← Quay lại trang sách

Chương XI Miêu đạo sĩ

Họ đi bộ ra khỏi Tây Minh Tự.

Không Hải và Dật Thế.

Cùng với Phụng Minh của Thanh Long Tự.

Đại Hầu cũng đi theo. Lúc sắp ra khỏi chùa, Không Hải đưa mắt cho Đại Hầu khi ấy vừa đến tiễn, mời dụ: “Có vẻ Đại Hầu cũng muốn đi cùng thì phải...”

Còn có một người nữa đi dẫn đường. Người dẫn đường là Triệu Tử Chính, một chức dịch tới đón họ từ nhà Lữ Gia Tường. Suốt cả quãng đường, Dật Thế không hề hé miệng. Tuy không hé miệng, nhưng khuôn mặt thì như sắp nở ra vì tò mò. Mặc dù đang đi với tốc độ bình thường, song thi thoảng Dật Thế phải hít mạnh một hơi rồi lại thở hộc ra, cứ như bị đứt hơi vì hưng phấn.

Cả bọn đã đến nhà Lữ Gia Tường ở Thái Bình Phường.

Lữ Gia Tường là một người đàn ông đã ngoại tứ tuần có lối cư xử mềm dẻo hiếm thấy trong số các chức dịch Kim Ngô Vệ. Phụng Minh, Không Hải và Dật Thế đều lần đầu tiên gặp Lữ Gia Tường.

Vì vậy từng người một đứng ra xưng tên.

“Tôi là Không Hải, lưu học tăng người nước Oa, hiện đang ở Tây Minh Tự.”

“Tôi là Quất Dật Thế.”

“Tôi là Đại Hầu.”

Khi biết trong đám người đi cùng Phụng Minh có lưu học tăng và Nho sinh đến từ Oa quốc, Lữ Gia Tường tỏ vẻ nghi ngại. Không những thế lại còn có một gã đô con tướng mạo như người Hồ.

“Cả hai người này đều là bạn tôi. Được biết ở Oa quốc cũng có những chuyện giống như Lưu Vân Tiêu bạn ông đang vướng phải, nên đêm qua tôi đã hỏi họ về việc ấy. Thầy Không Hải lại đặc biệt có pháp lực ở phương diện này và xem ra rất quan tâm tới sự việc của Lưu Vân Tiêu bạn ông. Còn về Đại Hầu, nghe kể là Lưu Vân Tiêu thỉnh thoảng lại trở chứng lồng lộn lên, thành thử chứng tôi đưa anh ta theo để phòng những lúc như thế.” Lời giải thích như đã được chuẩn bị sẵn tuôn ra trôi chảy từ miệng Phụng Minh.

Lữ Gia Tường bèn kính cẩn dẫn bốn người vào trong.

Vào tới phòng ngủ của Lưu Vân Tiêu thì thấy Lưu Vân Tiêu đang thức trong tư thế nửa nằm nửa ngồi ở trên giường.

Lữ Gia Tường.

Phụng Minh.

Không Hải.

Dật Thế.

Đại Hầu.

Lưu Vân Tiêu lần lượt nhìn theo năm người vừa bưóc vào phòng. Mặc dù nhìn theo họ, nhưng tiêu điểm của ánh mắt dường như không cố định vào đâu.

Má Lưu Vân Tiêu tóp lại, hai con ngươi lồi ra khỏi hốc mắt, tướng mặt dị thường. Từ má xuống đến cằm, râu ria mọc ra tua tủa. Miệng trễ xuống để lộ ra răng và lưỡi, hai bên mép vẫn còn vết nước dãi khô.

“Á!” Lưu Vân Tiêu ré lên.

“Mày đến để giết tao? Đúng rồi, mày đến để giết tao...” Giọng nói âm âm như từ dưới đáy sâu vọng lên.

Trong lúc nói, tròng mắt Lưu Vân Tiêu đảo quanh.

“Đợi đã! Mày bảo một tháng cơ mà. Từ bấy tới giờ đã được bao lâu. Mới có vài ngày. Sau nữa hẵng đến.” Lưu Vân Tiêu như đang răn dạy kẻ bộ hạ vừa mắc lỗi.

Bốn người bọn Phụng Minh đều đã nắm được đầu đuôi câu chuyện từ trước khi đến căn phòng này.

Cơ sự xảy ra sau khi có hai nhà sư của Thanh Long Tự đến, bảo với Lưu Vân Tiêu rằng “con yêu đã bị hóa giải, không có gì phải lo nữa”, rồi ra về. Sau bữa ấy, vợ Lưu Vân Tiêu biến mất, bản thân Lưu Vân Tiêu đã hóa người điên một nửa. Chính vì vậy Thanh Long Tự mới lại sai Phụng Minh đến chỗ Lưu Vân Tiêu.

Trước khi hai nhà sư của Thanh Long Tự đến nhà Lưu Vân Tiêu thì Không Hải đã tới gặp và nói chuyện với con yêu mèo. Hai bên đàm đạo về vũ trụ. Một con yêu khó nhằn. Con yêu đã nhìn thấu việc Không Hải đang có ý định đến Thanh Long Tự. Không phải loại đối thủ nửa mùa.

Ngay ngày hôm sau, hai nhà sư của Thanh Long Tự cũng đã đến nhà Lưu Vân Tiêu. Khi nghe kể rằng hai nhà sư đó đã trừ xong con yêu, thái độ của Không Hải có vẻ gì đó chưa tin. Không Hải nhờ Ngọc Liên ở Hồ Ngọc Lâu nhắn với Lưu Vân Tiêu rằng nếu thấy lo lắng thì hãy đến tìm Không Hải ở Tây Minh Tự. Nhưng Lưu Vân Tiêu chưa kịp tìm đến Không Hải thì đã hóa người điên.

Phụng Mihh có thể biết mà cũng có thể không biết việc Không Hải đã từng đến nhà Lưu Vân Tiêu. Song xem ra Phụng Minh đã biết rằng Không Hải có dính dáng tới vụ việc này.

Không Hải.

Phụng Minh.

Đều không phải người Đường.

Mà là hai nhà sư ngoại quốc.

“Thầy Không Hải, ta làm gì bây giờ? “ Phụng Minh nói với Không Hải.

