Chương 7
Thứ Năm, ngày 19 tháng Chín.
Lâu rồi mới được trải qua hai ngày yên tĩnh, thứ Ba và thứ Tư đều không có chuyện gì xảy ra. Cảnh sát cũng không xuất hiện. Trong sân trường, nhiều linh vật cho hội thao lần lượt được dựng lên. Nhìn bề ngoài, trường nữ sinh Seika đã trở lại bình thường.
Việc phân công dạy các lớp của Murahashi cũng đã xong. Tôi nhận lớp 12A, lịch dạy căng hơn, nhưng đành phải chịu thôi. Oda nhận chức trưởng ban quản lý học sinh. Mối quan tâm của giáo viên và học sinh trong trường về cái chết của Murahashi đã nguội lạnh. Chỉ trong vài ngày, một người đàn ông hoàn toàn bị xóa sổ khỏi thế gian. Vụ này khiến tôi phải suy nghĩ về giá trị tồn tại của mình.
Tuy nhiên, cái chết của Murahashi đã làm một người thay đổi hẳn. Có thể vì đã sẵn định kiến nên tôi chú ý hơn mọi người, nhưng sự thay đổi quả thật rất rõ rệt.
Người đó là Aso. Cô ta hay ngồi thẫn thờ ở bàn làm việc trong phòng giáo vụ, lại thường xuyên mắc lỗi vặt. Lúc nhỡ giờ dạy, lúc quên chỗ để giấy làm bài cho học sinh… Toàn những sai sót chưa bao giờ xuất hiện ở cô ta.
Ánh mắt từng tự tin tới mức kiêu ngạo giờ thành ra vô hồn.
Cái chết của Murahashi đã đem lại tác động nhất định, tôi tin như vậy. Nhưng tác động gì nhỉ? Càng suy đoán càng thấy rối rắm. Suy nghĩ theo hướng tích cực nhất thì hai người yêu nhau, cô ta sốc vì cái chết của anh ta, nói cách khác là tồn tại ít nhiều chân tình ở đây. Chỉ hiềm trông tính cách, tôi không tin Aso nghiêm túc với Murahashi, nhất là khi đang có đề nghị hôn nhân từ phía Takakazu, con trai hiệu trưởng Kurihara. Có khi Aso còn cảm thấy Murahashi biến mất lại càng tốt.
Nếu vậy thì phải quay về giả thuyết Aso là hung thủ. Với tôi, giả thuyết này hợp lý nhất. Nhưng cô ta lại không phải là hung thủ, vì bằng chứng ngoại phạm rất rõ ràng, không thể nghi ngờ được.
Khoan! Tôi ngẩng mặt nhìn sang. Aso đang nghiêm nghị chấm bài.
Liệu có đồng phạm không? Nếu còn ai khác cũng căm ghét Murahashi thì khả năng này hoàn toàn có thể.
Mà không, vô lý lắm! Tôi khẽ lắc đầu. Nếu có đồng phạm thì Aso phải đóng “vai trò” gì đó, nhưng khi Murahashi bị sát hại, cô ta đang dạy ở câu lạc bộ tiếng Anh. Giả sử vai trò của cô ta là kiếm thuốc độc và dụ Murahashi tới phòng thay đồ thì quá ít với một kẻ chủ mưu. Nói cách khác, để giả thuyết đồng phạm đứng vững thì nhất định phải tồn tại một nhân vật sẵn sàng thực hiện mọi mệnh lệnh của Aso.
Nhân vật đó là ai được? Tôi không thấy manh mối nào cả, các giả thuyết đều bế tắc. Đúng lúc này chuông báo tiết bốn vang lên, Aso đứng dậy, tôi cũng đứng dậy theo.
Tiết bốn tôi có giờ ở lớp 12A, buổi dạy đầu tiên từ lúc nhận dạy thay cho Murahashi. Đi ngoài hành lang đã căng thẳng rồi, rõ ràng tôi không hợp làm giáo viên.
Mới có chuông nên các thầy cô chưa vào. Lúc đi qua lớp 12B và 12C, tôi thấy học sinh vẫn nói chuyện ồn ào. “Lớp Mười hai rồi mà chẳng khác các lớp dưới là bao.” Tôi cười chua chát, nhưng vừa ngoặt sang một ngả khác, không khí bỗng im ắng hẳn. Cửa phòng học ở đây đề biển 12A, quả không hổ danh là lớp giỏi nhất trong khối sắp tốt nghiệp.
