← Quay lại trang sách

Chương 8

Ngày 20 tháng Chín.

Trời mưa từ sáng. Không biết có phải tại tiếng mưa đánh thức hay không, chỉ biết là tôi thức dậy sớm hơn thường lệ mười phút. “Anh cứ dậy sớm được như hôm nay cho em thì tốt quá.” Yumiko nói trong lúc tôi ăn sáng.

Tuyệt nhiên không thấy báo đưa thêm tin gì về vụ Murahashi. Quả thật với người trong cuộc có thể là sự kiện lớn, chứ với người ngoài cũng chỉ là mẩu tin bình thường. Nói nào ngay, tình hình trong trường cũng đang trở về trạng thái bình thường như trước án mạng.

Miệng nhồm nhoàm nhai bánh mì, tôi gập báo lại, “À, dạo này công việc của em thế nào? Đã quen chưa?”

Yumiko ngập ngừng đáp, “Dạ, tàm tạm ạ.”

Yumiko bắt đầu làm thêm ở siêu thị gần nhà từ mùa xuân năm nay. Tôi chấp nhận mong muốn của vợ không phải vì kinh tế gia đình khó khăn, mà vì cô ấy nói ở nhà buồn tẻ. Công việc ở siêu thị là tính tiền, Yumiko không vì tất bật mệt mỏi mà sao nhãng việc gia đình, thậm chí gần đây cô ấy còn tươi tắn hoạt bát hẳn ra.

Tôi để ý từ khi đi làm, Yumiko sắm sửa quần áo và trang sức nhiều hơn trước. Có thể do tiền bạc thoải mái hơn, nhưng làm đỏm không phải tính cách của cô ấy, nên tôi khá bất ngờ. Chỉ bất ngờ thôi chứ không nói gì, vì Yumiko cũng chưa đến mức tiêu xài xa hoa lãng phí.

“Em đừng cố sức quá nhé, đâu phải đi làm để kiếm tiền đâu.”

“Em hiểu mà.” Yumiko khẽ đáp.

Đi sớm hơn ngày thường có một chuyến mà tàu vắng đến ngạc nhiên. Ngày nào cũng dậy sớm như hôm nay là ổn. Nói là nói thế chứ năm phút buổi sáng quý giá bằng ba mươi phút buổi trưa.

Tàu vào ga S thì tàu đối diện cũng vừa tới, nhả ra một dòng người toàn nữ sinh cấp ba. Tôi hòa vào đám đông đi về phía cửa ga, đúng lúc ai đấy chạm vào vai tôi, “Thầy đi sớm thế? Có chuyện gì ạ?”

Nghe giọng nói, tôi biết ngay là ai, nhưng cũng ngoái đầu lại trả lời, “Kei đi tàu giờ này à? Dậy sớm nhỉ!” Đúng là ba năm nay, chưa khi nào tôi gặp cô bé ở ga vào buổi sáng.

“Dậy sớm là vàng đó thầy. Mà hôm qua có chuyện gì thế ạ? Sao thầy không đến câu lạc bộ?”

Kei trách cứ hơi to tiếng, khiến hai ba người xung quanh ngoảnh sang nhìn. Tôi đâm ngại, đáp khẽ.

“Ừ… tôi bận chút việc. À, hôm qua em có nghe đồn gì về án mạng bữa trước không?”

“Nghe đồn? Em không biết. Có chuyện gì ạ?” Kei chau mày vẻ nghi hoặc.

“Hừm, ở đây không tiện…” Tôi đẩy lưng Kei đi qua cửa soát vé.

Trời vẫn mưa. Những tán ô đủ màu sắc của các nữ sinh tạo thành nhiều đường thẳng dịch chuyển về phía trước. Chúng tôi đi lẫn vào hàng người đó, tôi kể cho Kei nghe chuyện giải mã bí ẩn của Masami. Tưởng đâu mọi người đồn đại ghê lắm, hóa ra không phải.

