← Quay lại trang sách

Chương XXII (tt) A Bội Trọng Ma Lữ
8

“Hoàng Hạc rút kim ra theo thứ tự ngược với lúc đầu, đến cây cuối cùng thì lồng ngực Bạch Long, mới đó còn ngừng thở và tim cũng ngừng đập, bỗng phập phồng trở lại.

Như vậy là Bạch Long đã bắt đầu thở.

Huyền Tông hoàng đế áp tai lên ngực Bạch Long.

‘Ồ, tim đang đập này.’

Mặt hồng hào trở lại, chẳng mấy chốc, Bạch Long bắt đầu mở mắt.

‘Thật là kỳ diệu...’

Huyền Tông hoàng đế thốt lên đầy vẻ thán phục khi nhìn Bạch Long đứng dậy.

‘Hoàng thượng thấy sao ạ?’ Hoàng Hạc hạ thấp giọng hỏi.

‘Quý phi à, nếu là cách này thì...’

Huyền Tông hoàng đế nhìn sang Quý phi, nhưng dù đang lâm vào cảnh cùng đường thì Quý phi cũng không thể có ngay câu trả lời.

Nhìn thấy Quý phi như vậy, Hoàng Hạc mới nói thế này.

‘Hạ thần biết trong lòng Quý phi vẫn chưa quyết...’

Lúc ấy, Bạch Long đã mặc xong y phục, quay trở lại ngồi quỳ một chân bên cạnh Đan Long và theo dõi sự việc.

Hoàng Hạc nhìn Quý phi.

‘Bởi vì thần vẫn chưa nói hết.’

Không thể tin được là Hoàng Hạc lại lia mắt về phía A Bội Trọng Ma Lữ tôi. Vậy là đã đến lúc tôi được thông báo về lý do mà mình có mặt ở đây.

‘À, phải rồi...’ Huyền Tông hoàng đế gật đầu.

‘Vấn đề ở đây là, ta sẽ làm gì sau khi cứu được Quý phi?’

‘Ừm.’

‘Nếu như cuộc tạo phản của An Lộc Sơn được dẹp yên thì không phải là vấn đề gì lớn.’

Điều Hoàng Hạc muốn nói thì ngay cả tôi cũng hiểu.

Sau ít năm nữa, khi cứu được Quý phi ra và dẹp yên loạn quân của An Lộc Sơn...

Thì sẽ trừng phạt tất cả những kẻ phải chịu trách nhiệm trong cuộc dấy loạn lần này, mà đứng đầu là Trần Huyền Lễ. Việc đó không phải là thượng sách, tuy nhiên Quý phi hẳn sẽ không để yên cho Trần Huyền Lễ khi mà cả gia quyến đã bị sát hại ngay trước mắt.

Việc cần làm là cứu Quý phi nhưng không báo cho Trần Huyền Lễ biết, rồi bắt hết bọn Trần Huyền Lễ, sau đó mới để Quý phi xuất đầu lộ diện.

Nhưng sẽ là vấn đề nếu như loạn An Sử chưa được dẹp yên.

Nếu nghe thấy Quý phi vẫn còn sống và lại hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, thì bọn Trần Huyền Lễ sao có thể ở yên, nhất định bọn chúng sẽ theo về với An Lộc Sơn. Còn nếu trừng trị bọn chúng thì Hoàng đế sẽ đánh mất nhân tâm.

Bởi nếu cho đến khi ấy, Huyền Tông hoàng đế vẫn còn sống, thì công lao không thuộc về ai khác mà chính là của Trần Huyền Lễ, vì nếu sau đây Hoàng đế đi đến được đất Thục thì một phần không nhỏ là nhờ vào Trần Huyền Lễ.

‘Nếu rơi vào tình thế ấy, ngài có thể chăm nom cho Quý phi, đừng để Quý phi cảm thấy phiền lòng được chứ?’

Vừa nghe đến đó, một cảm giác rùng mình và hoang mang xâm chiếm tôi.

Trường hợp loạn An Sử chưa yên và sứ giả cũng không đến, chẳng phải tôi sẽ là người duy nhất có thể an ủi Quý phi trong những giây phút buồn chán hay sao?”

❖ 9 ❖

“Rốt cuộc, Quý phi đã đồng ý với phương kế của Hoàng Hạc.

Đó hẳn là một quyết định vô cùng khó khăn, nhưng chẳng còn nhiều thời gian nữa.

Việc không được phép tiết lộ ra bên ngoài.

Nhưng không thể vì thế mà làm qua loa cho xong chuyện, dẫu chỉ là hình thức, song cũng cần tạo ra một cái chết hợp lý của Quý phi.

Người được chọn làm việc này là ngài Cao Lực Sĩ.

Theo kế hoạch, sau khi cho Quý phi uống thi giải đan, ngài Cao Lực Sĩ sẽ dẫn Quý phi ra vườn sau, nơi có một Phật đường, rồi làm như giết chết Quý phi bằng cách thắt cổ.

Tiếp theo, Hoàng Hạc sẽ đâm kim vào các huyệt vị trên người Quý phi, khiến Quý phi rơi vào trạng thái chết tạm thời, rồi gọi Trần Huyền Lễ vào khám nghiệm tử thi.”

❖ 10 ❖

“Than ôi...

Tại sao tôi lại sinh ra với một số phận lạ lùng đến vậy?

Chào đời ở nước Oa, từ khi còn trẻ đã vượt muôn sóng cả, băng qua hàng vạn dặm bể, để được hầu cận bên hoàng đế Đại Đường, tưởng sẽ phải cam lòng chịu thác ở xứ này mà chẳng thể nào về lại cố quốc. Thế rồi vào khắc chót, tôi lại có được cơ hội đặt chân lên mảnh đất quê hương.

Chẳng những thế, tôi còn can dự vào một trong những chuyện bí mật nhất trong những chuyện bí mật của Đại Đường, ấy là nhận lãnh trọng trách đưa Dương quý phi sang đảo Thu Tân(*).

(*) Âm Nhật đọc là Akitsushima, tên gọi cũ của Nhật Bản.

Tham gia vào nghi thức bí mật này chỉ có Dương quý phi, Huyền Tông hoàng đế, ngài Cao Lực Sĩ, Hoàng Hạc, hai đệ tử của ông ta là Bạch Long, Đan Long, cộng với tôi nữa là bảy người cả thảy.

Ngoài chúng tôi ra không một kẻ nào khác biết được nghi thức bí mật này.

Lý đại huynh, nếu huynh hiểu được tiếng nước Oa, thì huynh chính là người thứ tám vậy đó.

Tôi xin được kể thật lòng mình.

Chứng kiến những cây kim nhọn hoắt và sáng loáng bằng thép xuyên vào làn da trắng muốt của Quý phi, quả tình là đến một kẻ sắp bước sang tuổi sáu mươi như tôi cũng không khỏi cảm thấy một sự thèm muốn thầm kín.

Sau khi mặc lại quần áo cho Quý phi lúc này đã rơi vào trạng thái thi giải, mọi sự chuẩn bị đã đâu vào đấy, ngài Cao Lực Sĩ liền hô lớn trong lúc đi sang phòng bên: ‘Quý phi chết rồi!’

‘Chính tay ta đã thắt cổ Quý phi đến chết...’

Vừa vẫy vẫy dải lụa trên tay vừa để lệ tuôn ra ào ạt từ hai mắt, ngài Cao Lực Sĩ đã hét lên như thế.

Mặc dầu vậy thì bọn Trần Huyền Lễ vẫn không chịu giải vây.

Chúng tôi để cạnh thi thể Dương quý phi những quả lệ chi(*) vừa được đưa tới từ phương Nam, đặt nàng lên giường, đắp cho nàng một tấm chăn thêu và quan ở chính giữa sân dịch trạm. Huyền Tông hoàng đế để cho bọn Trần Huyền Lễ vào khám nghiệm.

(*) Tức quả vải, thứ quả Dương quý phi rất yêu thích.

