← Quay lại trang sách

Chương 5

Linh tính đó trở thành hiện thực ngay ngày hôm sau, thứ Bảy, 14 tháng Chín.

Bấy giờ vừa qua tiết ba, tôi trở về phòng giáo vụ thì thấy trợ lý hiệu trưởng Matsuzaki đang đứng nói chuyện với Hase. Cả hai đều khoanh tay đăm chiêu. Tôi định lặng lẽ băng qua thì Matsuzaki chặn lại.

“A, thầy Maejima. Thầy khoan đi đã.”

“Sao vậy ạ?” Tôi quan sát sắc mặt hai người, rõ ràng không phải chuyện vui.

Matsuzaki ngập ngừng một chút rồi nói, “Thật ra là, hôm nay cảnh sát lại tới trường.”

“A…” Khỏi nói cũng biết. Vì tôi đã thấy chiếc xe màu xám trong bãi đỗ xe bên cổng trường. Điều tra viên Otani lúc nào cũng đi xe này.

“Họ đưa ra một yêu cầu hơi phiền toái…”

“Yêu cầu gì ạ?”

“Nói chuyện với một học sinh, và không có giáo viên chứng kiến…”

Tôi bất giác nhìn sang Hase, “Học sinh nào vậy?”

Hase đảo mắt ngó quanh như dò xét rồi hạ giọng, “Takahara Yoko.”

Một cách vô thức, tôi thở dài đánh thượt, bụng bảo dạ, quả nhiên!

“Tại sao cảnh sát lại gọi Yoko?”

Nghe tôi hỏi, Matsuzaki đưa tay lên gãi mái tóc lưa thưa, “Hôm qua họ tìm hiểu ở ban quản lý học sinh và hỏi ra được tên học sinh này. Cụ thể là tìm hiểu gì thì tôi chưa rõ.”

Còn tôi thì rõ, hẳn là cảnh sát đã đặt câu hỏi “Có học sinh nào căm ghét thầy Murahashi không?” và ban quản lý học sinh đưa ra danh sách vài em, trong đó có tên Yoko.

“Tôi phải làm gì?” Tôi nhìn Matsuzaki.

“Cơ bản là phải hợp tác với cảnh sát, nhưng thông tin học sinh bị điều tra thẩm vấn mà lọt ra ngoài thì ảnh hưởng tới uy tín của trường. Hơn nữa, Yoko sẽ tổn thương tâm lý nếu biết cảnh sát xếp mình vào diện tình nghi.”

“Tôi hiểu.” Tôi gật đầu đồng ý, dù nhận thấy việc đưa lý do sợ mất uy tín lên trước không được hay cho lắm.

“Tôi đã báo cáo hiệu trưởng xin ý kiến chỉ đạo. Hiệu trưởng nói cần hỏi rõ mục đích của cảnh sát rồi mới quyết định cho gặp học sinh hay không.”

“À thế ạ?”

“Vấn đề là ai sẽ gặp cảnh sát. Tôi muốn nhờ thầy Hase vì thầy chủ nhiệm lớp Yoko…”

“Mình tôi thì không được,” Hase chen ngang. “Tôi chưa nắm hết chi tiết vụ án. Vả lại, học kì hai mới bắt đầu chưa lâu nên tuy chủ nhiệm Yoko, tôi chưa hiểu rõ tính cách em ấy.” Hase gay gắt nói, tôi đã thấy trước những câu tiếp theo. “Do đó, tôi đề xuất thầy Maejima. Thầy là người phát hiện vụ việc nên không thể nói là không liên quan. Vả lại thấy chủ nhiệm em ấy cả năm lớp Mười một. Không còn ai thích hợp hơn thầy.”

Đúng như tôi đoán. Matsuzaki nhìn tôi, dò hỏi, “Thầy thấy thế nào?”

