← Quay lại trang sách

MƯỜI MỘT

Quá hơn hai giờ sáng một chút thì chuông điện thoại trong phòng của Joseph reo vang, anh nghe rõ giọng nói của người Trung Hoa bên kia đầu dây. Ông ta nói với một giọng bình thường.

— Đồng chí Trinh đã tới Sài Gòn cách đây bảy tiếng đồng hồ. Đồng chí ấy đi xe thẳng từ Hà Nội vào đây. Đồng chí Trinh thuộc quân số Lữ Đoàn 19 xâm nhập, đang đóng tại cầu Biên Hòa. Tôi đã cho người liên lạc và bảo đồng chí ấy chờ tại đó. Lữ Đoàn 19 hiện đang ém quân tại một ống cống cách cầu một trăm thước về hướng Nam. Ông Sherman có thể đến gặp đồng chí ấy tại chỗ đó nếu như ông đi ngay từ bây giờ.

Nói đến đây thì đường dây bị cúp ngang nên Joseph không kịp hỏi được gì thêm. Anh vội vã cầm tay người bồi phòng kéo chạy nhanh xuống cầu thang. Bị đẩy ngồi lên xe bên cạnh tài xế, người bồi phòng bé nhỏ đưa hai tay vịn chặt vào thành xe, thỉnh thoảng đưa tay sờ vào những tờ giấy bạc mà Joseph vừa nhét vội vào túi áo trên của anh để bắt anh đi theo mình. Đúng mười hai giờ đêm vừa qua, tại Bộ Chỉ Huy Tiền Phương ở Bến Cát, tướng Văn Tiến Dũng đã ra lệnh tấn công vào Sài Gòn như trù định.

— Hãy chọc sâu vào hàng ngũ địch. Tiến chiếm các địa điểm chỉ định.

Văn Tiến Dũng đã ra lệnh cho toàn thể lực lượng trực thuộc và ngay sau khi đó thì toàn thể các pháo đội trước đây được đưa vào từ các vùng Duyên Hải lập tức khai hỏa các khẩu đại bác hạng nặng 130 ly vào Bộ Tổng Tham Mưu của Việt Nam tại Tân Sơn Nhất. Tiếng đại bác ầm ì thi nhau nổ vang rền khi Joseph cẩn thận lái chiếc Pontiac qua các khu vực ngoại ô đầy người tị nạn.

Vừa lái xe, Joseph vừa nhìn vào các chòm cây ngập ánh đèn từ chiếc xe của mình chiếu thoang thoáng, hai bên đường, anh chợt khám phá ra đây là con đường mà anh cùng với cha mình và anh Chuck đã rời thành phố đi với Jacques Devraux trong chuyến đi săn cách đây năm mươi năm về trước. Một điều khác lạ là trên con đường ngày xưa bây giờ có nhiều quân xa của binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa bỏ vất vưởng khắp nơi. Có lẽ họ đã khám phá ra rằng các Tướng Lãnh Chỉ Huy của họ giờ này đã cao bay xa chạy ra các tàu của Hoa Kỳ thuộc Đệ Thất Hạm Đội đậu ngoài Vũng Tàu. Vì cảnh hỗn loạn trên đường sá như thế này nên dù chỉ là một đoạn đường ngắn, nhưng phải mất nửa giờ sau Joseph mới lái xe qua hết được các chướng ngại vật này. Joseph nhìn vào đồng hồ mới biết bây giờ là hai giờ bốn mươi lăm sáng.

Còn cách cầu Biên Hòa khoảng năm trăm thước, Joseph cho tắt đèn xe rồi quẹo vào lề đường. Lúc chồm người qua để mở cửa cho người bồi phòng, Joseph vẫn còn thấy tay anh ta mân mê các tờ giấy bạc, dường như anh ta đang ước lượng xem số tiền trong tay của mình có tương xứng với sự nguy hiểm mà anh ta đang trải qua hay không. Joseph nói với người bồi phòng.