Ấn tượng này vẫn không thay đổi kể cả trong giờ dạy. Phản ứng của học sinh với lời giảng rất khác biệt. Mạnh mẽ và nhanh nhẹn. Tác phong làm bài cũng vậy, rất tập trung, không nhìn ngang nhìn ngửa. Quan sát lớp, tôi không thể không thừa nhận ảnh hưởng lớn lao của Murahashi.
Riêng Masami lại không sắc sảo như mọi khi. Thái độ khá chểnh mảng. Tôi thử đặt một câu hỏi hơi khó, và câu trả lời không thể gọi là hoàn hảo. Có lẽ vì giáo viên không phải là Murahashi nên tinh thần chiến đấu của cô bé giảm sút? Tôi vẩn vơ nghĩ. Hóa ra là nghĩ nhầm, tôi vỡ lẽ vào nửa sau tiết học, khi vô tình nhìn qua vở Masami.
Trên trang vở vẽ một hình chữ nhật. Bình thường chắc tôi chẳng để ý làm gì. Nhưng do đang nhạy cảm nên tôi đoán ngay ra ý nghĩa hình vẽ. Đây là sơ đồ phòng thay đồ, có cả cửa ra vào bên nam và bên nữ. Masami đã dùng giờ Toán để suy đoán về bí ẩn phòng kín. Bên cạnh hình vẽ có mấy dòng chữ ghi vội, tôi thoáng thấy từ “hai chìa” nhưng không kịp xem kĩ hơn vì Masami đã gập ngay vở lại vì cảm nhận được có người nhìn.
Hai chìa…
Nghĩa là gì? Là mấu chốt để phá giải bí ẩn phòng kín hay cũng chẳng có gì to tát? Người viết lại là Masami chứ không phải ai khác, nên tôi càng tò mò. Nửa sau của tiết học, tôi còn mất tập trung hơn cả cô bé.
Giờ nghỉ trưa. Trong lúc ăn cơm hộp, tôi tiếp tục suy nghĩ. “Hai chìa, hai chìa,” tôi cứ gật gù rồi lẩm bẩm, thỉnh thoảng còn dùng đũa tư lự. Bữa trưa hôm nay mất gấp đôi thời gian so với ngày thường. Cuối cùng tôi quyết định, mình sẽ hỏi cô bé, tính ra đầu óc trẻ con nhiều khi linh hoạt vượt xa tưởng tượng của người trưởng thành.
Dự định đó đổ bể. Ăn xong, tôi theo thói quen ngó qua mấy tờ báo thì Matsuzaki xuất hiện và cho biết Otani lại đến. “Thầy sang phòng khách ngay đi!” Anh ta nói như lẽ dĩ nhiên.
“Hôm nay họ tới có việc gì?”
“À… ừ nhỉ?” Hóa ra anh ta chẳng buồn động não ngay cả điều cơ bản này.
Khi tôi sang phòng khách, Otani đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống sân trường, dáng vẻ ôn hòa hơn mọi khi. Tôi hơi lấy làm lạ.
“Đứng đây nhìn ra đẹp quá anh nhỉ?” Otani nói và ngồi xuống sofa, nét mặt không vui, thậm chí còn pha chút thất vọng.
“Các anh tìm ra cái gì à?”
Tôi gợi chuyện trước. Quả nhiên, Otani cười gượng.
“Gọi là tìm ra cũng được…” Anh ta ngập ngừng một chút rồi hỏi. “Hôm nay Takahara Yoko có đi học không?”
“Có. Anh tìm cô bé vì chuyện gì?”
“Không có gì to tát… Chúng tôi muốn xác nhận bằng chứng ngoại phạm.”
“Bằng chứng ngoại phạm?” Tôi hỏi ngược lại. “Anh nói chuyện mâu thuẫn quá. Hôm trước anh đã thấy Yoko không có bằng chứng ngoại phạm. Làm sao xác nhận bằng chứng ngoại phạm nếu nó không có?”
Otani đưa tay lên gãi đầu, miệng lẩm bẩm, “Giải thích thế nào được nhỉ?..” Ngừng một thoáng, anh ta tiếp tục. “Anh còn nhớ, Yoko có bằng chứng ngoại phạm cho tới trước 4 giờ, đúng không? Cô bé kể tan học về nhà ngay và có chào vợ chồng cụ già hàng xóm. Thực tế là, theo kết quả điều tra, chúng tôi thấy rằng khoảng thời gian đó rất quan trọng.”