Bình thường chắc tôi đã từ chối, nhận lời tức là sau này phải làm trung gian giữa nhà trường với cảnh sát, rất phiền toái. Nhưng suy cho cùng tôi liên quan đến vụ án này thật, có khi còn liên quan chặt chẽ hơn Matsuzaki và Hase tưởng nữa.

Tôi nhận lời. Matsuzaki và Hase cảm ơn rối rít, nét mặt nhẹ nhõm hẳn đi.

Tiết bốn, tôi cho học sinh tự học rồi tới phòng khách, đi làm nhiệm vụ quan trọng như vậy mà trong đầu chỉ có ý nghĩ vẩn vơ “Tiết này được tự học, chắc học sinh sung sướng lắm.”

Thấy tôi mở cửa tiến vào, Otani hơi ngạc nhiên, vì người anh ta chờ đợi là Yoko. Tôi trình bày ý kiến của nhà trường, đại diện là hiệu trưởng và nói rằng muốn biết mục đích của phía cảnh sát. Hôm nay Otani mặc áo vest, thắt cà vạt chỉnh tề hơn hẳn mọi khi, nhưng thái độ lúc nghe tôi nói chẳng có gì khác cả, không chú tâm cho lắm.

“Tôi hiểu rồi.” Tôi nói xong, Otani rút trong túi áo ra một tờ giấy trắng. “Đây là tài liệu do anh Oda ở ban quản lý học sinh cung cấp, liệt kê các học sinh đã nghỉ học và bị đuổi học trong ba năm qua.”

“Ý anh là danh sách đen chứ gì?” Tôi liếc qua danh sách. Mười chín cái tên, non nửa là học sinh đã tốt nghiệp. “Đây chỉ là tài liệu tham khảo. Chúng tôi không muốn các anh sử dụng nó theo hướng đó.”

Tất nhiên ở lập trường cảnh sát mà không sử dụng theo hướng đó thì còn theo hướng nào. Tôi chỉ nói đến thế rồi thôi, vì không thể tán đồng, càng không thể phản bác.

“Chúng tôi cũng không muốn đâu, chúng tôi chỉ muốn áp dụng các biện pháp thông thường thôi, truy vết hung thủ này, tìm kiếm nhân chứng này… Tiếc rằng đều không thu được kết quả. Hung thủ nhất định là người trong trường, vậy mà… Chúng tôi sốt ruột quá.” Otani lộ vẻ bồn chồn, có lẽ nôn nóng phần vì tình hình điều tra không tiến triển, phần vì muốn mau chóng thẩm vấn Yoko.

“Hướng người yêu thì sao?” Tôi nhớ lại lời kể hôm qua của Otani. “Người yêu của thầy Murahashi ấy, các anh tìm hiểu đến đâu rồi?”

“Hừm, người yêu hả?” Otani thản nhiên nói. “Chúng tôi đã điều tra, à không, giờ vẫn đang điều tra tiếp. Chúng tôi cũng tiếp xúc với một số phụ nữ quen biết Murahashi, tính tới lúc này, chưa ai có vẻ là người yêu của anh ta cả.”

“Anh tiếp xúc với cả các cô giáo rồi chứ?”

Dứt lời, tôi chợt hối hận vì nói hơi cụ thể quá. Otani ồ lên một tiếng rồi chăm chú nhìn tôi.

“Anh có manh mối gì à?”

“Không, tôi chỉ nghĩ rằng không ít giáo viên yêu đương rồi tiến đến hôn nhân.” Tôi gượng gạo chống chế, vụ Aso mới chỉ là giả thuyết, tiết lộ bây giờ hơi sớm.

“Ồ, thế thì có một số giáo viên trẻ, hôm qua chúng tôi đã gặp rồi. Mọi người đều phủ nhận.”

“Có thể họ giấu.”

“Dĩ nhiên có khả năng đó, nhưng tất cả các cô đều không liên quan tới vụ án.”

“Ý anh là sao?”

