← Quay lại trang sách

Chương 33

Lúc đèn tắt, Wolfgang thấy sườn đau nhói. Paul đã chém gã, nhưng chém bằng gì? Wolfgang giật mình buông cổ tay hắn, vừa chửi đổng vừa ngã sang bên.

Sao mình không kiểm tra xem hắn còn món vũ khí nào khác không cơ chứ? Máu ấm nóng chảy nhoe nhoét bàn tay gã; vết rạch mảnh nhưng sâu hoắm.

Gã quờ tay lung tung trong bóng tối, nghe thấy tiếng bước chân và tiếng những người khác kêu la. Gã nhận ra giọng Joanna. Katrina phun ra một tiếng kêu tắc nghẹn, đầy sửng sốt. Wolfgang chạy tới trước hai bước và vấp phải chai whisky. Gã ngã rầm xuống, sườn đau nhói. Máu chảy lai láng, trơn nhẫy. Gã chẳng biết mình bị chảy máu đến cỡ nào, nhưng gã đoán chẳng ít ỏi gì đâu.

“IAN, bật đèn ngay!” gã bất lực ra lệnh.

Hai tay gã sờ trúng một cánh tay. Lần theo nó, gã mò thấy vai và tóc một người phụ nữ. Mái tóc ướt nhẹp, và lúc sờ đến cổ cô ta thì gã thấy nó đã bị cứa. Nhưng chỗ tóc này thẳng, không phải mái tóc xoăn của Joanna. Gã sờ thấy lớp băng trên mặt. Vậy đây là Katrina. Cổ cô ta chỉ ri rỉ máu; cô ta sắp chết đến nơi rồi.

Joanna lại hét lên, giọng đầy giận dữ, và gã nghe thấy tiếng vật lộn. Có vài tiếng bịch nghe như tiếng đấm. Paul gào thét vì đau, sau đó giọng Joanna im bặt.

Wolfgang loạng quạng tiến về phía mấy âm thanh kia và ăn nguyên một giày vào mặt. Gã chẳng biết giày của ai, nhưng gã tóm lấy nó và kéo mạnh.

Đây là chân thật, không phải chân giả. Tấm thân của nó trôi xuống theo. Wolfgang leo lên người Paul và siết chặt tay quanh cổ hắn. Paul vung dao, chém tay Wolfgang lia lịa, không với được đến mặt gã.

Bất chợt Paul ngừng giãy giụa, và tay với mặt Wolfgang tự nhiên ướt sũng. Gã chớp mắt, nhận ra mình có thể là mờ nhìn thấy sự vật. Paul nằm bất động dưới đôi tay gã, họng đã bị rạch.

Đèn sáng dần, soi tỏ Joanna ngồi bên, tay cầm một con dao máu me. Bộ đồ của chị ướt đến đáng ngại, và chị yếu ớt mỉm cười với gã.

“Cảm ơn đã đến cứu viện nhé,” chị nói. “Anh bảo đức hy sinh là thế nào ấy nhỉ?”

“Món quà lớn nhất một tạo vật có thể trao đi là sự hy sinh. Các bản sao không thể hy sinh,” gã nói, bò xuống khỏi xác Paul và lại chỗ chị. Gã nắm lấy tay chị.

“Ừ,” chị nói. “Cái chết của chúng tôi hoàn toàn vô nghĩa bởi vì ngày hôm sau chúng tôi có thể thức tỉnh và chết thêm lần nữa.”

Gã nhớ những lời ấy, và bất chợt gã muốn mạng sống có lại giá trị, muốn cái chết trở nên có ý nghĩa.

Gã muốn nói với Joanna một điều, nhưng mắt chị đã nhắm nghiền. Chị siết tay gã một cú, sau đó thả lỏng.

“Không” gã nói. “Sao lại là cô? Đừng chết.”

Mắt gã chao đảo và gã nhận ra mình đang rất lạnh. Gã dựa vào người chị, biết rằng chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt mình.

Nghỉ tí cũng tốt.

* * *

Cảm giác tội lỗi nặng đè trên vai Maria.

Đè vai cô còn là Hiro nữa.

Tất cả những người khác đều đã chết. Lát cô sẽ chăm đến họ.

Thể theo yêu cầu của cô, Minoru đã mở khóa cửa sau khi cho mặt trời mọc lại. Với Hiro vắt ngang vai, cô thận trọng leo thang, lên khu tầng cao nơi trọng lực nhẹ nhàng hơn.

Hiro đang chảy máu từ một vết cứa sâu và mấy lỗ đạn trên người. Các vết thương của bản thân cô cũng đã toác ra vì phải dùng sức và bằng của cô ướt đẫm máu.

Anh bị chảy máu nghiêm trọng, nhưng anh sẽ không chết. Cô sẽ không để anh chết.

“Cố lên, ta sẽ sống thôi. Tôi sẽ dìu anh vào khoang y té và viên bác sĩ sẽ khâu anh cho đến khi lại chọc điên được cả đám,” cô nói.

