← Quay lại trang sách

Chương 1

Thanh âm trầy trật tìm cách truyền qua làn dịch ối nhân tạo đặc quánh. Khi lọt đến tai Maria Arena, nó nghe hệt như tiếng cưa máy: ầm ĩ, vả bôm bốp vào tai và cứ dai dẳng mãi. Cô chẳng tài nào nghe được tròn vành rõ chữ, nhưng xem chừng đấy không phải chuyện nên dây dưa đến.

Chính sự ngần ngại không muốn tái sinh ấy đã gợi cho cô nhớ mình đang ở đâu, kèm cả danh tính bản thân. Cô mò lại lần sao lưu cuối cùng của mình. Đội ngũ phi hành đoàn vừa mới dọn lên trên boong tàu Dormire, và khoang sao chép là nơi cuối cùng họ ghé vào trong chuyến tham quan. Họ đã tiến hành sao lưu lần đầu trên tàu tại đấy.

Hẳn là không bao lâu sau, Maria đã gặp tai nạn hay gì đó và thiệt mạng, khiến bản sao tiếp theo của cô phải thức tỉnh. Tiêu hoang sinh mệnh sẽ chẳng tạo được ấn tượng tốt đối với thuyền trưởng đâu. Nhiều khả năng chính cô ta đang phát ra tiếng cưa máy đầy giận dữ kia.

Cuối cùng Maria cũng mở mắt. Cô cố gắng xác định xem mấy giọt dịch tròn thấm màu trôi nổi phía trước buồng chứa của mình là gì, nhưng làm vậy với một bộ não mới được sao chép và lần đầu phải tư duy thì khó kinh. Cái mới hỗn độn kia có quá nhiều điểm bất ổn.

Căn cứ vào mấy vết bẩn bám ngoài buồng chứa và sắc tím quan sát được thông qua chất dịch xanh xanh nơi cô đang ngâm mình, Maria đoán các giọt dịch kia chính là máu. Máu me đáng lẽ đâu được trôi vật vờ như thế. Đó là vấn đề thứ nhất. Nếu máu mà trôi nổi kiểu kia thì tức là động cơ trọng lực chịu trách nhiệm xoay tàu đã ngưng hoạt động. Đây chắc cũng là lý do khiến người kia la hét váng trời. Máu và động cơ trọng lực.

Bản thân việc máu xuất hiện trong một khoang sao chép vô tính cũng bất thường nốt. Các khoang sao chép là những chốn tinh khôi, sạch sẽ, nơi con người được tải vào cơ thể vô tính mới lúc cơ thể cũ chết đi. Làm vậy vừa sạch mà lại vừa đỡ đau đớn hơn hẳn kiểu sinh đẻ gào thét điên loạn và máu me bê bết thuận tự nhiên.

Lắm máu quá.

Khoang sao chép có sáu buồng chứa, xếp thành hai hàng ngay ngắn, đựng đầy dịch ối nhân tạo màu xanh, và đợi sẵn bên trong là các bản sao vô tính của những phi hành viên còn lại. Máu phải nằm trong khoang y tế, mạn dưới hành lang. Nếu có giọt máu nào từ khoang y tế trôi dọc hành lang, sau đó lọt vào khoang sao chép và trôi lơ lửng trước buồng chứa của Maria thì đúng là phi thường quá thể. Nhưng đó không phải là chuyện đã xảy ra. Có một thi thể lừ đừ trôi trên mấy giọt máu. À đâu, có vài thi thể.

Cuối cùng, nếu động cơ trọng lực thực sự gặp trục trặc, và nếu có ai thực sự bị thương trong khoang sao chép, một phi hành viên khác sẽ chùi dọn chỗ máu đi. Luôn có người trực sẵn để đảm bảo quá trình chuyển giao từ cõi chết vào cơ thể mới của một bản sao được diễn ra trôi chảy.

Không. Đáng lẽ ra không thể có khối cầu máu tím tròn vo nào trôi nổi trước mặt cô được.

Maria hiện đã thức tỉnh chừng nguyên một phút. Không ai điều khiển máy tính cho dịch ối nhân tạo rút đi để thả cô ra.

Một phần nhỏ trong não cô bắt đầu tru tréo, bắt cô phải lưu tâm hơn đến mớ thi thể, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ thôi.

Cô chưa có dịp dùng van mở cửa khẩn cấp bên trong các buồng sao chép bao giờ. Giới khoa học đã cho lắp đặt bộ phận ấy sau lần mấy tay kỹ thuật viên nổi hứng bày trò trêu một bản sao. Bọn họ đánh thức rồi bỏ mặc cô ta một mình bên trong buồng chứa hàng tiếng đồng hồ. Theo lời đồn thì lúc thoát được ra, cô nàng gây cảnh hỗn loạn và bạo lực vô cùng, khiến vài kỹ thuật viên phải đầu thai thành bản sao mới. Sau vụ kia, các kỹ sư lắp thêm một nút mở gắn trong để các bản sao có thể tự mình ra khỏi buồng nếu họ bị mắc kẹt vì bất kỳ lý do gì.

Maria nhấn nút và nghe thấy chốt mở đánh cạch một tiếng, nhưng mớ dịch ối nhân tạo vẫn đọng im chỗ cũ.

Có một rãnh thoát dùng trọng lực để giúp chất dịch chảy đi. Cơ chế hoạt động căn bản của hệ thống dẫn nước đấy. Van đã được mở những thứ chất lỏng này cứ lì lợm bao lấy Maria như cái tử cung.

Cô cố gắng tìm xem tiếng gào la kia từ đâu mà ra. Một phi hành viên đang lơ lửng trôi gần dàn máy tính, người ngợm trần truồng, mái tóc ướt sũng chĩa tua tủa như một vương miện lởm chởm gai nhọn, trông phát rợn. Lại thêm một bản sao nữa thức tỉnh. Bọn họ toi mất hai mạng rồi ư?

Đằng sau cô là các phi hành viên ngâm trong bốn buồng chứa. Họ đã mở mắt hết, và ai nấy đều đang lần mò tìm van mở khẩn cấp. Ba tiếng cạch vang lên, nhưng cũng như Maria, tình cảnh của họ vẫn nguyên trạng.

Maria dùng một công tắc khẩn cấp khác để mở cửa buồng chứa. Đúng chuẩn thì nó sẽ được bấm sau khi chất dịch đã rút hết, nhưng tình hình bấy giờ có đúng chuẩn tí nào đâu. Cô và một đống dịch ối trôi ra khỏi buồng chứa, khẽ va trúng khối cầu máu lềnh phềnh trước mặt. Độ căng bề mặt của cả hai chất dịch đều không bị suy chuyển, và giọt máu kia nảy tưng đi.

Maria chưa phải loay hoay tính cách thoát khỏi một nhà tù chất lỏng giữa môi trường vô trọng lực bao giờ. Cô thử quẫy đạp loạn xạ, nhưng làm vậy chỉ khiến một chút dịch tách rời khối dịch chính và trôi đi chỗ khác. Trong biết bao nhiêu kiếp đời của mình, cô đã nhiều lần gặp thế oái oăm rồi, nhưng ca này mới ghê.

