Chương 2
Có vẻ thứ duy nhất trong nhiệm vụ tàu Dormire thực hiện chưa bị làm sao là tình trạng lô hàng.
Trong lúc con tàu chở theo nhóm phi hành đoàn nòng cốt, bên trong khoang chứa là hai ngàn người ngủ đông. Trong các máy chủ đặt tại khoang chứa là hơn năm trăm não đồ của các bản sao. Maria và năm người còn lại phải chịu trách nhiệm bảo vệ hơn hai ngàn năm trăm nhân mạng.
Maria không thích nghĩ nhiều về trách nhiệm. Cô chỉ đơn thuần thấy vui khi được nghe Hiro xác nhận rằng toàn bộ hành khách của họ vẫn trong tình trạng ổn định và các bản sao lưu không bị hỏng hóc.
Mỗi hành khách, dù là con người hay bản sao, đều có lý do để tham gia chuyến hành trình này. Với con người thì đa số muốn phiêu lưu và khám phá, với các bản sao thì đa số muốn trốn tránh đàn áp tôn giáo. Xét trên tổng cả hai nhóm thì có một lượng không nhỏ người lưu vong chính trị và tập đoàn. Họ đi để trốn kiếp tù, kiếp nô lệ, hay một kiếp đời còn tệ hơn.
Việc Trái Đất đang mất dần những vùng đất sinh sống được do nước biển dâng cao, và các cuộc chiến tranh giành giật lãnh thổ cũng như nguồn nước đang nổ ra trên khắp thế giới cũng là một phần động cơ của tất cả bọn họ. Vẫn như thường lệ, đám nhà giàu bỏ đi bởi họ có thể làm thế.
Tuy nhiên, lý do các phi hành viên có mặt trên tàu lại hơi khác. Tất cả đều sở hữu một động cơ rất giản dị: bọn họ đều là tội phạm đang muốn thanh tẩy lý lịch.
Điểm đến của họ, hành tinh Artemis, là một nơi hoàn toàn có thể định cư được, hơi nhỏ hơn Trái Đất chút xíu và chẳng khác nào thiên đường. Nó quay quanh Tau Ceti, thuộc chòm sao Kinh Ngư.
Maria không tin thiên đường của họ sẽ giúp con người và bản sao chung sống được hòa thuận hơn gì mấy so với trên Trái Đất, nhưng người ta cứ thích mơ mộng lạc quan và nghĩ về những điều lớn lao.
* * *
“Cô đã thử tự sát bao giờ chưa?” Hiro hỏi trong lúc họ mang mớ đồ bay và chiếc xe lăn về khoang sao chép.
“Hỏi riêng tư thế,” Maria vừa nói vừa đưa một bên tay lên vuốt mái tóc dài của mình và nhăn mặt mỗi khi đụng phải mấy mảng dinh dính.
Anh nhún vai. “Cô vừa mới thấy câu trả lời của tôi treo lơ lửng trên đầu chúng ta. Tôi khá chắc là sau khi giải quyết xong xuôi mọi thứ, Wolfgang sẽ quyết định phải làm gì với cái tiểu tiết trong vụ thảm họa hôm nay kia. Không được phép ngó lơ luật sao chép vô tính của Trái Đất khi ra ngoài này - người ta đã nói rất rõ như vậy trước khi chúng ta rời đi.”
Maria băn khoăn không biết hồi trước anh phạm tội gì. Cô thở dài. “Tôi thử rồi. Một lần thôi.”
“Sao cô dừng lại vậy?” Anh không hỏi cô có tự sát thành công hay không, nếu thành công thì cô đã chẳng có quyền đánh thức bản sao tiếp theo của mình.
“Tôi được một người bạn khuyên giải,” cô nói. “Không phải thường người ta toàn thế sao?”
“Giá mà mấy tiếng trước tôi có một người bạn,” anh nói.
“Nhiều khả năng anh vẫn sẽ chết, chỉ có điều là chết trong đó,” cô nói, đồng thời chỉ vào khoang sao chép.
“Nhưng tôi sẽ không phải là một ca tự sát. Tôi tin Wolfgang đang lùng sục khắp nơi hòng tìm bằng được một người để quy tội đã gây ra vụ này.”
“Giờ anh đằng nào cũng đã ở đây rồi. Lo giải quyết những vấn đề trước mắt cái đã. Sau đó thì ta sẽ tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy đến với tất cả chúng ta,” Maria nói.