Sau đó, thi thể Quý phi được cho vào một chiếc quan tài bằng đá và chôn trên một gò cao nằm về phía Bắc con đường cái cách Mã Ngôi Dịch về phía Tây chừng nửa dặm.

Quý phi được chôn cất xong, thế rồi chúng tôi cũng đến được đất Thục.

Trần Huyền Lễ cùng bọn tướng sĩ dấy loạn không ai bị trách tội...

Đó là quyết định của Huyền Tông hoàng đế.”

❖ 11 ❖

“Đợi mãi mà chưa có cơ hội để đào Quý phi lên.

Trên đường vào đất Thục, Huyền Tông hoàng đế đã nhường ngôi cho thái tử.

Ngài Lý Hanh, con trai thứ ba của Huyền Tông hoàng đế lên ngôi và trở thành Túc Tông hoàng đế, ngài Huyền Tông trở thành thái thượng hoàng.

Ngài Túc Tông đăng cơ ở Linh Vũ, nằm về phía Tây Bắc Trường An, chiêu mộ binh sĩ từ những tộc người ở miền xa xôi bao gồm cả người Hồ, chẳng hạn như người Hồi Hột, rồi năm sau thì khôi phục được Trường An, Lạc Dương.

Lại nói về kẻ cầm đầu quân phản tặc là An Lộc Sơn, trước đó hắn đã bị con trai mình là An Khánh Tự giết chết.

An Lộc Sơn cũng thật là thân như bọt nước vậy.

Nghe nói, sau khi lấy được Trường An, An Lộc Sơn không còn nhìn thấy gì, mắt gần như bị mù. Thân thể lại mắc nhiều chướng bệnh, dẫn đến tính tình cuồng bạo, không ai dám động đến.

Lời đồn đại còn nói, hắn bị mắc ung nhọt nên phải chăng là một phần cơ thể đã bắt đầu rữa nát?

An Lộc Sơn định phong An Khánh Ân, con trai của người vợ trẻ là Đoạn phu nhân, lên làm thái tử, nên mới bị Khánh Tự căm ghét mà giết chết.

Túc Tông hoàng đế lấy lại được kinh đô sớm hơn đã định cũng là vì có những nội tình như thế về đằng An Lộc Sơn.

Thái thượng hoàng Huyền Tông trở lại Trường An một năm sau khi chạy khỏi đó, tức năm Chí Đức thứ hai.

Có một điều vẫn luôn day dứt trong tim thái thượng hoàng Huyền Tông, ấy là việc của Quý phi. Đáng lẽ phải đào mộ lên và cứu Quý phi ra ngay sau khi về kinh đô, nhưng tình hình đã có nhiều thay đổi so với dự tính ban đầu của chúng tôi.

Một trong những thay đổi đó là giờ đây Huyền Tông hoàng đế đã trở thành thái thượng hoàng, ngài Lý Hanh đã trở thành Túc Tông hoàng đế. Mà Túc Tông hoàng đế thì không hề biết rằng Quý phi vẫn còn sống trong chiếc quan tài bằng đá chôn dưới đất kia.

Vì lẽ Túc Tông hoàng đế sẽ không vui gì với việc Quý phi vẫn còn sống và Thái thượng hoàng định đào ngôi mộ đó lên. Hoàng đế đã phải mất bao công sức để lập lại trật tự ở Trường An, nếu giờ đây Quý phi vẫn còn sống thì nhà Đường lại rơi vào đại loạn mất.

Cũng không ai nghĩ rằng Trần Huyền Lễ sẽ chịu ngồi yên.

Còn một việc nữa là An Khánh Tự, con trai An Lộc Sơn, vẫn còn sống.

Như Lý đại huynh cũng biết, ba năm sau khi ám sát cha mình là An Lộc Sơn, An Khánh Tự đã bị phó tướng của An Lộc Sơn là Sử Tư Minh giết chết, nhưng vào thời điểm thái thượng hoàng Huyền Tông hồi kinh thì hắn vẫn đang còn sống.

Tóm lại là vào thời kỳ này, tình hình ở cả trong lẫn ngoài đất nước đều chưa yên, tương lai Đại Đường cũng còn chưa biết thế nào. Túc Tông hoàng đế hiện tại đang có nhiều quyền lực hơn thái thượng hoàng Huyền Tông, nên không thể trái ý hoàng đế mà đào mộ Quý phi lên được.

Nếu Túc Tông hoàng đế biết được, chắc chắn Hoàng đế sẽ ra lệnh để nguyên ngôi mộ đó và coi như Quý phi đã chết.

Giả sử có một cách, thì cách duy nhất ấy là bí mật đào Quý phi lên, và sau đó tôi sẽ bí mật đưa Quý phi sang Oa quốc mà không cho ai biết.

Nhưng làm thế nào để không cho ai biết?

Thời gian càng trôi đi, việc đó sẽ càng trở nên khó khăn hơn.

Ở mộ Quý phi lúc nào cũng có vài người canh giữ, vả lại dù có giấu được người khác lúc đào thì cũng không thể bôi xóa được dấu vết của phần đất đã bị đào lên. Những kẻ canh mộ khi phát hiện thấy dấu đất đã bị đào bới sẽ sinh nghi và biết đâu sẽ đào lên để kiểm tra. Sau khi kiểm tra mà không thấy thi thể Quý phi bên trong quan tài, thì sự việc sẽ lập tức bại lộ và người bị tình nghi số một sẽ là thái thượng hoàng Huyền Tông.

Khi ấy, nếu không lựa lách khéo léo, người ta sẽ biết ngay là có bàn tay của Thái thượng hoàng ở đằng sau.

Để bí mật đào quan tài của Quý phi lên mà không bị ai phát hiện thì chắc chắn phải trông cậy vào tài cán của ngài Cao Lực Sĩ, nhưng suy nghĩ của ngài Cao Lực Sĩ dường như đã đổi khác so với hồi ở Mã Ngôi Dịch.

Xem chừng trong thâm tâm, ngài Cao Lực Sĩ phản đối việc đào Quý phi lên và làm cho Quý phi sống lại.

Mặc cho ý kiến của ngài Cao Lực Sĩ, Hoàng Hạc tâu với Thái thượng hoàng rằng, hoàn toàn có thể đào quan tài của Quý phi lên được, nhưng Thái thượng hoàng dường như đã quyết ý nên dứt khoát bảo rằng:

‘Ta không thể hành sự mà không cho Cao Lực Sĩ biết.’

Hơn nữa còn phải chuẩn bị một con thuyền mới để sang Oa quốc.

Một đêm nọ, tôi được Thái thượng hoàng gọi đến. Tôi kín đáo tới dinh Thái thượng hoàng nằm ở trong cung.

Khi tôi tới nơi thì đã có đủ hết mọi gương mặt ở Mã Ngôi Dịch năm xưa.

Thái thượng hoàng Huyền Tông.

Cao Lực Sĩ.

Hoàng Hạc.

Bạch Long.

Đan Long.

Và tôi, A Bội Trọng Ma Lữ.

Sau khi cho những kẻ khác lui ra, chúng tôi bắt đầu vào chuyện ngay.

Chẳng phải đã đến lúc đào Quý phi lên rồi sao...

Thái thượng hoàng nói như vậy với gương mặt đã hằn sâu những nếp nhăn.

Nhìn ánh nến nhảy múa trên gương mặt Thái thượng hoàng và nghe giọng ngài nói, tôi không còn thấy ở ngài mảy may hình bóng của cái thời mà ngài dẫn dắt Đại Đường này đi đến phồn vinh. Trước mặt tôi chỉ còn là một ông già chẳng thiết gì hơn chuyện của chính mình.

‘Đêm nay ta gọi các khanh đến để bàn xem khi nào thì đào lên được.’ Thái thượng hoàng nói.

‘Khanh thấy sao, Hoàng Hạc, đêm mai có được không?’

‘Nếu hạ thần được lệnh...’ Hoàng Hạc nói rồi hạ thấp đầu.

‘Ồ, nếu vậy thì...’

Thái thượng hoàng vừa nói đến đó thì ngài Cao Lực Sĩ liền cất tiếng.

‘Xin ngài chớ vội...’

