❖ 2 ❖
Trong lớp tôi, mỗi học sinh phải phụ trách một công việc khác nhau, được gọi là “cán sự”. Chẳng hạn như cán sự bữa ăn là người sẽ đứng trước lớp đọc thực đơn của ngày hôm đó vào mỗi giờ ăn và ra hiệu lệnh “Mọi người chắp tay lại. Mời mọi người ăn cơm”. Tất cả học sinh sẽ bắt đầu bữa ăn theo hiệu lệnh đó. Cán sự thể dục có nhiệm vụ chuẩn bị bóng và thảm cần cho tiết học, sau đó sẽ đứng trước lớp, đếm nhịp cho cả lớp khởi động. Các nhiệm vụ này sẽ được phân công vào đầu kì và không đổi cho đến khi bắt đầu học kì tiếp theo. Vậy nên, một khi phụ trách công việc mình ghét sẽ buộc phải làm việc đó suốt học kì. Trong lớp tôi, ai cũng nghiêm túc trong buổi phân công.
Sau khi thầy đến thăm nhà học sinh, vào thứ Năm cùng tuần, lớp chúng tôi đã có một buổi phân công phụ trách vào tiết sinh hoạt.
“Ai muốn làm cán sự báo thì giơ tay nào!”
Thầy Haneda nói xong, có mấy cánh tay giơ lên. Cán sự báo là người phải làm báo lớp. Đây là tờ báo riêng biệt với “Báo Lớp Năm” mà thầy Haneda làm, gồm những bài viết dưới góc nhìn của học sinh.
Có tổng cộng chín nhiệm vụ. Mỗi nhiệm vụ sẽ do ba, bốn học sinh phụ trách. Đến nhiệm vụ được yêu thích sẽ có nhiều người giơ tay. Tất nhiên là có sự chênh lệch. Nhưng không phải tất cả những người ứng cử đều sẽ được phân công nhiệm vụ mong muốn, nếu không sẽ thiếu người làm nhiệm vụ không được yêu thích và gây ảnh hưởng đến việc quản lý lớp của thầy.
“Ai muốn phụ trách chăm sóc thú cưng thì giơ tay nào!”
Thầy vừa nói đã có sáu người giơ tay. Một trong số đó là tôi. Cán sự thú cưng chỉ cần cho cá vàng ăn là được. Tôi rất muốn trở thành cán sự thú cưng. Cán sự bữa ăn và cán sự thể dục sẽ phải đứng trước mặt các bạn. Tôi không muốn làm những việc này chút nào. Tôi cố gắng tránh những việc gây chú ý hết mức có thể. Bị mọi người nhìn ngại lắm. Lỡ tôi làm sai, họ sẽ bắt thóp và cười nhạo tôi ngay lập tức. Vì nỗi sợ này nên tôi mới ứng cử làm cán sự thú cưng. Cán sự thú cưng chỉ việc cho cá ăn vào khung giờ nhất định và rửa bể cá hai tuần một lần là được. Đây toàn là công việc hậu cần, có thể lặng lẽ làm mà không lo bị mọi người chú ý. Cán sự thú cưng sẽ có ba đến bốn người. Thực ra chỉ có ba nhưng tùy theo các nhóm vụ trách khác mà sẽ có một người được thêm vào cán sự thú cưng.
“Thầy không thích để các em quyết định bằng cách oẳn tù tì nên các em tự bàn bạc với nhau xem ai sẽ phụ trách thú cưng nhé. Đến ngày kia báo cho thầy.”
Thầy Haneda đã nói vậy.
Ứng cử cán sự thú cưng có sáu người là tôi, Inoue, Ushima, nhỏ Eguchi, Kizu và Furuta. Ba nam, ba nữ. Ba bạn nữ là một nhóm, lúc nào cũng ở cùng nhau. Inoue và Ushima thân thiết đến mức thường cùng đá ở vị trí tiền đạo lúc chơi bóng.
Chiều hôm đó, đầu đang mải nghĩ ngợi chuyện bàn bạc kia nhưng do không ai nói năng gì nên tôi cứ thế về nhà. Chắc mai sẽ bàn chuyện ai làm cán sự thú cưng thôi.
