MƯỜI SÁU
Bây giờ đã gần giửa trưa ngày hai tháng mười một, sau khi trận tấn công vào Dinh Gia Long kết thúc được bốn tiếng đồng hồ, thì trước cửa phòng của Naomi tại khách sạn Continental có tiếng gõ cửa dồn dập. Naomi ra mở cửa thì thấy Guy Sherman đứng bên ngoài cửa nhìn nàng mỉm cười rạng rỡ. Guy không mặc veston như thường lệ, trái lại bộ quần áo trên người anh nhàu nát tưởng chừng như anh đã mặc bộ đồ này mấy ngày liên tục mà chưa thay. Bên nách Guy kẹp một chai rượu Champagne Lawrence Pierre, dưới tay đong đưa hai chiếc ly thủy tinh trong vắt.
- Mình uống mừng cái gì đây?
Naomi vừa hỏi vừa cười gượng, nàng nhích người qua một bên để Guy bước vào bên trong. Guy nhún nhẹ vai:
- Việc lật đổ anh em ông Diệm thôi, ngoài ra không có gì khác, tất cả đều như một giấc chiêm bao. Có thể uống mừng cô đã thu được nhiều cảnh đặc biệt trong diễn biến vừa qua cũng được.
Thay vì bước vào phòng của Naomi, Guy Sherman vội nắm lấy tay Naomi kéo nàng sang một phòng kế cận đó.
- Tôi mướn phòng này để được gần với cô hôm nay. Không ai biết tôi có mặt ở đây hôm nay đâu, và như vậy chúng ta khỏi bị các cú điện thoại quấy rầy một vài tiếng đồng hồ phải không?
Guy vừa nói vừa cười, anh dùng chân đạp cho cánh cửa phòng khép lại khi hai người cùng vào bên trong. Guy bước ngay vào bên trong với vẻ tự tin, đặt chai rượu xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh chiếc ghế sofa. Naomi bước theo sau, đến ngồi xuống ghế rồi cất giọng:
- Tôi cám ơn anh đã giúp đỡ nên mới thu được đầy đủ từ đầu cuộc diễn biến này, trong khi đó hầu hết ai cũng còn say ngủ. Tôi cũng cảm ơn anh đã cho người báo tin giờ giấc để hành sự, nhờ vậy tôi ngủ được chút đỉnh trong khi mấy ông nhà báo khác thức khờ người. Chúng tôi đã quay được thật nhiều, đủ một tiếng cho phim tài liệu, nhưng dù vậy những điều tôi thu thập vẫn chưa có thể kết luận đầy đủ cho tình thế hiện tại.
Naomi dựa người ra sau ghế thở dài rồi khẽ khép mắt lại. Sự căng thẳng trong khoảng thời gian hai giờ sau cùng của diễn biến này đã làm cho nàng vô cùng mệt nhọc. Trong lúc các người cộng sự lo tìm cách đưa các đoạn phim quay được gửi đi Hồng Kông để chuyển về Luân Đôn thì Naomi phải vội vàng đến Bưu Điện để gọi điện thoại báo cáo tình hình về bên nhà. Trên đường đi, Naomi đã nghĩ đến sự kiện anh em ông Ngô Đình Diệm mất tích vẫn còn làm cho mọi người thắc mắc, dù ngoài đường phố đã ùn ùn bắt đầu reo mừng chào đón sự thành công của phe Cách Mạng. Sự vui mừng bùng lên cao độ và các cuộc trả thù bắt đầu xảy ra, gây hỗn loạn khắp mọi nơi. Lúc đi ngang qua tòa soạn của tờ Times of VietNam thì Naomi thấy nơi này đang bị dân chúng nổi lửa đốt tòa báo. Các đoàn sinh viên, học sinh la hét các khẩu hiệu hoan hô Cách Mạng khắp đường phố. Naomi cũng chứng kiến đám đông giật sập bức tượng lịch sử Hai Bà Trưng vì lý do một trong hai gương mặt của hai bà có một gương mặt giống với mặt của bà Nhu, trong khi đó tại các công sở có liên hệ đến ông Nhu đều bị đập phá tan tành.
