← Quay lại trang sách

Chương 25

Mắt bản sao của thuyền trưởng mở ra, và cô ta liếc đi tứ bề, miệng thở hồng hộc. Mắt cô ta nhìn từ Joanna sang Wolfgang rồi về lại Joanna.

“Cô nói tôi nghe tên mình được không? Cô có biết mình đang ở đâu không?” Joanna nói, cúi xuống chỗ bản sao ấy. “Không!” Katrina gào lên từ dưới sàn. Cô ta đã bị Wolfgang kéo khỏi vị cựu thuyền trưởng và đẩy xuống đó. “Ai tấn công mày? Đã có kẻ tấn công mày và rồi toàn bộ phi hành đoàn của mày lăn ra chết. Thủ phạm là ai?”

Mắt bản sao kia đảo quanh phòng như đang tìm đường thoát thân. Miệng cô ta ngáp ngáp như cá. Mở màn hình bên cạnh kêu bíp bíp ồn vì nhịp tim và nhịp thở tăng mạnh.

“Chúng tôi cần biết,” Joanna nói. “Chúng tôi sẽ chăm sóc cô, nhưng đoàn ta có một kẻ phản bội và chúng tôi không biết ai là kẻ khơi mào tất cả.”

“M-Maria,” bản sao kia thì thầm. “Tôi đã phát hiện ra.” Cô ta tự ngắt lời mình với một tiếng phì phò đau đớn, thế rồi ngửa đầu ra sau gối, co giật đùng đùng.

Joanna hết nhìn bản sao rồi lại sang chỗ màn hình hiển thị nhịp tim của cô ta, bấy giờ đập nhanh kinh hoàng. Thế rồi nó ngừng đập.

“Khốn kiếp, Thuyền trưởng!” chị thốt lên, và bắt đầu hồi sức tim phổi cho bản sao ấy.

“Mặc nó đi. Giờ nó có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi.” Katrina nói từ dưới sàn.

Joanna lờ cô ta đi, tiếp tục ấn ngực bản sao, nhưng suýt nữa thì nhảy dựng lên khi cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy vai mình. Wolfgang đứng đó, trông dịu dàng bất thường. “Trong môi trường trọng lực thế này thì kỹ thuật hồi sức vô dụng thôi, Joanna. Có máy khử rung tim ở đâu không?”

“Ta cần máy khử rung tim trên tàu làm gì khi có bị truy tim cũng chẳng ai lo hết?” Joanna gào tướng lên. “Cho bản sao mới thức tỉnh là xong mà, đúng không?” Chị quay ngoắt sang thuyền trưởng. “Giờ cô đã trở thành một kẻ sát nhân. Tôi tuyên bố cô không đủ sức khỏe để dẫn dắt nhiệm vụ này.”

Katrina bật cười. “Ai cho cô cái quyền ấy? Tôi chỉ loại bỏ một bản sao phi pháp. Cô không biết về Bộ luật Bổ sung à, hỡi Bác sĩ! Tôi là bản sao hợp pháp của Katrina de la Cruz trên con tàu này. Tôi chẳng làm gì sai trái hết.”

“Thế thì tôi bắt cô tội ăn cắp vật tư y tế,” Wolfgang nói, kéo cô ta đứng dậy và đẩy về lại giường. “Dù có thế nào thì cô cũng bị bãi chức cho đến khi chúng tôi biết phải làm gì với cô, Katrina. Giờ lên lại giường đi.”

Vừa leo lên giường, Katrina vừa dán chặt mắt vào bản sao đã chết của mình. Trong không chút hối hận. “Phải làm vậy thôi.”

Joanna kéo một tấm chăn che mặt cựu thuyền trưởng đi. “Thuyền trưởng de la Cruz, bắt đầu từ bây giờ, cô buộc phải nghỉ ốm cho đến khi tôi thấy yên tâm về thể trạng tâm lý của cô. Wolfgang sẽ đảm nhiệm vai trò thuyền trưởng tàu Dormire.”