— Cởi chiếc áo trắng của anh ra đi, không thôi ở cách đây cả ngàn thước người ta cũng thấy được anh đó. Bỏ tiền vào túi quần đi nếu như anh muốn mang theo, nhưng hãy nhanh lên.

Joseph đưa tay phụ người bồi phòng cởi chiếc áo ngoài rồi đẩy y vào bóng tối.

— Cái cống chỉ cách cầu chừng một trăm thước, anh tới đó gọi nhỏ tên đồng chí Đặng Thị Trinh, nhanh lên đi.

— Được rồi, Đặng Thị Trinh.

Người bồi phòng lập lại tên mà Joseph vừa đề cập đến với giọng đầy xúc động, bàng hoàng, đoạn lủi thẳng vào bóng đêm.

Từ bên trong xe, Joseph nhìn qua kính chắn gió, anh có thể thấy từ bên kia cầu cách đây không hơn một dặm đường, hàng đoàn chiến xa, và xe vận tải của Bắc Việt đang ngang nhiên mở đèn chạy tới. Đoàn xe càng lúc càng tiến dần đến nơi anh đang dừng xe. Joseph chợt nghe sợ hãi. Người bồi phòng chỉ lủi đầu vào bóng đêm, biết đâu anh ta chẳng lợi dụng bóng tối quay đầu chạy thẳng về lại Sài Gòn với số tiền trong túi. Joseph chợt khám phá ra mình đã quá ngu đần. Anh ngồi dựa ra sau ghế xe với nỗi đau đớn kinh hoàng đang bao trùm khắp thân thể mình. Suốt mười phút qua mà anh tưởng chừng như thiên thu. Nếu bây giờ, ngay lúc này đây, một người Hoa Kỳ bỗng dưng xuất hiện trước đám quân xâm nhập của Cộng Sản gần trận địa như thế này thì chắc chắn anh sẽ bị bắt, nhưng nếu như người bồi phòng không trở lại thì nhứt định Joseph rồi cũng phải liều mình để tìm cháu mình. Anh cúi đầu nhìn vào đồng hồ chờ đợi từng giây phút trôi qua. Sau cùng không còn chịu đựng nổi nữa, anh mở cửa bước khỏi xe và bắt đầu bước dần về phía ông cống. Thình lình, hai bóng đen vụt xuất hiện gần nơi anh đang bước tới.

— Chúng tôi đây ông Sherman à.

Người bồi phòng cất tiếng thật nhỏ đầy rúng động.

— Đồng chí Trinh đây.

Joseph đưa tay vỗ lên vai người bồi phòng khi anh ta từ trong bóng đêm bước tới, lòng chợt nghe ngây ngất, anh đưa tay đẩy vội người thanh niên lên băng sau chiếc Pontiac rồi đẩy người bên cạnh đó ngồi vào băng trước. Trinh quay lại nhìn vào mặt Joseph khi anh mở cửa cho nàng. Qua ánh sáng của bom đạn từ thành phố mờ mờ lóe lên, Joseph thấy khuôn mặt Trinh đầy vẻ căng thẳng, nhưng Trinh thật bình tĩnh. Trên người nàng mặc một bộ đồ bà ba dính đầy cát bụi, chiếc nón vải bỏ thõng ra đàng sau lưng, để mái tóc xõa gom hết về phía trước ngực. Nhìn Trinh đang ở vào lớp tuổi mười bảy, tim Joseph vụt thắt lại. Trinh nhìn Joseph với hai mắt mỏ thật lớn, gương mặt nàng tỏ một chút rụt rè và hiểu biết, vóc dáng Trinh rõ ràng mang đầy vẻ kiêu hãnh của Tuyết và Lan. Joseph cố dằn lòng để khỏi choàng tay qua ôm lấy cháu, anh nhỏ nhẹ nói bằng tiếng Việt.

— Trinh, ông rất mừng đã tìm được con đúng lúc.