Tôi và Michio sóng vai nhau, vừa đi trên con đường từ trường về nhà vừa nói về Korokoro Comic. Korokoro Comic là tạp chí truyện tranh phát hành vào ngày 15 hàng tháng, được đông đảo bọn con trai đón nhận. Tạp chí đăng nhiều bộ truyện tranh nổi tiếng như “Doraemon” hay “Cậu ấm” [5] . Ngọn nguồn những trò đùa thịnh hành của chúng tôi đều từ Korokoro Comic mà ra. Chúng tôi biết đến đến kẹo bikkuriman, xe đua đồ chơi hay mô hình Zoids từ tạp chí này.
“Masao này, cho tớ đọc ké Korokoro tháng này với.’’
Michio vừa nói vừa khéo léo giữ thăng bằng khi đi trên rìa con mương. Bọn tôi vẫn hay gọi tắt Korokoro Comic là “Korokoro”.
Trên đường tôi đi học có một cánh đồng trải dài, tầm nhìn rộng khắp, nhìn thấy được núi non nối tiếp nhau, đứng sừng sững như tường thành. Vào những ngày nhiều mây, màu xanh lục của cây cối phủ trên núi trông rất rõ nhưng vào ngày trời trong, sắc xanh da trời như lẫn vào làm núi xanh hơn. Hôm đó đẹp trời nên núi non tựa như được nhìn qua một bộ lọc màu xanh. Đồng ruộng ngập nước. Tôi chẳng quan tâm chuyện lúa có thể trồng vào lúc nào, cũng chẳng biết bao giờ đến mùa gieo mạ. Nhưng tôi thích ngắm ruộng ngập nước, trông chúng chẳng khác gì mặt gương trải rộng về phía chân trời, chiếm trọn tầm mắt.
“Này, hình như tầm này năm ngoái, Doraemon Truyện dài được đăng lần đầu nhỉ?”
Tôi hỏi, Michio gật đầu. Chắc do suy giảm trí nhớ nên tôi chỉ nhớ mang máng chuyện của năm ngoái, thành ra chẳng có chút tự tin nào cho đến khi nhận được sự đồng tình từ Michio. “Doraemon” thường được đăng dưới dạng các mẩu truyện ngắn riêng lẻ. Nhưng năm ngoái, tạp chí đã đăng tải “Doraemon Truyện dài” dựa trên phim điện ảnh thành các phần nối tiếp nhau.
“Năm nay vẫn chưa có tiếp. Giờ này năm ngoái đã bắt đầu đăng rồi đấy.”
Tôi lo lắng, sợ năm nay sẽ không có bản điện ảnh của “Doraemon”.
“Có khi năm nay không vẽ truyện nữa mà ra phim luôn ấy nhỉ?”
“Vậy hả...”
Tôi vừa thì thầm vừa chỉnh lại cặp sách bị lệch trên vai.
“Ê, nhìn này!”
Michio đứng trên rìa con mương, nhìn về phía trong ruộng đầy nước. Tôi cũng làm tư thế như nó rồi nhìn theo hướng mắt nó.
Trong ruộng chẳng có gì ngoài nước và bùn. Nhưng không phải loại nước bùn đục ngầu mà bùn lắng hết xuống đáy nên nước trong vắt. Tôi chợt phát hiện dưới đáy có thứ gì đang cử động, nhìn kĩ thì thấy con gì đó nhỏ như đầu ngón tay. Nó nửa trong suốt nên khó mà phân biệt được với bùn đất. Phần thân chia khúc và những cái chân be bé trông giống con tôm. Chúng tôi gọi nó là tôm nòng nọc.
Có loài sinh vật tên tôm nòng nọc thật nhưng không giống thứ này. Tôi nhớ mình từng đọc qua trong sách giáo khoa quốc ngữ rằng đó là loài hóa thạch sống vô cùng quý giá. Thỉnh thoảng, chỉ cần căng mắt nhìn vào ruộng lúa là có thể nhìn thấy tôm nòng nọc. Khác với loài hóa thạch sống kia, con vật mà tôi đang nhìn quen thuộc với con người hơn nhưng không rõ nguồn gốc. Chúng tôi gọi là tôm nòng nọc vậy thôi chứ không biết tên thật của loài sinh vật này.
Michio vươn tay, nhúng ngón trỏ vào trong nước. Con tôm nòng nọc giật mình trốn mất. Đầu ngón tay Michio chìm vào đám bùn dưới đáy nước. Bùn mịn đang lắng đọng giờ tỏa ra tựa như khói bay, lan khắp mặt nước trong vắt.
