Chương XXIII Bông mẫu đơn bí ẩn-1
Họ đang ở trong phòng Không Hải… mà không, đúng ra là ở giữa một bông mẫu đơn đỏ.
Nhưng chính xác hơn cả thì họ đang ở trong huyễn thuật của Đan Ông.
Không Hải ngồi trên một cánh hoa mẫu đơn khổng lồ, kích thước của nó dễ bằng cả cái nhà. Quất Dật Thế ngồi kế bên, ngay cạnh nhụy hoa màu vàng to bằng cả cái cây, phía đối diện là Đan Ông.
Không Hải vừa mới đọc xong câu chuyện dài được kể trong bức thư của A Bội Trọng Ma Lữ gửi cho Lý Bạch.
Cậu vừa lướt mắt theo những dòng chữ bằng tiếng Oa vừa đọc to lên bằng tiếng Đường. Đó là cách Không Hải đọc cho Đan Ông nghe.
Một câu chuyện kỳ lạ về Huyền Tông hoàng đế và Dương quý phi.
Dật Thế không tìm được lời nào để nói.
Đan Ông cũng vậy, chỉ ngồi yên lặng và ngước lên nhìn trời.
“Đan Ông, ngài đang khóc có phải không?” Giọng Không Hải cất lên.
Đúng lúc đó…
Đột nhiên sắc đỏ xung quanh lạt dần, tỉnh ra thì đã là phòng của Không Hải.
Ngọn đèn rung rinh, chỉ có duy nhất một bông mẫu đơn màu đỏ nằm chỏng chơ giữa ba người như tàn dư của một giấc mơ.
Đan Ông đang ngửa cổ lên trời bỗng cúi mặt xuống, lấy ngón tay phải chùi mắt.
“Chao ôi, ta vừa được nghe lại một câu chuyện thân thuộc làm sao…”
Rồi Đan Ông ngẩng mặt lên.
“Ngài Đan Ông. Chàng trai Đan Long được nhắc đến trong bức thư của Triều Hành có phải chính là ngài không?” Không Hải hỏi.
“Đúng vậy…”
“Vậy tức là tất cả những điều viết ra trong đây đều là sự thật?”
“Ừm.” Đan Ông gật đầu, rồi lẩm bẩm bằng một giọng trầm thấp. “Ta không biết ngài Triều Hành đã để lại một bức thư như thế này…”
Quyển trục chứa nội dung bức thư vẫn đang nằm trong tay Không Hải.
“Ngài Đan Ông đã biết tất cả những gì được viết trong bức thư này phải không?”
“Ta biết. Cả những chuyện được viết ra lẫn những chuyện không được viết ra.”
“Bao gồm tung tích của ba người đã cùng nhau biến mất là Đan Long, Bạch Long và Dương Ngọc Hoàn, rồi cả người tiếp theo biến mất là Hoàng Hạc, cũng như những gì xảy ra sau đó nữa, có phải không ạ?”
“Phải.”
“Tại sao tất cả lại biến mất?”
Không Hải hỏi, nhưng Đan Ông chỉ im lặng.
“Ngài Đan Ông…”
Không Hải định nhắc lại câu hỏi, thì Đan Ông nhìn sang Không Hải, nói: “Không Hải à, đây là chuyện bí mật của bọn ta.”
“Ngài vừa nói là bọn ta ?”
“Ta đã nói như thế.”
“Trong đó gồm những ai?”
“Đan Ông ta và Bạch Long, rồi đạo sĩ Hoàng Hạc và Dương Ngọc Hoàn. Hoặc có thể thêm vào số đó tên của Huyền Tông hoàng đế và Cao Lực Sĩ cũng chẳng sao. Thậm chí là cả Thanh Long Tự…”
“Trời ạ.”
“Nhờ bức thư này mà cuối cùng ta cũng đã ngộ ra một điều. Đây là câu chuyện về giấc mơ đã xảy ra năm mươi năm trước. Nhưng nó vẫn đang tiếp tục. Ta ngộ ra, đã đến lúc tự tay bọn ta phải tận diệt cái hạt giống mà bọn ta gieo xuống ngày nào. Than ôi, thật là…”
Đan Ông thốt ra những lời ấy như thở dài, môi khẽ mỉm nụ cười.
“Không Hải này, dù mấy năm hay mấy chục năm trôi qua, thì con người rốt cuộc vẫn chẳng thể chạy trốn khỏi những điều do mình gây ra phải không…”
“…”
“Có thể nói ta đã lẩn trốn trong mấy chục năm qua, nhưng cuối cùng, ta không thể lẩn trốn thêm được nữa.”
