Chương XXXII (tt) ❖ 10 ❖
Nguyên cớ khiến ngài Bất Không can dự vào vụ việc này là do tôi có một việc muốn hỏi ý kiến ngài Bất Không.
Một việc mà tôi nói đến ấy tất nhiên là chuyện giữa Quý phi và Hoàng Hạc.
Than ôi…
Nhưng trước khi nói về việc ấy, tôi lại có một chuyện khác muốn giãi bày với ngài. Tôi đã mấy lần định nhắc đến nó ở những đoạn thư trước, nhưng không đủ dũng cảm để viết ra, nên mới nấn ná tới tận lúc này.
Hoặc có thể đây là chuyện mà tôi nên mang theo sang thế giới bên kia. Nhưng giờ đây, khi Trần Huyền Lễ đã không còn ở trên cõi đời này, nếu tôi không viết ra thì sẽ vĩnh viễn chẳng còn ai biết đến nó nữa.
Khi nghĩ tới những gì xảy ra trong dòng chảy thời gian lớn lao này, tôi tự hỏi đã có bao nhiêu sự việc biến mất vào giữa cái dòng chảy ấy? Có thể sẽ chẳng hề gì ngay cả khi những điều tôi đang giấu kín trong lòng biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này giống như rất nhiều thứ đã biến mất vào dòng chảy thời gian theo cách đó. Biết đâu như thế lại chẳng tốt hơn?
Nhưng, dù thế nào, tôi vẫn muốn viết nó ra đây.
Ngài Triều Hành.
Không ai dám chắc bức thư tôi đang viết có thể đến được tay ngài. Mặc dầu vậy, tôi vẫn cứ viết cho ngài.
Tôi không rõ mạng sống của mình còn được bao lâu. Nhưng tôi tin chắc nó không còn nhiều. Đứng bên bờ vực của sự sống, tôi cảm thấy bằng giá nào cũng phải lưu lại điều này, vì thế mới gắng hết sức để cầm lấy bút viết ra.
Nhưng liệu rằng ngài có đọc được nó hay không? Việc đó chỉ còn cách trông cậy vào ông trời.
Cũng có thể bức thư này sẽ biến mất trước khi có ai đọc được nó, bất luận tôi đã viết gì trong đó. Nhưng đấy không phải điều tôi nghĩ đến lúc này. Lúc này, tôi chỉ cầu nguyện sao cho mình có thể viết được đến những dòng cuối cùng của bức thư.
Nói là vậy, nhưng cứ định viết điều này ra thì cán bút lại ngập ngừng.
Nếu ngài Huyền Tông còn sống thì tôi đâu dám viết ra những dòng này, nhưng nay ngài ấy đã không còn trên cõi đời này, nên tôi chẳng ngại gì nữa.
Tôi sẽ kể.
Ngài Triều Hành.
Lúc xảy ra loạn An Sử, chúng ta đã cùng ngài Huyền Tông lánh về đất Thục.
Cuộc nổi loạn ở Mã Ngôi Dịch do Trần Huyền Lễ chủ mưu, thật ra chẳng phải bởi một mình Trần Huyền Lễ gây nên.
Mà…
Do hai kẻ là tôi và Trần Huyền Lễ đã cùng bàn mưu. Từ trước tới nay, tôi vẫn giấu ngài điều này.
Không, không chỉ có ngài. Tôi đã giấu kín tất cả, ngay cả với ngài Huyền Tông.
Biết được điều này, ngoài tôi ra, chỉ có Trần Huyền Lễ. Ngay cả với ngài Bất Không, tôi cũng không hề tiết lộ.
Nhưng vì sao tôi lập mưu cùng Trần Huyền Lễ gây ra cuộc phản loạn ở Mã Ngôi Dịch? Vì sao tôi nhổ hờ cây kim trên gáy Quý phi? Tôi phải nói ra lý do của mình.
Đó là vì, nói một cách ngắn gọn, tôi đã biết được gã Hoàng Hạc ấy đang toan tính điều gì. Là vì, tôi đã hiểu ra lý do thật sự mà Hoàng Hạc theo chân Quý phi vào trong cung.
Điều mà Hoàng Hạc đang toan tính…
Chính là tiêu diệt triều đại nhà Đường.
Nhưng nếu chỉ là giết chết ngài Huyền Tông thôi, thì Hoàng Hạc đã có thể làm việc đó từ lâu rồi. Có rất nhiều cơ hội để làm việc đó.
Giả sử ngài Huyền Tông chết đi, thì sẽ lại có một hoàng đế mới lên thay, nhà Đường vẫn không bị diệt vong. Điều mà Hoàng Hạc toan tính, ấy là tiêu diệt tận gốc nhà Đường.
Vậy thì tôi đã phát hiện ra ý đồ của Hoàng Hạc từ lúc nào?
Đến đây thì tôi không còn sức để cầm nổi bút nữa rồi. Đêm nay tôi tạm dừng bút ở đây để ngày mai sẽ viết tiếp.
Thật là…
Đã hai ngày rồi tôi chưa cầm lấy bút.
Đã nhiều lần tôi định ngồi dậy để viết tiếp, nhưng không có đủ hơi sức.
Hôm nay sau cả ngày nằm nghỉ, tới tối thì tôi đã dậy được để thắp đèn viết tiếp.
Chẳng hiểu sao buổi tối tôi lại thấy khỏe khoắn hơn ban ngày. Tôi có thể gắng gượng ngồi trước thư án với cây bút trên tay mà không bị đổ gục.
Tôi đã kể đến đâu rồi nhỉ?
Hôm trước tôi đã phải tạm nghỉ giữa chừng vì không sao cầm nổi bút. Nhưng đến tuổi này rồi tôi mới nhận ra, ngủ nhiều đôi khi còn mệt hơn là thức.
Lúc ấy hình như tôi đã ú ớ nói mê trong khi ngủ. Cơ thể như bị đè chặt xuống giường, tay chân không sao vùng vẫy nổi, suốt đêm cho đến sáng, à không, cho đến khi tỉnh dậy, tôi thấy toàn những giấc mơ kinh hoàng.
Trong giấc mơ, tôi nhớ là có ngài Huyền Tông, cả Quý phi nữa. Hình như cả ngài Triều Hành, ngài Lý Bạch, Hoàng Hạc, An Lộc Sơn, Trần Huyền Lễ và cái đầu của Dương Quốc Trung.
Dương Quốc Trung hiện ra chỉ với cái đầu, chằm chằm nhìn tôi trong lúc ngủ bằng đôi mắt oán hận như muốn nói: hãy trả lại thân ta, hãy trả lại thân ta!
Thôi ta hãy tiếp tục câu chuyện.
Sự việc đó xảy ra hai hôm trước khi chúng ta bỏ lại Trường An để lánh về đất Thục. Khi ấy việc binh lính của An Lộc Sơn vào Trường An và lửa bốc lên trên cung điện của ngài Huyền Tông chỉ còn là vấn đề thời gian. Ngài Triều Hành chắc hẳn vẫn còn nhớ rõ tao đoạn này.
Thời điểm ấy, tôi và ngài Huyền Tông đã thống nhất là sẽ rời khỏi Trường An.
Chỉ có một vài người biết về kế hoạch này. Quý phi và anh trai Dương Quốc Trung nằm trong số đó. Ngoài ra còn có cả Hoàng Hạc và hai đệ tử là Bạch Long và Đan Long.
Nhưng dù biết hay không biết, tất cả đều hiểu rằng một khi tướng đã bại trận, quân lính của An Lộc Sơn vượt qua được dãy núi thì cách sống sót duy nhất là chạy khỏi Trường An.
Tôi nhận được tin báo từ những kẻ tâm phúc nói rằng, có thể Trần Huyền Lễ sắp diệt Dương Quốc Trung. Trần Huyền Lễ như ngài cũng biết, là một chiến tướng, là kẻ tiến bước trên con đường công danh bằng những thắng bại trên chiến trường.
Ông ta là nhân vật có hoàn cảnh đối lập với Dương Quốc Trung, kẻ được vào cung vì là anh trai của Quý phi và quá nửa sự thăng tiến trên con đường công danh ấy là nhờ vào sự nâng đỡ của em gái.
Tuy có sự khác biệt giữa vùng biên cương phía Tây và Trường An, nhưng hoàn cảnh của Trần Huyền Lễ cũng hao hao như của An Lộc Sơn, kẻ đang đối đầu với Dương Quốc Trung. Ngài Triều Hành hẳn phải nhận ra rằng, Trần Huyền Lễ có cảm tình với An Lộc Sơn hơn là với Dương Quốc Trung.
