Chương XXXII Cao Lực Sĩ
1
Thư Cao Lực Sĩ gửi Triều Hành:
Triều Hành, ngài có khỏe không? Cao Lực Sĩ tôi năm nay đã bảy mươi chín tuổi, cùng vận rồi.
Tôi đang ở Lang Châu khi viết bức thư này.
Trên đường từ Kiểm Trung về Trường An, đến đất này thì ngã bệnh, giờ đây tôi hầu như không nhúc nhích nổi. Khớp xương khắp mình rức buốt, đầu cũng đau như búa bổ. Tim đập loạn nhịp, mỗi lần khò khè miệng lại thở ra toàn hơi nóng.
Từ ngày Túc Tông lên ngôi hoàng đế, ngài Huyền Tông lui về làm thượng hoàng, mọi chuyện không như ý muốn, lại bị Lý Phụ Quốc là kẻ thân tín của Túc Tông hoàng đế mưu hại khiến tôi bị đày đến Kiểm Trung một năm rưỡi trước. Tôi biết những việc mình từng làm với kẻ khác cuối cùng cũng giáng xuống đầu tôi, nên đành cam phận mà chết ở đây thôi, nhưng ngày nào ở đất này tôi cũng nhớ về những ngày ở kinh đô.
Những ngày ở bên cạnh Huyền Tông hoàng đế…
Chúng ta cùng nhau lánh về đất Thục vì loạn An Sử là khi nào nhỉ?
À phải rồi, đó là năm Thiên Bảo thứ mười lăm, tức là mới có sáu năm trước thôi, vậy mà tưởng như đã xa xôi đến thế. Khi ấy, ở Mã Ngôi Dịch đã xảy ra một cuộc nổi loạn làm thay đổi số phận của chúng ta, nhưng ngẫm lại, với bản thân tôi lúc này, nó chỉ còn như một kỷ niệm đáng nhớ.
Ngài Triều Hành.
Giờ đây ngoài ngài ra, tôi chẳng còn ai để mà chia sẻ những dòng này, thành thử tôi mới ngồi đây để viết thư cho ngài.
Nếu được, vào giây phút cuối đời, tôi những muốn ngồi trước mặt ngài, chậm rãi kể cho ngài nghe những chuyện lẩm cẩm của một người già sắp chết, nhưng một kẻ đang mang bệnh như tôi thì không thể làm được điều ấy nữa.
Chao ôi!
Đã bao năm tháng đằng đẵng trôi qua. Tôi đã trải qua bao năm tháng ấy cùng ngài Huyền Tông.
Đây là lần đầu tiên tôi không được gặp ngài Huyền Tông trong suốt hơn một năm rưỡi. Mỗi ngày qua, mỗi đêm qua, tôi đã sống và nhớ về ngài Huyền Tông xiết bao mà kể.
Nhớ lại thì tôi là kẻ đầu tiên đem chuyện Quý phi kể với ngài Huyền Tông. Và kẻ cuối cùng kết liễu Quý phi… Chao ôi! Giờ đây nghĩ lại thì đó có lẽ là sự ghen tuông của tôi. Hẳn là tôi đã ghen với Quý phi.
Ngài Huyền Tông cũng, than ôi, đã không còn trên trần thế nữa rồi.
Tôi biết về cái chết của ngài Huyền Tông chỉ mới ba hôm trước. Tôi nghe được tin ấy qua những kẻ bị lưu đày từ Trường An. Khi nghe tin, tôi đã mất toàn bộ sức lực và đổ sụp xuống.
Những lúc thắp đèn, ngồi trước thư án để viết như thế này vào ban đêm, tôi cũng phải gắng gượng hết sức. Tôi không biết mình có thể hoàn thành được bức thư này hay không, nhưng tôi sẽ tiếp tục viết cho đến khi nào còn hơi sức.
Tôi và ngài Huyền Tông gặp nhau lúc chúng tôi mới có mười mấy tuổi.
Cả ngài Huyền Tông lẫn tôi đều đang tràn trề sức sống, trẻ trung vào cái thuở còn chưa biết ngài Huyền Tông có trở thành hoàng đế hay không.
Có lẽ chẳng đôi trai gái nào có được mối liên hệ tinh thần sâu sắc như giữa tôi và ngài Huyền Tông, ở một nghĩa nào đó, thậm chí nó còn sâu sắc hơn cả giữa Quý phi và ngài Huyền Tông.
Hẳn là ngài cũng biết rõ điều này.
❖ 2 ❖Ngài Huyền Tông lên ngôi hoàng đế khi tôi hai mươi chín tuổi.
Tháng Bảy năm Thái Cực nguyên niên, Duệ Tông hoàng đế quyết định nhường ngôi cho ngài Lý Long Cơ, còn mình thì tự xưng là thái thượng hoàng đế và lui về ở ẩn. Vậy là niên hiệu được đổi từ Thái Cực sang Diên Hòa, tháng Tám, ngài Lý Long Cơ trở thành tân hoàng đế Huyền Tông.
Khi ấy, ngài hai mươi tám tuổi.
Mặc dù lên làm hoàng đế, song ngài Huyền Tông không một phút lơ là. Bởi Thái Bình công chúa và tể tướng Đậu Hoài Trinh vẫn còn đang ngồi trên chiếc ghế quyền lực. Quả thật, một năm sau đó, vào năm Tiên Thiên thứ hai (năm 713), bè lũ Thái Bình công chúa đã cùng đám thân tín bàn mưu tạo phản. Bọn chúng định giết ngài Huyền Tông ở trong cung vào ngày mồng bốn tháng Bảy. Nhưng ngài Huyền Tông và bọn quần thần chúng tôi đã đón lõng chờ sẵn. Chúng tôi đã nắm được toàn bộ âm mưu này, nên mới tương kế tựu kế, đem theo hơn ba trăm binh tướng dưới quyền xông vào cung điện trước khi bọn chúng khởi sự một ngày, tức vào mồng ba tháng Bảy, bắt tất cả những kẻ đã tham gia cuộc nghị bàn mưu phản của Thái Bình công chúa mà chém đi.
Thái Bình công chúa kịp thoát ra ngoài, ẩn mình trong một ngôi chùa, nhưng rốt cũng bị chúng tôi bắt được và ban cho cái chết.
Thòi đại trị vì của tân hoàng đế Huyền Tông mới thực sự bắt đầu kể từ sau sự kiện này.
Các chuyện về sau thì như ngài đã biết. Ngài tới Trường An chỉ bốn năm sau đó, nên ngài Huyền Tông trị nước ra sao ngài đều đã trông thấy cả.
Tuy nhiên, vẫn có một vài sự việc mà ngài chưa biết.
Nên đêm nay tôi mới thắp nến, cầm bút để kể cho ngài nghe.
❖ 3 ❖Võ huệ phi mất vào tháng Mười hai năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm (năm 737), khi ấy ngài Huyền Tông năm mươi ba tuổi. Ngài Huyền Tông từng yêu thương Võ huệ phi thế nào là điều mà chắc hẳn ngài cũng biết. Nỗi đau buồn của ngài Huyền Tông không phải chuyện ngày một ngày hai, mặc dù hậu cung chẳng thiếu gì người đẹp, song không ai xoa dịu được nỗi đau buồn ấy.
“Bất cứ loại đàn bà nào cũng được.”
Một lần nọ ngài Huyền Tông bảo tôi như vậy.
“Các ngươi có kiếm được người đàn bà nào lấp đầy khoảng trống trong lòng ta không?”
Ngài Huyền Tông thật lòng chăng? Dù thật lòng, nhưng hẳn là khi ấy ngài cũng có đôi chút bỡn cợt.
Cả tôi và ngài Huyền Tông đều hiểu rõ, nỗi đau nào rồi cũng lành khi thời gian trôi qua, nên dù là thật lòng, nhưng nếu mà ngay từ đầu đã biết là chuyện sẽ xảy ra như thế, thì chắc chắn ngài Huyền Tông đã chẳng nói ra điều ấy.
“Nếu có một người đàn bà như vậy, thì ta sẵn sàng lấy cho bằng được, dẫu cho đó là vợ của kẻ khác. Ai trong số các ngươi có thể đưa đến trước mặt ta một người như thế? Phần thưởng sẽ tùy ý các ngươi…”
Quần thần có mặt nghe được câu nói ấy liền hăm hở bắt tay đi tìm một người con gái ngõ hầu có thể làm vui lòng hoàng đế.