Giọng thuyền trưởng vọng dọc hành lang, nghe đầy bực tức.
“Ai nghĩ ra trò bật động cơ trong lực lên thế?” cô ta quát. “Cô chứ còn ai nữa, hỡi Thuyền trưởng?” Hiro nói lúc họ bước vào. “Cô muốn được đứng trên nền đất vững chãi mà.”
Khoang sao chép vẫn trông chẳng khác nào một cơn ác mộng, nhưng ít nhất cơn ác mộng ấy đã chịu sự kiểm soát của trọng lực. Cô thậm chí còn chẳng muốn nghĩ đến cảnh né tránh xác chết và chất thải sinh học nguy hại của người thêm lần nào nữa. Maria và Hiro đã có chuẩn bị tinh thần cho việc trọng lực sẽ khiến vụ tàn sát trông khác, nhưng rốt cuộc cảnh các thi thể nảy tưng tưng trên sàn - trọng lực chưa đủ mạnh để giữ im chúng tại nơi rơi xuống - lại làm họ phát buồn nôn theo một kiểu mới hoàn toàn. Máu cùng các chất dịch khác đã bắn tóe lên sàn và các bức tường, và phần nào tóe cả lên các phi hành viên nữa. Có khi muốn ở im trong buồng chứa như Paul lại là khôn đấy.
“Hỏi cho có thôi,” cô ta vừa nói vừa tóm tay vào tường và trụ người xuống sàn. “Tôi không ngờ lại tệ đến thế này. Thế anh tìm hiểu được gì rồi? Anh có gặp khó khăn gì khi thiếu IAN không? Hay anh có truy cập được nó từ đài chỉ huy không?”
“IAN vẫn đang ngưng hoạt động, thưa Thuyền trưởng” Hiro nói. “May mắn thay cho chúng ta, nếu trường hợp hiếm hoi là IAN bị sập xảy ra, khoang lái sẽ tự mở khóa. Không thì quá bằng tự sát. Hoặc diệt chủng. Nếu ta giết hết tất cả mọi người trên tàu thì có được tính là diệt chủng không nhỉ?”
Maria nhăn mặt.
“Tiện nói đến chuyện đó, toàn bộ đội hành khách ngủ động của chúng ta vẫn sống nhăn và không thiếu mạng nào. Cũng có tí tin tốt đấy chứ nhỉ? Hoan hô?” Hiro thử nở một nụ cười. Katrina không cười đáp lễ.
Thuyền trưởng quay sang Maria. “Cho tôi nghe báo cáo theo kiểu đỡ nhắng cuội hơn đi.”
Maria nuốt khan. “Tôi không rõ Hiro đã làm gì, nhưng loáng cái anh ta đã cho động cơ trọng lực hoạt động trở lại và truy cập máy tính điều hướng để kiểm tra mọi thứ. Nhưng mà chúng tôi có tin này quan trọng hơn.”
“Đây, để tôi nói.” Hiro xòe tay ra và đếm từng ngón. “Chúng ta đã ở trong vũ trụ gần hai mươi lăm năm. Chúng ta đang bay lệch lộ trình mười hai độ và chậm hơn tốc độ chuẩn. Chưa kể…”
“Anh sửa lộ trình bay chưa?” Katrina ngắt lời.
“Rồi, thưa sếp,” anh nói. “Tất nhiên phải mất một lúc thì mới về đúng lộ trình cũ được, nhưng tôi chỉnh lộ trình của ta rồi.”
Trong lúc Hiro báo cho thuyền trưởng nghe tình hình của họ, Maria lặng lẽ phân phát các bộ đồ bay. Wolfgang không thèm nhìn cô, cứ thế giật lấy hai bộ và quẳng một bộ cho Paul - anh ta bấy giờ đã vớ lấy xe lăn của Joanna và hiện đang chống một tay lên buồng chứa của mình để giữ thăng bằng, tay còn lại cầm chiếc xe che thân. Joanna đón lấy bộ đồ của Paul từ tay Wolfgang và đổi nó lấy chiếc lăn, miệng hiền dịu mỉm cười. Bác sĩ Glass tươi cười nhận đồ, mặc nó một cách rất thuần thục và leo vào trong chiếc xe lăn mới của mình. Chị bám vào một buồng sao chép để giữ thăng bằng cho đến khi trọng lực đủ mạnh để giữ nguyên được người trên mặt đất. Ống quần bộ đồ bay của chị lững lờ trôi khỏi cặp chân tí hon.