Lực và phản lực, cô nghĩ thầm và liền hít căng vào người chất dịch giàu ôxi ấy, sau đó xả sạch khỏi phổi theo kiểu xì mũi. Vì đang kẹt trong dịch nhầy, cô không lao nhanh được như ngoài không khí, nhưng mánh ấy vẫn giúp đẩy. Cô lùi ngược lại và chui tọt ra ngoài khối bong bóng dịch. Cô hít khí vào, thế rồi ho khạc và ói nốt phần dịch còn dư thành một luồng trước mặt. Hành động vô thức ấy của cơ thể cô đẩy cô đi xa hơn, làm cô đập bốp đầu lên bảng điều khiển máy tính.

Khi cuối cùng cũng đã thoát được khỏi mớ dịch, cô vừa hổn hển hớp hơi vừa ngước lên nhìn.

“Ôi bỏ mẹ.”

Ba phi hành viên chất lừ đừ trôi quanh phòng giữa một bể máu và đủ thứ chất dịch khác. Một đống xúc tu bong bóng máu me nhoe nhoét phòi ra từ hai cái xác, dứt khoát không chịu tách khỏi các vết thương chí mạng. Còn một xác chết thứ tư nữa bị gài cứng vào ghế bên máy tính.

Hàng bao lít dịch ối nhân tạo hòa vào với chỗ máu vấy tứ tung trong lúc đội phi hành viên mới được sao chép chật vật tìm cách rời buồng chứa của mình. Họ nhìn ngó cảnh quan xung quanh với vẻ sững sờ chẳng kém gì cô.

Thuyền trưởng Katrina de la Cruz trôi đến cạnh cô, mắt vẫn dán vào chiếc máy tính. “Maria, đừng có đứng đực ra nhìn nữa, làm gì hữu ích đi. Xem những người khác thế nào rồi đi.”

Maria loạng quạng với lấy một mấu vịn trên tường để kéo mình tránh xa thuyền trưởng trong khi cô ta cố gắng truy cập máy tính.

Katrina nện lên bàn phím và chọc màn hình điều khiển. “IAN, chuyện quái gì đã xảy ra thế?”

“Chức năng nói của tôi hiện không thể truy cập được.” giọng đàn ông hơi đớt âm robot của chiếc máy tính vang lên.

“Ceci nest pas une pipe,” một giọng lẩm bẩm vọng xuống từ trên đầu Maria. Nó giúp cô bừng tỉnh khỏi cơn choáng, đồng thời cũng nhắc cho cô nhớ về mệnh lệnh đi kiểm tra tình hình phi hành đoàn của thuyền trưởng.

Người phát biểu câu vừa rồi là Akihiro Sato, lái tàu kiêm hoa tiêu. Cô đã gặp nhân vật này vài tiếng trước, tại buổi tiệc nhẹ trước khi tàu Dormire khởi hành.

“Hiro, sao anh lại bắn tiếng Pháp thế?” Maria bối rối hỏi. “Anh có sao không?”

“Một người oang oang nói rằng mình không nói được nghe cứ giống cái bức tranh cổ vẽ một chiếc tẩu, nhưng mà lại đề, “Đây không phải là một chiếc tẩu.” Làm vậy nhằm giúp đám sinh viên nghệ thuật tập nghĩ sâu. Thôi bỏ qua đi.” Anh phẩy tay một vòng quanh khoang sao chép. “Mà đã có chuyện gì thế?”

“Chịu,” cô nói. “Nhưng… Trời ơi, tởm quá đi mất. Tôi phải đi kiểm tra những người khác.”

“Tiên sư, mày vừa sửa còn gì,” thuyền trưởng nói với chiếc máy tính, đồng thời dịch vài biểu tượng đi khắp màn hình. “Trong người mày vẫn có thứ còn hoạt động. Nói tao nghe nào, IAN.”

“Chức năng nói của tôi hiện không thể truy cập được.” con AI lại nói, và de la Cruz đập tay lên bàn phím đánh rầm một phát, xong tóm lấy nó để không bị trôi đi.

Hiro bám theo Maria trong lúc cô di chuyển quanh căn phòng bằng các mẫu vịn trên tường. Và rồi Maria giáp mặt với thi thể gớm ghiếc của Wolfgang, phó chỉ huy của bọn họ. Cô nhẹ nhàng đẩy gã sang bên, cố gắng không để mấy xúc tu máu tòi tóe loe từ các vết thương trên cơ thể gã bị đứt rời.

Cô và Hiro trôi về phía tay Wolfgang còn sống, bấy giờ đang gục người ho hết dịch ối nhân tạo ra khỏi phổi. “Chuyện quái gì đang diễn ra thế?” gã khàn giọng hỏi.

“Chúng tôi cũng ngơ ngơ như anh thôi,” Maria nói. “Anh ổn chứ?”

Gã gật đầu và phẩy tay xua cô đi. Gã vươn thẳng lưng lên, và vóc dáng cao kều của gã lại được cộng thêm ít nhất ba chục phân nữa. Wolfgang sinh ra trên Luna, khu định cư Mặt Trăng. Xương cốt của mấy thế hệ trong gia đình gã đã mọc dài ra nhờ sống cả đời trong môi trường trọng lực yếu. Gã tóm lấy một mẩu vịn và đẩy mạnh về phía thuyền trưởng.

“Anh nhớ được những gì?” Maria hỏi Hiro lúc họ lại gần một phi hành viên khác.

“Lần sao lưu cuối cùng của tôi là ngay khi ta lên tàu. Chúng ta thậm chí còn chưa rời đi,” Hiro nói.

Maria gật đầu. “Tôi cũng thế. Đáng lẽ ra ta phải vẫn đang neo ở bến, hoặc mới chỉ rời Trái Đất được cùng lắm vài tuần.”

“Tôi nghĩ chúng ta có một số vấn đề cấp bách hơn, chẳng hạn như tình trạng hiện thời của mình,” Hiro nói.

“Cũng đúng. Tình trạng hiện thời của chúng ta là đã có bốn người thiệt mạng,” Maria nói, đồng thời chỉ vào các thi thể. “Và tôi đoán hai người còn lại cũng vậy nốt.”

“Thứ gì đủ sức giết sạch chúng ta nhỉ?” Hiro vừa hỏi vừa né một mẩu da đẫm máu, mặt mày trông hơi tái. “Và tôi với thuyền trưởng gặp chuyện gì rồi?”

Anh chàng này đang nhắc đến “hai người còn lại” hiện đang không trôi nổi trong khoang sao chép. Wolfgang, viên kỹ sư Paul Seurat của họ và Bác sĩ Joanna Glass đều đã chết, lững thững trôi trong phòng, nhẹ nhàng va vào các buồng chứa hoặc vào nhau.

Lại thêm một tiếng ho vang lên từ dãy buồng chứa cuối cùng, theo sau là một giọng nhẹ nhàng. “Tôi tin là một chuyện khá thô bạo.”

“Chào mừng chị quay trở lại, bác sĩ à. Chị có sao không?” Maria vừa hỏi vừa kéo mình về phía người phụ nữ ấy.

