← Quay lại trang sách

Chương 8

“Rồi nào, mày đã thay đổi thế nào đây?” Maria hỏi trong lúc cửa đóng vrùùùù lại sau lưng. Cô ngắm phòng mình. Cảm giác bị hụt mất biết bao năm thật kỳ lạ, hư ảo. Cô nhìn đâu cũng ra bóng dáng bản thân, nhưng đó lại là một người khác với cô bây giờ. Cô thấy buồn cho người phụ nữ quá cố, cái cô Maria sẽ chẳng được ai tiếc thương.

Maria và Hiro đã ngó cái hộp đựng máy in thực phẩm mới và nhất trí là họ cần nghỉ một tiếng rồi hẵng bắt tay vào giải quyết nó. Kể cũng hợp lý, bởi Maria thậm chí còn chưa ghé phòng mình do mải chạy loạn cả ngày. Cô thèm được ngủ và đi tắm, gần như thèm hơn cả đồ ăn.

Nhưng không bằng thèm được biết câu trả lời.

Maria xoa đầu và ngồi lên giường. Giường chiếu được thu dọn gọn gàng, và cô đoán mình vừa dọn sáng nay xong. Cô mệt rũ người. Adrenaline khiến cho cơ thể mới của cô như muốn phát bệnh.

Qua đời mà không biết gì về quãng thời gian mình chết: Cô đã gặp chuyện đó nhiều lần lắm rồi. Nó làm cô thấy mất phương hướng và cô đơn, và việc phi hành đoàn chung cảnh ngộ với cô chẳng giúp cô thấy khá khẩm gì hơn. Chẳng có cách nào để biết chắc họ nói thật về chuyện mình không nhớ gì. Có khả năng họ vẫn giữ ký ức của bản thân và nói dối cô.

Nghĩ thế quá bằng hoang tưởng, và cô lắc đầu xua nó đi. Bọn họ ai cũng lộ vẻ hoảng loạn đầy hoang mang, phần nào tương tự những gì cô đã soi thấy trong gương phòng tắm.

Một khung hình số dìu dịu tỏa sáng bên giường cô, lặng lẽ lật giở các bức ảnh về cuộc đời cô. Cô ngắm nó đảo ảnh, để cho ký ức giúp mình trấn tĩnh lại.

Hẳn phải có đến hàng trăm bức. Hàng ngàn bức, vì cô từng tập tành chụp ảnh trong kiếp đời thứ hai. Ảnh đen trắng, ảnh màu, ảnh phong cảnh và ảnh người. Rất nhiều người. Bạn bè, người yêu, thỉnh thoảng lại có một người họ hàng. Hầu hết các bản sao không giữ liên hệ với gia đình, bởi lẽ sau vài thế hệ thì chường mặt đến buổi hội ngộ gia đình của cậu chắt với diện mạo trẻ hơn cậu chàng tận bốn mươi năm sẽ tạo cảm giác không thoải mái. Nhưng cô từng thử, chủ yếu là giữ liên hệ với cháu họ. Sẽ đỡ gượng hơn là con cháu trực hệ, do họ hay thù bản sao tổ tiên của mình vì đã giữ hết mớ tài sản kếch xù cho bản thân.

Cô mỉm cười trước những bức ảnh Lễ Vọng Nhân và Giáng Sinh; lễ tết và tuổi thơ luôn là những ký ức sâu đậm nhất.

Thêm nhiều bức nữa lướt qua và cô để chúng bao phủ lấy mình, kiên nhẫn đợi. Sau mấy lần sao chép, ta sẽ học được tính kiên nhẫn. Cô từng sống thụ động vài năm, lẳng lặng cho những kẻ khó ưa quanh mình chết hết đi, như một con ngựa thỉnh thoảng phẩy đuôi xua ruồi. Cô cũng đã bỏ ra mấy năm hùng hổ trả thù những kẻ từng hại mình để thử trải nghiệm lối sống đối lập, và nhận thấy kiếp đời thụ động thú vị hơn hẳn.

Hoài niệm chương mặt ra, muốn cô tạm dừng chuỗi ảnh để tập trung vào một người tình cũ, người không muốn sao chép bản thân để ở mãi bên cô, nhưng cô mặc cho nó trôi qua.

