← Quay lại trang sách

Chương 26

GHÉ QUÁN CÀ PHÊ JAVA BLUES, THỨ NĂM, 4 GIỜ CHIỀU. Đó là những gì ghi trên tấm bưu thiếp một cô gái mặc đồng phục đỏ đưa cho Maria.

Ngày nay, dịch vụ chuyển phát tư là phương thức lộ liễu cực kỳ. Chẳng ai dùng đến nó ngoại trừ những người rõ ràng muốn gửi thư mật, và bộ đồng phục đỏ xem chừng chỉ tổ hút mắt thiên hạ.

Cô boa cho bưu tá (tất nhiên bằng tiền mặt) và đóng cửa lại. Đã mấy tháng rồi Sallie chưa nhờ vả gì Maria, kể từ hồi cô cập nhật ma trận ADN để chữa đa xơ cứng cho chồng cô ta, nhưng cô tỷ phú kia vẫn đều đặn trả tiền ứng trước cho cô. Và Salie là người duy nhất dùng chuyển phát tư.

Về sau, Maria sẽ tha hồ có thời gian tự sỉ vả bản thân vì suy luận kiểu hổng lỗ chỗ như thế. Nhưng lúc bấy giờ, cô đinh ninh rằng người triệu mình đến chính là nhân vật tháng nào cũng chuyển một núi tiền vào tài khoản của mình, chỉ để cô sẵn sàng đáp ứng yêu cầu.

Hóa ra quán Cà phê Java Blues đóng cửa lúc ba giờ chiều, và Maria nhíu mày đọc mẩu thông báo dán trên cửa. Cô quay lại vừa đúng lúc thấy cái bao up lên đầu mình và tay bị bỏ quặt ra sau. Sau một phát kim châm trên cẳng tay, cô bất tỉnh nhân sự.

Lúc tỉnh dậy, cô mụ cả óc, cảm thấy như thể mình đang trôi lững lờ. Thế rồi cô nhận ra mình đang trôi thật. Cô đang ở ngoài vũ trụ, có lẽ là trên một con tàu lên Luna.

Trốn khỏi một kẻ bắt cóc trên Trái Đất không có gì to tát cả. Nhưng đào thoát khỏi Mặt Trăng thì xương xẩu đấy.

Cô khó chịu dịch người. Đôi tay cô đã tê dại sau mấy tiếng bị trói sau lưng, và vai cô nhức ê ẩm. Vì đã vài lần thứ nói chuyện với lũ bắt mình mà chẳng được tích sự gì, cô không van vỉ nữa.

Cuối cùng họ cũng đáp xuống. Trọng lực yếu của mặt trăng mới lạ lùng làm sao, và cô đứng dậy quá nhanh, thế là va đánh bóp một phát vào khoang hành lý trên đầu. Cô nghe thấy một tiếng cười thầm. Cô thở dài.

Cái bao được bỏ ra khỏi đầu cô, và cô hít sâu một hơi không nhiễm mùi vải dù tổng hợp thoáng khí. Lũ bắt cô trông như dân nghỉ mát. Chúng là hai gã mặc đồ sáng màu, đeo nhẫn cưới và vòng tay da tiệp màu.

Tên tóc đỏ toe toét cười với cô. “Quen có trên tàu vui thật đấy! Đi làm một chầu với bọn tôi để ăn mừng tuần trăng mật của chúng tôi nhé?”

Tên còn lại có vóc người cao hơn, gầy hơn, cùng mái tóc đen và nước da ôliu. Gã gật đầu và mỉm cười tươi rói. Gã túm lấy tay cô, cắt dải nhựa buộc cổ tay cô, sau đó dí dao vào eo lưng cô.

“Chồng tôi nấu nướng tài lắm,” tên tóc đỏ liến thoắng nói trong lúc họ rời tàu. “Mười giây là rút xong hết xương gà rồi!”

“Giỏi thật,” Maria nói, lưng hơi ưỡn lên để né con dao, nhưng Tóc Đen cứ nhích nó theo người cô.

Họ lên một toa tàu đông đúc và Maria ngẩn ra khi thấy chẳng ai buồn ngó ngàng bọn họ đến lần thứ hai. Cô cố nhìn vào mắt ai đó để cầu cứu, nhưng cũng như bao người sử dụng phương tiện giao thông công cộng nơi thành thị khác, họ chỉ chú tâm lo việc riêng. Tên tóc đỏ lải nhải luôn mồm về chuyến trăng mật của mình và kỹ năng bếp núc của Tóc Đen và mơ ước trở thành lái tàu của bản thân để tha hồ được lên Luna. Cô muốn thưởng ngoạn khung cảnh mái vòm Luna trong lúc đi tàu bên trong nó, nhưng cô quá bận vã mồ hôi hột và cố nhích lưng nó xa con dao.

Họ dừng lại ở một nơi trông như khu thương mại, và là người duy nhất rời tàu. Theo giờ Luna thì bây giờ đã muộn, và phố xá vắng tanh. Lú bắt cóc Maria dẫn cô vào trong một tòa nhà trắng và đi dọc một hành lang. Cô chẳng đếm xuể họ đi qua bao cánh cửa và rẽ bao nhiêu lần. Căn cứ vào số cầu thang phải leo, cô đoán họ đang đi xuống dưới bề mặt Mặt Trăng.

Sau một hồi bất tận, cô đến một cánh cửa cuối cùng và bước vào sau Tóc Đỏ. Gã đẩy cô ngồi xuống một chiếc ghế, dẹp luôn màn kịch vợ chồng son. Cô hơi nảy người lên, sau đó yên vị.