Đột nhiên, tôi nghĩ nếu trở thành cán sự thú cưng, tôi sẽ đề nghị lớp nuôi thêm con khác ngoài cá vàng. Tôm nòng nọc cũng được. Nuôi mấy con vật mà ai cũng biết thì chẳng có gì thú vị. Nuôi sinh vật lạ như tôm nòng nọc chẳng phải hay hơn sao. Thầy Haneda sẽ nghĩ gì khi nghe ý tưởng này nhỉ? Liệu thầy có thấy thú vị không? Nếu có, tôi sẽ mừng lắm.
Hôm sau, tôi trở thành cán sự thú cưng thật. Sau khi hết tiết hai, thầy đã đến bắt chuyện với tôi. Vì không mấy khi nói chuyện với thầy nên tôi hơi căng thẳng.
“Masao làm cán sự thú cưng em nhỉ?”
Theo lời thầy, sáng nay, Inoue và Ushima đã đến gặp thầy xin rút lui. Nếu tiếp tục ứng cử, có khả năng hai người đó sẽ phải phụ trách một công việc nào đó đang thiếu thành viên, có khi đó là việc mà họ không thích. Chắc hẳn khi thấy trước viễn cảnh đó, bọn họ quyết định rút lui luôn và chọn những nhiệm vụ còn thiếu người.
Tôi nghĩ vậy chứ không phải vì đã hỏi hai người ấy. Inoue và Ushima là hai đứa hoạt bát, kiểu người chẳng mấy khi nói chuyện với một đứa như tôi nên việc tôi tự hỏi họ lý do phiền toái vô cùng. Mỗi khối chỉ có một lớp nên tôi đã học cùng lớp với hai người đó từ khi bắt đầu đến trường. Đáng ra tôi phải bắt chuyện dễ dàng mới đúng nhưng thực tế không như vậy. Với tôi, nói chuyện với họ rất căng thẳng.
Dù sao thì số người ứng cử còn bốn. Theo quy định, cán sự thú cưng chỉ có ba người nhưng có thể thêm hoặc bớt một người. Vậy nên, tôi nói:
“Dạ, em sẽ làm cán sự thú cưng ạ.”
Nghe vậy, thầy liền gật đầu, nói: “Thầy biết rồi” và đi khỏi lớp.
Hôm sau, khi đến trường, tôi nhận ra có gì đó rất kì lạ. Bầu không khí ngột ngạt khác hẳn mọi khi bao trùm cả lớp. Ban đầu, tôi nghĩ mình nhầm nhưng qua thời gian, tôi càng chắc chắn hơn. Nguyên nhân gây cảm giác lạnh nhạt tản mát đâu đó trong lớp chính là ánh nhìn của mọi người đang đổ dồn về phía tôi. Không hiểu sao mọi người đều nhìn tôi. Khi tôi quay lại thì ai nấy đều chuyển ánh nhìn rồi bắt chuyện với người bên cạnh. Tôi quay về, họ lại nhìn sang phía này. Sau đầu tôi không có mắt nên không nhìn được nhưng bằng cách nào đó, tôi vẫn biết mọi người đang làm vậy. Đâu đó trong ánh mắt của họ hàm chứa cả sự khinh miệt.
Tôi lo lắng. Mọi người làm sao vậy? Cảm nhận ánh nhìn như tỏa nhiệt qua làn da, tôi cảm giác như phần da đó sẽ bị thiêu đốt. Trong lòng tôi rối rắm, không biết phải làm gì. Tôi hỏi bạn nữ tên Ninomiya ngồi bên cạnh.
“Mọi người lạ quá, không biết có chuyện gì vậy?”
Khi đổi chỗ vào đầu kì, được ngồi cạnh cô bạn này, tôi đã rất vui. Ninomiya luôn đối xử tốt với mọi người nên dễ nói chuyện với một đứa con trai như tôi. Là con gái nhưng tháng nào Ninomiya cũng mua Korokoro Comic và chịu nói chuyện với tôi về truyện tranh. Trong số những bạn gái trong lớp, chỉ có mỗi cậu ấy đọc Korokoro.
“Chịu, tớ không biết.”
Ninomiya nghiêng đầu.
“Masao có làm gì không đấy?”
“Chắc là không...”
Tôi đang nói chuyện với Ninomiya thì có bạn nữ khác ngoắc tay gọi cậu ấy. Ninomiya đứng lên và đi về phía người đó. Bạn gái vừa gọi Ninomiya thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi với vẻ khó chịu, liên tục thủ thỉ vào tai Ninomiya điều gì đó. Tôi vẫn ngồi tại chỗ nhìn họ, trong lòng lo sợ. Phải chăng có chuyện gì không ổn đã xảy ra trong lúc tôi không hề hay biết?
