← Quay lại trang sách

Chương 34

Maria đặt Hiro nằm úp mặt xuống một chiếc giường trong khoang y tế. Chẳng có chiếc nào sạch cả, thế nên cô phải đặt Hiro về lại nơi anh từng bị trói vào. Cô cởi bỏ bộ đồ bay của anh, lau chùi người anh, và khâu kín các vết thương lại. Anh đã mất rất nhiều máu. Cô chỉnh máy in y tế tổng hợp thêm máu cho anh.

Cô tuyệt vọng nhận ra rằng mình không thể dùng được chỗ kim tiêm thông minh của viên bác sĩ, thế nên cô gắn lại ống truyền thuốc giảm đau cũ cho Hiro, bấy giờ đã cạn phân nửa.

“Giá mà hồi nãy anh đừng nốc lắm thế,” cô nói. “Mà thật ra thì tôi đáng lẽ cũng không nên nốc.”

Bất chợt Hiro cất lời, làm cô giật bắn mình. “Tôi ngồi tù rất lâu vì mấy tội lũ yadokari thực hiện, sau đó lại ngồi tiếp với các bác sĩ tâm thần để tìm cách chế ngự chúng. Thôi miên hiệu nghiệm đấy, nhưng chỉ đến khi tôi tỉnh dậy trong một cơ thể mới thôi.”

Maria nín thở, sợ rằng chỉ một âm thanh thôi cũng sẽ đủ làm anh dứt cơn trò chuyện. Anh không buồn mở mắt.

“Tôi phát hiện ra bia rượu có thể khóa mõm mấy cái giọng kia lại. Một bác sĩ đã tiết lộ cho tôi điều ấy trong quán rượu. Bà ta nói dưới tư cách bạn nhậu của tôi chứ không phải bác sĩ của tôi, bởi vì chị hai bảo là khuyên bệnh nhân nốc thêm rượu thì sai trái quá. Nhưng bà ta vẫn đề xuất tôi nên thử. Nó hiệu nghiệm thật. Hồi ấy tôi cứ muốn tự tử vì tin rằng phải giết mình đi thì mới trừ khử được chúng. Nhưng sau đó tôi phát hiện ra một ly sake nặng đô có thể đánh quy hoàn toàn cái lũ trong đầu tôi, trong khi hàng tiếng trị liệu tâm lý lẫn tâm thần đều bó tay.”

“Nói thế ý là tửu lượng tôi cao lắm,” anh chốt lại. Anh chìa tay ra, mắt vẫn nhắm. Cô nắm lấy bàn tay anh. “Tất cả chúng ta đều là tốt thí hết, Maria à.”

Cô gượng cười, nhưng nó mau chóng trôi tuột đi. “Ừ, tất cả chúng ta đều đã bị chơi khăm. Chơi một vố rất nặng.”

Hiro không đáp. Anh cuối cùng cũng đã thiếp đi, nhịp thở vừa sâu mà lại vừa dài.

Maria ngồi sụp xuống ghế và khóc tu tu.

* * *

Cu Ti. Cu Tị in ra một con lợn béo quay, mọng nước. Cu Tị in ra một tách cà phê nóng hôi hổi, đúng kiểu Maria thích.

Maria mở bừng mắt. Tại sao cô lại mơ về Cu Tị nhỉ?

“Nếu không sắp chết đến nơi thì mình hẳn đã bớt điên rồi. Tự nhiên lại đi mơ về một cỗ máy chế lợn từ prôtêin tổng hợp và hương liệu chất lượng cao, lấy…”

Cô nhảy bật ra khỏi ghế, thầm đay nghiến bản thân vì không nghĩ đến điều này sớm hơn.

“… nó lấy dữ liệu từ các não đồ căn bản của phi hành đoàn,” Maria nói nốt. “Ôi mẹ. Cu Tị đọc được não đồ của chúng ta!” Cô chạy vội ra cửa.

Và Cu Tị đủ to để chế biến nguyên một con lợn. “Mę. Kiếp.”

* * *

Maria đứng trong phòng đặt máy chủ, nhìn thẳng vào gương mặt hình chiếu của Minoru. “Mở ra xem nào. Tôi sẽ đi tìm các dữ liệu thất lạc của anh.”