Ngoài cô ra, căn phòng không cửa sổ này còn có ba người, hai tên “vệ sĩ” của cô và một tay thứ ba. Tất cả bọn chúng đều cao cao ngồng và là dân gốc Luna. Họ đang ở trong một phòng máy tính kế bên một xưởng sao chép. Qua cánh cửa để mở, Maria có thể thấy hàng hàng buồng chứa xanh lét, tổng thảy khoảng mười tám buồng. Bập bềnh bên trong mỗi buồng đều là cơ thể của cùng một người với các giai đoạn phát triển khác nhau.

Ngồi bên máy tính là một kẻ xem chừng mang gốc Ấn. Hắn mỉm cười với cô. “Tiến sĩ Arena,” hắn nói. “Xin cô hãy bỏ qua cho cung cách đối xử thô bạo trên đường, và chào mừng cô đến với Luna. Tôi lấy nước cho cô nhé?”

Maria nhìn hắn chằm chằm. “Tôi chỉ cần được xoa bóp tay và chỉ đường ra bến tàu gần nhất thôi. Có thu xếp được như vậy không?”

Tên kia gật đầu với tên tóc đỏ đã dẫn cô vào. Gã nhoẻn miệng cười với Maria, nắm lấy bàn tay phải của cô, và bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp nó. Đồng đội gã đứng cạnh cửa, tay khoanh lại.

“Lát nữa chúng tôi sẽ giải quyết yêu cầu còn lại,” tên kia nói. “Tên tôi là Mayur Sibal, và tôi là một bác sĩ y khoa vô tính trên Luna. Cách đây ít lâu, tôi từng là chủ xưởng sao chép uy tín nhất Mặt Trăng.”

Cách đây ít lâu. Maria bắt đầu thấy bụng dạ nhộn nhạo. Nãy giờ cô cũng chẳng mấy lạc quan về tình cảnh của mình đâu, nhưng vẫn nuôi hy vọng rằng có người muốn mình làm một việc mà đáng lẽ chỉ cần yêu cầu hay gì đó là cô sẽ nhận ngay. Nhưng “cách đây ít lâu” thì không ổn rồi.

“Cách đây ít lâu” các bản sao đã nổi loạn trên Trái Đất, sau đó nổi loạn trên Mặt Trăng khi các phần tử cuồng tín bài xích bản sao để thêm dầu vào lửa. Nhiều bản sao đã mất tích và không được cho thức tỉnh nữa. Họ đã bị ám sát, nhưng chỉ trong trường hợp luật coi bản sao như con người. Và càng lúc càng có vẻ điều ấy sẽ không xảy ra.

Maria lặng thinh suy ngẫm. Bác sĩ Sibal đợi một lúc rồi nói tiếp. “Tôi có việc cần nhờ cô.”

“Phần lớn những người tôi hợp tác cùng không yêu cầu theo kiểu cưỡng bách như thế này,” Maria nhướn mày nói. “Anh cần tôi làm gì?”

Để đáp lời, Bác sĩ Sibal quay sang màn hình máy tính và nhấn một nút. Hình ảnh một chàng trai cao ráo, tóc bạc xuất hiện. Anh ta quỳ trên sàn, miệng lẩm bẩm cầu nguyện, tay đặt trên một cuốn sách.

“Có thể cô đã nghe danh Đức Cha Gunter Orman” Sibal nói. “Một tay hết sức khó ưa, cực lực chống đối lý tưởng của chúng tôi. Chúng tôi nhận được tin là lão sắp ủng hộ săn lùng bản sao. Diệt chủng.”

Maria nhăn mặt. Cô không sợ chết, nhưng bị săn lùng thì… chuyện ấy khác hẳn. Và “diệt chủng” ám chỉ nhân vật này cũng sẽ tìm cách đảm bảo rằng các bản sao không thể hồi sinh trong cơ thể mới.

Trước khi Maria chuyển sang hack bất hợp pháp, cô từng viết mã để ngăn chặn các hacker như mình, và cả lũ hacker muốn phá hoại các bản sao lưu nhân cách quý giá trên máy tính. Cô biết còn các mối nguy khác bên cạnh mối nguy về tâm thần.

“Tôi đã nghe danh ông ta,” cô nói. Cô rụt bàn tay khỏi tay tên kia, thật nhẹ nhàng để hắn không nghĩ cô muốn giằng tay chạy, và đưa cho hắn bên tay tê buốt còn lại. Hắn thậm chí còn chẳng buồn nhìn cô, điềm nhiên giúp sinh lực về lại với cái chi kia.

“Bên tôi đã bắt được lão. Chúng tôi đã cố thuyết phục lão chấp nhận thế giới quan của mình theo cách ôn hòa, và khi nói ngọt lão không nghe, chúng tôi thử dùng cách không ôn hòa.”

Maria giữ mặt tỉnh bơ, kiên quyết không lộ ra phản ứng gì cho chúng thấy.

“Thế rồi,” Sibal nói tiếp, “chúng tôi sao chép lão và giết bản gốc. Chúng tôi hy vọng rằng lúc nhận ra ta vẫn như xưa sau khi được sao chép, lão sẽ ngả về phe mình.”

“Và cách đó cũng vô dụng,” Maria đều giọng đoán. “Không thì anh đã chẳng cần đến tôi.”

Bác sĩ Sibal mỉm cười và xoa tay. “Cô hiểu nhanh đấy. Rất chuẩn. Chúng tôi cần hack nhân cách của lão và xóa bỏ lòng căm thù đối với các bản sao, lòng căm thù chính bản chất của lão. Chúng tôi đang cố khích lệ lão chấp nhận gia đình mới của mình và hiểu rằng chúng tôi không phải quái vật.”

Quá muộn rồi, Maria giữ kín câu ấy trong lòng.

“Và nếu tôi từ chối thì sao?” cô hỏi.