Đan Ông nói như thể vừa nuốt vào một cục đắng.
“Đã đến lúc chấm dứt giấc mơ này rồi, Bạch Long ơi…”
Đan Ông tự nói với chính mình, chứ không phải với Không Hải, cũng không phải với Dật Thế.
“Giấc mơ nào?”
“Giấc mơ diệu vợi ấy…”
Đan Ông ngẩng lên trời, lẩm bẩm như vậy, rồi đưa mắt nhìn lại Không Hải.
“Ngài vừa nhắc đến cái tên Bạch Long…”
“Không Hải à, chuyện này là chuyện riêng của ta, không thể nói ra ngoài được.”
“Cái bóng người đêm ấy ở cánh đồng bông của Từ Văn Cường có phải là người quen của ngài Đan Ông?”
“Ừm.”
“Đó phải chăng cũng là chuyện riêng?”
“Phải. Không Hải, ta sẽ kể cho ngươi chuyện đó để đáp lại việc ngươi đọc cho ta nghe bức văn.”
“Chuyện đó?”
“Chuyện về những bức tượng dõng chui ra từ ruộng bông.”
“Ngài Đan Ông có nói rằng chính ngài đã chôn chúng phải không?”
“Đúng, ta đã nói như vậy.”
“Có phải là một số lượng dõng rất kín?”
“Không.”
Đan Ông lặng lẽ lắc đầu.
“Chỉ là mấy con đã chui ra mà thôi. Những bức tượng dõng chui ra vốn không được chôn ở đó từ đầu, mà do bọn ta làm phỏng theo những bức đã chôn ở đó từ trước.”
“Ngài nói sao…”
“Hãy nghe đi đã, Không Hải…”
Nói đoạn, Đan Ông bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện về những bức tượng dõng ấy.
2Cánh đồng mùa thu.
Cả một vùng bị cỏ thu phủ lấp. Trên đó có ba người đang rẽ cỏ bước đi.
Một người có lẽ đã hơn năm mươi tuổi. Tóc đen, mắt màu nhạt pha xám. Sống mũi cao.
Còn lại là hai cậu nhỏ, tuổi đều mới chỉ từ mười hai đến mười bốn.
Người đàn ông đi đầu mặc trang phục đạo sĩ dắt theo hai thiếu niên đi sau.
Người đàn ông trong bộ dạng đạo sĩ ấy là Hoàng Hạc. Hai thiếu niên là Đan Long và Bạch Long. Hai thiếu niên vốn có tên khác, nhưng được vị đạo sĩ này đặt cho tên gọi là Đan Long và Bạch Long.
Đây đó có những bụi lau nhô cao, người bước vào trong sẽ gần như mất dạng, chỉ thấy những đòng lau sáng lóa đung đưa mà thôi.
Lúc đi qua những khóm đại kế, họ cũng hầu như không hề chậm lại.
Chỉ mải miết đi.
Gió bắt đầu nổi lên.
Ấy là lúc ánh dương đang lên cao dần, lá cỏ vẫn còn đọng chút sương sớm chưa tan hết.
Càng đi, vạt áo và ống tay càng nặng trĩu vì dính sương. Nhưng mỗi lần gió thổi, ống áo căng ra sẽ cuốn theo hơi nước lên trời.
Hai thiếu niên Bạch Long và Đan Long mỗi người vác một chiếc cuốc trên vai. Lăng Ly Sơn nằm bên tay phải theo hướng họ đang đi. Đó là mộ vua Tần Thủy Hoàng.
Hễ gió thổi, cả một vạt cỏ lại lay động. Chẳng còn ai khác ngoài ba người bọn họ. Y phục và tóc vưon dài ra theo làn gió giống như những ngọn cỏ.
“Ngay đằng trước rồi.” Hoàng Hạc đang đi đầu, chợt cất tiếng lẩm bẩm.
“Có thấy không?” Hoàng Hạc ngoái lại hai cậu thiếu niên đằng sau hỏi. “Tất nhiên chỉ một chút thôi…”
“Có phải cái cảm giác là lạ giống như dựng tóc gáy này không ạ?”
Hai thiếu niên Bạch Long và Đan Long trả lời.
“Vậy là các con cảm nhận được ư?” Hoàng Hạc gật gù vẻ hài lòng.