“Khoảng 4 giờ á?”
“Vâng, chính xác là khoảng thời gian sau giờ học…” Otani khó nhọc đáp. Hình như quá trình điều tra đã loại trừ Yoko khỏi danh sách tình nghi. “Thôi, anh cho tôi gặp Takahara Yoko được không? Tôi sẽ giải thích rõ một thể.”
“Vâng.”
Tôi hết sức muốn biết Otani đã tìm ra cái gì, lại nghĩ đối chất trước mặt Yoko cũng không sao nên tôi đứng ngay dậy, quay về phòng giáo vụ kể với Hase. Anh ta lo lắng.
“Bên cảnh sát nắm được chứng cứ Yoko là hung thủ rồi à?”
“Không, không phải.” Tôi giải thích rằng thái độ của cảnh sát cho thấy hướng điều tra đã thay đổi, nhưng Matsuzaki vẫn chưa hết lo lắng.
“Thôi được, để tôi đi gọi Yoko.” Nói rồi, Hase ra khỏi phòng giáo vụ.
Tôi ngồi ở sofa phòng khách trong lúc chờ Yoko. Không muốn đối diện với Otani nên tôi cầm theo tờ báo, thế mà anh ta lại ra đứng bên cửa sổ, nhìn học sinh trên sân trường như ban nãy.
Khoảng mười phút sau, ngoài hành lang có tiếng ồn ào. Giọng nữ và giọng nam. Giọng nam là Hase. Còn giọng nữ là ai nhỉ? Đang thắc mắc thì có tiếng gõ mạnh.
“Mời và…” Tôi chưa dứt câu, cánh cửa đã mở ra. Người xuất hiện không phải Yoko mà là Masami, sau lưng là Hase. Anh ta có vẻ đã phải chạy đuổi theo cô bé. Phía sau nữa là Yoko.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi Hase.
“À…” Anh ta chưa kịp trả lời, Masami đã bất ngờ xen ngang. “Em đến để chính thức phản đối.”
“Phản đối? Nghĩa là sao?” Tôi hỏi lại.
Masami chớp chớp đôi mắt to, nói rất dõng dạc có ý để Otani nghe, “Em sẽ chứng minh bạn Yoko vô tội.” Má cô bé đỏ lên trông thấy. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
“Ồ, thú vị đấy.” Otani từ cửa sổ tiến lại và ngồi xuống sofa. “Nói cho chúng tôi nghe đi. Em định chứng minh bằng cách nào?”
Đứng trước cảnh sát thực sự, Masami cũng có phần nao núng, đáng nể là không hề sợ hãi. Cô bé cất giọng mạch lạc, “Em sẽ giải thích bí ẩn phòng kín. Nghe xong, mọi người sẽ hiểu Yoko vô tội.”
Sự im lặng dâng ngập căn phòng, âm thanh duy nhất là tiếng nô đùa dưới sân trường vọng lên. Mồ hôi trên đầu tôi chảy thành dòng hai bên thái dương. Trong phòng không nóng, sao tôi lại đổ mồ hôi?
Masami đứng yên nhìn tôi. Chưa tới mười giây mà dài như mấy phút đồng hồ. Cuối cùng Masami cất tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Em sẽ giải mã bí ẩn phòng kín. Và chứng minh Yoko vô tội.” Cô bé nhấn mạnh từng từ như muốn khẳng định quyết tâm của mình.
“Thôi em cứ…” Mãi tôi mới mở được miệng. “Ngồi xuống đã, rồi từ từ nói.”
“Đúng. Đứng nói thế này, học sinh khác nhìn thấy không tiện.” Hase đẩy Masami vào hẳn bên trong. Anh ta vào theo, sau đó là Yoko.
Yoko đóng cửa phòng lại. Masami vẫn không có ý định ngồi xuống, cứ cắn chặt môi, đôi mắt to đầy cá tính hướng về phía Otani.
Như để trả lời ánh mắt ấy, Otani hỏi, “Em đã tìm ra bí ẩn phòng kín?”
Masami chậm rãi gật đầu, vẫn nhìn Otani.
“Tại sao em phải làm thế?… Em có liên quan gì tới vụ án?”
