← Quay lại trang sách

Chương II Tiếng thì thầm trong đêm
❖ 1 ❖

Trường An là một cái lò luyện.

Nó vừa là lò luyện các chủng người, lò luyện văn hóa, đồng thời là lò luyện của sự thánh thiện và phàm tục, của phồn vinh và hủ bại.

Trường An giai đoạn Không Hải nhập Đường là một đại đô thị vô tiền khoáng hậu trên thế giới. Về quy mô mà nói, nó vượt xạ đế quốc La Mã ở phía Tây.

Dân số Trường An vào khoảng một triệu người. Trong đó có đến mười ngàn người ngoại quốc, tức là cứ một trăm người thì có một người.

Bọn Không Hải tới Trường Lạc Dịch vào ngày hai mươi mốt tháng Mười hai. Trường Lạc Dịch là nơi nghỉ chân ngay trước khi đến Trường An, cách Trường An chưa đầy năm cây số.

Khách từ phương xa tới, nhất là các sứ đoàn ngoại quốc phải cởi bỏ y phục nước mình và đổi sang Đường phục để được vào thành.

Nhưng như thế vẫn chưa được phép vào thành ngay. Họ phải đợi tin tức từ triều đình nhà Đường ở Trường Lạc Dịch này sau đó mới được phép nhập thành.

Vừa hay sứ đoàn của Thổ Phồn (tức Tây Tạng), Nam Chiếu cũng tới Trường An vào đúng tháng Mười hai cùng năm. Bọn Không Hải vào thành Trường An từ Xuân Minh Môn sau khi vượt qua dốc Trường Lạc.

Sứ đoàn được phân chỗ nghỉ là một quan trạch nằm ở Tuyên Dương Phường. Ngay trước khi Không Hải và Dật Thế trở thành cư dân của Trường An thì những sự kỳ quái đã bắt đầu xảy ra, xoay quanh tâm điểm chính là thành Trường An.

❖ 2 ❖

Ta hãy lùi thời điểm câu chuyện lại một chút.

Đó là thời điểm mà bọn Không Hải vẫn còn ở Phúc Châu, không lâu sau khi yêu quái bắt đầu đến ám ở nhà Lưu Vân Tiêu.

Tháng Tám.

Vào một đêm trăng tròn.

Từ Văn Cường đang đi dạo trên cánh đồng với vẻ mặt mê đắm. Đó là một cánh đồng bông. Những đóa bông trắng nở bung nằm rải rác khắp nơi dưới ánh trăng. Cánh đồng nằm về phía Bắc núi Ly Sơn, trải ra rộng ngút mắt này đều là của Từ cả.

Hằng năm, hễ cứ đến độ này, Từ lại ra đồng một mình vào ban đêm để ngắm hoa bông. Anh ta vừa ngắm bông vừa nghĩ. Nên thu hoạch bông vào túc nào là tốt nhất? Năm hôm nữa hay bảy hôm nữa?

Anh ta nghĩ đến những chuyện như thế trong lúc tha thẩn bước đi.

Sau đó phải làm gì với chỗ bông? Có thể bán với giá bao nhiêu? Số tiền thu được nên dùng để làm gì?

Vừa đi vừa nghĩ đến những điều ấy thật là vui. Nghĩ cả đêm cũng chẳng chán. Mà phải là ban đêm, tốt nhất là một đêm trăng tròn.

Nếu vào ban ngày thì có thể biết được lượng bông thu hoạch, nhưng sẽ không thể hình dung ra bông được đem ra chợ thế nào, được sử dụng ra sao, mình sẽ thu về bao nhiêu tiền, rồi sẽ dùng số tiền đó để làm gì.

Nếu là ban đêm, Từ sẽ hình dung ra cả những điều như thế.

Bông thu hoạch từ cánh đồng của Từ được nhiều nơi đánh giá cao. Đặc biệt là bông thu hoạch từ nơi anh ta đang đứng. Trong lúc đi bộ trên khoảnh ruộng ấy, Từ sẽ hình dung ra tất cả. Tâm trí Từ sẽ định hình được việc bông nên được hái lúc nào và sử dụng ra sao.

Dưới ánh trăng, Từ đến để nghe những tiếng độc thoại không lời của đám hoa bông. Từ chỉ có một nhiệm vụ là lắng nghe câu chuyện của bông và làm theo ý nguyện của chúng. Nếu vẫn chưa hiểu rõ, Từ sẽ lại ra ruộng bông ba hoặc bốn đêm liền.