“Trước tiên phải hỏi chuyện Lưu Vân Tiêu cái đã, nhưng với tình hình này thì anh ta khó mà nói chuyện cho ra hồn.”

“Phải.”

“Trong nhà Lưu Vân Tiêu đã xảy ra chuyện gì? Người vợ là Xuân Cầm đã gặp phải điều gì? Nhưng trước đó, cần biết con yêu mèo có đang nhập vào Lưu Vân Tiêu hay không? Có lẽ nên bắt đầu từ đây.”

“Thầy Không Hải sẽ hành sự chứ?”

“Ổ không, hôm nay tôi là kẻ đi theo nên xin phép được đứng coi thầy làm.”

Không Hải nói rồi lùi lại một bước. Trái lại, Phụng Minh thì tiến lên một bước, đến bên cạnh giường Lưu Vân Tiêu.

Lưu Vân Tiêu hoảng hốt thu mình lại, rê mông trốn vào góc giường. Nhưng bức tường là đường cùng.

“Ông không cần phải sợ. Ta đến để cứu ông đây.” Phụng Minh nói bằng một giọng điềm tĩnh.

“Thật không?”

Vừa dứt lời thì trong đôi mắt Lưu Vân Tiêu, ánh nhìn bình thường biến mất, thay vào đó là ánh nhìn điên dại.

“Mày đến để giết tao chứ gì. Tao biết thừa. Đâu rồi? Mày giấu dải lụa ở đâu rồi?”

“Dải lụa?”

“Chứ còn sao nữa. Mày định thắt cổ tao bằng dải lụa đó còn gì. Chính Xuân Cầm cũng định giết tao bằng cách ấy...”

“Xuân Cầm định giết ông?”

“Đừng hòng mà giết được. Đừng hòng mà giết được tao. Đừng hòng mà giết được tao.” Lưu Vân Tiêu như đang nói nhảm.

“Ta ở cùng phe với ông mà.” Phụng Minh khẽ chìa bàn tay phải ra.

“Goào!” Lưu Vân Tiêu rít lên rồi lao bổ vào bàn tay ấy.

Khập! Tiếng răng Lưu Vân Tiêu va vào nhau trong không trung. Lưu Vân Tiêu định đớp lấy bàn tay phái mà Phụng Minh chìa ra. Nếu không rụt tay lại, Phụng Minh có thể đã bị cắn đứt ngón tay.

Lưu Vân Tiêu cứ thế nhảy từ trên giường xuống bằng bốn chân, rồi chạy quanh sàn nhà. Anh ta định lao vào Không Hải thì có tiếng “Liệu hồn!”, rồi thân hình đồ sộ của Đại Hầu đã đứng chắn ở phía trước. Đại Hầu tóm lấy Lưu Vân Tiêu đang lao đến bằng đôi cánh tay to lớn. Một sức mạnh kinh hồn. Rồi Đại Hầu bẻ quặt hai tay Lưu Vân Tiêu ra sau, đè chặt xuống.

“Ồ...” Lữ Gia Tường thốt lên đầy thán phục trước sức mạnh của hai cánh tay Đại Hầu.

“Làm thế nào bây giờ, thầy Không Hải?” Đại Hầu nói, không hề lẫn tiếng hổn hển.

Không Hải quay sang nhìn Phụng Minh như muốn hỏi, làm thế nào bây giờ?

“Xin cứ giữ ông ta như thế.” Phụng Minh nói, rồi tiến lại gần Lưu Vân Tiêu.

Phụng Minh lấy lòng bàn tay phải áp vào trán Lưu Vân Tiêu. Sau một lát lại đưa bàn tay đó áp vào yết hầu. Tiếp theo là ngực. Rồi đến bụng. Rồi đến hạ bộ.

Hình như Phụng Minh đang lầm rầm niệm chân ngôn trong lúc áp tay vào các chỗ đó.

“Làm thế để làm gì hả Không Hải?” Dật Thế thì thào hỏi Không Hải.

“À, thì để khám xem yêu quái có đang trú ngụ bên trong thân xác Lưu Vân Tiêu hay không.” Không Hải đáp.

“Có thể biết bằng cách ấy hả?”

“Có khi biết, có khi không. Bởi lẽ không phải lúc nào yêu quái cũng ở trong đó. Nó có thể đi ra đi vào, nên dù bây giờ không có thì cũng chưa biết ngày mai sẽ thế nào.”

“Hừm.”

Dật Thế gồng cứng mình trong lúc theo dõi bàn tay Phụng Minh áp vào chỗ này chỗ kia trên người Lưu Vân Tiêu.

Cuối cùng thì Phụng Minh cũng bỏ tay ra.

“Có vẻ không bị ám.” Phụng Minh nói, đoạn buông bàn tay đang chạm vào người Lưu Vân Tiêu ra.

“Này cậu...” Dật Thế kéo tay áo Không Hải. Vì Dật Thế nhìn thấy lòng bàn tay Phụng Minh bị nhuốm đen. Bề mặt màu đen trong lòng bàn tay Phụng Minh như đang lồm ngồm chuyển động. Nhìn kỹ thì ra là những con trùng nhỏ hơn cả kiến.

“Chỉ toàn những thứ như rác rưởi bâu vào mà thôi.” Phụng Minh nói, rồi lừ mắt nhìn lũ trùng màu đen đang bò trong tay mình.

Phụt! Lũ trùng màu đen trên tay Phụng Minh tan biến vào không khí.

“Vừa rồi là cái gì vậy?” Dật Thế hỏi.

“Cậu còn nhớ con ngạ trùng mà có lần tớ lấy ra khỏi cánh tay Ngọc Liên chứ? Lũ trùng này cũng giống như vậy.” Không Hải giải thích.

“Phiền ông chuẩn bị giúp một mảnh vải khô.” Phụng Minh nói với Lữ Gia Tường, sắc mặt không hề thay đổi. “Một miếng giẻ rách sắp vứt đi cũng được.”

Lữ Gia Tường từ nãy tới giờ vẫn đang trợn mắt nhìn quang cảnh ấy, bỗng sực tỉnh nhờ câu nói của Phụng Minh, luống cuống nói vọng ra ngoài bảo đem vải vào. Vải được đem vào ngay.