Naomi cũng chứng kiến dân chúng trèo lên các chiến xa ôm mừng các chiến sĩ, cho thấy rõ ràng dân chúng rất có cảm tình với phe đảo chánh, sau đó thì nhiều nữ sinh đem các vòng hoa đến tặng cho các Lực Lượng Cách Mạng. Điều làm cho Naomi vô cùng cảm động khi nàng chứng kiến bên ngoài các ngôi chùa, người ta chở từ các khám đường, trả tự do cho một số sư sãi ốm yếu từng bị chính quyền bắt giữ lâu nay. Họ được người trong chùa tiếp đón thật nồng hậu và được dìu hoặc ấm vào bên trong chùa.
Sau khi điện thoại báo cáo xong cho Luân Đôn, Naomi lái xe lên ngôi chùa mà vị sư đã đến báo cho nàng biết về tin tức Thượng Tọa Thích Quảng Đức tự thiêu hồi tháng sáu vừa qua, nhưng tại giữa những ồn ào nhộn nhịp của ngôi chùa, một vị ni cô đã cho Naomi biết là không ai biết rõ số phận của vị tăng sư đó ra sao. Vị ni cô vừa nói vừa khóc sướt mướt, vì theo ý của bà thì vị tăng sư có lẽ đã bị lực lượng an ninh của chính quyền mưu sát từ lâu rồi. Naomi chết điếng trong lòng trước tin tức đó. Nàng lái xe đi ngang qua Dinh Gia Long đổ nát rồi trở về khách sạn. Đó đây vẫn còn những xác các binh sĩ và một ít người mặc thường phục bỏ nằm bên trong Dinh.
Cảnh tượng các thây người chết cũng như tin tức về sự biệt tích của vị tăng sư giờ này vẫn còn hoành hành trong đầu óc Naomi, ngay cả lúc đang ngồi đây nhìn Guy đang đưa tay mở chai rượu. Tiếng nút chai Champagne nổ bụp vang lên, Guy nhìn Naomi mỉm cười đưa tay rót rượu vào hai chiếc ly rồi tiến đến đưa cho nàng một ly rượu sủi bọt. Trước khi đưa ly rượu lên uống, Guy thò tay vào túi lôi ra một hộp đựng phim 16 ly trong một chiếc hộp bằng kim loại để lên bàn, anh cất giọng nhỏ nhẹ.
- Bài tường thuật về cuộc đảo chánh này của cô sẽ không bị dang dở nửa chừng đâu. Vậy chúng ta hãy uống mừng sự hoàn tất này chứ?
Naomi nhìn chiếc hộp thiếc trên bàn, thắc mắc.
- Đó là cái gì vậy?
- Phim quay xác người.
Đầu óc Naomi vẫn còn lờ mờ với các xác chết trong Dinh Gia Long nên khi nghe Guy nói, nàng đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Guy.
- Xác của ai?
- Ông Diệm và ông Nhu.
Naomi vụt đứng thẳng người lên, ly rượu trên tay nàng dao động nhẹ làm đổ một chút ra ngoài.
- Họ chết rồi sao?
Guy Sherman gật đầu:
- Đúng vậy, đây là đoạn phim duy nhất quay về cái chết của họ.
- Ai đã giết họ?
- Người ta ra lệnh cho một Thiếu Tá vào Chợ Lớn, nơi mà hai người đang ẩn náu để rước về Bộ Tổng Tham Mưu. Người ta nhốt hai anh em họ cùng ông Thiếu Tá vào một chiếc thiết vận xa M113. Trên đường đi, ông Diệm bị bắn chết, còn ông Nhu thì bị đâm chết. Cả hai đều bị giết trước khi đem về tới Bộ Tổng Tham Mưu.
Naomi nhìn hộp đựng phim trên bàn, mặt nàng ánh lên mừng rỡ. Guy Sherman lúc bấy giờ mới đưa ly rượu lên hướng về phía nàng, miệng tươi cười.
- Chỉ có một mình cô mới có đoạn phim quay cảnh bên trong chiếc M113 khi người ta mới mở cửa ra mà thôi.