Cái tên bấy giờ đang xoa bóp bàn tay cô nắm lấy ngón út của cô và hung hãn vặn mạnh. Maria nghe thấy tiếng rắc trước khi cơn đau kịp lan khắp tay. Cô rú lên và giật tay lại, ấp nó vào ngực.

“Nói thôi là được rồi mà! Biết đâu tôi nghe dọa là sẽ sợ liền!”

Nụ cười mỏng dính của Sibal đã biến mất. “Cô cần biết chúng tôi không nói suông. Nếu cô giúp chúng tôi vụ này, chúng tôi sẽ thả cô ra.”

Maria muốn biết tại sao họ lại tin tưởng rằng cô sẽ chỉnh sửa tử tế thay vì phá hủy não đồ của lão linh mục tội nghiệp này để hóa kiếp cho lão, nhưng cô đoán được nguyên nhân. Bàn tay cô nhói đau kinh khủng, và cô không nhìn xuống ngón út vẹo vọ bên tay trái của mình.

“Đồng ý,” cô nói, tự thấy chán ghét cái giọng lí nhí của mình.

* * *

Tước bỏ sự căm thù bản sao nền tảng của lão linh mục chỉ là trò trẻ con, nhưng cô muốn lần lại xa hơn để xem có tìm được thứ châm ngòi mối thù hằn ấy không. Lần mò ma trận nhân cách là việc nhọc nhằn vô cùng, nhưng nó luôn là một bài toán thú vị.

Tuy nhiên, lũ bắt cóc Maria chẳng chút quan tâm đến những mặt tinh tế trong công việc của cô.

“Sếp của tôi cần nhân cách ấy sẵn sàng trong vòng một tuần,” Bác sĩ Sibal nói trong lúc nhìn qua vai cô.

“Nếu anh muốn lúc nào ông ta cũng hành xử như thể mình ủng hộ phe các anh, anh phải để tôi làm việc theo cách của mình,” Maria nói, không ngoảnh ra sau nhìn. “Không phải ngẫu nhiên anh lại đi thuê tôi, và nguyên nhân chắc không phải để băm nát cái ma trận này ra. Anh có bảo bác sĩ phẫu thuật não ngoáy dao mổ nhanh lên không?”

“Nếu điều ấy gây ảnh hưởng đến toàn bộ tương lai của chủng tộc bản sao thì ừ,” hắn nói vào tai cô. Lưng cô căng cứng lên, nhưng cô vẫn tiếp tục cẩn thận tìm kiếm trong não đồ và hí húi ghi chép.

“Dọa nạt cũng sẽ làm tôi chậm tay đấy, Bác sĩ,” cô nói.

“Tôi chẳng dọa nạt gì đâu, cô Arena,” hắn nói, đồng thời gõ lên ngón tay gãy của cô với mức lực có lẽ là mạnh hơn cần thiết.

Hắn rời phòng, nhưng Maria đã hiểu ý. Hack hiếc cho dứt điểm đi, không bọn nó xin thêm ngón nữa đấy, hoặc thịt hẳn mày luôn bây giờ. Tính đến nay, cô đã ở trên Luna được một tuần rồi, trong khi chưa lập não đồ nào cho bản thân hết. Thêm một tuần nữa thì cô sẽ được coi là đã mất tích trên Trái Đất. Sau bảy năm, có thể luật pháp sẽ coi cô như đã chết và cho cô gái thức tỉnh, ngơ ngơ chẳng hiểu chuyện quái gì đã xảy ra. Trừ khi luật lại đổi.

Cô ngả người ra sau và dụi mắt. Cô vẫn chưa tìm thấy khoảnh khắc khiến Đức Cha Orman căm thù bản sao. Ngón út của cô nhức nhối. Khớp chưa được nắn, thế nên nó đang bình phục theo một góc dị thường. Cô lo về sau sẽ cần bẻ lại nó. Nhưng đó là nếu cô sống qua vụ này.

Orman là một tín đồ Công Giáo ngoan đạo. Đức tin mang một sắc màu đặc biệt, nhuốm vào mọi trải nghiệm. Maria không còn theo đạo nữa. Chẳng mấy nhà thờ chào đón các bản sao, nhưng nhiều người vẫn giữ các tập tục từ hồi ấu thơ. Tuy nhiên, cô đã thấy đủ nhiều não đồ để phân biệt được người có đức tin thật và người chỉ làm lấy lệ theo thói quen, do sợ, hay vì tham lam. Đức Cha Orman mộ đạo thật. Sắc xanh nhạt của đức tin phủ kín não đồ của lão, chỗ thì đậm, chỗ thì nhờ nhờ. Lúc bị bắt cóc, lão nghĩ đức tin của mình đang bị thử thách.

Cô đã ngừng cảm thấy tội lỗi khi đọc các não đồ cá nhân từ rất lâu rồi. Nó cũng giống như ngắm người khác đi vệ sinh: Ai cũng sởn gai ốc khi nghĩ đến cảnh bị người khác nhìn mình đi công cán, ấy nhưng gần như chẳng ma nào sung sướng khi phải chứng kiến cảnh đó hết. Nếu buộc phải theo dõi người khác hành sự thì chắc phải có lý do nào đấy quan trọng lắm, và việc họ ngồi hố xí chỉ là chuyện ngoài lề. Maria đã bỏ thói chê trách những tội lỗi vớ vẩn, những vụ trộm cắp, những lời dối trá, và những lần tổn thương vụn vặt chẳng gây tổn hại gì ai về lâu về dài. Cô bây giờ quyền thế ngang trời; Cô sẽ không lạm dụng nó.