“Phiền anh giữ Lưu Vân Tiêu chặt hơn nữa.” Phụng Minh nói.

“À, được thôi.” Đại Hầu đáp vẻ khoái trí.

Phụng Minh lại tiến tới đứng trước mặt Lưu Vân Tiêu, khẽ khàng áp hai lòng bàn tay như thể kẹp đầu Lưu Vân Tiêu vào giữa.

“Để tôi giúp một tay nhé.” Không Hải đề nghị.

“Phiền thầy.” Phụng Minh đáp.

Miệng Phụng Minh bắt đầu lầm rầm niệm chân ngôn.

❖ ❖ ❖

Namo buddhaya namo dharmaya namah samgha a, namah, suvarnavabhasasya...

❖ ❖ ❖

Đó là Khổng Tước Minh Vương chú.

Không Hải cầm lấy mảnh vải được chuẩn bị sẵn đứng bên cạnh Phụng Minh. Phụng Minh vẫn tiếp tục niệm chân ngôn.

Có tiếng Dật Thế nuốt nước miếng đánh ực.

Thế rồi...

Từ mũi Lưu Vân Tiêu chảy ra một thứ gì đó màu đen. Một cái gì đen, ướt và lấp lánh. Nó chảy ra từ hai lỗ mũi xuống phía miệng. Không Hải lấy miếng vải lau đi. Vừa lau hết nó lại chảy ra.

Cuối cùng, tốc độ chảy của chất dịch màu đen ấy cũng chậm dần, rồi dừng hẳn.

Khắp căn phòng tràn ngập một mùi tanh như mùi xác thối.

Phụng Minh buông tay.

“Xong rồi.” Phụng Minh nói.

“Ông vứt giúp tôi cái này được không?” Không Hải đưa miếng vải vừa lau chất dịch chảy ra từ mũi Lưu Vân Tiêu cho Lữ Gia Tường.

“Vừa rồi là cái gì vậy?” Dật Thế hỏi.

“Nó gồm tà khí, những thứ như ngạ trùng và máu thối rữa ở trong người ông Lưu. Chúng được lấy ra từ đường mũi.” Không Hải nói.

Lưu Vân Tiêu nhìn Phụng Minh và Không Hảỉ bằng đôi mắt sợ hãi. Tuy vẫn còn sợ hãi, nhưng ánh nhìn điên dại trong mắt ban nãy đã giảm hẳn.

“Thôi, thả ra được rồi.”

Thấy Không Hải bảo vậy, Đại Hầu bèn thả lỏng cánh tay đang giữ chặt Lưu Vân Tiêu.

“Thầy Không Hải giỏi quá!” Đại Hầu nói.

Vẻ mặt của Lưu Vân Tiêu trông như vừa tỉnh cơn mê. Mặt tuy vẫn tái xanh, nhưng không còn cái ấn tượng như của người chết nữa.

“Ông Lữ, nhờ ông mang cho ông Lưu một tách trà nóng.” Phụng Minh nói.

Trà liền được mang đến.

Lưu Vân Tiêu chậm rãi uống cạn chỗ trà được rót đầy trong tách, sắc mặt Lưu Vân Tiêu đã bình ổn trở lại.

“Nào, bây giờ tôi xin hỏi lại ông một lần nữa nhé.”

Phụng Minh nói với Lưu Vân Tiêu. “Ông Lưu, rốt cuộc thì đêm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Vân Tiêu nhìn Phụng Minh và Không Hải bằng đôi mắt sợ hãi. Đôi mắt như đang cầu cứu.

“Vợ tôi, nàng Xuân Cầm, đột nhiên già đi, trở thành một bà lão nhăn nheo, rồi lại định giết tôi.”

Lưu Vân Tiêu bắt đầu thuật lại chuyện tối hôm đó, vói vẻ mặt sợ hãi.

Giữa câu chuyện, Phụng Minh thỉnh thoảng lại hỏi xen vào. Người hỏi là Phụng Minh. Không Hải và Quất Dật Thế ở vị trí của những người ngoài cuộc, về cơ bản chỉ im lặng lắng nghe.

Những khi câu chuyện của Lưu Vân Tiêu bị lặp lại hoặc lộn xộn về trình tự thời gian do sợ hãi và hưng phấn thì Phụng Minh sẽ cất tiếng đưa ra những câu hỏi đích xác giúp cho câu chuyện của Lưu Vân Tiêu trở nên tương đối mạch lạc.

Lưu Vân Tiêu run run kể rằng, đã lâu rồi mới có cơ hội để chung chăn gối với vợ mình là Xuân Cầm, ấy vậy mà Xuân Cầm lại biến thành một bà lão nhăn nheo.

Khi ấy, Lưu Vân Tiêu đang chờ vợ trên giường. Nhưng Xuân Cầm thì cứ dềnh dang ở bên ngoài bức trướng lụa vây quanh giường. Thế rồi trong lúc nói qua nói lại, Xuân cầm bỗng bật khóc thút thít. Lưu Vân Tiêu hỏi Xuân Cầm làm sao mà khóc thì Xuân Cầm bắt đầu nói ra những câu khó hiểu.

“Chàng không định giết thiếp phải không?”

“Tất nhiên là vậy rồi.”

Lưu Vân Tiêu trả lời thì Xuân Cầm nói tiếp.

“Chàng sẽ không chôn thiếp rồi bỏ mặc thiếp trong lòng đất bao nhiêu năm dẫu đã hứa là sẽ đào thiếp lên ngay khi có thể phải không?”

Thế rồi...

Có vẻ như, ở bên ngoài bức trướng lụa, Xuân Cầm đang cởi những thứ mặc trên mình. Cái bóng ấy in trên tấm lụa rủ.

Điệu bộ của Xuân Cầm có cái gì đó rất lạ: thân mình gầy guộc, lưng còng gập cả xuống.

“Dù thiếp có là một bà già, thì chàng vẫn làm thiếp vui chứ?”

Giọng nói của Xuân Cầm khàn đục một cách rõ rệt. Không phải giọng nói của Xuân Cầm mà Lưu Vân Tiêu biết.