‘Khanh vừa bảo vội?’

‘Vâng ạ.’

Ngài Cao Lực Sĩ cúi gập người.

‘Hẵng còn chưa đến lúc.’

Rồi ngài Cao Lực Sĩ tâu lên Thái thượng hoàng những điều mà tôi viết ở trên với một giọng nhát gừng.

‘Nếu vậy thì bao giờ? Theo ý khanh thì bao giờ mới là tốt?’

‘Thần không thể nói được là bao giờ.’

‘Không nói được thì còn nói làm gì.’

‘Thần không thể nói được là bao giờ, nhưng thần biết bây giờ chưa phải lúc. Xin Thái thượng hoàng hãy nghĩ cho xa.’

Nghe đến đó, Thái thượng hoàng đưa ánh mắt về phía tôi.

‘Còn khanh thì sao, Triều Hành? Khanh nghĩ thế nào?’

‘Thần muôn sợ xin tâu...’

Tôi cúi đầu rồi tiếp tục thưa.

‘Thần rất mực hiểu lòng dạ thái thượng hoàng lúc này, nhưng thần trộm nghĩ, điều mà ngài Cao Lực Sĩ vừa tâu không phải là không có lý.’

‘Thế rốt cuộc là đằng nào?’

Thái thượng hoàng rít lên, hằm hằm nhìn tôi.

‘Nếu có một cách để đào được Quý phi lên, giấu Quý phi vào một nơi, rồi mang Quý phi sang Oa quốc mà không bị ai phát hiện, thì thần nghĩ ta có thể đưa Quý phi ra khỏi lòng đất ngay bây giờ.’ Tôi bẩm.

‘Có cách nào như vậy chăng!?’

Thái thượng hoàng hét lên, đưa hai tay ôm đầu.

‘Nếu có thì mau nói ra đi. Ta chỉ muốn đưa Quý phi ra khỏi ngôi mộ ấy càng sớm càng tốt. Cứ nghĩ đến việc Quý phi sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong ngôi mộ ấy, ta muốn điên lên mất...’

‘Lúc này thì thần không thể nói rõ được là cách nào, nhưng có thể có một vài khả năng...’

‘Khanh nói có khả năng!?’

‘Vâng ạ...’

Tôi cúi gập người đáp.

‘Cách gì!?’

‘Trước khi tâu lên, thần xin đánh bạo hỏi Thái thượng hoàng điều này, không biết là có được không ạ?’

‘Khanh nói đi...’

‘Sau khi đào được Quý phi từ dưới đất lên vô sự, Thái thượng hoàng định sẽ làm thế nào ạ?’ Bụng đã quyết, tôi hỏi.

‘Khanh bảo sao!?’

‘Sau khi Quý phi hồi sinh, Thái thượng hoàng sẽ vẫn chung sống với Quý phi như xưa?’

‘...’

‘Hay Thái thượng hoàng đã đổi ý, định giấu Quý phi ở một nơi không ai biết rồi kín đáo gặp nhau? Hoặc để thần đưa Quý phi sang Oa quốc như định liệu ban đầu?’

‘...’

‘Nếu Thái thượng hoàng định giấu kín Quý phi ở một nơi rồi ngày ngày bí mật gặp nhau thì việc ắt sẽ lộ. Việc lộ ra, Thái thượng hoàng định sẽ lo liệu chuyện ấy thế nào? Vì vậy, nên làm thế nào với Quý phi sau khi đào lên là việc mà Thái thượng hoàng phải quyết định lúc này. Nếu Thái thượng hoàng muốn giấu Quý phi đi, ta cần có sự chuẩn bị trước khi đào lên. Trường hợp định đưa Quý phi sang Oa quốc thì câu chuyện cũng tương tự như vậy.’

‘...’

‘Thần không dám dạy bảo Thái thượng hoàng phải làm thế này hay thế kia. Thần chỉ tâu lên để Thái thượng hoàng định đoạt xem phải làm thế nào mà thôi. Dù đào lên vào thời điểm nào, ta cũng cần có sự chuẩn bị tương xứng.’

Hừ... Thái thượng hoàng trút một tiếng thở dài nặng trĩu.

‘Trước tiên khanh hãy nói ra ý mình. Ta muốn nghe xong rồi quyết định...’ Thái thượng hoàng nói.

Sau nhiều lần nuốt nước miếng cứ trào ra trong miệng, tôi mới dám quả quyết tâu lên.

‘Thần trộm nghĩ, việc hành sự trong bí mật vốn dĩ càng làm khó cho chúng ta.’

‘Khanh bảo sao?’

‘Nhược bằng ta hãy hành sự công khai, dưới con mắt chứng kiến của mọi người.’

‘Ồ!’

‘Đầu tiên, về phần mình, Thái thượng hoàng hãy nói với ngài Túc Tông về việc muốn di dời mộ phần của Quý phi đến một nơi khác.’

‘Là sao?’

‘Mộ Quý phi hiện giờ đặt ở Mã Ngôi Dịch vốn là việc bất đắc dĩ, bởi có biến loạn mà ra vậy. Hơn nữa mộ phần cũng chỉ được đắp điếm sơ sài cho kịp thời gian gấp gáp. Nay Thái thượng hoàng muốn cử hành lại tang lễ sao cho trang trọng, xây lại mộ phần đàng hoàng hơn để xứng với Quý phi và di chuyển hài cốt của Quý phi tới đó, nói như vậy chẳng phải đã đủ kín kẽ hay sao?’

‘Ừm...’

‘Lúc di chuyển thi thể Quý phi, ta chỉ cần đưa Quý phi ra khỏi quan tài, đánh tráo vào đó bằng một cái xác khác là được.’

‘...’

‘Thái thượng hoàng thấy sao ạ?’

‘Nhưng có một vấn đề. Đó là đánh tráo cái xác vào lúc nào và bằng cách nào...’

‘Trước hết, khi đào chiếc quan tài có Quý phi ở trong đó lên, ta sẽ không mở nắp ngay mà chuyển đến một cái lều dựng sẵn ngay cạnh đó.’

‘Rồi tiếp theo?’

‘Ở đó ta cho mọi người lui hết cả ra...’

‘Lấy lý do gì?’

‘Lúc đó chỉ cần Thái thượng hoàng truyền rằng, ta muốn được nhìn mặt Quý phi lần cuối. Và vì thi thể đã bắt đầu thối rữa rồi nên không muốn cho kẻ khác trông thấy...’

‘Ừ hừm.’

‘Khi chỉ còn lại một vài người như ngài Cao Lực Sĩ, Hoàng Hạc, ta sẽ mở nắp quan tài, đánh tráo cái xác khác vào, sau đó cứ coi như là Quý phi rồi chôn đi là xong.’

‘Được lắm, được lắm...’

Giọng Thái thượng hoàng hưng phấn tới mức như có thể sờ thấy được.

‘Thế còn nơi đặt mộ mới?’

‘Thần nghĩ một chỗ ở dưới chân Ly Sơn, nơi có Hoa Thanh Cung là phù hợp...’

‘Chẳng phải là diệu kế hay sao!!’

Thái thượng hoàng kêu lên sung sướng.

Sau cuộc bàn bạc ấy, Thái thượng hoàng lấy nê là muốn chuyển mộ phần của Quý phi đến một nơi khác, nhờ đó mà cứu được Quý phi ra.”

❖ 12 ❖

“Đó là mùa hoa mẫu đơn vào năm Càn Nguyên nguyên niên.

Mẫu đơn nở rộ quanh mộ Quý phi. Những bông mẫu đơn muôn màu: hồng ngọc đỏ thắm, bạch vương trắng ngần, tử văn, thái phong, bung ra trĩu trịt trên những cành nhánh mỏng manh, cánh hoa đung đưa trước gió.

Thái thượng hoàng Huyền Tông ngồi trên chiếc ghế đặt dưới bóng cây, hai bên tả hữu có ngài Cao Lực Sĩ, Hoàng Hạc, Bạch Long, Đan Long và tôi.

Ngoài ra còn có hơn ba mươi người nữa gồm binh sĩ, hoạn quan và thị tòng.