Ngườỉ con gái nhìn Joseph thoáng một chút lo âu rồi quay lại nhìn về hướng các đoàn chiến xa của quân Bắc Việt đang từ xa tiến tới.

— Con cũng mừng lắm, nhưng mình phải đi ra khỏi chỗ này mau lên mới được, phải không?

Joseph đóng cửa xe, rồi chạy vòng qua bên kia ngồi vội vào tay lái cho xe chạy vội vã về phía Sài Gòn. Dọc đường Joseph phải bóp kèn inh ỏi để đám người đông đảo dưới đường nhường lối cho mình. Khi chiếc xe chạy đến một khoảng đường trống, Joseph đưa tay đeo đồng hồ lên sát mặt. Ánh lửa từ thành phố bập bùng soi sáng đủ cho anh lái xe và biết bây giờ đã quá ba giờ khuya.

— Còn kịp để chúng ta tới Tòa Đại Sứ và ở đó chúng ta sẽ đáp trực thăng rời khỏi Việt Nam.

Xe lăn bánh trên đường về thành phố, bỗng Joseph nghe trên cánh tay của mình có một bàn tay đặt nhẹ lên đó. Anh quay mặt nhìn xuống thấy Trinh đang mân mê tay áo của mình, ánh mắt Trinh long lanh. Trinh vụt rút tay lại, thoáng một chút bối rối và nhoẻn miệng cười khi thấy Joseph đang nhìn mình.

Bên trong Tòa Đại Sứ, trên đường Thống Nhất, ngay lúc này viên Đại Sứ cuối cùng của Hoa Kỳ tại Sài Gòn đang xếp lại lá cờ bỏ vào một cái túi nylon mang theo bên mình để bay ra Đệ Thất Hạm Đội. Gương mặt ông ta xám xịt và nhăn nheo vì hậu quả của một lần bị sưng phổi. Ông chăm chú và hồi hộp theo dõi các chiếc trực thăng khổng lồ CH53 tiếp tục đến bốc những người cần di tản ra khỏi đây. Các viên phi công, người nào cũng đầy vẻ mệt mỏi và chừng năm sáu trăm người Việt Nam đang chờ đợi bên dưới cũng cảm thấy rằng cuộc bốc người rồi đây cũng sắp sửa chấm dứt. Trên nóc Tòa Đại Sứ, các chiếc CH47 đang bốc đám người cuối cùng của một ngàn nhân viên Tòa Đại Sứ và gia đình của họ. Bây giờ là ba giờ sáng, không còn bao nhiêu người nữa ở lại. Số người tụ họp từng nhóm nhỏ trên tầng chót của cao ốc này, bàng hoàng chứng kiến cảnh thua cuộc nhục nhã của quốc gia này.

Trong số người còn lại trên nóc nhà Tòa Đại Sứ này có Naomi Boyce Lewis, lúc nào cũng đứng bên cửa sổ nhìn ra đường bên ngoài khuôn viên để trông ngóng bóng dáng của Joseph, nhưng đã đến lúc Naomi phải lên máy bay. Người ta đẩy nàng vào xếp hàng trước các bậc thang bên trong để lên sân thượng. Naomi cố nấn ná, nhưng các nhân viên ngoại giao chung quanh nàng đã thuyết phục rằng tại Washington DC, Tổng thống Ford đã không còn kiên nhẫn trước việc ông Đại Sứ cố trì hoãn không chịu hoàn tất kế hoạch Frequent Wind cho chóng xong. Cơ quan truyền tin bí mật của Tòa Đại Sứ đã bị phá hủy. Họ nói cho Naomi biết là công điện trực tiếp cuối cùng với Washington đã gửi đi rồi. Bây giờ chỉ còn đường dây từ các chiếc trực thăng liên lạc với các hạm đội là đường dây duy nhất có thể liên lạc giữa Sài Gòn và Washington mà thôi. Bây giờ Tòa Bạch Ốc có thể ra lệnh chấm dứt cuộc bốc người này bất cứ lúc nào, nếu như các nhân viên ngoại giao tại đây đã bốc đi hết. Sau đó thì đừng trông mong gì có thể rời khỏi nơi này.