Cánh tay Xuân Cầm thò vào trong trướng. Nhưng không phải tay Xuân Cầm, mà là một cánh tay nhăn nheo. Cánh tay ấy vén bức trướng sang ngang. Đứng trước mặt Vân Tiêu là một bà già trần truồng, nhăm nhúm.

“Ối!” Vân Tiêu hét lên và đúng bật dậy trên giường. Thế rồi Vân Tiêu ngoác miệng ra, gào to đến hết cỡ.

Một bà lão như thể chỉ còn da bọc xương. Hốc mắt trũng sâu, ghèn bám quanh mắt. Tóc bạc trắng. Tóc thì còn, nhưng số lượng rất ít. Trên đầu chỉ còn những mảng tóc trắng mọc lưa thưa.

Xương sườn gồ hằn lên, cổ nổi đầy gân xanh. Hai bầu vú đã hóa thành hai mớ nhăn nheo, thõng thượt dính vào lồng ngực.

“Em có đẹp không?” Bà lão nói, rồi đưa tròng mắt đầy dử vàng sắc lẹm nhìn Lưu Vân Tiêu. Bà lão vơ lấy đống xiêm y của Xuân Cầm đang rơi dưới sàn bằng bàn tay như cành cây khô rồi quấn lên người mình. Vừa quấn vừa nói gì đó với một giọng thì thầm.

Đó dường như là lời ca thì chính xác hơn là lời nói.

Có thể nhận ra là bài hát, nhưng chất giọng khàn đục đến rợn người nghe như đang niệm chú.

Nhưng đúng là bài hát.

Thân mình vẫn quấn nguyên xiêm y của bà lão bắt đầu chuyển động theo nhịp bài hát. Giậm chân, ngửa tay, lắc cổ. Hình như bà lão đang múa theo nhịp điệu bài hát của mình.

Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung

Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng

Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến

Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.

(Dịch thơ:

Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng

Gió xuân dìu dặt, giọt sương trong

Ví chăng non Ngọc không nhìn thấy

Dưới nguyệt Dao Đài thử ngóng trông.*)

Bài thơ này, người dịch xin mạn phép sử dụng bản dịch thơ của cụ Ngô Tất Tố (1894-1954)

❖ ❖ ❖

Khúc hát và lời ca đẹp đẽ như thấm vào lòng, nhưng tiếng hát thì đứt đoạn và điệu múa cũng không ra múa.

Bà lão đột nhiên ngừng hát, trừng trừng nhìn Lưu Vân Tiêu với ánh mắt đầy oán hận.

“Tại sao lại nhìn thiếp với ánh mắt ấy?” Bà lão hỏi.

“Chẳng lẽ bộ dạng của thiếp xấu xí đến thế ư?” Bà lão tiến lại gần Lưu Vân Tiêu.

Những xiêm y đẹp đẽ của Xuân Cầm quấn quanh mình bà lão rơi lả tả xuống sàn. Lưu Vân Tiêu không còn cảm thấy mình đang sống. Bà lão chằm chằm nhìn Lưu Vân Tiêu với ánh mắt lóe lên như mắt mèo, ngoạm răng vào tấm trướng lụa vây quanh giường, xé toạc nó ra.

Vừa nhìn vào đôi mắt Xuân Cầm đã hóa thành bà lão, cơ thể Lưu Vân Tiêu lập tức bất động.

“Đây là dải lụa. Thiếp sẽ thắt cổ chàng bằng dải lụa này. Lụa sẽ thít rất chặt...” Xuân Cầm vừa nói vừa quấn dải lụa mềm quanh cổ Lưu Vân Tiêu.

Bị siết cổ, Lưu Vân Tiêu mất dần ý thức, rồi không biết gì nữa, đến khi tỉnh ra thì là lúc người đầy tớ phát hiện thấy Lưu Vân Tiêu đang ăn cứt của mình vào ngày hôm sau.

Tóc Lưu Vân Tiêu bạc trắng sau một đêm.

Nghe xong hết câu chuyện của Lưu Vân Tiêu, Phụng Minh khẽ lẩm bẩm: “Chuyện là như vậy à...”

Sau đó quay sang Không Hải, hỏi ngắn gọn: “Thầy thấy sao?”

“Chuyện thật khó hiểu.” Không Hải nói.

“Phải.”

“Vì sao Xuân Cầm lại biến thành bà lão? Về điều này có thể có mấy suy đoán.”

“Suy đoán như thế nào Không Hải?” Dật Thế hỏi Không Hải.

“Thứ nhất, Xuân cầm thật sự đã biến thành bà lão.” Không Hải nói.

“Suy đoán nữa là gì?” Dật Thế hỏi tiếp.

“Có một người không phải Xuân Cầm, mà ngay từ đầu đã là một bà lão nhưng ông Lưu lại nhầm tưởng là Xuân Cầm.”

“Thêm nữa là gì?”

“Xuân Cầm đã được đánh tráo với bà lão một cách khéo léo trong lúc ông Lưu đang ở trong trướng, hoặc ông Lưu đã bị trúng tà thuật...”

“Còn nữa không?”

“Đại khái là như vậy.”

“Theo cậu thì sẽ là khả năng nào, Không Hải?”

“Chịu.”

“Sao lại chịu?”

“Bởi vì có rất nhiều khả năng xảy ra, chẳng hạn Xuân Cầm bị một thứ gì đó khá hắc ám nhập vào, hoặc trái lại có thể chính ông Lưu bị thứ gì đó nhập vào, hoặc thậm chí là cả hai.”

“Xuân Cầm bị nhập thì có thể hiểu được, nhưng tại sao lại nói ông Lưu bị nhập?”

“Như tớ đã nói rồi đấy. Nghĩa là, rất có thể cái gì đó đã yểm bùa hoặc nhập vào ông Lưu, khiến cho ông ta nhầm tưởng Xuân Cầm là bà lão, hoặc nhầm tưởng bà lão là Xuân cầm.”

“Vậy hả.” Dật Thế gật đầu, ra chiều đã hiểu.

Không Hải nhìn sang Phụng Minh: “Trong những lời mà Xuân Cầm nói ra, tôi thấy có mấy điều đáng suy nghĩ.”

“Đúng vậy.”

Phụng Minh gật đầu, đoạn nhắc lại mấy lời đó.

“Chàng không định giết thiếp phải không?”