Naomi phải cố gắng lắm mới lên tiếng được:
- Ai đã quay khúc phim này vậy?
Guy Sherman cười cởi mở:
- Còn ai ngoài người thân của cô và dĩ nhiên chuyện này chỉ có một mình cô và tôi biết mà thôi.
- Tôi xin xem thử một chút được không?
Guy gật đầu. Naomi đặt ly rượu còn nguyên của mình xuống mặt bàn rồi vơi lấy hộp phim, mở ra. Naomi cẩn thận đưa cuốn phim lên, nắm mép phim lôi ra một đoạn đưa về phía ánh sáng từ một chiếc cửa sổ. Guy chồm người về phía Naomi, ghé mắt nhìn vào làn phim rồi đưa tay chỉ vào đó.
- Phim này quay không được rõ ràng lắm. Tôi lại không phải nhà nghề trong việc quay phim, lại không có đủ ánh sáng để thu cho rõ, nhưng chắc có thể dùng được. Xác của họ nằm úp mặt xuống ghế ngồi. Cô chỉ thấy được từ phía sau lưng và đầu của họ mà thôi. Người mập thù lù bên phải, dĩ nhiên ra ông Diệm, và người nhỏ hơn bị các vết dao đâm trên người là ông Nhu. Tôi đã coi qua trong phòng in phim rồi. Cô sẽ thấy phim cũng không tệ lắm đâu.
Naomi thở dài:
- Đây là một đoạn phim quý giá vô cùng, Guy. Hai anh em ông Diệm bị bắt bằng cách nào?
Gương mặt của Guy vụt rạng rỡ trước thái độ vui vẻ của Naomi, anh đặt bàn tay của mình lên đầu gối của Naomi rồi từ từ vuốt nhẹ lên làn vải quần trên gối của nàng, đoạn cất tiếng.
- Sáng sớm ngày hôm nay, một trong các Sĩ quan tùy viên của họ đã phản. Đêm quá hai người đã dùng đường hầm dưới Dinh Gia Long trốn ra ngoài khoảng chín giờ đêm. Tại một ngả thoát bên ngoài có một chiếc Land Rover của hội Hồng Thập Tự rước và đưa họ vào Chợ Lớn, ở tại nhà một thương gia người Trung Hoa. Ở đây có sẵn các đường dây để liên lạc với Dinh Gia Long. Suốt đêm rồi họ có liên lạc với các đơn vị còn ủng hộ họ qua các đường dây này. Họ cũng có thể liên lạc hàng ngang với phe đảo chánh nữa. Tướng Minh đã nhiều lần hứa sẽ bảo vệ sinh mạng của họ, nếu như hai người chịu đầu hàng, nhưng ông Diệm không chịu, vì thế nên Tướng Minh phải ra lệnh tổng tấn công. Trừ một vài người tùy viên thân tín ra, còn thì không ai biết được hai anh em họ đã rời Dinh Gia Long trước khi nơi này bị tấn công. Chính ông Diệm ra lệnh cho binh sĩ phòng vệ phất cờ đầu hàng, dĩ nhiên lệnh này cũng xuất phát từ Chợ Lớn.
- Vậy họ có đầu hàng không?
- Khoảng sáu giờ rưỡi sáng hôm nay, ông Diệm gọi Tướng Minh và cho biết là ông ấy sẽ đầu hàng và xin Tướng Minh bảo vệ cho hai anh em họ an toàn ra phi trường và cấp phi cơ cho họ đi ngoại quốc. Tướng Minh đã đồng ý, nhưng ông Diệm lại giở giọng và phút chót không chịu cho Tướng Minh biết hiện hai người đang ở đâu. Cũng có thể ông Diệm biết rõ sự bội phản lật gọng, lừa đảo có thể xảy ra trên đất nước này của ông hơn ai hết nên ông chần chừ như vậy. Sau khi người Sĩ quan tùy viên phản bội đã tiết lộ nơi ẩn náu của họ thì hai anh em ông ta đến nhà thờ Saint Francis Xavier cũng ở trong Chợ Lớn và tham dự thánh lễ buổi sáng ở đó. Khi họ đang quỳ gối làm lễ thì phe đảo chánh ập tới. Người ta đẩy hai anh em ông ta lên một chiếc thiết vận xa và khi chiếc xe này chuyển bánh thì người ta bắn chết ông Diệm.