Không phải mọi bức ảnh đều là những kỷ niệm đẹp. Một số bức chẳng gợi lại ký ức nào hết: Cô có mấy bức ảnh thi thể của bản thân do xưởng sao chép chụp. Đó là thông tin duy nhất cố nắm giữ về mấy lần qua đời lạ thường ấy của mình. Cả hai lần cô đều bị bắn vào đầu, và sau khi chết thì xác được chuyển đến xưởng sao chép. Cô nghĩ mình cũng nên biết ơn những kẻ đã giết mình chút chút. Nếu xưởng mà không có bằng chứng về cái chết của cô thì chúng đã giết hẳn được cô rồi. Cô lo là mình đã bị lợi dụng để làm gì đó, thế rồi bị đem giết để không nhớ gì về chuyện ấy hết. Mấy khúc xương gãy cũng bổ trợ cho giả thuyết đó.

Giờ đến những bức cô quan tâm. Sau lần ăn phát súng vào đầu cuối cùng kia, cô trở nên cẩn trọng hơn, đề nghị nhà bảo trợ thuê người bảo vệ mình khỏi mọi mối họa. Không phải việc nào cô làm cho nhà bảo trợ này cũng đều thực sự hợp pháp, thế nên cô xui xẻo dính tiền án, nhưng nó cũng cho cô cơ hội tham gia phi hành đoàn tàu Dormire, tội phạm đã bị kết án cũng có nhà bảo trợ được mà.

Vài bức ảnh trôi qua: nhà bảo trợ của cô, con chó Bradley của cô (đến đây nỗi buồn chợt dấy lên trong cơ sở dữ liệu có lưu ADN của bản sao thú, nhưng sống bao thập kỷ mà không có chó bầu bạn thật đúng là cô đơn), tàu Dormire trong giai đoạn thi công, Maria và phi hành đoàn, Akihiro, Wolfgang mặt mày lạnh tanh, kỹ sư trưởng Paul bồn chồn, Thuyền trưởng de la Cruz lôi cuốn và Bác sĩ Glass hòa nhã, điềm đạm, đứng trên cặp chân giả. Sau đó lại đến tàu Dormire, khổng lồ và bóng loáng và đã được hoàn tất, với tiền cảnh là Mặt Trăng còn Trái Đất thì là một khối xanh ngời sáng trên nền trời. Cô hồi ấy hết sức tự hào khi được làm thành viên của phi hành đoàn này. Một nhiệm vụ thú vị, gột rửa lý lịch, hành tinh mới!

Vẫn trên giường, Maria ngồi rướn thẳng lên. Giờ đến lượt những bức hình cô không nhớ. Nhịp tim cô trở nên gấp gáp hơn trong lúc quan sát, nhưng chỉ có mấy bức Hiro ngồi trong khoang lái, toe toét mỉm cười với cô. Wolfgang và thuyền trưởng ăn tối, chụm đầu bàn bạc. Paul quấn băng trên đầu, vẫy tay chào từ khoang y tế. Sáu người bọn họ cùng chơi điện tử trong phòng chiếu phim. Càng về sau càng ít ảnh ọt, chắc bởi vì một nhóm quanh đi quẩn lại chỉ có sáu người giữa không gian sâu thẳm sẽ chẳng gặp chuyện gì mới mẻ cả.

Đôi khi họ chỉ có năm người. Cô đoán phi hành viên thứ sáu đứng chụp ảnh. Nếu biết ai làm phó nháy, ta sẽ hiểu thêm nhiều về việc những người khác nhau sẽ chụp lại cùng một sự vật theo kiểu nào.

Ảnh của Paul luôn bị nghiêng, như thể chụp hời hợt. Ảnh của Katrina và Wolfgang thì vừa thẳng đơ vừa chán òm. Joanna có khiếu chụp, bắt được nụ cười của Hiro hay cặp mắt xanh sắc lẻm của Wolfgang rất chuẩn lúc. Có vẻ chị thích chụp ảnh họ trong vườn. Ảnh của Hiro cứ thất thường, đôi khi chỉ lấy nét vào mặt Maria, đôi khi lấy nét cảnh nền, đôi khi thì lấy nét Wolfgang.

Cô tạm nhắm mắt vào cho tĩnh tâm, nhưng rốt cuộc lại thiếp đi.