Bản sao mới của Joanna gật đầu, mấy lọn tóc xoăn bị dính ối bóng nhẫy. Thân trên của chị thon gầy và chắc khỏe như mọi bản sao mới khác, nhưng cặp chân thì lại tong teo và vẹo vọ. Chị liếc lên nhìn mớ xác và bặm môi. “Đã xảy ra chuyện gì thế này?” Chị chẳng buồn đợi họ trả lời mà nắm luôn một mẩu vịn và kéo mình lên phía trần, nơi một thi thể đang trôi lững thững.

“Xem Paul sao rồi đi,” Maria bảo Hiro, sau đó bám theo Joanna.

Viên bác sĩ lật xác mình lại để quan sát, và rồi chị tròn mắt. Chị khẽ chửi thề. Maria tiến đến từ phía sau và chửi đổng một câu to hơn hẳn.

Họng chỉ có một vết đâm, và ộc ra từ cổ là những mảng máu lớn. Vẻ già nua của viên bác sĩ cho thấy họ đã triển khai nhiệm vụ từ đời tám hoánh nào rồi. Maria nhớ chị trước là một người trạc ngoài ba mươi với làn da sẫm màu mịn màng và mái tóc đen nhánh. Giờ thì những nếp nhăn đã in hằn trên phần da quanh mắt cùng với khóe miệng chị, và chạy dọc mái tóc búi chặt là những sợi bạc. Maria nhìn sang các thi thể khác. Từ vị trí trên cao của mình, cô giờ đã thấy được rằng thi thể nào cũng mang dấu hiệu lão hóa.

“Tôi thậm chí còn không nhận ra điều ấy,” cô hổn hển nói. “Tôi… tôi chỉ thấy mỗi máu me. Chúng ta ở trên con tàu này đã mấy thập kỷ rồi. Cô có nhớ gì không?”

“Không.” Joanna nói đều giọng và đầy u ám. “Chúng ta cần báo cho thuyền trưởng.”

* * *

“Không ai chạm vào gì hết! Toàn bộ căn phòng này là một hiện trường án mạng!” Wolfgang hô lên với họ. “Tránh xa cái xác kia ngay!”

“Wolfgang à, nếu đây mà có là một hiện trường án mạng thật thì nó cũng đã bị cả chục ngàn lít ối nhân tạo gây ô nhiễm rồi,” Hiro nói từ bên ngoài buồng chứa của Paul. “Máu lại còn vương vãi khắp nơi nữa.”

“Anh bảo nếu đây mà có là một hiện trường án mạng ý là thế nào đấy?” Maria hỏi. “Anh tưởng động cơ trọng lực ngưng hoạt động, khiến tàu ngừng quay và sau đó dao kéo tự nhiên trôi đến đâm vào người chúng ta à?”

Tiện nhắc đến con dao, nó bấy giờ đã dạt lên gần trần. Maria đẩy mình về phía nó và tóm lấy nó trước khi nó bị bộ lọc hút khí kéo vào. Bộ lọc hiện đã tắc nghẹt với đủ những thứ dịch cơ thể mà cô thậm chí còn không muốn nghĩ đến.

Viên bác sĩ tuân lệnh Wolfgang, rời xa cơ thể cũ của mình và đến bên gã cùng thuyền trưởng. “Đây là một vụ án mạng” chị nói. “Nhưng Hiro nói đúng đấy, Wolfgang. Không phải ngẫu nhiên mà pháp y vô trọng lực mãi chẳng trở thành một ngành khoa học tử tế nổi đâu. Ngay lúc này đây, các bộ lọc khí đang hút hết bằng chứng. Giờ thì ai cũng dính đầy máu của tất cả những người khác rồi. Và bây giờ chúng ta lại có thêm sáu nhân mạng mới toanh cùng với ối nhân tạo từ các buồng chứa trôi nổi khắp khoang, phá hoại hết những gì còn sót lại.”

Quai hàm Wolfgang rắn đanh lại, và gã trừng mắt nhìn chị. Tấm thân cao, gầy của gã bóng loáng dịch ổi xanh. Gã mở miệng định cãi viên bác sĩ, nhưng Hiro đã chen ngang.

“Năm thôi,” Hiro ngắt lời. Anh ho và khạc thêm ối ra ngoài, làm Maria suýt thì chẳng né kịp. Anh nhăn mặt tỏ ý xin lỗi. “Năm nhân mạng mới thôi. Paul vẫn còn ở trong buồng.” Anh chỉ vào vị kỹ sư của họ, hiện vẫn đang ngâm trong buồng chứa của mình, mắt nhắm nghiền.

Maria nhớ lúc còn ở trong buồng chứa của bản thân, cô có thấy mắt anh ta mở. Nhưng giờ Paul nằm đó, mắt nhắm nghiền, tay che hạ bộ, trông cứ như một đứa trẻ đang chơi trốn tìm, và người “Đi Tìm” sẽ xơi tái anh ta. Anh ta cũng mang làn da nhợt nhạt, người rắn chắc tự nhiên, hơi vạm vỡ chứ không nặng cân như trong ký ức của Maria.

“Lôi anh ta ra khỏi đó đi,” Katrina nói. Wolfgang tuân lệnh, tiến đến bên một máy tính khác và bấm nút mở buồng chứa.

Hiro thò vào trong và tóm lấy cổ tay Paul, kéo con người này cùng chiếc lồng dịch lỏng của anh ta ra ngoài.

“Ok, mới chỉ có năm chúng ta ra được,” Maria vừa nói vừa trôi xuống dưới. “Vậy là lượng ối giảm đi tầm ngàn sau lít. Cũng không khá khẩm hơn mấy. Vẫn còn nhiều thứ tạp nham bay tứ tung lắm. Khó có khả năng anh sẽ thu được bằng chứng từ bất kỳ thứ gì ngoài mớ xác.” Cô chìa con dao cho Wolfgang, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm hai cạnh chuôi. “Và có lẽ là hung khí gây án.”

Gã nhìn ngó xung quanh, và Maria nhận ra gã đang tìm một vật nào đó để cầm con dao. “Tay tôi đã làm bẩn nó rồi, Wolfgang à. Nó trôi nổi giữa máu với xác từ nãy đến giờ.

Chắc kết luận duy nhất ta rút ra được từ nó sẽ là nó đã giết hết cả đoàn.”

“Chúng ta cần kích hoạt lại IAN,” Katrina nói. “Bật lại động cơ trọng lực. Tìm hai thi thể còn lại. Kiểm tra tình hình lô hàng. Sau đó ta mới biết rõ tình cảnh của mình đang ra sao.”

Hiro vỗ bốp lên lưng Paul một phát, và anh ta gục người, ọe ra, khóc rưng rức. Wolfgang khinh khỉnh nhìn Paul nảy khỏi bức tường, không có vẻ gì là ý thức được cảnh vật xung quanh hết.

“Sau khi kích hoạt lại IAN, chúng ta sẽ bảo nó thiết lập một kênh liên lạc an toàn với Trái Đất, Katrina nói.