“Hoạt động của họ trong khoảng thời gian gây án đều rõ ràng. Người đi uống cà phê. Người dạy tiếng Anh ở câu lạc bộ. Còn lại đều có bằng chứng ngoại phạm.”

À, ừ nhỉ! Tôi quên mất Aso là cố vấn câu lạc bộ tiếng Anh. Câu lạc bộ này hoạt động rất sôi nổi, hôm nào cũng luyện tập tới giờ đóng cổng trường mới nghỉ. Nếu vậy cô ta không thể thực hiện hành vi tội phạm… Giả định của tôi đổ vỡ trong phút chốc.

Otani nói tiếp, “Chúng tôi vẫn không bỏ qua hướng người yêu của Murahashi. Tuy nhiên chỉ theo đuổi hướng đó thì sẽ lạc lối, phải bao quát cả các hướng khác nữa.”

“Cho nên các anh để mắt tới Yoko?” Tôi cố ý đanh giọng. Otani không bận tâm. “Takahara Yoko là người bị xử phạt gần đây nhất. Hơn nữa, người bắt quả tang cô bé hút thuốc để phạt chính là Murahashi.”

“Đúng, nhưng chỉ có thế mà các anh…”

Otani ngạc nhiên nhìn tôi, khóe miệng lại hiện ra nụ cười khó nắm bắt, “Thế là anh chưa biết rồi. Sau khi bắt quả tang hút thuốc, Murahashi đã thực hiện một hành động trừng phạt cô bé.”

“Trừng phạt?” Lần đầu tiên tôi nghe đấy, vì về mặt phương châm đào tạo, nhà trường cấm mọi hình thức trừng phạt.

“Cái này này, cái này.” Otani lấy tay nhúm một ít tóc bết dầu của mình. “Anh ta dẫn cô bé tới phòng y tế rồi lấy kéo cắt phăng mái tóc đen dài đáng tự hào của nó. Yoko ghim thù chuyện đó còn hơn chuyện bị đình chỉ học. Nghe bảo cô bé đã nói muốn giết Murahashi.”

“Hả!?” Tôi buột miệng thốt lên và sực nhớ, đúng là hôm đi học lại, Yoko tới trường với mái tóc ngắn. Hóa ra không phải cô bé đổi kiểu tóc. Qua cách kể, tôi hiểu Otani hỏi dò bạn bè của Yoko. Trong thời gian cực ngắn mà anh ta thu thập được những thông tin đến tôi cũng không biết… Một lần nữa, tôi lại thấy sợ người đàn ông này.

“Kể cả thế cũng chưa đáng gì…”

“Chưa hết.” Otani dựa lưng ra sofa, đưa một điếu thuốc lên miệng. “Anh có biết thanh niên tên Kawamura Yoichi không?”

“Kawamura?” Tôi lắc đầu nhìn điếu thuốc lật bật lên xuống mỗi lần anh ta mở miệng.

“Là bạn của Yoko, đi mô-tô.”

“À…” Cảnh nhìn thấy ở ga hôm qua chợt hiện về. Yoko và gã thanh niên. Rồi chiếc xe con màu trắng…

Otani châm lửa vào điếu thuốc, dường như cố tình đợi đến lúc này mới châm để có thời gian quan sát phản ứng của tôi. “Kawamura là con trai chủ tiệm sửa xe ở đường R. Gã không đi học, suốt ngày lang thang. Kawamura quen Yoko ở tiệm mô-tô, không biết ai bắt chuyện trước.”

“Ý anh là gì?” Tôi gằn giọng, nhưng bản thân cũng thấy giọng mình quá yếu.

Otani thình lình chồm dậy, khuôn mặt rám nắng ghé lại gần tôi, “Ở tiệm đó có chất xyanua.”

“Thế…” Tôi định hỏi “Thế thì sao?” mà nói không ra lời.