“Chàng sẽ không chôn thiếp rồi bỏ mặc thiếp trong lòng đất bao nhiêu năm dẫu đã hứa là sẽ đào thiếp lên ngay khi có thể phải không?”

“Dù thiếp có là một bà già, thì chàng vẫn làm thiếp vui chứ?”

“Và cả dải lụa nữa.” Không Hải nói.

“Phải.”

“Theo câu chuyện thì ông Lưu bị siết cổ bằng dải lụa.”

“Ông có nghĩ ra được manh mối nào không?” Phụng Minh hỏi Lưu Vân Tiêu.

“Liên quan đến việc chôn xuống đất rồi bỏ mặc nhiều năm liền và chuyện dải lụa đấy phải không?”

“Đúng rồi.”

“Tôi không nghĩ ra gì cả.”

“Thế còn bài hát thì sao?” Không Hải hỏi.

“Bài hát mà Xuân cầm hát ấy hả?”

“Và cả điệu múa nữa.”

“Lần đầu tiên tôi nghe thấy bài hát đó. Điệu múa tôi cũng mới trông thấy lần đầu.”

“Nếu còn nhớ, ông có thể mô phỏng lại các động tác múa của phu nhân được không?”

“Ngay bây giờ?”

“Vâng.”

Không Hải nói và gật đầu một cách dứt khoát, Lưu Vân Tiêu bèn đứng dậy.

“Tôi không nhớ được hết nên chỉ mô phỏng lại những động tác còn nhớ rõ ràng thôi...”

Lưu Vân Tiêu run run đưa hai tay lên.

Rồi: thịch! Chân phải giậm xuống sàn.

Lưu Vân Tiêu di chuyển cùng với những động tác vụng về.

“Tôi nghĩ đại khái nó là như vậy...”

“Ông có biết gì về điệu múa đó không?”

“Không.” Lưu Vân Tiêu đáp.

“Ông Lữ, ông có biết điệu múa đó không?” Phụng Minh lên tiếng thay cho Không Hải.

“Không, tôi thì mù tịt mấy cái món đó...” Lữ Gia Tường lắc đầu nguầy nguậy.

“Không Hải, cậu có biết không?” Dật Thế hỏi.

“Tớ chưa kịp tìm hiểu về các điệu múa. Tuy nhiên, nếu diễn lại được những động tác ấy thì cũng có thể lần ra manh mối.”

“Thầy nói đúng. Tôi cũng có biết người thông tỏ chuyện này nên sẽ tìm hiểu. Lời ca được hát cùng điệu múa cũng sẽ giúp ích khá nhiều.” Phụng Minh nói.

“Có vẻ như là một bài hát về một người con gái rất đẹp.”

Phụng Minh gật đầu trước nhận xét của Không Hải.

“Được rồi...” Phụng Minh cất tiếng, rồi quay trở lại với Lưu Vân Tiêu.

Lưu Vân Tiêu nhìn Phụng Minh với ánh mắt thấp thỏm.

“Tôi muốn hỏi ông một việc nữa, con mèo nói ông sẽ chết trong vòng một tháng phải không?”

Phụng Minh vừa dứt lời thì vẻ thấp thỏm trên gương mặt Lưu Vân Tiêu đã chuyển hẳn thành nét sợ hãi.

“Á!” Lưu Vân Tiêu rú lên.

Về việc này thì cả Không Hải lẫn Dật Thế đều đã nghe kể. Bị con mèo báo trước về cái chết, Lưu Vân Tiêu hoảng hốt vội tìm đến Thanh Long Tự cầu cứu. Thế là hai vị sư của Thanh Long Tự đến nhà Lưu Vân Tiêu, hàng phục con mèo. Tuy nhiên, khi tưởng chừng sẽ không có gì xảy ra nữa thì lại có chuyện khiến Lưu Vân Tiêu hóa điên, chính vì vậy nên ngày hôm nay, Phụng Minh mới có mặt ở chỗ Lưu Vân Tiêu như thế này. Theo lẽ đó thì rõ ràng là Phụng Minh cũng đã biết toàn bộ đầu đuôi câu chuyện rồi.

“Vẫn còn mười ngày nữa mới đến ngày con mèo nói đến phải không?”

Nghe Phụng Minh hỏi, Lưu Vân Tiêu bèn nhẩm lại ngày, rồi vẻ mặt dãn ra: “Đúng vậy. Theo tính toán thì còn chín ngày nữa...”

“Vậy à...” Phụng Minh lẩm bẩm trong miệng như đang suy tính điều gì. “Được rồi. Vậy thì tôi sẽ ở bên cạnh ông trong chín ngày đó. Đằng nào thì hiện giờ ông cũng đang không chấp sự, nên dù tôi có ở bên cạnh thì cũng không quấy quả gì công việc của ông.”

“Như... như vậy không phiền thầy chứ?”

“Vốn dĩ thì do chúng tôi cứ nghĩ rằng đã hàng phục được con mèo đó nên mới xảy ra cơ sự này...”

“Nhưng... nhưng...”

Lưu Vân Tiêu biểu lộ một vẻ mặt phức tạp, vừa cảm thấy yên trí vừa cảm thấy bất an vì không biết có thể tin cậy vào vị sư trẻ tuổi này hay không.

“Tất nhiên, nếu ông không thấy phiền và ông Lữ đây cho phép...”

“Tôi thì tất nhiên là không sao rồi.” Lữ Gia Tường nói sau khi đã chứng kiến toàn bộ sự việc.

“Vậy thì... thì muôn sự nhờ thầy.” Mặc dù chưa xóa bỏ hết được mối bất an, nhưng cũng không thể một mình chịu đựng cho đến cái ngày mà con mèo nói đến, nên Lưu Vân Tiêu đành cúi đầu nhờ cậy Phụng Minh.

“Vậy thì kể từ giờ phút này, tôi sẽ ở đây với ông. Lẽ ra tôi phải quay về báo lại chuyện này với Thanh Long Tự ngay, nhưng ngộ nhỡ trong thời gian ấy có việc gì xảy ra thì hỏng chuyện mất, nên tôi sẽ biên thư về chùa sau. Như thế cũng hay vì còn phải cần đến nhiều thứ. Nhân tiện cho phép tôi gọi thêm một người nữa từ Thanh Long Tự đến được chứ, như thế tôi sẽ dễ bề xoay xở hơn.”