“Chị muốn kiếm gì buộc chúng lại cho đỡ trôi lung tung không?” Maria hỏi, đồng thời chỉ vào hai ống quần lủng lẳng.
“Cảm ơn cô, nhưng không cần đâu,” Bác sĩ Glass vừa nói vừa kéo chúng lại và nhét gọn xuống dưới thân. “Lát nữa tôi sẽ đi lấy bộ chân giả trong phòng sau. Hoặc nạng. Lúc mọi thứ đã bình ổn lại.” Chị quơ tay một vòng, chỉ cảnh tượng ghê rợn xung quanh họ.
Maria nhìn theo động tác tay chị, quan sát đống xác nảy tưng tưng, chỗ máu tóe nhoe nhoét, các phi hành viên mệt mỏi. “Tôi chẳng hiểu bao giờ nó mới bình ổn lại nữa. Đang có nhiều chuyện diễn ra lắm.”
Joanna nhướn mày. “Ý cô là còn nữa à?”
Maria nhăn mặt và chỉ về phía thuyền trưởng, khi ấy đang nghe chuyện họ tìm thấy thi thể Hiro ra sao. Cô ra đứng cạnh anh. Nhờ có động cơ giúp tàu quay đủ nhanh, trọng lực đang dần được cải thiện.
“Trông như tự sát ấy,” Hiro nói, lảng tránh ánh mắt thuyền trưởng.
“Nhưng hiện tại chúng ta không biết chắc được điều gì hết,” Maria bổ sung. “Anh ta cũng trẻ hơn bản sao của tất cả chúng ta.”
Joanna giơ một ngón tay lên. “Nghe qua thì điều đó chẳng là gì đáng quan ngại cả; có đủ kiểu lý do để khiến anh ta chết gần đây.”
“Chúng ta sẽ chẳng hiểu đó có phải là tự sát hay không khi chưa khám nghiệm thi thể,” Wolfgang nói.
Hiro ngạc nhiên nhìn gã. Ngay Maria cũng không ngờ Wolfgang sẽ chẳng lập tức đưa ra kết luận.
“Còn một chuyện nữa,” Hiro vừa nói vừa nhìn Maria.
Vậy là giờ đã đến lượt cô báo tin xấu. Cô thở dài và vươn thẳng vai. “Tin trọng đại,” cô bảo Katrina, “là bản sao cũ của cô chưa chết. Cô ta đang bị hôn mê trong khoang y tế.”
Thuyền trưởng lặng thinh, nhưng mặt cô ta tái mét đi còn môi thì mím chặt lại. Cô ta nhìn Paul như thể đây là lỗi của anh ta tất. “Đủ rồi. Anh lo làm việc đi. Hiro, Joanna, theo tôi đến khoang y tế. Wolfgang, anh chịu trách nhiệm quản chỗ này.”
Paul bấy giờ đã mặc xong quần áo, đứng im đó trơ mắt nhìn Katrina. Anh ta đã ngưng khóc, nhưng vẫn còn hơi run run. Dịch ối nhân tạo dày đặc nhỏ xuống khỏi tóc anh ta khi trọng lực chậm rãi quay trở lại. Anh ta không nhúc nhích.
“Bác sĩ này, thế là không bình thường, đúng không?” Maria hỏi, thọc ngón cái về phía nhân vật đáng sợ cứng người kia.
“Trong một số trường hợp hiếm hoi, bản sao có thể sẽ phản ứng không tốt đối với việc thức tỉnh,” Joanna nói. “Nó cũng tương tự tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, bị hoang mang không biết đâu mới là thật.”
“Chỉ có điều lần này anh ta tỉnh dậy giữa một cơn ác mộng. Tội nghiệp thật,” Maria nói.
“Thuyền trưởng à, cho tôi xin một phút,” Joanna nói, sau đó cẩn thận lăn xe về phía Paul.
Sao chép vô tính có cái hay là kể cả khi không chỉnh sửa gen, mọi bản sao khi thức tỉnh đều mang vóc dáng hoàn hảo tại tuổi sung mãn nhất. Maria nhớ Paul là một người da trắng tầm bốn mấy tuổi, bụng phệ và có mái tóc vàng cắt xấu. Tay anh ta đầy những vết thâm trông như muối đốt, cứ bị chủ nhân lo lắng gãi sồn sột nên mãi chẳng lành nổi. Anh ta nuôi một bộ râu lùm xùm và cực ghét mấy bộ đồ bay chật ních (đối với anh ta) mà họ buộc phải mặc làm đồng phục.