“Việc bảo quản rất nghiêm ngặt. Nhưng Kawamura có thể dễ dàng lấy một ít mang đi.”

“Ý anh là Yoko nhờ gã ta?”

“Cũng tùy. Tôi chỉ nói sự thật thôi, còn sự thật liên quan tới vụ án hay không thì phải xem xét thêm. Phùùù!” Làn khói trắng mờ phả ra khỏi miệng Otani. “Các anh cho tôi gặp Takahara Yoko được không?”

Tôi nhìn vào mắt Otani. Cặp mắt sắc. Mắt của loài chó săn.

“Anh định hỏi gì em ấy?”

Trước câu hỏi nhượng bộ này, ánh mắt Otani dịu lại.

“Tôi hỏi về bằng chứng ngoại phạm. Khoảng hai, ba câu thôi.”

“Bằng chứng ngoại phạm?” Không ngờ có lúc mình phải nghe một tay cảnh sát hình sự nói ra cụm từ này. Chính miệng nhắc lại mới cảm nhận được sức nặng của nó. Đúng rồi, đây không phải là mơ.

“Có hai điều kiện.” Cuối cùng cũng lấy lại được giọng bình thường, tôi nói. “Thứ nhất, cho tôi dự thính, tất nhiên tôi sẽ giữ im lặng. Thứ hai, không được báo với trường về việc học sinh này đi mô-tô, còn nếu kết luận cô bé đúng là hung thủ thì tính sau…”

Otani lơ đãng nhìn đám khói thuốc đang phả ra như thể chẳng thèm nghe tôi nói. Một lúc sau, anh ta buông thõng, “Tôi cứ tưởng thầy Maejima là người lạnh lùng.”

“Sao cơ?”

Tôi gặng hỏi, anh ta chỉ đáp.

“Thôi được, chúng tôi chấp nhận các điều kiện đó.”

Về phòng giáo vụ, tôi thuật lại tình hình với Matsuzaki và Hase, sau đó cả ba cùng sang phòng hiệu trưởng. Cau mày nghe xong, hiệu trưởng lẩm bẩm, “Đâu còn cách nào khác.”

Mặc dù tiết bốn chưa kết thúc, Hase vẫn đi gọi Yoko. Không biết anh ta sẽ viện lý do gì để gọi cô bé ra, mới nghĩ thế, tôi đã thấy lòng mình trĩu nặng.

Năm sáu phút sau, Hase dẫn Yoko tới phòng giáo vụ. Mắt cắm xuống sàn, đôi môi mím chặt, tới trước mặt tôi và Matsuzaki, Yoko vẫn không thay đổi biểu cảm.

Tiếp nhận Yoko từ tay Hase, tôi nhanh chóng rời khỏi phòng giáo vụ, đi về hướng phòng khách. Yoko đi sau tôi hai, ba mét. Tới cửa phòng khách, tôi khẽ dặn “Sự thật có sao nói vậy là được,” cô bé cũng chẳng buồn gật đầu.

Đối diện với Otani, vẻ mặt lạnh lùng của Yoko vẫn không thay đổi. Cô bé ngồi thẳng lưng, mắt nhìn vào vùng ngực anh ta. Đã lường trước thái độ này, Otani bình thản bắt đầu các câu hỏi.

“Em có thể cho biết hôm kia, sau giờ học em làm gì không?”

Otani gợi chuyện rất nhẹ nhàng. Thái độ của Yoko thì trái ngược, cô bé cất tiếng một cách khó nhọc, và không hề nhìn sang tôi.

Theo lời kể thì hôm kia, sau giờ học, Yoko về nhà ngay.

“Em về tới nhà lúc mấy giờ?”

“Chắc khoảng 4 giờ.”

Nhà Yoko cách ga S bốn trạm dừng. Giờ học hoặc giờ sinh hoạt lớp thường kết thúc vào khoảng 3 giờ 30 phút, nên câu trả lời 4 giờ là hợp lý.