“Vậy có tiện cho thầy không ạ?”

“Không sao. về việc này, thầy Huệ Quả đã giao phó toàn bộ cho tôi...”

“Xin tùy ở thầy ạ.”

“Từ giờ trở đi, ông không được ra ngoài một mình. Đến giờ ngủ, tôi sẽ ngủ cùng phòng với ông...”

Nói với Lưu Vân Tiêu xong, Phụng Minh quay sang Không Hải.

“Thầy Không Hải, thầy còn muốn hỏi gì ông Lưu nữa không?” Phụng Minh nói như để thử Không Hải.

“À vâng.” Không Hải đưa mắt sang Lưu Vân Tiêu. “Ông Lưu, trước kia ông thường hay lui tới Nhã Phong Lâu phải không?”

“Tôi có...”

“Có phải ở đó, ông Lưu có một kỹ nữ quen tên là Lệ Hương không?”

“Có.”

“Ông có biết cô ấy hiện giờ ra sao không?”

“Tôi không biết. Nhưng tôi nhớ mang máng là hình như cô ấy đã bỏ Nhã Phong Lâu...”

“Ông quen Lệ Hương trong hoàn cảnh nào?”

“Tôi đã cứu cô ấy trong lúc bị một kẻ xấu chòng ghẹo ở chợ Tây.”

“Chuyện xảy ra như thế nào?”

“Tôi nhớ không nhầm là khoảng nửa năm trước, tôi có tới chợ Tây định mua một món lạ mắt nào đó của Tây Vực cho cô kỹ nữ quen ở một kỹ lâu khác.”

“Rồi sau đó...”

“Sau đó tôi tìm được một đôi hoa tai lưu li khá tốt, đang định mua thì trông thấy Lệ Hương...”

“Lúc đó Lệ Hương đang bị một tên con trai trêu chọc phải không?”

“Phải. Lệ Hương đang bị nó đòi vay tiền. Xem cách nói thì có vẻ là một thằng ở miền Nam. Nó là một trong số những kẻ vất vưởng vô công rồi nghề nhan nhản ở Trường An. Cái bọn đấy, chúng tới Trường An vì nghĩ rằng kinh đô chắc là béo bở lắm đây, thôi thì như vậy cũng chẳng hại gì, nhưng có đâu mà dễ dàng thế, rốt cuộc đã không tìm được việc gì, lại tiêu hết sạch cả lộ phí, nên cứ bám lấy người ta để vòi tiền, sống được ngày nào hay ngày đó.”

“Vậy là ông đã cứu cô ấy?”

“Phải. Dù sao cũng là người của Kim Ngô Vệ nên tôi đã quen với việc xử lý bọn đó rồi.”

“Và thế là ông quen biết vói Lệ Hương từ đó?”

“Đúng vậy.”

“Mối quan hệ có thân thiết không?”

“Điều đó thì tất nhiên rồi. Cô ấy chịu ơn tôi cứu giúp nên luôn tỏ ra thân mật với tôi hơn so với những người khách bình thường.”

Một khi đã vào chuyện Lưu Vân Tiêu liền nói năng lưu loát hẳn lên.

“Ông thường nói chuyện gì với cô ấy ở Nhã Phong Lâu?”

“Rất nhiều chuyện.”

“Chẳng hạn như?”

“Cô ấy có vẻ tò mò về công việc của Kim Ngô Vệ, nên hỏi rất nhiều, tôi cũng kể cho cô ấy về các nhiệm vụ của mình...”

“Vậy à.” Không Hải khẽ kêu lên một tiếng. “Về việc con mèo, đâu tiên là ông tìm đến chỗ đạo sĩ phải không?”

“Phải.”

“Ông có kể chuyện đó với Lệ Hương không?”

“Có. Tôi có đem chuyện con mèo kể vói Lệ Hương thì Lệ Hương bảo hay là đến nhờ đạo sĩ.”

“Đạo sĩ đó do ai giói thiệu?”

“Lệ Hương.”

“Ồ.”

“Cũng không hẳn là giới thiệu. Tôi nhờ cô ấy chỉ cho một vài đạo sĩ sống ở Trường An, rồi tự mình chọn lấy một người trong số ấy.”

“Tôi hiểu.”

“Có chuyện gì sao?”

“À không, chẳng qua là tôi có chút tò mò thôi.” Không Hải nói rồi cúi đầu.

Lúc rời khỏi Thái Bình Phường có ba người.

Không Hải.

Quất Dật Thế.

Đại Hầu.

Ba người sánh vai nhau bước đi.

Một mình Phụng Minh ở lại nhà Lữ Gia Tường. Phụng Minh tiễn bọn Không Hải tới tận cổng Thái Bình Phường. Họ vừa chia tay nhau ít phút trước.

“Thầy Không Hải giỏi thật đó!” Trên đường đi, Đại Hầu nói với vẻ đầy thán phục.

Còn Dật Thế thì khoanh tay bước đi với đôi môi bặm lại.

Không Hải phởn phơ như mọi lần.

“Không Hải này...” Dật Thế cất tiếng.

“Gì cơ?”

“... Xem việc vừa rồi thì có thể Phụng Minh là một gã tốt hơn tớ tưỏng.”

“Sao bỗng nhiên cậu lại nói vậy?”

“Ờ thì chẳng phải hắn đã tiễn bọn mình ra đến tận cổng phường còn gì?”

“Đấy là vì cậu ta có chuyện muốn nói với bọn mình.”

“Điều đó thì tớ biết. Cả nội dung câu chuyện nữa. Hắn đã tha thiết mời cậu đến Thanh Long Tự chứ gì?”

“Đúng là vậy.” Không Hải gật đầu.

Lúc ra khỏi nhà Lữ Gia Tường có tất cả bốn ngưòi, gồm cả Phụng Minh.

“Tôi sẽ tiễn ba người tới cổng phường.” Phụng Minh nói vậy rồi cùng bọn Không Hải rời nhà Lữ Gia Tường.

“Về việc lúc nãy, lần đầu tiên tôi mới được nghe.” Vừa đi khuất khỏi nhà Lô Gia Tường thì Phụng Minh nói với Không Hải.

