Bội ngọc
Có một sân ga trên mái nhà.
ĐÊM CHƯA SÂU. QUA KHỎI QUÃNG ĐƯỜNG nhập nhòa bóng lá, rẽ phải, chúng tôi vào ngồi ngoài hiên một quán nước không bảng hiệu, không đèn màu, không cả nhạc. Trong quán lác đác dăm khách lẻ, vài cặp khách đôi ngồi dán mắt lên màn ảnh tivi màu thưởng thức một vở kịch rối. Hạng uống cà phê đen và tôi đá chanh. Hắn tiếp tục câu chuyện sau vài giây ngẫm ngợi:
– Bội Ngọc kể có lần ngang qua một quán cà phê tình cờ nhìn vào, thấy hai con búp bê to bằng người thật màu mè sặc sỡ ngồi nhâm nhi thức uống như mình lúc này. Tò mò, nàng bước vào. Hình như có hấp lực kỳ bí gì đó hút nàng ngồi xuống ghế và, tức khắc biến thành búp bê như họ. Chỉ chờ có thế, ông chủ quán đến tóm gọn cả ba mạng ra phố bán cho một tiệm tạp hóa chưng trong lồng kính. Đôi búp bê kia khóc, nàng vẫn cười. Tiếng cười hồn nhiên xói vào màng nhĩ bà chủ tiệm làm bà nhức đầu không chịu nổi, bèn ném cả ba ra đường. Hai cô cậu búp bê kia hóa thành hai quả bóng bay vút lên trời, còn nàng thì hiện nguyên hình ngoắc đại một chiếc xích lô về nhà. Từ đó, mỗi lần ngang qua các quán nước nàng không dám nhìn vào nữa, bởi cho rằng mọi chuyện rắc rối thường bắt đầu ở những nơi như thế. Chuyện khó tin quá phải không?
Tôi nhìn chăm mặt Hạng để chắc hắn không hề là một kẻ nào khác, và những điều phi lý, hoang đường vừa nghe do hắn thốt chứ chẳng phải từ những con rối trong tivi vẳng ra.
– Sao nữa?
Tôi buông thõng. Hạng điềm đạm mỉm cười:
– Bội Ngọc còn ba hoa rằng, thật là thú vị, ban đêm chờ mọi người ngủ say thỉnh thoảng nàng lẻn ra khỏi cửa bằng cách đi xuyên qua nó, không ra đường mà leo lên mái nhà nhẹ nhàng y con mèo vậy. Từ trên cao, nàng đoan quyết có thể nhìn thấu suốt qua mọi loại mái che để thấy mọi người trong những phòng ngủ hình hộp, hay dọc các vỉa hè, gầm cầu đang mơ thấy gì. Buồn cười, đa số thấy mình trong mơ khác hẳn thường ngày. Ví dụ, lũ trẻ bụi đời rách rưới thấy mình là công chúa, hoàng tử, chàng hay nàng đang ngoại tình hóa ra người chung thủy, bọn giết người cướp của, lừa đảo nhập vai nạn nhân của chúng vân vân. Có gì đâu mà buồn cười, phải không?
– Cô Bội Ngọc nào đó của cậu chắc không bình thường? Chẳng điên thì cũng mắc bệnh hoang tưởng?
– Thú vị hơn, Bội Ngọc kể tiếp, những lúc đứng trên mái nhà như thế nàng thấy tàu thủy trôi ngang bầu trời, máy bay lặn tận đáy sông, còn tàu hỏa, xe cộ thì nối đuôi nhau chạy qua những đường ray và đường nhựa vô hình trên các ngọn cây. Ham vui, có lần nàng lên một toa tàu, xúc động đến bật khóc thấy những người đồng hành toàn là người thân đã chết, có cả những thứ đồ chơi, những chiếc răng đã nhổ từ thời còn bé tưởng không bao giờ còn gặp lại và, ở một toa khác, gặp những con người tương lai, ai cũng hạnh phúc, lương thiện. Tàu chạy mãi rồi dừng lại ở một sân ga lẻ trên tháp chuông nhà thờ, các “đại biểu” quá khứ và tương lai bùi ngùi từ giã nàng, tàu tiếp tục chạy. Buồn rầu, nàng thu nhỏ người lại trong lòng một tiếng chuông màu xanh lơ quá giang về nhà. Bội Ngọc chả nói dóc đâu, anh đồng ý chứ?