Mỗi ngày có biết bao cô gái được tâu lên, hoặc được đưa đến yết kiến, vài người trong số đó được ngài Huyền Tông gia ơn mưa móc.
Việc đến nước này khiến tôi cũng không khỏi bất an.
Chẳng may trong số các cô gái do kẻ khác dâng lên có người lọt vào mắt xanh hoàng đế, rồi có con cùng ngài thì sao…
Khi ấy, kẻ dâng lên sẽ nhờ sự sủng ái của hoàng thượng mà hiển đạt, biết đâu lại chẳng nảy ra ý định đẩy tôi ra xa khỏi ngài Huyền Tông.
Một cơ hội lớn đang bày ra trước mắt những kẻ khác trên con đường công danh. Nếu phản đối việc này, tôi sẽ làm hoàng đế phật lòng. Vì vậy, phải là Cao Lực Sĩ này tìm được và dâng lên trước mặt hoàng đế.
Thế là tôi cũng bắt đầu bằng mọi cách tìm kiếm những người con gái đẹp trong cả nước.
… Dẫu cho đó là vợ của kẻ khác.
Giờ đây ngẫm lại, hóa ra một lời nói ấy lại là khởi đầu cho mọi chuyện về sau. Nếu không có một lời nói ấy thì bây giờ tôi đã không phải thắp nến mà ngồi viết bức thư này cho ngài ở đây.
Nhưng ngược lại, cũng chính nhờ lời nói ấy mà tôi đã được dự phần vào câu chuyện bí mật của triều đại nhà Đường, trải qua cuộc đời thăng trầm này, nên chẳng biết nói sao cho phải.
Nghĩ lại chuyện cũ, rồi tiếc nuối, rồi nghiến răng, rằng ước thế này, rằng giá thế kia, âu cũng là lẽ thường của con người. Trong quãng đời mình, đã nhiều lần tôi suy nghĩ như thế.
Giá như ngài Huyền Tông không nói ra điều ấy…
Giá như hắn không xuất hiện trước mặt tôi…
Giá như ngài Huyền Tông không đắm đuối người đàn bà ấy đến vậy…
Giá như, giá như, giá như…
Chẳng biết đã bao nhiêu lần những chữ “giá như” đó âm thầm hiện lên trong đầu tôi?
Nhưng không thể đặt cái thời khắc giá như ấy với cái thời khắc tôi đang sống và viết bức thư này lên bàn cân mà so sánh.
Vì thời khắc đã qua không thể lấy lại được.
Hắn xuất hiện trước mặt tôi, nói ra những lời đáng nguyền rủa ấy là vào thời điểm đã qua giữa tháng Năm của năm Khai Nguyên thứ hai mươi sáu.
Tôi đang đứng một mình trong vườn nhà và suy nghĩ. Suy nghĩ của tôi tất nhiên là về người đàn bà mà ngài Huyền Tông lệnh cho quần thần tìm kiếm. Đã có bao nhiêu người được dẫn tới ra mắt ngài Huyền Tông, nhưng chưa kẻ nào lọt vào mắt xanh của ngài.
“Than ôi, chẳng lẽ trên đời này chẳng có người đàn bà nào hơn được Võ huệ phi sao?”
Tôi đã nhiều lần chứng kiến cảnh hoàng đế than thở như vậy.
Là kẻ hầu cận bên hoàng đế, nên tôi rất hiểu tâm tư của người. Tôi biết không phải người đàn bà nào cũng có thể an ủi được hoàng đế lúc này.
Dù Võ huệ phi còn sống thì cũng đến lúc ngài Huyền Tông đem lòng yêu mến người con gái trẻ khác mà thôi, song le Võ huệ phi không còn ở trên cõi đời này nữa. Bà chỉ còn sống trong lòng ngài Huyền Tông. Vậy thì liệu có người con gái bằng da bằng thịt nào thắng nổi một người như thế?
Dẫu có cô gái nào được ngài yêu đến, thì cũng chỉ dừng lại ở chuyện phòng the mà thôi. Mây mưa xong thì lòng ngài Huyền Tông cũng rời bỏ luôn người con gái ấy.
Hơn nữa…
Các cô gái được đưa đến trước mặt ngài Huyền Tông, cô nào cũng na ná Võ huệ phi. Đôi khi có những cô giống Võ huệ phi như tạc, nhưng dù giống thế nào thì cô gái ấy cũng không phải Võ huệ phi.
Dù giống không chỉ bởi khuôn mặt, mà kể cả giọng nói, cử chỉ, hơi thở, ánh mắt thì cũng không phải Võ huệ phi. Càng giống lại càng làm nổi lên cái khác biệt. Càng giống lại càng không hay.
Tôi hiểu rõ điều này, nhưng một người như thế nào thì được? Chưa thể trả lời câu hỏi ấy nên tôi chỉ biết khoanh tay đứng nhìn?
Giống cũng hỏng.
Không giống cũng hỏng.
Tôi thật sự rối bời.
Cho đến lúc ấy, tôi chưa từng dẫn một cô gái nào đến trước ngài Huyền Tông. Tôi có nhờ người đi tìm, nhưng khi xem mặt thì đều không nghĩ rằng các cô ấy sẽ vừa ý ngài Huyền Tông. Tôi không thể đem họ đến gặp ngài Huyền Tông khi đã biết trước điều này.
Trong khi mình chưa tìm thấy, mà lại có kẻ khác kiếm được người con gái hợp ý ngài Huyền Tông thì sao? Nỗi bất an ấy cứ cuộn lên trong lòng tôi.
Đêm hôm đó.
Trăng đương độ tròn nhất, chiếu xuống những bông mẫu đơn đương độ thịnh khai, đó là một đêm rất đẹp.
Năm ấy, chưa bao giờ mẫu đơn trong vườn nở nhiều đến thế, mà lại sớm hơn hẳn mọi nhà khác ở Trường An.
Bỗng đâu…
“Ngài Cao Lực Sĩ…”
Có giọng ai gọi tôi từ đâu đó.
Nhưng giọng nói nhỏ quá, khẽ quá, nên nếu không nghe thấy thêm một lần nữa thì tôi đã tưởng là mình bị ù tai.
Tôi vừa chẹp miệng xong thì giọng nói ấy lại vẳng đến: “Ngài Cao Lực Sĩ…”
Lần này nó đã rõ ràng hơn và ở rất gần.
“Ở đây, ở đây…”
Giọng nói ấy gọi tôi.
“Ở trên bông hoa này. Trông nhỏ quá phải không?”
Nghe thấy vậy tôi mới đưa mắt xuống bông mẫu đơn đang nở trước mặt, quả thật có một dáng người trên đó.
Một bông mẫu đơn trắng.
Một người đàn ông đang ngồi trên bông mẫu đơn trĩu nặng được soi sáng dưới ánh trăng. Người đó lớn chừng một ngón tay.
Hắn ngồi trên một cánh hoa trắng nom như màu xanh bởi ánh trăng, đang ngẩng mặt nhìn tôi. Hắn nhỏ quá nên tôi nhìn không rõ, nhưng tôi nghĩ là khoảng gần sáu mươi tuổi. Hắn mặc bộ đồ đạo sĩ, nhưng gương mặt có nét gì đó giống người Hồ hơn là người Đường, sống mũi tương đối cao.
“Ố…” Tôi suýt nữa thì kêu tướng lên.
Nhưng hắn liền bảo: “Không việc gì phải kinh sợ.”
“Sao hả ngài Cao Lực Sĩ, ngài đã tìm thấy cô gái nào chưa?”
Hắn nhe răng cười.
“Chưa.”
Tôi buột miệng trả lời.
“Hẳn là thế rồi.”
Hắn gật đầu với vẻ mặt đầy tự tin.
“Ngươi là hồ ly hay yêu quái thế…”
Tôi hỏi vậy thì hắn đáp: “Là người thôi…”
“Sao ngươi biết ta đang tìm kiếm đàn bà?”
Tôi lại hỏi tiếp, hắn liền cười vang: ha ha ha.
“Đâu phải mỗi ông tìm. Tất cả mọi người đều đang tìm.” Hắn nói. “Ta biết chứ. Vì hoàng đế đang cần đàn bà.”
“Đúng là vậy, nhưng…”
“Nhưng chưa tìm thấy ai.”
Hắn quả quyết nói.