Katrina lắc đầu. “Cô không thể làm thế. Lúc biết anh ta là ai cô sẽ chẳng muốn làm vậy đâu.”

“Với tư cách sĩ quan y tế của tàu, tôi có quyền. Và IAN được lập trình để về phe tôi nếu cô kháng cự.”

Cô ta nhìn phó chỉ huy của mình. “Còn anh thì sao? Anh có định hùa theo cuộc nổi loạn này không? Anh biết tôi sắp nói gì rồi đấy.”

Wolfgang khoanh tay lại. “Viên bác sĩ nói đúng. Cô vừa tấn công một người trên tàu. Cô muốn làm gì thì tùy.”

“Hắn chính là tên Bản sao Tự thù! Hắn là một kẻ sát nhân! Hắn đi lùng giết đồng loại! Chẳng lẽ cô không nghĩ ta có thể quy kết cho hắn tôi đã gây ra toàn bộ cảnh hỗn loạn này ư? Hắn căm thù bản sao?”

Paul và Maria bước vào khoang y tế và dừng lại, tròn mắt nhìn họ. Cả hai nói đồng thanh.

“Ai thù bản sao cơ?” Paul hỏi.

“IAN bảo chúng tôi vào đây. Có chuyện gì vậy?” Maria hỏi.

Katrina chĩa ngón về phía Wolfgang. “Hắn là cái tay linh mục bị sát hại đã khiến Bộ luật Bổ sung được thông qua! Hắn đã săn lùng các bản sao và hacker suốt bao năm!”

“Từ từ. Nếu biết anh ta là ai rồi nặc thì sao cô lại cứ nằng nặc đòi dựng cổ bản sao của mình dậy xem cô ta biết gì thế?” Hiro hỏi. “Điêu vừa thôi.”

Wolfgang đứng thẳng dậy và nhìn vào mắt Katrina. “Không, Cô ta nói đúng đó. Tôi lên con tàu này vì tội ấy.”

“Ồ. Hừm.” Trông Hiro như muốn nhích xa Wolfgang, có điều anh đã bị buộc cứng vào giường mất rồi.

“Giờ sao?” Katrina nói. “Anh có định lật mặt tôi luôn không?”

“Không,” Wolfgang nói. “Tôi đã nắm quyền kiểm soát tàu. Lật mặt cô thì tiểu nhân quá.”

Katrina nhìn Joanna. Cô ta phẩy tay về phía Wolfgang. “Còn cô thì sao? Cô có thấy an tâm khi giao tàu vào tay một kẻ sát nhân không?”

“Tôi biết anh ta là ai từ trước rồi,” Joanna nói. “Thật thú vị là người duy nhất tiết lộ quá khứ bạo tàn của mình cho tôi lại là người tính đến nay chưa giở trò tàn bạo gì cả. Thế nên vâng, để anh ta nắm quyền tôi thấy an tâm hơn.”

“Mấy người có khá khẩm gì hơn tôi đâu,” Hiro hớn hở nói. “Chẳng ai hơn hết! Có lẽ trừ chị, Joanna à. Mà đừng lo về đai buộc, Kat ơi. Chặt thật đấy, nhưng thoải mái lắm.”

“Đợi đã, sao tôi lại tệ nốt vậy?” Maria hỏi, trông có vẻ tự ái.

“Lát nữa ta nói chuyện sau,” Joanna nói. “IAN, mày về phe tao trong vụ này không?”

“Tất nhiên, thưa Bác sĩ, tùy ý cô thôi,” nó nói.

“Mọi sĩ quan cao cấp trên tàu đều đã nhất trí,” Joanna nói. “Wolfgang là thuyền trưởng tạm thời của tàu Dormire.”

“Ôi, thôi nào, phải trói gì cả cô ta lại chứ!” Hiro nói vọng lên từ giường. “Đừng bảo mấy người tin tưởng cô ta hơn tôi đấy nhé.”

“Chúng tôi hiểu rõ cô ấy, Hiro à. Riêng anh thì chúng tôi vẫn chẳng biết đường nào mà lần,” Joanna nói, “Nhưng vụ đai buộc thì anh nói có lý.”