“Vùng đất này bị yểm bởi một phép chú khổng lồ.” Hoàng Hạc lẩm bẩm như nói một mình.
Vừa đi, Hoàng Hạc vừa hít thật sâu và nhìn khắp xung quanh.
“Khắp cả dải đất này đều như vậy. Thật không thể tưởng tượng nó lại vĩ đại đến thế…”
Hoàng Hạc thốt lên đầy thán phục.
“Các con nghe đây, việc này ngoài ta ra chưa người nào khác biết. Không được phép hé lộ điều bí mật này cho ai biết đâu đấy.”
Đan Long và Bạch Long gật đầu.
“Ta phát hiện ra điều bí mật này mười lăm năm trước. Phép chú này vốn dĩ được dùng để yểm quanh lăng Ly Sơn của Tần Thủy Hoàng. Hẳn là Tần Thủy Hoàng muốn dùng phép chú này để bảo vệ mình sau khi chết đây mà. Xem ra cũng đã có nhiều kẻ bị chôn sống để làm phép chú này…”
Càng đi, Hoàng Hạc càng trở nên hoạt khẩu hơn.
“Ta bắt đầu nghĩ đến việc lợi dụng phép chú này từ mười năm trước. Vì thế, mười năm trước ta đã chôn một thứ ở đây… Hôm nay ta tới để đào nó lên.”
Ba người tiếp tục bước đi trong gió.
“Đây rồi, nó ở quanh đây thôi.”
Hoàng Hạc dừng bước và nhắm mắt.
Ông ta vừa to nhỏ niệm chú vừa quỳ gối xuống cỏ, áp lòng bàn tay phải lên mặt đất.
“Ồ, chính là chỗ này!”
Hoàng Hạc đứng dậy, nhổ một sợi tóc trên đầu mình, rồi ngậm lấy một đầu sợi tóc và lại quỳ xuống.
Lần này ông ta chống cả hai lòng bàn tay xuống đất, hơi đổ người về trước, chạm đầu còn lại của sợi tóc đang ngậm trong miệng lên mặt đất.
Ông ta nhắm mắt lại.
Thế rồi bắt đầu niệm chú trong lúc miệng vẫn ngậm sợi tóc.
Không phải thần chú của Đường. Hình như là thần chú của dị bang.
Một lát sau, Hoàng Hạc mở mắt ra, đứng dậy và nhổ sợi tóc trong miệng xuống đất.
“Không thể nhầm được. Chú lực trong đất truyền lên tê tê đầu lưỡi.”
Hoàng Hạc nhìn sang Bạch Long và Đan Long, bảo: “Các con hãy đào chỗ này lên.”
Bạch Long và Đan Long bắt đầu cặm cụi đào, không hé miệng nói một lời. Hoàng Hạc nằm dài trên cỏ ngắm mây bay trên trời.
“Này Bạch Long, Đan Long. Nhất định phải dùng chú thuật của chúng ta để khuynh đảo đất nước này…”
Thỉnh thoảng, Hoàng Hạc lại hướng lên trời lẩm bẩm như độc thoại.
Rồi có lúc, ông ta đang ngậm một nhánh cỏ và nhìn lên trời, đột nhiên nhổ toẹt nhánh cỏ ra, bảo:
“Nói về chú thuật thì sắc đẹp của đàn bà cũng là một loại chú thuật. Nó không chỉ khuynh đảo con tim của một gã đàn ông, mà còn có thể khuynh đảo cả một đất nước…”
Họ chỉ nghỉ giải lao đúng một lần để ăn cơm. Ăn xong, Bạch Long và Đan Long lại bắt tay ngay vào công việc đào đất.
Hoàng Hạc thỉnh thoảng lại vươn người nhòm vào cái hố mỗi lúc một sâu hơn và bắt đầu chỉ thị phải đào thế này hay thế kia.
“Phải đào rộng ra một chút. Vì ta còn phải đào sâu thêm nữa.”
“Các con hãy chia nhau một người đào, một người đổ đất đi.”
Một lúc sau…
“Sắp tới nơi rồi đấy. Các con phải xuống cuốc cẩn thận, kẻo bổ vỡ thứ đó là công toi.”
Lúc này, mặt trời đã bắt đầu xế bóng.
Không lâu sau.
Cuốc của Đan Long va phải một vật cứng ở trong đất.
Không phải đá.
“Nó đấy, nó đấy!” Hoàng Hạc đã đứng hẳn dậy và đang nhòm xuống hố.