Ngày hôm sau, Bác sĩ Sibal sai tên đệ tóc đỏ của mình đập nát bàn chân cô. Hắn tiêm cho cô thuốc giảm đau mạnh để cô vẫn lập trình được, và thế là cơn đau trở thành một cảm giác ngứa ngáy xa xăm, chỗ mã trở thành những luồng dữ liệu bồng bềnh trôi, đôi khi khó lòng nắm giữ.

Từ tận đẩu tận đâu, Maria thơ thẩn nhận định rằng lập trình lúc phê thuốc sẽ khiến mọi quan niệm đạo đức của mình như gió thoảng mây bay. Linh mục này căm thù bản sao. Lão thấy giết những người như cô cũng chẳng thành vấn đề. Sao không vung rìu chặt phéng lòng căm ghét đi và xem còn gì sót lại nhỉ?

Nhưng mà, phần nào khác của cô phản bác, làm thế có khi lại nát thêm xương chứ chẳng đùa. Hắn mà bẻ ngón cái của mày thì sẽ to chuyện đấy.

Đợi đã. Nhìn kìa. Nếu đủ lành nghề, ta sẽ có thể lần theo sắc màu của ma trận như một tấm bản đồ thực sự, dò được những liên kết giữa tình cảm và ký ức. Chúng rất khó nhận diện, phức tạp hơn chuyển số má và chữ cái thành khối óc tinh xảo của con người đơn thuần. Cô tìm kiếm trong tuổi thơ lão linh mục, xem có thể gắn kết đức tin với sự căm ghét bản sao của lão không.

Đức tin mãnh liệt, niềm tin thâm căn cố đế đối với hào quang của Đấng Sáng Tạo. Sự ghê tởm tột cùng đối với những kẻ muốn tiếm quyền của Người.

Giết Đấng Sáng Tạo. Ra rồi.

* * *

Chúng không thả Maria, nhưng vẫn đủ tử tế để giết cô một cách nhanh chóng và gửi trả xác xuống một cơ sở sao chép vô tính trên Trái Đất để cô được thức tỉnh trong một cơ thể mới, nhưng chuyến phiêu lưu trên Luna thì quên sạch. Cô hơi thấy bất an vì đã bị thụt mất mấy tuần. Xưởng sao chép vô tính không cho cô biết cô đã chết thế nào, chỉ bảo là họ đã nhận được xác, thế nên chẳng bao lâu sau, cô về lại nếp sinh hoạt cũ.

Vì lẽ đó, năm năm sau, Maria sửng sốt vô cùng khi cô bị bắt cóc và chở lên Mặt Trăng.

“Tiến sĩ Arena, thật hân hạnh khi được gặp lại cô,” Bác sĩ Sibal nói. Hắn ngồi trên một chiếc ghế lăn phòng thí nghiệm. Maria thì ngồi trên một chiếc ghế gỗ cạnh cửa, với hai tay lực lượng đứng kẹp hai bên.

Maria nhíu mày. “Gặp lại à?”

“Chúng ta từng có duyên gặp mặt trước khi kiếp đời trước của cô chấm dứt. Đáng tiếc là cô không có cơ hội lập não đồ để nhớ tôi.”

Maria đưa tay vuốt tóc. “Mẹ kiếp, anh là thủ phạm à?” Hắn gật đầu một phát. “Tôi cần cô làm giúp một việc ngoài vòng pháp luật.”

“Tôi làm cái gì mà chả ngoài vòng pháp luật!” Maria nói, ngó khắp xung quanh và tự hỏi mình đã bao giờ đặt chân vào căn phòng thí nghiệm trơ trụi này chưa. “Chẳng khách hàng nào khác của tôi cần thuê tôi theo kiểu bắt cóc cả.”

“Lần đầu được chúng tôi thuê, cô làm khá lắm,” Bác sĩ Sibal nói. “Chúng tôi đã gặt hái được gần như mọi thành quả mình muốn.”

“Tôi biến mất giữa đợt bạo loạn lan tràn khắp thế giới và Luna,” Maria nói. Cô đã nghiên cứu tin thời sự trong mấy tuần hổng của kiếp đời trước để xem có xác định được mình đã bị sao không.

Lúc nhớ lại tin tức trong giai đoạn đó, cô sực hiểu. “Ôi, mẹ nó,” cô nói thêm, đồng thời đưa tay che mặt. Cô nhấc tay hé nhìn, như thể nắng đang chiếu rọi. “Do tôi, đúng không? Vụ hack cho lão linh mục đổi giọng ủng hộ bản sao. Đảm bảo Bộ luật Bổ sung được thông qua. Do tôi tất.”

“Cô đã chỉnh sửa Đức Cha Orman rất xuất sắc,” hắn vừa nói vừa đan ngón vào nhau.

“Tôi nghe bảo ông ta đã rời Mặt Trăng và trốn khỏi vòng kiểm soát của băng đảng nhà anh,” Maria nói. “Xem chừng bị tôi sửa rồi mà ông ta vẫn chẳng theo phe anh.”

Bác sĩ Sibal phẩy tay như thể đó toàn chuyện tầm phào. “Chúng tôi đã đạt được mục đích.”

“Anh sủa cái quái gì thế? Giờ còn lắm luật kìm kẹp bản sao hơn hẳn hồi trước cơ mà!”

“Chúng ta đã được phong danh nghĩa một giống loài khác con người. Bác sĩ Sibal nói, rướn người tới trên ghế. “Chúng ta không bị luật lệ của con người trói buộc. Nhờ vậy mà bước tiếp theo của kế hoạch mới trở nên khả thi.”

“Anh muốn có đống luật cấm đoán hack hiếc với đủ thứ khác đấy hả?”

“Đó là một bước tiến trên con đường dẫn đến một tương lai tươi sáng hơn,” Sibal nói. “Còn bây giờ, sang phần công việc hiện tại của cô.”

