Chương 4
Ngày 13 tháng Chín.
“Hôm nay thứ Sáu ngày 13 đấy.”
Đang chuẩn bị đi làm thì nghe Yumiko nói thế, tôi cũng vô thức liếc mắt lên cuốn lịch.
“Ừ nhỉ? Hôm nay anh nên về sớm thôi.”
Có lẽ là tại giọng tôi quá nghiêm túc, Yumiko tỏ ra ngạc nhiên.
Đang đứng bám lấy vòng nắm trên khoang tàu điện đông nghịt, chợt nghe sau lưng có ai đó nói “Murahashi”, tôi bèn ngoái lại thì bắt gặp sắc đồng phục quen thuộc.
Ba nữ sinh đang tán gẫu. Một trong số này tôi biết, hình như học lớp Mười một. Có lẽ cô bé cũng biết tôi, nhưng chưa nhận ra. Giọng các em mỗi lúc một to.
“Nói thật, các cậu có thấy nhẹ người không?”
“Bình thường. Ngay từ đầu tớ đã chẳng thèm để ý đến lão ta.”
“Thế á? Đã ba lần Murahashi bắt tớ phải nối dài chân váy đấy.”
“Là tại cậu lộ liễu quá thôi.”
“Thế á…”
“Gì thì gì, giờ không còn ánh mắt nhầy nhụa đó là quá tốt rồi.”
“Ừ đúng đấy.”
“Trông trí thức thế mà bản chất lại quá tởm lợm.”
“Ờ, rõ là dâm dê. Tớ có chị bạn ở lớp trên á, chị kể có hôm ăn mặc hơi hở hang một chút, thế là lên lớp lão cứ nhìn chòng chọc. Chị phải lấy sách chặn lại, lão mới nhớn nhác nhìn đi chỗ khác.”
“Tởm thế.”
Ba cô bé cười ầm ĩ, chẳng để ý gì đến xung quanh.
Tàu tới ga. Tôi đi sau ba nữ sinh. Trông chúng vô tư đến kinh ngạc. Không biết nếu người chết là tôi thì chúng sẽ bàn tán những gì? Tôi chợt thấy sợ sự vô tư đó.
Báo sáng nay báo cũng đưa tin vắn tắt về vụ hôm qua. Tiêu đề là, “Giáo viên trường trung học nữ sinh tự sát?” Chấm hỏi cuối câu cho thấy cảnh sát chưa đưa ra kết luận. Nội dung chỉ tường thuật sơ lược chứ không đi sâu vào chi tiết nào, tất nhiên không đề cập tới phòng kín. Đọc xong chỉ thấy toát ra ấn tượng: một vụ án bình thường.
Đến trường thể nào cũng bị hỏi linh tinh. Thoáng nghĩ đã thấy chân nặng trịch, bước đi uể oải. Tôi mở cửa phòng giáo vụ, Fujimoto đang thì thào giữa một nhóm xúm xít, Hase và Hori đứng nghe. Aso Kyoko cũng đứng cùng nhưng bộ dạng hơi kì lạ.
Thấy tôi sắp tới bàn làm việc, Fujimoto lập tức bỏ Hase và cả đám ở đó, le te chạy tới.
“Hôm qua anh mệt không!” Cậu ta khẽ hỏi, không tươi cười như mọi khi nhưng cũng không đến nỗi rầu rĩ như hôm qua. “Điều tra viên kia lại tới rồi, cái tay tên Otani ấy.”
“Điều tra viên Otani?”
“Vâng, anh ta ngó qua phòng tạp vụ. Đúng là tay điều tra hôm qua đấy.”
“Thế à…”
Chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, tôi đoán ngay ra mục đích khiến Otani tới phòng tạp vụ. Anh ta muốn hỏi thêm về việc khóa cửa bên phòng thay đồ nữ đây mà. Cái tay tinh nhạy đó đang ráo riết tìm cách làm sáng tỏ bí ẩn phòng kín. Nghĩa là cảnh sát đang nghiêng về giả thuyết bị giết.
Trước giờ học, trợ lý hiệu trưởng có vài lời chỉ đạo. Vẫn cách nói dài dòng không đi ngay vào ý chính như mọi khi. Đại khái là vụ việc hôm qua phó thác cho cảnh sát điều tra; hiệu trưởng và trợ lý sẽ trực tiếp trả lời báo chí, giáo viên không tự ý phát ngôn lung tung; học sinh chắc chắn rất dao động, giáo viên phải bình tĩnh, vững vàng.
Họp xong, giáo viên chủ nhiệm tỏa về các lớp để sinh hoạt đầu giờ với học sinh. Tôi đi ra cùng họ, dù năm nay không chủ nhiệm lớp nào. Khi ra cửa, tôi chợt liếc thấy Aso bật dậy như chỉ chờ có vậy. Lúc tôi quay người đóng cửa, cô ta đang thì thào ở chỗ Fujimoto, sắc mặt nghiêm trọng, đoán chừng là hỏi về vụ hôm qua. Tôi ra khỏi phòng giáo vụ sớm vì muốn ghé qua một nơi. Đó là phòng tạp vụ. Tôi muốn biết Otani đã tìm hiểu gì ở đó.
Ở phòng tạp vụ, bác Ban đang chuẩn bị đi cắt cỏ. Đầu đội mũ rơm, hông giắt khăn mặt. Tạo hình hợp với bác tới mức tôi phải bật cười.
“Chào bác. Trời nóng quá nhỉ?”
“Ờ, nóng ghê!” Nghe tiếng chào, nụ cười nở ra trên gương mặt rám nắng, bác Ban trả lời và lấy khăn lau mồ hôi trên mũi.
Bác Ban làm lao công ở trường này đã mười mấy năm nay. Tên thật của bác là Bando, nhưng không nhiều học sinh biết điều đó. Bác thường bảo mình mới 49 tuổi, trong khi các nếp nhăn trên mặt thể hiện rõ tuổi sáu mươi.
“Hôm qua chắc bác cũng mệt.”
“Mệt chứ. Lần đầu tiên trong đời tôi gặp một vụ như vậy. Làm lâu mới thấy nhiều vấn đề. À mà thầy là người phát hiện ra phải không?”
“Vâng, cảnh sát tra hỏi nhiều quá. Phát mệt lên được bác ạ.” Tôi giả bộ nói thật lơ đãng để dẫn dụ bác.
“Sáng nay cảnh sát tới đây đấy.” Bác Ban dính mồi nhanh hơn tôi tưởng.
Tôi ra chiều sửng sốt, “Họ tới hỏi gì vậy bác?”
“Không có gì to tát. Họ hỏi về chìa khóa. Rằng liệu có người nào tự tiện lấy chìa mang đi được không. Bảo quản chìa khóa là nhiệm vụ của tôi mà, tất nhiên tôi trả lời là mình trông nom rất chặt chẽ.”