“Biết bao cô gái đã được đưa tới, nhưng không một ai lọt vào mắt xanh hoàng đế.”
Hắn nói đúng.
Tôi gật đầu: “Ngươi nói đúng.”
Rồi tôi nhìn hắn, lẩm bẩm: “Trên đời này chẳng có người đàn bà nào lọt được vào mắt xanh của hoàng đế đâu.”
Nhưng hắn liền bảo: “Làm gì có chuyện đó.”
“Ý ngươi là có?”
“Có.”
“Sao ngươi biết?” Tôi hỏi. “Cứ cho rằng ngươi biết một người đàn bà như thế, nhưng bằng cách nào ngươi biết được hoàng đế sẽ thích cô ta?”
“Biết thì biết thôi.”
“Gì!?”
“Đây không phải vấn đề lý lẽ.”
“…”
“Không cần lý lẽ. Chỉ cần nhìn là hiểu. Nhìn thấy là hiểu ngay. Trên thế gian này hiếm có người đàn bà nào như thế. Ta biết cô gái ấy ở đâu, là người như thế nào.”
“Cô ta là ai? Ở đâu?” Tôi hỏi.
“Ông muốn ta nói cho biết không?” Hắn nói.
“Hãy nói cho ta biết.”
“Không đời nào.”
“Không?”
“Phải.”
“Vậy ngươi đến đây làm gì? Để trêu ngươi ta?”
“Không phải.”
“Thế tại sao ngươi không nói?”
“Ta sẽ nói, nhưng đổi lại ta muốn một điều.”
“Ngươi muốn điều gì?”
“Ta chưa nói bây giờ.”
“Sao?”
“Ngày mai ta sẽ cho ông gặp cô gái ấy.”
“Ngày mai?”
“Phải.”
“Bằng cách nào?”
“Gặp rồi ông sẽ biết. Ngay khi chạm mặt, ông sẽ biết đó là cô gái ấy.”
“Thật chứ?”
“Ta không nói dối.”
“…”
“Gặp cô gái ấy, nếu ông vừa ý, ta sẽ nói cho ông biết điều ta muốn. Bằng không…”
“Bằng không thì sao?”
“Ta sẽ đem chuyện này sang chỗ Viên Tư Nghệ người Hoa Châu.”
“Ngươi bảo sao!?”
Viên Tư Nghệ khi ấy mới được vào hầu trong cung, là một nhân vật kín kẽ, khéo biết lấy lòng người khác. Từ lâu tôi đã tin rằng, nếu có kẻ nào leo lên được vị trí ngang hàng với tôi, thì kẻ ấy chỉ có thể là Viên Tư Nghệ này.
Bằng vào một câu nói ấy, tôi liền nhận ra hắn là một kẻ có trí óc hơn người. Hắn hiểu thấu đáo ý nghĩa của câu nói “tìm đàn bà” và muốn lợi dụng nó cho mưu đồ của mình.
“Được.” Tôi đáp. “Ngày mai ta sẽ đến gặp người đó.”
“Vậy ta đi đây.”
Nói đoạn, hắn đứng dạy trên cánh hoa, bắt đầu uốn éo thân mình. Sau đó hắn vén cánh hoa lên, chui đầu vào khe hở giữa các cánh hoa. Thân mình hắn càng lúc càng lọt sâu vào bông mẫu đơn.
“Huyễn thuật sao!?”
Lúc tôi lẩm bẩm như vậy thì hắn đã chui vào đến ngang hông.
“Ngươi tên là gì thế?”
Nghe tiếng tôi hỏi, hắn vụt thò đầu ra từ giữa những cánh hoa.
“Hoàng Hạc…”
Hắn lẩm bẩm.
❖ 4 ❖Thế rồi hắn biến mất hẳn vào trong bông mẫu đơn.
Sau đó tôi đã lấy tay thử chạm vào bông hoa, vén cánh hoa lên, nhưng chẳng thấy bóng dáng hắn ta đâu cả. Tôi buông tay ra, chỉ thấy đóa hoa nặng trĩu đẹp đẽ đang âm thầm nở dưới ánh trăng.
Là mộng, hay là thực? Nếu tôi mắc vào huyễn thuật thì tôi đã mắc vào nó khi nào và ra khỏi nó khi nào?
Hay là tôi còn chưa ra khỏi huyễn thuật và vẫn đang ở trong giấc mơ do huyễn thuật ấy tạo ra. Không, không, chẳng có huyễn thuật nào cả, đời người chẳng phải là một cơn mộng ư? Đời người sao mà mong manh, sao mà giống một giấc mơ, tựa như giọt sương đậu lên cánh hoa lúc đêm xuống, rồi biến mất lúc sớm mai.
Giờ đây, sinh mệnh của tôi cũng sắp biến mất như giọt sương ấy. Tôi thắp nến lên, vừa dụi đôi mắt mờ đục, vừa run run cây bút trên tay viết cho ngài về những chuyện xảy ra ngày trước.
Tôi đã thực sự thấm thía câu nói của người đàn ông tự xưng là Hoàng Hạc ấy vào ngày hôm sau. Đúng như hắn nói.
Đó là buổi trưa.
Tôi đang sửa soạn để quay trở lại trong cung.
Đúng lúc ấy thì có đứa gia nhân chạy vào báo.
“Thưa ngài, ngoài kia có kẻ xưng là bề tôi của ngài Thọ vương Lý Mạo nói muốn được trình bẩm ngài Cao Lực Sĩ ạ.”
“Có chuyện gì thế?” Tôi hỏi.
“Kẻ đó nói, có quý cô Dương Ngọc Hoàn là nữ quan của ngài Thọ vương đi vi hành bằng xe ngựa ngang qua đây thì bất ngờ bị gãy ách, nên muốn xin nghỉ tạm ở nhà ta trong lúc chờ sửa chữa ạ.”
Kẻ gia nhân tâu lên như vậy.
“Hử…” Lúc đó tôi hơi lấy làm khó hiểu.
Xin ngài Triều Hành hãy hiểu cho rằng, việc tôi lấy làm khó hiểu cũng là điều hợp lý.
Ngài Thọ vương thì đã đành, nhưng sao lại là một nữ quan của ngài đi xe ngựa ngang qua nơi này? Nữ quan thì sao lại phải đi vi hành bằng xe ngựa?
Tất nhiên là tôi biết, dạo ấy ngài Thọ vương đang ở vào một tình thế rất khó khăn.
Ngài Triều Hành hẳn cũng biết rõ về vụ việc Thọ vương và ba hoàng tử.
Người từng nhận được hết thảy sự sủng ái của ngài Huyền Tông là Võ huệ phi đã khuất. Ngài Lý Mạo, tức Thọ vương, là con trai của Huyền Tông hoàng đế với Võ huệ phi. Ngài Huyền Tông rất cưng chiều Thọ vương khiến cho các hoàng tử khác đem lòng hiềm tị.
Trước hết là thái tử Lý Anh, con của Triệu lệ phi.
Rồi hoàng tử Lý Dữ*, con của Dương quý tần.
(*) Tên khác của Lý Hanh.
Hoàng tử Lý Dao, con của Hoàng Phủ Thục phi.
Hoàng tử Lý Cư, con của Lưu tài nhân.
Mặc dù những người này đều được phong làm hoàng tử, song kể từ khi có Võ huệ phi hầu hạ ở bên, rồi sinh được Lý Mạo thì ngài Huyền Tông liền dồn hết mọi mối quan tâm sang Lý Mạo.
Có ba người cảm thấy lo lắng vì điều này, đó là thái tử Lý Anh, Ngạc vương Lý Dao, Quang vương Lý Cư. Ba người này tuy là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng thấy mẹ mình thường than nỗi phòng khuê đơn lạnh, lại không được hoàng đế ngó ngàng đến mình như xưa nữa, nên đem lòng thù ghét.
Ba người thường có dịp gặp nhau trong cung, nên chẳng trách mỗi lần gặp nhau họ lại nói đến việc này. Ai cũng than phiền về cách đối xử của hoàng đế. Chuyện bị kẻ khác lén nghe được, đem đi bẩm báo với Võ huệ phi.
Võ huệ phi ngay lập tức chạy đến bên ngài Huyền Tông, nước mắt lưng tròng mà tâu rằng: “Thái tử và các hoàng tử đang hò nhau giết hại mẹ con thiếp.”
Do yêu mến Võ huệ phi nên ngài Huyền Tông tin ngay những lời ấy, bèn cho triệu các tể tướng vào cung ban lệnh.