Tôi không lắc, cũng chẳng gật. Ngoài đường bộ hành, xe cộ chưa ngớt qua lại, gió vẫn rì rào trên các vòm cây mượt mà bóng đêm. Hạng uống cạn cà phê, rót trà ra tách, nối thêm điếu thuốc mới nom trang trọng như thể cử hành thứ lễ nghi nào đó:
– Bội Ngọc đáng yêu hay đáng ghét nhỉ? Hẳn anh khó tưởng tượng nổi mỗi lần gặp, cô bé lại thấy tôi khác đi. Trước mắt nàng có khi tôi là thi sĩ, nhà sư, linh mục, kẻ cướp, con buôn hoặc tệ hơn, là hổ, thỏ, chuồn chuồn, châu chấu vân vân. Những lúc như vậy, cô bé thường nói năng đủ thứ ngôn ngữ mà hẳn nàng cho là thích hợp với ngoại hình tôi đang mang. Có lẽ về khoản tưởng tượng Bội Ngọc rất xứng đáng được xếp vào hàng tỉ phú...
Không thể kiên nhẫn ngồi nghe mãi cái ngữ điệu trầm khàn, úng ẻo cảm xúc đều đều như đọc kinh, tôi so vai, ngắt lời:
– Đủ rồi Hạng ạ, cậu có đang ấm đầu không?
Lảng mắt lên vòm lá trứng cá bạc phếch bụi trước cửa quán ra chiều bâng khuâng rất mực, Hạng nghiêm giọng:
– Thật tình tôi đang hết sức lo, mấy tuần nay cô bé bỗng biến mất. Bội Ngọc đã chết hay phiêu bạt tận phương nào rồi!
– Hóa ra cô ấy có thật sao? – Tôi sửng sốt – Nãy giờ tôi cứ ngỡ cậu nói chuyện huyền hoặc để đùa thôi.
– Có lạ gì đâu, thỉnh thoảng dù rất hiếm vẫn có những cô gái... tuyệt vời như thế. Ngày mai tôi sẽ lên Đà Lạt. Hôm qua tình cờ gặp một người quen cho biết hình như cô ấy...
“TẾ NHỊ” KHOE MẼ GIA THẾ GIÀU SANG, “NHỎ NHẺ” tâm sự về những ý thích thời trang, và cuộc sống mai này bên kia biển, đoạn Bội Ngọc nói như để kết thúc câu chuyện:
– Đúng là có một thời gian tâm thần Ngọc không được ổn, nhưng những kỷ niệm anh vừa kể thì quả là Ngọc chưa hề được biết, hay rất tiếc, không thể nhớ ra!
Giọng mềm ấm, vừa nói nàng vừa vuốt ve con mèo mập ú, trắng muốt như thể thủ thỉ với nó chứ chẳng phải nói với hắn. Hạng nối tiếp điếu thuốc mới, ý tứ nhả khói về phía khung cửa sổ mở rộng và, chẳng biết lần thứ bao nhiêu kể từ lúc gặp nàng, hắn lại tự nhủ cô gái khoác áo choàng lông màu vàng sáng, da dẻ hồng hào, son phấn rỡ ràng, nhất cử nhất động cứ như đóng kịch đỏm dáng, điệu đàng đang ngồi trong ghế bành kia có phải là cô Bội Ngọc quen thuộc ngày nào? Bội Ngọc của những sáng chiều êm ả trong khuôn viên bệnh viện, nom trắng xanh, cô đơn tựa con chim câu ngồi rũ cánh trên ghế đá lúc rầu rĩ, lúc hân hoan kể những câu chuyện mộng mị lạ lùng với lắm sự kiện, hình ảnh thoạt nghe buồn cười nhưng rồi cuốn hút anh chàng sinh viên khoa Y lúc nào chẳng hay, để suốt tuần suốt tháng anh cứ ngong ngóng đến ngày vào bệnh viện thực tập, tự nguyện dành mọi khoản thời gian rảnh rỗi quí hiếm ân cần chăm sóc nàng, chăm sóc cô gái đáng thương bị lường gạt tình yêu lẫn sự trong trắng ngây thơ, tự vẫn, được cứu sống, nhưng rồi không thể tìm lại chính mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Bội Ngọc của những giấc mơ đẹp ngày nào bây giờ đã trốn khuất sau cánh cửa khép lại thời bệnh hoạn cũ. Cô gái đã biến Hạng thành anh chàng “hâm” trong mắt bạn bè, anh chàng si tình cổ điển lạc điệu giữa cơ man người tình hiện đại khác nay đã là kẻ xa lạ. Sau những ngày khát nhớ, giờ đối mặt mà cứ như chưa hề gặp, vị trí hoán đổi, trước nàng, Hạng đang là kẻ mắc bệnh tâm thần chăng? Hạng lắc đầu, cười nửa miệng, đứng lên:
– Xin lỗi, kể như tôi đã vào nhầm nhà, gặp nhầm người, đã làm phiền, mất thì giờ của cô, dù sao tôi cũng rất mừng thấy cô đã hoàn toàn bình phục, mạnh khỏe.