Hắn tròn mắt ngạc nhiên, nhưng vẫn để cô truy cập. Cô bỏ qua các cơ sở dữ liệu cũng như mã lập trình và nhân cách của hắn, vào nơi mình hay giấu mã dưới dạng ghi chú.

Và tất cả đây rồi. Ký ức về bản thân của hắn, tuổi thơ trên quần đảo Nhật Bản của hắn. Những tháng ngày đi học của hắn, những trò nghịch của hắn. Cô tìm được vị trí chuẩn của mọi thứ và dành ra cả đêm chắp vá hắn lại.

Cô lấy máy tính bảng của Hiro và hiển thị cẩm nang máy in lên. Vì đã biết phải tìm thứ gì, cô mò ra nó luôn: Một gói dữ liệu ẩn trong cuốn cẩm nang, chứa một tập tin nén ở cấp độ cao.

“Lạy Chúa, Minoru, anh quả là một thiên tài,” cô thì thầm. “Nhưng sẽ phải mất chút thời gian đấy.”

* * *

Cô làm việc không ngơi tay cả ngày hôm sau, đầu tiên là xử lý mớ dữ liệu Minoru đã giấu khỏi tất cả mọi người, bao gồm chính bản thân mình, sau đó quay sang thó mấy ngón đồ công nghệ của viên bác sĩ để chỉnh sửa Cu Tị.

Thỉnh thoảng cô lại kiểm tra Hiro. Anh giờ đã tỉnh rượu và cứ né mắt cô. Trách anh thế nào được. Cô lặng lẽ để phần đồ ăn thức uống cho anh, rồi quay lại làm việc. Cuối cùng cô ngủ gục trên bàn bếp, trong lúc Cu Tị bắt đầu in một thứ nền prôtêin mới.

* * *

Lúc vào bếp, Hiro thấy cô ngủ li bì. Người anh đang nhức và cần thêm thuốc giảm đau. Anh chẳng muốn nói chuyện với cô, nhưng anh chỉ còn mỗi cô thôi. Minoru chẳng chịu đáp lời anh, nhưng rõ là hắn không còn tìm cách ngắt hệ thống hỗ trợ sự sống để giết họ nữa.

Anh tì vào nạng và thấy chiếc máy in thực phẩm đang bận rộn in ấn.

“Maria,” anh thốt lên, mắt mở lớn. “Đùa à? Wolfgang sẽ nổi khùng lên cho xem.”

Maria giật mình ngồi dậy, sợ hãi nhìn ngó quanh quất. Cô chớp mắt mấy phát, sau đó tập trung vào anh. “À. Phải rồi. Nó xong chưa?”

Cu Tị đang chế một thứ rợn tóc gáy, toàn lục phủ ngũ tạng, và cô chăm chú nhìn qua khung cửa của nó.

“Wolfgang sẽ điên tiết lắm hả?” cô hỏi.

“Cha nội là Wolfgang mà. Thứ gì chẳng khiến tay đó điên tiết. Nhưng ai kia?”

Đây là thời khắc huy hoàng của cô, thậm chí có thể còn là chiến công giúp cô chuộc tội.

Cô theo dõi chương trình hoạt động trên chiếc máy quét của viên bác sĩ. Cô đã đẩy nó vào bếp và lấy cáp nối với Cu Tị, dùng nó để chạy phần mềm mình đã hack, điều khiển máy in thực phẩm.

“Minoru Takahashi. Tôi đã tìm thấy một bản ma trận ADN của anh ta. Nó được lưu trong cẩm nang hướng dẫn của máy in. Anh ta nhét nó vào đây để anh còn mò ra.”

“Hết đỡ nổi cái thằng chết trôi đó,” Hiro lắc đầu nói. “Khôn lỏi không phải lối. Phương án này sẽ hiệu nghiệm chứ?”

“Anh ta xung phong thử đầu tiên. Nếu không ổn, anh ta sẽ quay về bên trong máy tính và tôi thử lại lần nữa trước khi chúng ta in nốt những người còn lại.”

“Sao mà in nốt những người còn lại được? Chúng ta chẳng có não đồ gì hết.”