“Em về cùng ai? Hay đi một mình?”

“Một mình.”

Otani đặt các câu hỏi để xem liệu có ai chứng kiến hành động của cô bé hay không. “Trên tàu điện em có gặp ai không?” “Nhà ga hôm đó thế nào?” “Trước cửa nhà có gì không?”… Cuối cùng, Yoko nói được tên hai người làm chứng, là vợ chồng cụ già hàng xóm. Cô bé nói rằng có chào hỏi hai cụ lúc về tới nơi.

“Sau khi về nhà… em làm gì?”

“Không có gì đặc biệt, em ở trong phòng riêng.”

“Ở suốt trong phòng?”

“Vâng.”

“Em nói dối.”

Hả? Tôi ngẩng mặt lên, và nhận ra Yoko biến sắc. Otani không đổi nét mặt, vẫn nói với giọng bình thản như cũ.

“Có người nhìn thấy em trong trường lúc 5 giờ. Thành viên của một câu lạc bộ. Bạn ấy nói chắc chắn là em, và quan trọng là địa điểm mà bạn ấy thấy em. Ở gần phòng thay đồ đó, đúng chứ?”

Tôi choáng váng. Ban nãy Otani không hề đề cập đến chuyện này, chắc là định dùng như lá bài quyết định. Nếu có người nhìn thấy Yoko thật thì quả là…

“Thế nào? Sau khi về nhà, em quay lại trường lần nữa phải không?” Otani hỏi thật nhẹ nhàng, có lẽ là cố tạo không khí thoải mái, dễ trao đổi, duy ánh mắt tuyệt nhiên không dịu dàng. Đó là mắt chó săn. Mắt cảnh sát hình sự. Tôi liếc Yoko. Cô bé mở to mắt, trân trối nhìn vào một điểm trên bàn, người cứng đờ như búp bê, mãi mới máy môi được.

“Em về nhà… Phát hiện quên đồ nên quay lại trường lấy.”

“Ồ, quên đồ? Em quên cái gì?”

“Sổ tay học sinh. Quên trong ngăn bàn…”

Giọng Yoko yếu ớt và run rẩy. Tôi lặng người, không biết làm cách nào để cứu cô bé. Otani được thể xông tới.

“Sổ tay học sinh? Tôi không nghĩ chỉ vì thế mà phải quay lại trường lấy.”

Otani dồn ép, hắn đang tự nhủ con mồi sắp rơi vào tay mình. Thình lình Yoko ngồi thẳng dậy như muốn phản kích, và chậm rãi nói.

“Trong sổ tay có bằng lái mô-tô. Em muốn thu hồi kịp thời để không ai phát hiện nên mới quay lại trường.”

Nếu đây là lời nói dối tức thì, tôi buộc phải bái phục sự nhanh trí của Yoko. Giải thích không chê vào đâu được, nó cũng giải tỏa nghi vấn vì sao phải giấu việc quay lại trường sau khi về nhà. Otani câm nín mất vài giây rồi mau chóng đổi hướng tấn công.

“Hiểu rồi, trường cấm đi mô-tô. Nhưng tại sao em lại đến gần phòng thay đồ?”

“Phòng thay đồ à… Em chỉ tình cờ đi ngang qua.”

“Tình cờ đi ngang qua? Được thôi, sau đó?”

“Em về nhà.”

“Em ra khỏi trường lúc mấy giờ, tới nhà lúc mấy giờ?”

“Em ra khỏi trường lúc hơn 5 giờ. Tới nhà chắc khoảng 5 rưỡi.”

“Có ai làm chứng cho em không?”

“… Không.”

Nghĩa là Yoko không có bằng chứng ngoại phạm vững vàng. Xem chừng đắc thắng vì mọi sự đúng với suy luận của mình, Otani viết lia lịa vào sổ tay.