Naomi đưa mắt nhìn ra ngoài đường một lần chót trước khi buộc lòng bước tới chân cầu thang để sắp hàng với các nhân viên Hoa Kỳ đang chờ đợi ở đó. Lúc lên đến bên trên bãi đáp thì đã gần bốn giờ sáng và khi chiếc trực thăng CH47 sẽ chở nàng cùng hai mươi bốn nhân viên cuối cùng còn kẹt ở đây ra chiến hạm USS Blue Ridge vừa từ từ đáp xuống bãi đáp, phi cơ không tắt máy để đề phòng bất trắc. Các binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến thúc hối nhóm người đầu tiên tiến vào sàn phi cơ. Bỗng dưng từ trên tầng cao nhất của cao ốc này, Naomi chợt khám phá ra từ hai ngã đường bên ngoại vi Thủ Đô Sài Gòn, hàng đoàn chiến xa của Bắc Việt đang ngang nhiên mở đèn tiến vào. Tim Naomi chùng xuống, nàng đưa mắt nhìn một lượt ra các đường phố bao chung quanh Tòa Đại Sứ và nàng bỗng bắt gặp bóng dáng chiếc Pontiac đang quay mũi về phía đám đông trước cổng cao ốc này.

Đám đông trước cổng Tòa Đại Sứ đang cuồng nộ vây chung quanh chiếc xe, hy vọng đây là cơ hội cuối cùng để họ có phương tiện vào được bên trong Tòa Đại Sứ. Naomi đưa tay che lấy miệng để khỏi bật lên tiếng kêu thất thanh khi nàng nhìn thấy đám đông nhảy lên bên trên mui chiếc xe với dụng ý lấy đà để nhảy vào bên trong khi chiếc xe trờ gần tới cổng…

Naomi lách mình qua một bên để nhường cho những người bên sau nàng bước tới trước. Bên ngoài cổng rào, một số người khác đang hè nhau đập bể kính xe rồi cùng đưa tay trì kéo chiếc xe, đến nỗi chiếc Pontiac không còn di động được nữa. Giữa cơn thịnh nộ dâng trào, đám đông ùa nhau lúc lắc chiếc xe thật mạnh và Naomi không còn giữ cho khỏi bật lên tiếng kêu đầy đau khổ khi nhìn thấy đám đông cùng ra sức lật ngã chiếc xe qua một bên. Đàn ông, thanh niên cùng nhau đấm đá vào thân xe, họ đập phá hết các kính xe còn lại. Cũng cùng trong lúc này Trinh bàng hoàng từ bên trong xe, cố gắng mở cửa xe bên mình cách đây không lâu giờ đã nằm xoay trên đầu mình.

Bên trong lòng xe, Joseph bị đinh tai, nhức óc vì tiếng la thét cửa đám người cuồng loạn bên ngoài, anh bị ngả nghiêng người theo chiều lật của chiếc xe và đang cố rút chân ra khỏi các cần điều khiển dưới sàn xe, một mặt cố cất tiếng trấn an Trinh. Ngay lúc Trinh chui người được ra khỏi cửa xe thì Joseph vội nắm lấy tay Trinh giữ lại, đoạn ra dấu bảo nàng chờ đợi mình. Anh cho tay vào túi áo, lôi ra cuốn sổ thông hành đặt vào tay Trinh đoạn cất tiếng thét lớn dặn nàng:

— Nếu mình có lạc nhau thì con hãy đưa cái này cho những người lính gác trên đầu cổng tường rào để họ cho con vào bên trong.

