MƯỜI
Vừa mở cửa phòng khách sạn, Joseph chưng hửng khi thấy Naomi mặt mày nhợt nhạt, đầu tóc rối nùi, ngồi chờ anh ở đó. Ngay khi thấy Joseph bước vào, Naomi vụt đứng lên, bổ nhào tới ôm chầm lấy chồng. Bên ngoài tiếng đại bác ầm ì tiếp tục rơi vào phi trường Tân Sơn Nhất. Nhìn qua cửa sổ, các ánh lửa của đạn đạo bay khắp bầu trời, không khác gì người ta đang đốt pháo bông. Joseph ôm lấy Naomi hổn hển nói:
— Trời đất quỷ thần ơi! Tại sao em trở lại đây làm gì?
Naomi vùi mặt vào vai chồng, giọng nói của nàng nghẹn ngào:
— Em không thể bỏ anh ở đây mà đi cho được. Em cũng không chịu nổi cái ý nghĩ rồi đây em sẽ mất anh cho Sài Gòn này nữa. Nếu có chuyện gì không may xảy ra, em muốn được ở bên cạnh anh.
Hai người ôm chặt lấy nhau, không ai nói thêm một lời nào nữa, cả hai cùng lắng tai nghe trận chiến bên ngoài càng lúc càng dâng cao. Mặt của Naomi vẫn áp sát vào ngực chồng.
— Cuộc di tản diễn ra thật kinh hoàng quá đỗi. Ngay ở dưới đường này, binh lính Việt Nam Cộng Hòa bắt đầu đánh nhau tại các xe buýt chở chúng em. Họ đập bể kiếng xe, gào thét đòi cho họ đi theo. Binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ phải dùng súng bắn trên đầu họ để giải vây.
Naomi rùng mình nhớ lại:
— Tại Tân Sơn Nhất, các người gác cổng đã xả súng vào chúng em, may mà người tài xế là một người Hoa Kỳ. Ông ta cho xe chạy ùa vào cổng, nhưng các xe do người Việt Nam lái đều phải quay đầu trở lại, sau đó chúng em phải chờ suốt hai tiếng đồng hồ trong các pháo đài, trong khi đạn pháo kích tới tấp rơi chung quanh đó. Khu nhà của trụ sở Air America bị trúng đạn và bốc cháy. Đến lúc chúng em chạy ùa ra phi cơ thì ai nấy cũng phải để lại hành lý. Đoàn quay phim của em mất hết cả dụng cụ và máy quay phim. Em chạy được nửa đường thì quay lại. Em biết em sẽ không chịu đựng nổi khi về tới Luân Đôn mà không có anh. Tất cả các xe buýt do người Việt Nam lại phải quay đầu trở lại vì lính gác bắn dữ quá và em đã nhảy lên xe của họ trở về đây. Một số người trở lại đang tìm cách ra đi bằng ngõ Tòa Đại Sứ.
Joseph khẽ nhắm mắt lại, thở mạnh:
— Chúa ơi! Tại sao lại phải chấm dứt trong tình cảnh thế này?
Naomi buông chồng ra, bước tới bàn, rót hai ly rượu:
— Lúc nào mà lại không như thế này, phải không? Ý em muốn nói là xáo trộn, một sự xáo trộn có dàn xếp trước, phải không?
Naomi lắc nhẹ vai, đưa ly rượu lên miệng:
— Hàng trăm người Việt Nam làm việc cho các cơ quan của các anh bị bỏ lại khắp nơi. Không biết bao nhiêu người chờ chực cả ngày, chờ các chuyến bay trực thăng hoặc xe buýt mà chẳng có ai tới rước họ. Họ đứng lỳ ra đó tin tưởng, mắt nhìn lên trời trông ngóng trực thăng bên đàn con nhỏ với mớ hành trang nhỏ nhoi của mình.