Cô vỗ về Cu Tị. “Cục cưng này tinh xảo đến độ nó đủ sức tách chiết ra não đồ hoàn chỉnh từ các mẫu nước bọt chúng ta cấp. Bao gồm cả nhân cách. Chính thế mà nó mới biết anh hiện đang thèm món nào. Tôi đã thu được một não đồ từ đó và đối chiếu nó với các bản sao lưu mình giữ. Chúng giống hệt nhau, chỉ có điều bản kia lưu kèm cả các ký ức gần đây của chúng ta. Nếu kết hợp nó với ma trận ADN tôi lấy từ máy quét của viên bác sĩ thì biết đâu đấy, có khi lại nên trò nên trống.” Cô nhăn mặt. “Ngoài ra còn cả một đống ADN đang để không trong vườn nếu cần nữa.” “Thật phi thường,” anh lắc đầu nói. “Đợi đã, nếu Minoru đang không lái tàu thì ai…”

Maria không nhìn anh. “Tôi. Tôi lấy não đồ của bản thân và lược bỏ những phần cần thiết, rồi cho nó lái tàu.”

“Ôi mẹ, đáng lẽ phải bắt thằng Paul làm chứ.”

“Mặc dù rất đồng tình với anh, tôi sẽ không quyết những chuyện như thế. Chúng ta sẽ cho hắn thức tỉnh. Xét xử hắn. Kết tội hắn với danh nghĩa toàn bộ phi hành đoàn. Chỉ khi ấy tôi mới sẵn sàng làm vậy với hắn. Và kể cả thế, tôi vẫn thấy lăn tăn.” Cô nhìn lên trên trần nhà, dưới mắt là những quầng thâm. “Đã bảo anh việc đó chẳng dễ dàng gì đối với tôi mà.”

Cô vươn mình và nhăn mặt. Vài đốm máu loang rộng trên miếng băng gạc chưa thay của cô. “Với lại, phải kiểm tra thật kỹ não đồ của hắn thì mới tin tưởng hắn được.”

“Cô biết ta sẽ phải lôi cái máy in kia về để chế đồ ăn, đúng không? Sẽ chẳng ai muốn đút đồ do cái máy này in vào mồm nữa đâu,” Hiro nói. “Ừm, tôi thì sẽ không muốn. Còn mấy người khác nghĩ sao thì tôi chịu.”

Họ im lặng ngồi quan sát chiếc máy in thực phẩm chậm rãi thêu đan một bản sao người mới toanh.

* * *

Tốn nguyên năm tiếng, nhưng cuối cùng Cu Tị cũng đã chuyển sang công đoạn hoàn thiện nốt mấy tiểu tiết cho tóc Takahashi. Như Maria thấy thì bỏ phần đấy cũng được. Có điều Cu Tị rất kỹ tính.

Nó đổ chuông.

“Cơm chín rồi kìa,” Hiro nói, và Maria uể oải mỉm cười với anh.

Cô nín thở. Nhỡ cô nhầm thì sao? Nhỡ thứ cô vừa tạo được chỉ là một món ăn mang hình hài Takahashi thì sao?

Hắn cựa người. Mở cặp mắt nâu sẫm ra và chớp chớp. Nhìn ngó xung quanh, thế rồi giật mình ngạc nhiên.

Cơ thể của hắn được in trên một chiếc đệm đặt sẵn trong máy, và Maria mở cửa kéo miếng đệm kia ra. “Minoru, không sao đâu. Anh ổn mà.”

Hắn liếc nhìn khắp nơi, mắt trợn lên hoảng hốt.

“Maria. Cô là Maria,” hắn nói. Hắn sờ mó đôi tay và gương mặt của mình, người run run. “Cô thành công rồi.”

“Chính anh để lại dữ liệu cho tôi đấy chứ,” Maria nói. “Tôi chỉ chắp nối chúng vào thôi, mặc dù tất nhiên tôi vẫn có công tìm ra chúng. Nhớ kể tôi nghe làm thế nào mà anh sửa được cẩm nang cái máy in đấy nhé.”

Minoru nhìn chằm chằm vào mắt Hiro, thế rồi hắn loạng choạng đứng dậy và cười vang. Hắn nói gì đó bằng tiếng Nhật, và Hiro đáp lại. Minoru ôm chầm lấy Hiro, khiến Hiro rên rỉ vì đau.