Trinh hớt hải gật đầu và nhảy xuống xe, tay cầm chặt cuốn sổ thông hành. Đám đông xô đẩy, dồn tới, dồn lui một lúc sau thì Trinh bị đưa tới gần sát bờ cổng tường và bỏ Joseph lại bên sau khá xa. Từ giữa đám đông bỗng có một người nào đó dùng súng bắn lên hướng các chiếc trực thăng đang đậu trên nóc Tòa Đại Sứ. Tràng súng này được đám đông la hét, cổ võ thật ồn ào, sau đó các loạt đạn đại liên từ phía trên các cao ốc bên kia đường Thống Nhất lại vang lên dồn dập, làm át hẳn tiếng la hét của đám người dưới đường, một số người ngã rạp xuống đất.

Lợi đụng tình thế hiện tại, Joseph rời khỏi chiếc Pontiac, đi lần về phía trước. Bỗng dưng giữa đám người quanh đây có tiếng la thất thanh “Việt Cộng, Việt Cộng”, các binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ trên nóc tường rào cùng vội đứng sát cánh lại với nhau. Trên người mặc áo giáp, những binh sĩ Hoa Kỳ này dùng chân đạp mạnh lên những bàn tay bám víu trên đầu tường, đồng thời quơ những lưỡi lê hăm dọa làm hàng loạt người té ngã ngược ra bên ngoài và nhiều tiếng nguyền rủa tục tĩu vang lên. Chiếc trực thăng võ trang Cobra đang lượn trên nóc Tòa Đại Sứ vụt lao đầu xuống như con diều hâu chúi đầu xuống con mồi. Tiếng súng đại liên sáu nòng vang lên, át hẳn mọi tiếng động bên dưới để cố tiêu diệt ổ đại liên của Cộng sản đặt bên kia cao ốc, đối diện với Tòa Đại Sứ.

Bị bao vây giữa đám đông, Joseph cố nhóng người lên cao để tìm bóng dáng của Trinh, nhưng anh không tìm ra Trinh đâu cả. Bỗng anh nghe từ đàng xa có tiếng người gọi tên mình. Joseph nhìn lên và bắt gặp Naomi từ trên nóc nhà Tòa Đại Sứ đang vẫy tay loạn đả về hướng mình. Naomi đưa tay chỉ dọc theo bờ tường. Joseph bị một vài thanh niên ép vào một trụ điện, anh đưa mắt nhìn theo hướng tay chỉ của Naomi từ trên cao và bắt gặp bóng dáng Trinh đang bị một số thanh niên đang ùa nép vào một cột điện. Joseph cố chen mình qua đám đông rồi trèo lên cột điện bằng những thanh sắt ghép. Trèo được vài thước thì Joseph ngừng lại thở dốc vì mệt mỏi, anh phải dừng lại. Ngay lúc này, Joseph bỗng thấy một binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến xuất hiện ngay trên đầu mình, người lính này đang dùng báng súng đập vào hai người thanh niên trước mặt Trinh để mở đường cho Joseph. Hai thanh niên té ngửa, kêu gào thảm thiết và kéo theo cả Trinh ngã xuống. Trinh quờ quạng đứng lên tức tưởi khóc, cô bé đưa tay về hướng Joseph.

— Ông ngoại, ông ngoại, cứu con.

Người lính Thủy Quân Lục Chiến không ngớt kêu gọi, hối thúc Joseph trèo qua đầu tường một mình, nhưng Joseph không buồn bận tâm đến, anh bước xuống khỏi cột điện đi ngược dòng đám đông, đưa tay cố với nơi Trinh đang đứng. Trinh cũng cố nhướng người lên, đưa tay với tới tay Joseph, nhưng đám đông chung quanh đây vẫn chập chờn di động, càng lúc càng đẩy Trinh xa thêm khỏi tầm tay với của Joseph.