Tiếng la ó khiến cô bừng tỉnh. Cô đã ngồi ngủ gục trên giường, và theo đồng hồ trên khung hình thì mới vài phút thôi. Nhưng nó giờ đang chiếu một thước phim, không còn chiếu hình nữa.

Maria không phải dân quay phim. Cô thích chụp ảnh. Nhưng cô đã chuyển máy ảnh sang chế độ ghi hình. Nó đong đưa tới lui trong lúc Maria chạy dọc hành lang. Cô nhìn thấy mấy bức tường, gương mặt hoảng hốt của bản thân, sàn tàu. Vọng đến từ đằng sau cô là những câu tục tíu. Hiro đang gân cổ chửi cô với các câu từ cực khó tha thứ, cả bằng tiếng Nhật lẫn tiếng Anh.

“Đã bảo hắn cư xử khác thường mà. Sau vụ của Paul… Chúa ơi, phải hai mươi năm trước không nhỉ?… Tôi muốn ghi hình lại. Hắn bắt quả tang…” giọng Maria nói, thế rồi khung hình đen ngòm đi trong chốc lát, và sau đó chiếu lại từ đầu bức ảnh một Maria trẻ măng, hớn hở cười tại Thánh Lễ vào một đêm ấm áp trước Giáng Sinh.

Maria bấm cho khung hình tua ngược lại, từ biệt tuổi thơ để lần theo những năm tháng thất lạc. Chỉ thoáng có một cảnh Hiro trong vườn, dõi mắt nhìn cái hồ sâu nơi máy lọc nước đang hoạt động, hăng tiến độc thoại, sau đó liếc thầy cô và lồng lên đuổi.

Cô tua ngược thêm, nhưng không còn thước phim nào khác cả. Tại sao sống từng đó năm trên tàu Dormire rồi mà cô chỉ có mỗi đoạn phim ấy?

Dù đã rời giường xem cửa khóa chưa, Maria vẫn bị bản mặt nộ khí xung thiên đến méo xệch của Hiro ám ảnh. Cô ngồi thụp xuống và kiểm tra tủ két cá nhân, lòng thầm hy vọng nó còn nằm dưới gầm giường.

Cô thở dài nhẹ nhõm khi thấy của nả mình vẫn nguyên trạng. Chỉ thiếu mất một thứ. Cô khóa két và đẩy nó sâu vào gầm giường. Sau khi quan sát quanh phòng, cô thấy dưới máy tính gắn tường là một ổ lưu nhỏ, được cắm vào bộ vi xử lý. Vì IAN vẫn đang tắt, cô bật hệ điều hành và truy cập cái ổ.

Không như các tệp lược sử, dữ liệu của ổ vẫn đủ cả, hiện ngang nằm đó. Cô cắn môi, thế rồi cảm tạ mấy bức tường lửa vì đã bảo vệ ổ. Cô rút nó ra, mở két quẳng vào.

Cô băn khoăn không biết có nên báo thuyền trưởng luôn không, nhưng quyết định sẽ đợi lúc thích hợp.

Maria tắm táp thật lâu để gột hết mớ dịch nhớp nháp. Cuối cùng, lần đầu tiên kể từ khi thức tỉnh, cô cảm thấy mình lại như xưa. Cô mặc quần thun cùng áo phông vào và đặt báo thức mười lăm phút để chợp mắt một tẹo. Sau đó cô sẽ quay lại làm việc.

Một mình với Hiro.

Ngày mai cô sẽ đưa khung hình cho thuyền trưởng nó chưa đủ quan trọng để dựng cô ta dậy. Chắc Maria chỉ bày trò trêu Hiro, hoặc anh bày trò trêu cô.

Tiện nhắc đến Katrina, có thể cô ta sẽ đòi lục soát mọi phòng riêng. Maria thầm nhắc nhủ bản thân phải tìm nơi giấu đồ tử tế hơn. Những món đồ sau này cần nghiên cứu thêm.

Vừa cắm ổ lưu vào máy tính trong phòng mình, Hiro vừa nghĩ về chuyện thuyền trưởng và Wolfgang lối bản năng sát thủ ra thách đấu nhau. Có phải hai con sói vừa nhận ra nhau giữa bầy cừu không nhỉ?