Trần Huyền Lễ cho rằng, nguyên nhân của cuộc phản loạn do An Lộc Sơn cầm đầu bắt nguồn từ việc ngài Huyền Tông vì mê đắm Quý phi mà phó mặc hầu như mọi việc chính sự cho Dương Quốc Trung.
Tôi thừa hiểu, tuy không nói ra miệng, nhưng phần lớn quần thần cũng có cùng ý nghĩ với Trần Huyền Lễ.
Xét theo nghĩa đó, tôi cũng là kẻ đồng phạm với Trần Huyền Lễ.
Nhưng dù nói thế nào, kẻ chắp mối cho Quý phi gặp ngài Huyền Tông và tạo cơ hội thăng tiến cho Dương Quốc Trung không phải ai khác mà chính là tôi.
Thế rồi trên cương vị là kẻ hầu hạ cho Quý phi, tôi đã không ít lần tiếp tay cho sự thăng tiến của Dương Quốc Trung.
Nhưng để tồn tại trong cung đình và giữ được chỗ đứng của mình, tôi không thể cưỡng lại ý Quý phi, người thân cận nhất với ngài Huyền Tông. Nhưng cũng phải nói thêm, tôi tuyệt đối không có điều gì khó chịu khi được hầu hạ một Quý phi xinh đẹp và sẵn sàng làm mọi việc để nàng hài lòng. Mà không, thậm chí tôi còn chủ động tìm kiếm và thực hiện những việc khiến nàng thấy vui. Kẻ sai người đem băng đá từ đất nước xa xôi về vào giữa mùa hè để được thấy gương mặt tươi cười của nàng cũng chính là tôi.
Có thể nói, nàng có một năng lực kỳ lạ. Được hầu hạ Quý phi, tôi có cảm giác như đang hầu hạ một tiên nhân, một tiên nữ tình cờ mang hình dạng con người ở trong hiện thế, chứ không phải đang hầu hạ một con người.
Một đất nước, có khi phải hàng trăm năm mới sinh ra được một con người như thế.
Ngài Huyền Tông và Quý phi cũng có một vài lần cãi lộn. Quý phi rời khỏi cung điện, ở tịt trong nhà mình, sẵn sàng chịu bị chặt đầu. Những lần như thế, kẻ đứng ra dàn hòa cũng chính là tôi.
Kẻ ưu tư nhất khi ngài Huyền Tông càng ngày càng lún sâu vào Quý phi cũng là tôi.
Vì vậy, tôi là kẻ đứng về phía họ Dương đối với Trần Huyền Lễ, nhưng cũng đồng thời là kẻ đứng về phía Trần Huyền Lễ bởi những ưu tư này.
Tôi xin kể tiếp câu chuyện liên quan tới Hoàng Hạc.
Như tôi đã nói, vị thế của Hoàng Hạc trong cung xét cho cùng chỉ là thầy dạy Đạo của Quý phi. Đạo, tức là Đạo giáo vậy.
Nhiệm vụ của Hoàng Hạc là dạy dỗ, dẫn dắt Quý phi trên con đường học Đạo kể từ sau khi trở thành đạo cô.
Tuy nhiên đây chỉ là hành động che mắt, chứ hắn chẳng hề dạy dỗ điều gì cho Quý phi cả. Dù vậy thì hành động che mắt này vẫn không thể thiếu trong quá trình Dương Ngọc Hoàn trở thành cung phi của ngài Huyền Tông.
Thái Chân Đường được dựng lên ở tất cả các cung điện, hễ Quý phi đi tới cung điện nào thì Hoàng Hạc và hai đệ tử cũng sẽ theo tới cung điện ấy.
Khi nào nổi hứng, Quý phi sẽ tới Thái Chân Đường, có lẽ ở đó nàng không chỉ nói về Đạo giáo, mà cả những câu chuyện phiếm giải khuây.
Trong suốt một thời gian dài tôi vẫn tưởng là như vậy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ đây chính là mong muốn của Hoàng Hạc. Công danh thành đạt, hầu hạ trong cung có lẽ chính là mong muốn của nhân vật Hoàng Hạc này.
Nhưng tôi đã lầm to.
Mong muốn của Hoàng Hạc đáng sợ hơn nhiều. Đó là sự diệt vong của triều đại nhà Đường.
Tôi biết được điều này, như đã viết ở trên, khoảng hai hôm trước khi chúng ta lánh về đất Thục.
❖ 11 ❖Ngài Huyền Tông và chúng ta đã phải bỏ lại Trường An vì cuộc đại loạn gây ra do An Lộc Sơn và Sử Tư Minh, như ngài đã biết, vào ngày mười ba tháng Sáu năm Thiên Bảo mười lăm.
Tôi vẫn còn nhớ sự việc xảy ra vào đêm ngày mười hai tháng Sáu, vì ngày mùng mười tháng Sáu, danh tướng Ca Thư Hàn đã bại trận trước quân lính của An Lộc Sơn ở ải Đồng Quan. Tôi nhớ rõ như vậy là bởi tin thất thủ Đồng Quan được đưa tới Trường An đúng vào ngày hôm đó.
Chúng ta đã thất thần trước cái tin không thể tin nổi ấy. Chẳng ai nghĩ tướng quân Ca Thư Hàn lại có thể bại trận. Hẳn là ngài cũng hiểu được chúng ta đã bất ngờ như thế nào nếu nhìn vào sự chuẩn bị vội vã cho cuộc tháo chạy khỏi Trường An lúc đó.
Khi ấy, lực lượng do tướng quân Ca Thư Hàn thống lĩnh vào khoảng hai mươi vạn. An Lộc Sơn đã hạ được thành Lạc Dương, mặc dù đang lúc gặp thời, nhưng quân lính cũng chỉ có mười lăm vạn. Ai nấy đều tin rằng dẫu không lấy được thủ cấp của An Lộc Sơn thì cũng phải đẩy lui được quân địch. Hơn nữa, Đồng Quan lại là chốn hiểm yếu, từ xưa đã được cho là nơi dễ thủ, khó công. Chúng ta chắc mẩm, cứ đẩy bật quân của An Lộc Sơn về lại Lạc Dương đã, rồi sẽ tính kế tiếp theo.
Nhưng tại sao tướng quân Ca Thư Hàn lại bại trận dưới tay An Lộc Sơn?
Nguyên nhân thì hẳn ngài cũng đã rõ. Đáng lẽ phải đợi kẻ địch tấn công rồi mới giao chiến ở Đồng Quan, thì tướng quân lại xuất binh trước.
Chỉ được thủ, không được công.
Điều này hẳn tướng quân Ca Thư Hàn là người rõ hơn ai hết. Vậy tại sao tướng quân Ca Thư Hàn lại ra tay trước?
Nguyên nhân là do Dương Quốc Trung.
Mặc dù tướng quân Ca Thư Hàn ba lần xin được cố thủ ở Đồng Quan, nhưng kẻ chủ trương và yêu cầu tướng quân Ca Thư Hàn “phải xuất binh ra ngoài để đánh” không ai khác là Dương Quốc Trung.
Ngài Dương Quốc Trung là anh trai Quý phi, năm Thiên Bảo thứ mười một, nhân việc tể tướng khi ấy là Lý Lâm Phủ mất, đã thế chỗ và trở thành tể tướng.
Thực tình mà nói, mối bất hòa giữa ngài Dương Quốc Trung và ngài Ca Thư Hàn chính là nguyên nhân cho việc bại trận ở Đồng Quan.
Ngài Dương Quốc Trung sợ rằng ngài Ca Thư Hàn lập được công sẽ gia tăng thế lực. Chẳng những vậy còn nghi ngờ, ngài Ca Thư Hàn mật ước với An Lộc Sơn làm nội ứng, chờ thời cơ tốt sẽ cùng tiến về Trường An. Chính vì thế mới nóng lòng muốn buộc Ca Thư Hàn giao chiến với quân của An Lộc Sơn.
Lộc Sơn tuy đoạt được Hà Sóc * , nhưng không lấy được nhân tâm. Xin cho giữ chặt nơi yếu địa, chừng nào kẻ địch mệt mỏi, lòng người tự rời bỏ, thì nhân đó mà tiễu trừ, vừa không tổn hại binh lính, lại bắt được kẻ giặc ấy.
(*) Chỉ một vùng rộng lớn phía Bắc sông Hoàng Hà.
