← Quay lại trang sách

Chương chuyển Gió chẳng đừng
1

Không Hải và Dật Thế đang thả bộ giữa đám đông ở Lạc Dương.

Sau khi rời Trường An, họ đã đến Lạc Dương vào chiều tối hôm qua.

Họ dừng chân ở Lạc Dương chừng ba ngày để giải tỏa những mệt mỏi của chuyến đi, sau đó sẽ lên đường về Nhật Bản.

Hai năm trước…

Họ đã tới Lạc Dương trước khi vào Trường An.

Nhớ lại thì Không Hải đã gặp Đan Ông ở đây và được tặng cái đầu chó mà tưởng là trái dưa.

Tháng Tư…

Chợ tấp nập.

Ở đó, Không Hải phát hiện thấy một thứ thân thuộc.

“Ồ, lệ chi sao?”

Những trái lệ chi từ phương Nam đã được bày bán trong các hàng quán.

Không Hải mua lấy mấy trái, cho vào bọc áo, rồi lại đi tiếp.

Cầu Thiên Tân bắc qua Lạc Thủy đã hiện ra trong tầm mắt.

“Nhìn kìa, Không Hải.”

Dật Thế gọi.

“Gì vậy, Dật Thế?”

“Lần đầu trông thấy cây cầu Thiên Tân ấy, lòng tớ xao xuyến biết bao, còn giờ đây, sao mà nhớ nó đến thế.”

Khi được trở về Nhật Bản, Dật Thế lại là Dật Thế, lòng bỗng đầy đa cảm.

“Nghĩ rằng mình sẽ chẳng còn được chiêm ngưỡng cây cầu này lần nào nữa, tớ lại thấy luyến tiếc.”

“Vậy hay là ở lại, hả Dật Thế?”

“Vớ vẩn nào. Được về thì tớ mới nói như vậy chứ!”

Dật Thế cuống quýt chữa lại.

Họ đi qua những tấm ván cầu cót két để sang bờ bên kia.

Có một đám người đang tụ lại trên bãi đất trống bên mạn cầu.

“Ta qua đó xem sao.”

Vẫn còn vô khối thời gian.

Len vào giữa đám đông thì thấy một ông già đứng trên bờ sông. Đám đông đang vây quanh ông già.

Ông già cầm một cây gậy bên tay phải.

“Ta sẽ ghi tên các vị. Ta sẽ ghi tên các vị.”

Ông già nói với đám đông xung quanh.

“Để giải xui cho những vị nào gần đây gặp nhiều chuyện chẳng lành. À, nhưng mà không phải ta là người giải xui. Người giải xui là Đông Hải Long vương kìa. Nhiệm vụ của ta chỉ là ghi lại tên các vị, rồi gửi cho ngài Đông Hải Long vương mà thôi.”

“Vậy thì tôi xin nhờ ông.”

Một người đàn ông tiến lên phía trước.

Nghe anh ta xưng tên xong, ông già liền dùng đầu gậy viết nó lên mặt sông chỗ gần bờ.

“Nhìn xem kìa, Không Hải…”

Trông thấy cảnh tượng ấy, Dật Thế bỗng bật ra một tiếng kêu kinh ngạc bên tai Không Hải.

Theo lẽ thường, chữ viết trên mặt nước sẽ biến mất ngay khi vừa viết xong, vậy mà những chữ ông già viết lại không hề biến mất.

Tên của người đàn ông vẫn hiện trên mặt nước, rồi cứ thế xuôi theo dòng Lạc Thủy cho đến khi mất dạng.

“Chà, các vị thấy sao. Tên của vị vừa rồi sẽ xuôi Lạc Thủy, đến Hoàng Hà, sau đó đổ ra biển và tới chỗ Đông Hải Long vương. Thế rồi, ngài Long vương sẽ giải xui cho vị đó.”

Ông già nói.

Mặt ông già vẫn ráo hoảnh khi nghe đám đông cùng ồ lên.

Người đàn ông vừa nhờ viết tên lấy từ trong bọc áo ra mấy đồng tiền đưa cho ông già.

Có vẻ như đây là cách kiếm tiền của ông ta.

Sau khi viết tên cho một vài người nữa xong. Ông già liền cất tiếng gọi.

“Này vị kia…”

Mắt ông già chăm chú nhìn Không Hải.

“Sao nào, anh cũng viết chứ?”

Dật Thế huých vào lưng Không Hải, nói.

“Này, hình như ông ấy bảo cậu đấy.”