Anh cần tìm người để giãi bày. Nếu không, chính sự nghi kỵ sẽ hủy hoại nhiệm vụ, khỏi mượn đến tay mấy vụ án mạng. Nhưng nếu hai người nắm quyền đều là sát nhân cả thì những người còn lại sẽ thế nào?

Cái ổ có mỗi một đoạn phim. Nó quay bản mặt đầm đìa nước mắt của Hiro. Anh đứng một mình trong khoang lái. Anh hít sâu một hơi rồi liến thoắng bắn tiếng Nhật.

“Nhớ họ có muốn cho tôi thức tỉnh thêm lần nữa thì cản họ lại nhé. Tôi bị mất trí nhớ. Tôi không biết mình là ai nữa. Cô ta hạch hỏi tôi, thúc ép tôi, muốn biết hết về tôi. Hình như làm thế đã khiến một thứ… xưa cũ… bị khơi dậy.” Anh vừa lắp bắp vừa nhăn mặt. Hiro hiểu ý mình. Chẳng cần nói toạc ra làm gì. “Giờ thì thuyền trưởng đã bị thương, IAN đã bị hack, phần mềm não đồ của chúng ta đã hỏng. Và tôi chẳng nhớ gì nhiều về mấy tuần vừa qua. Tôi đã thử hỏi viên bác sĩ, nhưng chị ta bảo đó chỉ là do căng thẳng và mất ngủ, xong kê cho tôi thuốc giúp ngủ say hơn. Thế rồi tôi tỉnh dậy trong vườn, đúng chỗ vài tuần trước vừa được Maria tìm thấy. Tôi chẳng nhớ ra đó lúc nào! Tôi khi ấy đang hái cỏ. Tôi tin mình giúp…”

Giong anh đã chóe hẳn đi. Anh thoáng nhắm mắt lại rồi nói tiếp, giọng phần nào bình tĩnh hơn.

“Hy vọng sau khi tôi chết, họ sẽ giải quyết được những thiệt hại tôi đã gây ra. Cách đây một phút, trước khi bắt đầu diệt sạch các tệp lược sử, IAN đã tắt động cơ trọng lực. Tôi phải khẩn trương thì mới có đủ trọng lực để thực hiện điều mình cần làm.”

Anh nấc cục lấy hơi. “Tôi không bình thường. Maria đã chứng kiến điều ấy. Tôi mệt lắm rồi. Tôi đã phải kháng cự nó quá lâu rồi. Đừng đánh thức tôi dậy nữa. Hãy để dòng dõi Akihiro Sato què quặt tâm hồn này chấm dứt với tôi. Tôi xin lỗi. Nếu tôi từng làm hại ai thì cho tôi xin lỗi.”

Trong lúc thú tội, hai tay anh thắt sợi cáp thành một nút thòng lọng. Hiro nhận thấy mình đang vừa xem vừa tự can bản thân rằng không, đừng dại, mặc dù anh đã tận mắt chứng kiến cái kết tất yếu của lời trăn trối này.

Thế rồi máy quay chuyển sang ghi hình mái vòm kính của khoang lái, và các vì sao quay tròn bắt đầu giảm tốc độ. Hiro quay lại, mang theo một cái tua vít và chiếc giày. “Tôi cần lưu phim vào một ổ lưu ngoài. IAN dễ xóa nó đi lắm. Tôi tắt đây.”

Hình ảnh trở nên đen ngòm. Âm thanh tiếp tục được ghi thêm một lúc nữa, thu được một tiếng hét vẳng lại từ hành lang, cách xa khoang lái.

Hiro ngồi bất động một hồi trên giường. Rồi anh xem lại từ đầu. Anh rút cái ổ ra khỏi máy tính và bước ra máng rác, tức ống dẫn thẳng xuống máy tái chế. Anh thả cái ổ lưu xuống máng, nghe nó lạch cạch va vào các bên thành, tăng tốc theo từng lần va do bị trọng lực mạnh của các tầng ngoài kéo đi.

Anh tắm qua loa, sau đó đi nằm, mắt dán lên trần.

Lời trăn trối ấy sẽ khiến họ nghĩ này nọ.

Anh không giết hết mọi người.

Anh biết thế mà.