“Cẩn thận. Hiro không có một tấm thân mới cáu cạnh như anh đâu,” Maria nói, đồng thời đưa cho Minoru một bộ đồ bay.

Hai người kia tiếp tục xì xồ tiếng Nhật với nhau trong lúc Minoru mặc đồ, và Maria cảm thấy như bị cho ra rìa. Cô hắng giọng và họ ngưng bặt.

“Vì giờ hai người tỉnh rồi, tôi vào buồng giam chợp mắt chút đây. Đánh thức những thành viên phi hành đoàn khác dậy đi. Minoru sẽ biết phải làm gì. Lúc tất cả đều đã tỉnh thì báo tôi nhé.”

Không buồn đợi họ đáp, Cô bỏ đi luôn, lê bước về buồng giam của mình. Cô biết Wolfgang về sau kiểu gì cũng sẽ tống mình vào đấy thôi.

Chưa bao giờ cô kiệt quệ đến vậy.

Cô ước tính rằng sẽ cần tối thiểu mười lăm tiếng thì mới in xong các phi hành viên còn lại, không tính tên hung thủ.

Phải tròn hai mươi tư giờ đồng hồ sau Hiro mới đến tìm cô.

Nhờ đã được thay bằng và mang trên người một bộ đồ sạch, trông anh khá hơn hẳn. Anh mỉm cười với cô và bước vào phòng.

Anh ngồi lên giường và lặng lẽ ngước nhìn cô.

“Sao?” cuối cùng cô bực mình hỏi. “Họ hồi sinh chưa? Họ có ổn không? Mánh nước bọt hiệu nghiệm chứ?”

“Joanna bảo nếu ta mà vẫn còn ở Trái Đất, cô sẽ ẵm giải Nobel. Wolfgang muốn để cô rục xương trong này, nhưng đại ca đang dần hạ hỏa.” Anh nghiêng đầu. “Sao cô không hack thanh niên kia luôn cho xong chuyện? Để anh ta không còn căm ghét cô vì những gì cô đã làm ấy?”

Maria há hốc miệng nhìn anh. “Anh đùa tôi à? Còn lâu tôi mới sửa đổi tâm trí anh ta chỉ để mình được nhẹ nợ. Anh ta trời sinh đã thế rồi. Nếu bị anh ta ghét, tôi không thể cứ điềm nhiên hô biến vài dòng mã thành ghi chú, mà phải thực sự nỗ lực chuộc tội.”

Anh nở một nụ cười chân thành với cô. “Tôi tin đó chính là bước chuộc tội đầu tiên đấy. Mặc dù lộn cả mề, anh ta vẫn nể cô vì đã dám giữ nguyên khả năng lộn mề cho mình. Nó làm anh ta rối hết óc lên. Anh ta lăn ra ngủ rồi.”

Maria nhoẻn miệng cười. “Tốt. Minoru quen với kiếp sống mới chưa?”

Hiro cười phá lên. “À, thằng kia đã sửa xong máy in cũ, sau đó bắt đầu xực mọi thứ nó chế được. Chủ yếu toàn mì thịt lợn. Tiếp theo hắn ngủ li bì tầm mười hai tiếng. Thế rồi hắn cứ ở trong phòng tập suốt, thử nghiệm cơ thể mới của mình. Hắn bảo mình đang tiến hành nghiên cứu khoa học.”

“Chắc anh ta nghiện thế giới mới của mình rồi.” Maria nói.

“Mà thôi, Katrina với Wolfgang hiện đang bàn về vụ của cô. Tôi đã nêu xong quan điểm rồi. Tôi bảo mình sẽ đi xem cô thế nào. Cô hẳn phải đói rồi.”

Dạ dày Maria thắt quặn lại vì lo lắng. Ban nãy cô có đói, nhưng giờ cô chẳng còn lòng dạ nào mà nghĩ đến chuyện ăn nữa.

“Quan điểm của anh là gì?” cô hỏi.

Anh nhìn cô một lúc, sau đó nắm lấy đôi bàn tay cô. “Nếu tôi nhờ, liệu cô có sẵn lòng xóa bỏ lũ yadokari khỏi đầu tôi không? Lập cho tôi một não đồ mới với chỉ mình tôi thôi ấy?”