Đã gần hai năm trôi qua kể từ ngày Quý phi được chôn xuống ở nơi đây. Trên mộ đã có bốn người cầm cuốc đang chờ lệnh của Thái thượng hoàng.

Thái thượng hoàng đứng dậy, đang định ra lệnh động thổ, thì có tiếng nói: “Khoan, hãy chờ thêm một chút...”

Người vừa lên tiếng ngăn Thái thượng hoàng lại là đạo sĩ Hoàng Hạc.

‘Có chuyện gì vậy?’ Thái thượng hoàng tỏ ra nghi hoặc.

‘Hãy chờ thêm một chút...’

Hoàng Hạc nói vậy rồi bước ra, đứng lên nóc mộ, nhìn không chớp mắt xuống phần đất dưới chân với vẻ mặt phân vân, lát sau ông ta quay sang Thái thượng hoàng, tâu: ‘Xin Thái thượng hoàng hãy giao việc đào mộ lần này cho ba kẻ tôi gồm thần, Bạch Long và Đan Long.’

Đó là câu nói không nằm trong kế hoạch ban đầu.

Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ để cho mấy tên lính đào quan tài lên, rồi chuyển vào trong ngôi lều dựng gần đó. Tiếp theo, chỉ có bọn chúng tôi ở lại trong lều, tráo Quý phi bằng một cái xác đàn bà đã chuẩn bị sẵn, rồi bí mật đưa Quý phi về cung.

Vậy thì tại sao...

Nếu là Hoàng Hạc thì không thể có chuyện quên mất kế hoạch này, nên chắc hẳn phải có sự tình gì đó thì ông ta mới xin được tự tay mình đào mộ.

Có vẻ Thái thượng hoàng cũng có cùng suy nghĩ.

‘Được. Vậy ba khanh hãy làm đi.’ Thái thượng hoàng nói.

Đạo sĩ già Hoàng Hạc, Bạch Long, Đan Long thay vào chỗ bốn tên lính và cầm lấy cuốc.

‘Bắt đầu đi.’

Cùng với hiệu lệnh của thái thượng hoàng Huyền Tông, Hoàng Hạc là người đầu tiên vung cuốc, rồi bổ xuống tạo ra một cái hố sâu.

Đúng lúc đó...

Đột nhiên tôi nhìn thấy những con rắn đen chui ra từ trong đất, ngóc đầu lên rồi quấn vào lưỡi và cán cuốc vừa bổ xuống, phải chăng là do tôi hoa mắt?

Khi Hoàng Hạc rút lưỡi cuốc cào đất ra rồi bổ thêm một nhát nữa thì lũ rắn ấy liền biến mất.

Tiếp theo đến Bạch Long và Đan Long xuống cuốc.

Ba người bọn họ cứ thế hì hụi đào như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra vậy.

Nhưng tôi không nghĩ mình vừa nhìn thấy lũ rắn đen quấn vào cán cuốc là do hoa mắt.

Chẳng lẽ nào...

Chẳng lẽ nào thứ mà tôi vừa nhìn thấy đã nằm trong dự liệu của Hoàng Hạc? Nên ông ta mới đề nghị đổi chỗ cho những tay cuốc kia?

Lẽ dĩ nhiên tôi không thể hỏi ra điều ấy ở đây.

Ba người bọn họ tiếp tục đào trong im lặng.

Một lúc sau...

Cạch!

Có tiếng lưỡi cuốc của Bạch Long chạm vào vật gì rất cứng ở trong đất.

Đến lúc ấy thì thái thượng hoàng Huyền Tông có vẻ đã đứng ngồi không yên, liền nhỏm dậy khỏi ghế và đi đến miệng huyệt.

‘Ồ...’

Đó chính là chiếc quan tài bằng đá.

Cần đến gần mười người để đưa được chiếc quan tài đó lên và mang vào trong lều.”

❖ 13 ❖

“Tất cả những kẻ khác đã lui ra.

Mọi sự lại giống hệt hôm xưa.

Những gương mặt trong căn phòng dịch xá ở Mã Ngôi Dịch ngày nào nay lại tề tựu đông đủ ở đây.

Quý phi mặc dù nằm trong quan tài, nhưng cũng có nghĩa là đang có mặt ở đây.

‘Đạo sĩ Hoàng Hạc...’ Tôi bất giác gọi tên ông ta.

Chúng tôi đã lệnh cho các binh sĩ và thị tòng đứng ra xa, quay lưng lại phía ngôi lều.

Nếu nói nhỏ sẽ không sợ ai nghe thấy.

‘Lúc ông bổ nhát cuốc đầu tiên, tôi đã nhìn thấy thứ gì đó như những con đại xà bò từ trong đất ra và quấn lấy cán cuốc...’

‘Ồ, vậy là ngài đã trông thấy sao...’ Hoàng Hạc nói.

‘Còn ta thì thấy có bàn tay người thò ra từ dưới đất và tóm lấy cán cuốc...’ Thái thượng hoàng nói.

‘Quả nhiên là...’

‘Quả nhiên là sao?’

‘Chúng thần đã đúng khi giành công việc đào mộ.’

‘Gì cơ!?’

‘Nếu để đám lính ấy đào, chắc chắn bọn chúng đã bỏ chạy sau nhát cuốc đầu tiên.’

‘Khanh nói sao?’

‘Thần nhận thấy khí đất quanh đây, nhất là ở mộ Quý phi, có sự nhiễu loạn. Đoán rằng thể nào cũng có gì đó nên mới xin Thái thượng hoàng cho được đào thay, thật là một quyết định đúng đắn...’

‘Rốt cuộc đó là cái gì?’

‘Là thế này ạ...’

Hoàng Hạc nói đến đó liền nhìn sang chiếc quan tài đá ở bên cạnh.

Theo lời kể của Hoàng Hạc, quanh ngôi mộ có những khí dị thường, khi bổ cuốc xuống, những khí ấy liền bám vào cuốc. Tùy theo người nhìn khác nhau mà chúng có thể hóa thành cánh tay hoặc rắn...

Ông ta cũng nói rằng trong lúc đào, mình và Bạch Long, Đan Long đã nhìn thấy trong đất rất nhiều những thứ quái gở.

‘Liệu cơ thể Quý phi có làm sao không?’

Gương mặt Thái thượng hoàng lộ rõ vẻ bất an.

‘Bạch Long! Đan Long!’

Hoàng Hạc gọi tên hai đệ tử bằng khẩu lệnh ngắn gọn. Hai chàng trai liền đi một vòng, kiểm tra tình hình bên ngoài qua các khe hở rồi quay trở lại.

‘Tất cả đều ổn ạ.’ Hai chàng trai báo lại với Hoàng Hạc.

‘Thưa Thái thượng hoàng, chúng thần sẽ mở nắp quan tài bây giờ...’

Hoàng Hạc, Bạch Long, Đan Long, ba người chậm rãi đẩy chiếc nắp đá sang ngang.

Cảnh tượng bên trong quan tài dần lộ ra.

Thái thượng hoàng Huyền Tông dường như không chịu nổi đã định nhắm nghiền hai mắt, nhưng rồi lại đổi ý, nhoài người ra trước, nhòm vào bên trong qua khe hở đang rộng dần ra.

Gần như đồng thời, tất cả bọn tôi cũng nhìn vào bên trong.

‘Trời...’ Thái thượng hoàng nghẹn lời.

Bên trong đó...

... là Quý phi.

Đúng là Quý phi đang nằm đó.

Nhưng sao lại khác đến vậy?

Toàn bộ mái đầu đã bạc phơ. Làn da trắng ngần, nõn nà ngày nào khô xác, sạm đen, quắt queo như một xác ướp.

Và Quý phi gầy đi một cách đáng sợ.

Thịt đã teo hết khiến cho đầu lộ rõ những đường nét của hộp sọ, chỉ còn lớp da khô xác như tờ giấy mỏng bám bên ngoài.

Quý phi mở to mắt, nhìn lên chúng tôi, nhưng không hiểu nàng còn sống, hay đã chết?