Nhìn thấy Naomi thút thít khóc, Joseph bước đến cầm tay vợ:
— Tòa Đại sứ bây giờ giống như cái chợ hỗn loạn. Em đến đó tìm anh, phải mất mười lăm phút sau mới vào được bên trong. Em nghe nói là Kissinger và Tòa Bạch Ốc đang thúc hối ông Đại Sứ phải lo hoàn tất việc di tản này vào giữa đêm hôm nay, nhưng bây giờ còn ít nhất cả ngàn người Việt bên trong Tòa Đại Sứ, và người ta vẫn tiếp tục leo rào vào. Thủy Quân Lục Chiến phải nhét họ từng nhóm sáu người lên trực thăng khi phi cơ từ các chiến hạm ngoài khơi đáp xuống. Chỉ có trời mới biết rồi đây sẽ có bao nhiêu người bị bỏ lại.
Giọng nói của Naomi tắt nghẽn. Joseph im lặng ôm vợ vào lòng. Hai người uống hết phần rượu của mình. Bên ngoài các chòm lửa do đạn pháo kích lòe sáng một vùng trời và vẫn tiếp tục rơi vào vòng đai phía Bắc Sài Gòn từ hướng Đông sang Tây. Ngay lúc này, binh sĩ Cộng Sản đã tràn ngập vào thị xã Biên Hòa và Long Bình khi quân phòng thủ bị đè bẹp. Các chiến xa và quân xa của Cộng Sản từ trên quốc lộ một đang lần lượt tiến về Thủ Đô từng đoàn, từng đoàn. Mặc dù tại Bộ Chỉ Huy tiền phương của Cộng Sản đặt tại Bến Cát, gần sáu mươi cây số về hướng Bắc của khách sạn Continental Palace, viên Tướng chỉ huy cuộc tấn công mang danh hiệu Hồ Chí Minh là Văn Tiến Dũng đang cùng các Sĩ Quan Tham Mưu cúi đầu nghiên cứu các báo cáo từ các nơi gởi về. Trong vòng hai giờ nữa, Văn Tiến Dũng sẽ ra lệnh cho mười lăm sư đoàn của y tấn công toàn diện lần cuối cùng để dứt điểm.
— Anh không tìm được tin tức nào của Trinh hết phải không?
Naomi cất tiếng hỏi chồng khi nàng lấy lại bình tĩnh.
— Anh đã cố hết sức mình. Bây giờ anh chỉ còn hy vọng nhận được tin mà người ta hứa sẽ gọi đến đây để báo cho anh biết nó hiện ở đâu mà thôi. Anh không còn cách nào khác hơn là phải chờ đợi.
Gương mặt hốc hác của Joseph với những cố gắng quá độ lúc này trông thật thiểu não, nhưng anh vẫn cố mỉm cười đặt tay mình lên vai vợ:
— Em nên đến Tòa Đại Sứ và chờ anh ở đó. Anh đưa em đi bây giờ.
Ngoài cửa phòng bỗng có tiếng gõ lên cửa nhè nhẹ. Joseph bước tới mở cửa thì thấy người bồi phòng khách sạn trong đồng phục trắng tinh đang đứng đó nhìn anh mỉm cười:
— Xin lỗi ông Sherman, nhưng vì ở dưới nhà có một người Việt đang muốn gặp một người Mỹ.
Không đợi cho người bồi phòng nói hết câu, Joseph vội vàng chạy nhanh xuống tầng dưới khách sạn. Lúc bước xuống tầng chót của các bậc thang, Joseph thất vọng dừng lại chân cầu thang, vì trước mặt anh không có bóng dáng của ai hết cả. Một lúc sau người bồi phòng chạy theo kịp đến sau lưng Joseph.
— Không, thưa ông Sherman, ở ngoài đường kia.