Masami khẽ liếc Yoko và trả lời, “Vì em tin Yok… à quên, Takahara Yoko, vô tội. Bạn ấy không thể là kẻ giết người. Em nghĩ nếu làm sáng tỏ bí ẩn phòng kín thì sẽ tìm ra sự thật nào đó, hoặc chí ít cũng giải tỏa nghi ngờ về bạn ấy.”
Yoko chỉ cúi đầu. Không biết vẻ mặt cô bé thế nào.
Bầu không khí im lặng lại kéo dài vài giây. Tôi đâm ra khó thở, định tìm một câu để nói thì có âm thanh thoảng qua như tiếng gió. Otani thở dài thườn thượt, rồi phì cười như thể có điều ngộ nghĩnh lắm, vừa cười vừa nhìn tôi, “Thật xấu hổ, anh Maejima. Bí ẩn khiến tôi mất ăn mất ngủ bấy lâu lại do một cô học trò tìm ra. Thế này có nói tôi là đồ ăn hại tiền thuế của nhân dân cũng không sai.”
Không biết nên tỏ thái độ thế nào hay là nên nói gì với Otani, tôi đành quay sang hỏi Masami, “Có thật là em đã tìm ra không?”
“Em đã tìm ra. Em định giải thích cho các thầy đây.”
Thú thật, tôi không biết phải làm sao. Masami xuất hiện làm tình hình bất ngờ thay đổi. Dù gì, trước hết cũng nên nghe cô bé nói đã.
“Anh có thể nghe học sinh tôi trình bày không?” Tôi nhìn Otani.
“Phải nghe chứ!” Đang ngồi gác chân, Otani bỗng bỏ chân xuống rồi nói với vẻ nghiêm túc khác thường. “Nhưng nên nghe giải thích tại hiện trường, sẽ thấy ngay giải thích có khớp với thực tế hay không.”
Otani từ từ đứng dậy. Masami vẫn nhìn thẳng vào anh ta dù ánh mắt gợn chút hồi hộp. Dáng vẻ đĩnh đạc của cô bé trái hẳn với bộ dạng luống cuống của tôi và Hase.
Chúng tôi ra khỏi khu phòng học. Mặt trời đã khuất sau mây, trời đổ mưa phùn. Chúng tôi giẫm lên mặt cỏ ẩm ướt, đi qua sau nhà thể chất. Bên trong vòng ra tiếng hô của các nữ sinh và tiếng giày chà trên sàn nhà. Cửa sổ đóng kín, lại lắp kính mờ nên tôi không rõ bên trong đang tập môn gì.
Tới cửa phòng hay đồ, chúng tôi dừng lại, đứng thành vòng cung xung quanh Masami. Theo đề nghị của cô bé, Hori cũng đến tham dự. Masami nhìn phòng thay đồ một lúc rồi quay về phía chúng tôi.
“Em xin bắt đầu.” Cô bé nói như thể sắp trình diễn một tiết mục. “Phòng này có hai cửa ra vào, một cho bên nam và một cho bên nữ. Có tường ngăn cách, nhưng các thầy cô đều biết, tường có thể trèo qua. Nói cách khác, căn phòng có hai lối ra.”
Masami nói rất trơn tru, hẳn đã nghiền ngẫm nhiều lần trong đầu và thấy chín muồi hoàn hảo rồi mới đến gặp chúng tôi. Masami là cô gái như vậy.
“Tuy nhiên…” Masami cao giọng chỉ tay về phía cửa ra vào bên nam. “Bên nam có gậy chặn trong. Hung thủ không thể đi ra bằng cửa này, tức là phải ra bằng cửa bên nữ, mà cửa bên nữ lại bị khóa.”
Masami vừa nói vừa vòng ra phía sau rồi dừng lại trước cửa ra vào bên nữ. Chúng tôi cũng đi theo. Ai không biết mà nhìn cảnh này chắc thấy kì lạ lắm.
“Chìa do cô Hori giữ. Vậy hung thủ mở khóa bằng cách nào? Khả năng cao nhất là chìa đánh thêm. Chỗ này, em xin hỏi cảnh sát…” Masami nhìn Otani. “Em nghĩ các anh đã điều tra đầy đủ về khả năng đánh thêm chìa. Kết quả thế nào ạ?”