Bác Ban nổi tiếng cẩn thận. Việc quản lý chìa cũng vậy. Tủ đựng chìa nằm trong góc phòng tạp vụ, luôn khóa chặt bằng một ổ khóa chắc chắn, khóa xong mang chìa tủ theo người. Mượn chìa phòng thay đồ hay phòng nào khác cũng đều được theo dõi nghiêm ngặt. Người mượn phải ghi tên vào sổ, thấy đúng người và tên bác Ban mới cho mượn.
“Họ còn hỏi gì không bác?”
“Không, à có, họ về chìa dự phòng.”
“Chìa dự phòng ấy ạ?” Tôi thầm gật gù.
“À, họ hỏi phòng thay đồ còn chìa nào khác không ấy mà.”
“Bác trả lời sao?”
“Tất nhiên phải có chứ. Kẻo mất chìa lại không vào được. Anh ta bèn hỏi chìa dự phòng ở đâu… Cảnh sát điều tra có khác. Hỏi kĩ quá!” Bác Ban cầm tờ báo cũ quạt quạt vùng mặt. Vốn hay ra mồ hôi nên mùa hè bác chỉ mặc độc áo may ô.
“Bác trả lời sao?”
“Tôi nói là cất ở một nơi đáng tin cậy. Xong lại hỏi anh có muốn biết chỗ đó không. Anh ta cười nhạt bảo nếu bác chắc chắn chỗ đó không ai lấy được thì thôi, không cần nói. Tay này quả là ghê gớm.”
Công nhận, con người đó rất ghê gớm. “Cảnh sát chỉ hỏi vậy rồi đi hả bác?”
“Ừ. À, anh ta còn hỏi tên những người đã mượn chìa nữa. Tôi giở sổ ra chỉ thấy tên cô Hori và cô Yamashita. Mà chẳng cần giở sổ tôi cũng biết.”
Hori và Yamashita. Hai cô giáo sử dụng phòng thay đồ nữ.
“Hết rồi thầy ạ. Mà thầy Maejima quan tâm đến chuyện cảnh sát hỏi gì lắm à?”
“Dạ, cũng không hẳn…”
Có lẽ tôi đã hỏi han hơi nhiều, bác Ban nhìn tôi dò xét.
“Cháu là người phát hiện đầu tiên, nên muốn biết cảnh sát họ tìm hiểu thế nào.” Tôi giải thích để khỏi bị suy diễn lung tung, rồi xin phép đi.
Tiết một tôi có giờ ở lớp 12B. Học trò không hay đọc báo mà đều biết về vụ hôm qua, có thể chúng nghe Kei kể. Thoáng trông là biết chúng đang háo hức đợi tôi đề cập đến. Nhưng tôi quyết định hôm nay lại càng phải tập trung vào bài giảng, không có tâm trạng tán gẫu về cái chết của Murahashi.
Trong giờ học, thỉnh thoảng tôi nhìn về phía Kei. Tối qua lúc từ giã, sắc mặt cô bé nhợt nhạt, sáng nay thấy đỡ hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn hơi băn khoăn vì Kei hướng mặt lên bảng nhưng ánh mắt lại dõi vào một điểm xa xăm vô hình nào. Học trò trong lớp cứ lăm le đợi tôi nói chuyện. Tôi bèn giao bài tập cho chúng làm và đến bên cửa sổ nhìn xuống sân trường. Dưới sân có lớp học thể dục. Một giáo viên đang làm mẫu động tác nhảy cao cho học trò xem. Đó là Takei. Cậu ta mới tốt nghiệp đại học thể dục thể thao, hiện vẫn là vận động viên ném lao và rất được các nữ sinh hâm mộ. Chúng đặt cho Takei biệt danh “Hy Lạp”, có lẽ là do cơ bắp cuồn cuộn và nét mặt kiên nghị khi ném lao.
Đúng lúc định rời mắt khỏi lớp thể dục để quay vào, tôi chợt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc. Thân hình vạm vỡ, đi như lên gân lên cốt. Điều tra viên Otani! Anh ta đi ra phía sau khu phòng học bên cạnh, về hướng phòng thay đồ. Chắc là quyết tâm tìm hiểu thật kĩ căn phòng đây, tôi nghĩ bụng.
Otani đã hỏi cặn kẽ bác Ban về việc quản lý chìa. Chắc anh ta cho rằng thủ phạm đã mở cánh cửa Hori khóa, gây án xong thì khóa lại. Mở bằng cách nào thì chưa rõ.
“Thầy ơi…” Một học sinh ngồi cạnh cửa sổ khẽ gọi. Bài trên bảng đã giải xong. Tại tôi cứ đứng thần người nên học trò phải đánh tiếng.
“Nào, tôi chữa bài nhé.” Tôi cố ý nói to và quay lên bục giảng, đầu óc vẫn luẩn quẩn về Otani. Anh ta đang tìm hiểu cái gì ở phòng thay đồ? Lúc này tôi quan tâm tới điều đó hơn.
Hết giờ học, như một lẽ tự nhiên, tôi đi về phía phòng thay đồ. Thâm tâm tôi muốn tận mắt xem xét hiện trường một lần nữa.
Phòng thay đồ nam không có ai. Phía ngoài giăng dây chắn dán giấy ghi “Cấm vào”. Tôi ngó qua cửa lớn. Vẫn không khí bụi bặm nồng mồ hôi. Trên sàn là viền phấn vẽ quanh xác Murahashi. Viền đơn sơ thôi, nhưng nhìn đến chỗ cánh tay, tôi vẫn choáng váng y như lúc phát hiện xác chết.
Tôi vòng sang phía cửa phòng thay đồ nữ. Cửa không khóa. Chắc cảnh sát mang ổ khóa đi rồi. Cánh cửa này liệu có cài cắm gì không? Nghĩ thế, tôi đóng mở rồi thử nhấc nó lên. Cửa nặng hơn tôi nghĩ, ngoài ra chẳng có gì lạ cả.
“Chẳng có gì lạ, đúng không?” Giật mình vì tiếng nói sau lưng, tôi bất giác rụt cổ như trẻ con bị bắt quả tang nghịch ngợm.
“Chúng tôi đã tìm hiểu khá kĩ, nhưng không thu hoạch được gì…” Otani đặt tay lên cửa và nói. “Cửa phòng nam bị chặn bên trong. Phòng nữ khóa ngoài. Hung thủ vào bằng cách nào và ra bằng cách nào? Bí ẩn ghê! Tôi thấy vụ này hấp dẫn đấy, dù rằng làm cảnh sát mà lại bảo án mạng hấp dẫn thì không phải phép chút nào…” Otani mỉm cười nhìn tôi. Đáng ngạc nhiên là ánh mắt anh ta cũng cười. Không biết anh ta nói thật đến đâu. Một người khó nắm bắt!
“Hung thủ? Nghĩa là thầy ấy bị giết chứ không phải tự sát?”
