← Quay lại trang sách

CHIẾC DÙ DƯỚI MƯA… ĐỂ CON GIÚP CÔ…

Tôi ái ngại nhìn từng đợt mưa ào xuống. Cứ tưởng mưa đã thực sự tạnh rồi nên tôi đã không mang theo dù khi ra tiệm mua một ổ bánh bông lan. Nếu đội mưa về chắc chắn ngày mai tôi sẽ bị cảm. Thôi đành chờ tạnh mưa vậy dù biết mưa bong bóng còn lâu lắm mới tạnh. Tôi bỗng buồn cho mình, chẳng có chồng con để một cuộc gọi hay một tin nhắn, chồng hoặc con đi xe mang áo mưa ra rước như bà khách bên cạnh. Từ tiệm bánh vào nhà tôi ước chừng một cây số…Tôi thở dài nhìn mưa…Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn bao giờ.

Một phụ nữ trạc tuổi tôi cầm chiếc dù khá to nhìn tôi rồi dừng lại hỏi:

- Cô ‘quá giang’ không?

Nhìn chị, tôi ái ngại:

- Nhà tôi trong đường Trần Văn Đang lận.

Người phụ nữ cười:

- “Thì …đi”. Tôi mừng rỡ bước vào chiếc dù. Hình như chị không nghe câu tôi hỏi chị cũng vào đường Trần Văn Đang à nên chẳng nghe chị trả lời. Và tôi cũng không thích hỏi đi hỏi lại.

Chúng tôi lặng lẽ đi dưới mưa. Nhờ táng dù rộng, chúng tôi không bị ướt nhiều, chắc sẽ không bị cảm đâu, tôi an tâm nghĩ vậy. Đến trước hẻm tôi cám ơn, chị bảo để chị đưa tôi vào nhà luôn, đã giúp thì giúp cho trót. Tôi đành đến trước nhà, mở khóa cổng. Tôi mời chị vào nhà uống chút trà nóng, chị tỉnh bơ:

- Thôi, tôi phải về….Dọn dẹp nhà cửa, lo cho chồng con ăn uống, rồi đi ngủ sớm.

Tôi hỏi:

- Nhà chị trên Cống Bà Xếp phải không?

Thật ngỡ ngàng, chị trả lời:

- Không, nhà tôi ngoài Nguyễn Thông, hẻm vào nhà tôi cách tiệm bán bánh có mấy căn à…”.

Chị bật cười khi nghe tôi xin lỗi:

- Có gì đâu, giúp nhau khi cần mà. Đâu phải lúc nào tôi cũng có dịp cho chị che nhờ cây dù đâu. Có duyên mới gặp nhau và giúp nhau thôi”

Nói xong chị đi thẳng. Tôi giật mình khi nhận ra chưa kịp hỏi tên chị, chỉ kịp nhìn tay chị một bọc cơm còn nóng hổi. Trời đang mưa , một cơn mưa dai dẳng, từng cơn gió lạnh buốt gấp gáp đi qua nơi tôi đang đứng. Vậy mà hình như từ trong tôi, như được chút lửa tình người sưởi ấm. Tôi bỗng không thấy cô đơn nữa và nghe ấm áp lạ lùng.

ĐỂ CON GIÚP CÔ…

Làm việc, tôi vẫn lo ra cho chiếc xe gắn máy trở chứng hôm qua, đang nằm ụ ở nhà. Chỉ chờ giờ nghỉ trưa, tôi vội về dẫn xe ra Ngã Sáu Công Trường Dân Chủ gởi tiệm xe quen. Ì ạch dẫn chiếc xe từ đường Trần Văn Đang, quẹo vào ga…Tôi thở dài nhìn con đường Nguyễn Phúc Nguyên hun hút. Phải mất gần nửa tiếng mới ra đến ngã sáu với chiếc xe nặng trịch, mồ hôi nhễ nhại, tôi thở dài, gồng mình đẩy tiếp. Bỗng một tiếng nói nhỏ nhẹ sau lưng cùng với tiếng máy xe nhẹ nhàng:

- Cô để con giúp xem xe có bị gì không.

Tôi lắc đầu cám ơn. Cậu bé trạc hai mươi nói như năn nỉ:

- Cô để con giúp cô xem, con là thợ sửa xe đó. Nếu xe không nặng quá thì không phải ra ngoài ấy cho tốn sức. Hay cô chỉ cần nói xe bị gì thôi.

Nhờ sửa tất nhiên phải trả tiền. Tôi thú thật mình không mang theo ví tiền, chỉ định đẩy xe ra tiệm rồi tối ghé nhận xe trả tiền luôn thể….

Giọng cậu bé vang lên:

- Đẩy như thế cô mệt lắm. Để con giúp cô. Con không lấy tiền đâu. Chẳng là giúp người giữa đường mà.

Như đón được làn gió mát giữa trưa Sài Gòn nóng bức. Tôi thấy vui sướng lạ lùng. Không phải vì em giúp tôi. Mà tôi chợt nhận ra người trẻ hôm nay không phải tất cả đều vô cảm. Còn đó những trái tim trẻ biết quan tâm người khác, một người xa lạ, nặng nhọc đẩy xe trên đường. Riêng tôi cảm thấy xấu hổ:_ “Không phải ai cũng vì tiền”.

Tôi dừng lại dưới bóng mát cây bả đậu rồi nói đạp hoài xe chẳng chịu nổ. Bằng những động tác chuyện nghiệp, cậu lấy trong cốp xe của mình bọc đồ nghề rồi nhẹ nhàng mở bộ phận máy của xe tôi tháo tháo, chùi chùi…Khoảng mười lăm phút, cậu đóng nắp, siết ốc và đạp máy. Chiếc xe nổ nhẹ nhàng. Cậu ta cười vui, nhận lời cám ơn của tôi, khởi động xe mình rồi đi thẳng. Tôi biết ở cậu cũng rất vui vì vừa mang lại niềm vui cho tôi. Như người cầm cành hoa tặng người khác, hương hoa đã vương lên tay mình.