Than ôi gương mặt ấy mới thảm hại làm sao!

Cả khuôn mặt méo xệch một cách xấu xí vì sợ hãi, môi nhành lên, răng nhe ra.

Trong quan tài đá ngâm ngẩm mùi phân và nước tiểu khô, có lẽ là của Quý phi bài tiết ra.

Ai cũng nhìn như dán mắt vào hình hài ấy của Quý phi mà không thể quay đi chỗ khác.

‘Ôi...’

‘Ôi...’

Thái thượng hoàng kêu lên khe khẽ, bằng một giọng khàn đặc.

‘Quý phi ơi, Quý phi ơi, sao lại thế này...’

Thế rồi thái thượng hoàng ngoảnh mặt đi.

‘Chuyện gì thế này...’

Ngay cả Hoàng Hạc cũng nhìn xuống Quý phi với vẻ mặt như không thể tin nổi.

Đôi bàn tay của Quý phi đang để ngay trên ngực. Khi nhìn thấy những đầu ngón tay ấy, tôi suýt chút nữa đã nôn ra đó. Tất cả các đầu ngón tay đều không có móng và bê bết máu.

Một vài chiếc móng tay bật ngược ra sau vẫn còn dính lại nơi đầu ngón.

Những ngón tay đầy máu...

Máu thì đã khô, nhưng chẳng ngón tay nào giữ được hình thù nguyên vẹn.

Cả hai ngón trỏ đều mòn hết thịt, trơ đến tận xương.

Nắp quan tài được đẩy ra và đặt nằm trên mặt đất, nhưng theo chiều ngửa lên trời. Khi đưa mắt xuống đó, tôi lại thấy buồn nôn. Vì tôi nhìn thấy vô số những vệt máu chạy dài phía mặt trong của nắp quan tài. Trên đó vẫn còn dính một ít móng, một ít thịt lẫn cùng với máu đã khô.

Tôi lập tức hiểu được điều gì đã xảy ra. Quý phi đã tỉnh dậy ở trong quan tài. Có lẽ ngay khi tỉnh dậy, Quý phi đã hiểu ra mình đang ở trong tình cảnh nào.

Gào thét trong sợ hãi, cố gắng để thoát ra khỏi chiếc quan tài dưới lòng đất, Quý phi đã điên loạn cào những đầu ngón tay thon thả của mình lên mặt trong nắp quan tài.

‘Chuyện gì thế này...’

Hoàng Hạc thẫn thờ lẩm bẩm.

‘Quý phi vẫn còn sống.’

Người cất tiếng lúc ấy là Đan Long, hoặc Bạch Long, tôi không nhớ rõ.

Tất cả đều sững nhìn vào bên trong quan tài.

‘Ngón tay...’ Lần này thì chắc chắn là Đan Long nói.

Nhìn lại bàn tay đang đặt trên ngực, chúng tôi thấy ngón trỏ trên bàn tay trái của Quý phi vừa giật khẽ.

‘Trời ơi...’

Không thể tin được, Quý phi vẫn còn sống.

Thế rồi đúng lúc đó, mắt Quý phi động đậy. Đôi mắt ấy đảo sang phải, rồi sang trái như tìm kiếm cái gì. Sau đó, đôi mắt chuyển động chầm chậm như đang nhìn khắp lượt mọi người.

‘Ôi, Ngọc Hoàn à, Ngọc Hoàn à, có nhận ra ta không, nhận ra ta không...’

Thái thượng hoàng cầm lấy tay Quý phi, nhưng vẻ mặt Quý phi không có gì thay đổi. Miệng vẫn há ra, chỉ có đôi mắt là vẫn thẫn thờ nhìn quanh. Tôi không nghĩ rằng đôi mắt ấy đang neo đậu trên một gương mặt thân quen nào.

Vừa nắm tay Quý phi, Thái thượng hoàng vừa lấm bấm: ‘Bỏ đi. Bỏ hết đi... Hãy đưa Quý phi ra khỏi đây, rồi mau chóng đem nàng về cung điện của ta càng sớm càng tốt...’

‘Mặc xác ngôi mộ mới. Đưa Quý phi ra khỏi đây rồi lấp cái quan tài này lại. Các khanh hãy làm thế nào để không ai có thể đào lên được nữa...’ Thái thượng hoàng tiếp tục lẩm bẩm.

‘Hãy truyền rằng, khi nhìn thấy thi thể đã thay đổi hoàn toàn của Quý phi, Huyền Tông không còn muốn cử hành thêm nghi thức gì nữa. Mộ của Quý phi vẫn ở đây. Và để nguyên thế này.’

Các hòm xiểng đựng các loại pháp khí, đàn thờ dùng cho nghi lễ lần này đã được chuẩn bị sẵn ở trong lều. Quý phi được giấu vào một trong số những chiếc hòm ấy sau khi được đưa ra khỏi quan tài.

Chiếc quan tài đá lại được đậy nắp và chôn xuống. Trong lúc lấp lại, Hoàng Hạc đã yểm nhiều loại chú ở xung quanh, để không ai có thể dễ dàng đào lên được.

Sau đó, suốt cho đến lúc trở về kinh đô, thái thượng hoàng Huyền Tông chẳng khác nào một cái xác sống. Không một chút khí lực, không một lời nói nào thốt ra từ miệng ngài.

Ngài Cao Lực Sĩ, rồi đạo sĩ Hoàng Hạc cũng im thin thít. Cả hai đều hầu như không phát ra lời nào trên lưng ngựa suốt quãng đường về Trường An.

Có lẽ Hoàng Hạc đang mải suy nghĩ xem tại sao phép thi giải mà mình tự tin đến vậy lại không hiệu nghiệm.

Sau khi về Trường An và thái thượng hoàng lấy lại được khí lực thì điều gì sẽ chờ đợi Hoàng Hạc?

Có vẻ như ông ta đang suy nghĩ về việc ấy.

Bản thân tôi cũng quanh quẩn với ý nghĩ, như vậy thì nhiệm vụ đưa Quý phi sang Oa quốc của tôi đã trở nên thật xa vời.”

❖ 14 ❖

“Lần tiếp theo chúng tôi tề tựu đông đủ quanh thái thượng hoàng là sau đó hai tháng.

Địa điểm là Hoa Thanh Cung ở Ly Sơn.

Cuộc gặp gỡ này được bố trí để không kẻ nào khác có thể lại gần, vả lại đến đây đều là những người đáng tin cậy, nhưng tất nhiên chỉ có chúng tôi mới biết tại sao lại phải tập trung tại đây. Không ai biết bọn Hoàng Hạc đã bí mật dùng xe ngựa để đưa Quý phi tới chỗ này.

Cung nằm ở một góc xa bên bờ hồ. Tất cả mọi cửa sổ đều được đóng lại để bên ngoài không thấy gì. Chúng tôi cũng chỉ dám vấn an Thái thượng hoàng bằng những tiếng thì thào.

Cây cối xung quanh đẹp đẽ, tươi tốt, có thể nghe thấy cả tiếng chim hót líu lo, nhưng gương mặt ngài Huyền Tông thì xám ngắt như mặt người chết.

Thái thượng hoàng Huyền Tông.

Ngài Cao Lực Sĩ.

Hoàng E Hạc.

Bạch F Long.

Đan F Long.

Tôi.

Và Dương quý phi thì đang ngồi như người mất hồn trên chiếc ghế khảm trai kê bên cạnh ghế của Thái thượng hoàng.

Thân thể Quý phi lúc này đã trở lại gần như xưa chứ không phải bộ dạng của hôm ở Mã Ngôi Dịch, nhưng làn da trắng mơn mởn ngày nào đã không còn nữa.

Làn da khô ráp và mái tóc bạc phơ không thể trở lại như xưa. Quý phi trông như đã già đi gần chục tuổi, nhưng hơn hết thảy, tâm hồn nàng đã rời xa thân xác nàng và đi đâu mất.

Đôi mắt lúc nào cũng chỉ nhìn xa xăm, vô định. Y phục vẫn là những lụa là đẹp đẽ ngày xưa, nhưng chính điều ấy lại càng khiến Quý phi trông tội nghiệp hơn.