Nghe tôi hỏi, Otani vẫn cười, “Bị giết. Chắc chắn thế!”
Giọng anh ta rất tự tin, tôi hỏi tiếp, “Có căn cứ nào chăng?”
“Không tìm thấy động cơ tự sát. Tự sát thì không lý gì lại chọn chỗ này. Mà chọn chỗ này thì cũng không nhất thiết phải đóng chặt cửa phòng. Một loạt cái không như thế chính là căn cứ đầu tiên.” Otani đáp.
Một lần nữa tôi lại nhận thấy, quả là khó xác định Otani nói thật hay đùa.
“Căn cứ thứ hai?”
“Kia kìa.” Otani chỉ vào phòng, chính xác là chỉ vào bức tường ngăn hai bên nam nữ. “Có dấu vết leo tường. Bờ tường đầy bụi, nhưng có một đoạn sạch hơn, giống như bị chà xát. Chúng tôi cho rằng hung thủ đã leo từ bên nam qua bên nữ.”
“Để làm gì?”
“Chắc là để trốn.” Otani thản nhiên nói. “Bằng cách nào đó, hung thủ đã mở cửa bên nữ, gặp Murahashi bên phòng thay đồ nam, tìm thời cơ hạ độc anh ta, sau đó chặn cửa rồi trèo qua tường ngăn sang bên nữ và trốn ra ngoài. Trốn ra ngoài xong thì khóa cửa vào như cũ.”
Tôi hình dung theo mô tả của Otani. Cũng hợp lý đấy. Vấn đề là hung thủ mở khóa bằng cách nào?
“Ừ, đây là điểm bế tắc nhất.” Nét mặt Otani lại không có biểu hiện gì là bế tắc. “Trong khoảng thời gian đó, chìa do cô Hori giữ nên tôi đã nghĩ tới khả năng đánh thêm chìa. Muốn đánh thêm thì phải có chìa đã, tôi bèn đến phòng tạp vụ tìm hiểu xem việc quản lý chìa thế nào…” Otani gượng cười rồi gãi đầu như hồi tưởng. “Bác… tên là Bando phải không nhỉ?… đã lật đổ giả thuyết này của tôi.”
Tôi thầm gật gù, đúng như bác Ban kể.
“Có thể đánh chìa từ ổ khóa không?”
“Có loại làm được. Kiểu đổ nến hay sáp vào lỗ khóa để làm. Tiếc rằng ổ khóa ở đây không thuộc loại ấy.” Otani lấy bao thuốc ra khỏi túi áo, rút một điếu đưa lên miệng rồi lại mau chóng cất đi. Chắc sực nhớ đang ở trường học.
“Sau đó tôi nghĩ tới chìa dự phòng. Bác Bando nói chìa dự phòng không thể tùy tiện mượn được. Thành thử, buộc phải đánh dấu hỏi vào những người đã sử dụng chìa chính. Tìm hiểu ra thì chỉ có hai cô Hori và Yamashita. Hơn nữa, ổ khóa mới thay đầu học kì hai. Nghĩa là hung thủ không thể chuẩn bị chìa từ trước.”
“Cho nên phải nghi ngờ các cô Hori và Yamashita?”
Otani vội vàng xua tay, “Không phải. Chúng tôi không suy luận đơn thuần như thế. Hiện giờ chúng tôi đang tìm hiểu xem mượn chìa xong hai cô có đưa cho ai nữa không. Đồng thời đi hỏi thăm các tiệm khóa quanh đây.”
Otani vẫn giữ vẻ tự tin thường lệ. Tôi bèn hỏi một câu mới nghĩ ra.
“Các anh chỉ quan tâm tới ổ khóa bên nữ thì đã đủ chưa? Hung thủ có thể thoát ra ngoài từ bên nam lắm chứ.”
Khuôn mặt Otani không biến đổi, nhưng ánh mắt lóe lên, “À… Ý anh là việc chặn cửa được thực hiện từ bên ngoài?”
“Không thể sao?”
“Không thể.”
“Buộc dây vào gậy rồi kéo dây qua khe cửa chẳng hạn…”
Tôi chưa nói hết, Otani đã lắc đầu.
“Cách làm đó hay gặp trong tiểu thuyết trinh thám cổ điển. Thực tế không khả thi. Buộc dây thì tháo bằng cách nào? Gậy chặn cửa có tiết diện vuông, không thấy dấu vết buộc dây. Hơn nữa, chặn cửa bằng cây gậy dài như vậy từ bên trong đã khó, không thể thực hiện từ khoảng cách xa bên ngoài chỉ bằng sợi dây, kể cả dây kim loại.”
“Anh nói cây gậy dài như vậy… Có gì liên quan tới chiều dài à?”
“Rất liên quan. Dài quá chặn xong dễ bị lệch sang một bên. Dài vừa đủ là vững nhất, và không mất sức. Gậy ở đây gá vào cửa theo một góc 45 độ, dứt khoát phải dùng khá nhiều sức mới làm được. Vết lõm ở đầu gậy và cánh cửa đã chứng minh điều đó.”
“Thế à…”
Cảnh sát giỏi thật! Họ đã tìm hiểu mọi khả năng ngay từ đầu rồi.
“Các anh có phát hiện gì qua dấu vân tay không?”
Tôi nhớ đến tình tiết thường gặp trong phim hình sự. Otani lắc đầu.
“Trên ổ khóa chỉ có vân tay của cô Hori. Cửa bên nam có nhiều vân tay, nhưng dấu mới nhất là của anh và cậu Fujimoto. Cửa bên nữ chỉ có của cô Hori và cô Yamashita… Cây gậy gỗ thì cũ lắm, không thu được dấu vân tay.”
“Nghĩa là hung thủ đã xóa dấu vết?”
“Bằng cách đeo găng, hoặc bôi keo lên đầu ngón tay rồi để khô. Gây án muốn kín kẽ thì mấy khâu này phải chuẩn bị trước.”
“Các anh tìm hiểu về chiếc cốc giấy chưa?”
“Anh tra vấn không kém gì nhà báo nhỉ?” Otani nhếch miệng cười mỉa. “Cốc giấy, soda pha xyanua, người làm chứng… Tất cả vẫn đang điều tra, và thú thật chưa tìm ra vết tích. Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu. Mới bắt đầu thôi.” Đến đây, Otani đổi giọng úp mở. “Tuy nhiên… hôm qua bên giám định tìm thấy một thứ hơi lạ ở phía sau phòng thay đồ, tôi hơi quan tâm vì chưa rõ có liên quan tới vụ án không.” Anh ta rút từ túi trong áo vest ra một tấm ảnh đen trắng cỡ bàn tay và đưa tôi xem. Ảnh chụp một sợi xích rẻ tiền gồm nhiều vòng nhỏ đường kính ba milimet móc vào nhau.