Rốt cuộc đã đào được bốn bức tượng dõng to gần bằng người thật ở dưới hố. Tất cả đều là dõng nam quấn quanh mình trang phục khi ra trận.
Xung quanh bốn bức tượng dõng đó còn có nhiều dõng khác cũng được chôn cùng.
“À, những cái đó là dõng thật đấy. Không cần đào lên đâu…”
Hoàng Hạc nói vậy để hai thiếu niên dừng lại.
“Có ngạc nhiên không?”
Hoàng Hạc cúi xuống hỏi hai thiếu niên ở dưới hố.
“Suốt cả dải đất này, chỗ nào cũng có những bức tượng dõng được chôn bên dưới. Số lượng có lẽ phải lên tới bảy ngàn bức. Một lần tình cờ ngang qua đây, ta cảm thấy sự hỗn loạn của khí đất, kiểm tra thử thì phát hiện ra những bức tượng dõng bị chôn dưới này…”
Giọng Hoàng Hạc vọng xuống dưới hố dội đi dội lại mãi.
“Ta phải đưa bốn bức tượng đó ra khỏi hố. Nhưng đừng lo, các con sẽ không phải làm gì cả. Chúng sẽ tự mình lên khỏi hố.”
Hoàng Hạc bảo vậy.
Bạch Long và Đan Long trèo lên khỏi hố.
Hoàng Hạc đứng bên miệng hố, nhìn xuống bốn bức tượng dõng đang nằm dưới đáy, đưa hai tay kết ấn và bắt đầu niệm chú.
“Ta bảo các thiên thần, địa thần. Ta là con cháu của Zardusht*. Ta nhân danh Ohrmazd* và Arda Wiraf Namag (Thần linh thư) để ra lệnh cho các người. Các Yazata*: Atar, Mithra, Verethragna, Mah*! Hãy cảm ứng lời cầu nguyện của ta, dấy động sức mạnh bởi Asha*. Hãy ban sự sống cho những đứa con trong lòng đất của ta…”
(*) Tức Zoroaster.
(*) Tức thần Mazda.
(*) Tên gọi chung các thiện thần theo Hiên giáo.
(*) Atar, Mithra, Verethragna, Mah lần lượt là thần lửa, thần ánh sáng, thần anh hùng, thần mặt trăng, thuộc nhóm thiện thần theo Hiên giáo.
(*) Nghĩa là chân lý tối cao.
Sau đó vẫn tiếp tục là những câu thần chú của dị bang.
Thế rồi….
“Ồ!”
“Ồ…”
Bạch Long và Đan Long ồ lên.
Những bức tượng nằm dưới đáy hố bắt đầu khẽ động đậy.
Rồi chúng chuyển động.
Thần chú của Hoàng Hạc đã linh nghiệm.
Bốn bức tượng mặc dù hết sức vụng về, hết va vào nhau rồi lại đổ kềnh ra, nhưng vẫn tự mình bò dậy và bám được vào mép hố. Rồi sau nhiều lần thất bại, cuối cùng chúng cũng leo lên khỏi miệng hố.
Bốn bức tượng đứng dàn hàng ngang trước mặt Hoàng Hạc. Ánh dương đỏ ối đang chìm dần xuống đường chân trời đằng Tây hắt lên chúng.
Hoàng Hạc hạ thấp giọng cười một cách khoái chí.
“Mười năm. Mười năm là chúng có thể di chuyển được. Đúng như ta đã nghĩ. Những bức tượng dõng mô phỏng theo những chú dõng đích thực này đã nhận được sức mạnh của chú thuật từ trong đất.”
Rồi Hoàng Hạc cười vang.
“Lúc nhào đất để nặn những bức tượng này, ta đã cắt tóc và móng tay ta trộn vào trong đó. Chỉ cần chôn xuống mười năm, chúng đã có thể chuyển động như người. Hãy trả lời đi, hỡi những đứa con của đất, hỡi những cậu con trai của ta! Các con có vui khi được ban cho sự sống?”
Từ miệng bốn bức tượng vang lên những tiếng hít vào.
Hít
Hít
Hít
Hít
Không rõ chúng đang tự trả lời hay do Hoàng Hạc sai khiến?
Nhưng việc bốn bức tượng có thể cử động và bò ra khỏi hố là sự thật.
Trước khi mặt trời khuất hẳn, bốn bức tượng lại đi xuống hố và nằm ra đó theo lệnh của Hoàng Hạc. Bọn họ đã tôn đáy hố cho cao lên trước khi các bức tượng chui xuống.
