏi trong việc đo đạc: tìm thấy dấu vết cả hầm mộ và văn phòng của mày.”
“Tao đã thấy thiếu một chai ở một trong các hộp. Ra là mày?”
“Là tao.”
“Donna nói với tao về việc mày phát hiện ra Toby có bản vẽ kế hoạch xây dựng Trung tâm Hoàn thiện. Nhưng tao chưa bao giờ nghĩ rằng mày sẽ kết nối mọi chuyện với nhau. Mày đã khiến ả ta tưởng mày chỉ nghĩ rằng Toby đang gây gổ với Maxus vì cách họ đối xử với hắn.”
“Tao đã gặp may vì lúc đó không biết Lassiter là một cảnh sát biến chất.”
Lassiter gào lên, “Anh không biết gì về tôi.”
Decker nói: “Tôi biết đủ rồi.”
Ross nói, “Quay lại vấn đề chính, trong bức thư của người tên Nigel này viết gì?”
“Nó kể về một chuyến đi đến Australia của Baron và Nigel.”
“Australia ư? Thì sao?”
“Họ đã đến thăm những nơi tiêu biểu. Nhưng sau đó có một số địa điểm được liệt kê mà tao chưa từng nghe tên. Tao đã thử tìm kiếm trước khi đến đây. Chỉ một trong số đó khiến tao để ý: Kalgoorlie.”
“Địa điểm Kalgoorlie này có gì đặc biệt?” Ross hỏi.
“Mày sẽ thấy. Có cái búa tạ không?”
Ross liếc nhìn hầm mộ. “Thì sao? Kho báu không có ở đây.”
“Tao nghĩ nó đang ở đây. Đó là ý tao khi nói rằng mày đã tập trung vào nhầm phần nội dung trong lá thư của O’Reilly. Để một người trong chúng mày cầm búa tạ phang vào tường của hầm mộ đi.” Decker chỉ vào bức tường ngay sau Ross. “Bức tường đó đó .”
Ross giật mình quay đầu lại. “Tại sao?”
Decker nói: “Cứ làm đi, mày chẳng mất gì nếu tao sai cả.”
Ross ra lệnh cho một trong những người của mình lấy một chiếc búa tạ và đập bức tường. Tay đó nâng cây búa lên đập mạnh. Lớp đá cẩm thạch bị nứt ra. Hắn bồi thêm một phát, và một phát nữa. Một khối đá cẩm thạch rơi ra. Hắn tiếp tục đập cho đến khi lộ ra đằng sau lớp đá cẩm thạch là một mảng tường lớn bằng gạch.
Ross nhìn Decker. “Chuyện quái gì đây? Chúng chỉ là những viên gạch chết tiệt!”
“Hãy nới lỏng và rút một viên ra.”
Hắn làm theo lời Decker, dùng một chiếc xà beng. Cuối cùng, khi hắn rút được một viên ra, hắn suýt làm rơi viên gạch xuống đất trước sức nặng bất ngờ của nó.
“Nó nặng như quỷ,” hắn nói khi đặt nó xuống đất.
Decker nói: “Vàng thường rất nặng.”
Ross thốt lên, “ Vàng ! Mày ám chỉ toàn bộ hầm mộ được làm bằng vàng?”
“Không, tao nghĩ chỉ bức tường đó thôi.” Decker chỉ xuống đất. “Đó là lí do tại sao hầm mộ chỉ bị lún ở phía bên này. Đó là lí do cần xây thêm nền bê tông - để giữ cho hầm mộ ổn định vì khối lượng vàng được thêm vào. Nhưng đã qua nhiều năm, nền bê tông không còn vững nữa. Có vàng nằm dưới lớp gạch lát.”
“Kiểm tra xem,” Ross ra lệnh cho một người khác của hắn.
Một tên khác cầm một cái đục, một cái búa và hì hục đục đẽo viên gạch đến khi nó bị mẻ một phần. Hắn thở hổn hển và nhìn lên. Ross cầm lấy một ngọn đèn soi lên viên gạch. Lớp ván gạch đã biến mất và bên dưới là một màu vàng bóng bẩy.
Decker nói, “Bây giờ mày có thể nhìn thấy mối liên hệ với Australia.”
Ross liếc nhìn anh ta. “Nhưng nơi có cái tên Kalgoorlie này là sao?”
“Kalgoorlie là một thị trấn chuyên khai thác vàng, có lẽ là nơi tập trung nhiều mỏ vàng nhất trên Trái đất.”
Lassiter nói, “Nhưng làm sao mày tìm ra thông tin đó?’
“Tao không thể tìm được lí do nào khác cho chuyến đi của Baron đến đó. Từ tất cả các thông tin thu được, ông ta chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền, chứ không phải đi chơi. Ông ta đã thuê một con tàu tư nhân, và mang về cả một gia tài, có lẽ là bụi vàng và cốm vàng. Sau đó đúc chúng thành những thỏi vàng được bao phủ bởi lớp gạch, bằng cách sử dụng những chiếc khuôn mà ông ta đặt hàng từ O’Reilly’s.”
Ross nhìn vào bức tường lớn bằng gạch và tính toánh nhanh chóng. “Phải có đến hàng trăm thỏi vàng trong đó.”
“Hẳn là thế,” Decker đồng ý.
“Nhưng Decker, làm sao anh tìm ra nó trong bức tường của hầm mộ?” Lassiter hỏi. “Không thể suy ra toàn bộ chỉ từ việc nó bị lún một phần trong đất.”
“Tôi biết điều mà cô lẫn Costa đều không biết.”