Năm nay sẽ thế nào nhỉ?

Từ vẫn suy nghĩ trong lúc bước đi. Màu bông trắng điểm xuyết đây đó dưới ánh trăng óng ánh vàng lấp lánh trong mắt Từ. Gió rất khẽ. Gió khẽ tới mức như không thể nhận thấy những lá bông lay động.

Mùi lá bông và mùi đất hòa vào nhau đậm đặc trong không khí buổi đêm.

Đang bước đi, Từ bất ngờ nghe thấy một giọng nói từ đâu vọng lại.

“Ồ...”

Một giọng trầm và nhỏ.

Một giọng nói loáng thoáng như thể tiếng lá chạm vào nhau trong làn gió thoảng. Ban đầu Từ tưởng mình bị ảo giác. Nhưng Từ nhận ra đó không phải ảo giác khi nghe thấy liên tiếp những tiếng thì thầm nối tiếp giọng nói ban đầu.

“Ồ...”

“Ồ...”

Vô số những giọng nói phải lắng tai lắm mới nghe thấy ấy nổi lên ở khắp nơi, sau đó chuyển thành những tiếng lao xao tựa như con gió thổi đến làm cho lá bông trên cánh đồng rung lên xào xạc, rồi lại khẽ dần chỉ bằng một phần mười tiếng lạo xao đó. Những giọng nói như thì thầm ấy đập vào tai Từ.

“Đêm trăng tròn kìa...”

“Đêm trăng tròn kìa...”

Những tiếng nói như lời thì thầm nổi lên. Những tiếng nói ấy mang âm hưởng hoàn toàn khác so với tiếng nói của bông. Tiếng nói của bông, theo cách gọi của Từ, xét cho cùng chỉ là cái gì đó giống như tiếng lòng Từ giữa lúc đi loanh quanh trên ruộng bông, tựa như thứ gì đó cứ đầy dần lên về mặt cảm xúc.

Còn thứ âm thanh vọng tới tai Từ lúc này có tính chất hoàn toàn khác.

“Phải ra khỏi đây thôi.”

“Phải ra khỏi đây thôi.”

“Ừ.”

“Ừ.”

“Ừ.”

“Ừ.”

Những tiếng “ừ” đáp lại lẫn với tiếng côn trùng râm ran đâu đó, lấp đầy không gian xung quanh cho đến mãi vô tận.

Từ nhìn quanh. Nhưng không thấy thứ gì giống như bóng người. Cứ như thể những con côn trùng dưới bóng cỏ, thay vì kêu, thì lại đang phát ra tiếng người vậy.

“Khi nào nhỉ?”

Tiếng nói thì thầm.

“Khi nào nhỉ?”

Tiếng nói đáp lại.

“Ngày hôm sau của ngày đó có vẻ được đấy.”

“Ngày hôm sau cửa ngày đó có vẻ được đấy.”

“Ừ.”

“Ừ.”

Từ dừng bước. Kẻ nào, đang nói chuyện gì, ở đâu thế nhỉ? Lần đầu tiên Từ gặp chuyện này.

Tuy không khỏi sởn da gà, nhưng Từ lại là gã đàn ông đầy tò mò. Nín thở, Từ lắng tai nghe.

“Nhưng mà ngày đó là ngày nào ấy nhỉ?”

“Ừ, ngày nào ấy nhỉ?”

Không biết từ lúc nào đã thành ra hai giọng nói.

“Ồ, là bảy ngày nữa.”

“Ồ, là bảy ngày nữa.”

“Vậy là ngày hôm sau của ngày đó.”

“Ồ, là ngày hôm sau của ngày đó.”

“Nhưng ngày đó là ngày gì nhỉ?”

“Phải đấy, ngày đó là ngày gì nhỉ?”

“Chả rõ nữa.”

“Chả rõ nữa.”

“Nếu chưa rõ thì đêm mai chúng ta lại nói chuyện tiếp chứ?”

“Nếu chưa rõ thì đêm mai chúng ta lại nói chuyện tiếp chứ?”

“Vẫn còn bảy ngày.”

“Vẫn còn bảy ngày.”

“Đến lúc đó nhớ ra là được.”

“Đến lúc đó nhớ ra là được.”

“Ừ.”

“Ừ.”

Đến đấy thì giọng nói im bặt. Chỉ còn lại tiếng côn trùng văng vẳng giống như những vì sao trên trời.