Chiếc trực thăng Cobra bắn loạt súng đầu tiên không làm im được khẩu súng trên nóc nhà kế bên, bây giờ thả một loạt trái sáng để tìm cho ra vị trí súng tại đó. Dưới ánh sáng chập chờn, Joseph thấy Trinh đang cố gắng chen đám đông tiến về hướng của mình. Joseph bỗng nghe mình yếu sức quá đỗi và anh quyết định không chen tới nữa. Anh đứng nguyên tại chỗ lên tiếng gọi Trinh và ngoắt nàng đến bên mình. Trinh đã thấy Joseph, cô bé cố gắng chen mình về phía chiếc cột điện, nhưng trước khi Trinh mở lối để đến nơi thì một vật đen bay vòng cầu qua đầu đám đông. Trái lựu đạn nổ bùng lên làm lòe mắt Joseph một lúc. Khi lấy lại được mục quang, Joseph nhìn xuống, thấy Trinh nằm bất động giữa đống xác người co quắp dưới lề đường.

Từ bên trên nóc nhà, Naomi không nhìn thấy sự việc vừa xảy ra bên kia bờ tường, bên ngoài vòng rào Tòa Đại Sứ, nhưng nàng nhìn thấy thân thể co quắp của Joseph nằm yên trên cột điện. Naomi có cảm tưởng chuyện chẳng lành đang xảy ra, cùng lúc đó người lính Thủy Quân Lục Chiến từ đàng sau nắm lấy vai nàng đẩy về phía cửa trực thăng đang chuẩn bị cất cánh. Naomi vụt vùng vẫy và la lớn để người lính thả nàng ra, nhưng tiếng la thét của Naomi đã bị tiếng đập cánh của trực thăng lấn át. Cuối cùng người lính cúi xuống, bồng hẳn Naomi lên, bỏ nàng vào lòng phi cơ chung với hành khách khác rồi đóng cửa lại. Trực thăng vụt bốc mình lên cao. Từ trên cao, Naomi đưa mắt nhìn xuống và thấy được Joseph đang cử động bên cạnh cột điện để đứng xuống đường chen giữa đám đông. Người đàn bà úp mặt vào lòng hai bàn tay, nức nở.

Khi Joseph tới được bên cạnh Trinh thì nàng vẫn nằm yên dưới đất bất động, hai mắt nhắm nghiền, nhưng thân thể nàng không cho thấy dấu vết nào là Trinh bị thương hết cả. Tiếng đại bác của Quân Bắc Việt vẫn tiếp tục nổ vang. Joseph quỳ xuống bồng Trinh lên. Anh thu hết tiềm lực để bồng Trinh đi lần về phía bờ tường. Quả lựu đạn phát nổ làm đám đông bỏ chạy tán loạn và bây giờ Joseph bồng Trinh đến gần bờ tường không mấy gì khó khăn. Anh ra hiệu cho người lính Thủy Quân Lục Chiến trên đầu tường đón lấy Trinh. Người Hạ Sĩ Quan cúi xuống, bằng một cánh tay, anh kéo Trinh lên khỏi cổng rào rồi đưa cho người lính thuộc quyền bên trong, đoạn nhảy ra bên ngoài giúp Joseph leo vào bên trong.

Trinh vẫn còn mê man. Joseph đưa tay bế nàng trên tay người lính Thủy Quân Lục Chiến, loạng choạng bước vào vùng bóng tối, tiến đến bãi đáp trực thăng bên trước sân cỏ Tòa Đại Sứ. Joseph nài nỉ viên Đại Tá giám sát cuộc di tản cho anh và Trinh đáp chung chiếc Sikorsky Sea Stallion cuối cùng này. Joseph phải chen mình giữa sáu bảy chục người Việt bàng hoàng có mặt trên phi cơ từ trước. Anh quỵ xuống sàn phi cơ và đặt Trinh dựa đầu vào ngực mình. Chiếc trực thăng sau cùng từ từ bốc mình lên cao, bỏ dần quang cảnh của Tòa Đại Sứ lại đàng sau.

Trinh từ từ mở mắt ra nhìn các khuôn mặt xa lạ chung quanh mình đầy vẻ kinh hoàng, Joseph thì thầm vào tai cháu ngoại.

— Trinh, con đừng lo sợ nữa, con đã bình yên rồi. Mọi việc đâu đó sẽ yên lành hết con à.

HẾT