“Thật hả thầy? Masami phá giải được bí ẩn phòng kín? Giỏi thật chứ! Đúng là anh tài số một.” Nghe xong, Kei trầm trồ thán phục, tay xoay xoay cái ô. “Thế cảnh sát công nhận giả thuyết đó chứ ạ?”

“Ừ thì… tạm thời… Nhưng chừng nào chưa tìm ra hung thủ thì giả thuyết vẫn chỉ là giả thuyết.”

“Vấn đề hung thủ là ai.”

“Đúng vậy.”

Vừa đi vừa trò chuyện, chúng tôi đã tới cổng trường tự lúc nào. Bước qua cổng, tôi toan rẽ sang hướng phòng giáo vụ thì Kei gọi giật lại, dường như nhớ ra điều gì. Cô bé nói phải chuẩn bị cho hội thao nên giờ nghỉ trưa cần tôi tới câu lạc bộ. Chắc là liên quan tới lễ hóa trang diễu hành thôi, tôi đáp với vẻ chán ngấy “À ừ!” Kei mỉm cười tinh quái.

Bước vào phòng giáo vụ, tôi thấy không khí cũng không khác mọi khi. “Thông tấn xã” Fujimoto không sốt sắng chạy tới, nghĩa là việc Masami phá giải bí ẩn phòng kín vẫn chưa lan rộng.

“May quá!” Tôi thở phào ngồi vào chỗ của mình, mở ngăn kéo bàn lấy bút bi chuẩn bị cho tiết một. Do cần bút bi đỏ nên tôi lại mở ngăn kéo lần nữa, thì bất chợt dừng tay.

Đúng rồi! Hôm qua tôi quên khóa ngăn kéo. Hai tuần nay, lúc nào trước khi về tôi cũng khóa ngăn kéo bàn, vì cảm thấy nguy hiểm rình rập. Hung thủ vô hình có thể lén bỏ một viên kẹo tẩm độc vào ngăn bàn, hoặc cài sẵn bẫy kiểu như mở ngăn kéo ra sẽ có lưỡi dao bật lên chẳng hạn. Nói gì thì nói, về mặt tâm lý, tôi không dám bất cẩn với vật dụng quanh mình.

Vậy mà hôm qua tôi lại không khóa ngăn kéo. Tại sao? Câu trả lời thật rõ ràng. Đó là vì tôi không còn cẩn trọng đề phòng như trước nữa.

Mười ngày trước, khi đang đi bên hông khu phòng học thì có chậu cây rơi xuống. Âm thanh và hình ảnh các mảnh vỡ của chậu gốm và những tảng đất văng tung tóe đến giờ vẫn còn rõ nét trong trí nhớ tôi. Đó là khoảnh khắc mà nỗi lo sợ mơ hồ chuyển thành cơn hãi hùng rõ rệt. Cơn hãi hùng đạt đỉnh điểm khi Murahashi bị đầu độc. Tiếp theo sẽ là mình? Suy nghĩ này cứ ám ảnh mãi, khiến tôi nôn nóng và thấy quan tâm khác thường về việc làm sáng tỏ vụ án.

Nhưng phải thừa nhận khoảng hai ba ngày nay, tôi quan sát vụ Murahashi một cách tách biệt với chuyện của mình. Bởi vì các phân tích của Otani về án mạng không có vẻ liên quan gì tới tôi, đồng thời, sau sự cố chậu cây tôi cũng không còn thấy nguy hiểm nữa.

Tất cả là do mình tưởng tượng thôi. Dần dần, tôi bắt đầu nghĩ như vậy.

Giờ nghỉ trưa, theo lời hứa với Kei, tôi tới câu lạc bộ bắn cung. Trời vẫn mưa tầm tã. Tay cầm ô, gấu quần lấm tấm ướt, tôi bước vào phòng thì thấy Kei, Kanae và Emi đang ở đó.

“Mưa như trút nước ấy thầy nhỉ?” Nhìn bộ dạng ướt nhẹp của tôi, Kei nói vẻ khoái trá.

“Hôm nay chắc không tập được đâu.”