“Kích cỡ trong ảnh gần bằng vật thật. Sợi xích dài khoảng vài centimet. Lúc nhặt được có dính chút đất, hầu như không bẩn hay gỉ sét. Tôi đoán nó rơi ở đấy chưa lâu.”
“Hung thủ đánh rơi?”
“Có thể lắm. Anh nhìn thấy nó bao giờ chưa?”
Tôi lắc đầu. Otani cất ảnh vào túi và nói sẽ phải tìm hiểu cả sợi xích này.
“À, chúng tôi cũng phát hiện một vật lạ trong túi áo nạn nhân.”
“Vật lạ?”
“Cái này này.” Otani khoanh tròn ngón trỏ và ngón cái, mỉm miệng cười. “Bằng cao su. Nam giới hay dùng.”
“Hả?” Tôi thực sự bất ngờ. Không thấy nó liên quan gì với Murahashi luôn.
“Murahashi cũng là đàn ông mà. Đã mang nó trong người, tức là có đàn bà bên cạnh. Vì thế hôm qua tôi mới hỏi về người yêu của anh ta, các thầy cô đều trả lời không biết. Xoáy tiếp vào đây biết đâu lại tìm ra mấu chốt vụ án…”
“Tức là các anh sẽ tiếp tục điều tra theo hướng quan hệ nam nữ?”
“Vướng mắc ở chỗ, trên bao cao su không có vân tay của ai cả… Tôi hơi ngạc nhiên.” Nói đến đây, Otani trở nên nghiêm túc, và ủ rũ khác hẳn bình thường.
Sau buổi trưa, cảnh sát chính thức điều tra. Otani đề nghị lấy lời khai của ban quản lý học sinh. Tôi lờ mờ đoán được mục đích của anh ta. Murahashi rất khắc nghiệt, chắc chắn bị nhiều học sinh ghét. Otani muốn biết tên các học sinh này, từ đó điều tra triệt để từng em.
Với cảnh sát, đây là cách làm đương nhiên. Nhưng phối hợp với họ thì khác gì trường bán đứng học sinh.
“Để xem ban quản lý học sinh trả lời thế nào…” Tôi đang nhấp trà nghĩ ngợi vẩn vơ thì trợ lý hiệu trưởng Matsuzaki sang tìm và bảo hiệu trưởng cho gọi. Matsuzaki vốn dĩ đã gầy, hôm nay vai anh ta sụm xuống trông lại càng tiều tụy.
Tôi bước vào phòng giữa lúc hiệu trưởng Kurihara ngồi khoanh tay nhắm mắt như thiền định, gạt tàn trước mặt đầy ắp đầu mẩu thuốc.
“Không ra sao cả…” Hiệu trưởng từ từ mở mắt và nhìn thẳng vào tôi. “Tình hình rất xấu.”
“Việc lấy lời khai ở ban quản lý học sinh ấy ạ?”
Hiệu trưởng khẽ gật đầu, “Cảnh sát cho rằng Murahashi bị giết. Chẳng biết căn cứ vào đâu mà nói thế.” Giọng ông bực bội. Nếu là án giết người thì uy tín nhà trường sẽ mất hết. Ở góc độ hiệu trưởng, quả là khó chịu khi nhìn cảnh sát sục sạo khắp trường.
Nhớ lại cuộc trao đổi với với Otani hồi nãy, tôi liệt kê mấy căn cứ khiến cảnh sát nghiêng về giả thuyết Murahashi bị giết. Hiệu trưởng không tỏ ra bất ngờ như tôi nghĩ.
“Tưởng gì, chỉ thế thôi à? Thế thì vẫn có khả năng tự sát chứ?”
“Vâng, tất nhiên…”
“Đúng đấy. Dứt khoát là tự sát. Cảnh sát cứ bảo không có động cơ, đâu hay Murahashi trông thế thôi chứ thật ra cả nghĩ lắm. Cậu ta luôn trăn trở về sự nghiệp giáo dục…” Hiệu trưởng nói như tự thuyết phục, rồi sực nhớ ra, ông lo lắng nhìn tôi. “À, còn vụ cậu kể là bị theo dõi ám sát… Cậu chưa hó hé gì với cảnh sát đấy chứ?”
“Chưa ạ.”
“Ừm, chờ xem sao đã. Tiết lộ lúc này thì, cậu biết đấy, cảnh sát mà, họ sẽ sốt sắng liên hệ với vụ Murahashi, và mọi sự càng thêm phức tạp.”
Chắc gì hai việc không liên quan. Hiệu trưởng không hề cân nhắc tới khả năng đó nhỉ? Hay có, nhưng cố tình tảng lờ?
“Tôi gọi cậu có vậy thôi. Biết thêm tin gì thì báo tôi.”
“Vâng.” Tôi mở cửa đi ra, mới được một bước lại ngoái đầu hỏi. “À, còn Aso Kyoko…”
Hiệu trưởng giơ tay phải lên xua xua, “Để lúc khác. Giờ có lòng dạ nào mà bàn chuyện cưới cheo!”
“Vậy cháu xin phép.”
Tôi ra khỏi phòng hiệu trưởng, quay về phòng giáo vụ, định chuẩn bị bài giảng cho tiết năm thì Fujimoto nhào tới. Cậu ta tốt bụng nhưng thích hóng hớt, làm tôi không muốn chuyện trò lắm.
“Hiệu trưởng gọi anh vì chuyện gì đấy? Vụ án à?”
“Không. Sao cậu quan tâm thế?”
“Phải quan tâm chứ! Lần đầu tiên em gặp vụ việc thế này mà.”
Tôi thấy ghen tị với vẻ hồn nhiên của Fujimoto. Nhìn cậu ta, tôi chợt nhớ ra một việc, bèn liếc quanh xem có ai không rồi hạ giọng. “Hồi sáng hình như Aso hỏi cậu gì à?”
“Chị Aso? À, trước khi vào tiết một phải không? Chị ấy hỏi một điều hơi lạ, dù không to tát. Liên quan tới vụ án.”
“Điều gì?” Tôi thận trọng liếc quanh lần nữa để đảm bảo Aso không ở đây.
“Chị ấy hỏi, vật dụng cá nhân của thầy Murahashi có bị lấy trộm không. Em bảo không nghe ai nói. Nhưng làm gì có chuyện trộm cắp anh nhỉ?”
Nghe cái giọng như chờ tán đồng, tôi đáp “Ừ” cho qua chuyện. Vì sao Aso lại hỏi câu này? Tôi thắc mắc, Fujimoto chỉ lắc đầu, “Vì đoán là giết người cướp của?”
Fujimoto đi khỏi thì Hori trám chỗ, cứ như chờ sẵn. Chị quan sát xung quanh còn kĩ hơn cả tôi, xong mới khẽ khàng hỏi, “Cậu có thông tin gì mới không?”
Khó chịu vì thái độ tọc mạch rõ rệt này, tôi chỉ đáp, “Dạ không.”
