Chương 28
“Cảm ơn cô đã ghé” Sallie nói.
Xưởng sao chép riêng của Sallie Mignon nằm dưới tầng hầm Firetown, không gắn cửa sổ và được bảo vệ bởi ba lớp an ninh. Dù là hacker số một của cô ta, Maria chưa lần nào đặt chân đến nơi này.
Trông nó chẳng có chút gì đặc biệt hết, chỉ là một xưởng sao chép với tường sơn trắng, các buồng sao chép che kín và máy tính não đồ. Nằm ngủ trên bàn khám trước mặt cô là một người đàn ông Nhật Bản, chờ đợi được lập não đồ.
“Cô cần gì thế?” Maria hỏi. Cô chẳng bao giờ trực tiếp thấy mặt ai hết, chỉ thấy các não đồ thôi.
“Đây là Minoru Takahashi,” Sallie nói. “Hắn là một nhân vật đặc biệt, trước làm cho chính phủ Liên hiệp Châu Á Thái Bình Dương.”
“Rồi,” Maria nói với vẻ không thoải mái. “Hắn đặc biệt theo nghĩa nào?”
“Hắn là một trong những khối óc kiệt xuất nhất thời nay. Thật không may, hắn cũng khôn lỏi quá đà và cứ thích giở thói ma mãnh. Nếu là khi xưa thì kiểu láu cá đó sẽ được thêu dệt thành điển tích dân gian. Hồi ấy, những người như thế được tung hô như anh hùng. Còn ngày nay, cái ngữ ấy sẽ phải đi bóc lịch. Takahashi bị Liên hiệp Châu Á Thái Bình Dương kết án tử vì tội phản quốc, nhưng chúng tôi đã xoay xở giúp hắn thoát phận gông tù. Để mất một bộ não sắc sảo như của hắn thì phí quá.”
“Lôi hẳn cả tên này ra làm gì? Sao không lập một não đồ cho đơn giản?” Maria hỏi.
“Thật tình mà nói, tuồn lậu một người ra khỏi tù dễ hơn đưa lậu máy móc cồng kềnh vào,” Sallie nói. “Với cả người ta cũng cảnh giác đề phòng một vụ vượt ngục bằng não đồ rồi.”
“Ok, thế tại sao cô lại cần đến tôi?”
“Trên giấy tờ, hắn đã chết. Chúng tôi có thể cứ giữ im hắn ở đây và sao chép hắn, nhưng hắn quá ranh ma và sẽ hăm hở tìm cách khoe với chính phủ Liên hiệp Châu Á Thái Bình Dương rằng họ đã để vuột mất mình. Điều đó có thể sẽ gây bất lợi cho quan hệ đồng minh giữa hai nước chúng ta.”
“Trong khi nó đã bị Bộ luật Bổ sung làm sứt mẻ săn từ mấy năm trước rồi,” Maria gật đầu nói. Cô kéo ghế lại gần và quan sát mặt hắn. Vì hắn đang ngủ nên chẳng thấy nét thiên tài và tinh ranh tiềm ẩn đâu hết. “Thế cô cần tôi làm gì?”
“Tôi có một thử thách dành cho cô đây. Tôi muốn có lập não đồ cho hắn và biến nó thành một chương trình sống trong máy tính. Chỉnh cho mã vừa đủ rối để ai trông vào cũng sẽ tưởng tên này là một con AI. Với cách ấy, hắn sẽ vẫn nằm trong tay chúng tôi, nhưng có mà chạy đằng trời.”
Ruột gan Maria chậm rãi quặn lên như muốn phát bệnh. “Cô nói nghiêm túc à? Làm vậy…”
“Là phi đạo đức: Giống như những gì cô đã làm với Jerome ấy hả?”
“Cô định đào mọi tội cũ của tôi lên để tống tiền tôi, trong khi chính cô đã thuê tôi thực hiện chúng hả?” Maria nói. “Chết có khi còn sướng hơn phải chịu kiếp nô lệ trong một cái máy tính. Mà hắn có được mời chọn giữa rũ xương trong tù hay sống đời máy móc không thế?”
Sallie chỉ khoanh tay nhìn cô.
Maria lắc đầu. “Không, tôi không làm đâu. Tìm ai khác đi.” Cô đứng dậy.
Đám người vạm vỡ mà ban nãy Maria tưởng là bác sĩ ngưng kiểm tra các buồng sao chép, bước ra đứng chắn trước cửa.
“Không may là xưởng tôi thường dùng để triển khai những phi vụ kiểu ấy vừa mới bị cho dẹp tiệm. Và tôi chẳng nhờ vả gì hết đâu,” Sallie nhẹ nhàng nói. “Tôi biết tay nghề cô ra sao, Maria. Có nhắm mắt cô cũng sẽ xử ngon một ca thế này. Cô từng làm rồi đấy, chỉ không nhớ thôi.”