“Chức năng nói của tôi hiện không thể truy cập được.” máy tính lặp lại. Thuyền trưởng nghiến răng.

“Sẽ khó nhằn đấy, thưa Thuyền trưởng” Joanna nói. “Đống thi thể này trông già đáng kể, chứng tỏ chúng ta đã bay vào vũ trụ từ lâu hơn hẳn so với những gì não đồ cho biết.

Katrina bóp trán, nhắm mắt lại. Cô im lặng một hồi, sau đó mở mắt ra và bắt đầu lách cách nhập lệnh vào máy tính. “Thúc Paul làm việc đi, chúng ta cần tay đó.”

Hiro bất lực nhìn Paul tiếp tục khóc, cuộn tròn người thành một trái bóng trôi dạt, đồng thời vẫn cố che của quý. Một khối chất nôn - không phải dịch ối nhân tạo khạc từ trong người ra, mà là chất trong dạ dày thực sự - trôi về phía lỗ thông khí và bị hút vào trong bộ lọc. Maria biết rằng sau khi họ giải quyết xong mọi ưu tiên của thuyền trưởng, Cô sẽ vẫn phải tiếp quản công việc thay bộ lọc khí và chắc còn phải bỏ qua các ống thông của tàu để dọn sạch mớ dịch cơ thể trước khi chúng bắt đầu trở thành một mối nguy sinh học. Bất chợt vị trí bảo-dưỡng-kiêm-kỹ-sư-bậc-trung trên một con tàu vũ trụ quan trọng không còn mang vẻ hào nhoáng nữa.

“Tôi nghĩ cho Paul ít quần áo mặc thì anh ta sẽ đỡ hơn đấy,” Joanna nói, nhìn anh ta với ánh mắt thương hại.

“Ừ, quần áo nghe ổn đấy,” Hiro nói. Họ đều đang trần truồng, da gà nổi đầy. “Tiện thì tắm luôn một phát nữa.”

“Tôi sẽ cần nạng hay một cái xe lăn,” Joanna nói. “Trừ khi chúng ta muốn để động cơ trọng lực tiếp tục bị tắt.”

“Thôi nào,” Katrina nói. “Chưa biết chừng hung thủ vẫn còn trên tàu, thế mà mọi người lại đi bàn chuyện quần áo với tắm táp sao?”

Wolfgang phẩy tay gạt bỏ quan ngại của cô ta. “Không, rõ ràng hung thủ đã chết trong cuộc ẩu đả. Chúng ta là sáu người duy nhất trên tàu.”

“Anh biết thế nào được,” de la Cruz nói. “Đã xảy ra chuyện gì trong mấy thập kỷ qua? Chúng ta phải cẩn thận. Không ai đi đâu một mình hết. Tất cả đi theo cặp. Maria, Cô và Hiro lấy nạng trong khoang y tế cho bác sĩ. Lúc động cơ trọng lực được bật lại, cô ta sẽ cần đến chúng đấy.”

“Tôi lấy chân giả từ cái xác kia cũng được mà.” Joanna nói, tay chỉ lên trần. “Nó sẽ không cần chúng nữa đâu.”

“Đó là bằng chứng” Wolfgang nói, đồng thời giữ yên cái xác lềnh bềnh của bản thân để khám xét các vết thương. Gã chăm chú ngắm nghía mấy bong bóng máu hiện vẫn đang gắn trên ngực mình. “Thuyền trưởng?”

“Thôi được rồi, lấy đồ bay, kiếm xe lăn hay gì đó cho viên bác sĩ và kiểm tra tình hình động cơ trọng lực đi,” Katrina nói. “Những người còn lại sẽ bắt tay vào việc. Wolfgang, anh với tôi sẽ buộc mớ xác vào nhau. Không nên để chúng chịu thêm thương tổn lúc động cơ trọng lực được bật.”

Trên đường đi ra, Maria dừng lại để dò xét tình hình thi thể của bản thân, thứ ban nãy cô chưa thực sự kiểm tra kỹ. Nhìn vào bản mặt vô hồn của chính mình cứ ghê rợn nào ấy. Cái xác thắt dây ngồi trên một chiếc ghế bên máy tính, khẽ dạt đè lên dây đai. Một bong bóng máu lớn trôi ra từ gáy cổ, nơi cô rõ ràng đã bị đâm. Môi cô trắng bệch và da cổ trông tái mét đầy bệnh hoạn. Giờ cô hiểu bãi nôn trôi nổi kia từ đâu mà ra.

“Có vẻ tôi là người bấm nút phục sinh,” cô bảo với Hiro và chỉ về phía xác mình.

“Cũng may,” Hiro nói. Anh nhìn thuyền trưởng, bấy giờ đang chúi đầu bàn bạc với Wolfgang. “Nhưng đừng kỳ vọng sẽ sớm được nhận huy chương. Trông chị hai có vẻ không sẵn hứng.”

Nút phục sinh là một công tắc phòng sự cố. Xác suất tất cả các bản sao trên tàu đồng loạt chết ngắc nhỏ đến bất khả thi, nhưng nếu điều ấy xảy ra thì con AI sẽ phải đánh thức các bản sao tiếp theo. Nếu thêm một điều thậm chí còn bất khả thi hơn nữa xảy ra, đó là tàu không làm được như vậy, thì trong khoang sao chép có một công tắc cơ học có thể thế chân đảm nhiệm công việc ấy, miễn sao còn ai đủ thoi thóp để bấm nó.

Cũng như những người khác, xác Maria có dấu hiệu lão hóa. Thân giữa của cô đã mềm đi và đôi bàn tay trôi lừ đừ trên máy tính của cô gầy đét, đầy đốm đồi mồi. Lúc họ lên tàu, tuổi của cơ thể cô là ba mươi chín.

“Tôi vừa ra lệnh cho cô đấy,” Katrina nói. “Và Bác sĩ Glass, có vẻ cô sẽ lãnh phần việc trấn an anh kỹ sư nhà ta. Làm nhanh lên, không thì đồng chí ấy sẽ cần một cơ thể mới lúc bị tôi xử xong.”

Hiro và Maria rời đi trước khi thuyền trưởng kịp mô tả mình sẽ làm gì họ. Mặc dù như Maria thầm nghĩ, cô ta sẽ khó làm được gì khủng khiếp hơn chuyện họ xem chừng vừa mới phải kinh qua.

* * *

Theo Maria nhớ, con tàu hồi trước sáng bóng hơn: trông rõ sắc kim loại và trơn nhẵn, dọc tường gắn các mấu vịn để dùng trong những tình huống trọng lực yếu và sàn cấu thành từ các phiến lưới kim loại mỏng, để lộ các khoang lưu trữ và ổng thông ngầm bên dưới. Giờ nó xỉn hơn, một dấu hiệu cho thấy cũng như phi hành đoàn, con tàu đã bị hàng bao thập kỷ bay ngoài không gian làm biến đổi. Nó tối hơn, khuyết mất vài bóng đèn, soi tỏ dưới ánh sáng báo động vàng. Ai đó chắc thuyền trưởng - đã ra lệnh kích hoạt báo động.