“Tiếp theo ta sẽ phải làm sao để chúng có thể tự mình chui ra khỏi hố. Vì vậy không được để chúng nằm đè lên nhau.”
Thế rồi bọn họ lấp đất lại.
Khi việc lấp đất xong xuôi thì trên trời, những vì sao đã bắt đầu nhấp nháy.
“Bạch Long, Đan Long. Sẽ có một ngày chúng ta dùng đến chúng…”
“Dạ.”
“Dạ.”
Bạch Long và Đan Long cúi đầu trước Hoàng Hạc.
Sau đó, ba người bắt đầu chậm rãi bước đi dưới trời sao.
3Căn phòng lặng ngắt như tờ.
Ngọn đèo leo lét như sắp tắt, hơi đêm buốt giá tràn ngập khắp phòng.
“Hiện giờ, ngoài ta ra chỉ có Bạch Long biết chuyện này.”
Không Hải hít sâu một hơi lạnh, cùng với bóng tối, rồi nhìn sang Đan Ông.
“Vậy thì, toàn bộ vụ việc tượng dõng chui lên từ cánh đồng bông của Từ Văn Cường đều bởi Bạch Long gây ra phải không thưa Đan Ông?”
“Ừm.”
Đan Ông khẽ gật đầu.
“Và cả vụ việc con mèo ở nhà Lưu Vân Tiêu…”
“Có thể là như vậy…”
“Nhưng rốt cuộc Bạch Long gây ra những chuyện ấy là nhằm mục đích gì?”
“…”
Đan Ông không hé môi trước câu hỏi của Không Hải. Miệng ông khép chặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không Hải chờ đợi câu trả lời trong lúc Đan Ông vẫn nhìn ra xa xăm.
“Có nhiều chuyện mà ngay cả ta cũng không biết…”
Đan Ông nói như lẩm bẩm trong miệng.
“Giữa bọn ta là một khoảng thời gian đằng đẵng. Huyền Tông, Cao Lực Sĩ, Triều Hành, Hoàng Hạc, Bạch Long và…”
Đan Ông đột nhiên ngắt ở đó, rồi nhắm mắt.
“Dương Ngọc Hoàn…”
Và nói tiếp bằng một giọng bùi ngùi.
Đan Ông mở mắt ra.
“Nhưng cũng có những chuyện mà ta biết.”
“…”
“Riêng có một chuyện này thì ta phải nói rõ.”
“Là chuyện gì ạ?”
“Đó là cách mà Bạch Long dùng để dụ ta ra.”
“Cách của Bạch Long?”
“Khi những tượng dõng từ trong đất ở gần lăng Ly Sơn của Tần Thủy Hoàng chui lên, việc ấy nhất định sẽ đến tai Đan Ông này. Có lẽ Bạch Long tin rằng ta sẽ xuất hiện nếu nghe được tin ấy.”
“Thật vậy sao…” Không Hải thốt lên một cách thành thật. “Thế còn đạo sĩ Hoàng Hạc?”
“Đừng có hỏi điều đó, Không Hải.”
“…”
“Đấy là chuyện riêng của bọn ta…”
“…”
“Nhất định sẽ có ngày ta kể chuyện đó cho ngươi, khi cơ hội đến.”
Đan Ông chậm rãi đứng lên ở chính giữa căn phòng.
“Không Hải à. Nhờ ngươi mà đêm nay ta được nghe lại câu chuyện từ xa xưa ấy.”
“Dạ.”
“Đây là việc giữa ta và Bạch Long. Bọn ta sẽ phải giải quyết riêng với nhau.”
Đan Ông xoay ra cửa, cất bước.
“Ngài Đan Ông…”
Không Hải gọi với theo, nhưng Đan Ông không đáp lời.
Đan Ông mở toang cánh cửa, bước ra ngoài.
“Không Hải!?”
Dật Thế đã nhấc gối định nhỏm dậy, nhưng Không Hải đưa mắt ngăn lại.
“Không Hải à, tuế nguyệt trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi…”
Từ bên ngoài vọng vào tiếng lẩm bẩm của Đan Ông.
“Chớ có phung phí tài năng của mình.”
Rồi cả giọng nói lẫn tiếng động của Đan Ông biến mất khỏi làn hơi đêm.
Chỉ còn quyển trục chứa bức văn mà A Bội Trọng Ma Lữ gửi cho Lý Bạch được Đan Ông mang đến đang nằm đó dưới ánh đèn yếu ớt.