Những khoảnh khắc thu Sài Gòn Hoài Hương
Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa, nắng. Những cơn mưa chợt đến chợt đi như thú vui rong chơi của Trời, Đất mà đôi khi sự thất thường làm “phố bỗng thành dòng sông uốn quanh”. Còn nắng, như đổ lửa, hun đốt mọi thứ, kể cả lòng người trong những vật vã mưu sinh tồn tại cuộc sống... Làm gì có mùa thu, mùa của những chiếc lá vàng bay lơ lửng trong gió vương vấn mắt nhìn, mùa của se se heo may để cảm nhận hơi ấm bàn tay tình nhân, mùa của thi, ca, nhạc, họa lãng mạn với dòng thời gian... Nhưng Sài Gòn có mùa thu đấy, chỉ là khoảnh khắc mà những tâm hồn nhạy cảm tinh tế mới nhận ra được.
Sài Gòn mùa này, khi ánh nắng vàng mật chỉ còn sót lại trên ngọn cây cao tít như đốm sáng, cũng là lúc có những con gió mỏng manh len lỏi qua các ngôi nhà cao tầng, đậu xuống hàng cây phố rung nhẹ xào xạc, để rồi hàng me rắc lá như những mảnh vụn vàng lấm tấm trong không trung, những bông dầu như từng chuỗi nốt nhạc xoay theo gió rớt xuống hè phố... và khi ánh biếc tím của hoàng hôn đang dần buông phủ bức voan mỏng của chiều, những ngọn đèn đường bật sáng, những tòa cao ốc bừng lên ánh lung linh của muôn vàn bóng đèn màu... Là khoảnh khắc thu Sài Gòn chợt đến.
Thu phố Sài Gòn có nét riêng rất lạ. Không rõ như trời thu phương Bắc, mà chỉ như thoáng hơi sương nhẹ phảng phất lướt qua, chỉ đủ cho một cái chạm khẽ khàng dịu nhẹ khi chiều về rồi tan vào không gian, lẫn vào mọi vật. Một thoang thoảng hương hoa sữa, loài hoa thu đặc trưng của Hà Nội, không biết ai đã trồng từ mấy mươi năm nay ở góc phố Điện Biên Phủ - Pasteur tung thả mùi hương như rắc phấn thơm cho thu Sài Gòn phố thêm quyến rũ... Và những sứ giả của thu phương Bắc với cuộc hành trình non nước như cuộc hẹn tình yêu đã dừng lại Sài Gòn, cho Sài Gòn phố vị thu say. Những trái hồng ngâm - hồng giòn mang vị ngọt thanh tao, óng ánh cát vàng mịn như sắc thu phương Bắc, những hạt cốm Vòng xanh ngọc thơm gợi nhớ nắng gió đồng quê ngày thơ bé... Và một góc chợ những đèn lồng xanh, đỏ, con cá, ngôi sao, đèn kéo quân... cùng thơm ngậy mùi bánh dẻo bánh nướng... trăng thu... “cây đa, chú Cuội, chị Hằng”.
Khoảnh khắc thu Sài Gòn còn như đọng lại trong những giọt mưa. Những cơn mưa chỉ đủ dệt thành tấm rèm nước thưa từng hàng, phản chiếu ánh đèn lóng lánh sắc pha lê, mà thấp thoáng sau đó là những bóng hình nhòe mờ lướt qua. Nhấp một hớp rượu ngọt, trong ngà ngà say tỉnh, hình như sau màn nước là bóng dáng một thiếu nữ như xa như gần đang dần vén rèm mưa bước vào. Không phải là độc ẩm mà là đối ẩm cùng tri kỷ. Ai có một hồng nhan tri kỷ, hãy thử một lần bên quán nhỏ góc phố Sài Gòn, nhấp từng giọt cà phê, cùng ngắm mưa, sẽ mãi là kỷ niệm không phai về thu Sài Gòn dù có đi tới cùng trời cuối đất.