Phiên bản Paul ấy bấy giờ không hề hiện diện. Nét tương đồng duy nhất là cặp mắt xanh lớn, ươn ướt đặt trên một gương mặt rắn rỏi, làn da sạch nhắn với vài nốt ruồi và vết tàn nhang cùng một cơ thể săn chắc. Không săn như lực sĩ thể hình, nhưng chắc chắn không phải kiểu người Maria muốn sút khỏi giường. Đó là nếu anh ta không trông như thể sắp suy nhược thần kinh đến nơi.
“Paul, chúng tôi cần anh xốc lại tinh thần và thực hiện nhiệm vụ của mình,” Joanna điềm đạm nói. “Nếu cơ thể hay não đồ hiện tại có vấn đề gì, anh cần thông báo cho tôi biết ngay. Nếu không thì chúng tôi sẽ cần anh kích hoat IAN.”
Wolfgang nhướn một bên lông mày bạc. “Cô tưởng tôi chưa bảo với anh ta như thế à?”
“Anh dùng lời lẽ kiểu khác,” Joanna nói, mắt không buồn nhìn gã. Chị nhẹ nhàng đưa tay ra và chạm lên bàn tay Paul.
Anh ta giật lui nó lại. “Đáng lẽ mấy người phải cho tôi chút riêng tư chứ,” anh ta khàn giọng nói.
“Riêng tư ấy à?” Wolfgang khịt mũi.
“Thật lố bịch. Nếu muốn được khám, anh sẽ phải tập làm quen với việc để tôi điều trị,” Joanna nói.
Paul nhìn xác mình, mặt hơi tái đi. Cái xác được buộc vào với những thi thể khác, nằm trên mặt sàn lạnh ngắt. Cái thây với mấy vết bầm trên cổ trông giống người trong ký ức của Maria hơn, chỉ có điều già khọm. Trông anh ta thật rệu rã; vũ trụ và thời gian đã tàn phá cơ thể anh ta, bởi lẽ anh ta thậm chí còn thừa cân hơn cô nhớ. Anh ta mặc một chiếc áo phông bẩn thỉu, in hình một ban nhạc đã chết từ lâu, và khóa bộ đồ bay chỉ được kéo đến ngang eo. Nửa trên bộ đồ phủ lên đằng sau anh ta như thể mông người này có áo choàng riêng.
Paul sống nuốt nước bọt và ngước lên. “Đã…”
“Xảy ra chuyện gì ư? Chúng tôi cũng mù như anh. Đó là điều chúng tôi đang muốn tìm hiểu, và chính thế mà anh cần tìm hiểu xem con AI của chúng ta bị làm sao.”
Anh ta gật đầu một phát và nhìn vào bảng điều khiển bên kia khoang. “Cái đó tôi làm được.” Anh ta loạng choạng bước qua chỗ họ và đi vòng rất xa, né mấy cái xác để ra chỗ máy tính, nơi họ có thể truy cập IAN.
Wolfgang cúi xuống khám nghiệm mớ xác.
Joanna gật đầu. “Sẵn sàng rồi đây, thưa Thuyền trưởng.”
* * *
Katrina dẫn đầu cả đoàn bước trong hành lang, Hiro thì đẩy chiếc xe lăn cứ vụng về nảy bần bật của Joanna đằng sau cô ta. Hiro tin viên bác sĩ sẽ muốn đợi trọng lực tàu khôi phục hoàn toàn đã rồi mới đi, nhưng chị không phàn nàn.
Lúc rẽ qua khúc quanh dẫn về phía khoang y tế, Joanna bảo Katrina dừng lại. “Cô thư thư một lát rồi hẵng vào trong đó. Một chuyện thế này có thể sẽ gây sốc lắm đấy.”
“Cô đang nhắc đến chuyện nào trong số núi chuyện chúng ta đã chứng kiến hôm nay thế?” Katrina hỏi, giọng hơi mang vẻ cay nghiệt.
“Giáp mặt bản sao cũ của mình,” Joanna nói.
“Trước đây chuyện đó đã bao lần xảy ra rồi? Trừ khi có Điều khoản bổ sung mới mà tôi không biết, để cho một bản sao thứ hai tồn tại là cực kỳ bất hợp pháp, đúng không?”
“Thì giết người cũng thế, nhưng có cản nổi thiên hạ đâu,” Hiro nói, cố ép cho giọng nghe tươi tỉnh.