Mặc dù đã hạ được thành Lạc Dương, song An Lộc Sơn vẫn chưa thu phục được lòng người. Cứ tạm cố thủ ở Đồng Quan đợi chờ quân lính An Lộc Sơn mỏi mệt, lòng người sẽ tự rời bỏ An Lộc Sơn, khi ấy sẽ xuất binh đánh địch… Ngài Ca Thư Hàn gửi biểu về tâu lên với ngài Huyền Tông như vậy, nhưng đã bị Dương Quốc Trung ngăn cản.
Nghe được tin ấy, Ca Thư Hàn lại gửi biểu về tâu như sau.
Quân giặc từ xa đến, đánh nhanh thì lợi. Nay quân triều đình đến giao chiến ở đất này, giữ chắc thì lợi, khinh suất sẽ bất lợi. Nếu ra khỏi ải, sẽ rơi vào kế. Xin cho xem xét thêm tình hình.
Nghĩa là quân giặc từ xa đến, mỏi mệt, muốn lập tức giao chiến để phân thắng bại. Cái lợi của ta là cố thủ Đồng Quan, không được khinh suất động binh, đó chính là rơi vào kế của giặc. Xin hoàng đế cho xem xét thêm tình hình.
Lời tấu của ngài Ca Thư Hàn vô cùng thống thiết, nhưng Dương Quốc Trung vẫn chỉ lặp lại mệnh lệnh trước đây: “Ra khỏi ải mà đánh!”
Bất đắc dĩ, ngài Ca Thư Hàn phải xuất binh đánh địch, rốt cuộc đã bại trận, bị bắt mà giết đi. Quân ta chết đến hàng vạn.
Nếu Dương Quốc Trung không đem bụng ngờ vực, thì Trường An đã không rơi vào tay địch. Hơn nữa, Cao Tiên Chi, một người rất được lòng dân chúng, đã đột phá quân địch, vào được ải Đồng Quan, nhưng do hiềm khích với hoạn quan Biên Lệnh Thành mà mất đầu vì những lời sàm tấu.
Như vậy, phần lớn các danh tướng đã chết dưới chính bàn tay của quân ta.
Các võ tướng hẳn sẽ không lấy gì làm vui nếu một kẻ chưa hề kinh qua trận mạc như Dương Quốc Trung lên nắm quyền chỉ huy quân đội. Cũng không có gì vô lý khi các võ tướng ở lại Trường An trong đó có Trần Huyền Lễ đều tỏ ý bất bình.
Ca Thư Hàn và An Lộc Sơn từ ngày xưa đã như nước với lửa, luôn đối đầu nhau trong bất cứ chuyện gì. Tôi nghe nói lúc Ca Thư Hàn bị bắt và lôi ra trước ba quân, đã bị An Lộc Sơn hỏi như thế này.
“Ngươi, lúc thường vẫn khinh rẻ ta. Hôm nay thì thế nào?”
Rồi ngài Ca Thư Hàn bị chém bay đầu, nỗi nhục ấy mới lớn làm sao?
Cũng có thể nói, nguyên nhân dấy loạn của An Lộc Sơn vốn dĩ bắt nguồn từ Dương Quốc Trung. Nếu Dương Quốc Trung không căm ghét An Lộc Sơn đến vậy thì An Lộc Sơn đã không dấy loạn.
Dương Quốc Trung căm ghét An Lộc Sơn tới mức, hễ có cơ hội là lại tấu lên với ngài Huyền Tông rằng:
“Dã tâm của An Lộc Sơn là muốn lấy thiên hạ.”
Lúc bấy giờ, tuy ở Phạm Dương, nhưng An Lộc Sơn biết rõ Dương Quốc Trung căm ghét mình, mới o bế ngự sử trung thừa Cát Ôn để Cát Ôn báo cáo tình hình trong cung cho mình biết.
Bề ngoài thì làm như ngờ nghệch, ngay thẳng, nhưng bên trong kỳ thực là kẻ giảo quyệt. Thường để bộ tướng là Lưu Lạc Cốc ở lại kinh sư, nghe ngóng những chuyện cơ mật của triều đình rồi báo lại cho y* .
(*) Chỗ này là nói đến An Lộc Sơn.
Bên trong triều đình không chỉ có Dương Quốc Trung, mà còn có cả những kẻ như vậy nữa.
Tuy nhiên, nếu chỉ như vậy thôi thì mọi chuyện sẽ dừng lại ở những lời đồn đại xuất phát từ lòng ganh ghét, đố kị, nhưng Dương Quốc Trung đã cho giết chết thị ngự sử Trịnh Mão ở Ngự sử đài bằng cách thắt cổ, bắt Cát Ôn rồi đuổi đi Hợp Phố ở Quảng Đông. Đây đều là những kẻ có tư thông với An Lộc Sơn.
Chuyện đưa An Lộc Sơn lên làm tể tướng đã mấy lần được đưa ra bàn bạc, nhưng lần nào Dương Quốc Trung cũng dẹp đi.
“Hắn không biết đọc biết viết. Khi sứ giả ngoại quốc đến, nếu hắn làm tể tướng thì chẳng phải triều đình ta sẽ mất mặt ư…”
Dương Quốc Trung luôn chủ trương như vậy khiến An Lộc Sơn không thể trở thành tể tướng.
Tiếp theo, Dương Quốc Trung cho đòi An Lộc Sơn tới chầu ở Trường An.
“Hãy tới Trường An, vào chầu trong triều.”
Dương Quốc Trung nhiều lần dụ An Lộc Sơn vào triều vấn an Huyền Tông hoàng đế.
Nhưng đây chỉ là kế sách nhằm giết hại An Lộc Sơn. Ngài Dương Quốc Trung tính rằng khi nào An Lộc Sơn tới thì sẽ giết đi, không cần nói phải trái gì.
Song An Lộc Sơn cũng biết điều này, nên đương nhiên không vào chầu. Ông ta lần lữa bằng cách viện đủ lý do, nào là ngày xấu, nào là trong người có bệnh, nhưng ngài Dương Quốc Trung cứ một mực đòi An Lộc Sơn vào chầu.
“Nếu không vào chầu thì coi như có lòng mưu phản.” Bị ngài Dương Quốc Trung dồn ép đến mức ấy thì An Lộc Sơn đành phải đi đến quyết định. Biết rằng nếu vào chầu thì thể nào cũng bị bắt và chém đầu nên cách duy nhất còn lại là trở cờ với hoàng đế.
Đây là lý do khiến An Lộc Sơn phản lại triều đình.
An Lộc Sơn liền tập hợp các võ tướng dưới quyền mình, nói.
“Lộc Sơn sẽ mang quân vào triều hỏi tội Dương Quốc Trung. Vậy các ngươi nên theo ta.”
Lá cờ nổi dậy của An Lộc Sơn vốn dĩ ghi: Thảo phạt Dương Quốc Trung.
Nghĩa là ban đầu ông ta không hề có ý định lật đổ ngài Huyền Tông để tiếm xưng hoàng đế.
“An Lộc Sơn, quả là nhà ngươi đã động thủ!”
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ, ngài Dương Quốc Trung khi nghe tin An Lộc Sơn mưu phản đã nói một cách vui sướng như vậy trước mặt tôi. Có vẻ như ông ta vui sướng vì mọi chuyện đã diễn ra theo đúng lời mình, hơn là lo sợ về một cuộc tạo phản đã hiển hiện.
Nhưng tóm lại, An Lộc Sơn đã hạ xong ải Đồng Quan. Chẳng có gì lạ nếu một lúc nào đó An Lộc Sơn đánh vào Trường An.
Vì vậy, ngày hôm đó chúng tôi đã nghị bàn cho tới tận đêm khuya. Bỏ Trường An và chạy về Thục, hay ở lại đây và chiến đấu đến cùng? Ngay cả ngài Huyền Tông cũng không đưa ra được quyết định.
Đêm khuya, mệt mỏi, tôi mới tựa lưng vào bức tường đá của Trường Sinh Điện để nghỉ ngơi. Tôi muốn ở một mình trong tĩnh lặng để suy nghĩ xem nên làm gì tiếp.
Một cách tự nhiên, đầu tôi áp vào bức tường đá.
Đúng lúc ấy…
“Chuyện càng lúc càng hay rồi đây.”
Tôi nghe thấy một giọng nói.
Là ai!?
Tôi bỏ đầu ra khỏi bức tường, nhìn quanh xem có người nào không, nhưng không thấy ai.
Đó là giọng một người đàn ông, mà lại rất quen.