“Bọn em cần tập trung chuẩn bị cho hội thao nên mưa thế này lại hay.” Người trả lời là Kanae. Tôi hỏi tại sao, cô bé nhìn Kei rồi đáp. “Bởi vì trời đẹp mà không tập thì lại tiếc, nhưng chuẩn bị cho hội thao vẫn chưa đâu vào đâu cả.”

“Chuẩn bị? Ừ, cũng vất vả đấy nhỉ?”

Tôi nhìn quanh căn phòng và hiểu ra. Một bộ quần áo sặc sỡ ghép bằng những mảnh vải xanh đỏ và một bộ đồ hóa trang sư tử treo trên móc áo. Khác với câu lạc bộ văn nghệ, các câu lạc bộ thể thao không có nhiều dịp để thể hiện sự tồn tại của mình với học sinh trong trường. Có lẽ vì thế chúng đều muốn dồn tâm huyết cho phần biểu diễn tranh tài giữa các câu lạc bộ ở hội thao.

Trong khi các giải đấu đang đợi chờ. Cấp tỉnh, xa hơn nữa là cấp quốc gia. Không muốn bỏ việc nào, mà thời gian lại không còn nhiều. Mấy câu nói của Kanae bộc lộ đúng tâm trạng lúc này của các cô bé.

“Nghỉ một ngày, tập trung cho biểu diễn cũng tốt mà.” Kei nói, rồi đế thêm “Không phải nói để an ủi đâu ạ.” Nhưng nghe như cố thuyết phục bản thân.

“Thế các em gọi tôi đến đây làm gì đấy? Chắc lại vì chú hề phải không?”

“À, không phải vì chú hề đâu ạ. Emi, mang cái thùng lại đây.”

Emi mang một thùng carton nhỏ tới. Kei thoăn thoắt mở ra, bên trong có một chai màu trắng, thỏi son và vài thứ khác. Đặt tất cả lên bàn xong, Kei nói.

“Đây là bộ trang điểm. Thầy dùng phấn nền thoa cho mặt trắng lên. Thoa xuống tận cổ nhé. Sau đó dùng bút chì kẻ mắt vẽ hình chữ thập lên mắt. Tiếp theo là son. Tô môi càng đậm càng tốt. Tô rộng ra hai bên má. Thầy hiểu chưa? Cuối cùng là mũi. Chỉ cần bôi tròn trên chóp mũi là xong.”

Kei tới tấp đưa ra các chỉ dẫn hóa trang, không quan tâm thái độ của tôi ra sao.

“Khoan đã nào, Kei.” Tôi giơ tay lên trước mặt cô bé, bối rối hỏi. “Tôi phải tự trang điểm à?”

Kei vỗ bộp vào vai tôi với vẻ trêu chọc, “Bọn em muốn giúp thầy lắm, nhưng hôm đó ai cũng bận, không có thời gian đâu. Nên thầy tập trước từ bây giờ đi.”

“Cố lên thầy ơi.” Kanae mang gương cầm tay đến đặt trước mặt tôi. Ở góc gương còn cẩn thận dán sẵn hình một chú hề trong truyện tranh, ngụ ý cứ hóa trang giống chú này.

“Đành vậy.”

Tôi đầu hàng, Kei và Kanae liền vỗ tay reo mừng. Emi ngày thường ít nói là thế, giờ cũng cười vui vẻ. Mười phút tiếp theo là một cuộc vật lộn trước gương. Phấn trắng thì ổn, riêng phần kẻ mắt và son làm tôi lóng ngóng. Không đành lòng trước cảnh mặt tôi nguệch ngoạc ngổn ngang, Kei đành giúp một tay.

“Hôm đó thầy đánh cho khéo đấy nhé.”

Cô bé thành thạo vẽ mắt và miệng hề, thành thạo đến mức tôi thấy hơi lạ.

“À đúng rồi. Hỏi thầy luôn bây giờ mới được.” Kanae nãy giờ ngồi nhìn mặt tôi biến chuyển, đột nhiên đứng dậy như nhớ ra điều gì. Cô bé xuất hiện trong gương cùng hộp đồ bắn cung của tôi. “Hôm trước thầy hứa rồi đúng không ạ? Thầy sẽ cho em một mũi tên cũ để làm bùa hộ mệnh. Em lấy một cây nhé.”