“Ta muốn truất thái tử và hai hoàng tử, đưa Thọ vương Lý Mạo con Võ huệ phi lên làm thái tử.”
Người phản đối ý định này là ngài Trương Cửu Linh, người đứng đầu các tể tướng lúc bấy giờ.
“Muôn tâu hoàng thượng, liệu ta có thể dễ dàng truất bỏ ngôi vị thái tử và hoàng tử, vốn là cái gốc rễ của thiên hạ, khi chưa điều tra bằng chứng rõ ràng mà mới chỉ nghe lời tâu của một phía được chăng? Chi bằng hãy làm rõ thật giả thế nào rồi hẵng quyết định thưa hoàng thượng.”
Đó là một ý kiến xác đáng, ngay đến ngài Huyền Tông cũng không thể phản bác được. Nhưng ngài đã phủi áo đi thẳng vì cảm thấy phật ý.
Trong cuộc tranh luận giữa các tể tướng, kẻ có vai vế thấp nhất là thượng thư bộ Lễ Lý Lâm Phủ. Lý Lâm Phủ về phe với Võ huệ phi nên đã báo việc này cho Võ huệ phi biết, hơn nữa còn nói.
“Lần này không phải việc chính sự, mà là việc riêng của gia đình ngài Huyền Tông, không thể đem ra bàn, tốt nhất hãy thuận theo ý mà ngài đã quyết.”
Ngay khi ấy thì ngài Huyền Tông chưa làm theo lời Lý Lâm Phủ, nhưng sang đến tháng Mười một năm Khai Nguyên thứ hai mươi bốn, hoàng đế truất Trương Cửu Linh khỏi chức tể tướng, đến tháng Tư năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm, phế thái tử và hai hoàng tử, đưa Trung vương Lý Dữ lên làm thái tử, sau đó đem giết ba vị kia đi.
Thái tử Lý Dữ sau này chính là Túc Tông hoàng đế.
Sau khi giết bỏ ba người con kia rồi mà lại dựng Thọ vương lên làm thái tử thì chẳng khác nào coi rẻ hoàng tử lớn là Lý Dữ, hơn nữa có thể dẫn đến sự chia rẽ trong triều đình. Do đó tôi mới tâu lên rằng, việc phế thái tử và hai hoàng tử kia đã loại bỏ được mối nguy đối với tính mạng của mẹ con Võ huệ phi, vả lại lập Lý Dữ lên làm thái tử thì sẽ hợp lẽ hơn. Ý kiến của tôi liền được hoàng đế nghe theo.
Nói cách khác, vì tôi mà ngài Thọ vương mất đi cơ hội trở thành thái tử, bản thân ngài Thọ vương cũng biết rõ điều này. Tuy không tỏ ra mặt, song chắc chắn ngài Thọ vương chẳng thích thú gì tôi, nên nữ quan của ngài ấy hẳn cũng phải hiểu lòng chủ nhân chứ.
Biết rằng ách ngựa bị gãy, song việc nhờ tôi giúp đỡ dẫu gì cũng là hành động đi ngược lại tâm tư của chủ nhân. Đó chính là điều khiến tôi băn khoăn nhất.
Nhưng suy nghĩ sâu xa hơn, có khi chính vì mối quan hệ phức tạp ấy nên người nhà ngài Thọ vương mới đánh tiếng nhờ tôi giúp đỡ. Người của phủ Thọ vương bị hỏng xe trước cửa nhà tôi mà lại đi nhờ nhà khác, thì tôi còn mặt mũi nào nhìn ngài Huyền Tông. Dù nghĩ gì trong bụng, song làm cho kẻ thân cận của hoàng đế mất mặt là một việc cấm kị đối với những ai muốn sống sót nơi triều đình này.
Nghĩ kỹ hơn, thì đây là giai đoạn mà lòng yêu mến của ngài Huyền Tông với Thọ vương đang nhạt dần sau khi Võ huệ phi mất đi. Cố tình làm mất mặt tôi không phải là kế sách hay lúc này, cho nên việc kẻ dưới trướng ngài ấy gõ cửa nhà tôi là điều có thể hiểu được.
“Không phải trình bẩm gì hết. Mau đưa họ vào đây nghỉ ngơi, trong lúc đó thì chuẩn bị xe ngựa mới của nhà ta cho họ dùng.”
Tôi liền ban lệnh cho gia nhân như vậy.
Sau đó, tôi đi ra ngoài nhà để đón nữ quan của Thọ vương, tôi liền bị hớp hồn ngay khi nhìn thấy tư dung của người phụ nữ ở giữa đám tùy tùng.
Chao ôi!
Tôi chẳng biết nói gì khi lần đầu tiên trông thấy người phụ nữ ấy.
Kinh ngạc?
Không, nó vượt quá cả sự kinh ngạc.
Nếu ví von thì nó tựa như khi bất đồ bị đâm một mũi kiếm vào cơ thể. Mũi kiếm nhọn hoắt đột nhiên cắm phập vào thân xác ta. Sự kinh ngạc chỉ xảy đến nếu ta kịp nhận ra mũi kiếm ngay trước lúc nó làm tổn thương thân xác mình. Nhưng khi mũi kiếm đã xuyên qua da thịt, thì chẳng còn thời gian để mà nhận ra gì hết, điều đầu tiên con người cảm thấy khi ấy là cơn đau. Một cơn đau không có chỗ cho cả sự kinh ngạc lẫn sợ hãi…
Đó chính xác là cảm giác của tôi khi lần đầu tiên trông thấy người phụ nữ ấy. Tôi không rõ trên đời này có thứ gì gọi là vẻ đẹp thuần khiết hay không. Nhưng thứ mà tôi trông thấy và cảm thấy lúc ấy chính là nó.
Tôi không kịp kinh ngạc.
Lúc người phụ nữ ấy tha thướt bước vào cùng với đám tùy tùng, thì tất cả những thứ trên người nàng, mà không, chính là vẻ đẹp của nàng đã xâm chiếm lòng tôi tự lúc nào.
Bị hạ gục bởi vẻ đẹp, có lẽ tôi nên diễn đạt như thế chăng?
Vẻ đẹp của người phụ nữ ấy đã lập tức giáng một cái tát vào tròng mắt tôi. Vẻ đẹp của người phụ nữ ấy đã lập tức đấm vào trái tim tôi.
Gian phòng đột nhiên như bừng sáng. Nàng giống như một ánh hào quang. Ánh hào quang ấy tha thướt đi về phía tôi. Tôi chỉ biết trân trân đứng nhìn dáng người ấy.
Làn da trắng muốt và mịn màng như viên ngọc được mài nhẵn, đôi má hơi phính chẳng khác nào món đề hồ* chỉ cần chạm vào là tan ra mất.
(*) Giống như món sữa chua ngày nay (chú thích của tác giả).
Mấn phát nhị lý, cử chỉ nhàn dã (nghĩa là mái tóc mềm mại, mượt mà; cử chỉ khoan thai, kiều diễm).
Một vẻ đẹp không thể tìm thấy đâu trên cõi đời này đang tiến về phía tôi.
Tôi đang ở trước một vẻ đẹp không thể sơ ý mà chạm vào trong khi chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Ngay khi trông thấy, tôi đã bị hớp hồn và trở thành tù binh của người phụ nữ ấy.
“Tiểu nữ là Dương Ngọc Hoàn.”
Giọng nói như muôn ngàn viên ngọc lớn nhỏ rơi trên những sợi tơ đàn.
“Đa tạ đại nhân đã cho phép tiểu nữ được vào trong quý phủ mà chưa có lời xin phép trước.”
Người phụ nữ ấy, tức Dương Ngọc Hoàn, giãi bày với tôi rằng, mỗi tháng nàng đều đi lễ ở một đạo quán gần đây, hôm nay chính là ngày đi đến đạo quán, nhưng giữa đường thì ngựa gãy ách nên mới bất đắc dĩ phải gõ cửa nhà tôi.
“Quý phủ của ngài Cao Lực Sĩ ở ngay đây thật là may mắn cho tiểu nữ quá.”
Tưởng chừng như muôn màu sắc diễm lệ đang tuôn ra cùng lời nói từ đôi môi nàng. Đến hơi thở thơm ngát cũng tuồng như được nhuộm phớt trong một thứ màu sắc nào đó.