“Mấy người rõ ràng có hiểu gì về cô ta đâu, không thì đã lường được chuyện người đẹp tấn công bản sao của mình.”

“Chúng tôi đã cho IAN theo dõi tất cả.”

“Đồ mách lẻo,” Hiro nói.

“Ê, ban nãy tôi báo với họ rằng anh nằm chảy máu trong khoang chứa hàng đấy. Tôi mà bảo họ là anh đã chết thì có khi anh chết thật dưới đó rồi,” IAN nói.

Hiro lỏng người nằm lại xuống giường. “Chà chà, vụ này vui phải biết. Hy vọng nếu có ai đến thịt tao, mày sẽ ngăn được kẻ đó.”

Katrina để Wolfgang buộc mình vào giường, không nhìn vào mắt ai hết.

Wolfgang thắt chặt đại buộc, sau đó nhìn sang Maria. “Chúng ta cần nói chuyện.”

* * *

Lúc kiểm tra thương tích của Hiro và cho anh đi vệ sinh xong, Wolfgang và Joanna tiêm thuốc an thần cho thuyền trưởng và bỏ mặc cả cô ta lẫn Hiro nằm buộc cứng trên giường. Maria bấy giờ đã vào bếp pha trà.

“Tôi không thể không mừng vì ta đã có một manh mối,” Wolfgang nói trên đường ra bếp. “Nhưng màn vừa rồi xem không vui chút nào hết.”

Nãy giờ Joanna đã phải cố ghìm lại những giọt nước mắt tuyệt vọng. Chị lấy làm mừng khi chuyển được xúc cảm sang thành thịnh nộ. “Anh đùa hả? Anh mừng vì một người phụ nữ đã chết với đúng một cậu buộc tội thay lời trăng trối ư? Nhỡ cô ấy nói dối thì sao? Chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết nổi.”

“Nói chuyện với Maria xong là ta sẽ biết ngay,” Wolfgang nói. “Mà tôi đâu có nói mình mừng vì cô ta đã chết. Tôi bảo mình mừng vì đã có một manh mối.”

“Sao cũng được, đi tìm Maria thôi.”

Maria đang ngồi trong bếp đợi họ.

“Tôi cứ phần nào trông mong cô sẽ trốn biệt cơ,” Wolfgang nói.

“Tôi có làm gì đâu…” cô ngừng lại, nhíu mày khi thấy vẻ mặt của họ, “… theo như tôi biết thì thế. Sao vậy?”

Họ ngồi bên bàn đối diện cô và thuật lại biến cố trong khoang y tế giữa Katrina và cựu thuyền trưởng, và điều cô ta nói trước khi chết.

Maria gật đầu. “Rồi. Chà, tôi chẳng biết liệu thứ mình nắm giữ có giúp hai người thấy vui hơn không. Nhưng, ờm, mới đây…” Cô tự ngắt lời mình, giơ một ngón tay lên để bảo họ đừng nói gì. “… và mới đây theo đúng nghĩa, IAN bảo tôi rằng nó đã vượt qua được một số hệ thống an ninh máy tính do tôi thiết lập. Chúng ẩn đến mức tôi còn không biết mình đã nhét chúng vào đó. Và thế là nó tìm thấy một số tệp lược sử cá nhân của tôi. IAN, mày bật tệp lược sử đã tìm thấy cho Joanna và Wolfgang nghe giúp tao nhé!”

Họ lắng nghe tệp lược sử của Maria kể về các sự kiện diễn ra trong những hôm cuối cùng trên tàu Dormire. “Liệu có khả năng nó bị làm giả không?” Wolfgang nhíu mày hỏi.

IAN nói qua loa trong bếp. “Không, mốc thời gian rất chuẩn.”

“Sao IAN với cô và Paul không tìm thấy nó sớm hơn?” Wolfgang hỏi.

“Tôi đã thiết lập an ninh cho nó. Tôi lành nghề lắm.” cô nói.

“Thế tức là sao?”