Nàng chơm chớp mắt ra vẻ áy náy, phụng phịu nói:
– Ý chết, anh tính đi sao, vội thế? Anh chưa uống hết cà phê cơ mà! Dẫu cái trí nhớ không tốt của Ngọc có lỡ quên, chúng ta cứ coi nhau là bạn. Cảm ơn những tình cảm tốt đẹp anh đã dành cho con bé bệnh hoạn đáng thương trước kia, ít nhất anh cũng cho Ngọc biết địa chỉ chứ?
– Để làm gì? Cô nên quên cuộc gặp vớ vẩn này thì hơn!
Hạng nói xuôi xị. Cô gái bật tiếng cười nghe khiếm nhã gấp trăm lần những nụ cười mỉm dễ thương, mê hoặc của cô Ngọc thuở nào:
– Ngọc sẽ mời anh dự đám cưới để kể lại câu chuyện kỳ lạ này cho mọi người cùng nghe, chẳng lâu la gì, tuần tới anh ấy sẽ từ Canada bay về. Hẳn anh ấy sẽ rất vui khi biết anh và Ngọc từng gặp nhau ở một hành tinh xa xôi nào khác, bây giờ không cách chi nhớ ra, buồn cười quá đi chứ!
Nàng lại cười. Hạng có cảm tưởng những tiếng cười khúc khích vô duyên vụt làm không khí quanh hai người ngầu bọt, bay đáp vào mặt hắn lạnh giá. Hạng nói tưng tửng:
– Cảm ơn lời mời, cô cứ gửi thiệp cưới về cái hành tinh xa lạ cô vừa nói chắc chắn tôi sẽ nhận được!
Ra đường, chiếc xắc mang bên vai chợt nặng cơ hồ những thứ vặt vãnh đựng trong nó thình lình hóa đá, Hạng đảo mắt nhìn quanh phố xá uốn lượn chập chùng theo triền dốc trong màu nắng vàng se, kéo cao cổ áo khoác, ngập ngừng chút đỉnh rồi quyết định ra thẳng bến xe, với tâm trạng thất vọng não nề của kẻ đi tìm vật báu lại chỉ gặp một viên sỏi, ngỡ gặp ngôi sao lấp lánh hóa ra chỉ là đốm lửa diêm hiu hắt, ngoài dự tưởng.
SAU CHUYẾN ĐI ĐÀ LẠT CHỪNG HAI TUẦN, MỘT hôm bỗng nhận được thư cô em gái của Bội Ngọc, Hạng ngỡ ngàng mở ra đọc:
Anh Hạng quí mến,
Băn khoăn mãi, sau cùng em thấy mình có bổn phận phải viết cho anh những dòng không vui này.
Thật ra chị Bội Ngọc không hề quên anh, cả người lẫn địa chỉ. Hôm gặp anh xong chị đã khóc nhiều. Hôm ấy chị làm ra vẻ xa lạ, đáng ghét như thế chỉ vì chị muốn anh quên chị đi. Con chim phải tên một lần, ngại sa vào bẫy tình đớn đau thêm lần nữa? Không, chị chưa hẳn đã bình phục nên ngại anh phải khổ lây. Qua những trang nhật ký rời rạc, hiếm hoi chị để lại, em đã đọc thấy điều ấy. Đáng buồn là, bây giờ anh biết cũng chẳng còn ích chi, muộn mất rồi. Giữa đêm khuya ngày hôm kia chị đã lén lên mái nhà bước vào toa tàu tưởng tượng lắm lúc chị từng kể với bọn em và...
Thoáng bàng hoàng, để rơi tờ thư đọc dở xuống bàn, Hạng lặng người, đăm đăm trông hút lên mảnh trời vần vũ mây ngoài cửa sổ, tưởng chừng thấy một chuyến tàu tốc hành đang lướt qua trên những đỉnh cây, rồi tan nhòa sau màn lệ nóng.
Sài Gòn 2000