Các câu hỏi tiếp theo xoay quanh quan hệ với Kawamura Yoichi. Bạn bè ở mức độ nào? Đến nhà Kawamura bao giờ chưa? Rõ ràng anh ta đang dò xét khả năng lấy trộm xyanua, Yoko nói không quá thân với Kawamura. Hai đứa mới quen, thỉnh thoảng đi cùng nhau. Otani chỉ gật đầu, vẻ coi thường, rõ ràng là không tin.

“Cảm ơn em. Thông tin rất đáng tham khảo.”

Otani cúi đầu ra chiều lịch sự rồi quay sang tôi, ánh mắt như muốn nói “Xong.” Tôi đứng dậy theo Yoko.

“À, này em!”

Yoko đã cầm lấy nắm cửa thì Otani đột ngột gọi giật. Cô bé ngoái lại, tay điều tra viên vẫn giữ nguyên nụ cười ở khóe miệng và hỏi, “Thầy Murahashi đã chết. Em thấy thế nào?”

Tự dưng nghe hỏi độp một câu như thế thì ai mà trả lời được?

Yoko sắp lên tiếng thì Otani lại nói, “À, bỏ đi. Tôi chỉ hỏi thử thôi.”

Anh đừng có quá đáng! Tôi chỉ muốn quát vào mặt anh ta như vậy.

Rời khỏi phòng khách, Yoko lầm lì đi thẳng về lớp. Nhìn từ đằng sau, tôi nhận ra cô bé đang tỏ ý phản kháng. Rốt cuộc, tôi không nói được câu nào với Yoko.

Trở về phòng hiệu trưởng, tôi thuật lại buổi làm việc cho ông ta, Matsuzaki và Hase nghe. Tôi nhắc đến quan hệ giữa Yoko và thanh niên đi mô-tô nhưng không nói ra việc chính Yoko cũng lái xe. Ba người này tất nhiên không ngờ tới chuyện đó.

“Bằng chứng ngoại phạm không rõ ràng…” Hase nén tiếng thở dài.

“À thì… Mấy ai có được bằng chứng ngoại phạm rõ ràng đâu?” Tôi nói thật lòng, chắc mọi người nghĩ tôi đang cố an ủi nên chẳng ai gật đầu cả.

“Thôi, cứ đợi xem tình hình thế nào.” Chúng tôi im lặng một lúc, cuối cùng hiệu trưởng chốt hạ, và đây cũng là kết luận của ngày hôm nay.

Matsuzaki và Hase ra về, tôi nán lại theo yêu cầu của Kurihara.

“Ngồi đi.” Hiệu trưởng chỉ tay về phía sofa, kéo gạt tàn lại gần rồi hỏi. “Cậu thấy thế nào?”

“Thấy thế nào… là sao ạ?”

“Yoko có phải hung thủ không?”

“Cháu không biết.”

“Cậu bảo chính cậu cũng đang bị rình rập giết hại. Yoko có thù ghét gì cậu không?”

“Khó mà quả quyết là không.”

“Ừ, giáo viên mà.” Hiệu trưởng gật gù đồng tình rồi châm thuốc. “Cậu nói với cảnh sát chuyện bị rình giết chưa?”

“Chưa ạ. Vả lại gần đây không thấy nữa. Cháu chờ xem thêm thế nào.”

“Ừ, có thể đều do cậu tưởng tượng ra thôi.”

“Cũng không hẳn.” Tôi lầm bầm. Tôi mà bảo sẽ báo cảnh sát thì ông ta phản ứng ra sao nhỉ? Hoặc hăm dọa hoặc dụ dỗ, ắt là tìm mọi cách ngăn tôi lại. Vụ lần này mới chỉ “có khả năng là án mạng”, thêm vụ của tôi vào thì vấn đề không đơn giản như thế nữa.