“Xin mời quý cô nương cứ thong thả nghỉ ngơi.”
Nói đến đây, tôi chợt nhớ tới lời người đàn ông tên Hoàng Hạc đêm qua.
Ngày mai ta sẽ cho ông gặp cô gái ấy.
Gặp rồi ông sẽ biết. Ngay khi chạm mặt, ông sẽ biết đó là cô gái ấy.
Thế mà tôi đã quên bẵng mất câu chuyện đêm qua.
Đến lúc này tôi mới nhận ra đây chính là người phụ nữ mà hắn nói đến.
❖ 5 ❖Tôi quyết định quay lại cung đình muộn hơn một ngày, nên đêm đó tôi ngủ ở nhà mình.
Khi trở về phòng riêng, thứ hiện lên trong đầu tôi là người phụ nữ có tên Dương Ngọc Hoàn, nữ quan của ngài Thọ vương đã gặp vào ban ngày.
Đến tận đêm khuya, khi Ngọc Hoàn đã ra về từ lâu, hương sắc và bầu không khí tựa như ánh hào quang tỏa ra từ nàng vẫn còn đọng lại trong nhà tôi. Sao lại có một người như thế được?
Chao ôi!
Chắc chắn phải là nàng.
Nếu đưa người phụ nữ này đến gặp ngài Huyền Tông thì chắc chắn ngài Huyền Tông sẽ ưng ý ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nếu nàng mà không được thì chẳng còn ai trên quả đất này khiến ngài Huyền Tông hài lòng được nữa.
Nhưng, than ôi, nhưng…
Sao mà oái oăm đến vậy? Người phụ nữ này tuy danh nghĩa là nữ quan, nhưng thực chất lại là vợ Thọ vương, con trai của ngài Huyền Tông và Võ huệ phi.
Sẽ ra sao khi cha lại đi thích vợ của con trai?
Ngài Huyền Tông đã từng sủng ái ngài Thọ vương Lý Mạo dường nào là điều mà tôi biết rõ.
Ngài Huyền Tông làm sao có thể đoạt Dương Ngọc Hoàn từ người con yêu Lý Mạo? Hơn nữa, xét theo đạo trị nước, làm sao hoàng đế có thể gây ra những việc như biến vợ con trai thành vợ mình?
Sau khi tắt đèn và nằm lên giường rồi, hình ảnh kiều diễm của Dương Ngọc Hoàn vẫn hiển hiện trong đầu tôi, việc giữa ngài Thọ vương và ngài Huyền Tông khiến tôi trăn trở mãi không sao ngủ được.
Tôi phải làm thế nào bây giờ?
Mắt tỉnh như sáo trong bóng tối, tôi trằn trọc không thể ngủ được.
Nếu tôi không tâu với ngài Huyền Tông về việc của Dương Ngọc Hoàn thì sao?
Người đàn ông tên Hoàng Hạc kia chắc chắn sẽ tìm đến kẻ khác, gợi ý những điều như đã gợi ý với tôi.
Như chính miệng Hoàng Hạc đã báo cho tôi biết, nếu đó là Viên Tư Nghệ thì sao?
Nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, tôi cứ trở mình liên tục.
Bỗng đâu…
“Ông không ngủ được phải không?”
Một giọng đàn ông trầm đục vẳng tới.
Đó là giọng nói quen thuộc của cái gã Hoàng Hạc ấy.
Lúc ấy tôi đang ngồi trên giường ngủ. Tôi đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy gì trong bóng tối.
“Ông cứ ngồi yên đó nghe ta nói…”
Giọng Hoàng Hạc cất lên.
Tôi quay về phía giọng nói, nheo mắt nhìn.
Có thứ gì đó đen sì, tối hơn cả bóng tối, đang ngồi trong góc phòng. Tôi không dám chắc đó là Hoàng Hạc hay chỉ là bóng tối. Nhưng chắc chắn Hoàng Hạc đang như một con ma lẩn lút đâu đó trong bóng tối.
“Sao rồi?”
Giọng Hoàng Hạc lại vẳng lên.
“Ông thấy rồi chứ…”
Giọng nói hỏi.
“Thấy gì?”
Khi tôi hỏi lại thì một giọng cười khùng khục như tiếng bùn sôi vang lên.
“Ông biết thừa rồi còn hỏi, là cô gái.”
“Cô gái.”
“Chắc chắn cô ấy đã đến đây lúc ban ngày.”
“Người đến đây lúc ban ngày là nữ quan của ngài Thọ vương…”
“Tên là Dương Ngọc Hoàn.”
Hoàng Hạc nói thay lời tôi.
“Dương Ngọc Hoàn ghé nhà tôi vào buổi trưa, nghe nói là vì bị gãy ách ngựa.”
“Đến rồi hả?”
“Đến rồi.”
Tôi đáp.
“Cô gái ấy đến đây…”
“…”
“Là việc do ta làm.”
“Bằng cách nào?”
“Ta đã lén gây hư hại cái ách ngựa, sao cho nó tới chỗ này thì gãy.”
“Thật sao, việc đó là do ngươi…”
“Ông thấy sao?”
“…”
“Đúng như ta nói phải không? Chắc chắn là ông đã hiểu lời ta ngay khi nhìn thấy cô ấy.”
“Chà, ngươi đang nói đến điều gì?”
“Nếu ông còn giả ngây giả ngô như thế, ta đành đi tìm người khác vậy.”
Hoàng Hạc lạnh lùng nói.
“Ch… chờ đã.”
Tôi buột miệng kêu lên.
“Gì vậy?”
Đến nước này thì chỉ còn cách thú thật mà thôi.
“Đúng như ngươi nói.”
Tôi tiếp tục.
“Ồ…”
“Ta chưa từng nghĩ trên đời này lại có người phụ nữ như thế.”
“Ta hiểu.”
Giọng Hoàng Hạc pha lẫn vẻ mừng rỡ.
“Người phụ nữ ấy chắc chắn sẽ khiến ngay cả Huyền Tông hoàng đế cũng hài lòng.”
“Ta chẳng đã nói rồi sao? Đó là cô gái ông đang tìm.”
“Đúng vậy.”
“Sẽ rất khó nghĩ cho ông nếu người khác biết được chuyện này, phải không?”
“Phải.”
“Bản thân ta cũng không muốn làm như thế. Chính vì trông đợi vào ông nên ta mới sắp đặt để cô ấy buộc phải rẽ vào nhà ông.”
“Tại sao lại là ta?”
“Tại sao ta chọn ông ư?”
“Phải.”
“Vì ông thông minh.”
“Thông minh?”
“Phải. Bởi ông là kẻ không bao giờ vì tình cảm mà làm những việc bất lợi cho bản thân.”
“Điều đó có thể đúng.”
“Bởi thế ta mới chọn ông. Vì ta không thể đoán trước được một kẻ lụy tình thì sẽ hành động ra sao, vào lúc nào. Nói cách khác là không đáng tin cậy. Kẻ hành động vì lợi ích mới đáng tin.”
“Ta có nên vui mừng về điều đó không?”
“Ồ, nên chứ! Vì ông là kẻ được Hoàng Hạc này chọn cơ mà.”
“Nhưng ta thì lại không thể đoán được ngươi.”
“Ồ.”
“Ngươi muốn gì?”
“Ừm.”
“Tiền?”
“Gì được nhỉ?”
“Hay ngươi muốn được vào hầu trong cung?”
Nghe tôi nói đến đó, Hoàng Hạc cười vang một cách khoái chí.
“Ngươi hãy nói ra mong muốn của mình.”
“Mong muốn hả?”
“Ta đã gặp người phụ nữ mà ngươi nói đến. Ta cũng biết người ấy là ai, ở đâu. Vì vậy ngươi nên nhớ, dù không biết gì về ngươi, ta vẫn có thể tự ý hành động.”
“Ông cứ làm vậy nếu muốn.”
“Hả!?”
“Với ta như thế cũng không hề gì.”
“Ngươi bảo sao?”
“Ông cảm thấy bất an nếu ta không nói ra mong muốn của mình?”
“…”
“Ông sẽ thấy yên tâm nếu ta nói cần tiền? Ông nghĩ rằng sẽ hiểu được ta nếu ta thèm muốn công danh?”
“…”
“Ông cứ tâu lên với hoàng đế, không hề gì. Ông không cần đề cập đến ta. Ông chỉ cần bẩm về việc đã tình cờ gặp một người con gái vào ngày hôm nay.”
