MẸ GIÀ VÀ MƯA BÃO NGƯỜI DƯNG
Mẹ đã ngoài 90, người ta nói sống đến tuổi này sẽ như trẻ thơ, dễ hờn dễ dỗi, khó lòng con cháu chìu được. Đó là lý do nhiều đứa con thiếu kiên nhẫn bỏ rơi những người sinh ra mình hoặc xem họ như gánh nặng.
Mẹ chưa có biểu hiện nào của sự trái tính trái nết, chỉ ngủ nhiều, ăn ít. Tới bữa đánh thức mẹ dậy, ăn xong…ngủ tiếp. Thỉnh thoảng mẹ hay nói thèm món nọ, món kia như thèm tôm càng nhúng bột chiên, thèm chả giò tôm cua…Con thường nói đùa mẹ là người sành ăn và rất biết…hưởng thụ!
Các cháu có ghé qua đều có quà cho mẹ, khi thì một hộp sữa, lúc thì bọc trái cây…Ai nhìn vào cũng trầm trồ mẹ thật có phước, được nhờ con cháu. Cho thì mẹ ăn, không thì thôi. Có hôm mẹ bỗng tỉnh táo, không ngủ nữa, ngồi trước màn hình tivi. Con tự hỏi mẹ có thật sự xem không hay chỉ nhìn màn hình với những thước phim linh hoạt?
Mấy tuần nay thành phố chịu ảnh hưởng mưa bão…Những cơn mưa dầm dề hay những trận mưa bất thình lình gây khó chịu mọi người. Các cháu ghé thăm mẹ than với nhau.
- Sáng sớm là “ổng” mưa.
- Mưa đi những con đường ngập nước bực bội quá.
- Mưa nên đi đâu cũng thấy phiền.
- Mong ngày mai trời nắng đẹp đi. Mưa hoài bực bội quá.
…
Chợt mẹ ngồi bên cạnh lên tiếng:
- Tụi bây có mưa chút xíu mà than van. Còn nhiều nơi mưa bão, động đất, lỡ đất…người ta chết đầy ra kìa. Bão chỉ lướt nhẹ thôi, chịu đựng chút xíu mưa mà chửi ông trời um hết.
Con cháu giật mình:
- Sao ngoại biết vậy. Ngoại ngủ suốt mà.
Tới lượt mẹ bực:
- Tao xem trong tivi. Bộ tao không biết xem à?
Con cháu nhìn nhau cười vui vẻ. Không biết vì mẹ còn minh mẫn, tỉnh táo hay đã nhận ra mình còn hạnh phúc hơn nhiều lần những người đang sống trong thiên tai, tâm bão. Và người giúp con cháu nhận ra điều đó lại chính là một cụ già những tưởng không còn quan tâm đến cuộc sống quanh mình.
HOÀNG HẠC
NGƯỜI DƯNG
Sáng chủ nhật mưa lất phất, tôi len vào hẻm nhỏ, tắt ra đường lớn đến dự lễ sớm nơi ngôi nhà thờ phía trước. Một phụ nữ khá lớn tuổi với chiếc dù cũ móp méo phía chóp, đang chuẩn bị băng qua đường. Tôi gọi với:_ “Chờ qua đường với…” Chị đứng lại chờ tôi cùng vài phụ nữ nữa băng qua con đường khá nhiều xe cộ dù trời chỉ sáng tinh mơ. Chợt chị hỏi tôi:_“Đến nhà thờ Kỳ Đồng mình đi hết con đường này phải không chị?”. Tôi hỏi lại:_“Chị ở đâu đến mà không biết nhà thờ Kỳ Đồng?”
- Tôi ở Cần Thơ.
Tôi ngạc nhiên:
- Chị lên Sài Gòn thăm người quen à?
- Ừ, tôi thăm hài cốt bà chủ tôi trong nhà thờ này.
Chúng tôi đang đi dọc cổng rào bên hông nhà thờ, tôi hỏi chị thuộc giáo xứ nào ở Cần Thơ, câu trả lời khiến tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
- Tôi không có đạo.
- Vậy sao đi nhà thờ?
Hình như để giải tỏa cái tính tò mò của con người lắm chuyện như tôi, chị trả lời rành rẽ:
- Tôi ở Cần Thơ, lên Sài Gòn “ở đợ” cho bà chủ suốt mười mấy năm trời. Bà có đạo, tôi thì không. Tôi sống với bà, chăm sóc bà cho đến khi bà bị bệnh, liệt giường và qua đời. Tôi chỉ biết hài cốt bà được gởi trong nhà thờ Kỳ Đồng. Mấy hôm trước tôi mơ thấy bà…Tôi rất nhớ bà nên hôm qua tôi lên Sài Gòn thuê phòng trọ để sáng nay đến thăm bà.
Đến cổng nhà thờ, chị chào tôi rồi bước vào dự lễ thật chăm chỉ dù không thể đọc kinh, làm dấu. Sau lễ, tôi nhìn thấy chị đi về phía nhà Hài Cốt. Nhìn theo dáng chị, một phụ nữ gần 60, tôi không khỏi ngậm ngùi cho một tình cảm dường như cũng rất thiêng liêng giữa một người chủ và một người phục vụ tận tụy, trung thành.