Thỉnh thoảng, khi có ai đó cất tiếng chào, Quý phi chỉ khẽ đáp và gật đầu, còn lại trong hầu hết thời gian, Quý phi chỉ im lặng mà chẳng nói năng gì.

Cái mùi hôi thối lúc đưa Quý phi ra khỏi quan tài...

Có lẽ suốt đời này tôi không thể nào quên được cái mùi nồng nặc của phân và nước tiểu bị bài tiết ngay ở trong quan tài. Đó là cảnh tượng khiến một kẻ đã từng biết đến tư dung và điệu bộ xinh đẹp của nàng trước đây thật khó lòng đối mặt. Cơ thể Quý phi luôn được tẩm khói thơm như để khiến người ta quên đi cái mùi hôi thối ấy, nhưng hương thơm không những không xóa bỏ được thứ mùi hôi thối đã đọng lại trong ký ức, mà thậm chí còn gợi người ta nhớ đến nó.

‘Sao...’

Thái thượng hoàng cất tiếng, nhưng không nhắm vào một ai, bằng giọng nói yếu ớt.

Ngài Cao Lực Sĩ nhìn sang Hoàng Hạc với ánh mắt như muốn nói: là ông đó!

‘Dạ vâng...’ Hoàng Hạc cúi đầu.

‘Về phần Quý phi, có vẻ như tâm trạng Quý phi đã lắng dịu hơn, nhưng hồn phách vẫn chưa trở lại thân xác.’

Ông ta vừa cúi mặt vừa nói.

‘Lúc ấy ngươi đã nói gì với ta? Ngươi nói sẽ chẳng có gì xảy ra phải không? Ngươi nói mọi chuyện sẽ êm xuôi phải không?’

Thái thượng hoàng Huyền Tông trừng trừng nhìn Hoàng Hạc với ánh mắt hằn học.

‘Có cách nào để đưa hồn phách Quý phi trở lại không?’

‘Bẩm Thái thượng hoàng...’ Hoàng Hạc hạ thật thấp giọng. ‘Trước khi nói về chuyện đó, thần có một việc khác muốn tâu trình Thái thượng hoàng, chẳng hay có được không ạ?’

Ông ta cúi gập đầu.

‘Việc gì!?’

‘Thái thượng hoàng cho phép thần chứ ạ?’

‘Ta cho phép, ngươi nói đi.’

‘Vâng. Đó là về phép thi giải mà thần làm cho Quý phi...’

‘Phép đó làm sao?’

‘Có kẻ nào đó đã phá bĩnh thần.’

‘Cái gì!?’

‘Phép ấy rất hiếm khi thất bại theo cách ấy...’

‘Nghĩa là sao?’

‘Nếu có thất bại, thì trong đa số trường hợp, người bị làm phép sẽ không tỉnh dậy giữa chừng, mà cứ thế mục nát đi.’

‘Tức là đã có kẻ phá bĩnh?’ Ngài Huyền Tông choàng mở to mắt nhìn Hoàng Hạc.

‘Ý thần là như vậy ạ.’

Hoàng Hạc vừa cúi đầu vừa ngước mắt nhìn lên Thái thượng hoàng.

‘Hoặc là thi giải đan đã bị đánh tráo, hoặc là có ai đó đã rút hờ cây kim ra...’

‘Hừ...’

‘Đánh tráo thi giải đan là việc không ai ở đấy có thể làm được. Như vậy chỉ có thể là ai đó đã động vào những cây kim thần cắm lên người Quý phi.’

‘Là ai? Rốt cuộc ai đã làm việc ấy...’ Thái thượng hoàng bỗng nói rất to.

‘Nếu có kẻ nào làm việc ấy, thì chỉ có thể là một trong số chúng ta ở đây. Hoặc giả sau khi chôn Quý phi xuống, đã có kẻ nào đó đào lên và thay đổi độ sâu của kim, thì chỉ có thể là một trong số chúng ta, hoặc là kẻ nào đó được một trong số chúng ta tiết lộ ra. Đấy là giả như trên đời này không có kẻ nào ngoài chúng ta biết được bí mật này...’

Thái thượng hoàng sợ hãi đưa mắt nhìn từng người chúng tôi. Nhưng ngay lập tức, sự sợ hãi ấy đã biến thành cơn giận dữ.

‘Ai, ai đã làm việc này!?’ Thái thượng hoàng gầm lên rúng động.

Tôi tin mình hoàn toàn không dính dáng gì tới chuyện ấy, nhưng khi ánh mắt Thái thượng hoàng dừng lại hồi lâu trên mặt tôi, tôi tưởng như mình đã chết vì sợ.

‘Xin Thái thượng hoàng nguôi giận...’ Người lên tiếng là ngài Cao Lực Sĩ.

Quả nhiên giọng nói của ngài Cao Lực Sĩ vẫn giữ được bình tĩnh ngay cả trong những hoàn cảnh như thế này.

‘Xin ngài chớ nóng vội. Những việc như thế này không thể phán xét một cách hồ đồ được.’

‘Khanh bảo sao?’

‘Đầu tiên, về việc Hoàng Hạc vừa tâu lên, vẫn còn một khả năng nữa, đó chính là thất bại của Hoàng Hạc...’

‘Hừm.’

‘Biết đâu Hoàng Hạc đã dựng nên câu chuyện hoang đường này để cố tình che giấu thất bại của mình thì sao?’

Khi ngài Cao Lực Sĩ vừa nói xong thì Hoàng Hạc lên tiếng: ‘Ồ hô. Ngài Cao Lực Sĩ nói rằng tôi dựng nên một câu chuyện hoang đường nhằm che giấu thất bại của mình sao?’

‘Ta đâu có bảo ông dựng chuyện. Ta chỉ nói biết đâu có thể có khả năng đó mà thôi.’

‘Tôi thì lại nghe thấy ngài nói như đinh đóng cột...’

‘Theo lẽ đó, chẳng phải ông mới là kẻ nghi ngờ bọn ta trước hay sao? Nếu nói rằng ai là kẻ có thể điều chỉnh được độ sâu của kim trong hoàn cảnh ấy thì tức là bất kỳ ai trong số chúng ta cũng có thể làm được việc đó, phải không? Nhưng theo lẽ thường tình, người ta sẽ nghĩ Thái thượng hoàng tất nhiên là không làm việc đó, cũng không thể có chuyện kẻ nêu ra giả thiết này là Hoàng Hạc, rồi Bạch Long và Đan Long đã làm việc đó...’

‘...’

‘Vậy thì chẳng phải ông đang chĩa mũi giáo về phía hai người còn lại là ta và ngài Triều Hành hay sao? Các vị ở đây ai cũng đều biết, lúc ấy ta là người đã tâu lên để Thái thượng hoàng giao nộp Quý phi cho Trần Huyền Lễ, như vậy kẻ đầu tiên bị nghi ngờ chính là ta chứ ai?’

‘Hừ...’

Thái thượng hoàng nhìn ngài Cao Lực Sĩ, nghiến răng hòng kìm lại một điều gì muốn nói ở sâu nơi cổ họng.

Một sự im lặng rắn đanh như đá bao trùm bầu không khí.

Chỉ có Quý phi, không rõ có biết mọi người đang nói đến mình hay không, là vẫn đăm đăm nhìn vào vô định, khép chặt đôi môi căng mọng.

Đúng lúc đó...

Từ bên ngoài có tiếng người vọng vào.

‘Thái thượng hoàng, Thái thượng hoàng...’

Đó là tiếng gọi của một người lính được cắt cử đứng canh bên ngoài.

‘Có việc gì?’

‘Dạ. Có ngài Bất Không từ Thanh Long Tự tới, đang chờ bên ngoài...’

Người lính nói vọng từ ngoài vào.

‘Sao, Bất Không à?’

‘Ngài ấy nói rằng có việc cần tâu với Thái thượng hoàng nên xin được tham kiến.’

‘Việc gì?’

‘Thần đã hỏi nhưng ngài Bất Không bảo muốn tâu trực tiếp với Thái thượng hoàng...’