Gương mặt Naomi hằn lên vẻ bất nhẫn:
- Nhưng tại sao người ta lại giết ông ấy tàn nhẫn như vậy?
Guy nhún vai:
- Theo tôi nghĩ, đây là điều không thể tránh được ngay từ lúc đầu. Phe đảo chánh không khi nào nghĩ rằng họ sẽ được an toàn nếu như ông Diệm và ông Nhu còn sống, nên họ đã ra tay.
- Vậy chính Tướng Minh ra lệnh cho người ta giết họ? Guy Sherman gật đầu không đáp, tay anh vẫn ve vuốt trên đùi Naomi. Naomi không để ý đến hành động của Guy trong lúc này, nàng bỗng vụt đứng lên đến bên cửa sổ nhìn xuống công trường Lam Sơn đông đặc người, Naomi khẽ nhíu mày rồi quay người lại hỏi.
- Làm sao mà anh lại biết hết được những chi tiết này? Có phải chính anh cũng có tham dự vào cuộc đảo chánh phải không? Ngày hôm qua tôi có gọi điện thoại cho anh mấy lần, nhưng lần nào người ta cũng trả lời là anh không có mặt tại đó.
Guy uống một ngụm Champagne rồi cười:
- Hãy nói như thế này. Tôi có mặt tại Bộ Chỉ Huy của cuộc đảo chánh để quan sát mà thôi. Khi chiếc M113 về tới Bộ Tổng Tham Mưu thì không ai phản đối gì khi tôi dùng một máy quay phim nhỏ để quay xác chết của hai người đó cả. Có phải cô muốn biết điều đó, phải không?
Thay vì trả lời cho Guy, Naomi lôi trong túi áo ra một tờ giấy gấp tư rồi bước đến chỗ Guy ngồi, đưa mảnh giấy ghi tên tuổi và địa chỉ của nhà sư mà nàng đã đưa cho Guy cách đây mấy tháng. Naomi cất giọng lạnh lùng:
- Tôi nghĩ là anh đã đánh rơi tờ giấy này phải không?
Guy nhìn vào vờ giấy một thoáng rồi nhìn lên Naomi, miệng vẫn cười.
- Cô lượm tờ giấy này ở đâu vậy?
Naomi hằn học.
- Tại phòng làm việc của ông Nhu hồi sáu giờ sáng hôm nay. Có phải anh đã đánh rơi nó ở đó khong?
Guy Sherman vẫn tươi cười trước vẻ hờ hững của Naomi.
- Một đôi khi nghề nghiệp của tôi đã phải bắt buộc tôi phải đi hàng hai để có thể biết được cả hai bên người ta muốn gì mới được. Đối với cô, thì cô sẽ không khi nào đi giao dịch với những người mà cô không ưa thích.
Guy đưa mắt nhìn vào tờ giấy một lúc rồi để lên bàn.
- Công việc tình báo thì cũng giống như tất cả các công việc khác, để cho công việc của mình được trôi chảy thì mình phải liên lạc cả hai phe bạn và thù để có kết quả mới được.
Giọng nói của Naomi run run:
- Nhưng đưa tên và địa chỉ của một nhà sư cho ông Nhu thì việc làm này có thể đưa tới cái chết cho ông ta.
- Trong bất cứ cuộc chiến tranh nào cũng có nhiều người chết lắm Naomi à. Nếu cô chỉ tin vào những điều cô phải làm thì cô không nên bận tâm vào những chuyện hy sinh nhỏ bé như thế này để có thể đạt tới mục tiêu của mình.
- Nhưng cái chết của vị tăng sư đó không làm bận lòng anh chút nào hết sao?
Guy cầm ly rượu lên, uống cạn rồi cầm chai lên rót vào ly, anh hất đầu về phía một tờ báo trên bàn.