“Đã bị chỉ tên thì còn biết làm sao khác được.”

Không Hải bước lên phía trước.

Dật Thế bám theo sau.

Hướng về phía Không Hải, ông già nói.

“Nhà sư sao? Vậy thì ta không cần phải viết. Anh hãy tự mình viết đi!”

Rồi ông già đưa cây gậy của mình cho Không Hải.

Không Hải đón lấy cây gậy.

“Viết tên mình e là không tiện, nên bần đạo sẽ viết một chữ khác.”

“Ồ, chữ gì vậy?”

“Chữ ‘Long’.”

Không Hải dùng đầu gậy viết một chữ “Long” lên mặt nước.

Quả nhiên, chữ ấy không biến mất mà cứ thế chảy theo dòng nước.

Tiếng tán thưởng vang lên từ đám đông.

Không Hải vỗ tay một cái.

Tức thì…

Chữ “Long” đang trôi trên mặt nước bỗng vặn mình. Sau đó, nó bắt đầu ngóc đầu khỏi mặt nước.

“Ồ!”

“Ồ!”

Đám đông đứng xem kêu lên.

“Con rồng sắp bay.”

Đám đông đứng xem xôn xao.

Chữ “Long” trồi lên không trung từ mặt nước.

“Ra là vậy.”

Ông già nói, rồi nhận lấy cây gậy từ tay Không Hải.

“Vậy thì ta cũng phải viết một chữ gì đó…”

Ông già cầm cây gậy, thoăn thoắt viết lên mặt nước một chữ “Phụng”.

Chữ ấy trôi đi, rồi tách ra khỏi mặt nước và bay lên trời như đuổi theo chữ “Long”.

“Ôi trời!”

“Hãy xem kìa!”

Đám đông nhốn nháo.

Chữ “Long” bay lên trời, chữ “Phụng” bám theo sau, rồi chúng quấn lấy nhau ở giữa bầu không xanh ngắt, làm tung lên những đám bụi nước.

Đám bụi nước sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Một lúc sau…

Khi cảnh tượng ấy biến mất thì bóng dáng ông già cùng nhà sư và người bạn đồng hành cũng biến mất tự khi nào.

❖ 2 ❖

Không Hải và Dật Thế đang bước đi trên phố Lạc Dương cùng với ông già cầm gậy.

Ông già cười khùng khục trong cổ họng vẻ khoái chí.

“Đan Ông, lâu rồi mới gặp lại.”

Không Hải nói.

“Quả là lâu rồi.”

Đan Ông nói trong lúc vẫn còn cười đầy thích thú.

Tướng mạo của Đan Ông như thể đã biến thành một con người hoàn toàn khác so với Đan Ông mà Không Hải và Dật Thế biết trước đây.

Gương mặt hiền hậu không bợn mảy may tà khí.

Dật Thế không nhận ra Đan Ông ngay từ đầu.

“Nhưng mà Không Hải này, cậu nhận ra Đan Ông từ lúc nào thế?”

Dật Thế hỏi.

“Ngay lúc vừa trông thấy.”

Không Hải đáp.

“Ta đã chờ cậu ở đây, Không Hải ạ.”

Đan Ông nói.

“Ta nghe được tin đại A-xà-lê của Thanh Long Tự sẽ trở về Nhật Bản. Thế rồi ta nghĩ gặp nhau ở đây thì tốt hơn là ở Trường An.”

“Vâng.”

“Ta định là nếu không gặp nhau ở chỗ lúc nãy, ta sẽ đến tìm cậu ở quán trọ đêm nay.”

Đó là quán trọ mà bọn Không Hải đã nghỉ lại lần trước khi tới Trường An.

“Nhân tiện đây, tôi muốn nói lời cảm tạ Đan Ông. Rời Đường thổ mà chưa kịp cảm tạ Đan Ông một lời, thì tôi sẽ áy náy ở trong lòng.”

Không Hải nói.

“Cảm tạ? Cảm tạ về điều gì?”

“Về việc liên quan đến Thanh Long Tự. Ngài đã làm ra giấc mơ của nhà sư Chân Hạ phải không?”

“À, chuyện đó hả. Lúc ấy ta nghĩ phải làm gì đó cho cậu, nhưng thật ra nó không cần thiết.”

“Không phải vậy. Nếu Đan Ông không ra tay, biết đâu giờ này tôi vẫn đang ở Trường An mà chưa thể về nước được.”