‘Bảo ông ấy rằng ta đang bận, hãy về đi...’

‘Dạ.’

Tiếng chân người lính xa dần.

‘Nhưng tại sao ông ta lại biết được chỗ này...’ Thái thượng hoàng lẩm bẩm.

‘Chúng thần đều đến đây một cách bí mật, nhưng không ai được yêu cầu phải tuyệt đối giữ kín, nên cỡ như ngài Bất Không thì hẳn là sẽ tự mình đoán ra ngay...’

Hừm. Ngài Huyền Tông vừa bật ra một tiếng rên thì lại có tiếng chân của người lính lúc nãy ở bên ngoài.

‘Ngài Bất Không nói nhất định muốn được tham kiến Thái thượng hoàng. Nếu Thái thượng hoàng bảo không được thì hãy tâu rằng, ta muốn vào để nói với ngài về chuyện Thi giải tiên.’

Ngài Huyền Tông há hốc miệng, nhìn trừng trừng vào không trung.

Nói đến Thi giải tiên thì nghĩa là ngài Bất Không đã biết chúng tôi đang bàn chuyên gì ở đây rồi.

Tất nhiên, hòa thượng Bất Không đã cố tình nói lòng vòng, chỉ nhắc đến Thi giải tiên mà không nhắc đến tên Quý phi, để chuyện không lộ ra với người lính vào báo tin, vốn dĩ là kẻ không biết gì về sự việc của Quý phi.

Như vậy có nghĩa là...

‘Bất Không đã biết cả rồi ư...’

Thái thượng hoàng bất giác thốt lên.

‘Dạ?’ Người lính ở bên ngoài bối rối hỏi lại.

‘Nếu ông ta nói vậy thì hãy cho ông ta vào thưa Thái thượng hoàng.’ Ngài Cao Lực Sĩ nói.

Ngài Huyền Tông đưa mắt cho Hoàng Hạc, Hoàng Hạc khẽ gật đầu.

‘Được rồi. Cho ông ta vào đây.’

‘Rõ!’

Tiếng bước chân của người lính xa dần, một lát sau, có tiếng người chậm rãi từ xa đi lại.

Thế rồi, có tiếng người dừng lại trước cửa.

‘Thần đã dẫn ngài Bất Không tới rồi ạ.’ Người lính tâu.

‘Thái thượng hoàng, lâu rồi không gặp. Thần, Bất Không đây.’

Đó là một giọng nói mềm mại mà tôi cũng biết.

‘Ông vào đi.’

Sau câu nói của ngài Huyền Tông, cánh cửa từ từ mở vào phía trong, ngài Bất Không bước vào với bộ tăng y.

Thế rồi...

Đứng bên cạnh ngài Bất Không là một tiểu tăng mới chừng mười ba, mười bốn tuổi, gương mặt lanh lợi đang ngước lên.

Cánh cửa khép lại sau lưng ngài Bất Không, tiếng bước chân người lính từ từ khuất xa.

‘Bất Không...’

‘Đã lâu rồi không được gặp ngài.’

Ngài Bất Không lặng lẽ cúi đầu.”

❖ 15 ❖

“Lý đại huynh.

Hình như dạo còn ở Trường An, huynh đã từng gặp hòa thượng Bất Không một hay hai lần gì đó thì phải.

Tôi còn nhớ, huynh lên Trường An, rồi chúng ta trở thành bạn tri kỷ là vào khoảng năm Thiên Bảo nguyên niên.

Bữa tiệc ấy đã diễn ra một năm sau đó, tức mùa xuân năm Thiên Bảo thứ hai. Huynh đã viết bài Thanh bình điệu từ ấy chỉ trong một loáng ngay trước mặt Hoàng đế, rồi Lý Quý Niên hát, Quý phi múa theo, ký ức về bữa tiệc hôm xưa đến lúc này vẫn đang hiện về sống động trong trí óc tôi.

Ngẫm ra thì bữa tiệc ấy lại chính là duyên khởi cho sự bất hòa giữa huynh và ngài Cao Lực Sĩ.

Tôi còn nhớ ngài Bất Không cũng có mặt trong bàn tiệc.

Năm ấy tôi bốn mươi ba tuổi. Huynh cũng bốn mươi ba tuổi. Ngài Bất Không ba mươi chín tuổi, vẫn còn trẻ thay.

Quý phi hai mươi lăm tuổi. Huyền Tông hoàng đế năm mươi chín tuổi. Ngài Cao Lực Sĩ sáu mươi tuổi.

Năm Thiên Bảo thứ hai là năm mà lần đầu tiên ngài Bất Không sang Thiên Trúc, chỉ còn ít ngày nữa là khởi hành, nhưng ngài Bất Không vẫn tới dự tiệc.

Ngài Bất Không sau đó còn sang Thiên Trúc một lần nữa rồi trở về sống ở Thanh Long Tự cho đến hết đời.

Khi loạn An Sử nổ ra, ngài Bất Không cũng là một trong những người không rời bỏ Trường An mà ở lại Thanh Long Tự. Năm đó, nếu tôi nhớ không nhầm, ngài đã năm mươi hai tuổi.

Vậy thì có việc gì mà ngài hòa thượng Bất Không ấy lại đến đây?

À mà không, trước đó phải hỏi, tại sao ngài ấy biết được thái thượng hoàng Huyền Tông đang ở đây?

Sau khi chào hỏi khắp một lượt, hòa thượng Bất Không quay sang tiểu tăng đứng bên cạnh bảo.

‘Con hãy ra ngoài đợi ta một lát.’

Tiểu tăng lễ phép cúi chào, rồi đi ra ngoài.

Sau đó, hòa thượng Bất Không lại nhìn khắp một lượt, rồi dừng mắt ở chiếc ghế trống bên cạnh ghế Thái thượng hoàng. Lúc này, Quý phi đã được Bạch Long và Đan Long dắt sang một phòng khác. Trong phòng chỉ còn lại bốn người gồm tôi, thái thượng hoàng Huyền Tông, Hoàng Hạc và ngài Cao Lực Sĩ.

‘Có việc gì vậy, Bất Không?’ Thái thượng hoàng hỏi.

‘Dạ.’ Hòa thượng Bất Không vừa gật đầu vừa quỳ gối xuống sàn.

Hoàng Hạc đứng cạnh trừng trừng nhìn hòa thượng Bất Không. Lần đầu tiên tôi thấy Hoàng Hạc có ánh mắt đáng sợ như vậy.

Từ trước đến nay, tôi chỉ biết Hoàng Hạc là một nhân vật không sao đoán được suy nghĩ và hiếm khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài. Thỉnh thoảng Hoàng Hạc cũng có cười, nhưng không thể biết ông ta đang nghĩ gì qua nét mặt ấy.

Một Hoàng Hạc như thế lại đang bộc lộ ánh nhìn đầy thù ghét mà ai cũng dễ dàng nhận ra. Mặc dù không phải là không nhận thấy ánh nhìn ấy của Hoàng Hạc, song hòa thượng Bất Không vẫn điềm nhiên ngước mắt về phía Thái thượng hoàng tâu.

‘Xin Thái thượng hoàng hãy cho tất cả những người khác lui ra...’

‘Cho tất cả lui ra?’

‘Vâng.’

‘Ý khanh là khanh không thể nói chuyện khi có những người này?’

‘Đúng như vậy ạ.’

‘Những người này đều là những kẻ được quả nhân tin tưởng sâu sắc. Khanh cứ nói đi...’

‘Xin Thái thượng hoàng hãy cho họ lui ra...’

Nói đoạn, hòa thượng Bất Không lại cúi gập người rồi nhắc lại y nguyên câu nói ấy.

Thái thượng hoàng quả nhiên tỏ ra không vui, vẻ bực tức bừng bừng trên mặt.

‘Bẩm Thái thượng hoàng. Xin ngài hãy nghe câu chuyện bần tăng kể sau đây ở nơi mà chỉ có ngài và bần tăng. Sau khi nghe xong, nếu Thái thượng hoàng vẫn chưa nguôi cơn giận thì xin cứ tùy nghi xử lý mạng của bần tăng...’