“Như thế cũng không sao?”
“Không sao.”
Nói đoạn, Hoàng Hạc lại cười khùng khục như thể có điều gì buồn cười lắm.
“Có gì buồn cười sao?”
“Ông chắc chắn sẽ tâu chuyện về cô gái ấy với hoàng đế. Ông không thể dừng lại được. Nếu không nói ra, đằng nào rồi cũng sẽ có kẻ khác biết về cô gái ấy. Hành động của ông chẳng còn liên quan tới việc ta có kể cho người khác biết hay không nữa. Ông sẽ nói ra chuyện về cô gái ấy với Huyền Tông, vì không thắng nổi nỗi bất an của mình.”
Quả đúng như Hoàng Hạc nói.
Tôi đã trót biết đến người phụ nữ ấy…
Khi đã trót biết đến sự tồn tại của người phụ nữ ấy, thì với một kẻ có cương vị như tôi, tôi buộc lòng phải là kẻ trước tiên tâu lên với hoàng đế.
Đó là hành động cần thiết để sống sót trong cái cung đình này.
“Ngươi có thể cho ta biết một điều được không?” Tôi hỏi.
“Điều gì?”
“Người phụ nữ ấy, tức Dương Ngọc Hoàn, có biết chuyện này không?”
“Chuyện này là chuyện nào?”
“Chuyện về ngươi. Về việc có một kẻ tên Hoàng Hạc đang ở đây, gặp ta trong lúc này.”
“Ồ.”
“Dương Ngọc Hoàn có biết ngươi không?”
“Ông muốn ta trả lời thế nào?”
“Thế nào là sao?”
“Ông muốn ta trả lời rằng biết chứ gì? Ông sẽ yên tâm nếu việc này trên thực tế là do Dương Ngọc Hoàn nhờ ta chứ gì?”
“…”
“Ông sẽ yên lòng khi ta nói rằng, Dương Ngọc Hoàn là người quen biết của ta chứ gì?”
“Ta đang hỏi ngươi rằng như thế nào?”
“Chà, như thế nào đây?”
“Gì?”
“Ta chỉ muốn nói với ông câu này. Rồi sẽ có lúc ông cần tới ta.”
“Cần tới ngươi?”
“Phải. Tới lúc đó, ta sẽ lại xuất hiện trước mắt ông. Ông hãy nhớ lấy lời ta nói lúc này.”
“Ngươi nói vậy là ý gì?”
“Ta sẽ biến mất cho tới lúc đó.”
“Sao!?”
Tôi thốt lên, nhưng không có tiếng trả lời.
“Chờ đã!”
Tôi gọi vào trong bóng tối.
Nhưng không có gì đáp lại.
“Này!”
Tôi lại gọi, nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Chỉ có bóng tối đặc quánh vây quanh tôi.
❖ 6 ❖Mặc dầu vậy, cũng phải khoảng một tháng sau tôi mới tâu về chuyện của Dương Ngọc Hoàn với ngài Huyền Tông. Vì tôi sợ nhắc đến tên nữ quan, tức vợ của ngài Thọ vương, biết đâu sẽ làm ngài Huyền Tông phật ý.
Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn phải tâu về chuyện của Dương Ngọc Hoàn với ngài Huyền Tông vì, đúng như Hoàng Hạc nói, nỗi bất an của mình. Bởi nếu có kẻ khác tâu lên, rồi ngài Huyền Tông gặp mặt và phải lòng nàng, thì sẽ là vấn đề lớn đối với tôi.
Vậy là nhân lúc ngài Huyền Tông đang vui vẻ, tôi mới thuận đà nói ra tên của Dương Ngọc Hoàn, vợ ngài Thọ vương.
Trước tiên, tôi trần tình về lý do mà tôi cứ im lặng mãi về chuyện này.
“Người phụ nữ này là kẻ đầu gối tay ấp của một người trong hoàng tộc, thành thử thần sợ nếu nói ra sẽ gây nên những sóng gió không hay quanh hoàng thượng.”
Tôi mào đầu như thế, không ngờ ngài Huyền Tông lại tỏ ra hứng thú.
“Thần biết khi nói ra chuyện này, mà phạm vào ý hoàng thượng, thì sẽ hứng chịu cơn thịnh nộ biết nhường nào của ngài, nhưng nếu không nói ra, thần sẽ lại áy náy vì biết đâu đã làm lỡ mất cơ hội an ủi nỗi lòng cô quạnh của ngài, nên dù thế nào thần cũng phải nói ra.”
“Đó là ai?” Ngài Huyền Tông hỏi tôi.
“Là Dương Ngọc Hoàn, nữ quan của ngài Thọ vương Lý Mạo.”
“Hả, nữ quan của Thọ vương sao?”
“Tuy gọi là nữ quan, nhưng thật ra là vợ của ngài Thọ vương thưa hoàng thượng. Đấy chính là lý do mà thần mãi chưa dám tâu lên với ngài.”
“Ra là vậy.”
Ngài Huyền Tông dường như rất thấu hiểu nỗi băn khoăn của tôi.
Tôi không nhắc đến câu chuyện giữa tôi với Hoàng Hạc, chỉ tâu rằng vì gãy ách xe nên Dương Ngọc Hoàn đã ghé qua nhà tôi.
“Chà!”
Ngài Huyền Tông rướn người ra trước đầy vẻ háo hức.
“Phải như thế nào lắm…” Ngài nói, “Thì ngươi mới im lặng suốt một tháng liền mà vẫn phải nói ra. Chắc hẳn phải là một cô gái rất đẹp.”
“Dạ.”
“Hơn nữa, mặc dù biết là vợ của Thọ vương, song ngươi vẫn kể về Dương Ngọc Hoàn với ta. Thế thì không thể là một cô gái tầm thường.”
Tôi đã bị ngài Huyền Tông nhìn thấu tâm can.
“Được, thế thì ta sẽ gặp.”
Ngài Huyền Tông nói như vậy.
“Ta sẽ gặp nàng Dương Ngọc Hoàn mà ngươi nói đến.”
Và thế là, ngài Huyền Tông và Dương Ngọc Hoàn đã gặp nhau tại Hoa Thanh Cung ở Li Sơn vào mùa hè năm ấy.
❖ 7 ❖Hằng năm, cứ đến hè là ngài Huyền Tông lại tới Hoa Thanh Cung ở Li Sơn nghỉ mát.
Nhân dịp này, tôi mới rắp tâm mời ngài Thọ vương tới Hoa Thanh Cung, đề nghị ngài ấy dẫn theo nữ quan Dương Ngọc Hoàn hòng làm đẹp lòng hoàng đế.
May mắn thay, nhờ việc để Dương Ngọc Hoàn nghỉ tạm trong nhà tôi bữa trước mà sau đó tôi được ngài Thọ vương tặng rất nhiều lễ vật.
Vậy là tôi gửi cho ngài Thọ vương một bức thư đại ý như sau:
Hạ thần đội ơn hoàng tử đã ban tặng vô số lễ vật. Hạ thần đem chuyện này tâu lên với ngài Huyền Tông thì được ngài chỉ dạy rằng, hạ thần cũng nên đáp lại thịnh tình của ngài Thọ vương, vì vậy nhân chuyến đi đến Hoa Thanh Cung, cúi mong ngài Thọ vương mang nữ quan Dương Ngọc Hoàn theo cùng.
Việc tôi đưa tên ngài Huyền Tông vào trong bức thư không nhằm ý gì khác là để thông báo với ngài Thọ vương rằng đây là ý muốn của ngài Huyền Tông.
Tôi đã rất đau lòng về việc này, bởi ngài Thọ vương là một người thông minh.
Lời đề nghị “mang nữ quan Dương Ngọc Hoàn theo cùng” hàm nghĩa gì là điều mà tôi chắc rằng ngài Thọ vương cũng lờ mờ đoán được.
Tất nhiên là ngài Thọ vương biết ngài Huyền Tông đang muốn tìm một người thay thế Võ huệ phi. Trong hoàn cảnh ấy, hoàng đế lại cho đòi đích danh Dương Ngọc Hoàn đi cùng với ngài Thọ vương thì ý là làm sao?
Nhưng một khi đã là ý muốn của ngài Huyền Tông thì không thể không đi. Thậm chí nếu sau đó, ngài Huyền Tông đem lòng thích Dương Ngọc Hoàn và quyết định gọi nàng vào cung thì cũng không thể cưỡng lại ý muốn ấy. Bởi cưỡng lại ý muốn của ngài Huyền Tông thì tức là sẽ bị ban cho cái chết.