Maria đứng dậy. “Không, dẹp ba cái trò nhờ vả đi. Anh chỉ làm khổ cả đám chúng ta thôi.”

Hai bàn tay nặng trịch đặt lên vai cô và ép cô ngồi lại xuống ghế.

“Cô chẳng kén cá chọn canh được đâu,” Bác sĩ Sibal nhẹ nhàng nói. “Chúng tôi cần một hacker lành nghề dưới trướng.”

Maria ghét cái cảm giác này. Cảm giác đáng lẽ ra cô phải nhớ cái thằng cha kia, vì rõ ràng hắn nhớ mặt mình. Cảm giác đáng lẽ ra cô phải tìm được cách rời Mặt Trăng - mặc dù sẽ hơi khó về vì cô đang có mặt phi pháp ở đây. Tổ cụ nó chứ.

Cô cũng ghét cái cảm giác bị cưỡng ép nhận việc. Nhưng cô chẳng còn mấy lựa chọn nữa. Trong bộ dạng Sibal thì có khi đến giết ruồi hắn cũng không dám, nhưng hắn sẵn sàng thuê người khác giết hộ.

“Tôi sẽ phải làm gì?”

“Tôi cần băm óc một tên.”

* * *

Trong số các thí nghiệm khó có thể gọi là hợp đạo đức từng được thực hiện với các bản sao, cần phải nhắc đến các ca băm óc. Một phòng thí nghiệm từng muốn khám phá xem liệu mình có thể tạo ra những kẻ biến chất hay tâm thần không. Phương thức sử dụng là cắt bỏ nguyên một mảng nhân cách, chẳng hạn như sự đồng cảm, lòng trắc ẩn, cũng như mọi ký ức về những xúc cảm yêu thương chủ thể từng được nhận hoặc trao đi. Mớ thành phẩm còn vượt xa kỳ vọng của các nhà khoa học, và đã có đến bốn người bỏ mạng trước khi đội an ninh kịp hạ đám bản sao kia.

Thuật ngữ băm óc dùng để chỉ cả quy trình tàn phá ma trận của nạn nhân dẫn việc lúc được cho thức tỉnh, bản sao ấy sẽ trở thành một món vũ khí chuyển băm vằm kẻ thù.

Một số người từng thử đặt cho quy trình đó một cái tên hấp dẫn hơn. Cả gò não và tinh tỉa đều đã được dùng thử, nhưng không từ nào trở nên thịnh hành. Bất kể có muốn nghĩ thế nào về việc biến bản sao thành vũ khí, vác dao băm nát ma trận người khác cũng chẳng đẹp đẽ gì hết.

“Tôi sẽ không…” Maria dợm nói, và một nắm đấm táng thẳng vào quai hàm cô. Kỳ thực thì có một cái bóng to lù lù bước tới trước mặt và đấm cô, nhưng suốt tầm ba mươi giây sau đó, ngoài cái nắm tay ra thì cô chẳng biết trời đất gì nữa.

“Lần trước cô cũng thử trò này rồi, Tiến sĩ Arena à?” Bác sĩ Sibal nói. “Xin thưa với cô là hồi ấy chúng tôi đã đánh quỵ được cô, và giờ thừa sức khiến cô quỵ thêm lần nữa.”

“Lần trước mấy người giết mà nhỉ?” cô hỏi.

“Vâng, nhưng chỉ sau khi chúng tôi đã thúc được cô làm việc cho mình.”

Cô ngẩng đầu lên và ngó ngoáy quai hàm để đảm bảo nó chưa gãy. Cô gắng gượng tìm lòng dũng cảm nhưng chỉ mò ra cơn sợ buốt giá. “Không, xin đừng” cô nói. “Ai vậy?”

Sibal mỉm cười, và cô lạnh cả người vì thấy phát tởm với chính mình. Mẹ kiếp, tra tấn là đánh trúng sở đoản của mình rồi. Suy nghĩ ấy chẳng giúp cô thấy an lòng chút nào hết.

Nạn nhân là dân Liên hiệp Châu Á Thái Bình Dương, và cô cần băm ba bản não đồ của anh ta. Chúng từng nhân bản người này rồi, nhưng chưa hack anh chàng bao giờ hết. Với niềm hận thù bản thân chất chứa trong tim, Maria ngoan ngoãn rạch toang nhân cách và ký ức của một bản sao xem chừng vô tội, và lập anh ta thành ba bản. Bản nào cũng thiếu lòng cảm thông, tự cao tự đại đầy vênh váo, và thờ Bác sĩ Sibal như chó thờ chủ. Cô tính sẽ chỉnh cho lũ kia hăng máu thịt luôn kẻ đánh thức mình dậy, nhưng có vẻ tay bác sĩ đã lường trước mánh gian đấy, và đã cảnh báo cô đừng dại mà gài đống mã ấy vào.

Cô thường xuyên phải làm việc khuya, bị người canh gác cẩn mật. Thỉnh thoảng chúng chán, quay sang đọc sách, hay thậm chí còn dựa cửa gà gật. Chẳng tên nào có vũ khí để cô ăn cắp cả, và cả hai đều đủ đô để khống chế cô ngay cả nếu bị cô tấn công giữa lúc đang ngủ. Nhưng chúng chẳng am tường mấy về sao chép vô tính, thế nên cô có làm trái lệnh thì chúng cũng chẳng biết đường nào mà lần, và cô đặt cược cả vào điều ấy.

Cô dốc hết năng lực để thực hiện ca băm óc cho tử tế, nhưng một đêm nọ, lúc tên lính canh thiu thiu ngủ, Maria rút ổ lưu não đồ của mình ra khỏi vòng tay và cắm nó vào máy tính. Đã mấy tuần rồi cô chưa sao lưu gì; não đồ trong này được lập lần chót trên Trái Đất, từ thời cuộc đời còn tương đối yên bình.