Khi tôi rời phòng hiệu trưởng thì đã hết giờ sinh hoạt lớp, học sinh lục tục ra về. Tâm trạng tôi không thoải mái lắm. Một ngày thế này về sớm quá cũng chẳng làm gì. Tôi quyết định ở lại tập cùng câu lạc bộ. Thứ Bảy ít khi tôi tập với các em.

Vì không mang theo cơm hộp nên tôi định đi ăn bên ngoài, gần ga có nhiều quán.

Mới ra khỏi cổng trường khoảng 50 mét thì một bóng người xẹt ra từ con đường nhỏ bên trái, cặp kính râm đen đập vào mắt tôi. Gã tới gần nói khẽ, “Yoko nhắn thầy đi theo tôi.” Tôi hiểu ngay, đây là thanh niên đi mô-tô.

Có việc cần tôi thì phải tới gặp tôi chứ! Tôi rất muốn nói thế, lại nghĩ đứng giằng co trên đường cũng không hay lắm nên quyết định đi theo. Dọc đường tôi hỏi, “Cậu là Kawamura Yoichi?”

Thanh niên ngập ngừng bước chân nhưng không ngoảnh lại, thoáng cái lại đi tiếp. Gã toàn ẩn mặt sau lớp kính mũ bảo hiểm, tuy nhiên tôi vẫn còn ấn tượng về giọng nói này.

Rời khỏi đường lớn có nhiều học sinh, chúng tôi rẽ vào một con đường nhỏ, đi khoảng trăm mét thì tới một bãi đất trống hình vuông, mỗi chiều chừng mười mét. Bên cạnh đó hình như là một xưởng máy, vì tôi nghe tiếng máy cắt và máy dập. Bãi đất trống chắc là nơi để phế liệu của xưởng máy này.

Tôi thấy ba chiếc mô-tô xếp cạnh nhau, trông giống những con ngựa trung thành. Cạnh đó có hai thanh niên đứng tựa lưng vào mấy thùng gỗ đựng phế liệu, miệng phì phèo thuốc lá.

“Dẫn tới rồi!” Kawamura nói như hiệu lệnh. Hai gã kia đứng thẳng dậy. Một gã nhuộm tóc đỏ. Gã còn lại lông mày nhẵn thín. Cả hai cao tầm bằng tôi.

“Hình như Yoko không có ở đây?” Tôi nhìn quanh, nhưng thật ra cũng không ngạc nhiên cho lắm. Yoko không bao giờ hẹn gặp giáo viên kiểu này. Tôi đi theo, chẳng qua vì tò mò đám choai choai muốn gì ở mình.

“Yoko không tới đâu.” Dứt lời, Kawamura túm lấy cổ áo tôi. Gã thấp hơn tôi độ mười phân, thành ra tôi như bị kéo chúi xuống. “Ông anh chơi bẩn quá đấy!”

“Chơi bẩn gì?” Tôi hỏi lại trong tư thế hơi khó chịu, kịp liếc thấy gã tóc đỏ vòng sang phải, còn gã lông mày nhẫn bước qua bên trái mình.

“Đừng có giả bộ! Chính ông anh báo với cớm là Yoko giết người!”

“Không phải tôi.”

“Còn chối!”

Kawamura buông cổ áo tôi ra. Đúng lúc bị đạp vào chân phải, tôi mất đà chống cả hai tay xuống đất. Một cú đá mạnh vào sườn trái khiến tôi bật ngửa, hơi tức thở vì va đập.

“Lũ cớm đến chỗ tôi. Ngoài ông anh ra còn ai vào đây?”

“Chuyện đó…” Tôi muốn giải thích, nhưng bị gã lông mày nhẵn đạp thêm một phát vào xương ức nên không nói được. Tôi ôm bụng, khom người lại. Kawamura bèn giơ gót ủng mô-tô giáng vài phát vào gáy tôi.

“Tại sao lại bảo Yoko là hung thủ? Bọn mày định đổ hết tội cho học sinh cá biệt chứ gì?”