- Naomi, tất cả những gì cô thực hiện được đều do kết quả của tôi đã làm “bánh sáp đi, bánh qui lại,” chuyện nhỏ nhặt đó đã mở đường cho sự liên lạc giữa tôi và ông Nhu và con rồng cái của ông ấy. Họ đã tin tưởng tôi và đã nói hết sự thật cho tôi biết và cô đã dùng những tin tức mà tôi biết được đó để thực hiện cho công việc của cô được tốt đẹp phải không? Công việc của tôi đòi hỏi phải có những tin tức chính xác, cũng giống như cô cần phải có những tin tức xác thực vậy phải không?
Naomi mở to mắt nhìn Guy Sherman một hồi rồi từ từ gật đầu. Guy nhún vai nói tiếp.
- Vậy cô hãy bỏ hết những điều này trong đầu óc của mình đi.
Guy bước đến bên cạnh Naomi kéo nàng ngồi xuống cạnh mình. Anh đưa mắt nhìn Naomi với vẻ chú tâm khác thường. Guy cầm lấy tay Naomi đưa lên môi, hôn nhẹ lên các ngón tay nhỏ bé của nàng rồi hất đầu về cuộn phim trên bàn.
- Trong cuộn phim đó, cô đã có một đoạn phim khác biệt mà không ai có được. Tôi đã giao hàng rồi, bây giờ đã đến lúc một người đàn bà trưởng thành không còn được kiếm cớ hẹn lần này nọ nữa phải không?
Naomi nhìn Guy Sherman không quyết định được điều gì, nhưng nàng vẫn gật đầu. Gay nhìn nàng cười.
- Tôi thật vui mừng khi thấy sau cũng mọi Việc đều xảy ra tốt đẹp cho cả hai chúng ta. Tôi thú thật tôi không phải chờ đợi lâu dài như thế này, nhưng ngặt một nỗi, đối với tôi, cô thật là một người vô cùng đặc biệt.
Nói tới đây Guy bắt đầu đưa tay cởi nút áo của Naomi và cúi mặt xuống hôn vào vai nàng. Naomi khẽ nhắm mắt lại để mặc cho Guy cúi thấp người xuống cởi nút quần và tuột khỏi thân thể nàng. Gương mặt Naomi lạnh lùng, nàng ngồi yên bất động nhìn Guy đang tự trút bỏ áo quần cho đến khi không còn mảnh vải nào trên người, Naomi vẫn không có một phản ứng, cho nên Guy đã phải nhổm người nhìn nàng mỉm cười.
- Tôi không bao giờ tin cô là một người đàn bà Anh lạnh lùng hết cả. Cô đâu phải là một trong những người đàn bà phải đợi đến khi người ta ra tay hành hạ tàn nhẫn mới có cảm hứng được, phải không Naomi.
Guy Sherman cười cởi mở hơn khi thấy Naomi không trả lời câu hỏi của mình, anh đưa mắt nhìn xuống làn ngực tròn và chắc nịch của người đàn bà. Bên dưới làn vải mỏng, hai đầu vú của Naomi hiện ra rõ ràng. Guy đặt tay xoa nhẹ lên đôi gò bồng đảo rồi thuận tay cởi bỏ chiếc áo nịt ngực của nàng để lộ nguyên khuôn ngực tuyệt mỹ trước mặt mình.
- Trời ơi, em đẹp quá Naomi. Anh chưa bao giờ nghe mình ham muốn một người đàn bà như thế này hết cả.
Guy cất tiếng hào hển và đưa tay ve vuốt lên thân thể Naomi. Người đàn bà nghe hai đầu vú của mình căng cứng bên dưới làn tay ve vuốt của người đàn ông, nàng cũng tự nhiên nghe hơi thở của mình bắt đầu dồn dập khi Guy vụng về đưa tay tuột chiếc quần lót của mình ra, nhưng ngay lúc Guy chồm người lên thân thể nàng, Naomi vẫn nhìn thẳng vào mặt Guy với vẻ mặt lạnh lùng. Guy hào hển.