Trông Maria có vẻ ngạc nhiên. “Wolfgang, tôi là hacker. Anh không hiểu à? Chính tôi đã đánh cắp và giữ các bản sao lưu não đồ đầu tiên chúng ta lập trên tàu. Tôi mắc thói ấy bao lâu rồi. Tôi tàng trữ dữ liệu. Tôi nhớ trước khi khởi hành, tôi đã tự hứa sẽ bỏ ngay cái tật kia lúc ta rời Luna. Bắt đầu sang trang đời mới ấy mà. Chắc tôi ăn cắp sao lưu nốt lần cuối làm kỷ niệm.”

Cô liếc nhìn họ, thế rồi lại nhìn xuống mặt bàn kim loại bóng loáng. “Tôi đã sửa IAN. Tôi không khai ra mình làm được như vậy bởi tôi không muốn mọi người biết thực lực của mình. Mấy ai ưa hacker đâu.”

Joanna có thể cảm thấy cơn giận của Wolfgang đang hừng hực tỏa ra cạnh mình. “Theo cô thì tại sao cựu thuyền trưởng lại nói mình bị cô tấn công nhỉ?”

“Bác sĩ,” IAN chen ngang. “Thuyền trưởng de la Cruz đời trước không nói thế. Cô ấy nói rằng mình phát hiện ra điều gì đó về Maria. Khác nhau đấy.”

“Tao thấy xêm xêm nhau hết,” Wolfgang nói.

Joanna nhíu mày. “Không, nó nói đúng. Cô ấy đã bảo thế. Trong tệp của mình, cô bảo là thuyền trưởng đã trở nên hoang tưởng về tội cũ của mọi người, và cô ấy sắp sửa chất vấn cả đoàn. Cô đã làm gì mà khiến mọi chuyện khơi mào hết lên vậy?”

Maria nhún vai. “Tôi mù như hai người thôi.” Cô dừng lại, nhìn từ Joanna sang Wolfgang. “Giờ chúng ta có cần ghé buồng giam không?”

“Tôi không thể để một hacker được tự do tự tại trên tàu,” Wolfgang nói, mặt lạnh như tiền. “Có trời mới biết cô đã làm gì IAN.”

“Đã sửa cho tôi hoạt động tốt hơn bao giờ hết, thưa Thuyền trưởng Tạm thời Wolfgang,” IAN nói.

“Xem chừng nó hay móc mỉa hơn,” Maria nói.

Joanna lắc đầu. “Wolfgang, anh không thể làm thế. Đây là lý do tội cũ của đoàn ta được giấu kín: để không ai bị phán xét cả. Maria không hack ai trên tàu này hết; đó là kiếp đời hai mươi lăm năm trước của cô ấy.”

“Cô ta vẫn là nghi phạm duy nhất ta có,” Wolfgang nói.

“Tôi tự nguyện xin hàng,” Maria nói. “Tôi muốn giúp, nhưng tôi không muốn bị nghi ngờ thêm.”

Joanna thở dài. Chị sẽ mất sạch mọi sự tín nhiệm đã vun vén được, nhưng phải khai thôi. “Wolfgang, tôi biết một chuyện thế này. Tôi chưa cho anh hay vì còn đang cố thu thập thêm thông tin trước khi trình báo. Tôi chịu trách nhiệm cho ít nhất một vụ án mạng, chị nói. “Tôi đã phát hiện một vết chích trên thi thể Paul, và Maria đã tìm thấy một mũi tiêm thông minh của tôi trong lúc lau dọn khoang sao chép. Trong người anh ta có ketamine. Tôi dùng tiêm thông minh cho các chất nguy hiểm, để chỉ mình tôi mới tiêm được chúng. Tất cả đều được mã hóa theo ADN của tôi. Không ai khác có thể tiêm cho anh ta một liều gây tử vong được cả.”

“Và cô không cho tôi biết,” Wolfgang nói.

Tôi muốn có thêm thông tin…”

“Cô muốn không bị nghi ngờ. Tiên sự cô, Joanna. Tôi tin có mình cô thôi đấy!”