Thuyền trưởng cứng người, đồng thời hãm tốc độ lại để Hiro và Joanna theo kịp. Nếu là dịp khác, Hiro hẳn đã khoái chí khi được chứng kiến cảnh cô ta bị giằng xé nội tâm, nhưng anh còn đang mải bận tự hỏi mình sẽ cảm thấy ra sao nếu rơi vào tình cảnh như bây giờ. Ít nhất là cái trường hợp cụ thể này.
Anh không nghĩ mình sẽ có phản ứng tích cực. Trông kiểu anh lúc phát hiện ra thi thể mình trong tình trạng như đã tự sát trong khoang lái là đủ rõ rồi.
Thuyền trưởng bấy giờ đang lâm vào thế bí, đó là cô ta có một bản sao còn sống, và bản sao ấy sở hữu những ký ức cô ta không có. Để quyết ai được giữ quyền làm Katrina de la Cruz thì sẽ phải cân nhắc cả về khía cạnh pháp lý lẫn đạo đức. Chắc chắn một vụ xung đột tranh giành quyền điều hành tàu sẽ nổ ra, nhưng nhiều khả năng về sau sẽ có nhiều vụ xung đột tương tự.
Hoặc họ có thể đơn thuần diễn giải luật theo đúng nghĩa đen và tiêu hủy bản sao cũ. Đôi khi cũng có trường hợp như thể xảy ra.
Đáng lẽ IAN có thể giúp họ ra quyết định trong vụ này, nhưng phương án đó hiện đang tắc tị.
Họ bước vào khoang y tế. Thuyền trưởng tiến thẳng đến bên giường và nhìn xuống cơ thể cũ đang hôn mê của mình. Nước da cô ta tái nhợt đi, thế rồi sầm lại, và môi cô ta trở nên trắng bệch. Cô ta hít mạnh một hơi và quay lưng lại, mặt hướng về phía Hiro và Joanna. “Tái chế nó đi.”
Joanna há hốc miệng nhìn cô ta. “Cô chỉ nói gọn lỏn thế thôi ư? Nằm đó là một con người đấy.”
“Xét theo mặt pháp lý thì ngay khi tôi thức tỉnh, nó chỉ còn là một vỏ xác,” Katrina nói. “Tái chế nó đi.” Cô ta rời khoang y tế, đưa chân mạnh bạo hết mức có thể trong môi trường trọng lực yếu.
“Thấy chưa, tôi đã bảo Maria cô ta sẽ nói vậy mà,” Hiro vừa nói vừa liếc Joanna. “Nhưng tôi nghĩ chúng ta cần cô ta.”
Joanna gật đầu. “Nhân chứng duy nhất của ta.” Chị ra kiểm tra thông số trên máy tính cạnh giường.
“Với cả làm vậy cứ phi đạo đức thế nào ấy.”
Viên bác sĩ bóp mặt. “Tôi ghét mấy vấn đề kiểu này kinh khủng. Chẳng bao giờ có câu trả lời tử tế cả. Anh ngó giúp tôi xem bộ chân giả sơ cua của tôi có đây không nhé?”
“Chị có thường xuyên gặp vấn đề như thế này không?” Hiro vừa hỏi vừa ngó nghiêng khắp khoang y tế, trong khi Joanna lục lọi một ngăn kéo. Chị rút một chiếc máy tính bảng ra và bật nó lên.
“Hồi học trường y, người ta nêu ra cho chúng tôi một số câu hỏi về mặt đạo đức liên quan đến bản sao,” chị nói. “Đây chỉ là một trong số chúng. Chúng tôi phải nghiên cứu những thứ như cách xử lý những vụ não đồ bị hack quá ngu, hay hack quá tài. Cách xác định xem một bản sao chết sớm có phải do tự sát không. Ai phải chịu trách nhiệm nếu có người bị sao chép trái ý hay nhầm thời điểm. Chúng tôi dành nguyên một năm chỉ nghiên cứu về đạo đức.”
“Mỗi một năm bọ thôi à?” Hiro hỏi. “Thế sao đủ. Sống hết mấy kiếp rồi mà đôi khi tôi vẫn chẳng hiểu nổi nó.”
Tủ quần áo trong khoang y tế có chứa mấy bộ đồ bay, một chiếc bàn nhựa nhỏ bị lật và một đống giày. Chỗ chân để đi giày thì chẳng thấy đâu hết.