Cô nghẹn cười. “Mang máy tính đến đây cho tôi và tôi sẽ làm luôn. Tôi chẳng ngại việc gì đâu, miễn là trong khả năng của mình và chữa được cho anh…”

Anh ngắt lời cô với một nụ hôn nồng cháy và đầy bất ngờ. Được một lát thì anh lui lại, và cô sững sờ nhìn anh. “Cảm ơn cô.”

Mấy tiếng sau, lúc đã tắm rửa, được thay bằng và ăn uống xong xuôi, Maria ngồi nói chuyện với những người khác.

Cô giải thích mình đã hack máy quét toàn thân như thế nào, và Cu Tị mạnh đến mức lập được cả một não đồ hoàn thiện chứ không chỉ ghi nhận sở thích ăn uống ra sao. Cô giải thích về bản hướng dẫn bí mật mà Minoru đã giấu trong chiếc máy in từ lâu, tận trước khi hắn bị hóa kiếp. Lúc biết số phận tương lai của mình, hắn phải tính cách chừa lại manh mối thật khéo để có ngày còn khôi phục bản thân. Wolfgang lắng nghe với bản mặt lạnh tanh, trong khi Joanna chẳng buồn giấu giếm vẻ hứng thú. Katrina xem chừng đang bị loạn, còn Minoru thì cứ gật gù.

“Cô có lập trình cho Paul lái được tàu mà không toan tính phản bội phi hành đoàn hay phá hoại nhiệm vụ gì hết không?” Wolfgang hỏi.

Maria gật đầu. “Đơn giản thôi. Tôi lược đúng những phần từng xóa bỏ trong não đồ đang lái tàu của mình là xong.”

“Hãy phóng thích não đồ của cô đi, cho cô ấy vào sống trong một con rôbốt làm vườn hay gì đó ấy,” Joanna nói. “Paul phải lao động để chuộc tội với phi hành đoàn. Và chúng ta cần biến hắn thành kẻ đáng tin cậy.”

Maria gật đầu.

Katrina nhìn khắp một lượt các thành viên khác. “Vì đã cứu phi hành đoàn trên nhiều phương diện, làm sáng tỏ các vụ án mạng, tìm ra cách sao chép vô tính mới, và gỡ bỏ gông cùm nô lệ cho AI của tàu ta, cô sẽ không bị kết án bất kỳ tội danh hack vô nhân đạo nào hết.” Cô ta liếc nhìn gương mặt sắt đá của Wolfgang. “Về phần thù hằn cá nhân thì tôi không hứa hẹn được gì đâu, nhưng tôi hy vọng toàn bộ phi hành đoàn sẽ đều hết sức cố gắng hợp tác tử tế với nhau.”

“Cảm ơn cô,” Maria nói.

Joanna tiếp lời Katrina. “Wolfgang đã nhường lại quyền điều hành tàu cho Thuyền trưởng de la Cruz, và cô ấy đã đồng ý tham gia trị liệu tư vấn tâm lý. Nhưng vì chúng ta hiện đã công khai mọi bí mật, tôi tin rằng ta sẽ bớt hoang tưởng và thêm tin nhau hơn. Tất cả mọi người sẽ tiếp tục giữ chức vụ cũ, với ngoại lệ là cô sẽ nắm vai trò kỹ sư trưởng, còn Paul thì lãnh án trở thành AI mới của chúng ta.”

“Thế còn Minoru?” Maria nói, dư đầu về phía phi hành viên mới của họ.

“Anh ta sẽ làm trợ lý cho thuyền trưởng” Wolfgang nghiêm giọng nói. “Anh ta cũng phải đền tội vì đã phá luật, với cả không nên trao luôn cho anh ta quá nhiều quyền lực.”

Minoru khoanh tay lại. “Cuộc đời anh bị biến thành một tấn tuồng giả dối, và anh trở thành một gã thợ săn bản sao điên. Tôi cứ tưởng anh sẽ phải là người thông cảm với hành động của tôi nhất cơ.”