Nghe hòa thượng Bất Không tâu như thế, Thái thượng hoàng đưa ánh mắt sang Hoàng Hạc như để cầu cứu.

Hoàng Hạc vẫn không rời ánh mắt khỏi hòa thượng Bất Không, hỏi.

‘Ngài Bất Không, ngài dám đánh đổi cả mạng sống hay sao?’

‘Đúng vậy.’ Hòa thượng Bất Không trả lời không chút đắn đo.

Hòa thượng Bất Không tỏ ra chẳng hề mảy may sợ hãi.

Như thể đã bị thuyết phục trước thần thái ấy của ngài Bất Không, Thái thượng hoàng nói.

‘Được rồi. Hỡi Bất Không. Ta đành nghe câu chuyện của khanh vậy. Nhưng nếu câu chuyện của khanh không làm ta thỏa lòng, ta sẽ lập tức ban cho khanh cái chết, khanh chịu chứ?’

‘Vâng. Thần xin làm đúng như lời Thái thượng hoàng...’

‘Ta cho khanh khoảng nửa khắc, được chứ?’

Hòa thượng Bất Không lại cúi gập người.

Vậy là rốt cuộc...

Chúng tôi là những kẻ phải rời khỏi căn phòng đó.

Bỏ lại Thái thượng hoàng và hòa thượng Bất Không trong căn phòng, Hoàng Hạc, ngài Cao Lực Sĩ và tôi tạm lánh ra bên ngoài.

Chúng tôi đợi ở một căn phòng khác, với tâm trạng thấp thỏm và một câu hỏi quẩn quanh: rốt cuộc họ đang nói chuyện gì trong căn phòng đó?

Chúng tôi hầu như im lặng, chỉ thở dài hoặc nhìn nhau trong lúc chờ cuộc nói chuyện giữa Thái thượng hoàng và hòa thượng Bất Không kết thúc.

Nửa khắc theo ấn định đã trôi qua, rồi lại nửa khắc nữa trôi qua.

Đúng lúc ấy...

Chúng tôi được thông báo cuộc nói chuyện đã kết thúc.

Chúng tôi lục tục đứng dậy, quay trở lại căn phòng ấy. Thái thượng hoàng Huyền Tông đang ngồi trên ghế với bộ mặt u sầu. Còn ngài Bất Không vẫn đứng đó với dáng vẻ như thể câu chuyện chỉ vừa mới chấm dứt trước đấy ít lâu.

Thái thượng hoàng như không hề nhận thấy chúng tôi đã vào phòng, chỉ nhìn trừng trừng vào một điểm trên không trung.

‘Bẩm Thái thượng hoàng, câu chuyện là như thế nào vậy?’

Ngài Cao Lực Sĩ cất tiếng hỏi Thái thượng hoàng.

‘Hết cả rồi...’

Thái thượng hoàng nói nhỏ tới mức không thể nghe thấy gì.

‘Ngài bảo sao ạ?’

‘Ta bảo hết cả rồi. Mọi thứ, đều đã chấm dứt...’

‘Thái thượng hoàng định tính sao với kế hoạch đưa Quý phi sang Oa quốc?’

‘Chẳng tính sao cả!’ Thái thượng hoàng nói rất to.

Một giọng nói như bật ra từ đáy bụng.

‘Ta còn có thể làm được gì khi Quý phi đã thành ra như vậy? Quý phi ơi hỡi Quý phi ơi...’

Thái thượng hoàng đứng dậy, thân mình run lên bần bật.

Giận dữ!?

Căm ghét!?

Dường như cả hai cảm xúc ấy cùng đồng thời đổ ập xuống thân thể Thái thượng hoàng, gương mặt nổi đầy những nếp nhăn của ngài đỏ bừng, ngài hét lên: ‘Hỡi ôi, con tiện nhân Quý phi, con tiện nhân Quý phi...’, rồi thả người rơi phịch xuống ghế.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Hoàng Hạc vội lẻn sang căn phòng đang giấu Quý phi ở bên cạnh để xem xét tình hình.

Thế rồi...

‘Hỏng rồi!’

Hoàng Hạc kêu lên.

‘Không có Quý phi. Cả Bạch Long và Đan Long cũng không có. Ba người đã biến mất!’

Hoàng Hạc quay trở lại, mắt long lên sòng sọc.

‘Thôi quên đi...’ Thái thượng hoàng nói. ‘Quên cả đi. Chẳng có gì hết. Không có gì xảy ra hết. Quý phi đã chết ở Mã Ngôi Dịch rồi. Kể từ ấy mọi thứ chỉ còn là mộng, là ảo mà thôi...’

Giọng nói ấy sao mà bi thống.

Và sau đó, tất cả những gì tôi chứng kiến và được biết đều đã diễn ra đúng như lời Thái thượng hoàng.

Người ta không mất nhiều thời gian để phát hiện ra hai người lính gác ở Hoa Thanh Cung đã chết.

Phải chăng Quý phi, hay Bạch Long, hay Đan Long đã giết chết họ trong lúc chạy trốn khỏi Hoa Thanh Cung?

Tung tích ba người chìm vào bóng tối kể từ đó.

Chẳng những thế, Hoàng Hạc cũng biến mất khỏi Hoa Thanh Cung tự lúc nào không hay.

Từ bấy đã bốn năm...

Hiệu đã đổi sang Bảo Ứng nguyên niên, tôi cũng từ vùng đất Trấn Nam trở về Trường An. Nhưng chẳng bao lâu nữa tôi sẽ lại phải rời Trường An để đi nhậm chức ở An Nam(*) xa xôi.

(*) Ở đây nói về giai đoạn Abe-no-Nakamaro được bổ làm An Nam đô hộ, An Nam tiết độ sứ tại Hà Nội ngày nay.

Như vậy thì chắc là tôi sẽ chẳng có cơ hội để được sống mà quay về Trường An nữa rồi. Tôi đã sẵn sàng chấp nhận gửi lại nắm xương tàn ở đất An Nam ấy.

Mặc dầu vậy, vụ việc của Quý phi vẫn luôn vướng bận trong lòng tôi. Hòa thượng Bất Không có lẽ là người biết hết, nhưng dù có hỏi chắc ngài cũng chẳng nói ra.

Rốt cuộc thì đã có chuyện gì?

Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết.

Có lẽ điều duy nhất tôi nên làm bây giờ là vui với niềm hạnh phúc vì đã một lần nữa được thấy lại giấc mơ trở về Oa quốc trong lúc đã sắp buông xuôi.

Nhưng tôi vẫn cứ cầm bút lên để viết ra câu chuyện này trước khi biến mất khỏi cõi trần. Không phải dành cho ai đó đọc. Ước vọng duy nhất của tôi là được viết ra và viết bằng thứ tiếng của Oa quốc.

Tôi đề tên người nhận là Lý Bạch huynh, nhưng vốn dĩ câu chuyện này chẳng mấy can hệ tới huynh, nên nếu đọc được thư tôi, thì Lý Bạch huynh hỡi, hãy cả cười lên và coi đây chỉ là giấc mơ của Triều Hành trong nỗi nhớ thương Oa quốc vô vàn.

Còn nếu có vị nào đó khác đọc được, thì như tôi đã tỏ bày, đây chỉ là câu chuyện về một giấc mơ, chẳng can hệ gì tới Lý Bạch đại tiên, nên xin hãy biết cho, kẻ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm là Triều Hành tôi.

Được can dự vào câu chuyện lạ lùng này thật là một vinh hạnh khó ngờ đối với một kẻ như tôi.

Giờ đây, khi mọi hy vọng trở về Nhật Bản đã tắt, nếu không được viết ra bức thư này bằng thứ tiếng của Oa quốc, thì đó là nỗi uất hận của đời tôi.

Bảo Ứng nguyên niên

Sứ giả Oa quốc A Bội Trọng Ma Lữ, viết tại Trường An.”

Và thế là Không Hải đã đọc hết bức thư dài của Triều Hành.

------HẾT TẬP 2------