“Thật là một chuyện quái lạ.” Từ nhủ thầm trong bụng. Những giọng nói ban nãy rốt cuộc đang bàn tính chuyện gì thế nhỉ? Bảy ngày nữa rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra?

Nỗi tò mò choán hết tâm trí Từ. Dù thế nào Từ cũng muốn biết đó là cái gì.

A đúng rồi, Từ chợt nghĩ. Theo như mạch chuyện thì có vẻ ngày mai bọn họ sẽ tiếp tục bàn bạc. Nếu vậy, ngày mai mình sẽ lại đến đây đúng bằng giờ hôm nay là được.

Hôm sau cũng là một đêm có trăng sao.

Trăng khuyết hơn đêm qua một chút, nhưng thoạt nhìn thì cũng không khác gì trăng tròn. Từ đang đứng đợi ở cùng một địa điểm, vào cùng một thời điểm với tối qua. Từ đợi để nghe giọng nói đêm qua.

Trời hầu như không có gió, cũng giống như đêm qua.

Tiếng côn trùng văng vẳng, cũng giống như đêm qua.

Đang đợi thì quả nhiên lại có giọng nói cất lên từ đâu đó.

“Đêm mười sáu nhỉ.”

“Đêm mười sáu nhỉ.”

Tiếp sau hai giọng nói đó, những tiếng đáp “Ừ”, “Ừ” lại lan ra khắp cả cánh đồng bông như những tiếng xôn xao.

Một đêm trăng sáng vằng vặc. Quả nhiên vẫn không có bóng người.

“Còn mấy ngày nữa nhỉ.” Giọng nói hỏi.

“Còn sáu ngày nữa.” Giọng nói đáp.

Thời gian ít đi một ngày so với hôm qua là vì một ngày đã trôi qua. Phát hiện ra điều đó, tim Từ bỗng nhiên đập mạnh.

“Biết là còn sáu ngày, nhưng sáu ngày sau thì có chuyện gì ấy nhỉ?”

“Đúng đấy, sáu ngày sau thì có chuyện gì ấy nhỉ?”

“À, có mưa đá.”

“Sai rồi, không phải mưa đá.”

“Mưa đá phải vào tháng Bảy chứ.”

“Chẳng phải đã qua tháng Bảy rồi sao?”

Từ chợt nhớ ra, tháng Bảy năm nay đã xảy ra một trận mưa đá lớn.

Đó là trận mưa đá được nhắc đến trong Tân Đường thư vào năm Trinh Nguyên thứ hai mươi: “Năm thứ hai mươi, ngày Canh Tuất tháng Hai mưa đá rơi nhiều. Ngày Quý Dậu tháng Bảy mưa đá rơi nhiều. Mùa đông, có mưa đá lớn.”

“Mưa đá, tức là điềm báo của cái hôm sau sáu ngày nữa.”

“Hình như thế nhỉ.”

“Biết là điềm báo, nhưng chẳng biết là điềm báo gì.”

“Chả rõ nữa.”

“Chả rõ nữa.”

“Nếu chưa rõ thì đêm mai chúng ta lại nói chuyện tiếp chứ?”

“Nếu chưa rõ thì đêm mai chúng ta lại nói chuyện tiếp chứ?”

“Vẫn còn sáu ngày.”

“Vẫn còn sáu ngày.”

“Đến lúc đó nhớ ra là được.”

“Đến lúc đó nhớ ra là được.”

“Ừ.”

“Ừ.”

Đến đấy thì giọng nói im bặt. Xung quanh chỉ có tiếng côn trùng, Từ vẫn bất động hồi lâu. Chắc chắn là có chuyện gì đó ghê gớm sắp xảy ra. Từ bắt đầu thấy sợ. Nhưng nỗi sợ vẫn không thắng nổi trí tò mò. Từ không kể với người nhà về sự việc xảy ra trên cánh đồng của mình và tiếp tục ra đó vào đêm sau. Nhưng đêm hôm đó, rồi đêm sau, rồi đêm sau nữa, tiếng nói vẫn chưa nhớ ra sẽ có chuyện gì vào cái ngày đó.

Mãi rồi cũng tới lúc người nhà bắt đầu sinh nghi thì chỉ còn một hôm nữa là đến cái ngày đã định.