“Tôi phải tìm mấy cái chân kia ở đâu vậy?” anh hỏi.
“Nếu chúng không có ở đây thì sẽ có trong phòng tôi. Có bị trôi đi lúc động cơ trọng lực tắt thì chúng cũng chẳng thể trôi xa được.”
Joanna đang ghi lại thông tin từ mấy cái máy mà bản sao của thuyền trưởng được nối vào. Chị không ngước lên nhìn lúc Hiro đến bên, chỉ chìa tay ra và tiếp tục đọc các biểu đồ số.
“Không thấy chân đâu cả, xin lỗi nhé,” Hiro nói, sau đó sang bên kia giường thuyền trưởng. Đồ đạc trong khoang y tế được sắp xếp rất cẩn thận, bất cứ thứ gì không được bắt vít xuống sàn hay được từ trường níu lấy đều nằm trong các hộp chứa đã được cố định bằng một trong hai phương thức kia. “Trông chị không giống kiểu người hay ăn ở bừa bộn, thế nên chẳng có nhiều chỗ để mấy cái chân lỉnh vào trốn đâu.”
Bây giờ, khi đã có thời gian quan sát thuyền trưởng, Hiro thấy cô ta rất tã. Mái tóc đen dài của người phụ nữ ấy đã bay biến, bị cạo trọc đi nhằm chữa trị và băng bó vết thương trên đầu. Ống dẫn đủ kích thước tòi ra từ người cô ta, thứ thì bơm dịch vào, thứ thì hút dịch ra.
“Cô ấy mới bị tấn công hai ngày trước thôi,” Joanna nhìn vào màn hình của máy và nói. “Đúng hơn là dữ liệu chỉ có từ hôm đấy, nhưng trông các vết thương thì có vẻ cũng đúng. Tôi sẽ không biết rõ cho đến khi Paul kích hoạt lại IAN và chúng ta dùng được mấy cái máy tính bị khóa. Tôi hy vọng khi ấy ta sẽ có thể truy cập các tệp lược sử của mình.”
“Chúng bị khóa hết lại rồi à?” Hiro hỏi. “Nhưng động cơ và hệ thống điều hướng có cơ chế đè lệnh mà.”
“Có vẻ đây là một ca khóa khẩn cấp đi kèm khi nhấn nút phục sinh. Để cho mọi người có thời gian thích nghi trước khi hấp tấp ra quyết định,” Joanna nhíu mày nói. “Mặc dù đây có thể chỉ là một biện pháp phòng ngừa phá hoại khác thôi.”
“Xem chừng mọi biện pháp phòng ngừa đều đã thất bại, Hiro lắc đầu nói. “Ngăn chúng ta truy cập máy tính xem chừng dở hơi quá.”
“Tôi đồng tình với anh. Nhưng họ tưởng IAN sẽ có mặt để giúp đưa ra các quyết định kiểu này. Đáng lẽ chẳng cần đến chúng ta làm gì. Hy vọng Paul có thể tìm được tệp lược sử liên quan đến tình trạng thuyền trưởng của tôi. Một khi đã mở khóa được tệp lược sử của Wolfgang, ta sẽ xác định được ai đã tấn công cô ấy và sẽ nắm được thêm thông tin.”
“Vậy thì tôi đoán ta có thể khẳng định cô ta không phải là hung thủ,” Hiro nói, “trừ khi cô nàng thành thạo bộ môn tự tẩn bản thân.”
“Tôi nghĩ hiện chưa khẳng định được gì đâu, Joanna nói. “Anh sẽ phải sững sờ trước những điều người đời dám làm đấy.”
Hiro ghìm lời đáp của mình lại. Không hẳn đâu.
Dù động cơ trọng lực đã bật lại, viên bác sĩ vẫn chưa tháo đai buộc cho bản sao kia. Hiro thử cởi một đai và Joanna lắc đầu với anh. Anh nhướn mày. “Chị sợ cô ta chạy mất à?”
“Nếu tỉnh dậy, cô ấy sẽ là nhân chứng duy nhất của chúng ta,” Joanna nói. “Và nếu có liên đới gì đến vụ thảm sát ngoài kia thì sẽ là nghi phạm duy nhất của chúng ta.” Chị hất đầu về phía khoang sao chép. “Trói nguyên cô ấy trên giường sẽ là phương án an toàn nhất cho tất cả mọi người.”
“Thế còn thuyền trưởng thì sao? Ý tôi là thuyền trưởng hiện tại ấy?” Hiro hỏi. “Cô ta ra lệnh cho chị rồi đó.”