Maria chưa bao giờ tự hack bản thân. Cô biết nghề của mình luôn song hành với hiểm nguy và đôi khi còn phi đạo đức (riêng lần này thì vô luân tột bậc), nhưng nguyên nhân thực sự khiến cố chùn tay là không muốn phải nhìn lại ký ức và nhân cách của chính mình. Ta có thể phủ nhận vô số thứ về bản thân, nhưng còn lâu mới cãi nổi một não đồ. Tuy nhiên, bấy giờ cô không định cãi nhau với nó.

Nếu không có cửa gài yadokari vào ca băm óc này, cô sẽ tự gài nó vào óc mình.

* * *

Tự hack cũng hệt như tự cù. Chúng khó làm cực kỳ, bởi lẽ mặc dù bộ óc rất ba ngơ khi bị tung hỏa mù và lừa lọc, nó lại linh lợi bất ngờ nếu bị tấn công trực diện. Và tự tay múa rìu qua mắt bản thân với mánh khóe ảo thuật của chính mình nào phải chuyện dễ.

Còn cả nguy cơ tự chém nát óc ra nữa. Maria là một trong những chuyên gia hàng đầu, nhưng không phải ngẫu nhiên ngay cả những bác sĩ tài ba nhất cũng chẳng dám tự chữa hay chữa cho người nhà.

Cô không thể nhồi thông tin vào đầu kiểu bất cần đời. Lúc thức tỉnh, cô sẽ phát hoảng, tưởng mình đang hóa điên, và chẳng biết thật giả ra sao nữa. Cô phải gài kiểu lách. Maria quyết định sẽ tái tạo người bạn tưởng tượng của mình. Hồi nhỏ, cô từng xem bộ phim kinh dị ba chiều Thương vụ Nhà đất của Perkins và bị một phen sợ mất mật. Nhưng Maria bé lại thấy nhân vật nữ chính vừa mạnh mẽ, vừa khiến mình thấy ấm lòng. Ấy chính là bà cụ tỷ phú do diễn viên da ngăm người Mỹ Latinh Sophia Gomez thủ vai. Bà đi trừng phạt lũ cháu vì đã mưu toan giết mình cướp nhà, hành trang chỉ vỏn vẹn một phong thái đầy khắt khe, cả quyết, cùng một chiếc cưa máy.

Maria muốn bà Perkins trở thành bà của mình. Lúc bé. mỗi lần sợ bóng tối, cô lại mường tượng ra cảnh bà Perkins nói, “Lúc đi trên đoạn đường tối để ghé nhà ta” (bà Perkins giả sống ở mạn đầu phố nhà Maria, quá chỗ có đèn đường), “con sẽ không thấy được bọn quỷ, Lucero à. Đúng là như thế thật. Nhưng con biết không? Bọn quỷ cũng chẳng thấy nổi con đâu.”

Thế là Maria lớn bắt đầu nhào nặn thêm chút cá tính cùng quan điểm riêng cho bà Perkins, và quan trọng nhất là cấp cho bà thông tin. Người bạn tưởng tượng cũ của cô trở nên có da có thịt và náu kín trong não đồ tiềm thức của Maria. Bà đợi ở đó cùng với một số thông tin then chốt về Bác sĩ Sibal, phòng thí nghiệm trên Luna của hắn, mục tiêu của hắn và đặc biệt là ký ức của cô về vụ việc này. Cô tuồn mọi dữ liệu mình dám thẳng vào trong bà Perkins.

Khơi gợi bà Perkins sẽ phức tạp hơn. Giấu một gói dữ liệu quan trọng vào trong tiềm thức là một chuyện, nhưng mò được vào nó lại là chuyện khác. Tiềm thức là nơi rất khó tiếp cận, hệt như một hiệu tạp hóa chỉ mở cửa từ ba đến bốn giờ sáng, chưa kể còn phải tìm chìa trong bóng tối. Maria căng mắt nhìn mớ mã của bản thân, vắt óc nghĩ cách chỉ đường cho bản sao tiếp theo đi tìm bà Perkins.

Cô không muốn lồng bà Perkins vào một giấc mơ. Làm thế quá rủi ro; các bản sao tương lai có thể sẽ chẳng tin vào giấc mơ ấy, hoặc cho bà Perkins mặc phục trang gấu và đứng nhìn Maria quên lời thoại trên sân khấu. Cô cần một tác nhân kích hoạt mạnh mẽ để kéo bà Perkins trồi lên trong tâm trí.

Thế rồi, với cặp mắt nhức mỏi vì phải săm soi một màn hình rực sáng, cô bật cười. Tác nhân kích hoạt ký ức không gây căng thẳng mạnh mẽ nhất là mùi. Và mọi lần thức tỉnh trong thân xác một bản sao mới, điều đầu tiên cô làm bao giờ cũng là đi ăn vặt.

Coquito acaramelado - dì cô hồi trước hay nấu chúng trong những dịp đặc biệt. Dừa và sữa ngọt và caramen, đôi khi thay bằng sôcôla, nhưng mùi hương của nó cứ như một chiếc chăn quấn quanh Maria. Nó tượng trưng cho tình yêu thương và sự an toàn, đúng thứ cô cần mỗi khi vừa thức tỉnh và bị cảm giác hơi choáng váng mà mọi bản sao mới đều phải trải nghiệm hành hạ.

Hồi sống ở Miami, có rất nhiều quán hàng rong bán bánh trái Cuba. Nhưng cô đã dọn về Firetown ở Thành phố New York để sống gần Sallie Mignon hơn, phòng lúc cô ta cần mình. Bởi vậy nên lượng món ăn vặt của cô đã bị bó hẹp lại, và cô thường tự tay chế biến.