“Nếu việc làm ấy giúp ích được cho cậu thì còn gì vui hơn.”

Đan Ông nói.

“Thế còn bà Dương Ngọc Hoàn thì sao?”

Không Hải hỏi.

Nghe đến đấy, Đan Ông nãy giờ vẫn nói năng luôn miệng bỗng im bặt.

Ba người lặng lẽ đi giữa dòng người tấp nập của Lạc Dương.

Từ mắt Đan Ông, một dòng lệ trào ra.

Đan Ông ngước lên trời, lẩm bẩm trong miệng.

“Chết rồi…”

“Bà ấy mất rồi sao?”

“Phải.”

Đan Ông đứng lại, nhìn xuống dưới.

“Bà ấy chết trên tay ta, như đang ngủ thiếp đi…”

Nước mắt rơi xuống, thấm vào đất.

“Tuy chưa trọn một năm, nhưng đời ta chưa từng có những ngày hạnh phúc đến vậy.”

Nói rồi Đan Ông lại ngước lên trời.

“Cảm ơn Không Hải, tất cả là nhờ cậu. Nếu không có cậu thì ta đã chẳng có được những ngày như thế.”

Đan Ông không lau những giọt nước mắt lăn trên má.

“Dù sao thì cuộc gặp gỡ hôm nay cũng thật đúng lúc. Tôi có điều này muốn nói với Đan Ông.”

Không Hải nói.

“Điều gì vậy?”

“Cái này để ngài đọc thì tốt hơn là nói ra miệng. Đây ạ…”

Không Hải lấy ra một tờ giấy cuộn tròn từ trong bọc áo.

“Ngài hãy đọc đi.”

“Cái này?”

“Bạch Lạc Thiên làm đấy ạ.”

Mở tờ giấy Không Hải đưa cho, Đan Ông bắt đầu đọc.

Trường hận ca.

Bài thơ mà Bạch Lạc Thiên đã ngâm trong tiếng nguyệt cầm của Ngọc Liên ở chân cầu Bá.

Sau đó, trước lúc chia tay, Bạch Lạc Thiên đã đưa nó cho Không Hải.

“Không Hải, thầy hãy cầm lấy…”

Trong lúc đưa mắt đọc, mái tóc bạc của Đan Ông rung rinh trong gió.

Đọc xong, Đan Ông nói.

“Hoàn hảo. Tài năng tuy khác Lý Bạch, nhưng chắc chắn sẽ thành danh.”

“Vâng.”

Không Hải gật đầu.

“Xin ngài hãy giữ nó.”

“Ta giữ được chứ?”

“Tôi đã đọc hết…”

“Vậy ta sẽ giữ.”

Đan Ông đút vào trong bọc áo.

Lúc bỏ tay ra khỏi bọc áo, Đan Ông lại đang cầm một gói giấy khác.

“Cái gì thế ạ?”

“Tóc của Dương Ngọc Hoàn…”

Đan Ông nói.

“Cậu hãy mang cái này về đất nước của cậu, đất nước của Triều Hành mà chôn nó xuống. Lúc nãy ta nói có việc muốn nhờ cậu, chính là việc này. Đất nước ấy vốn là nơi mà chúng ta đã định sẽ tới đó cùng với ngài Triều Hành. Trong này có cả tóc của ta nữa.”

Không Hải đón lấy gói giấy bằng cả hai tay.

“Tôi xin được giữ nó.”

Rồi cậu cất vào trong bọc áo.

Chờ cho Không Hải cất kỹ vào trong bọc áo xong, Đan Ông liền cất tiếng.

“Thôi, ta đi đây…”

“Ngài phải đi rồi sao?”

“Phải.”

“Tôi đã định đêm nay sẽ uống rượu cùng ngài…”

“Thôi bỏ đi. Ta không muốn bị trông thấy mình khóc lần nữa.”

“Ngài đi đâu?”

“Theo gió.”

Nước mắt Đan Ông đã khô.

“Đời ta chẳng còn gì vương vấn nữa. Mặc gió muốn đưa ta tới đâu thì đưa.”

“…”

“Theo gió, biết đâu ta sẽ tới được đất nước của cậu.”

“Lúc nào tôi cũng đợi ngài.”

Không Hải nói.

“À, thế còn mộ của bà Dương Ngọc Hoàn ở đâu vậy, thưa Đan Ông?”

“Ở một làng gần núi Chung Nam. Nơi đó chỉ có ta biết…”

“Vậy tôi có một việc muốn nhờ ngài…”

“Việc gì?”