“Cảnh sát vẫn cho rằng Murahashi có người yêu. Cậu nghĩ sao?” Hori hỏi tiếp.
“… chẳng thấy biểu hiện nào cả mà.”
“Hừ! Đúng, nhưng…” Hori chợt hạ giọng. “Tôi, tôi biết.”
“Sao?” Tôi liếc Hori. “Chị biết chuyện gì ạ?”
“Tôi nghe kể thôi, rằng Murahashi từng đi cùng một cô gái trẻ tới khu T… gì nhỉ. Chỗ quy tụ mấy cái nhà nghỉ đèn mờ ấy…”
“Khu khách sạn tình yêu.”
“Đúng đúng. Mấy tuần trước có buổi liên hoan ra trường của học sinh, tôi đến chung vui. Một em kể là trông thấy Murahashi lảng vảng trong khu đó.”
“Thế á… Thật hả chị?”
Murahashi đang bồ bịch thật. Trống ngực tôi đập mạnh.
“Với lại… người đi cùng ấy…”
“Vâng, sao chị?” Bị cuốn vào câu chuyện từ lúc nào chẳng hay, tôi bất giác nôn nóng nhoài người tới trước.
“Học sinh bảo không biết tên, chỉ quả quyết là giáo viên trường mình. Tôi bảo miêu tả độ tuổi dáng người…” Hori đánh mắt sang ngang. Hướng nhìn chính là bàn Aso.
“Thật hả chị?”
“Không sai được đâu. Theo miêu tả thì không còn ai khác nữa.”
“Sao chị không cho cảnh sát biết?”
Hori cau mặt, “Nhỡ họ tình cờ đi với nhau thôi thì sao? Chưa kể, hai người cặp bồ thật thì cũng phải nghe đồn đại này khác chứ, hoặc chính cô ấy sẽ lên tiếng. Nói chung chưa đến mức người ngoài cuộc đủ cơ sở khẳng định. Vấn đề là, chi tiết này mà quan trọng thật thì chắc phải khai ra. Chị muốn cậu nhận định giúp nên mới kể với cậu.”
“À!” Hóa ra Hori ngại kể ra gây chú ý, nhỡ đầu lại vướng vào rắc rối. Nhưng Murahashi và Aso à… thực sự khiến tôi bất ngờ đấy.
Đúng lúc này, nhân vật chính của câu chuyện đi vào nên hội thoại gián đoạn. Tôi ngồi chờ chuông tiết năm kêu, thỉnh thoảng quan sát khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của Aso. Chắc cô ta cũng cảm nhận được, ngay việc không hề liếc sang phía tôi đã rất thiếu tự nhiên rồi.
Aso bắt đầu dạy ở trường cách đây ba năm. Dáng người dong dỏng, váy áo đoan trang, trông như sinh viên mới tốt nghiệp.
“Một cô gái hiền lành.” Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi, Aso ít nói, lại không trang điểm lòe loẹt như các cô gái cùng trang lứa. Nhiều giáo viên khác cũng chung cảm nhận. Thật ra đều do chúng tôi chưa đủ tinh tường. Aso là một phụ nữ hết sức nguy hiểm, nói nhẹ nhàng hơn, là một phụ nữ thích phiêu lưu tình ái.
Tôi nhận ra bản chất Aso tầm hơn một năm sau khi cô ta vào dạy. Dịp đó giáo viên đi du lịch mùa xuân theo tour đảo Izu hai ngày một đêm, một tour rất phổ biến, bình dân, nhưng không ai phàn nàn gì. Mọi người đều mong tới buổi tối. Sau bữa ăn ồn ào vui vẻ là giờ sinh hoạt tự do. Có người đi uống tăng hai. Có người ra phố đêm chơi. Có người về phòng xem phim người lớn.
Còn tôi thì được Aso rủ đi chơi. Lúc ăn tối, cô ta ngồi cạnh tôi, thì thào bên tai, “Lát nữa ra ngoài chơi đi!” Tôi nhận lời ngay, chỉ đề nghị rủ thêm K, một đồng nghiệp về trường cùng đợt với tôi. Cậu ta mến Aso, khổ nỗi nhút nhát. Tôi muốn giúp cậu ta khơi thông đường tình bế tắc nên quyết định đứng ra gánh vai trò mai mối không mấy hợp với mình.
Aso vui vẻ đồng ý. Ba chúng tôi đi uống ở một quán bar kiểu Nhật cách khách sạn đến vài trăm mét, tại Aso nói không thích quán gần khách sạn quá, dễ gặp người quen. Vào quán, Aso nói khá nhiều. K và tôi cũng phấn khích, suốt buổi ba chúng tôi chuyện trò sôi nổi. Khoảng một tiếng sau, tôi xin phép về trước, tất nhiên là chiến lược để hai người ở riêng. K có sống hướng nội cỡ nào hẳn cũng phải hiểu ý tôi, chắc không bỏ lỡ cơ hội đâu.
K trở về khách sạn lúc nửa đêm, đi khe khẽ để không phát ra tiếng động, rón rén chui vào chăn nệm bên cạnh tôi. Nhưng qua hơi thở tôi biết cậu ta đang rất hưng phấn. Đúng như dự đoán, hôm sau trên xe buýt, K hỏi tôi có muốn nghe không. “Tiến triển ngoài mong đợi…” Với vẻ mặt vừa khoái chí vừa hơi mắc cỡ, K thuật lại chuyện tối qua, rằng sau khi ra khỏi quán bar, hai người đi dạo trên một lối nhỏ vắng vẻ. Được một lúc Aso kêu mệt nên họ ngồi xuống bãi cỏ ven đường.
“Bầu không khí cực kì lãng mạn. Lại thêm trước đó tớ có uống nữa,” K hạ giọng như phân bua, và khai hết, “Chút xíu nữa là đi đến cùng rồi.”
Nếu chỉ có vậy, cùng lắm tôi sẽ ngạc nhiên về sự dũng cảm của K và sự bạo dạn của Aso mà thôi, nhưng chuyện đáng kinh ngạc còn nằm ở phía sau.
K cầu hôn Aso. Vốn suy nghĩ đơn giản nên K coi việc cầu hôn là đương nhiên. Aso cự tuyệt, mà còn theo cách thức không hề khéo léo. Như K miêu tả lúc đến uống rượu nhà tôi thì “Cô ấy cười nhạt và khước từ.”
“Aso bảo chỉ chơi cho vui thôi, tôi tưởng thật làm gì… Cô ấy tỏ ra ngán ngẩm.”
“Ít nhất cũng phải có chút cảm tình với cậu chứ?”
Đang cầm chén rượu định ngửa cổ uống, K bỗng dừng tay, mắt buồn buồn, “Cô ấy bảo hôm đó là ai cũng được. Người có gia đình như cậu là tốt nhất, nhưng là tớ cũng không sao.”
Hóa ra vì thế mà cô ta rủ rê tôi.