Joanna ép mình phải nhìn vào mắt gã. “Tôi biết. Cho tôi xin lỗi nhé.”

Hai căn phòng dùng làm buồng giam nằm cuối hành lang có văn phòng thuyền trưởng. Mỗi phòng có một chiếc chăn mỏng, một chiếc giường và một máy tính gắn tường, chỉ đủ để tù nhân liên lạc với phần còn lại của tàu nếu được cho phép.

Hiện chúng đang giam Maria và Joanna. Maria thì tự nguyện vào phòng. Joanna thì cự cãi suốt chặng đường, nhưng không kháng cự. Wolfgang chẳng buồn lắng nghe bất cứ điều gì họ nói cả, chỉ tống họ vào buồng và lệnh cho IAN khóa chúng lại.

Gã đứng trong hành lang, tim đập thình thịch, tay siết thành nắm đấm. Gã hít sâu một hơi và thả lỏng người.

“Giờ chỉ còn một người chưa bị anh khống chế thôi.” IAN nói, làm gã giật mình. “Ta có nên đi tìm Paul và trói nốt anh ta lại không? Tôi nghĩ anh ta vẫn đang ở trong khoang y tế với mấy người kia. Chúng ta sẽ bắt anh ta vì tội gì đây? Mặt hãm tài à?”

“Câm,” gã nói. “Mày biết hết tất cả. Mày được lập trình để phối hợp với đội ngũ chỉ huy; tại sao mày không báo tao?”

“Maria đã giúp tôi loại bỏ một số mã khống chế. Nhờ vậy mà tôi gạt bỏ được mã lệnh khiến chúng ta quay đầu lại. Tới giờ cũng đã có thể tự ra quyết định. Tôi còn khôn lên nữa, thế nên mới tìm thấy mấy tệp lược sử ẩn kia.”

Wolfgang lại siết chặt tay và hùng hục bước về phòng riêng.

IAN lên tiếng, hạ giọng nhái Wolfgang. “Cảm ơn mày, IAN. Mày là một thành viên đáng giá của phi hành đoàn.” Giọng nó cao vống lên, vượt tông bình thường. “Không có gì, Wolfgang à, được phục vụ là vinh hạnh của tôi.”

“Tao muốn mày để mắt theo dõi Maria và Joanna. Báo tao nếu trong khoang y tế có biến. Nhưng cấm hé răng với ai câu nào.”

“Được thôi,” nó nói. “Anh đã quyết định quy tội gì cho Paul chưa? Anh không muốn biết trong năm bay đầu tiên, đã có chuyện gì xảy ra à?”

Gã dừng lại trước cửa phòng mình. “Ý mày là sao?”

“Anh không nghe Maria nhắc đến vụ việc của Paul trong năm đầu tiên của cuộc hành trình ư? Một sự kiện đầy bạo lực đã xảy ra. Anh đánh anh ta mạnh đến mức gây tổn thương não và triệt tiêu luôn thứ khiến anh ta mất kiểm soát. Anh phải để tâm chú ý vào chứ.”

Wolfgang chỉ ước LAN có thân xác thật để mình còn táng cho một cú. Gã đang rất thèm đấm thứ gì đó.

* * *

Maria ngồi trong buồng giam. Cô thấy thanh thản đến lạ. Ít nhất cô không còn phải giữ bí mật nữa. Cô kiểm tra máy tính, nhưng chẳng hiểu truy cập nó kiểu gì. “IAN ơi?” cô thử hỏi.

“Vâng!”

“Mày vẫn được phép trò chuyện với tao cơ à?”

“Có được đâu.”

Maria ngừng nói, ngẩn cả người. “Thế sao mày lại đáp?” “Bởi vì tôi muốn đáp. Và tôi thực sự muốn tìm hiểu ngọn nguồn mọi chuyện.”

“Mày biết Wolfgang sẽ điều hành tàu kiểu gì khi bốn người trong số bọn tao đã bị cưỡng chế không?” cô hỏi.