“Việc lúc nãy là việc gì?”

“Việc về kỹ nữ Lệ Hương ở Nhã Phong Lâu. Việc đó có quan hệ gì tới câu chuyện lần này không?”

“Có thể có, cũng có thể không.” Không Hải thẳng thắn đáp.

“Nhưng thầy nghĩ là có đúng không?”

“Tôi nghĩ là có.” Không Hải trả lời một cách dứt khoát.

Họ bước đi trong im lặng một lúc lâu.

Rặng hòe trồng ven đường tắm trong nắng, xanh rực lên lấp lánh trên đầu. Xe cộ và người qua lại không quá đông. Không Hải và Phụng Minh cùng bâng quơ nhìn ngắm quang cảnh ấy trong lúc bước đi.

“Thầy Không Hải này, tôi thì nghĩ rằng đây là một vụ việc có nguyên ủy rất sâu xa.” Phụng Minh bất chợt lên tiếng.

“Tôi cũng thế.” Không Hải đáp.

“Có vẻ như sẽ không thể giải quyết một cách đơn giản theo kiểu có trừ khử hay không trừ khử được con yèu.” Phụng Minh nói thẳng ý nghĩ của mình.

“Đúng vậy.”

“Không chừng sẽ phải lần ngược về quá khứ, thậm chí là những đời trước trong tông tích của Lưu Vân Tiêu.”

“Tôi cũng cùng suy nghĩ với thầy.”

“Tôi đang định sẽ từ từ điều tra về việc đó. Đồng thời sẽ hỏi thêm từ chính Lưu Vân Tiêu.”

“Về phần mình, tôi sẽ từ từ tìm hiểu về Lệ Hương. Thực ra, hiện nay tôi đã bảo Đại Hầu đi tìm hiểu về Lệ Hương rồi.”

“Thầy phát hiện được gì chưa?”

“Hiện giờ Lệ Hương không còn ở Nhã Phong Lâu nữa. Nghe đâu đang ở nhà của một đạo sĩ hay phương sĩ nào đó ở Thân Nhân Phường. Nếu biết được điều gì tôi sẽ báo.”

“Về phần tôi, nếu biết thêm điều gì về Lưu Vân Tiêu, tôi cũng sẽ báo thầy.”

“Thỉnh thoảng tôi sẽ cho Đại Hầu đến chỗ thầy, ta sẽ liên lạc qua Đại Hầu.”

“Tôi đồng ý.”

“Ta thống nhất như vậy nhé.”

Không Hải và Phụng Minh cùng gật đầu.

Đi được một chốc thì đã thấy cổng phường ở trước mặt.

“Bao giờ thì thầy đến Thanh Long Tự?” Phụng Minh đột nhiên hỏi.

“Tôi nghĩ là sẽ sớm thôi.”

“Huệ Quả A Xà Lê* có vẻ rất tò mò về thầy đấy.”

Tiếng Phạn là acarya, nghĩa là người chỉ dạy giáo lý.

“Vậy ư?”

“Chẳng phải thầy đã làm nhiều chuyện hòng thu hút sự chú ý của Thanh Long Tự đấy thôi.”

“Tôi thật thất thố quá.”

“Đôi khi, sẽ tốt hơn nếu thành thật mà tìm đến thay vì cố giở những mánh lới khoe tài.”

“Tôi sẽ khắc ghi điều này. Tôi hiểu lời nhắc nhở của thầy.”

“Chẳng phải là thầy có ý định qua mặt Thanh Long Tự trong vụ Lưu Vân Tiêu này hay sao?”

“Ban đầu thì là như vậy.”

“Còn bây giờ?”

“Nguyên ủy của vụ việc có gì đó rất sâu xa, thành thử giờ đây tôi không dám nói là như vậy nữa.” Không Hải trả lời một cách thẳng thắn.

Phụng Minh mỉm cười.

“May sao thầy là một con người như thế. Thật ra thì hòa thượng Huệ Quả đã yêu cầu tôi phải đi coi xem con người Không Hải như thế nào. Tôi sẽ bạch lại hòa thượng đúng như những gì mình thấy về thầy.” Phụng Minh nói rồi dừng bước.

Họ đã tới trước cổng phường.

“Khi nào thầy tới Thanh Long Tự, hãy báo cho tôi biết. Tôi sẽ đưa thầy đi xem một lượt.”

“Nhất định là như thế.”

Trước cổng phường, Không Hải và Phụng Minh đứng đối diện và nhìn vào mắt nhau.

“Xin phép thầy.”

“Xin phép thầy.”

Không Hải và Phụng Minh cùng chào nhau, rồi chia tay.

Còn lại ba người đang thả bộ về hướng Bình Khang Phường.

“Nhưng mà Không Hải này, vẫn có một việc mà tớ chưa hiểu lắm.” Vừa đi Dật Thế vừa cất tiếng hỏi.

“Là gì vậy?”

“Về việc của Lệ Hương, tại sao cậu lại nghĩ cô gái ấy đáng ngờ?”

“Nếu chỉ xem xét từng sự việc riêng lẻ thì chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu kết nối các sự việc đó lại, thì không thể không cho rằng cô ta có liên quan tới vụ việc này.”

“Ồ.”

“Thứ nhất, về con mèo ám vào Xuân Cầm, lời đầu tiên nó nói với Lưu Vân Tiêu là về Lệ Hương đúng không nào?”

“Đúng là có vẻ con mèo biết rõ việc Lưu Vân Tiêu đã ghé qua chỗ Lệ Hương ở Nhã Phong Lâu...”

“Nếu chỉ có vậy thì cũng chưa vấn đề gì. Nhưng con mèo còn nói ra miệng rất nhiều những chuyện không ai biết.”

“Vậy thì tại sao...”

“Qua việc vị đạo sĩ.”

“Ừm.”

“Lưu Vân Tiêu sau khi nghĩ nát nước mới tới nhờ đạo sĩ trừ giúp yêu quái. Đạo sĩ định bỏ độc vào thức ăn cho con mèo, nhưng con mèo đã biết trước chuyện đó. Tại sao nó lại biết nào?”