Hay là do ù tai?
Nghĩ vậy, tôi tựa đầu vào bức tường đá một lần nữa.
“Cuối cùng thì An Lộc Sơn cũng đẫ động thủ.”
Tôi lại nghe thấy giọng nói ấy.
Và tôi nhận ra rằng, nếu áp đầu vào tường thì tôi sẽ nghe thấy, còn bỏ đầu ra thì không nghe thấy gì.
Đó là một giọng thì thào rất nhỏ, nhưng tai tôi không nghe lầm.
A, hóa ra là vậy! Tôi bỗng nghĩ ra một điều.
Ở những công trình kiến trúc bằng đá, đá giúp cho âm thanh truyền đi xa hơn ta tưởng. Những viên đá khi xây dựng nếu được xếp khéo léo lên nhau, tiếng nói chuyện ở cạnh một viên đá này có thể truyền sang một viên đá khác ở cách xa.
Hiểu ra cơ chế đó, nhưng thắc mắc tiếp theo của tôi là: vậy thì ai đang nói chuyện?
Tôi áp hẳn tai vào phiến đá ở gần mình để nghe cho rõ hơn.
“Dẫu sao thì mọi thứ đang rất thuận lợi. Thao túng Dương Quốc Trung quả thật dễ dàng…”
Nghe tiếng nói chuyện ấy, ngực tôi xốn xang một cách quái lạ. Có vẻ như tôi đang nghe được câu chuyện bí mật của một kẻ nào đó.
❖ 12 ❖“Ta đã gây chia rẽ Dương Quốc Trung và An Lộc Sơn, rồi khiến cho Dương Quốc Trung và Ca Thư Hàn hiềm khích lẫn nhau…”
Giọng nói ấy truyền tới tai tôi.
Tôi kinh ngạc đến độ tưởng như tim mình sắp nổ tung.
Chuyện này thật là động trời. Chủ nhân của giọng nói tuyên bố rằng, chính mình đã bày mưu để gây ra hiềm khích giữa Dương Quốc Trung và An Lộc Sơn, khiến An Lộc Sơn tạo phản. Nhưng rốt cuộc là ai đang nói? Giọng nói nhỏ và chập chờn quá nên ban đầu tôi không biết là của ai. Nhưng chắc chắn tôi đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó. Chỉ là khi truyền qua đá đến tai tôi thì nó đã bị biến đổi đi mà thôi.
“Ờ…”
Chủ nhân của giọng nói như vừa đồng ý một điều gì, nghe đến đó thì tôi chắc chắn rằng đây không phải một lời độc thoại.
Chủ nhân của giọng nói đang trò chuyện với ai đó. Tôi cảm thấy loáng thoáng giọng nói của người kia, nhưng dù áp chặt tai cũng không nghe được gì.
Đó hẳn là do vấn đề về khoảng cách giữa vị trí của người nói và phiến đá truyền âm. Hoặc là do tính chất của giọng nói. Có thể chỉ một vài giọng nói có tính chất đặc biệt mới truyền tốt qua đá.
“Nhưng ta phải nói trước điều này, những chuyện như thế không phải do ta cố tình gieo vào lòng họ. Mà nó vốn đã ở sẵn trong đó rồi…”
Chủ nhân giọng nói tiếp tục.
Tôi toan rời khỏi bức tường để đi kiểm tra xem cuộc trò chuyện ấy đang diễn ra ở đâu, nhưng rồi tôi nghĩ lại. Vì tôi sợ nếu rời khỏi bức tường tôi sẽ bỏ lỡ mất câu chuyện. Hơn nữa, nếu tôi rời vị trí để đi tìm họ, chủ nhân giọng nói có thể phát hiện ra và bỏ lửng câu chuyện.
Nếu bọn họ là những kẻ nguy hiểm, mà không, xét từ nội dung câu chuyện thì bọn họ rõ ràng là những kẻ nguy hiểm, nên giả sử biết tôi đã nghe lỏm được câu chuyện ấy, thì tính mạng của tôi sẽ rất bấp bênh.
Tôi tự nhủ, cứ đứng nguyên ở vị trí này là thượng sách.
“Chính vì trong lòng Dương Quốc Trung có cái mầm ngờ vực An Lộc Sơn, thì ta mới gây cho nó lớn lên được.”
Tôi cảm thấy kẻ, hoặc là những kẻ, đang nghe lời nói ấy gật đầu.
“Việc ta làm chỉ là nuôi lớn cái đã có sẵn trong lòng Dương Quốc Trung mà thôi. Vì Dương Quốc Trung không ưa Ca Thư Hàn nên ta mới lợi dụng hắn. Cao Lực Sĩ chẳng qua cũng chỉ là một kẻ trong số đó mà thôi.”
Ô kìa, tên tôi vừa được nhắc đến. Hơn nữa, nếu xét theo mạch của câu chuyện, thì chủ nhân giọng nói khẳng định rằng mình đã thao túng Cao Lực Sĩ, tức là tôi.
“Chính vì muốn bảo vệ địa vị và quyền lực của mình nên hắn mới chắp mối cho Dương Ngọc Hoàn gặp Huyền Tông, đúng như mong đợi của ta…”
Nghe đến đó thì cuối cùng tôi đã nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy là ai.
Hoàng Hạc…
Trời ơi, kẻ đang nói ra tất cả những điều ấy là Hoàng Hạc.
Không thể lầm lẫn được.
Giọng nói ấy, cách nói ấy chính là của Hoàng Hạc.
Như vậy thì kẻ đang nghe Hoàng Hạc nói không thể là ai khác ngoài Bạch Long và Đan Long.
“An Lộc Sơn đã vượt qua ải Đồng Quan…”
Hoàng Hạc tiếp.
“Vậy là diệt vong.”
Giọng nói ấy thật đáng sợ.
“Vậy là vương triều nhà Đường sẽ diệt vong…”
Sao!?
Ngươi nói gì vậy, Hoàng Hạc?
Nhà Đường diệt vong?
Ngươi nói triều đại nhà Đường sẽ diệt vong?
Ngươi nói mình đã gây ra việc đó?
Chẳng thể tin ngươi có thể làm được việc đó!
Không, chẳng phải chính Hoàng Hạc đã nói hắn làm việc đó hay sao?
Chẳng phải hắn bảo hắn đã sắp đặt để An Lộc Sơn dấy loạn, rồi đẩy tướng quân Ca Thư Hàn vào sự bại vong hay sao?
Than ôi…
Và nguồn cơn của tất cả những chuyện này đều nằm ở việc Dương Ngọc Hoàn trở thành Quý phi.
Bởi Dương Quý phi được ngài Huyền Tông yêu mến nên bọn Hoàng Hạc mới có thể đóng vai đạo sĩ theo chân Quý phi mà luồn sâu vào cung đình.
Than ôi, hóa ra là vậy…
Ngài Triều Hành ạ.
Đích nhắm ngay từ ban đầu của bọn Hoàng Hạc chính là đây: sự diệt vong của vương triều nhà Đường.
Phải chăng đó là mục đích khiến hắn tiết lộ chuyện Dương Ngọc Hoàn với tôi, để xâm nhập được vào cung đình?
Nếu vậy thì khởi nguồn của mọi sự đều là do tôi đã tâu với hoàng đế về chuyện Dương Ngọc Hoàn. Nếu tôi không tâu chuyện Dương Ngọc Hoàn với ngài Huyền Tông, không chắp mối cho hai người gặp nhau ở Hoa Thanh Cung, thì giờ này Dương Quốc Trung cũng đâu phải là tể tướng. Nếu vậy thì cũng chẳng có sự hiềm khích giữa Dương Quốc Trung và An Lộc Sơn, Truờng An cũng chẳng rơi vào tình thế nguy khốn dường này.
Ôi, nhưng ngài Triều Hành ơi.
Ai mà biết được nếu lúc ấy làm như thế thì kết cục sẽ ra sao?
Nếu không phải thần thánh thì ai mà biết được nên làm gì lúc ấy là tốt nhất.
Chẳng hề ngoa khi nói rằng, phần lớn cuộc đời con người ta bị lấp đầy bởi những nuối tiếc.
Nhưng ngẫm ra, nếu tôi không chắp mối cho Dương Ngọc Hoàn với ngài Huyền Tông thì đã chẳng có những ngày tháng vui tựa như mơ ấy. Các nhạc công chơi đàn, ca hát, nhảy múa… Có ngài Huyền Tông, Dương quý phi, Lý Quy Niên, thi nhân Lý Bạch. Tôi phải lấy làm vui vì đã có những ngày tháng ấy trong đời mình.