- Anh có cảm tưởng là anh sắp hãm hiếp em đây Naomi, nếu như em cứ mãi kẹp đôi chân của mình lại như thế này. Hãy bình tĩnh lại đi em, mọi sự rắc rối bây giờ đã yên hết rồi.
Nói xong, Guy đưa tay xuống giữa hai đầu gối đang chụm lại của Naomi để cố kéo hai chân nàng dang rộng ra, một bàn tay khác của Guy xoa nhẹ lên làn lông vàng óng trên phần bụng dưới của nàng. Bỗng thình lình, Naomi uốn cong người lại, vụt xô Guy Sherman xuống khỏi thân thể mình.
- Xin anh hãy thôi đi Guy. Tôi không muốn mình đi xa thêm nữa.
Naomi ngồi thẳng người dậy, cất giọng gay gắt, mắt nhìn đi nơi khác, hai tay vụt úp lên mặt trước vẻ sửng sốt của Guy Sherman.
- Như vậy nghĩa là làm sao? Anh không hiểu gì cả.
Guy cất giọng ấm ức, ngực thổn thức với vẻ tức tối không lường. Naomi bỏ tay trên mặt xuống nhìn vào khoảng trống trước mặt.
- Tôi rất tiếc, đối với anh, anh có thể dứt bỏ dễ dàng về cái chết của nhà sư đó, nhưng đối với tôi, tôi không làm sao quên được. Tự dưng tôi nhận thức được điều tôi đã làm.
Guy hỏi với giọng đầy kinh ngạc.
- Vậy em đã làm chuyện gì?
- Bán mạng sống của kẻ khác để mưu lợi ích kỷ cho riêng mình.
- Này em, rồi em sẽ quên đi. Thôi hãy uống một chút rượu đi.
Guy đưa tay đặt lên đôi vai trần của Naomi kéo nàng đứng lên và rót rượu cho nàng, nhưng Naomi lắc đầu.
- Thôi Guy, tôi không uống đâu. Tôi đi đây.
Nói xong Naomi đứng lên; mặc lại áo quần.
- Naomi, em làm sao vậy?
Guy đứng ngay dậy cố đưa tay nắm lấy hai vai Naomi, nhưng người đàn bà vùng thoát ra khỏi tay củ a Guy Sherman, anh cúi xuống cầm chiếc hộp đựng phim đưa lên trước mặt Naomi.
- Bây giờ em cũng không muốn cả cái này nữa sao?
- Cách đây độ năm phút thì tôi muốn lắm, nhưng bây giờ thì tôi không lấy của anh đâu.
Naomi nói với giọng cấp bách khác thường.
- Tại sao lại không? Anh muốn em có đoạn phim này. Anh đã trải qua không biết bao nhiêu cực khổ để có đoạn phim này cho em.
Guy vừa nói vừa đặt cuộn phim vào tay Naomi, nàng cố tránh cái nhìn của Guy. Bỗng nàng vung mạnh tay, vất cuốn phim vào thùng rác. Chiếc hộp đựng phim va vào chiếc thùng bằng thiếc thật mạnh làm chiếc nắp bật tung, cuộn phim nhỏ bên trong rơi ra khỏi chiếc hộp lăn lóc trên sàn nhà, làm đổ tung từng đoạn phim màu đen thẫm chạy ngoằn ngoèo trên mặt thảm. Naomi vẫn chưa mặc xong lại áo quần của mình, nhưng nàng vẫn vội vã bước ra cửa, một tay cầm áo quần, một tay đặt lên nắm cửa.
- Guy, tôi xin lỗi anh, anh đừng nghĩ là tôi kết tội gì anh, bởi vì tôi không có ý làm như vậy, còn việc anh đã làm, anh tự xét mình. Đây là chuyện của riêng tôi, tôi bỗng dưng có cảm tưởng khinh miệt mình ghê lắm.
Không nhìn lại đàng sau, Naomi mở vội cửa phòng, bước ra hành lang, mặc cho tiếng của Guy vang lên dồn dập gọi nàng lại. Naomi cắm đầu chạy thẳng về phòng. Chiếc áo nịt ngực vẫn còn lủng lẳng trên khuôn ngực gần như không che đậy của mình…
HẾT