Kanae lấy một mũi tên màu đen trong hộp, vẫy vẫy trước mặt tôi. Đúng lúc bị tô son quanh môi, tôi chỉ đáp lại được bằng cách gật đầu.

“Xong rồi. Trông thầy cũng hợp đấy.”

Kei khoanh tay hài lòng. Khuôn mặt tôi giờ như con Phăng-teo trong bộ bài, trông rất xấu xí. Có lẽ vì son rẻ tiền nên mới ra nông nỗi này.

“Thầy đừng đòi hỏi quá. Em đã hóa trang quá tuyệt, không ai nhận ra thầy còn gì nữa.” Kei bĩu môi. À đúng! Đúng là như thế. Đến tôi còn không nhận ra mặt mình trong gương nữa là. “Mặc áo, đội mũ vào là hoàn hảo, thầy sẽ khỏi mắc cỡ, đúng không?”

“Chưa biết thế nào. Thôi được. Em tẩy trang cho tôi đi. Sắp vào giờ học rồi.”

“Thầy cứ để nguyên lên lớp xem sao.” Kei vừa đùa vừa bôi kem tẩy trang lên mặt tôi rồi lấy khăn giấy chùi. Chùi hết phấn, Kei còn dai dẳng nhắc lại. “Thầy nhớ cách làm rồi đúng không? Thầy tự làm được đúng không?”

“Nếu tự làm không xong thì vẫn còn giải pháp là diễn bằng mặt mộc.” Kanae nói trong lúc dùng bút dạ dầu trắng viết dòng chữ KANAE lên mũi tên mới xin của tôi.

“À, chắc sẽ ổn thôi.” Tôi rời khỏi câu lạc bộ, còn nghe sau lưng tiếng ai đó nói “Thật không thể trông cậy vào thầy được!”

Trời đã ngớt mưa. Sân trường lép nhép bùn nên tôi quyết định đi vòng bên hông nhà thể chất để về dù biết là hơi xa. Một loạt linh vật làm dở phục vụ cho hội thao dựng dưới mái hiên. Có con đã tô màu gần xong, cũng có những con vẫn chưa dán hết giấy báo lên khung xương. Hai ba năm trước, nhìn qua tôi còn biết là linh vật gì. Còn năm nay toàn những thứ lạ lẫm, không khỏi thấy nhen lên cảm giác khoảng cách thế hệ.

Sắp ra khỏi mái hiên, tôi định mở ô thì chợt khựng lại. Có một học sinh đứng phía sau nhà thể chất! Tôi giương ô lên, chậm rãi lại gần. Cô bé tựa cán ô trên vai, cứ đứng im tại chỗ như vậy. Còn cách khoảng mười mét thì tôi nhận ra là ai. Cô bé dường như cũng cảm nhận được có người đằng sau nên quay đầu lại. Bốn mắt gặp nhau, tôi bất giác dừng chân.

“Em làm gì đó?”

“…” Yoko không trả lời. Đôi mắt nhìn tôi như muốn nói điều gì, nhưng môi vẫn mím chặt.

“Em đang quan sát phòng thay đồ phải không?”

Hẳn là thế rồi, dù cô bé im lặng. Phòng thay đồ vốn đã cũ kĩ, nay càng nhợt nhạt ảm đạm dưới mưa rơi.

“Phòng thay đồ có chuyện gì hay sao?” Tôi lại hỏi. Lần này thì Yoko có phản ứng. Nhưng không phải trả lời, mà là cụp mắt rồi thoăn thoắt bước đi. Yoko bước ngang qua tôi cứ như không trông thấy tôi đứng lù lù ở đây vậy.

“Yoko…”

Tôi không gọi hẳn ra tiếng, chỉ lẩm bẩm trong miệng. Cô bé không quay đầu lại, dần dần khuất dạng về phía khu phòng học.