Trong các kiếp đời trước, Maria đã mấy lần chết trong một môi trường được kiểm soát. Cô từng phải nằm bẹp giường vì ốm đau, tuổi già, hay như một lần là thương chấn. Các kỹ thuật viên đã tử tế lập một bản não đồ cuối cùng cho cô, và cô đã được an tử sau khi ký đơn chấp thuận. Bác sĩ đã phê duyệt nó, cái xác được giải quyết gọn ghẽ, và khi tỉnh dậy cô lại trẻ trung, không còn đau đớn, vẫn lưu đầy đủ mọi ký ức về tất cả các kiếp đời tính đến nay của mình.

Mấy lần khác thì không được nhẹ nhàng như thế, nhưng vẫn còn đỡ chán so với vụ này.

Cô thấy bị xúc phạm ngoài sức tưởng tượng trước cảnh xác mình vẫn ở nguyên đây, với máu và dịch nôn văng khắp nơi. Một khi đã chết đi, cơ thể trở thành vô nghĩa, không mang chút giá trị tình cảm nào. Cơ thể tương lai là thứ duy nhất quan trọng. Đáng lẽ quá khứ không được nằm đó, giương cặp mắt vô hồn nhìn cô. Cô rùng mình.

“Khi động cơ hoạt động lại là sẽ ấm lên ngay ấy mà.” Hiro nói, hiểu nhầm nguyên cớ cú rùng mình của cô.

Họ ra đến một đoạn hành lang giao nhau, và cô dẫn cả hai đi về bên trái. “Đã mấy thập kỷ rồi, Hiro à. Mình bay ra ngoài này đã mấy thập kỷ rồi. Não đồ của chúng ta đã bị làm sao thế nhỉ?”

“Điều cuối cùng cô nhớ là gì?” anh hỏi.

“Chúng ta tổ chức tiệc nhẹ trong trạm Luna trong lúc những hành khách cuối cùng được đưa vào khoang đông lạnh và chất lên tàu. Chúng ta lên trên tàu. Chúng ta được cho vài tiếng để dọn vào phòng riêng. Sau đó chúng ta đi tham quan, và chuyến tham quan kết thúc tại khoang sao chép, nơi chúng ta cập nhật não đồ.”

“Tôi cũng thế,” anh nói.

“Anh có sợ không?” Maria hỏi, đồng thời dừng lại nhìn anh.

Kể từ lúc tỉnh dậy trong khoang sao chép, cô chưa nhìn kỹ anh phát nào. Cô đã quen với việc ngay cả các bản sao với tuổi đời hàng trăm năm cũng có thể trông sẽ y hệt sinh viên đại học mới tốt nghiệp. Khi thức tỉnh, họ sẽ sở hữu một cơ thể ở tuổi hai mươi, độ tuổi sung mãn nhất, được thiết kế cho dễ lên cơ. Thách thức đối với các bản sao là làm gì với chỗ cơ bắp ấy sau khi tỉnh dậy.

Akihiro Sato là một chàng trai Liên hiệp Châu Á Thái Bình Dương gốc Nhật gầy gò, với mái tóc đen cắt ngắn đang dần khô lại thành những nhóm bò liếm cứng còng. Cơ người anh còm cõi, xương gò má nhô cao. Mắt anh đen nhánh, và chúng điềm đạm nhìn thẳng vào mắt cô. Cô không quan sát quá kỹ lưỡng phần thân thể còn lại của anh; cô không phải là người thô lỗ.

Anh kéo một nhúm tóc chĩa, sau đó thử ép bẹp nó xuống. “Tôi từng tỉnh dậy tại những nơi còn tệ hơn thế này.”

“Chẳng hạn như nơi nào?” cô hỏi, đưa tay chỉ dọc hành lang họ vừa lướt qua. “Còn gì tệ hơn được cái cảnh phim kinh dị đằng kia?”

Anh giơ tay làm hòa. “Ý tôi không phải là theo đúng nghĩa đen. Ý tôi là tôi đã từng bị thọt đi một khoảng thời gian rồi. Đôi khi ta phải học cách thích nghi. Học nhanh vào. Tôi tỉnh dậy. Tôi đánh giá các mối nguy tức thời. Tôi cố gắng nhớ xem mình ở đâu lúc tải não đồ lên lần chót. Lần này tôi thức dậy giữa một đám thi thể, nhưng chẳng thấy có mối nguy nào hết.” Anh tò mò nghiêng đầu. “Cô chưa bị thọt thời gian bao giờ à? Một tuần cũng không sao? Chắc hẳn phải có lần cô chết trong quãng giữa hai đợt sao lưu rồi chứ.”

“Vâng,” cô thừa nhận. “Nhưng tôi chưa bao giờ thức tỉnh giữa lúc nước sôi lửa bỏng, hay sau khi xảy ra chuyện nguy hiểm.”

“Bây giờ cô cũng có gặp nguy hiểm đâu,” anh nói. “Theo như ta biết thì là thế.”

Cô trợn mắt nhìn anh.

“Nguy hiểm tức thời ấy,” anh bổ sung. “Tôi sẽ không xiên cô ngay tại hành lang này đâu. Các mối nguy hiện thời toàn là những vấn đề mà chắc ta sẽ xử lý được. Thất thoát ký ức, hỏng máy tính, truy tìm một kẻ sát nhân. Chỉ cần bỏ công một tẹo là sẽ đâu vào đấy cả thôi.”

“Anh là kiểu người lạc quan quái chiêu nhất trần đời,” cô nói. “Mà sự tình có ra sao cũng mặc. Nếu anh không phiền thì cho tôi xin phép được tiếp tục phát hoảng.

“Cố gắng bình tĩnh đi. Cô không muốn trở thành như Paul đâu,” anh vừa đề xuất vừa tiếp tục lướt dọc hành lang.

Maria bám theo, lấy làm mừng là anh chàng này không đi sau mình. “Tôi đang bình tĩnh đây. Tôi đi ra đây rồi cơ mà, đúng không?”

“Chắc cô sẽ thấy đỡ hơn sau khi đã được tắm gội và bỏ bụng chút đồ ăn,” anh nói. “Chưa kể có quần áo mặc vào nữa.”

Món đồ che thân duy nhất của hai người bọn họ hiện chỉ là chất dịch ối nhân tạo nhớp nháp đang khô dần. Maria chưa bao giờ thèm được tắm như bây giờ. “Anh không lo lắng về chuyện chúng ta sẽ thấy gì lúc phát hiện ra cơ thể của anh à?” cô hỏi.

Hiro ngoái lại nhìn cô. “Tôi đã học được cách không tiếc thương các vỏ xác có từ lâu rồi. Nếu cứ thương xót chúng thì với mỗi kiếp đời trôi qua, ta sẽ càng trở nên ủ dột hơn. Thực tình mà nói, tôi tin Wolfgang mắc đúng cái chứng như thế đấy.” Anh nhíu mày. “Cô đã bao giờ phải tự mình dọn thân xác cũ đi chưa?”