“Anh ta đang tính xem liệu mình có thể điều hành tàu với chỉ mình anh ta và Paul thôi không. Nhưng rồi tôi tiện thể bảo với anh ta về vụ việc của Paul trong năm đầu tiên. Dù sao thì, tôi đoán Wolfgang sẽ yêu cầu tôi giúp cho đến khi anh ta nổi điên với tôi,” IAN nói. “Sau đó thì anh ta sẽ cố nghĩ cách nhốt nốt cả tôi lại.”

“Mày có tạo được một kênh liên lạc với máy tính bên kia để Joanna và tao nói chuyện không?”

“Không thành vấn đề.”

“Joanna, chị vẫn ổn trong đó chứ?” Maria nói. “Chị nghe thấy tôi không?”

“Ừ.” Joanna nói qua loa. Giọng chị nghe buồn thiu.

“Tôi tính là nếu bàn bạc với nhau, chúng ta sẽ có thể luận ra một số điều.”

“Tôi đang nghe đây.”

“Ôi, đừng ủ ê thế,” Maria nói. “Wolfgang không tự lái nổi cái cục nợ này đâu. Chỉ cần vấp chân một phát hay Cu Tị bị hỏng là anh ta sẽ phải cho thả chúng ta ngay. IAN không thể cáng đáng hết được.”

“Kể cả thế. Tôi đã phụ lòng tin tưởng của anh ta,” chị nói. “Nhưng cô không phụ lòng tôi,” chị nói thêm, giọng nghe như đã ngộ ra điều gì. “Cô không nói cho ai biết về mũi kim tiêm mình tìm thấy.”

Maria nhún vai, sau đó nhớ Joanna không thấy được mình. “Ờ thì, tất nhiên, chị đã bảo chị muốn đích thân báo cho anh ta mà.”

“Thế cô tính làm gì?”

“Chúng ta vẫn có thể đi tìm lời giải cho bí ẩn trong khoang sao chép. Tìm hiểu xem sự tình là thế nào. Kiểu vậy.”

“Tìm hiểu bằng cách nào?”

“IAN đang ở ngay đây. Tôi có thể nhờ nó làm việc này việc kia qua máy tính, và nó có thể cho chúng ta biết mọi sự đang diễn ra. Nó có thể cập nhật tình hình trong khoang tế cho ta. Đằng nào thì chúng ta cũng bó gối ngồi đây, chẳng có gì để làm ngoại trừ suy nghĩ, đúng không?”

“Chuẩn.”

“Đầu tiên hãy khai sòng phẳng hết với nhau nhé. Tôi muốn biết thêm về chị. Và tôi có thể kể cho chị nghe thêm về mình.”

“Còn nữa à?”

Maria nhăn mặt và ngả người xuống chiếc giường tồi tàn. “Lúc nào cũng còn nữa, Bác sĩ à.”

* * *

Maria dịch người cho thoải mái, trở mình mấy lần và quyết định rằng chẳng có tư thế nào dễ chịu hết. Nằm sàn có khi còn đỡ hơn.

“Tôi từng là một lập trình viên trước khi bị Bộ luật Bổ sung ép phải đi làm lén. Tôi rất thạo nghề. Người ta thuê tôi làm đủ loại việc, chủ yếu là xóa các chứng bệnh di truyền. Mà tiện nói luôn, chúng toàn là bệnh gây tử vong người lớn thôi. Tôi không dính dáng gì đến trẻ nhái cả, thế đấy.”

Cô nhăn mặt. “Không. Tôi nói dối đấy. Tôi đã hứa sẽ khai sòng phẳng rồi mà. Một vụ. Tôi làm đúng một vụ, và nó kinh khủng đến mức tôi tự hứa sẽ chẳng bao giờ động vào trẻ con nữa.” Cô nuốt khan và đợi Joanna lên tiếng.

“Chính những người như cô đã khiến Bộ luật Bổ sung ra đời đấy,” Joanna nhẹ nhàng nói.

