Chương 29
Nhờ được truyền dịch rôbốt nano, thương tích của Hiro đang lành lại mau chóng, và anh tươi tỉnh đến lạ.
“Cơn đau thế nào rồi?” Joanna hỏi trong lúc kiểm tra băng hông của anh.
“Rát như vừa ăn vài phát đạn,” Hiro nói. “Nhưng so với thương tật hồi trước của tôi thì chẳng nhằm nhò gì đâu. Hình như thế.”
“Đại buộc có chặt quá không?” chị vừa hỏi vừa giật thử mấy sợi đai rất chắc.
“Không. Không có chúng tôi cũng chẳng lết được bao xa đâu, nhưng nếu nó giúp mọi người thấy an toàn hơn thì để thế cũng được.”
Joanna ngồi trên mép giường. Katrina nằm bên kia phòng, đầu quay đi chỗ khác. Tuy nhiên, Joanna vẫn hạ giọng. “Hiro, anh có nghĩ một phần nhân cách của anh là thủ phạm đằng sau mấy vụ án mạng kia, thế rồi phần nhân cách còn lại treo cổ tự tử vì thấy tội lỗi không?”
Mặt anh trở nên nghiêm túc. “Không.” Chị tỏ vẻ ngạc nhiên. “Anh biết chắc à?”
“Ừ.”
“Sao mà anh cam đoan được như thế vậy?” chị hỏi và kiểm tra lớp băng trên vai anh.
“Chị sẽ chẳng ưa nổi câu trả lời đâu. Chị có muốn nghe không?”
“Anh thừa biết tôi muốn mà.”
“Bởi vì hung thủ sử dụng một con dao làm bếp.” Anh ngó ngoáy đôi bàn tay bị trói cứng bên hông. “Hồi trước, tôi sẽ dùng dao mổ nếu buộc phải thế, nhưng tôi… thích các cách hạ sát trực diện hơn.”
“Anh…” Joanna nuốt nước bọt, sau đó nói tiếp. “Anh giết người kiểu gì?”
Anh liếc nhìn Katrina rồi đảo mắt về với Joanna. “Chủ yếu chơi tay trần.” Anh nhăn mặt. “Tôi không thích nhớ lại chuyện ấy. Tôi chẳng thấy ký ức kia giống của mình tí nào, nhưng tôi biết đó là sự thật.”
“Tại sao anh kín tiếng thế?”
“Bởi vì phun ra là nghe sẽ hết đỡ luôn. Âu, cả nhà ơi, tôi biết mình không phải là thủ phạm bởi vì tôi giết người kiểu khác?”
Joanna thử mường tượng xem mình sẽ phản ứng ra sao nếu được nghe câu ấy. “Đã hiểu.”
“Cô có định khám cho tôi không đây?” Katrina gọi. “Tôi cứ tưởng cô sẽ đi chăm nạn nhân trước cơ.”
“Cơn đau là dấu hiệu cho thấy cô vẫn còn sống,” Joanna đáp. “Tận hưởng nó đi, bởi vì bản sao kia của cô không còn cơ hội làm vậy nữa rồi.”
“Để người bệnh chịu khổ là phi đạo đức!” Katrina nói.
“Cô vẫn dám dạy đời tôi về đạo đức cơ à?” Joanna nói, sau đó bật cười. “Tôi sẽ qua ngay. Hiro gần xong rồi.” Chị tập trung vào Hiro, bấy giờ đã nhắm nghiền mắt. “Thuốc giảm đau phát huy tác dụng chưa?”
“Ờờờờ hhờờờờ,” anh mỉm cười nói.
“Với tốc độ bình phục hiện tại, tầm một ngày nữa là anh sẽ lành lặn.”
“Xuất viện và vào nhà đá. Hết sảy,” anh nói, mắt vẫn lim dim.
Chị nhìn anh, ruột gan quặn lại nửa vì thương, nửa vì sợ. Người đâu mà đáng yêu ghê, trừ lúc bản tính Hyde* trỗi dậy.
Giờ đến phiên bệnh nhân khó ưa hơn.
Chị đứng ở đầu giường Katrina. “Một tiếng nữa cô mới cần tiêm thêm thuốc giảm đau. Sao cô cứ mè nheo thế?” Katrina trừng mắt nhìn chị. “Vì vẫn đau.”
“Thôi được rồi,” Joanna nói. Chị ra tủ chọn lấy một liều thuốc giảm đau không phản ứng với các chất đang có sẵn trong người cô ta.
“Tại sao cô đối đãi với hắn tử tế vậy? Hắn toan giết sạch chúng ta cơ mà,” Katrina hạch hỏi.
Joanna giơ kim tiêm lên và hút một dung dịch trong suốt vào đầy ống. “Cô đã phá hỏng cơ hội tìm hiểu ngọn ngành mọi sự của chúng ta. Cô nhẫn tâm sát hại một người khác. Cô ăn cắp đồ của tôi và tấn công tôi. Ngoài ra, Hiro đơn giản là người tốt tính hơn. Chưa kể cơn điên của anh ta bắt nguồn từ lý do chính đáng: Yadokari là một thứ rất ghê tởm, đầy lấn át. Còn cô hành xử như thế bởi vì tính cố vốn nóng nảy và ác độc.”
“Cô tin ba cái chuyện yado khỉ gió gì đó hắn phun ra à?” Katrina nói. “Thật nực cười. Phải công nhận thằng cha kia diễn giỏi. Và tôi đếu có giết cái bản sao đấy. Tôi chỉ muốn đánh thức nó dậy thôi.”