Joanna thở dài và ngả người ra sau ghế. “Nếu nảy sinh bất đồng về y tế, tôi sẽ có thẩm quyền riêng. Có thể chúng ta sẽ cần bảo vệ bản sao này khỏi cô ấy. Anh đã bao giờ bị sao chép trùng lặp chưa?”
Hiro lắc đầu và lặp lại câu nói dối mình đã bao lần lôi ra dùng. “Xưởng của tôi nghiêm túc đến chán èng. Chị đã phá luật sao chép bao giờ chưa, đã để các bản sao bị trùng lặp hay gì chưa?”
Viên bác sĩ im lặng một lúc.
“Có gì khó trả lời đâu,” anh nói. “Kiểu câu hỏi này chỉ cần đáp rồi, chưa là xong, hay Tôi không muốn bàn về chuyện ấy, Hiro à, cùng bàn xem trong hai mươi lăm năm qua bóng bầu dục đã có những gì đi. ”
“Chỉ đang nghĩ xem nên nói đến mức nào thôi,” viện bác sĩ nói. “Ký ức rồi cũng nhạt phai mà.”
“Và chúng ta chưa biết nên tin ai. Cũng được thôi.” anh nói.
Ký ức. Anh có nhiều ký ức lắm. Tuổi thơ của anh hiện lên rõ mồn một. Nhưng các tình tiết trong những kiếp đời khác nhau của anh thì cứ nhòe lẫn vào nhau. Anh thường rất lấy làm mừng vì điều đó.
“Tôi đã sống lâu lắm rồi,” cuối cùng Joanna nói. Thậm chí còn từ trước khi có Bộ luật Bổ sung.”
Hiro huýt sáo. “Thật à? Thế thì hẳn chị từng có nhiều bản sao tồn tại cùng một lúc, hay sống trong thời hoàng kim của hacker.”
“Anh tả thời người ta nghịch phá ADN của bản sao như thể nó là công thức làm bánh chứ không phải ma trận nền tảng cấu thành một con người theo kiểu buồn cười thật đấy,” Joanna nghiêm giọng nói. “Thời đó chẳng vui vẻ gì đâu. Các vụ việc trẻ nhái bắt đầu xuất hiện, cùng với các phiên điều trần xoay quanh khía cạnh đạo đức mập mờ của hack ADN và những vấn đề luân lý thậm chí còn mập mờ hơn của việc hack não đồ. Một trong những công nghệ vĩ đại nhất lịch sử bị cấm bởi một lũ tài phiệt thừa cơ và mấy tay hacker bất lương ngoài vòng pháp luật. Anh thấy nó “hoàng kim” lắm à?”
Do sinh ra sau khi Bộ luật Bổ sung đã được áp dụng, Hiro nhớ lại những câu chuyện trong lớp lịch sử. Trẻ nhái là thuật ngữ chỉ những đứa trẻ mang gen xấu bẩm sinh, lệch giới tính, hay bị khuyết tật. Bố mẹ đứa bé sẽ ghi lại ma trận ADN và não đồ, sau đó xì tiền để một hacker sửa giới tính hay khuyết tật của nó, hay thậm chí - anh rợn người hồi tưởng - chỉnh cho sắc tộc của một đứa con lai thiên hẳn theo bố hoặc mẹ. Sau khi bản sao hoàn hảo, mới toanh đã được lập trình tươm tất, hai bố mẹ sẽ loại bỏ” đứa mang khiếm khuyết và đánh thức bản sao mới dậy.
Nó không chỉ dừng lại ở bọn trẻ con. Các nguyên thủ quốc gia bị bắt cóc và chỉnh lại cho phù hợp nhu cầu của chính phủ đối nghịch. Người yêu bị chỉnh lại cho phù hợp nhu cầu của bạn tình. Lĩnh vực mại dâm phát triển bùng nổ. Cuối cùng án tử trở thành hình phạt đối với hành vi hack bản sao.
“Tôi không muốn nói trẻ nhái là chuyện hay ho gì đâu. Nhưng giả sử có thứ cần sửa, một chứng bệnh di truyền chết người nào đó, các hacker có thể chỉnh lại nó thay vì buộc người ta liên tục phải chết vì đa xơ cứng, đúng không? Tôi nghe bảo hacker lành nghề thậm chí còn chỉnh sửa được một người bị rối loạn nhân cách. Và Bộ luật Bổ sung đã dẹp hết tất cả, dẹp mọi hoạt động hack tử tế. Tôi hiểu nguyên cớ họ làm vậy, nhưng cấm tiệt hack hiếc có vẻ hơi quá đà.”