Giờ đây tôi có thể nói ra được điều này, hẳn là vì tôi đã ở vào những giây phút cuối của cuộc đời mình.
Chứ lúc đứng nghe lỏm cuộc trò chuyện của Hoàng Hạc ở Trường Sinh Điện, trong tôi hoàn toàn chỉ có một cảm giác sững sờ, còn chỗ đâu cho những suy nghĩ về cuộc đời mình.
Hầu hết những chuyện xảy ra lần này đều nằm trong âm mưu của Hoàng Hạc… Cứ tạm chấp nhận điều đó, nhưng vì sao Hoàng Hạc phải làm như vậy?
Nếu vì oán hận, Hoàng Hạc đã có biết bao cơ hội để đoạt mạng ngài Huyền Tông. Giết ngài Huyền Tông rồi bỏ trốn là việc nằm trong tầm tay của Hoàng Hạc.
Hoàng Hạc đã luồn sâu vào trong cung đình.
Là một đạo sĩ, hơn nữa lại là sư phụ của Dương Ngọc Hoàn, hắn được phép đi tới hầu hết mọi nơi trong cung đình cùng Quý phi.
Nhưng…
Còn một chuyện nữa vẫn khiến tôi thắc mắc. Ấy là bản thân Dương Ngọc Hoàn biết đến đâu những âm mưu của Hoàng Hạc?
Tôi áp chặt tai hơn nữa vào bức tường đá, nhưng có lẽ đang đến lượt người đối thoại nói nên hồi lâu không thấy tiếng Hoàng Hạc.
Một lát sau…
“Đừng có làm vẻ mặt bất mãn như vậy!”
Tôi nghe thấy giọng Hoàng Hạc trách cứ Bạch Long hoặc Đan Long, hoặc có thể là cả hai.
“Con bé đó chẳng biết gì hết. Dương Ngọc Hoàn không biết gì hết nên mọi chuyện mới êm xuôi như vậy…” Hoàng Hạc nói.
Khục
Khục
Khục
Tiếng cười trầm đục của Hoàng Hạc vang lên một lúc lâu, rồi không thấy gì nữa.
Sau đó, dù áp thật sát tai vào bức tường đá và cố gắng lắng nghe, song tôi không còn thấy tiếng chuyện trò hay âm thanh nào khác.
Bọn Hoàng Hạc đã kết thúc cuộc nói chuyện, hoặc đã bỏ đi nơi khác.
Tôi quay về phòng mình, nhưng không sao ngủ được. Câu chuyện lọt vào tai vừa rồi không chịu rời khỏi tâm trí tôi.
Đáng lẽ tôi phải tâu ngay chuyện này với ngài Huyền Tông, nhưng tôi lại ở vào thế rất khó.
Tôi không có bằng chứng.
Nói ra, liệu ngài Huyền Tông có tin không? Nếu không phải trong hoàn cảnh này thì may ra ngài còn tin tôi.
Với một giọng nói loáng thoáng sau bức tường đá, làm sao ngươi biết chắc ai là chủ nhân của giọng nói? Mà trước khi bàn đến chuyện đó, ngươi có chắc là có thể nghe được tiếng nói chuyện qua bức tường đá hay không?
Sẽ không thể thuyết phục được ngài Huyền Tông.
Nó sẽ liên quan đến chuyện, ngài Huyền Tông tin lời tôi hay tin lời Hoàng Hạc. Nếu chỉ có tôi và Hoàng Hạc, ngài Huyền Tông đương nhiên sẽ tin tôi. Nhưng vấn đề là, giữa chúng tôi còn có Dương Ngọc Hoàn.
Nếu ngài Huyền Tông đứng về phía Hoàng Hạc thì sao… Thì tôi có thể sẽ bị coi là đã nói dối để hãm hại Hoàng Hạc. Đó là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Nếu không có Dương Ngọc Hoàn… Thì tôi thừa sức có thể bắt lấy bọn Hoàng Hạc, rồi chém đầu hoặc tống ngục.
Nhưng rủi thay, tôi lại phải đối mặt với chuyện này đúng vào lúc cần khẩn trương chạy khỏi Trường An. Nếu có ai đó cùng nghe được câu chuyện ấy với tôi, thì tôi đã ngay lập tức tấu lên với ngài Huyền Tông rồi. Khốn nỗi là tôi không thể làm được điều đó, thành thử cứ trằn trọc ở trên giường.
Tôi không nhớ mình đã trằn trọc trong bao lâu.
Rồi tôi thiếp đi, nhưng bỗng có tiếng gọi.
“Ngài Cao Lực Sĩ, ngài Cao Lực Sĩ…”
Tôi choàng tỉnh thì thấy một người đàn ông đang đứng bên cạnh giường mình.
“Ngài Cao Lực Sĩ…”
Người đàn ông đó đang nhìn xuống tôi và gọi.
“Tôi đây. Trần Huyền Lễ đây.”
❖ 13 ❖Nhờ ánh trăng ít ỏi chiếu vào từ cửa sổ, tôi cố gắng nhìn kỹ hơn thì đúng là Trần Huyền Lễ.
Trong một thoáng chốc, tôi đã nghĩ ông ta đến đây là để giết mình vì lý do nào đó. Cổ họng tôi chực phát ra tiếng thét, nhưng tôi đã kịp kìm lại trong ý nghĩ. Vì giọng nói của Trần Huyền Lễ rất điềm tĩnh, hơn nữa nếu muốn giết tôi, ông ta đã chẳng cần cất tiếng gọi mà cứ thế thọc kiếm vào ngực hoặc cổ họng tôi trong lúc ngủ là xong.
Tôi nhỏm dậy khỏi giường.
“Ngài Trần Huyền Lễ…”
Tôi đáp lại.
“Xin ngài Cao Lực Sĩ thứ lỗi vì hành động đường đột này của tôi.”
Trần Huyền Lễ thì thào nói.
Trần Huyền Lễ là Long Vũ tướng quân, người có thực quyền nhất trong các võ tướng hiện giờ ở Trường An sau khi tướng quân Ca Thư Hàn chết trận. Việc ngài Huyền Tông sớm rời khỏi Trường An đã được quyết định, khi ấy Trần Huyền Lễ sẽ là người hộ giá cho ngài Huyền Tông.
“Xung quanh còn có lính gác…”
“Lính gác đêm nay tất cả đều là bộ hạ của tôi. Tôi đã nói khéo để chúng lánh ra chỗ khác, vì vậy không có ai nghe được chuyện giữa chúng ta.”
Mặc dầu vậy nhưng giọng của Trần Huyền Lễ rất nhỏ, chứng tỏ đây là một chuyện khá hệ trọng.
“Chuyện này rất gấp, hơn nữa không thể để người khác biết được. Vì vậy tôi mới bất đắc dĩ phải thất lễ thế này.”
Trần Huyền Lễ tiếp tục nói bằng một giọng thì thào.
“Chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi.
“Chuyện đêm nay có can hệ tới tính mạng…”
Trần Huyền Lễ nói, đoạn nhẹ nhàng tuốt thanh kiếm đang đeo bên hông ra.
Tôi bất giác lùi người lại.
Hóa ra đúng là Trần Huyền Lễ đến để lấy mạng mình?
Nhưng không phải vậy.
Trần Huyền Lễ đổi tay cầm chuôi kiếm sang cầm lưỡi kiếm, rồi đưa chuôi kiếm về phía tôi.
Trong bóng tối, lưỡi kiếm lóe lên một tia sáng xanh.
“Thanh kiếm này…”
Trần Huyền Lễ nói.
“Thanh kiếm này?”
“Xin ngài hãy cầm lấy.”
“…”
“Sau đây tôi xin giãi bày với ngài một việc. Sau đó, xin ngài hãy ra quyết định. Nếu lời đề nghị của tôi trái ý ngài, thì ngài hãy đâm chết tôi bằng thanh kiếm này.”
“Ngài nói gì thế?”
“Tôi nói từ gan ruột mình.”
Giọng Trần Huyền Lễ tuy nhỏ, nhưng quả quyết.
Đến nước này thì lòng tôi cũng đã quyết.
Tôi sửa lại tư thế ngồi trên giường, nói: “Xin hãy nói đi, ngài Trần Huyền Lễ…”
Trần Huyền Lễ lấy hơi mấy lần rồi mới nói: “Tôi không thể ngăn cản được nữa.”