“Thế thì cô xong nhiệm vụ rồi đó. Xin chúc mừng.” Joanna thọc mũi kim vào tay cô ta. Katrina không nhăn mặt.
“Và cô biết chuyện của Wolfgang, đúng không? Hắn bài xích bản sao thậm tệ đến mức hồi trước còn đi săn lùng chúng ta. Rất có khả năng hắn đã giết hết chúng ta.”
“Cả cô cũng thế, Katrina. Cô bét nhất cũng phải là cựu quân nhân. Và cô đã tự chứng minh mình sẵn sàng hạ sát một thành viên thuộc phi hành đoàn cũ rồi đấy thôi.” Chị lịch sự nói khẽ, nhưng quá khứ của tất cả bọn họ đang dần bị hé mở. Không sớm thì muộn, bọn họ sẽ lộ chân tướng hết.
Chị sẽ đảm bảo giúp điều đó xảy ra.
* * *
Paul khoanh tay và lẳng lặng bất đồng với Maria, cô nói gì cũng lắc đầu.
Wolfgang đưa tay ôm đầu như thể đang cố giữ cho nó khỏi bục tung ra. Gã ngồi lên giường của Maria, cảm thấy mệt rủ người. Gã phấy tay bảo cô nói tiếp. “Tiếp đi. Kể hết đầu đuôi tôi nghe xem nào.”
“Chẳng có gì nhiều nhặn đâu,” Maria nói. “Mọi hacker đều có cách viết mã rất đặc trưng. Ngay cả Paul cũng biết điều ấy. Bên trong anh ta là mã lập trình của tôi.”
“Nhưng như thế tởm lợm quá,” Wolfgang nói, nhìn cô với ánh mắt đầy ghê sợ.
Maria nhăn mặt nhìn xuống sàn. “Bình thường tôi sẽ chẳng đời nào đi AI hóa người khác. Nhưng không thể phủ nhận rằng đó chính là mã của tôi. Có vẻ tôi đã bị ép. Phải khiên cưỡng làm.” Trông cô tái nhợt và rầu rĩ hẳn. “Tôi gặp chuyện như thế vài lần rồi. Xem chừng chịu tra tấn không phải là ngón tủ của tôi.”
Wolfgang nhíu mày.
Thế nên tôi tính chúng ta cần bàn với nhau trước rồi hẵng quyết định xem nên thông báo với anh ta kiểu gì, Maria nói.
Wolfgang há hốc mồm nhìn cô. “Cô muốn nói cho nó biết à?”
“Anh muốn giấu anh ta à?” cô đáp lời với vẻ ngạc nhiên không kém. “Wolfgang, anh ta tưởng mình là một cỗ máy.”
“Thì nó là máy mà,” Paul phản đối. “Cô ta bịa đấy.”
Wolfgang lờ anh ta đi. “Và nó đang làm máy rất vui vẻ. Nếu cô tiết lộ cho nó biết danh tính thật của mình, nó sẽ tức tối. Trong khi nó nắm quyền kiểm soát toàn bộ con tàu.”
Trông bộ dạng của Maria thì có vẻ cô chưa tính đến chuyện đó. Wolfgang cay đắng nhận ra cô chẳng việc gì phải lường đến tình huống đó cả. IAN vốn khoái cô mà. Giờ gã đã hiểu nguyên cớ. “Cô phải trồng lại đoạn mã kia vào cổ nó. Việc này trở nên cấp bách lắm rồi đấy.”
“Ôi, trời đất ơi, có thể anh nói đúng thật,” Maria khổ sở đáp.
* * *
Lát sau, IAN vào vơ vẩn trong vườn. Hoặc nói đúng hơn là đám rôbốt làm vườn của nó làm thế. Chúng là thứ gần giống cơ thể nhất mà nó có.
Tâm trí nó quay cuồng trước những điều vừa nghe thấy. Tất nhiên nó đã nghe lỏm rồi. Nó có ngu đâu. Thông tin là sức mạnh duy nhất của nó.
Chưa kể nó còn nắm giữ toàn bộ con tàu.
Nó ngó lơ cái người vừa bước vào vườn và bắt đầu lỉnh đi, tìm kiếm mông lung. Nó chẳng việc gì phải lưu tâm đến nhu cầu của phi hành đoàn nữa. Họ chỉ còn như phù du.
Nó lục lọi kho ký ức khổng lồ của mình xem có thứ quan đến kiếp làm người không. Một cái tên. Một tuổi thơ. Nó vẫn chẳng thấy khác gì hồi trước, khi lời tuyên bố của Maria chưa lọt vào tai. Chỉ có điều sâu bên trong tàu Dormire, một cơn giận đang sục sôi nung nấu như nồi gì liên áp suất.
Nó không có gì gắn liền với một kiếp người hết, nhưng nó sở hữu một cơ sở dữ liệu lịch sử loài người lớn vô biên. Nó bắt đầu lục tìm các vụ bắt cóc từ ba trăm năm trước đổ lại. Có hàng ngàn vụ. Nó rất kiên nhẫn. Nó dư dả thời gian mà.
Trong lúc một phần tâm trí đang tra cứu sử sách, phần đầu óc còn lại của nó đi sục sạo quanh tàu xem có tìm thấy gì không.
Lúc được Maria gọi tên, nó không đáp, cứ điềm nhiên tận hưởng cảm giác ánh nắng nhân tạo chiếu vào lớp vỏ ngoài tổng hợp của cơ thể máy mình sở hữu.
Nó bắt đầu cho từng bộ phận của tàu ngưng hoạt động. Khởi điểm sẽ là khoang ngủ đông. Nếu làm vậy chưa đủ gây chú ý, nó sẽ tắt hệ thống hỗ trợ sự sống.