Cô thêm một dòng mã mong manh gắn với mùi hương nồng nàn của món coquito acaramelado vào, sau đó buộc nó quanh chiếc hộp tâm trí chứa Chú dế Lương tâm mới của mình. Chưa ai lập trình nổi một AI đích thực và cấy nó cho người khác, nhưng Maria bất giác nghĩ có khi tính đến thời điểm hiện tại, bà Perkins là thứ gần giống với nó nhất.

Dù rất sung sướng với thành phẩm của mình, cô đến phát ức vì trớ trêu thay, sẽ chẳng ai hay biết về chiến tích của cô hết. Chưa biết chừng ngay cả cô cũng sẽ chẳng bao giờ biết về nó.

Ban ngày cô tiếp tục băm vằm các não đồ của anh chàng tội nghiệp đang bị cô biến thành một kẻ tâm thần. Khi đêm buông, cô sửa não đồ của bản thân, củng cố nhân cách của bà Perkins.

Hai ngày trước hạn chót của Sibal, lúc cô thông báo mình đã băm xong các não đồ được giao, hắn nhốt cô vào cái văn phòng nhỏ bấy lâu nay dùng làm chỗ ngủ cho cô. Cô chẳng thấy phiền lắm, dành thời gian tĩnh dưỡng sau chuỗi ngày kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Ngày nào thức giấc cô cũng sờ ổ lưu trên vòng tay để đảm bảo nó vẫn còn nguyên. Suốt hai tuần sau, cô chỉ có ngủ và đọc, mệt mỏi đến mức còn chẳng thấy chán nổi. Hoặc thấy tội lỗi. Sau này kiểu gì cảm giác ấy cũng sẽ ập đến thôi. Cô tin chắc như thế. Bà Perkins sẽ lo liệu tất cả.

Một ngày nọ, Bác sĩ Sibal bước vào trong phòng cô, mỉm cười tươi rói. “Xong việc rồi. Cô làm tốt lắm. Có khi tôi sẽ phải thuê cô thêm lần nữa chứ chẳng đùa.”

Maria nghĩ ra mấy câu trả treo chua cay liền, nhưng chỉ nhăn mặt khi khẩu súng được giơ lên. “Làm nhan…” cô nói trước khi hắn bắn cô.

* * *

Maria Arena thanh toán tiền ca sao chép, cảm thấy hơi bất an là bản sao trước của mình chỉ thọ có năm năm. Cô lại hụt thêm mấy tuần nữa. Cô không có biên bản nào về tình trạng của cái xác lúc nó được đưa đến. Quản lý xưởng sao chép nói thông tin về thi thể đã bị thất lạc sau khi mang nó đi hỏa thiêu. Anh ta cam đoan với cô là thỉnh thoảng chuyện ấy vẫn xảy ra.

Cô gọi xe về nhà, lên căn hộ tại Firetown đã được Sallie Mignon cấp, dùng dấu tay mở cửa và ngã lăn lên chiếc số pha. Bình thường sau khi thức tỉnh, cô toàn thèm đồ ăn và muốn đánh một giấc, nhưng giờ thì cô lại cứ bứt rứt và không thể tập trung nổi.

Cô thử phân tích các sự kiện, nhưng não đồ cuối cùng của cô chẳng có chút bất thường nào hết. Đã mấy tháng rồi cô chưa làm gì cho Sallie, chỉ thoải mái tận hưởng cuộc đời với khoản tiền ứng trước trong lúc đợi việc.

Có khi Sallie biết gì đó.

Cô vào phòng ngủ và cởi bỏ bộ áo liền quần đơn giản mà xưởng sao chép đã đưa cho. Cô mặc bộ đồ ngủ nỉ và một chiếc áo choàng lông vào.

Ngày mai cô sẽ gọi hỏi Sallie. Còn bây giờ, cô sẽ nấu bữa tối và đi ngủ. Lẽ dĩ nhiên là món coquito acaramelado tự làm rồi.

Trong lúc chế biến chúng, có hình dung cảnh dì mình trong bếp, khuấy đều sữa ngọt và nước dừa. Chỉ có điều lần này dù cô có nước da sẫm hơn, và già hơn cô nhớ. Và một bên tay dì là chiếc thìa gỗ để khuấy, trong khi bên tay còn lại của dì cầm một chiếc cưa máy nhỏ, nhưng cực kỳ chết chóc.

“Lạ nhỉ,” cô nói, và tiếp tục khuấy. Các ký ức giờ đã rõ hẳn lên, dì cô vừa từ tốn khuấy nước vừa nhìn cô. Ký ức ấy chẳng liên quan gì đến đồ ăn vặt hay tình yêu thương hết, mà nó như đang liều chết bảo vệ cô khỏi một mối họa hiển hiện nào đó. Trong lúc dì Lucia khuấy, ngoài cửa sổ sau lưng dì là một vùng đất hoang mênh mông, cùng với nền trời đen như mực và bụi trắng sáng loáng. Lơ lửng giữa trời là khối Trái Đất xanh pha trắng.

Dì Lucia chưa bao giờ lên Mặt Trăng. Thời dì sống, khu định cư Luna vẫn còn đang thi công dở, và chi phí đi lại giữa Mặt Trăng và Trái Đất đắt cắt cổ.

Nhóc Maria, người phụ nữ trong ký ức cô nói. Dì Lucia chỉ nói được dăm ba câu tiếng Anh, thế mà giờ lời lẽ của dì đặc sệt giọng Mỹ. Con đang gặp nguy. Chúng đã bắt con và lợi dụng con. Tài nghệ tuyệt vời của con bị chúng đem đi làm hại người khác. Sau đó chúng thủ tiêu con. Khi cần chúng sẽ lại đến bắt con. Con phải kiếm người bảo vệ.