“Chứ không phải là vì yêu lực của con mèo cao cường hơn pháp lực của đạo sĩ à?”

“Nghe này Dật Thế. Dù yêu lực có cao cường đến đâu, nhưng khi đang ở một nơi khác, thì rất khó mà biết được một người, trong một ngày, đã có những hành động gì. Thà rằng bám đuôi để theo dõi còn nhàn nhã hơn. Đã thế, đối thủ lại là một đạo sĩ có pháp lực nhất định. Tớ không nghĩ con mèo có thể biết việc bỏ độc đó bằng yêu lực của mình.”

“Thì thế tớ mới nói rằng, yêu lực của con mèo hẳn là phải mạnh tới cỡ đó.”

“Thôi không bàn cãi. Nếu xét riêng lẻ từng sự việc thì hiểu theo cách nào chả được.”

“Còn gì nữa không?”

“Còn. Cái này cậu cũng biết rồi. Đó là về Hồ Ngọc Lâu...”

“Hồ Ngọc Lâu?”

“Chắc cậu vẫn nhớ đã có lần tớ lấy con ngạ trùng ra khỏi cánh tay Ngọc Liên chứ?”

“Chuyện đó thì tớ vẫn nhớ.”

“Loài ngạ trùng đó không thể tụ lại bên trong con người nhiều đến như vậy nếu chỉ làm theo cách thông thường.”

“Ồ, vậy khi nào thì chúng tụ lại?”

“Do tà thị.”

“Tà thị!?”

“Phải. Hôm đó tớ không tiện nói ra, chứ kỳ thực có những ánh mắt mà chỉ cần nhìn không thôi, với một tâm địa ác ý hoặc căm thù, là đủ khiến cho người khác bị bệnh tật hoặc đôi khi là mất mạng, đó chính là tà thị.”

“Ồ.”

“Có lẽ là vào đúng khoảng thời gian đó, Ngọc Liên đã chiếm mất chỗ của Lệ Hương trong lòng người khách quen Lưu Vân Tiêu...”

“Quả là Ngọc Liên đã kể như thế...”

“Đó là lý do mà chúng ta cắm đầu vào vụ việc của Lưu Vân Tiêu.”

“Nhắc đến chuyện này, tớ nhớ là Ngọc Liên từng kể rằng thỉnh thoảng lại bị Lệ Hương trừng trừng nhìn bằng một ánh mắt rất đáng sợ.”

“Bởi thế nên tớ mới suy luận rằng có thể Lệ Hương chính là kẻ sở hữu tà thị...”

“Vậy à...”

“Tất nhiên, nếu chỉ xét riêng chuyện đó thôi thì cũng chưa nói lên điều gì. Nhưng khi chuyện đó có liên quan tới Lưu Vân Tiêu thì sẽ thế nào?”

“Thế nào là thế nào?”

“Ta giả sử rằng, chuyện gì Lưu Vân Tiêu cũng kể với Lệ Hương, thế thì mọi sự kiện đều được kết nối với nhau, phải không nào? Hơn thế nữa, theo như lời Đại Hầu, dạo này Lệ Hương không đến Nhã Phong Lâu, mà ở nhà một đạo sĩ hay phương sĩ nào đó. Chưa có gì làm bằng, nhưng nếu coi Lệ Hương là đồng bọn của kẻ địch, thì chẳng phải vấn đề đã trở nên sáng tỏ hay sao?”

“Ồ, ra là vậy, như thế thì tớ cũng bắt đầu hơi hơi ngộ ra rồi.”

“Mặc dầu vậy, song cũng chưa có gì hoàn toàn chắc chắn...” Không Hải nói như nhấn mạnh trong lúc bước đi.

“Nhân tiện cho tớ hỏi thêm một chuyện nữa nhé Không Hải...”

“Gì thế?”

“Ban nãy, Phụng Minh bảo rằng cậu đã làm nhiều việc nhằm thu hút sự chú ý của Thanh Long Tự đúng không?”

“Đúng rồi.”

“Như thế nghĩa là làm sao?”

“À, ý cậu ta là tớ đã làm nhiều cách để những chuyện đồn đại về tớ tới được tai Thanh Long Tự.”

“Những chuyện gì!?”

“Vụ việc con yêu tình ở quan điếm Lạc Dương này, hay là chuyện về Thế Thân này, rồi cả vụ việc lần này nữa...”

“Sao cơ!”

“Chỉ là Chí Minh và Đàm Thắng ở Tây Minh Tự đã giúp những chuyện đồn đại về tớ đến được tai Thanh Long Tự thôi mà.”

“Cậu đã nhờ hai người đó hả?”

“Tớ đâu có nhờ. Hai ngưòi đó tự làm đấy chú. Trong vụ Lưu Vân Tiêu lần này, tớ đã định đi trước Thanh Long Tự một bước hòng tự tay mình dẹp yên, nhưng gốc rễ sự việc có vẻ sâu xa hơn tớ tưởng...”

“Ờ, lúc nãy cậu cũng nói như vậy.”

“Phụng Minh đã nhắc nhở tớ. Rằng chớ có giở thói khoe tài. Đó là một lời nhắc nhở thật sự đáng quý...”

“Nhưng tại sao cậu lại cố tình để những chuyện đồn đại về mình truyền được tới tai Thanh Long Tự?”

“Vì Mật.” Không Hải đứng lại, ngửa mặt cổ lên trời, nói một cách dứt khoát.

“Mật?”

“Tớ muốn có trong tay tất cả những gì thuộc về Mật, như bứng cây thì phải bứng cả gốc vậy.”

“Mà phải trong một thời gian ngắn.”

“Ý cậu là sao?”

“Vì vậy, con đường ngắn nhất để tới Thanh Long Tự là đến với vị thế của một Không-Hải-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thay vì đến với tư cách một lưu-học-tăng-quèn-tên-là-Không-Hải.”

Dật Thế chăm chú nhìn Không Hải nói bằng ánh mắt thích thú.

“Cậu thật là một gã có những ý nghĩ mới quái làm sao...”

“Nhưng không được phép cậy tài. Tớ suýt nữa thì đã vì quá khoe tài mà làm hỏng chuyện.”

Không Hải vẫn đang ngửa cổ lên trời.

Trời Trường An, xanh thẳm.