Người bồi phòng đưa tạy rối rít chỉ ra bên ngoài khách sạn, Joseph rảo chân bước nhanh ra ngoài. Trên vệ đường, một gia đình người Việt khá đông đang đứng đó với mớ hành lý, đồ đoàn của họ. Một người đàn bà đang bế trên tay một đứa bé, trọng khi chung quanh bà ta, ba đứa nhỏ đang nép mình bên chân mẹ. Người đàn ông đứng bên cạnh đó với gương mặt hơi gầy, mặt mày đầy vẻ hoảng hốt, chiếc áo trên người ướt đẫm mồ hôi. Chiếc quần nhàu nát, anh ta vội vàng đến cầm lấy tay Joseph, miệng cất tiếng nói bằng một giọng tiếng Anh không được sành sỏi cho lắm. Joseph nhìn người đàn ông lạ và những khuôn mặt mà anh không hề quen biết chung quanh đây đầy bối rối.
— Ông phải giúp tôi. Xin ông hãy giúp chúng tôi. Tôi đã làm việc cho Hoa Kỳ suốt mười lăm năm trời nay. Cộng Sản sẽ giết hết chúng tôi.
Joseph quay người lại thấy người bồi phòng vẫn còn đứng đàng sau lưng mình. Anh cất giọng đầy chán nản.
— Anh lầm rồi, tôi đâu quen biết với họ.
Người bồi phòng lắc đầu thật nhanh:
— Không lầm đâu ông Sherman à. Họ nói với tôi là họ muốn gặp một người Mỹ, bất cứ người Mỹ nào cũng được.
Người đàn bà bước tới cầm tay Joseph bắt đầu năn nỉ trong lúc đám trẻ con đưa mắt nhìn anh chăm chú đầy vẻ sợ sệt. Joseph cố vùng khỏi tay họ, nhưng mọi người đều nắm chặt lấy áo quần của anh. Joseph hào hển cất tiếng:
— Rất tiếc là tôi không thể giúp đỡ gì được cho quí vị hết. Quí vị nên tới Tòa Đại Sứ.
Joseph cho tay và túi, định móc biếu cho họ một ít tiền. Anh mò mẫm khắp túi quần đồng thời bước thụt lần vào bên trong. Người đàn ông thình lình buông thõng tay nắm, gương mặt đang hòa dịu bỗng chuyển sang giận dữ.
— Chúng tôi đã có đến Tòa Đại Sứ của ông rồi, không có cách nào để vào bên trong đó hết cả. Chúng tôi đã chờ suốt mười hai tiếng đồng hồ qua để người ta đến đón, nhưng không thấy ai tới hết cả.
Đầu người đàn ông vụt hất mạnh, một bãi nước miếng bay thẳng vào áo Joseph. Người đàn bà cạnh đó vụt khóc nức nở đồng thời đưa cặp mắt thù hận nhìn vào anh một lần nữa rồi quày quả lùa hết đàn con cùng gia đình bước khỏi vỉa hè khách sạn. Joseph đứng yên nhìn theo họ, cho đến khi Naomi từ trong khách sạn bước ra cầm lấy tay chồng. Naomi thấy toàn thân Joseph lúc này run lên bần bật và anh không nói được lời nào. Hai người yên lặng đứng đó nhìn cho đến khi gia đình người Việt Nam kia đi khuất vào một góc đường cạnh công trường Lam Sơn. Joseph không quay lại vợ, cất tiếng nói:
— Anh phải đưa em tới ngay Tòa Đại Sứ bây giờ.
Trước khi rời khách sạn, Joseph gọi một người bồi bàn đến, đặt vào tay anh ta hai tờ giấy một trăm mỹ kim xanh. Anh nhấn mạnh từng lời nói:
— Anh hãy lên phòng tôi và chờ ở đó cho đến khi tôi trở về. Anh không được rời khỏi phòng của tôi dù bom có rơi ngay vào khách sạn này đi nữa, anh cũng phải ở đó. Nếu có ai gọi điện thoại cho tôi thì anh hãy ghi rõ những điều người ta nói cho tôi.
Người bồi phòng nhìn vào các tờ giấy bạc đầy kinh ngạc, nhưng rồi anh ta lại gật đầu, chạy vội lên cầu thang. Khi Naomi và Joseph chạy ngang Vương Cung Thánh Đường thì tiếng pháo kích từ hướng Tân Sơn Nhất bỗng dưng im hẳn, trả lại thành phố này một sự yên lặng đến rợn người. Những tiếng kêu gào, la hét từ phía Tòa Đại Sứ vọng lại bây giờ nghe rõ mồn một.