“Tôi muốn ngài đặt vật này trước mộ bà Dương Ngọc Hoàn, coi như cúng vật của Không Hải…”

“Ồ.”

“Đây là hòn sỏi tôi đem về từ Hoa Thanh Trì.”

“Hòn sỏi?”

“Vâng. Tôi định mang về nước để làm bằng cho bữa tiệc đó, nhưng nếu nhờ ngài dâng hộ lên trước mộ bà Dương Ngọc Hoàn thì có lẽ tốt hơn.”

“Hòn sỏi đâu?”

“Đây ạ.”

Không Hải cho tay vào bọc áo, lấy ra một hòn sỏi nhỏ.

“Mong ngài giữ giúp…”

“Ta hiểu rồi.”

Đan Ông nhận lấy hòn sỏi rồi cất vào bọc áo.

“Ta sẽ dâng hòn sỏi này cùng với bài thơ ban nãy trước mộ Dương Ngọc Hoàn.”

Không Hải và Đan Ông đứng nhìn nhau.

“Liệu sẽ có ngày gió thổi tới Oa quốc chăng…”

“Biết đâu đấy.”

Đan Ông nói.

“Ta đi đây.”

Đan Ông xoay lưng, bước vào trong dòng người.

Bóng dáng ấy xa dần.

Không Hải và Dật Thế vẫn đứng nhìn theo, cho đến khi bóng Đan Ông chìm khuất vào dòng người ấy.

“Ông ấy đi mất rồi.”

Dật Thế nói.

“Ừ.”

Không Hải gật đầu.

“Nhưng mà cậu cũng giỏi mang cái thứ ấy về nhỉ.”

“Cái thứ ấy?”

“Hòn sỏi ở Hoa Thanh Trì ấy.”

“À, cái đó hả.”

“Chứ sao nữa, không ngờ cậu mà cũng làm một việc đáng yêu như thế.”

Bị nói như vậy, Không Hải bỗng bật cười khinh khích.

“Có gì buồn cười sao?”

“À không, tớ đang nghĩ đến Đan Ông.”

“Nghĩ đến Đan Ông?”

“Ừ.”

“Nghĩ về chuyện gì?”

“Tối nay tớ sẽ nói.”

“Nói luôn bây giờ đi.”

“Không, để tối nay.”

Không Hải nói.

“Khi nhìn thấy nó, biết đâu gió sẽ đổi chiều.”

“Là chuyện gì vậy?”

“Dật Thế này. Có thể đêm nay cậu sẽ mơ thấy mình bị tứ Thiên vương giày xéo đó. Đáng sợ lắm, cậu hãy coi chừng…”

Không Hải nói xong liền cất bước.

Vừa đi, Không Hải vừa cười khoái chí.

❖ 3 ❖

Đan Ông đang thả bộ bên bờ Lạc Thủy bỗng cảm thấy có gì đó rất lạ trong bọc áo.

Cảm giác về nó không giống như lúc nãy.

“Để xem nào…”

Đan Ông vừa đi vừa thọc tay vào trong bọc áo.

Có một vật tròn tròn.

Là hòn sỏi mà Không Hải vừa đưa ban nãy đây mà.

Đan Ông lấy nó ra.

“Cái gì thế này!?”

Thứ nằm trên tay Đan Ông.

Không phải là hòn sỏi.

Mà là một trái lệ chi.

Thứ quả mà Dương quý phi yêu thích.

Đan Ông dừng lại.

Nhìn trái lệ chi trong tay như muốn xoáy thành một lỗ trên đó.

Ngài có thể dâng nó lên trước mộ bà Dương Ngọc Hoàn được không?

“Hóa ra là để trả thù ta chuyện cái đầu chó đây mà…”

Đan Ông lẩm bẩm.

Rồi Đan Ông bắt đầu cười. Tiếng cười lớn tới nỗi những kẻ đi bên cạnh phải giật mình tránh sang hai bên.

Cái thằng nỡm Không Hải!

Người đâu thế không biết.

Dám giở trò này với ta.

Đan Ông cười.

Hay lắm…

Không Hải ạ.

Ngươi hay lắm.

Đan Ông đứng một mình và cười mãi giữa dòng người xuôi ngược của Lạc Dương.

Hết Sa môn Không Hải thết yến bầy quỷ Đại Đường.

Ngày 20 tháng 4 năm 2004

Viết ở Odawara

Yumemakura Baku