“Không thể ngăn cản được nữa?”
“Vâng.”
“Ngăn cản cái gì?”
“Bộ hạ của tôi. Và…” Trần Huyền Lễ hít một hơi sâu rồi nói tiếp, “… cả tôi nữa.”
Đến lúc ấy thì tôi hiểu điều Trần Huyền Lễ đang định làm. Tôi hiểu, nhưng tôi sợ nói ra miệng. Nếu nói ra miệng rồi thành hiện thực thì sao…
“Chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi lại Trần Huyền Lễ cái điều mà tôi đã thừa hiểu.
“Chắc chắn là ngài hiểu tôi.”
“Ngài định bắt tôi phải nói ra điều đó sao?”
Nghe vậy, Trần Huyền Lễ liền nói: “Diệt Dương Quốc Trung.”
“Trong một, hai hôm nữa chúng ta sẽ rời khỏi Trường An. Theo tôi có chừng hai trăm lính kỵ. Tôi dám chắc sẽ không để hắn thoát.”
Tôi cảm thấy ánh mắt võ biền của Trần Huyền Lễ đang nhìn mình như quyết không để lọt bất kỳ một biểu cảm nào dù nhỏ nhất trên mặt tôi.
“Ngài Long Vũ tướng quân…” Tôi chuyển sang gọi Trần Huyền Lễ như vậy. “Tôi hiểu điều ngài đang nói. Nhưng ngài nói với tôi điều ấy để làm gì?”
“…”
“Ngài muốn tôi góp sức vào việc mà ngài đang định làm?”
Nghe tôi hỏi, Trần Huyền Lễ khẽ lắc đầu.
“Không, không phải vậy.”
“Vậy thì vì sao?”
“Ngài Cao Lực Sĩ…” Trần Huyền Lễ nắm lấy mũi kiếm mà tôi đang cầm đằng chuôi, lặng lẽ đưa lên cao. “Ở một nghĩa nào đó, ngài là người gần gũi với Huyền Tông hoàng đế hơn Dương Quốc Trung. Có lẽ là chỉ sau Quý phi.”
“Đúng.” Tôi thẳng thắn thừa nhận.
“Hơn nữa, ngài là một người bình tĩnh, sắc sảo.”
“Bình tĩnh, sắc sảo?”
“Đó là một lời khen. Xin thứ lỗi cho tôi nếu nó làm ngài phật ý.”
“…”
“Ngài ở gần hoàng đế nên nhìn rõ mọi việc hơn ai hết. Bất cứ lúc nào ngài cũng biết rõ hơn ai hết chuyện gì đang xảy ra trong cung.”
“…”
“Và chắc chắn, ngài hiểu rõ hơn ai hết việc mà tôi đang định làm lần này.”
Đúng như lời Trần Huyền Lễ.
Tôi thừa hiểu tại sao Trần Huyền Lễ lại muốn diệt Dương Quốc Trung.
“Tôi không dám yêu cầu ngài góp sức. Nhưng khi chuyện xảy ra, tôi chỉ xin ngài Cao Lực Sĩ truyền đạt chân ý của bọn tôi tới hoàng đế…”
“Truyền đạt?”
“Việc lần này không phải Trần Huyền Lễ mưu phản hoàng đế. Bọn tôi nổi dậy chỉ là muốn diệt trừ Dương Quốc Trung.”
“Rồi sao nữa?”
“Khi chuyện xảy ra, mong ngài hãy truyền đạt điều ấy với ngài Huyền Tông. Việc này tuyệt đối không gây nguy hiểm gì tới ngài Huyền Tông. Sau khi diệt được Dương Quốc Trung rồi, bọn tôi sẽ nhanh chóng tập hợp lại và hộ giá ngài Huyền Tông tới đất Thục.”
“Nhưng…”
Tôi nói đến đó rồi nhìn sang Trần Huyền Lễ.
“Sao ạ?”
“Ngài định làm thế nào với Dương quý phi?”
“…”
“Người đàn bà ấy vô tội.”
“Tội của người đàn bà ấy là được hoàng đế yêu thương. Không phải tội do bà ta gây ra. Nhưng…”
“…”
“Ngài Cao Lực Sĩ, nếu để Dương quý phi sống sót, ngài nghĩ rằng kế hoạch của bọn tôi sẽ êm xuôi?”
Tôi không thể phản bác. Vì tôi hiểu rõ hàm ý trong câu nói của Trần Huyền Lễ.
“Sau khi giết chết Dương Quốc Trung, nếu em gái hắn là Dương quý phi vẫn hầu hạ bên hoàng đế thì ngài nghĩ bọn tôi có thể yên tâm được chăng?”
“Biết đâu một ngày nào đó, Quý phi sẽ tâu lên hoàng đế rằng bọn tôi là kẻ thù của anh trai mình, và giết hại bọn tôi. Đã biết điều đó mà lại để Dương quý phi sống sót thì…”
Trần Huyền Lễ không nói tiếp.
Nhưng đúng như lời Trần Huyền Lễ, giết chết Dương Quốc Trung rồi mà vẫn để Dương quý phi sống sót, thì chẳng biết khi nào bọn họ cũng sẽ bị giết.
“Ngài là một người sáng suốt. Là một người thấu suốt mọi việc. Chắc chắn ngài hiểu điều tôi muốn nói hơn cả bản thân tôi.”
Trần Huyền Lễ nói rồi đưa mũi kiếm cao hơn nữa, ấn vào yết hầu mình.
“Xin ngài hãy quyết định!”
Ông ta khẽ nói.
“Ngay tại đây, lúc này…”
Đôi mắt Trần Huyền Lễ đang nhìn tôi.
“Nếu ngài vẫn còn đôi chút phân vân, hoặc muốn trì hoãn quyết định, thì xin hãy thọc mũi kiếm này vào cổ tôi.”
Bàn tay cầm kiếm của tôi run lên.
Quyết định của tôi lúc này có can hệ tới tính mạng của Dương Quốc Trung và Quý phi.
Mồ hôi vã ra trên trán tôi.
Nếu…
Nếu tôi chưa từng nghe câu chuyện của Hoàng Hạc ít giờ trước, có lẽ tôi đã thọc thanh kiếm này vào cổ họng Trần Huyền Lễ. Nhưng tôi đã nghe thấy nó, và giờ đây tôi đang giấu kín nó với ngài Huyền Tông.
Tôi mấy lần định mở miệng rồi lại câm nín, câm nín rồi lại định mở miệng.
Thế rồi…
Cuối cùng tôi cũng thốt được ra.
“Tôi hiểu…” Tôi gật đầu. “… điều ngài định làm. Tôi sẽ giữ kín chuyện này trong lòng cho đến hôm đó.”
Nói xong, tôi hạ mũi kiếm xuống.
❖ 14 ❖Ngài Triều Hành.
Chuyện sau đó thì như ngài đã biết.
Chúng ta rời Trường An vào ngày mười ba, rồi chuyện xảy ra ở Mã Ngôi Dịch.
Nhân lúc Dương Quốc Trung trò chuyện với đoàn sứ giả của Thổ Phồn tình cờ ngang qua, Trần Huyền Lễ đã quyết định ra tay, giết chết Dương Quốc Trung, sau đó ép hoàng đế giết chết Quý phi.
Đó là chân tướng của sự việc.
Và người đã nhổ hờ cây kim mà Hoàng Hạc căm vào sau gáy Quý phi chính là tôi.
Tôi tưởng rằng làm như vậy thì sẽ khiến Quý phi cứ thế mà chết đi, nhưng nó chỉ đủ làm yếu hiệu quả của cây kim mà thôi, chuyện này thì ngài cũng biết rồi đấy.
Nhưng vì sao tôi lại làm một việc đáng sợ đến vậy?
Bây giờ nghĩ lại, nếu hôm ấy câu chuyện của Hoàng Hạc không lọt vào tai tôi thì liệu tôi có làm điều đó hay không?
Tôi đã bị Hoàng Hạc lừa… Tôi không thể phủ nhận rằng chính cảm giác căm phẫn ấy là động cơ khiến tôi rút kim.
Nếu vì tôi mắc mưu Hoàng Hạc mà giới thiệu Dương Ngọc Hoàn với ngài Huyền Tông để rồi khiến Trường An rơi vào cơn biến loạn như ngày hôm nay thì có nghĩa là gì?
Tôi đã bị lừa…
Có lẽ cảm giác tức tối ấy đã dẫn tôi tới hành động kia.