Sau này, K xin nghỉ việc vì lý do gia đình. Hôm tôi tiễn cậu ta ra ga về quê, K nói qua cửa sổ toa tàu, “Aso thật tội nghiệp.”
Từ đó, tôi không quý mến Aso nữa, thậm chí còn đem lòng hận thay cho bạn. Aso cũng cảm nhận được. Chúng tôi gần như ngừng nói chuyện. Thế mà giờ người phụ nữ ấy đang có cơ hội lấy con trai hiệu trưởng, hiệu trưởng lại nhờ tôi tìm hiểu quan hệ trai gái của cô ta, thành ra tôi nắm trong tay cơ hội trèo cao của Aso. Thật là trớ trêu!
Khoan đã! Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Thứ Sáu ngày 13 trôi qua trong bình yên. Kết thúc tiết cuối cùng, thật lòng tôi muốn về nhà ngay, chẳng qua trót hứa với Kei, lại sắp tới giải đấu tỉnh nên bỏ tập không tiện lắm.
Phòng thay đồ, tức hiện trường vụ án, vẫn bị cấm sử dụng. Mà không cấm tôi cũng không muốn thay đồ ở đó. Tôi đã nói chuyện với nhà trường để được sử dụng phòng thay đồ dành riêng cho giáo viên thể dục.
Tôi đang thay đồ thì Takei nhễ nhại mồ hôi bước vào, lau các bắp thịt cuồn cuộn ướt đẫm và thay bộ đồ chạy sang đồ thể thao.
“Buổi tập hôm nay kết thúc rồi à?” Tôi hỏi.
Takei là cố vấn câu lạc bộ điền kinh. Chiều nào cũng vậy, hình ảnh áo thun quần soóc của cậu ta lại xuất hiện trên đường chạy cho tới khi mặt trời lặn.
“Không, bây giờ em phải đi họp. Bàn về kế hoạch thi đấu mùa thu và hội thao của trường.”
“Hội thao à?” Takei nói tôi mới nhớ. Quá nhiều sự việc đã xảy ra làm tôi quên bẵng đi những chuyện vô thưởng vô phạt.
“Cao trào của hội thao là phần tranh tài giữa các câu lạc bộ. Anh nhớ không? Hôm nay họp bàn chuyện đó.”
“À ra vậy. Năm nay tranh tài nội dung gì nhỉ?” Tôi nhớ mang máng là nghe ai nói rồi mà lại quên. Năm ngoái nội dung tranh tài là trình diễn trang phục độc đáo.”
“Năm nay là hóa trang diễu hành anh ạ. Cố vấn câu lạc bộ cũng phải hóa trang. Nghe đã thấy mệt.”
Không biết ai bày ra trò này.
“Bên cậu hóa trang cái gì?”
Takei gãi đầu, “Toàn trò nghịch ngợm. Học sinh định hóa trang thành ăn mày, trát bùn lên mặt, ăn mặc rách rưới, đi đứng khệnh khạng. Chúng nói như vậy mới ăn chơi, mới thời thượng.”
“Vậy cậu cũng hóa trang ăn chơi thời thượng?”
“Vâng… Học sinh bảo em hóa trang thành bang chủ cái bang. Thực chất là rách rưới bẩn thỉu hơn chúng mà thôi.”
“Thật là…” Tôi định nói “khổ thân cậu”, nhưng rốt cuộc chỉ cười xòa, câu lạc bộ bắn cung hóa trang thế nào còn chưa biết kia kìa. Chẳng thấy Kei thông báo gì cả.
Tới bãi tập, tôi hỏi Kei. Cô bé thản nhiên đáp, “À, xiếc đó thầy.”
“Xiếc?”
“Hóa trang thành đoàn xiếc. Có diễn viên xiếc thú, diễn viên ảo thuật…”
“Ồ… thế tôi làm gì? Đừng bắt tôi đóng giả sư tử đấy nhé.”
“Thầy đoán hay quá! Nhưng vai này dễ chịu hơn một chút. Vai chú hề.”
“Chú hề à?” Một chú hề mặt trắng xóa, mũi đỏ chót… ư? Kiểu này mình không dám cười Takei nữa rồi.
“Không phải hề bình thường. Mà là hề say xỉn, tay cầm chai rượu.”
“Hề say rượu à…”
Từ lâu tôi đã biết mình không theo kịp thị hiếu của đám học trò. Chú hề say rượu, rồi cả bang chủ cái bang Takei, càng khiến tôi thấm thía sự thật này.
Buổi tập diễn ra đúng giờ. Trước khi bắn, Kei chỉ định toàn đội chia thành từng cặp. Thành viên lớp Mười ghép với lớp Mười một hoặc Mười hai. Còn lại thì tự do. Kei có trao đổi trước với tôi rằng, ghép cặp là để luyện tập cho giải thi đấu cấp tỉnh.
“Từ trước tới giờ mỗi cá nhân tự ghi điểm của mình, thành ra mọi người sẽ thiếu nghiêm khắc với bản thân. Thứ nhất, điểm thấp người khác không biết nên sẽ dễ dãi. Thứ hai, ví dụ mũi tên cắm vào ranh giới giữa điểm 10 và 9 thì sẽ lấy điểm cao hơn, đó cũng là sự du di. Cho nên em đề ra quy định điểm số sẽ do người bắt cặp với mình ghi, để mọi người nghiêm túc hơn. Vả lại, bắt cặp sẽ kiểm tra tư thế đứng cho nhau. Đối với các thành viên lớp Mười chưa quen thi đấu, đây chính là cách luyện tập một kèm một.”
Mắt long lanh, Kei nói rất hùng hồn như thể đó là một ý tưởng siêu việt. Tôi vốn luôn cho rằng “thắng thua do mình” nên không hoàn toàn tán thành, nhưng tôn trọng tính tự chủ của học sinh nên cũng không phản đối.
Từng cặp bắt đầu luyện với nhau. Kei cặp với Emi lớp Mười. Emi bị sái cổ tay hồi hè, cổ tay trái đeo băng hẳn vẫn đau. Tuy nhiên cô bé có tiến bộ, nỗi sợ khi ngắm bia chắc đã thuyên giảm, hy vọng kịp tham gia thi đấu cấp tỉnh. Vận động viên xếp thứ hạng cao ở tỉnh sẽ được chọn thi quốc gia. Đứng đằng sau nhìn các em miệt mài luyện tập, tôi muốn tất cả đều được đi thi, đồng thời cũng hiểu hầu hết thực lực đều chưa tới.
“Thầy không hài lòng ạ?” Kei bước lại gần, tay vung vung mũi tên hộ mệnh lấy từ chỗ tôi.
“Tại tôi kì vọng quá mà. Không hiểu sao tôi thấy hơi buồn.”
“Thầy buồn thì giải quyết được gì. Thay vì thế, hay thầy bắn thử vài mũi? Thầy bắn làm mẫu xem nào.”