Maria lắc đầu. “Chưa. Vụ kia thật choáng quá. Nó nhìn thẳng vào tôi, như thể đang trách cứ tôi. Nhưng thế vẫn chẳng thấm vào đâu so với việc không biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Hoặc kẻ nào đã ra tay,” Hiro nói. “Có một con dao mà.” “Và vụ này hết sức bạo lực,” Maria nói. “Hung thủ có thể là ai đó trong đám chúng ta.”

“Chắc vậy. Nếu không phải thì hãy hào hứng lên đi, vì thế tức là ta đã lần đầu được tiếp xúc với người ngoài hành tinh rồi đấy. Hoặc hãy hào hứng trước viễn cảnh lần tiếp xúc thứ hai, nếu lần tiếp xúc đầu diễn ra tệ hại đến vậy…” Hiro nói, sau đó định thần lại. “Nhưng quả thực là vấn đề có thể nảy sinh từ bất cứ thứ gì. Thậm chí có khả năng đã có người ngủ đông tỉnh dậy và hóa điên. Lỗi máy tính khiến cho não đồ bị loạn. Nhưng nguyên do chắc cũng đơn giản thôi, chẳng hạn như ai đó bị bắt quả tang gian lận lúc chơi xì phé. Giữa lúc kích động, ai đó giấu một con át, viên bác sĩ lộn tung bàn…”

“Không khôi hài đâu,” Maria khẽ nói. “Nguyên cớ chẳng phải là điên dại và cũng không phải bốc đồng. Nếu đúng vậy thật, động cơ trọng lực đã chẳng bị tắt. Tta đã chẳng để mất ký ức của mấy thập kỷ liền. IAN đã có thể cho chúng ta biết chuyện gì đang diễn ra. Nhưng ai đó - một người trong số chúng ta muốn tất cả phải chết, và kẻ ấy cũng đã phá hoại các bản sao lưu nhân cách. Tại sao nhỉ?”

“Câu hỏi tu từ đấy hở? Hay cô thực sự nghĩ là tôi biết?” anh hỏi.

“Câu hỏi tu từ thôi,” Maria lầm bầm. Cô lắc đầu xua ý nghĩ đấy đi. Một lọn tóc đen cứng cong vụt bộp vào mặt cô, khiến cô nhăn mặt. “Biết đâu có hai thủ phạm. Một kẻ giết chúng ta, một kẻ phá hoại ký ức.”

“Đúng,” anh nói. “Chắc ta sẽ có thể khẳng định rằng vụ này đã được mưu tính từ trước. Dù có là gì thì thuyền trưởng cũng nói đúng đấy. Hãy thật cẩn thận. Và cùng giao kèo với nhau nhé. Tôi sẽ hứa không giết cô còn cô thì hứa không giết tôi. Đồng ý không?”

Maria không thể không nhoẻn miệng cười. Cô bắt tay anh. “Tôi hứa. Đi mau thôi trước khi thuyền trưởng cử người đi thịt chúng ta.”

Cửa dẫn vào khoang y tế được gắn đèn đỏ viền quanh, để có bị ốm đau hay thương tật gì thì vẫn dễ tìm ra nó. Vì đang có báo động, mở đèn nhấp nháy liên hồi, hết đó rồi lại sang vàng. Chợt Hiro dừng lại trước cửa. Maria đâm sầm vào lưng anh, và vụ va chạm làm họ khẽ quay như bánh răng đồng hồ, khiến anh quay vòng ra hành lang còn cô thì quay ngược vào trong để chứng kiến thứ đã làm anh dừng lướt hết sức đột ngột.

Đáng lẽ cú va đó đã phải làm họ cảm thấy ngượng, chỉ có điều khung cảnh trước mắt rất đỗi sững sờ.

Nằm trên giường trong khoang y tế là một phiên bản tơi tả, già nua của Thuyền trưởng Katrina de la Cruz. Cô ta bất tỉnh nhưng vẫn còn sống nhăn, được nối với hệ thống hỗ trợ sự sống, bao gồm cả ống truyền dịch, ống thở và màn hình theo dõi. Mặt cô ta là bầm dập như tượng trong khi tay phải thì bị bó bột. Cô ta bị buộc cứng vào giường, còn chiếc giường thì được từ trường hút chặt xuống sàn.

“Tôi cứ tưởng tất cả chúng ta chết hết rồi kia,” Hiro nói, giọng nghe lặng hẳn vì ngạc nhiên.

“Điều ấy phải xảy ra thì tất cả chúng ta mới cùng thức tỉnh được. Chắc tôi thây kệ, bấm bừa nút phục sinh khẩn cấp,” Maria vừa nói vừa đẩy người khỏi thanh đứng của cửa để trôi vào phòng, lại gần thuyền trưởng.

“Chán cái là cô không thể tự hỏi bản thân,” Hiro tỉnh queo nói.

Hình phạt cho tôi tạo ra một bản sao trùng lặp rất nghiêm khắc, thường kết quả sẽ là bản sao cũ hơn sẽ bị tiêu hủy. Chỉ có điều với mấy vụ án mạng cần điều tra, và giờ thêm cả một vụ hành hung, Wolfgang chắc sẽ không coi tội kia là ưu tiên cần trừng phạt.

“Sẽ chẳng ai vui vẻ gì về chuyện này đâu.” Hiro nói, đưa tay chỉ vào cơ thể bất tỉnh của thuyền trưởng. “Đặc biệt là Katrina. Có hai thuyền trưởng thì ta xoay xở kiểu gì đây?”

“Nhưng thế có khi lại hay,” Maria nói. “Nếu đánh thức được cô ta, có thể ta sẽ biết được chuyện gì đã xảy ra.” “Chị hai chắc sẽ chẳng tán đồng đâu,” anh nói.

Phủ trên người bản sao kia là một chiếc chăn bạc, những chỗ không bị dây buộc ghìm xuống cứ lờ đờ trôi. Bản sao của thuyền trưởng nằm im phăng phắc, chỉ mình chiếc ống thở là còn phát ra âm thanh.

Maria trôi ra chỗ chiếc tủ quần áo ở đầu kia phòng. Cô vớ lấy một xấp đồ bay lớn - chúng sẽ bị quá ngắn đối với Wolfgang, quá chật đối với viên bác sĩ và quá thùng thình đối với Maria, nhưng tạm thế đã - đồng thời vớ kèm một chiếc xe lăn gập đang trôi lừng lững dưới ánh đèn mờ lọt vào trong tủ.

Cô đưa một bộ đồ bay cho Hiro và mặc bộ của mình vào, để nguyên người đó không quay đi, chẳng chút xấu hổ. Khi lên đến tuổi trung niên, con người ta có thể sẽ trưởng thành tới mức mặc xác bàn dân thiên hạ, cho họ thích nghĩ ra sao về cơ thể mình thì tùy. Nhân mức tuổi đó lên vài lần và bạn sẽ hiểu một bản sao bình thường có (hay không có) quan niệm thế nào về xấu hổ. Khi Maria lần đầu cảm thấy mình không còn ngại ngùng nữa, cô như chim sổ lồng. Nhiều bản sao giữ nguyên lối tư duy ấy ngay cả khi có lại một cơ thể trẻ trung, bởi họ biết rằng một cơ thể do máy tính chế ra sẽ sát với hình mẫu mạnh mẽ lý tưởng hơn bất cứ thứ gì ăn kiêng và luyện tập đủ sức mang lại.