Đêm hôm ấy Từ cũng đi ra ruộng. Trời quả nhiên vẫn không có gió, nhưng trăng thì đã khuất. Mây che kín bầu trời như cố nuốt trọn vầng trăng, duy chỉ có một chỗ quầng mây đang phát ra thứ ánh sáng mờ đục. Tiếng côn trùng cũng thưa thớt hơn.

“Không thấy trăng nhỉ.”

“Không thấy trăng nhỉ.”

Những giọng nói ấy lại vẳng đến từ đâu đó và câu chuyện bắt đầu.

“Thế là sắp đến ngày mai rồi.”

“Ừ, ngày mai rồi.”

“Vẫn chưa nhớ ra nhỉ.”

“Chờ chút nào.”

Đoạn đối đáp kéo dài một lúc thì bỗng nhiên:

“Ồ.”

“Ồ.” Giọng nói tỏ ra mừng rỡ.

“Nhớ ra rồi.”

“Nhớ ra rồi.”

“Đó là ngày hắn ta ngã bệnh.”

“Đó là ngày hắn ta ngã bệnh.”

“Hắn ta là ai ấy nhỉ.”

“Hắn ta là thái tử.”

“Là Lý Tụng!”

“Là Lý Tụng!”

Khi nghe đến cái tên mà hai giọng nói thốt lên một cách mừng rỡ, Từ bỗng run bắn.

Lý Tụng là tên của con cả đương kim hoàng đế Đức Tông.

“Có chết không?” Một giọng nói hỏi.

“Không chết.” Giọng kia đáp. “Chỉ ngã bệnh thôi.”

“Chỉ ngã bệnh thôi à.”

“Nhưng vì thế mà bọn ta sẽ ra khỏi nơi này.”

“Mai là ngày Lý Tụng ngã bệnh, bọn ta sẽ ra khỏi đây vào hôm sau đó.”

“Phải rồi.”

“Phải rồi.”

“Hừ hừ.”

“Ha ha.”

Hai giọng nói cất tiếng cười.

Thế rồi những tiếng cười “Hừ hừ”, “Ha ha” tuy trầm thấp nhưng khoái trá lan ra khắp cả cánh đồng bông giữa đêm tối.

❖ 3 ❖

Tin Lý Tụng ngã bệnh truyền đến chỗ Từ vào buổi chiều tối ngày hôm sau. Người đem tin đó đến là ba chức dịch của Tả Kim Ngô Vệ. Một trong số đó là Trương

Ngạn Cao, người quen của Từ.

“Này,” sau mấy câu chào hỏi qua loa, Trương nói với Từ: “Chuyện này là thế nào?”

Trương lôi từ trong bọc áo ra một mảnh giấy trắng dúi vào tay Từ. Đó là bức thư Từ thảo trong đêm qua, ngay sau khi nghe được câu chuyện, rồi sai con trai đánh ngựa đưa đến tận nhà Trương để Trương có thể đọc được ngay trong sớm nay.

Nội dung bức thư đại ý rằng: Gần đây cậu có nghe gì về việc thái tử Lý Tụng không khỏe trong người chăng? Nếu thái tử lâm bệnh và trở nặng trong ngày hôm nay thì báo gấp cho tôi.

Trương làm chức trưởng sử* Tả Kim Ngô Vệ. Đây là chức vụ mà nếu ngọc thể thái tử có điều gì thì sẽ được thông báo đầu tiên. Trương là bạn nối khố với Từ.

Chức quan thuộc tòng lục phẩm.

Giọng Trương gấp gáp. Có vẻ anh ta đã tế ngựa như bay về đây qua quãng đường mà đi ngựa thường phải mất nửa ngày.

“Quả nhiên ngọc thể thái tử đã xảy ra chuyện hả?” Từ hỏi.

“Sáng nay, thái tử đã ngã bệnh sau khi vào vấn an hoàng thượng.” Trương trả lời.

Thái tử có hai nhiệm vụ là “thị thiện” và “vấn an”. Thị thiện là nếm trước thức ăn của hoàng thượng xem có độc hay không. Còn vấn an là hỏi bọn hoạn quan hầu cận trong tẩm thất của hoàng thưọng ngày hai lần, sáng và chiều, xem “Bệ hạ có khỏe không?”

Đó là nhiệm vụ của thái tử. Nghe nói sau khi vào vấn an được một lát thì Lý Tụng xảy bệnh.

“Bị đột quỵ.” Trương nói thêm.

Đột quỵ, tức là chảy máu não.