“Chỉ cần chừa lại một tí thôi là kiểu gì người ta cũng sẽ mò thấy kẽ hở. Ngay cả sau khi luật được thông qua, một số hacker chuyển sang ở ẩn và vẫn tiếp tục hoạt động. Ai bắt hết nổi gián đâu.” Giọng chị nghe đầy cay đắng. Chị vô về tay thuyền trưởng hai lần. “Tôi chẳng bao giờ ủng hộ trò vô cớ giết một bản sao cũ để phục vụ một bản sao mới. Và chuyện ấy diễn ra thường xuyên hơn hẳn những gì ghi trong sách sử. Tôi sẽ cố hết sức bảo vệ bản sao này.”
“Có khi chị sẽ cần người bảo vệ đấy,” Hiro nói.
“Katrina đang buồn bực, nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ làm gì đâu. Đằng nào thì cô ấy cũng còn một đống thứ khác cần lo nghĩ mà,” Joanna nói. Chị thở dài và kiểm tra thông số của một mẫu máu đã được nạp vào máy chẩn đoán. “Mọi sinh hiệu đều ổn định. Cô ấy bị chấn thương đầu nghiêm trọng. Nói thật nhé. Nếu mà đang ở nhà thì chúng ta sẽ triển khai lệnh Không Hồi Sức và cho cô ấy an tử luôn. Nhưng bây giờ thì chúng ta cần cô ấy sống.”
“Tưởng đóng vai Chúa sẽ thế nào, hóa ra cũng chẳng thú vị gì,” Hiro nói. “Sao ta không ghi lại một bản não đồ của cô ta cho xong chuyện?”
“Rồi cấy nó vào đâu?” Joanna hỏi. “Trên tàu không có hacker, và tạo mới một bản sao chỉ nhằm mục đích lấy ký ức thì thậm chí còn phi đạo đức hơn, chưa kể ký ức ấy nhiều khả năng đã bị hư hại nữa. Cô thuyền trưởng nhà ta khi đó sẽ thế nào?”
“Chắc sẽ cực kỳ lộn tiết với chúng ta. Sau đó có thể có ta sẽ tái chế chúng ta và để các bản sao của chính mình thế chỗ,” Hiro đề xuất.
Joanna mỉm cười. “Đúng rồi đấy. Nhưng nghiêm túc này, vì không có IAN canh chừng cô ấy lúc tôi đi nghỉ, tôi sẽ cần ngủ trong này. Anh giúp tôi sửa soạn cái giường bệnh kia được không?”
Hiro bắt đầu lục khắp khoang y tế tìm khăn trải giường, nhưng chẳng thấy tấm nào cả. “Chắc trong kho sẽ có. Hoặc tôi sẽ xem chúng có bị trôi ra ngoài hành lang hay gì không.”
Joanna gật đầu, sau đó lại quay về với bản sao của thuyền trưởng. “Cảm ơn anh.”
“Bác sĩ này?” Hiro vừa hỏi vừa kéo lấy một chiếc ghế gắn bánh lăn từ tính dưới chân và đẩy nó lại bên giường thuyền trưởng.
“Hử?” Joanna nói, bấy giờ đã lại đang săm soi các thông số hiển thị.
“Chị chưa trả lời vụ đã đụng mặt bản sao cũ nào của bản thân chưa,” Hiro nói.
“Thực ra là chưa. Mấy kiếp đời của tôi khá nhàm chán. Tôi thích thế.”
“Tính đến nay,” anh nói.
“Tính đến nay,” chị nhẹ nhàng đồng ý. “Ít nhất lô hàng của chúng ta vẫn an toàn. Không thì nhiệm vụ này hóa vô nghĩa mất.”
“Đúng!” Hiro tươi tỉnh nói, thế rồi nhận ra câu vừa phát biểu nghe lố bịch nhường nào. “Kể ra cũng giống mò thấy kim cương giữa một đống cứt.”
Giọng thuyền trưởng lạch xạch vọng đến từ máy liên lạc trên đầu họ. “Toàn bộ phi hành đoàn về khoang sao chép. Ngay.”
Anh thở dài. “Sao mà tôi cứ có cảm tưởng đống cứt này vừa to thêm thế nhỉ?”