Quả thật ngài Thọ vương đã tới Hoa Thanh Cung cùng với Dương Ngọc Hoàn vào một ngày mùa hạ.
Khi ấy, ngài Huyền Tông đã ưng Dương Ngọc Hoàn ngay từ ánh mắt đầu tiên. Điều này chẳng cần tôi nói ra thì ngài cũng đã biết rồi.
Ngài Huyền Tông hoàn toàn mê mệt trước vẻ đẹp của Dương Ngọc Hoàn, tới nỗi sau khi nàng về rồi, ngài vẫn nhắc đến tên nàng trong từng hơi thở.
Hai hôm sau, ngài Huyền Tông gọi tôi đến, buông ra một tiếng thở dài não nuột.
“Liệu có cách nào không?” Ngài hỏi tôi như vậy.
“Về chuyện gì thưa hoàng thượng?”
Tôi thừa biết ngài Huyền Tông đang nhắc đến chuyện gì, nhưng nếu từ miệng tôi nói ra thì thật không phải phép, nên tôi chỉ còn cách đáp lại như vậy.
“Về chuyện Dương Ngọc Hoàn.”
“Dạ.”
“Đúng như khanh nói. Hơn cả những gì ta được nghe…”
Ngài Huyền Tông nói ra với một vẻ khổ sở nhưng không giấu nổi sự hưng phấn.
“Cả đêm qua ta không ngủ được, chỉ tơ tưởng đến Dương Ngọc Hoàn…”
“Ngài ưng rồi phải không ạ.”
“Ừ.” Ngài Huyền Tông gật mạnh đầu. “Ta muốn có nàng.”
“Chỉ có điều…”
Ngài Huyền Tông nói, rồi nhìn vào không trung.
“Đó lại là vợ của Thọ vương…”
“Vâng.”
“Rốt cuộc, ta phải làm cách nào để có được nàng đây…”
Ngài Huyền Tông giãy lên như một đứa trẻ trong lúc nói ra câu ấy.
❖ 8 ❖Tôi thực sự rơi vào tình thế khó xử.
Không có ngày nào là ngài Huyền Tông không nhắc tới tên Dương Ngọc Hoàn.
Vừa tỉnh dậy, ngài đã lẩm bẩm cái tên đó, lúc đi ngủ, ngài cũng nói mớ cái tên đó.
“Làm thế nào bây giờ?”
Mỗi lần nhìn thấy mặt tôi, ngài Huyền Tông lại hỏi câu ấy.
Làm thế nào để rước được Dương Ngọc Hoàn về bên ngài Huyền Tông đây? Đó là việc khiến tôi đau đầu.
Năm ấy, ngài Huyền Tông năm mươi tư tuổi, Dương Ngọc Hoàn hai mươi tuổi, hơn kém nhau ba mươi tư tuổi. Nhưng chênh lệch tuổi tác không phải việc gì to tát. Vấn đề nằm ở chỗ Dương Ngọc Hoàn là vợ của ngài Thọ vương. Ngài Huyền Tông buồn phiền về nỗi phụ vương lại đoạt vợ của con trai mình.
Nếu chỉ đơn thuần là đoạt lấy Dương Ngọc Hoàn thì không thành vấn đề. Ngài Huyền Tông có thể làm việc đó bất cứ khi nào. Ngài chỉ cần ra lệnh: Hãy trao Dương Ngọc Hoàn, vợ ngươi cho ta! Chống lại ý ngài tức là chết.
Ngài Thọ vương và Dương Ngọc Hoàn chỉ được chọn một trong hai, chấp nhận hoặc là cự tuyệt để rồi chết.
Tuy nhiên…
Không thể lộ liễu thế được. Nếu làm theo cách đó, thanh danh của ngài Huyền Tông sẽ bị tổn hại, tiếng xấu sẽ lưu truyền đến tận đời sau.
Bậc chúa thượng mà hành xử như vậy thì gốc rễ của chính sự sẽ lung lay.
Vậy phải làm sao?
Phải thú thật về cảm giác của tôi lúc ấy như thế này: tôi thấy thương cho nỗi đau lòng của ngài Thọ vương và Dương Ngọc Hoàn thì ít, mà lo lắng về việc bằng cách nào đem được Dương Ngọc Hoàn về cho ngài Huyền Tông thì nhiều.
Đó là ngày thứ mười kể từ hôm ngài Huyền Tông trở về Trường An từ Hoa Thanh Cung.
Tôi đang ngủ ở nhà mình.
Làn gió đầu thu thỉnh thoảng lại thổi đến như thể trêu tức tôi: làm thế nào bây giờ? Tôi nằm ngửa, đắp chăn ngang ngực và nhắm mắt.
Việc của Dương Ngọc Hoàn vướng bận trong lòng khiến tôi không sâu giấc. Vừa thiếp đi được một lát thì lại chợt tỉnh.
Tôi có cảm giác bị tấm chăn đè nặng đến khó thở, tưởng như mình đang lún dần vào trong lòng đất.
Bỗng nhiên…
“Này…”
Một giọng nói cất lên từ đâu đó.
“Này…”
Đó là một giọng khàn, nhỏ, nghe rất quen.
Chính là giọng nói ấy…
Tôi chợt nhận ra mình vẫn nằm ngửa trong chăn, mắt đang mở.
Thế rồi đập vào mắt tôi là gương mặt của Hoàng Hạc.
Mặt Hoàng Hạc đang ở ngay phía trên mặt tôi và nhìn xuống.
“Ôi!” Tôi buột miệng thốt lên.
Không thể tưởng tượng nổi, Hoàng Hạc đang ngồi giữa không trung, ngay bên trên ngực tôi mà không có gì chống đỡ. Từ tư thế ấy, Hoàng Hạc cúi chiếc cổ gầy nhẳng xuống nhìn tôi.
Khi biết tôi đã tỉnh, Hoàng Hạc nở một nụ cười thỏa mãn.
“Sao rồi?”
Hắn thì thào một cách thích thú.
“Ông gặp khó rồi phải không?”
Hắn nói cứ như thể không phải việc liên quan gì tới mình vậy.
“Gặp khó?”
Tôi nói ngược lên.
“Chẳng phải ông đang khó xử sao?”
Hoàng Hạc lại mỉm cười.
“Về việc gì?”
“Về việc Dương Ngọc Hoàn.”
“…”
Hắn nói trúng tim đen khiến tôi nhất thời không biết nói sao.
“Đúng như ta nói phải không?”
Hoàng Hạc hỏi với vẻ mặt đắc thắng.
“Vì thế mà ta mới đến đây.”
“Ngươi nói sao?”
“Ta chẳng đã nói đấy thôi. Sẽ có lúc ông cần tới ta. Khi ấy ta sẽ lại đến.”
Đúng là tôi vẫn còn nhớ lời nói ấy.
“Ông đang khó xử về việc làm thế nào để biến vợ của Thọ vương thành của Huyền Tông.”
“Đúng thế.”
Tôi thành thật gật đầu.
“Sao, hay để ta chỉ cho ông một cách hay nhé?”
“Ngươi có cách nào hay chăng?”
“Có.”
“Đó là cách gì?”
“Đáng lẽ ông phải nhận ra rồi chứ.”
“Ngươi bảo sao?”
“Chắc chắn ta đã nói với ông. Ngày hôm đó Dương Ngọc Hoàn đang định đi đến đâu?”
“Đi đến đâu?”
“Đạo quán.”
Đạo quán, tức là nơi thờ phụng của Đạo giáo.
“Thế thì sao?”
“Ông vẫn chưa hiểu ra?”
“Hiểu gì?”
Tôi tỏ vẻ ngờ vực vì vẫn chưa hiểu điều Hoàng Hạc muốn nói thì đột nhiên Hoàng Hạc cười một tràng thật vang.
“Hãy biến Dương Ngọc Hoàn thành đạo sĩ!”
Hoàng Hạc nói như vậy.
“Biến thành đạo sĩ?”
“Ô kìa, ta nói đến thế mà ông vẫn không hiểu thì chẳng hóa ra ngay cả cái túi khôn Cao Lực Sĩ của Huyền Tông hoàng đế cũng bị thiếu máu não sao?”