Nghe Kei nói mới nhớ, đã một thời gian rồi tôi chưa cầm tới cung, tại chẳng có tâm trí đâu mà bắn. Đúng là cần thay đổi tâm trạng thật.
“Thôi được, lâu lâu phải cho mấy đứa xem thế nào là tư thế nghệ thuật chứ.” Tôi đi về phòng lấy cung.
Khi tôi đứng vào vạch 50 mét, các thành viên đều ngừng tay và nhìn về phía tôi. Mới ngắm bia mà trống ngực đã đập thình thành, huống chi còn bao nhiêu con mắt. Thật là căng thẳng!
“Tôi bắn trượt cũng đừng có cười đấy.” Tôi pha trò, giọng hơi thiếu tự nhiên.
Tôi nhắm tâm bia, từ từ kéo cung. Vai trái hơi nhô lên, một thói quen từ hồi sinh viên. Khi căn thấy điểm ngắm trùng với tấm bia, tôi liền siết chặt cơ lưng. Đây là trạng thái “Hội” trong cung đạo. Khi cây cung được kéo tới mức nhất định, một thanh kim loại gọi là tấm tạch sẽ gập vào thân cung, phát ra tiếng “tạch”, đây cũng là lúc cung thủ buông tay cho mũi tên bay ra.
Trước ánh mắt của các cô gái, mũi tên xé gió bay vút về phía bia. Phập! Tên cắm vào vùng màu vàng.
“Bắn hay!” Tiếng vỗ tay vang lên.
Sau lượt bắn này, tôi nhẹ cả người. Năm lượt còn lại cũng không mắc lỗi lớn. Điểm số là 10, 9, 9, 8, 8, 7, tổng cộng 51 điểm. Lâu không bắn mà điểm số như vậy cũng không tệ.
“Thầy chỉ cho bọn em bí quyết không mắc lỗi kể cả lúc đang căng thẳng đi!” Kei nói. Các thành viên khác cũng háo hức nhìn tôi.
“Nào có bí quyết gì! Sueda, vận động viên bắn cung từng vô địch châu Á đã nói ‘Nhắm đích thật chuẩn, tên không chệch được.’ Hiển nhiên thôi nhỉ, nhưng ai thành công rồi thì nói ra mới có giá trị.”
Mãi mà tôi không vươn được đến trình độ đó dù đã biết đến bí quyết này từ hồi sinh viên. Đám học trò đang nghe tôi nói cũng có vẻ không thấm được ý nghĩa.
“Tuy nhiên, có một điều tôi muốn chia sẻ với các em. Những người bình thường như chúng ta, khi quyết tâm làm điều gì thường cần một chỗ dựa tinh thần, trong khi thi đấu lại rất cô đơn, không thể dựa vào ai cả. Vậy thì làm thế nào? Chỉ có một chỗ dựa duy nhất, đó là quá trình nỗ lực mà thôi. Mặc dù thích chơi hơn, nhưng các em đã dẹp qua một bên để tập trung luyện tập. Vì thế hãy tin rằng mình sẽ đạt kết quả tốt.”
“Làm sao tin được chứ?” Một học sinh lớp Mười một lẩm bẩm.
Nghe vậy, Kanae liếc sang và nói “Luyện tập cho tới khi tin được thì thôi,” rồi nhìn tôi như tìm kiếm sự đồng tình.
“Đúng vậy. Nhắm mắt lại, nhớ rằng mình đã cố gắng nhường nào, các em sẽ thấy tự tin.”
Tôi nói xong, các thành viên cúi đầu, “Cảm ơn thầy!”
Nói ở ngoài sân không căng thẳng như trên lớp học, vậy mà mồ hôi tôi vẫn vã ra như tắm dưới cánh tay.
Hôm đó, việc luyện tập theo cặp diễn ra tới cuối buổi. Tôi để ý và hơi băn khoăn vì có vài cặp đều là học sinh lớp Mười một, xem chừng thân nhau. Kei thì tỏ ra hài lòng với buổi tập. Lúc tập trung cuối giờ, cô bé dặn ngày mai vẫn áp dụng phương pháp này.
Hết giờ tập, tôi thay quần áo trong phòng thay đồ của giáo viên thể dục rồi chờ Kei trước cổng. Đoán là Kei về cùng nhóm Kanae, không ngờ lại thấy đi với Emi. Xem ra ngoài giờ tập luyện hai đứa cũng cặp kè.
“Cảm động quá ạ. Thầy chờ em à?” Giọng Kei cường điệu.
Thái độ của Emi thì hơi lạ lùng, làm tôi băn khoăn.
“À, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Tôi đi chầm chậm cùng nhịp với hai cô bé. Thoạt đầu, chúng tôi trao đổi qua loa về cách luyện theo cặp, chủ yếu là tôi muốn xác nhận lại định hướng của Kei. “Cơ bản tôi để các em chủ động nên sẽ không can thiệp.” Và kết thúc bằng một câu đã chuẩn bị sẵn.
“Tiện đây cho tôi hỏi, phó chủ nhiệm lớp Kei là cô Aso phải không?” Tôi cố đổi đề tài một cách tự nhiên, mong là các cô bé không thấy kì cục.
Kei không nghi ngờ gì cả, gật đầu đáp “Vâng.”
“Em có hay nói chuyện với cô Aso không?”
“Dạ em cũng hay nói. Vì cùng là phụ nữ với nhau mà.”
“Nói cả chuyện khác giới nữa à?”
Tôi vừa dứt lời thì Kei bật cười.
“Chuyện khác giới! Thầy dùng từ nghiêm túc thế. Chuyện trai gái chứ gì? Có chứ. Thỉnh thoảng. Thường là cô Aso kể về thời sinh viên của cô. Thầy đừng kể lại với ai nhé. Cô nói cặp kè vui lắm. Tất nhiên là tình yêu trong sáng thôi.”
Tin được không đây? Tôi nhủ thầm. “Thế giờ cô Aso có người yêu chưa? Em có nghe cô kể không?”
“Người yêu ạ? Ừm…” Kei vừa đi vừa nghiêng đầu đăm chiêu, trông thận trọng đến đáng ngạc nhiên. “Em nghĩ là không. Sao thầy lại hỏi vậy?”
“Ừ, à, tôi định giới thiệu cho cô ấy một người…” Tôi buột miệng. Kei lập tức reo lên.
“Ôi thế ạ? Hay quá. Vậy thì thầy hỏi trực tiếp cô ấy có hơn không?”
“Ừ, biết thế. Chỉ là hơi ngại…” Tôi nói cho qua chuyện và hơi ân hận vì thấy hỏi Kei cũng không có ý nghĩa gì. Một phụ nữ cá tính mạnh mẽ như Aso làm sao lại đi kể chuyện riêng tư của mình cho học trò cơ chứ.