Cô hy vọng câu đùa ấy sẽ khiến anh cửa người, nhưng anh không phản ứng. Cô chẳng hiểu liệu anh có biết viên bác sĩ đã chết hay không, nhưng biết đâu hy vọng sẽ giúp anh bám trụ.

Ơn trời anh là người nhỏ con, và trọng lực thì đang yếu dần theo từng bậc thang.

Máu Hiro chảy dọc sườn, ngấm ướt phần cổ nơi cô khiêng anh, và cô băn khoăn không biết anh đã mất bao nhiêu máu rồi.

Cái tên Paul khốn kiếp ấy. Không. Nguyên nhân còn sâu xa hơn thế. Sallie đã gây ra mọi sự. Sallie và ham muốn trả thù biến thái cũng như khát khao quyền lực của ả.

Khổ thân Hiro. Khổ thân Hiro và cái nhân cách tàn tạ của anh. Nhân cách do cô hủy hoại. Cô và Sallie.

Maria tự lẩm bẩm như tụng kinh, nửa để tạ lỗi, nửa để mình vững chân tiến tiếp. Một bước nữa thôi. Giờ thêm bước nữa nào. Giờ lại tiếp nào.

Họ ra đến hành lang các phòng sinh hoạt riêng. Cả tầng lặng ngắt. Từ khi cô rời vườn đến nay, Minoru chưa hó hé câu nào hết. Cô ngoái ra sau nhìn, nhăn mặt trước vệt máu họ để vương lại. Lúc xong xuôi vụ này, sẽ có người phải lau dọn sấp mặt đây.

Không, khoan đã. Chính cô sẽ sấp mặt chứ ai đâu.

“Cô nói chuyện với ai thế?” Hiro lờ đờ hỏi.

“Không ai cả. Độc thoại ấy mà. Chẳng có gì quan trọng đâu. Kệ nó đi, cứ cố trụ là được.” Cô chỉnh lại thế giữ. “Anh có đi nổi không?”

“Tôi không nghĩ mình đủ sức làm nổi gì đâu,” anh nói. “Nghe này, cứ mặc tôi chết quách đi. Sau đó cô có thể sao chép tôi lần nữa. Sẽ ổn thôi mà. Tôi tin cô.”

Cô nhẹ lắc anh. “Ê, đừng, chớ có bỏ tôi đấy nhé. Tôi không thể sao chép anh được nữa, nhớ không? Paul phá hết mẹ máy móc rồi. Chúng ta không còn cơ thể mới nào khác. Đây là thân xác cuối cùng rồi, khôn hồn thì chăm nó cẩn thận vào.”

“Một bản sao không thân xác. Một kẻ nổi loạn không lý tưởng. Một con ngựa không tên,” anh ê a. “Cô tử tế thật.”

“Anh cứ nói cho sướng mồm đi, Hiro. Chỉ cần nhớ bám cho chắc thôi, hiểu chứ?” cô nói.

“Xin lỗi nhé,” anh lẩm bẩm vào tai cô. “Thế này hẳn phải nhọc lắm. Muốn lên tôi cõng một phút không?”

Cô phì cười. “Được thế đã tốt, nhưng anh trả phí cưỡi ngựa rồi, và anh sẽ được hưởng dịch vụ cho thật đáng đồng tiền bát gạo.”

“Tôi muốn ngựa đốm trắng cơ,” Hiro phàn nàn. “Cô có độc một màu.”

“Đời không như mơ đâu. Có mỗi con này thì phải cưỡi thôi. Đi nào.”

“Nhong nhong,” anh thì thầm, giọng nghe đầy xa xăm.

Cô vỗ vào chân anh. “Ê. Tỉnh ngay. Chúng ta ai cũng có nhiệm vụ riêng đấy. Tôi cân thế nào nổi việc của mình nếu anh không lo phần việc của bản thân?”

“Xin lỗi,” anh nói. Anh cất giọng ngâm nga một bài hát lệch tông.

Cô bắt đầu lên danh sách những việc cần làm. Lấy ma trận ADN của Hiro từ khoang y tế. Tính kế lập não đồ của anh. Sau đó chữa lành đầu óc cho anh. Nhưng chữa kiểu gì?

Cô nghĩ đến bà Perkins, người canh giữ những bí mật của cô, đu đưa ngồi ghế trong thư viện. Các não đồ bị hack náu trong đầu cô, khóa kín lại để lưu truyền cho hậu thế, y hệt mấy lọ virút đậu mùa*. Bí quyết chữa lành Hiro thực chất nằm bên trong cô.

“Con có sẵn quyền năng ấy suốt bao lâu nay rồi mà, Dorothy*,” Maria tự nhủ, hình dung cảnh đôi giày đỏ gõ cộp vào nhau.

“Cô là Maria chứ,” Hiro nói.

“Còn anh là Hiro,” cô nói, phấn chấn hẳn lên nhờ đã ngộ ra điều kia. “Và anh sẽ ổn thôi.”