Nghe đến đây, tôi mới chợt hiểu ra suy nghĩ trong đầu Hoàng Hạc.
Hiểu ra rồi, tôi thấy kế sách này sao mà hay đến vậy!
Đầu tiên sẽ cho Dương Ngọc Hoàn xuất gia, trở thành đạo sĩ. Nói cách khác, việc xuất gia là cái cớ để Dương Ngọc Hoàn chia tay với ngài Thọ vương.
Tiếp đến sẽ cho dựng đạo quán ở một nơi thuận tiện và đưa Dương Ngọc Hoàn đến đó. Ngài Huyền Tông chỉ việc qua lại đạo quán trong vai một đạo sĩ.
Thế rồi sau một hoặc hai năm, khi thời điểm thuận tiện tới thì đón Dương Ngọc Hoàn vào cung là xong.
Làm theo cách này, thì dù ai cũng hiểu nội tình thật sự là gì, nhưng về danh nghĩa, lý do mà Dương Ngọc Hoàn chia tay ngài Thọ vương là vì việc xuất gia chứ chẳng liên quan gì tới ngài Huyền Tông cả.
Lại xét việc Dương Ngọc Hoàn thường qua lại đạo quán từ trước nữa, thì chuyện xuất gia cũng không có gì là thiếu tự nhiên.
Một kế sách tuyệt diệu.
Trên phương diện chính thức, nó sẽ không làm tổn hại tới thanh danh của ngài Huyền Tông.
Nhưng, dẫu thế nào thì Hoàng Hạc cũng là một kẻ thật đáng sợ.
“Phải chăng ngay từ lần đầu tiên tới gặp ta, ngươi đã nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ ra thế này?”
“Đương nhiên rồi.”
Hoàng Hạc giấu một nụ cười ớn lạnh sau khóe miệng.
“Rồi ta sẽ lại tới…”
Hắn thì thầm chưa dứt câu thì đã vụt biến mất vào không trung.
❖ 9 ❖Ngài Triều Hành.
Tôi đã gặp Dương Ngọc Hoàn, đã gặp Hoàng Hạc trong tình cảnh như thế.
Ngày Giáp Tý (mùng mười), tháng Mười năm Khai Nguyên thứ hai mươi tám, ngài Huyền Tông đã đón Dương Ngọc Hoàn về Ôn Tuyền Cung ở Hoa Thanh Trì.
Ngài Huyền Tông vốn dĩ la người say mê đạo Thần Tiên và rất tôn sùng Lão Tử, khai tổ của phái Đạo gia. Ôn Tuyền Cung có một đạo quán được đặt tên là Thái Chân Cung, Dương Ngọc Hoàn được đưa vào tu ở đây.
Tôi không cần nhắc lại hẳn ngài vẫn nhớ, Dương Ngọc Hoàn lấy tên hiệu là Thái Chân và tới đây với tư cách một đạo cô. Chúng tôi đã làm như thể hành động đó không phải do mệnh lệnh của ngài Huyền Tông, mà là sự tự nguyện của Dương Ngọc Hoàn. Điều này cũng theo đúng những gì Hoàng Hạc đã toan tính.
Mọi chuyện diễn ra y như những gì Hoàng Hạc nói. Cuối cùng, ngài Huyền Tông đã có được Dương Ngọc Hoàn đúng theo lời hắn.
Nhưng đồng thời, cái nhân vật Hoàng Hạc giống như một con quỷ già ấy cũng đã theo chân Dương Ngọc Hoàn vào trong cung.
Ngài Triều Hành.
Về chuyện này, hẳn là ngài cũng đã nghe phong thanh.
Nhưng khi ấy, tôi vẫn chưa biết rõ về sự đáng sợ của Hoàng Hạc. Lúc nhận ra sự đáng sợ của Hoàng Hạc thì hắn đã luồn sâu vào trong cung mất rồi.
Gã Hoàng Hạc này là kẻ đáng sợ gấp nhiều lần tôi tưởng ban đầu. Đã bao phen tôi nghĩ cách để trục xuất hắn ra khỏi cung cấm. Nhưng tôi không tài nào đuổi hắn đi được nữa.
Có thể nói, loạn An Sử xảy ra rốt cuộc cũng là do mưu mô của Hoàng Hạc.
Về chuyện này tôi sẽ nói kỹ sau, nhưng ở đây, tôi muốn được giãi bày với ngài một sự thật động trời. Vì nếu không kể ra ngay thì biết đâu tôi sẽ chết trong lúc đang viết dở. Vì tôi chẳng đoán trước được khi nào thì quỷ sứ âm ty sẽ tới đem linh hồn ốm yếu của tôi đi. Giờ đây, mặc dầu tôi đang thắp đèn để viết những dòng thư này cho ngài, nhưng hơi thở đã nặng nhọc, đôi mắt mờ lắm rồi. Những ngón tay cũng không còn nhiều sức để mà đưa bút nữa, tôi đã mấy lần suýt gục mặt xuống bàn.
Ngài Triều Hành.
Lúc xảy ra loạn An Sử, chúng ta đã chạy khỏi Trường An để lánh về đất Thục. Hẳn là ngài còn nhớ ở Mã Ngôi Dịch khi ấy, Trần Huyền Lễ đã cầm đầu binh lính gây ra cuộc nổi loạn.
Tôi cũng không thể nào quên được những gì xảy ra ngày ấy. Ngay cả khi đang viết thư cho ngài vào lúc này đây, thì cảnh tượng ấy vẫn hiện lên sống động trong đầu óc tôi.
Gương mặt tiều tụy của ngài Huyền Tông.
Vẻ mặt mệt mỏi của ngài.
Đầu Dương Quốc Trung bị bêu trên mũi giáo.
Diện mạo mà ngay cả trong tình cảnh ấy cũng không hề mất đi vẻ đẹp thuần khiết của Dương Ngọc Hoàn.
Thứ Trần Huyền Lễ đòi hỏi ở chúng ta là mạng sống của Quý phi. Trần Huyền Lễ nói nếu giết chết Quý phi thì hắn sẽ dẹp yên cuộc nổi loạn và hộ giá hoàng đế về đến đất Thục.
Ngài Huyền Tông cũng vô cùng khốn quẫn, mới hỏi xung quanh xem có cách nào khác mà không phải giết chết Quý phi không, thì Hoàng Hạc cất tiếng.
“Thần có một cách hay.”
Đó là một cách khủng khiếp.
Hoàng Hạc nói rằng có một phép khiến cho Quý phi giả chết bằng cách cắm kim vào người Quý phi.
Hẳn là ngài biết rõ sự việc này vì chính ngài cũng đã dự vào.
Làm cho Quý phi rơi vào tình trạng giả chết, đợi Trần Huyền Lễ kiểm tra xong thì cho vào quan tài bằng đá và chôn xuống đất… Nhưng trên thực tế thì Quý phi vẫn chưa chết, nên nếu sau đó đào mộ lên và rút kim ra thì Quý phi sẽ hồi sinh. Đó là cách giải thích của Hoàng Hạc.
Hắn cũng nói rằng, có thể đợi mọi chuyện lắng xuống, nhắm thời cơ tốt sẽ cho Quý phi hồi sinh và lánh sang Nhật Bản. Và nếu như vậy thì ngài, Triều Hành, sẽ có nhiệm vụ đưa Quý phi tới Nhật Bản.
Thế rồi Hoàng Hạc làm cái phép bí mật ấy với Quý phi, sau đó chúng ta chôn Quý phi ở Mã Ngôi Dịch và chạy được về đến đất Thục.
Cuối cùng loạn cũng êm, chúng ta cũng có thể trở về Trường An. Ngài Huyền Tông quyết định đào mộ Quý phi lên sau khi trở về Trường An được ít lâu.
Di mộ phần của Quý phi về Hoa Thanh Cung, ấy là lý do để che mắt cho việc đào mộ Quý phi.
Nhưng khi đào chiếc quan tài bằng đá lên, đưa Quý phi ra thì thấy Quý phi đã tỉnh giấc trong chiếc quan tài ấy tự lúc nào. Vả chăng, Quý phi sau khi tỉnh giấc trong chiếc quan tài chật hẹp dưới lòng đất đã không còn là Quý phi của ngày xưa nữa. Quý phi đã hóa điên.
Chắc hẳn ngài vẫn nhớ những vệt máu lạnh người do móng tay cào lên còn lưu lại trên mặt sau của nắp quan tài khi ấy.