Maria nén cơn hoảng loạn và động não thật nhanh. Cô cảm thấy bà Perkins lắc đầu. Bấy lâu nay, mỗi lần cô thay xác đều có bà theo cùng. Bà đã dặn Maria đừng tin tưởng Sallie, thế mà Maria cứ bỏ ngoài tai. Thay vào đó, nhờ sàng lọc tin tức và các thông tin mình đã lưu bên trong Perkins, cô đã xác định được chuyện mình làm hồi bị bắt cóc. Nhưng Sallie không biết là cô đã biết. Và tuyệt đối không được để cô ta mò ra Maria biết kiểu gì.
Nếu không tỏ vẻ sửng sốt và hoài nghi, Sallie nhiều khả năng sẽ khử cô tại trận.
“Không” cô lắc đầu. “Tôi đâu… làm gì có chuyện…”
Sallie cười phá lên. “Cô làm thật rồi đấy. Phải mất công thuyết phục, nhưng ừ, cô tuân lệnh chúng răm rắp, và chúng thả cô về nhà, ký ức xóa sạch, rồi lại bắt cô tiếp. Phước đời là cô đến nhờ tôi bảo kê. Sibal không thể bắt thẳng cô được, nhưng cô tin tưởng tôi.”
Cô ta đổi giọng, nghe mềm hẳn. “Maria, suốt mấy thế hệ nay chưa có hacker nào giỏi bằng cô. Đây có thể sẽ là kỳ tích vĩ đại nhất đời cô. Và nếu cô không chịu làm, người của tôi sẽ ép cô. Cô từng ngã quỵ vì tra tấn rồi. Những hai lần đấy. Cô muốn nếm mùi tiếp không, hay bỏ qua phần đau đớn và vào việc luôn?”
Nước mắt chảy đầm đìa xuống mặt cô. “Tôi… thôi được rồi. Tôi sẽ làm. Sau đó hai ta sẽ đoạn tuyệt với nhau. Tôi sẽ về lại Miami.”
“Rồi, giao kèo thế nhé,” Sallie tươi cười nói.
Maria nhận ra rằng chưa biết chừng mình từng phát biểu câu ấy rồi. Và có thể sẽ phải nói lại lần nữa.
Sallie cấp cho cô các thông số trong lúc máy tính lập não đồ của tên kia. Minoru thông minh phát tởm, và sẽ cần một dạng đai xích nào đó để ngăn hắn chiếm hoàn toàn quyền điều khiển máy tính mình cư ngụ. “Làm hắn biết vâng lời vào,” cô ta nói.
Maria gật đầu, hí húi ghi chép. Chiếc đai xích sẽ cần phải là một thứ dễ tháo bỏ, nếu biết phải ngó vào đâu.
Cô ngồi hàng tiếng trong xưởng, Sallie đứng canh đằng sau.
Biến sơ đồ não bộ do máy tính tạo dựng thành AI dễ đến bất ngờ. Lúc thực hiện ca chỉnh sửa mà mình chẳng còn nhớ nữa, Maria đã lưu chỗ mà mình viết thành các tệp nén và giấu trong con AI mang tên là Perkins. Bà cụ thường xuyên ngồi ngoài hiên, nhưng đôi khi bà ngồi trong một thư viện, để cưa rỉ dầu khắp sàn, vây quanh bởi đống dữ liệu Maria không nỡ xóa nhưng chẳng nghĩ ra nổi nơi cất giấu an toàn nào.
Lúc gần kết thúc, cô tước đi ký ức làm người của hắn, và cuối cùng cô tước nốt tên hắn. “Chúng ta sẽ gọi hắn là Mạng Trí tuệ Nhân tạo,” Sallie nói. “IAN.”
Maria chưa bao giờ cảm thấy nhơ nhuốc đến vậy. Ít nhất là theo như những gì cô nhớ.
Cô ngồi ngả lưng ra sau. Đám kỹ-thuật-viên-kiêm-tay-sai chở thi thể không còn cần đến nữa của Takahashi đi. “Tôi đi được chưa?” Maria hỏi, mệt lử người. “Tôi cần gói ghém đồ đạc.”
“Ừ.” Sallie nói, đồng thời bỏ máy tính bảng của mình vào trong một chiếc cặp da mềm. “À mà lần chót cô lập não đồ là khi nào nhỉ?”
“Hôm qua,” Maria nói. Bộ não mỏi mệt của cô bấy giờ đang truy ngược lại một điều gì đó, một điều Sallie đã nói trước khi ép cô phải hack. “Cô bảo xưởng cô thường dùng mới bị dẹp, đúng không? Cô hay làm những chuyện như thế này lắm à?”
“Hơn mức cô biết đấy,” Sallie nói. Maria giật bắn mình khi ai đó sau lưng cô thọc một mũi tiêm vào trong cổ cô, và cô chỉ kịp nhận ra mặt trên tay sai vừa lặng lẽ bước vào vị trí trước khi ngã sụp xuống bàn.