Lúc nãy, trong đầu tôi hình thành một giả định. Giả định này xuất phát từ chuyện học trò kể với Hori, rằng Murahashi và một phụ nữ trông giống Aso đi cùng nhau khu khách sạn tình yêu. Tôi xin Hori số điện thoại của học trò đó để hỏi thêm một số thông tin. Tiếc là cô bé đã đi Kyushu học đại học nên không liên lạc được. Thành ra tôi đành phải gọi đây là giả định.
Tôi giả định rằng Aso và Murahashi có quan hệ đặc biệt. Giả định như thế có đường đột quá không? Murahashi trên ba mươi. Aso thì hai mươi sáu. Trai chưa vợ gái chưa chồng, quan hệ này là hoàn toàn có thể. Tuy nhiên, tình cảm đôi bên ra sao? Nhất là Aso, liệu cô ta có thật lòng? Đáng ngờ lắm! Tôi đoán hai bên chỉ qua lại cho vui. Nếu hai người có quan hệ thân mật hơn bình thường thì sao? Lập luận hơi thiếu chặt chẽ, nhưng giả sử là đúng, cô ta sẽ có động cơ giết Murahashi. Và quan trọng hơn, cô ta cũng phải trừ khử cả tôi.
Hồi hè, Aso được hiệu trưởng Kurihara đặt vấn đề làm con dâu. Kurihara là đại gia trong ngành giáo dục. Tính ra Aso phải đồng ý ngay, thế mà cô ta lại xin hoãn trả lời. Một phần để đối phương sốt ruột, song lý do chính là cần thời gian thu xếp các mối quan hệ khác, cụ thể là bịt miệng những người biết về mối quan hệ với đàn ông của cô. Người đầu tiên chính là tôi, kẻ duy nhất nắm được chuyện giữa cô và K. Với Aso, sự tồn tại của tôi là chướng ngại vật. Tiếc thay, tôi chưa tới số chết, không những thế còn trở nên cảnh giác hơn với kẻ ám sát giấu mặt. Cô ta bèn tranh thủ ra tay trước với mục tiêu thứ hai.
Đó là Murahashi.
Thêm nữa, theo lời Fujimoto, Aso rất quan tâm tới vụ án. Tôi nghĩ Aso không phải dạng người tò mò những chuyện bên lề. Càng lúc tôi càng thấy giả định của mình là đúng.
“À thầy ơi, vụ hôm qua…” Gần tới ga, Kei đột nhiên nói sang đề tài này, cứ như nhìn thấu tâm trí tôi. “Mọi người đồn là tự sát. Sự thật thì sao hả thầy?” Có lẽ vì là một trong những người phát hiện cái xác đầu tiên, không thể tính là người ngoài cuộc hoàn toàn, cô bé bỗng nói nhỏ hẳn lại.
“Mọi người? Lời đồn từ đâu ra?”
“Từ chỗ thầy Fujimoto thì phải. Bạn em bên lớp 12A kể thế.”
Khuôn mặt vô tư của Fujimoto hiện lên trong đầu tôi. Con người đứng ngoài mọi âu lo. Thật ghen tị quá!
“Thế ư? Tôi không rõ lắm. Cảnh sát vẫn chưa kết luận là tự sát.”
“Vậy ạ? Không biết họ tìm ra lời giải cho tình trạng phòng kín chưa?” Kei đổi vai đeo cho chiếc cặp trông nằng nặng, giọng nghe như thể tiện thì hỏi thôi, nhưng tiện mà hỏi trúng vấn đề thì chứng tỏ đầu óc vẫn miên man nghĩ đến nó.
“Phòng kín hả? Cảnh sát cho rằng hung thủ đánh thêm chìa. Họ có tới hỏi bác Ban.”
“Đánh chìa?”
“Tức là xem hung thủ có cơ hội nào tiếp cận chìa để đánh thêm hay không ấy. Vẫn đang điều tra.”
Kei im lặng như bận nghĩ ngợi. Tôi hơi ân hận là đã nói quá nhiều.
Tới ga, sau khi qua cửa soát vé, ai đi đường nấy. Emi về cùng Kei, lúc rời đi, cô bé lí nhí, “Chào thầy ạ!” Tôi có cảm giác đây là lần đầu trong ngày nghe thấy giọng Emi.
Xuống sân ga, tôi đi tới vị trí toa đầu tiên sẽ đỗ, vì chỗ này là tiện nhất khi đổi tàu. Ở đây có kê ghế băng, đã tróc sơn. Ghế này là chỗ ngồi ưu tiên, nên tôi tiến hẳn sang mút phải rồi mới ngồi xuống.
Ở sân ga đối diện, Kei và Emi đang đứng nói chuyện. Kei vừa đung đưa chiếc cặp vừa nhìn Emi. Còn Emi từ đầu tới cuối chỉ cúi gằm mặt, thỉnh thoảng trả lời nhát gừng. Hai cô bé đang nói chuyện gì nhỉ? Đang nghĩ vẩn vơ thì tàu bên đó trườn vào tới nơi. Khi tàu bắt đầu chạy, qua cửa sổ, tôi thấy Kei vẫy tay. Tôi cũng nhẹ nhàng đưa tay lên chào lại.
Đúng lúc này có tiếng mô-tô, tôi vô thức nhìn về hướng âm thanh. Hai chiếc mô-tô đang đậu trên con phố bên ngoài đường ray. Có phải gã ta? Tôi nheo mắt nhìn thì quả đúng như thế. Một trong hai chiếc chính là xe của gã thanh niên hôm trước nói chuyện với Yoko. Tôi vẫn còn ấn tượng với chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ kia. Đáng chú ý là chiếc mô-tô còn lại, trông không giống mấy chiếc mô-tô hồi trước chạy tới trường. Người ngồi trên xe đội mũ bảo hiểm đen, mặc bộ đồ lái xe màu đen. Dáng người không phải con trai…
Rõ ràng là Yoko. Cô bé từng nói khu này em chạy nhiều. Nhưng chạy ngay ngoài ga thì khả năng bị phát hiện quá lớn. Trong đầu tôi lại hiện ra gương mặt bất cần ấy.
Hai thanh niên đứng nói chuyện một lúc bên đường. Sau đó, xe Yoko chuyển bánh trước. Cô bé mới lấy bằng hồi hè mà tay lái vững ghê, chỉ trong chốc lát đã mất hút. Thanh niên đội mũ bảo hiểm đỏ cũng nổ máy, ống bô rền lên ầm ĩ. Mấy người đứng gần tôi bất giác nhăn mặt.
Đúng lúc đó, một cảnh tượng hơi kì lạ xuất hiện. Một chiếc ô tô bốn chỗ màu trắng vụt qua như đuổi theo xe của thanh niên đội mũ đỏ. Có thể chỉ là xe qua đường, nhưng xem cách tăng tốc và thời khắc nó vụt qua, tôi cảm thấy là cố tình.
Linh tính chẳng lành dâng lên.