“Các cậu nói chuyện gì vậy...?”
“Không có gì.”
Cô bạn kia lạnh nhạt nói, kết thúc cuộc trò chuyện.
Kết thúc buổi sinh hoạt lớp, thầy Haneda đang chuẩn bị về phòng giáo viên thì đến gần chỗ tôi và nói:
“Sau giờ học, em đến phòng giáo viên gặp thầy.”
Nét mặt thầy hơi nghiêm làm tôi thấy căng thẳng.
Tôi đến phòng giáo viên tìm thầy. Bàn làm việc của thầy ở gần lối vào. Trên bàn có sách giáo khoa dành cho giáo viên, có nhiều chú thích bằng chữ đỏ khác với sách của học sinh. Bên cạnh là gọt bút chì, lịch dạy, cốc nước và nhiều thứ khác. Thấy tôi đến, thầy nhíu mày:
“Sao em lại nói dối thầy? Em đâu phải cán sự thú cưng?”
Đột ngột bị hỏi như vậy làm tôi lúng túng. Nhưng vì quá sợ thầy nên tôi không nói được gì. Tôi cứ đứng yên đó, đợi thầy nói tiếp. Đến lúc nhận ra, những ngón tay tôi đã đan vào nhau, làm một hành động vô nghĩa.
Có vẻ như ba bạn gái ứng cử làm cán sự thú cưng đã nói với thầy rằng tôi làm chuyện xấu. Kết quả, thầy buộc tôi phải đổi sang làm cán sự thể dục. Bị đổi như vậy, tôi sốc lắm. Nhưng nghe tin mình làm chuyện xấu, tôi còn sốc hơn. Chuyện xấu mà tôi làm là gì mới được chứ? Tôi phải hỏi thầy về chuyện này xem sao. Nhưng tôi không nói được. Thầy một mực quả quyết tôi làm chuyện xấu, chẳng nói chẳng rằng mà nổi đóa với tôi.
Tôi không nói được gì, cứ thế rời khỏi phòng giáo viên, vừa đi vừa nghĩ tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Nhưng tôi vẫn không biết nguyên do. Trước khi về đến lớp, tôi bắt gặp Michio trên hành lang. Nó nhún vai, kể cho tôi nghe chuyện bạn bè trong lớp xì xào bàn tán. Lúc đó, tôi mới biết mình đang gặp phải chuyện gì.
Theo lời Michio kể, có vẻ như buổi bàn bạc về người sẽ làm cán sự thú cưng đã diễn ra trong lúc tôi không hay biết. Vì tôi không tham gia nên mọi người đã quả quyết tôi “không có tư cách trở thành cán sự thú cưng”. Sau cuộc bàn bạc dài giữa năm người đó, hai bạn nam tuy không hài lòng nhưng vẫn đồng ý rút lui. Vậy nên, mọi người trong lớp không chấp nhận kẻ vắng mặt trong buổi bàn bạc là tôi trở thành cán sự thú cưng. Dù có thêm một người đi nữa nhưng họ vẫn nghĩ thế là không công bằng với hai bạn nam đã rút lui.
Không ai mở lời về vụ bàn bạc nên tôi hiểu nhầm cũng phải... Tôi muốn nói vậy với mọi người. Tôi không hề có ý xấu, cũng không phải muốn làm cán sự thú cưng đến mức làm chuyện như thế. Nhưng tôi vừa lên tiếng giải thích, các bạn đã khó chịu, xa lánh và ra vẻ chẳng buồn nghe. Tôi thấy mình đã trở thành một người vô hình trong lớp.
Michio nói:
“Masao cũng có lỗi đó. Trước khi về, cậu nên hỏi xem mọi người có bàn bạc hay không chứ.”
Tôi không làm được chuyện đó. Tôi chưa bắt chuyện với ba bạn nữ đó lần nào. Hai bạn nam kia lại là tâm điểm của lớp, luôn được mọi người vây quanh. Thế nên, tôi khó lòng bắt chuyện được với họ. Khi mở lời với ai đó, tôi đều cảm thấy bất an và lo sợ vô cùng. Nếu có nói chuyện thì cũng chỉ với một vài người bạn thân thiết mà thôi.
Tôi muốn nói với mọi người rằng đây chỉ là hiểu nhầm nhưng chẳng ai muốn nghe. Hơn nữa, tôi cũng không biết phải mở lời với mọi người thế nào. Cuối cùng, tôi chẳng làm được gì.