Paul, anh kỹ sư khóc lóc, là bản sao dễ xấu hổ nhất Maria từng gặp.

Chất vải không được mềm như mấy bộ đồ kỹ sư màu tím trong phòng Maria, nhưng ít nhất cô cũng đã ấm hơn. Cô tự hỏi bao giờ họ mới được phép ăn uống và quay trở lại phòng mình để rửa ráy và chợp mắt tí xíu. Quy trình thức tỉnh vắt sức bản sao rất ghê.

Hiro hiện đã mặc quần áo xong và đã quay trở lại bên cơ thể thuyền trưởng, nhìn vào mặt cô ta. Maria đu đến cạnh anh bằng mấy mấu vịn. Trông anh có vẻ u ám, tính chất nghiêm trọng của tình hình phản ánh trên bản mặt vốn thân thiện.

“Chúng ta có giấu biến cái xác này đã được không?” anh hỏi. “Tái chế nó trước khi có ai phát hiện ra ấy? Có thể sau này sẽ đỡ nhức đầu.”

Maria kiểm tra thông số sinh học hiển thị trên máy tính. “Tôi tin bây giờ cô ta chưa phải là một cái xác đâu. Gọi cô ta là xác và phải bị tiêu hủy là nhiệm vụ của tòa án, không phải của chúng ta.”

“Tòa án nào?” anh hỏi trong lúc Maria nắm vào tay chiếc xe lăn và tiến về phía cửa. “Chúng ta có mỗi sáu mạng!”

“Bảy,” Maria nhắc nhở, dứ đầu ra sau để chỉ người nằm trong khoang y tế. “Tám nếu kích hoạt lại được IAN. Kể cả thế, chuyện này phải để thuyền trưởng và IAN quyết định, không mượn đến chúng ta.”

“Được rồi, thế thì cô sẽ lãnh vinh dự đi thông báo về tin xấu mới nhất này.”

“Bây giờ tôi chưa sẵn sàng đối mặt với Wolfgang,” Maria nói. “Hoặc nghe thuyền trưởng hành Paul ra bã. Chưa kể ta còn phải kiểm tra động cơ trọng lực nữa mà.”

“Đặt việc tránh mặt Wolfgang làm ưu tiên số một nghe hợp lý đấy,” Hiro nói. “Thực tình mà nói, nếu mà được phỏng vấn bản sao cuối cùng của mình, tôi chắc cậu chàng cũng tránh Wolfgang như hủi.”

* * *

Đài chỉ huy của tàu vũ trụ Dormire là khu rất ấn tượng. Trên sàn có một ghế cho thuyền trưởng ngồi và một ghế bên các máy tính dành cho lái tàu, nhưng có một cây cầu thang gắn dọc phần tường ngay cạnh lối vào, dẫn lên mấy băng ghế thoải mái bắt vít trên tường. Nhờ vậy mà đây trở thành nơi lý tưởng để chiêm ngưỡng vũ trụ trong lúc con tàu dần đạt vận tốc ánh sáng. Căn phòng có gắn một mái vòm làm từ kim cương, thế nên ta sẽ có thể quan sát được nguyên một cung 270 độ. Khoang lái trông như một hạt mụn bằng kính to tổ bố mọc ở đầu tàu, nhưng nó vẫn mang đến cho ta một khung cảnh vũ trụ đong đưa xung quanh rất lộng lẫy trong lúc động cơ trọng lực xoay tàu vòng vòng. Bây giờ, vì động cơ đang tắt, không gian trông thật tĩnh tại, cho dù họ hiện đang di chuyển xuyên vũ trụ với tốc độ tương đương một phần nhỏ vận tốc ánh sáng.

Thật tình mà nói, nơi này đủ khiến con người ta phải phát bệnh. Không gian sâu thẳm bủa vây tứ bề, thậm chí cả sàn cũng trong suốt. Maria nhớ mình đã nhìn thấy nó lúc tham quan tàu, nhưng đây là lần đầu tiên cô được ngắm nhìn nó sau khi rời Luna. Ít nhất là lần đầu tiên trong ký ức của bản sao này.

Ánh mắt họ bị một thứ hút lấy, không còn quan sát quang cảnh, các máy tính, trạm lái tàu và các băng ghế nữa, ấy chính là thân xác cũ của Hiro. Nó trôi gần nóc mái vòm, bị dây thòng lọng buộc vào chân một băng ghế. Mặt anh đỏ rần và cặp mắt mở trừng trưng của anh lồi hẳn ra.

“Ô. Tôi.” Anh dừng lại nuốt khan, sau đó nói tiếp. “… Tôi kìa.” Anh quay đi, mặt tái mét.

“Tôi không rõ mình mong đợi điều gì nữa, nhưng chắc chắn không phải là tự sát” Maria vừa khẽ nói vừa nhìn vào gương mặt trương phồng, xiết bao đau đớn. “Thực ra ban nay tôi cứ tự hỏi liệu có khả năng anh cũng đã sống sót không.”

“Tôi không ngờ mình lại treo cổ,” anh nói. “Tôi nghĩ mình chẳng ngờ gì hết đâu. Giờ thì mọi thứ trở nên thật mất rồi.” Anh đưa tay lên che miệng.

Maria biết rằng tỏ vẻ cảm thông quá đà chưa biết chừng sẽ khiến một người đang mấp mé bờ vực hoảng loạn mất hẳn tự chủ, thế nên cô rắn mặt. “Đừng có nôn ra đây đấy nhé. Tôi đã dính sẵn nhiệm vụ lau dọn khoang sao chép rồi, và anh đã thấy nó ác mộng ra sao rồi đấy. Đừng vẽ thêm việc cho tôi.”

Anh trừng mắt nhìn cô, nhưng mặt đã lấy lại chút sắc. Anh không ngước lên nữa.

Có thứ gì đó nhẹ nhàng cạ vào sau đầu Maria. Cô tóm lấy nó và thấy đây là một chiếc giày da nâu. Cái xác bị treo cổ đi chiếc cùng đôi.

“Một tuyến thời gian bắt đầu được hình thành rồi đây,” Maria nói. “Anh chắc chắn phải bị treo cổ lúc chúng ta vẫn còn có trọng lực. Chắc vậy cũng được rồi.”

Hiro vẫn quay lưng về phía đài chỉ huy, mặt hướng ra hành lang. Anh nhắm tịt mắt và hít thở thật sâu. Cô đặt tay lên vai anh. “Đi thôi nào. Chúng ta cần bật lại động cơ.”

Hiro quay người lại và tập trung vào máy tính, bấy giờ đang nhấp nháy đỏ.

“Thiếu IAN anh có bật được nó lên không?” Maria hỏi.