Từ nghe thấy thế liền kêu khẽ: “Trời...”

“Nghe này, việc này xảy ra với thái tử sau khi tôi đọc bức thư của cậu. Cậu hiểu sự nghiêm trọng của nó chứ?”

Từ gật đầu.

“Làm sao cậu biết trước được việc thái tử sẽ ngã bệnh? Tùy vào câu trả lời mà tôi có thể sẽ phải bắt cậu, thậm chí dù là bạn nối khố, tôi cũng buộc lòng phải dùng biện pháp nghiêm khắc hơn. Nhưng trước tiên, cậu sẽ phải cùng tôi về Trường An...” Trương cảnh báo Từ.

“Tôi hiểu điều cậu nói. Nhưng nếu cậu nghĩ tôi có dính dáng đến việc thái tử đột quỵ thì cậu nhầm to. Chỉ là tôi tình cờ nghe được câu chuyện đã viết trong thư cho cậu mà thôi.” Từ nói vậy rồi thuật lại hết cho Trương sự việc xảy ra trên cánh đồng bông của mình trong bảy ngày vừa qua.

“Không lẽ nào.” Trương thốt lên. “Chuyện không thể tin được?”

“Tôi không nói dối.”

“Nếu cậu không nối dối, thì nhất định tối mai sẽ có thứ gì đó xuất hiện trên cánh đồng của cậu!”

“Không cần đợi đến mai. Nếu ra đồng vào đúng giờ đó đêm nay, chắc chắn sẽ nghe thấy giọng nói ấy. Như vậy cậu có thể khẳng định lời tôi kể là sự thật.”

“Nhưng tôi được lệnh phải đưa cậu về thành Trường An trong đêm nay.”

“Đằng nào cũng chiều rồi. Cậu không cần phải đợi lâu. Kiểm tra xem lời tôi kể là thật hay không ngay trong đêm nay chẳng tốt hơn là ngày mai mới quay lại hay sao?”

Trương nghe Từ nói thấy cũng có lý, bèn gật đầu: “Thôi được rồi, ta hãy làm theo lời cậu.”

Hôm đó cũng là một đêm không trăng.

Gió đương thổi.

Cả cánh đồng bông phát ra tiếng xào xạc.

Trương cùng Từ và bọn bộ hạ của Trương đứng bất động trong bóng tối chờ đợi.

Ngọn đuốc trên tay một kẻ bộ hạ của Trương bị gió thổi bạt đi, cháy kêu lép bép. Đêm đen như mực. Chỉ có khuôn mặt của cả bọn hiện lên đỏ quạch dưới ánh đuốc trong bóng tối.

“Chưa có gì à?” Trương hỏi.

“Chờ chút nữa.” Từ đáp.

“Vốn dĩ đây không phải nhiệm vụ của tôi. Lẽ ra người khác phải đi, nhưng tôi là người nhận thư nên cực chẳng đã mới phải làm việc này...”

Đúng lúc Trương cất lời thì đột nhiên từ đâu đó trong bóng đêm có tiếng nói vẳng lại.

“Gió nổi rồi kìa.”

Tuy trầm thấp, nhưng có thể nghe rõ giọng nói đó.

“Gió nổi rồi kìa.”

Một giọng khác hưởng ứng.

“Thấy chưa, đúng là Lý Tụng đã ngã bệnh.”

“Phải rồi, đúng là Lý Tụng đã ngã bệnh.”

Hư hư...

Hi hi...

Ha ha...

Vô số tiếng cười lao xao khỏa đầy bóng tối.

“Sắp đến ngày mai rồi.”

“Sắp đến ngày mai rồi.”

Vẫn là những giọng nói ấy.

“Ai đó?” Trương bất giác cất tiếng hỏi.

Nhưng không ai trả lời.

Thay vào đó, gió càng thổi mạnh hơn khiến cho đám lá bông trên cả cánh đồng đang chìm sâu trong bóng tối rung lên xào xạc. Vô số tiếng cười cộng hưởng với âm thanh đó. Hình như có xen lẫn cả tiếng ngựa hí. Tiếng giáp trụ. Tiếng lọc cọc của chiến xa.

Và rồi lại là vô số tiếng cười trầm đục...

Khục khục...

Hừ hừ...

Ha ha...

Những tiếng cười ấy cộng hưởng với nhau, hòa cùng tiếng gió, rồi chẳng mấy chốc vang vọng khắp bầu trời đêm giữa trận gió mạnh.