Wolfgang gồng căng lên, nhưng Joanna nắm lấy vai gã. Maria đến ngẩn cả người khi thấy viên bác sĩ có thể khiến gã lập tức dịu đi.

“Ngoài ra,” Hiro nói, “chuyến tàu này được xác định là sẽ thất bại ngay từ lúc phóng, thế nên đang có nghi vấn ta bị thiếu hụt dữ liệu đáng tin cậy về hành tinh mà mình sẽ đặt chân lên sau khi nhiệm vụ kết thúc. Tức là ta sẽ phải thực hiện rất nhiều nghiên cứu trên đường đến Artemis.”

“Hoặc có thể chúng ta rốt cuộc sẽ lại quay đầu và phóng về nhà,” Katrina nói.

“Chẳng phải họ sẽ rất bất ngờ khi thấy chúng ta ư?” Maria hỏi, cuối cùng cũng mỉm cười.

“Cả phi hành đoàn đầm ấm nhà ta lẫn nhiệm vụ của đám chúng ta đều cần được hoàn thiện thêm,” Joanna nói, miệng hơi nhếch lên cười. “Kiểu gì ta cũng sẽ giải quyết được hết. Chúng ta là tỷ phú thời gian mà.”

LỜI CẢM ƠN

Tôi luôn thấy gượng mỗi khi viết phần này bởi vì cứ lo ngay ngáy là mình sẽ bỏ sót ai đó. Tôi cứ đinh ninh mình sẽ viết dần lời cảm ơn trong lúc sáng tác truyện, nhưng thế thì có khác nào tuyên bố mình sẽ sắp xếp biên nhận thuế theo từng tháng thay vì dồn đống đến tận tháng Ba đâu. Còn lâu mới có chuyện ấy. Nhưng kệ, triển thôi!

Như thường lệ, đội ngũ Nhà xuất bản Orbit vẫn hết sức tuyệt vời, không ngừng hỗ trợ tôi và giúp cuốn sách trở thành một tác phẩm thú vị hơn hẳn những gì ngòi bút tôi có thể viết lên được. Devi Pillai và Kelly O’Connor là những biên tập viên rất xuất sắc, và Lauren Panepinto là người chịu trách nhiệm về bìa truyện. Người đại diện của tôi, JenniferUdden, đã luôn nỗ lực cung cấp cho tôi những lời khuyên vô cùng giá trị, cũng như nhẹ nhàng an ủi tôi mỗi khi tôi thấy căng thẳng. Xin cũng được cảm ơn Katie Shea Boutillier và tất cả các nhân sự DMLA từng làm việc với cuốn sách này.

Tôi đã may mắn được Tiến sĩ Pamela Gay, chuyên gia thiên văn học, tư vấn về các khía cạnh khoa học. Chị nói chuyện rất có duyên và luôn nhanh chóng phúc đáp những bức email tôi cuống cuồng gửi. Xin cảm ơn Alasdair Stuart và Matt Wallace vì đã đọc trước sách, và cảm ơn Claire Rousseau vì đã rất hào hứng tại Hội nghị Loncon mấy năm trước, lúc tôi đùa là mình đang tính viết một cuốn tiểu thuyết chế về trò FTL.

Không, đây không phải là tiểu thuyết chế về trò FTL, nhưng vẫn xin cảm ơn đội thiết kế trò FTL trên IOS. Công nghệ sao chép vô tính trong trò chơi ấy đã giúp truyền cảm hứng cho một trong những ý tưởng cốt lõi của cuốn sách này.

Xin cảm ơn tất cả những người đã ủng hộ tôi trong quá trình viết lách: Kameron Hurley, Marguerite Kenner, Sunil Patel, Karen Bovenmyer, Andrea Phillips, Sam Montgomery-Blinn, Fran Wilde, Charlie Stross, và tất nhiên cả nhị vị phụ huynh cũng như bà chị Shelley của tôi. Và sao có thể quên được hậu phương của tôi, những người luôn đảm bảo tôi tuân thủ lịch trình của một người bình thường, bao gồm mặc quần đầy đủ và tắm gội tử tế cũng như thỉnh thoảng ăn chút gì đó (không hẳn theo trình tự ấy): Jim và Fiona, thế giới của tôi. Mẹ yêu hai người.