“Chắc được. LAN có thể điều khiển mọi thứ, nhưng ngay cả khi nó bị tắt thì chúng ta cũng không bị kẹt ngắc. Phải giày tôi đấy không?” Câu hỏi cuối kia nghe cứ hờ hứng, như thể nó chẳng có gì quan trọng cả.

“Ừ.” Maria trôi lên đỉnh khoang lái và quan sát cái xác kỹ lưỡng hơn. Mặt anh đã biến dạng hẳn đi sau vụ treo cổ, thế nên rất khó khẳng định chính xác, nhưng trông Hiro không giống với những phi hành viên khác. Bọn họ ai nấy đều mang diện mạo như đã sống mấy thập kỷ kể từ lúc rời trạm Luna. Nhưng Hiro nhìn chẳng khác gì hiện tại, như thể vừa chui ra từ buồng chứa.

“Này, Hiro, tôi tin anh hẳn đã chết ít nhất một lần trong chuyến hành trình rồi đấy. Chắc là gần đây thôi. Bản sao này mới hơn những người khác,” cô nói. “Tôi nghĩ ta sẽ phải bắt đầu ghi chép lại những chi tiết bất thường.”

Hiro phát ra một âm thanh gì đó nghe như tiếng thú mắc bẫy. Anh chẳng còn mang chút vẻ bông đùa nào nữa.

Lúc cuối cùng cũng liếc lên nhìn cô và bản sao kia, mắt anh rắn đanh lại. “Được rồi. Đủ rồi đấy.”

“Đủ gì cơ?”

“Giọt nước tràn ly rồi nhé. Tôi chính thức sợ rồi.”

“Bây giờ mới bị á? Đến tận bây giờ anh mới thấy sợ á?” vừa hỏi, Maria vừa kéo mình xuống dưới sàn. “Ta còn đủ thứ trời ơi đất hỡi khác nữa, thế mà giờ anh mới sợ á?”

Hiro táng cho máy tính một phát đấm, và theo quan điểm của Maria thì mạnh hơn mức cần thiết. Chẳng có gì xảy ra hết. Anh khoanh tay, sau đó lại ngưng khoanh. Trông mà ngỡ tưởng cặp tay là một kiểu chi mới đối với anh và anh chẳng hiểu phải dùng chúng ra sao. Anh lấy chiếc giày từ tay Maria và đi vào chân.

“Mấy thứ khác thì tôi vẫn xoay xở cầm cự được,” anh nói. “Chuyện đó xảy đến với mấy người. Tôi không liên quan. Tôi không phải là một Bể máu Đêm thứ Bảy. Tôi ở đây để tương trợ, đóng vai một gương mặt thân thiện. Tôi đây để chọc cười mọi người. Ê, Hiro kiểu gì chẳng mua vui cho cả đám. ”

Maria đặt tay lên vai anh và nhìn thẳng vào mắt anh. “Chào mừng anh nhập hội phát hoảng, Hiro à. Chúng ta phải tương trợ lẫn nhau. Hít sâu một hơi đi. Bây giờ thì chúng ta cần bật động cơ lên, sau đó báo tin cho thuyền trưởng và Wolfgang.”

“Cô hẳn phải tuyệt vọng lắm thì mới muốn báo tin cho Wolfgang,” anh nói, trông như thể đang cố rặn ra một nụ cười nhưng bất thành.

“Và lúc bật được động cơ lên, anh có thể tìm hiểu xem năm nay là năm nào, kiểm tra tình hình lô hàng, hay có lẽ là truy cập IAN từ đây được không?” Maria hỏi. “Đã xảy ra bao chuyện như vậy rồi thì mang theo một chút tin tốt về cũng hay. Hoặc chí ít là tin tử tế hơn.”

Hiro gật đầu, miệng mím chặt như thể đang cố gắng ghìm lại một điều mà nói ra là sẽ hối ngay. Anh lướt đến bên ghế lái của mình và thắt đai ngồi xuống. Màn hình điều khiển tiếp tục nháy đỏ rực. “IAN à, yêu mày thế chứ lị! Không được mày báo thì đến bố bọn tao cũng chẳng nhận ra động cơ đã bị tắt ngóm rồi đâu.”

Anh gõ mấy câu lệnh và chọc vào màn hình cảm ứng. Một hồi còi báo động bắt đầu họ khắp tàu, thông báo với tất cả những ai đang trôi nổi trong môi trường vô trọng lực rằng trọng lực sắp được bật lên rồi. Hiro chọc màn hình thêm vài lần nữa và sau đó lạch cạch gõ bên một máy tính, mặt càng lúc càng sa sầm. Anh thực hiện mấy phép tính rồi thở dài thườn thượt, ngả lưng ra sau ghế và ụp hai tay lên mặt.

“Ái chà,” anh nói. “Tình hình vừa thêm tệ hại rồi đó.”

Maria nghe thấy tiếng động cơ trọng lực kích hoạt, và tàu rung lên khi các động cơ bắt đầu quay con tàu với tổng dung tích đăng ký năm trăm ngàn GRT. Cô nắm lấy cây cầu thang gắn trên phần tường phía sau, tiến về phía băng ghế để không bị ngã lúc trọng lực quay trở lại.

“Giờ lại chuyện gì đây?” cô nói. “Chúng ta bị bay lệch lộ trình à?”

“Có vẻ ta đã bay ngoài vũ trụ được hai mươi tư năm và bảy tháng.” Anh dừng lại. “Và chín ngày.”

Maria tính nhẩm. “Vậy là năm 2493.”

“Đúng lý ra, tính đến nay chúng ta đã phải cách nhà hơn ba năm ánh sáng. Vượt rất xa biên chân trời sự kiện*, không còn liên lạc với Trái Đất được nữa. Và quả là ta đang như vậy thật. Nhưng chúng ta cũng đang bay lệch lộ trình mười hai độ.”

“Thế là… xin lỗi nhé, tôi không hiểu thế là thế quái nào. Anh có diễn đạt được bằng ngôn ngữ sĩ quan bảo dưỡng không?”

“Ta đang giảm tốc và quay đầu lại. Tôi chẳng ham hố gì chuyện thông báo cho thuyền trưởng đâu,” anh nói và tháo đai, rời ghế. Anh liếc nhìn thi thể của mình, bây giờ đang lừ đừ trôi cuối sợi dây thòng lọng như một cánh diều rùng rợn. “Lát nữa cắt dây hạ nó xuống sau cũng được.”

“Chúng ta nghĩ gì vậy nhỉ? Tại sao lại bay lệch lộ trình?” Maria phát biểu những suy nghĩ của mình trong lúc họ lướt qua hành lang, cho người bay thấp để chuẩn bị đón trọng lực khi tàu quay đủ nhanh.

“Tại sao lại sát hại phi hành đoàn, tại sao lại tắt động cơ trọng lực, tại sao lại tha mạng thuyền trưởng, tại sao tôi lại tự sát và tại sao tôi có vẻ lại thấy cần cởi bỏ một bên giày trước khi làm thế?” Hiro nói. “Bổ sung chúng vào danh sách của cô đi, Maria. Bất kể câu trả lời có là gì thì tôi cũng khá chắc chúng ta vỡ mẹ mồm rồi.”