Nói thêm nữa, tôi không tin vào lòng dạ con người.
Hồi ấy, chúng ta đã chuẩn bị sẵn để ngài Triều Hành đưa Quý phi sang Oa quốc. Ngài Huyền Tông cũng đã có ý định đó thật. Nhưng tôi là kẻ ở lâu bên ngài Huyền Tông nên tôi biết rõ bụng dạ ngài.
Nếu biết rằng, khi mấy năm sau đào Quý phi lên khỏi chỗ ấy, mà Quý phi vẫn vô sự như xưa, thì chắc chắn ngài Huyền Tông sẽ đổi ý.
Đến lúc ấy hẳn ngài sẽ nói: ta không muốn để Quý phi sang Oa quốc.
Nếu việc ấy xảy ra, ngài Huyền Tông chắc chắn sẽ bắt Trần Huyền Lễ đem đi chặt đầu. Thế rồi, chuyện của tôi sẽ bị chính miệng Trần Huyền Lễ khai ra. Việc tôi biết trước cuộc binh biến của Trần Huyền Lễ mà không báo với ngài Huyền Tông cũng sẽ bị phơi bày.
Động cơ khiến tôi làm lỏng cây kim ở sau gáy Quý phi một phần cũng vì suy nghĩ ấy.
Tôi xin thú nhận điều này: để Quý phi chết đi thì sẽ có lợi cho tôi hơn.
Lời thú nhận này hẳn sẽ khiến ngài Triều Hành ngạc nhiên. Nhưng đây là bản tâm không chút dối trá của tôi, mà không, nói đúng hơn thì lúc này tôi mới nghĩ rằng đó là bản tâm của mình.
Lòng ghen tuông đối với Quý phi và ngài Huyền Tông.
Lòng oán hận vì bị Hoàng Hạc lừa phỉnh.
Lòng thương thân.
Tất cả những thứ ấy đã khiến tôi hành động như vậy.
Nhưng đó là chuyện sau này nghĩ lại, chứ có lẽ lúc ấy tôi còn chưa hiểu bản tâm mình ở đâu.
Than ôi…
Dẫu nói là vậy, nhưng lòng người mới thật lạ lùng làm sao.
Tôi yêu mến cả ngài Huyền Tông lẫn Quý phi.
Ôi, cái vẻ đáng yêu ấy của Quý phi.
Chẳng có ai trên đời này lại vị kỷ đến thế, nhưng càng vị kỷ lại càng đáng yêu mới lạ. Có lẽ ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Quý phi, tôi đã vĩnh viễn yêu Quý phi mất rồi. Tôi không còn là đàn ông nữa, nhưng có lẽ tôi mãi yêu người đàn bà ấy thông qua ngài Huyền Tông.
Nhưng đến lúc này thì tôi chẳng còn biết bản tâm mình nằm ở đâu nữa. Bản tâm của con người chắc chắn không chỉ có một, trong mỗi hoàn cảnh người ta lại mang một bản tâm khác. Lúc này là bản tâm này, nhưng vào một lúc khác bản tâm sẽ thay đổi…
Nói xa hơn nữa thì con người ta có thể cùng một lúc mang hai, ba hoặc rất nhiều bản tâm, hoặc là nội tâm mâu thuẫn.
Ôi, lòng người mới thật lạ lùng làm sao.
Nhưng bản tâm của tôi nằm ở đâu mặc lòng, việc tôi rút cây kim ở sau gáy Quý phi là một thực tế rành rành.
À, phải rồi, tôi còn chưa kể đến việc của ngài Bất Không.
Tôi đã định viết về việc bằng cách nào mà ngài Bất Không dính dáng đến chuyện này.
Nhưng trong lúc kể lể dài dòng thì tôi đã kiệt sức, không cầm nổi bút nữa rồi. Chuyện về ngài Bất Không, nếu tôi còn sống và thức dậy vào ngày mai, xin sẽ kể tiếp cho ngài nghe.
❖ 15 ❖Ngài Triều Hành.
Tôi lại có một việc mới phải báo cho ngài biết.
Tôi biết mạng sống của mình chắc chẳng giữ nổi một, hai hôm nữa. Tất nhiên điều tôi muốn báo với ngài không phải là về mạng sống của tôi, mà về một sự việc xảy ra đêm qua.
Tôi đang nằm trên giường bệnh trong một quán trọ ở Lang Châu, cách Trường An hàng trăm dặm, để viết thư cho ngài.
Tôi bị đổ bệnh ở đất này cũng bởi nghe được tin ngài Huyền Tông đã mất từ một kẻ phải đi lưu đày từ Trường An.
Tôi những muốn gặp lại ngài Huyền Tông biết nhường nào. Giờ đây không còn gặp được nữa, mong muốn ấy lại càng cồn cào hơn.
Nếu có thể được, tôi những muốn chính miệng mình nói ra hết với ngài Huyền Tông những gì viết trong bức thư này. Mặc cho có thể bị ngài Huyền Tông căm ghét hoặc giết chết, tôi vẫn muốn được làm điều ấy.
Ngài Triều Hành…
Một khi đã viết ra câu chuyện về ngài Bất Không trong thư này thì có nghĩa là tôi chẳng còn giấu ngài điều gì hết.
Tôi sẽ phải kể thật nhanh trước khi ngọn đèn sự sống của tôi tắt mất.
Chuyện xảy ra đêm qua.
Tôi đang chong đèn, vừa dụi đôi mắt không còn trông thấy rõ vừa viết thư. Nhân thấy có cơn gió thoảng, tôi bèn mở cửa sổ, để cho hơi đêm nhè nhẹ ùa vào.
Trăng kiến tị (tháng Tư âm lịch) đã thành hình bán nguyệt, Lang Châu nằm về phía Nam Trường An nên mùa này có thể mở cửa sổ mà không còn thấy lạnh. Một vài con côn trùng lao vào phòng, bay quanh ngọn đèn khiến cho một kẻ đã chấp nhận cái chết như tôi không khỏi thấy ngậm ngùi.
Đột nhiên…
Ngọn đèn bỗng chao động như khi luồng gió bị thay đổi, khiến cái bóng tay tôi trên mặt giấy cũng lung lay.
Hình như có cái gì đó vừa chặn mất luồng gió ngoài cửa sổ.
Tôi ngẩng mặt lên, nhìn ra cửa sổ và không khỏi kinh ngạc.
Bên ngoài ô cửa tròn là khuôn mặt của một người. Khuôn mặt ấy vừa cười vừa nhìn tôi. Đó là khuôn mặt của kẻ bị lưu đày già cả đã báo cho tôi biết về cái chết của ngài Huyền Tông.
Lúc tôi định cất tiếng hỏi thì kẻ đó đưa tay lên vuốt mặt. Dung mạo của ông ta liền biến đổi. Khuôn mặt của ông già ấy biến thành khuôn mặt của một ông già khác. Một khuôn mặt mà tôi từng biết rõ trước đây.
Cái cổ gầy nhẳng như cổ chim.
Cái đầu hói nhẵn thín.
Mớ tóc rối hai bên mai.
Khuôn mặt ấy được soi sáng bởi ánh đèn, đang nhìn chòng chọc vào tôi từ bên ngoài cửa sổ và cười.
Đó là Hoàng Hạc.
Năm năm trước…
Sau khi Quý phi, Bạch Long và Đan Long đột nhiên biến mất khỏi Hoa Thanh Cung, tới lượt Hoàng Hạc cũng biến mất, thì nay khuôn mặt ấy đang nhìn tôi và cười ở ngoài kia.
“Hoàng Hạc…”
Tôi buột miệng lẩm bẩm cái tên đó.
“Ra là vậy. Ra là vậy ư, ngài Cao Lực Sĩ. Hóa ra đêm đó ông đã nghe được câu chuyện của ta…”
Hoàng Hạc vừa cất giọng cười trầm vừa nói.
Tuy đang cười, nhưng gương mặt ấy nom thật hom hem, vẻ ngạo mạn trước kia đã biến mất. Chỉ còn lại một nét buồn bã khó tả.
“Và kẻ rút cây kim ấy cũng chính là ngài Cao Lực Sĩ…”
“Sao ngươi biết?”
“Ta đọc thư của ông.”
“Ngươi đã đọc?”
“Đêm qua ta đã lẻn vào đọc bức thư sau khi ông ngủ…”
“Ngươi thật là…” Tôi kêu lên.