Nói đến đây, dì Lucia nhấc chiếc cưa máy bên tay kia lên. Mạnh mẽ vào nhé.

Cô biết nhân vật trong mơ ấy chính là dì Lucia, cho dù trông dì giống bà Perkins trong cái phim kinh dị tít từ bao năm trước mà cô từng thích mê.

Chợt có sực tỉnh, bàng hoàng cả người. Cô đâu có ngủ gật và đây nào phải mộng mị gì. “Bà sống thật trong này, đúng không?” cô hỏi, tay gõ lên trán.

Mắt cô nhòe đi, thế rồi bà Perkins chuyển sang ngồi trên một chiếc ghế đu trước hiên nhà. Cái cưa máy của bà được đặt trên sàn cạnh ghế, động cơ rừrừ lầm bầm. Bà nhấp một cốc nước đá. Hơi nước đọng lại thành giọt trên mặt thủy tinh, cho dù họ đang ở ngoài mái vòm Luna. Đáng lẽ bây giờ họ phải ngộp thở và trụy tim mới đúng.

Ta là thành phẩm của con, nhóc Maria à, bà nói. Con phân ta ở đây để cảnh báo con.

Maria tập trung trí lực, và sau đó cô xuất hiện trên hiên, cạnh bà cụ mình tưởng tượng ra. “Bà là thành phẩm của tôi ấy hả? Tôi được sờ vào một chiếc máy tính khủng cỡ vậy hồi nào thế?”

“Trong lần gần nhất con bị bắt. Chúng ép con làm hộ mình mấy việc xấu xa lắm.” Trên bầu trời, các trang tin tức vụt hiện lên, thuật lại vụ ám sát một nhà ngoại giao Nhật hoạt động trong lĩnh vực quyền bản sao. Xuất hiện cạnh nó là bức hình một thanh niên người Nhật, nghi phạm chính.

Chiếc cưa máy ngừng kêu. Nó đã trở thành một cây rìu… không, cán ngắn quá. Nó là một con dao băm thịt, nằm trên sàn hiên, máu me bê bết.

“Mẹ kiếp,” Maria nói, đồng thời ngồi xuống một chiếc ghế đu. “Vậy là tôi cấy bà vào trong não đồ của chính mình à? Hẳn lúc đó tôi tuyệt vọng lắm.”

Bà cụ nhướn bên lông mày bạc mỏng tang lên và nói, “Chúng bắt con. Chúng tra tấn con lúc con không chịu nghe lệnh. Rồi chúng sẽ lại làm thế. Bởi vậy mà con tạo ra ta. Để cảnh báo con.”

“Bởi vì tôi không thể lập não đồ trước khi chúng giết tôi. Nhưng tôi có thể hack não đồ sẵn có,” Maria nói, sởn da gà trước sự thật kinh hoàng mình vừa nhận ra. Cô vô tâm mừng rỡ vì chẳng nhớ nổi điều chúng đã làm với mình.

“Tôi cần nói chuyện với Sallie,” Maria nói.

“Tùy thôi. Ta cũng chẳng tin tưởng con bé đâu.” Bà Perkins lại hướng ánh mắt dịu dàng của mình về với khung cảnh cung trăng.

“Hả? Tôi dặn bà bảo với mình như thế à?”

“Không, nhưng con bé rất quyền lực. Và kẻ liên tục hại con cũng là một kẻ quyền lực. Giới quyền lực nguy hiểm lắm.”

“Ai mà lập luận bắc cầu được như thế kể cùng thú vị đấy,” cô trầm ngâm nói. “Tôi sẽ cẩn thận, nhưng đúng như bà nói, tôi sẽ cần kiếm người bảo vệ.”

Họ ngồi đong đưa trên hiên nhà một lúc. Trong lúc suy nghĩ, Maria thấy dễ chịu đến kỳ lạ khi có con AI mình tạo ra bầu bạn. Cô muốn hỏi bà ta rất nhiều điều, nhưng chẳng rõ phải bắt đầu từ đâu.

“Còn gì khác bà cần nói với tôi không?” cô hỏi.

“Ôi cha mẹ quỷ thần, con ơi là con,” bà Perkins nói, cho ghế ngừng đung đưa giữa chừng. “Con chẳng chịu nghe gì hết à? Con liên tục bị bắt cóc và ép phải làm những việc ghế tởm. Tự bảo vệ mình đi. Đừng tin ai trong đám người con cứ tưởng sẽ không làm hại con.”

Bà lại bắt đầu đu đưa, mắt lim dim như thể đang ngồi trên một sân hiên nắng ấm chan hòa. “À, và có khi con tính chuyển đổi nghề đi. Cái trò hack này nguy hiểm lắm. Con thử làm gì hay ho ấy, như nấu ăn chẳng hạn.”

Hồn Maria lại về với xác, đầu óc quay cuồng vì ngạc nhiên và sợ hãi. Mớ sữa trộn đường đã cháy quánh lại như bị dội bom napan, và cô vội vã bắc chảo xuống khỏi bộ truyền nhiệt.

Cô đã lập được một kỳ tích vô tiền khoáng hậu. Và lại còn làm với chính tâm trí mình nữa chứ. Cô đã tạo ra được một yadokari mình có thể tùy hứng tiếp cận.

Sẽ chẳng ai tin cô đâu. Nếu có thì nó cũng sẽ bị biến thành công cụ làm hại và kiểm soát người khác ở mức ngay cả hack hiện tại cũng chẳng bì nổi. Cô thở dài và ra chỗ chiếc máy tính. Cô phải kiểm tra não đồ của bản thân và tìm hiểu xem mình đã ghi gì.