Anh chỉ vào Baron. “Anh ấy đã cho tôi vào hầm mộ khi chúng tôi mới lên đây. Vào bên trong, tôi thấy vài bức tường bị bám đầy những vết bẩn mà cô có thể thấy trong một hầm mộ kiểu cũ. Nhưng mặt bên trong bức tường đó đều được bao phủ bởi những vết trắng giống như bên ngoài vậy. Theo thời gín gạch và vữa sẽ chảy ra chất kiềm trắng. Cô có thể nhìn thấy hiện tượng này trên các ống khói và tường gạch. Hiện tượng đó đã xảy ra với ngôi nhà của tôi ở Ohio, và người sửa chữa nó đã kể cho tôi nghe. Được rồi, đá cẩm thạch là một vật liệu xốp, vì vậy những gì được dấu bên dưới cuối cùng sẽ lộ ra bên ngoài. Từ lá thư của O’Reiley cho hay Baron đã mua khuôn và đất sét, tôi biết ông ta sẽ đóng gạch. Tôi cũng đoán ra những viên gạch có thể nằm dưới viên đá cẩm thạch và chất kiềm trắng cuối cùng đã ngấm qua. Cùng với chuyến đi đến Kalgoorlie, nó khiến tôi suy nghĩ rằng giấu trong các viên gạch là những thỏi vàng. Và ở bên trong hầm mộ, tôi nhận thấy phía bên bức tường này hẹp hơn khoảng một foot.” Anh xoa xoa chân. “Tôi đã va chân vào một hầm mộ vì nó nhô ra xa hơn những cái ở phía bên kia.” Anh liếc nhìn Ross. “Giống như trong văn phòng của mày. Không gian phụ đó để chứa những viên gạch. Các bức tường khác không cần thêm không gian đó. Chúng chỉ là đá cẩm thạch rắn.”
“Nhưng tại sao lại phải bọc bên ngoài thanh vàng một lớp gạch và vữa nếu các thanh đó nằm bên trong một bức tường?’ Ross hỏi.
“Chà, mặc dù bản thân chúng có trọng lượng nhưng ít nhất làm như thế sẽ giấu được những thỏi vàng khỏi những người thợ xây dựng hầm mộ, và nếu lớp đá cẩm thạch có bị hư hỏng thì chỉ để lộ ra những viên gạch bên dưới thôi, giống như mày đã lầm tưởng khi người của mày đập vỡ bức tường.”
“Nhưng ai đã giết những người đó và đặt họ dưới hầm mộ?” Baron hỏi.
Decker nhún vai. “Rất có thể, Baron Đệ nhất và quản gia của ông đã làm việc. Có thể họ đã đặt các thi thể vào trong căn phòng, sau đó sai người vào trong và đóng nó lại. Trên thực tế, trong bức thư gửi cho con trai mình, Nigel nói rằng có khả năng ông ta sẽ rơi xuống địa ngục và ông ta đang cầu xin sự tha thứ của Chúa. Đó có thể là cảm giác tội lỗi khi trở thành một kẻ giết người.”
“Mày nghĩ một bức tường bằng vàng đáng giá bao nhiêu?” Ross hỏi.
Decker nhanh chóng kiểm tra số lượng gạch trên tường. “Vàng hiện nay có giá trị hơn một nghìn ba trăm usd một ounce. Một thỏi vàng như thế nặng hơn mười hai cân hoặc khoảng hai mươi sáu pound. Vì vậy, một thanh vàng đó sẽ có giá trị gần sáu trăm ngàn usd.”
Lassiter thốt lên, “Chúa ơi! Mỗi một thanh thôi á?”
“Đúng vậy,” Decker nói khi quét mắt qua bức tường hầm mộ. “Tao muốn nói rằng chỗ mày đang xem có thể có đến chín trăm viên gạch hoặc hơn. Có thể nhiều hơn nữa.”
“Vậy điều đó nghĩa là...” Ross nói, rõ ràng đang cố gắng tính toán trong đầu.
Nhưng John Baron đã trả lời. “Con số đó lên tới hơn nửa tỷ usd.”
“Và bất chấp tục ngữ ca dao, Baron Đệ nhất dường như muốn mang theo tất cả khi ông ta chết,” Decker châm biếm. “Đó là lí do tại sao tôi biết vàng sẽ không nằm trong căn nhà vườn.”
Lassiter nói, “Chúa ơi, tôi biết lão Baron rất giàu, nhưng ghê thật.”
Decker nói, “Chà, hồi đó vàng rẻ hơn rất nhiều. Hóa ra là một khoản đầu tư tốt.”
Ross đánh mắt từ thỏi vàng sang Decker. “Chúng ta có thỏa thuận nhỉ?”
“Tao không thực sự nghĩ điều đó sẽ thành hiện thực.” Decker nói. “Mày đã giết ít nhất mười người tao biết, bao gồm cả anh rể của cộng sự của tao, chưa kể hàng nghìn người khác đã và đang dùng quá liều với thứ chết tiệt mà mày đang bán. Vậy nên tao thật ra đến đây để còng tay mày.”
Ross nhìn Decker như thể anh đang mất trí. “Được đấy. nhưng mày đã bị bao vây và không có tư cách để thương lượng. Và tao có con tin mà mày muốn giải cứu. Tất cả những gì mày có là ông già tao, người tao đếch thèm quan tâm.”
“Không, mày sai hoàn toàn, bởi mày đã mắc một sai lầm lớn.”
“Sai lầm gì?” Ross nói một cách thận trọng.
Để trả lời, Decker dùng tay còn lại để lấy điện thoại ra. Nó đã được bật ở chế độ loa. “Mày cho là tao ngu ngốc đến mức đến đây mà không có người hỗ trợ.”