“Sau khi báo cho ông về cái chết của Huyền Tông, đêm đó ta đã lẻn vào đây định bóp cổ ông cho đến chết…”
“…”
“Nhưng thấy rằng chẳng cần đến tay ta thì ông cũng sắp chết đến nơi rồi.”
“Ngươi nói đúng. Mạng ta chẳng còn được bao lâu nữa.”
“Rồi ta chợt nhận ra ông đang viết cái gì đó rất thú vị, nên hằng đêm ta đều lẻn vào đọc khi ông đã ngủ.”
“Vậy là ngươi đã đọc hết…”
“Phải, ta đã đọc hết.” Hoàng Hạc nói.
Nghe đến đó, bỗng có một ý nghĩ nảy ra trong óc tôi.
“Không có lẽ nào…” Tôi quát lớn. “Không có lẽ nào ngươi đã giết chết ngài Huyền Tông?”
Thế rồi người Hoàng Hạc bắt đầu giật giật như bị động kinh.
Hức
Hức
Hức
Hức… hức… hức…
Hoàng Hạc đang cuời như co giật, trong lúc lệ tràn trên khuôn mặt.
Hoàng Hạc đang vừa cười vừa khóc.
❖ 16 ❖“Ngớ ngẩn…”
Hoàng Hạc cười trong nước mắt, nói.
“Thật ngớ ngẩn…”
Hoàng Hạc đảo mắt về phía bầu trời xa xăm, lẩm bẩm như tự nói với chính mình.
“Tại sao ta cần phải giết ông ấy?”
“…”
“Nếu muốn giết, ta giết ông ấy lúc nào mà chẳng được. Ông biết rõ điều đó còn gì…”
Hoàng Hạc nói đúng.
Quả đúng là Hoàng Hạc đã chui sâu vào cung đình, không ít lần hầu hạ ngay bên cạnh ngài Huyền Tông. Nếu chỉ cần giết chết ngài Huyền Tông không kể mạng mình, thì với một kẻ thường xuyên ở bên hoàng đế, hắn đã có biết bao cơ hội.
Vấn đề là, sau khi đoạt mạng ngài Huyền Tông rồi, làm thế nào để vẫn có thể sống sót mà thoát thân. Nhưng một người như Hoàng Hạc thì hoàn toàn có thể hạ độc hoặc dùng phép yêu ma, để không ai biết kẻ nào đã giết chết ngài Huyền Tông.
“Hãy nghe này, đó là do ông ấy tự diệt mà thôi.”
“Tự diệt?”
“Cũng đồng nghĩa với việc bị giết bởi Túc Tông, con trai mình…”
“Ngươi nói sao?”
“Ông hiểu rõ mà. Chẳng phải Túc Tông đã rất lạnh nhạt với Huyền Tông hay sao? Kẻ tách lìa ông và Huyền Tông còn ai khác ngoài Túc Tông. Trước khi rời Trường An, chẳng phải ông đã tìm mọi cách để gặp Huyền Tông đúng không…” Hoàng Hạc nói.
Câu nói ấy như một cú đánh bất ngờ.
Đúng thế.
Ôi, đúng thế.
Tôi đã mong được gặp ngài Huyền Tông xiết bao.
Khi ấy, nếu có ai ngăn được việc tôi phải đi Kiểm Trung, thì người ấy chỉ có thể là ngài Huyền Tông. Hoặc dù không thể ngăn được việc bị đày đi Kiểm Trung, thì ít ra tôi cũng muốn được nhìn mặt ngài Huyền Tông trước khi lên đường.
Nhưng rốt cuộc tôi đã không thực hiện được điều đó.
“Ông ấy không chết dưới tay An Lộc Sơn, mà chết dưới tay Túc Tông, con trai mình…”
“Ôi…”
“Ông nghĩ rằng ta lại đi làm một việc vô nghĩa là giết chết kẻ dẫu cứ bỏ mặc đấy cũng sẽ tự diệt hay sao?” Hoàng Hạc nói như đang tự cười nhạo mình với một vẻ bất lực.
“Vốn dĩ là do tên Lý Phụ Quốc ấy…”
“Đúng thế. Ta cũng không ngờ là Lý Phụ Quốc lại làm tới mức đó.”
Khi bọn Hoàng Hạc đã chui sâu vào nội bộ triều đình rồi thì Lý Phụ Quốc vẫn còn là một kẻ vô danh.
Vào thời Thiên Bảo, có Vương Hồng là nhàn cứu sứ* nhận thấy Lý Phụ Quốc có tài chăn nuôi súc vật, mới tiến cử vào làm thuộc quan cho Đông cung, từ bấy bắt đầu thăng tiến.
(*) Chức quan phụ trách việc chăn nuôi các loại bò ngựa làm sức kéo, cùng một số các loài vật khác trong cung.
Lý Phụ Quốc sau đó cũng được ngài Huyền Tông biết đến và yêu mến.
“Tên Lý Phụ Quốc ấy lúc nào cũng kè kè với thái tử.”
“Đúng thế.” Tôi đáp.
Lý Phụ Quốc thân thiết với thái tử, nên đã thao túng mối quan hệ này. Vì loạn An Sử và việc của Dương Quốc Trung mà tôi đã bỏ qua mất Lý Phụ Quốc.
Trong lúc chúng ta còn đang đau đầu về những chuyện như thế thì Lý Phụ Quốc đã bắt đầu âm mưu thâu tóm quyền lực vào tay mình.
Sau sự kiện ở Mã Ngôi Dịch, thái tử đã chia tay với ngài Huyền Tông khi ấy đang muốn lánh về đất Thục, cùng quần thần tiến về Linh Vũ ở phía Bắc. Đằng sau việc này cũng có mưu đồ của Lý Phụ Quốc.
Ngài Huyền Tông và tôi đi về Thục ở phía Nam, còn thái tử và Lý Phụ Quốc đi về Linh Vũ ở phía Bắc.
Việc thái tử lên ngôi thiên tử ngay khi tới Linh Vũ, khỏi phải nói, cũng là do ảnh hưởng mạnh của Lý Phụ Quốc.
Thái tử lên ngôi hoàng đế, ngài Huyền Tông trở thành thượng hoàng, và thế là chẳng còn việc gì cho tôi nữa. Nhờ thái tử lên ngôi thiên tử và lấy hiệu là Túc Tông mà Lý Phụ Quốc có được địa vị như ngày hôm nay.
Kẻ khiến tôi và ngài Huyền Tông chia lìa chính là Lý Phụ Quốc. Vì được ngài Huyền Tông hậu thuẫn đằng sau nên mới có tôi, và ngược lại, nói ra thì có vẻ ngông nghênh, nhưng cũng nhờ có tôi thì mới có ngài Huyền Tông.
Nếu ngài Huyền Tông và tôi phải rời xa nhau, thì tôi chẳng còn là Cao Lực Sĩ nữa, mà ngài Huyền Tông cũng chẳng còn là ngài Huyền Tông nữa.
“Ngay đến ta cũng chẳng thể đoán trước được tên Lý Phụ Quốc ấy…”
Hoàng Hạc lẩm bẩm.
Nụ cười đã không còn trên khuôn mặt ấy nữa.
“Tưởng là thao túng được người khác, ai dè chính mình lại bị thao túng.”
“Bị thao túng?”
“Phải.”
“Bị ai thao túng?”
“Chẳng là một ai cụ thể cả. Ta tưởng đã thao túng được ông, nhưng lại bị ông thao túng, tưởng thao túng được Hưyền Tông, nhưng lại bị Huyền Tông thao túng, tưởng thao túng được Bạch Long, nhưng lại bị Bạch Long thao túng, tưởng thao túng được Đan Long, nhưng lại bị Đan Long thao túng…”
“…”
“Rốt cuộc, ta đã bị thao túng bởi chính mình…”
“Chẳng phải ngươi đang ở cùng bọn họ sao?” Tôi hỏi.
“Không.” Hoàng Hạc lắc đầu. “Ta không ở cùng bọn họ. Bọn họ…”
“Làm sao?”
“Ba người bọn họ đã chạy trốn khỏi ta.”
Ba người bọn họ tức là Qưý phi, Bạch Long và Đan Long.
“Chạy trốn?”
“Ta đã bị bọn họ phản bội.”
“Bị phản bội?”
“Đúng thế.”
“Đã có chuyện gì xảy ra?”
Nghe câu hỏi của tôi, Hoàng Hạc mở miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi, rồi vặn vẹo người một cách khổ sở.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa hắn và ba người kia?
Và rốt cuộc, gã Hoàng Hạc này gây ra những chuyện như thế nhằm mục