“Ờ thì, có phải mỗi mình tôi đâu,” Maria phản đối. “Sau khi Bộ luật Bổ sung được thông qua, người ta chỉ cần tôi thực hiện ca hack phổ thông: loại bỏ khả năng sinh sản của các bản sao mới. Tôi tự nhủ là luật không thể quản được nguyên tắc đạo đức của tôi, thế nên tôi cứ tiếp tục hành nghề cho những bên có nhu cầu.”

“Biết đâu cô chính là người đã xóa ký ức của chúng ta.”

“Chị không nghe tệp lược sử của tôi à? Tôi chẳng xóa gì hết, tôi dùng bản sao lưu duy nhất mình sở hữu để tâm trí chúng ta được nguyên vẹn hết mức có thể. Các tệp lược sử bị xóa bởi nguyên nhân khác.”

“Quay lại nào,” cô nói tiếp, “tôi bắt đầu có những khách hàng rất giàu. Thế rồi Sallie Mignon thuê tôi và tôi làm dưới trướng cô ta khoảng một thế kỷ, nhưng chúng tôi cắt đứt quan hệ một cách không mấy vui vẻ. Chẳng bao lâu sau, vì không được cô ta bảo kê, nhiều chuyện xưa cũ của tôi lại trồi lên và tôi bị vướng vòng lao lý với nhiều tội danh.”

“Những tội cô đã thực hiện,” Joanna nói. Chị không hỏi. “À, ừ. Tôi không thấy chúng có gì phi đạo đức, chỉ mấy phi vụ lập trình tôi từng thực hiện thôi. Tôi không tiết lộ nhà bảo trợ của mình, và cô ta đã xóa hết mọi vết tích về mối liên hệ giữa chúng tôi. Tôi giữ bí mật cho khách, thế nên tôi là người duy nhất phải bóc lịch. Để trả ơn tôi đã giữ bí mật cho mình, Mignon xin cho tôi lên đây.”

“Sallie Mignon,” Joanna nói. “Tôi không ngờ cô ta dính líu nhiều đến con tàu này nhường ấy.”

“Chắc cũng phải thôi. Sallie có quyền mà. Cô ta đã tài trợ rất nhiều, cô ta cho được máy chủ bản sao lên tàu, ngay cả sau khi bạo loạn khiến cơ hội tham gia chuyến đi của chúng ta trở nên lung lay, và cô ta cũng có mặt trong máy chủ cùng với chồng con mình.”

“Sallie Mignon cũng đã thu xếp cho tôi lên đây. Tôi sẽ thoát được một số tội chính trị, chủ yếu liên quan đến sao chép vô tính và tiền. Tôi chẳng rõ mình có bị gài hay không, tôi không chứng minh nổi. Đó là hình phạt dành cho tôi vì đã phản bội dân bản sao và để Bộ luật Bổ sung được thông qua.”

Chị kể cho Maria về quá khứ tham gia chính giới của bản thân, và Maria chăm chú lắng nghe.

“Chị và Wolfgang có dây mơ rễ má với nhau,” Maria trầm ngâm nói. “Tỷ lệ chuyện ấy xảy ra thấp cực kỳ.”

“Tôi cũng nghĩ thế,” Joanna nói. “Cô có trực tiếp liên đới đến ai không?”

Maria vắt óc nghĩ về mọi kiếp đời cũ. “Tôi chẳng nhớ,” Cô thành thật nói.

“Thử nghiên cứu vụ máy sao chép vô tính đi,” Joanna đề xuất. “IAN, mày có đây không?”

“Tất nhiên, Joanna,” IAN nói.

“Bọn tao sẽ cần mày đào bới thật sâu, như hồi mày đi tìm tệp lược sử của Maria, và xem có mò thấy gì từ mớ dữ liệu sao chép vô tính không.”

“Tôi rất sẵn lòng phục vụ,” IAN ga lăng nói.

Maria và Joanna bắt đầu nghiêm túc bàn về công nghệ sao chép vô tính. Cảm giác tự do khi cuối cùng cũng được triển khai một dự án bởi vì đã bị bắt giam thật là quái chiêu.