“Mày nói gì đi chứ thằng này!” Hai gã cạo lông mày và tóc đỏ vừa gào vừa đá vào đầu và sườn tôi. Tiếng máy trong xưởng và tiếng gào của đám này trộn lẫn với nhau khiến tôi ong hết cả tai.

Đúng lúc đó tôi nghe có tiếng con gái. Không rõ là nói gì, chỉ biết nhờ thế mà cuộc tra tấn của đám thanh niên ngừng lại.

“Yo… ko!”

Nghe Kawamura gọi, tôi ngẩng mặt lên. Yoko đang chạy tới, mặt hết sức tức giận.

“Cái gì vậy? Ai mướn các người bày trò hả?”

“Thằng này bán đứng Yoko cho cớm đấy.”

“Không phải tôi.” Toàn thân đau ê ẩm, tôi cố chịu đựng để đứng thẳng dậy, cổ có cảm giác nằng nặng, người lảo đảo. “Cảnh sát theo dõi Yoko. Nên họ đánh hơi thấy hội bạn mô-tô.”

“Đừng có nói nhảm!”

“Tôi nói thật. Hôm qua cậu và Yoko gặp nhau ở gần ga S đúng không? Có một chiếc xe con màu trắng bám theo hai người.”

Kawamura và Yoko nhìn nhau, chắc đã nhận ra tôi nói đúng.

“Tại ông anh kể về Yoko cho cớm nên bọn nó mới theo dõi chứ?”

“Không phải, đó là mấy ông bên ban quản lý học sinh. Người này không liên quan.”

Kawamura lúng túng thấy rõ, đôi kính râm cũng không giấu được vẻ hoang mang trên nét mặt.

“Gì vậy Yoichi? Tào lao quá!” Gã lông mày nhẵn cằn nhằn. Gã tóc đỏ thì bực bội giơ chân đá mấy viên sỏi. Cả hai không buồn nhìn tôi.

“Mấy người đừng nghe hơi nồi chõ. Cần gì tôi sẽ trực tiếp nhờ.”

Nghe Yoko nói, hai tên lông mày nhẵn và tóc đỏ tỏ vẻ chán chường, ngồi lên mô-tô phóng đi. Tiếng nổ phành phạch của ống bô như cứa thêm vào vết thương của tôi.

“Yoichi cũng về đi. Còn lại để tôi giải quyết.”

“Nhưng mà…”

“Tôi không thích lằng nhằng đâu.”

Nghe Yoko nói vậy, Kawamura đành thở dài chấp nhận rồi đi tới chỗ dựng mô-tô. Gã hầm hầm nổ máy, lái xe qua giữa tôi và Yoko rồi phóng thẳng đi. Bãi phế liệu chỉ còn lại hai người.

“Sao em biết tôi ở đây? Đám này gọi tôi ra hẳn là không báo cho em chứ nhỉ?” Tôi vừa hỏi vừa nắn nắn cổ, mấy chỗ bị đá vẫn nóng ran.

“Em vô tình nghe được ở gần ga. Có bạn bảo thầy Maejima bị tên bụi đời ở đâu dẫn đi. Em đoán ra ngay là chỗ này, hội Yoichi hay tụ tập ở đây.” Yoko trả lời, và như mọi khi, vẫn né tránh ánh mắt tôi. Cô bé nói tiếp, “Em rất tiếc về hành động của đám bạn. Xin lỗi thầy.”

“Không có gì. Mà em định chơi với hội này đến bao giờ? Chia tay đi thì hơn.”

Yoko lắc lắc đầu ra chiều không muốn nghe tôi thuyết giáo. “Thầy đừng bận tâm tới em. Liên quan gì tới thầy đâu!” Dứt lời, cô bé lại bỏ chạy như lần trước.

Cũng như lần đó, tôi chỉ biết đứng nhìn theo.