Khi hai vợ chồng Joseph đến nơi, trên nóc Tòa Đại Sứ lúc này các chiếc trực thăng võ trang Cobra bay lượn như những con cá mập đang vờn mồi. Các khẩu đại liên với tốc độ nhả đạn sáu ngàn viên một phút lúc nào cũng chĩa mũi xuống đám người lố nhố bên dưới. Thỉnh thoảng một vài chiếc phản lực cơ của Hải hoặc Không Quân Hoa kỳ bay vụt qua đầu mọi người, ngoài ra Sài Gòn như đang nín thở, hồi hộp chờ đợi màn cuối cùng của trận chiến ập xuống.
Khi hai người đến Tòa Đại Sứ, dù còn ở vòng ngoài của đám đông người đang chen chúc tại đây, nhưng Joseph và vợ vẫn nhận ra thái độ của những người bản xứ hiện đang có mặt tại nơi này ai nấy đều phẫn nộ. Khi hai người len lỏi qua đám đông để bước ra cổng sau, cả Joseph và Naomi bị người ta xô đẩy và phỉ nhổ khắp người. Joseph phải luôn luôn vòng tay ôm chặt Naomi để tránh bị đám đông xô đẩy có thể làm tách rời hai người xa nhau. Lúc đến gần bờ tường cao gần cổng hông thì cả hai đều thấy bên trên tường rào người ta cho kéo kẽm gai để ngăn chặn người bên ngoài trèo vào, trong khi đó các thanh thiếu niên ùa nhau trèo lên các trụ điện gần đó với ý định vượt lên trên các vòng kẽm gai để vào bên trong. Cũng tại nơi này một thiếu niên bị hụt chân té ngược, đong đưa bên ngoài bờ tường, máu me từ trên người anh ta chảy xuống thành dòng, nhưng không một ai buồn quan tâm đến số phận của người thanh niên này hết cả. Mọi người còn đang rướn người lên cao để đưa cho các quân nhân gác cổng những giấy tờ do chủ nhân người Hoa Kỳ cấp cho hoặc đưa những bức điện tín do thân nhân từ ngoại quốc gửi về. Mỗi khi có người nào leo được lên nóc tường vào thì binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ dùng gót giày hoặc dùng báng súng đập vào các bàn tay bám víu của họ đến khi họ không còn chịu nổi nữa và phải bỏ lỏng tay té ngược ra bên ngoài vòng rào. Cứ mỗi lần tình cảnh này xảy ra thì đám đông lại reo hò đầy giận dữ và cất tiếng nguyền rủa thậm tệ.
Khi Joseph và Naomi lần đến bên cạnh cửa cổng thì một thiếu niên người Việt, tay cầm một con dao nhọn từ phía trước phóng đến nắm lấy tay Naomi. Người thiếu niên hét to với Joseph.
— Đem tôi theo với, bằng không vợ ông không sống được để vô trong đó đâu.
Đôi mắt của chú bé láo liêng sợ hãi trong khi đó Naomi kêu la đau đớn. Joseph cắn chặt hai hàm răng của mình, anh vung tay đấm mạnh vào khuôn mặt của người thiếu niên. Joseph nghe nhẹ nhõm người khi thấy chú nhỏ lảo đảo té nhào. Con dao cầm trên tay đứa nhỏ rơi xuống mặt đường. Anh thở dài trước sự việc vừa xảy ra, đoạn đẩy mạnh Naomi về phía trước. Một binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến đã nhìn thấy hai người từ đàng xa, anh cúi xuống kéo tay Naomi nâng nàng lên cao, đưa vào bên trong.
Hai tay nắm lấy khung cửa sắt, Naomi quay người lại nhìn Joseph như van lơn khi anh quay lưng rẽ vào đám đông. Naomi thét thật to.
— Anh hãy cẩn thận nghe, nhớ trở về mau lên nghe anh.