Otani giật mình vì bị hỏi đột ngột, nhưng mau chóng trấn tĩnh rồi gượng cười, “Rất tiếc là không tìm ra manh mối nào cả. Cơ bản thì hung thủ không có cơ hội đánh thêm chìa khác đâu. Chúng tôi đã hỏi thăm khắp các tiệm chìa trong thành phố, không tìm ra gì hết.”
“Chắc chắn là thế rồi.” Masami đáp lại đầy tự tin. “Vậy hung thủ mở khóa bằng cách nào? Em đã cố suy nghĩ. Lên lớp em cũng chỉ nghiền ngẫm bí ẩn này, và em đi đến một kết luận.” Cô bé nhìn khắp lượt cử tọa, phong thái gợi nhớ hồi tham gia cuộc thi hùng biện. “Ngay từ đầu cửa đã không khóa, nên hung thủ không cần mở khóa.”
“Không đời nào!” Hori đứng cạnh tôi cao giọng. “Dứt khoát là cô có khóa. Khóa cửa đã thành thói quen. Làm sao mà quên được?”
“Cô nghĩ là cô đã khóa, thật ra ổ khóa không có ở đó.”
Thấy Hori chực mắng, tôi vội ngăn lại rồi hỏi, “Nghĩa là sao? Ý em muốn nói có bẫy ở ổ khóa?”
Masami lắc đầu, “Có bẫy thì cảnh sát đã tìm ra lâu rồi ạ. Vẫn có cách thiết lập bí ẩn phòng kín mà không cần gài bẫy gì hết.” Nói đoạn, Masami lấy một ổ khóa trong túi giấy cầm theo, giải thích rằng mới mượn ở phòng tạp vụ. “Đây là ổ khóa cùng loại với ổ khóa sử dụng hôm xảy ra vụ án. Giả sử nó được khóa ở cửa ra vào trước khi cô Hori tới, giống như hôm đó nhé…”
Masami cài ổ khóa vào vòng sắt trên cánh cửa rồi bấm cách một cái. Cửa được khóa lại.
“Lúc này, cửa bên nam tất nhiên vẫn có thể ra vào. Rồi cô Hori tới, mang theo chìa.” Masami đưa chìa cho Hori. “Giả sử em là hung thủ. Để không bị cô phát hiện, em sẽ trốn đâu đó đằng sau phòng thay đồ.”
Masami liền trốn vào góc ngoặt bên phòng thay đồ, chỉ ló mặt ra, “Cô Hori, nhờ cô mở khóa cửa rồi bước vào phòng giống hôm đó đi!”
Hori lưỡng lự nhìn tôi.
“Chị cứ làm theo lời em ấy đi.”
Nghe tôi nói, Hori đành tiến lên. Trước mắt chúng tôi, chị tra chìa vào ổ rồi mở ra, cầm ổ khóa trên tay, đẩy cửa, móc ổ khóa lên vòng sắt ở cánh cửa, rồi bước vào phòng.
Chắc chắn là Hori không còn đứng ở cửa nữa, Masami liền rời khỏi chỗ nấp, lấy trong túi giấy ra một ổ khóa nữa. Ổ khóa này giống ổ khóa đang treo trên vòng sắt ở cửa. Tôi buột miệng “A!”, và lập tức hiểu ra logic của điều bí ẩn.
Masami tháo ổ khóa đang treo ở vòng sắt, thay bằng ổ khóa mình cầm theo, xong xuôi gọi với vào phía trong, “Được rồi ạ. Cô ra ngoài và khóa cửa lại đi!”
Hori bước ra, hoài nghi ra mặt. Trước sự chứng kiến của chúng tôi, chị đóng cửa lại, lấy ổ khóa đã bị tráo đang treo ở vòng sắt bấm lại.
Đến đây, Masami quay về phía chúng tôi, “Chắc các thầy hiểu ra rồi. Ổ khóa cô Hori khóa không phải ở ban đầu, mà là ổ đã bị đánh tráo. Ổ ban đầu đã bị tháo ra và nằm trong tay hung thủ.”
Hori ngơ ngác, hỏi Masami, “Nghĩa là sao?” Masami chậm rãi giải thích lại từ đầu. Nghe xong, Hori ngỡ ngàng thốt lên. “À ra vậy! Vì cô có thói quen mở cửa xong sẽ móc luôn khóa vào vòng sắt ở cửa… Hung thủ đã lợi dụng điều này phải không?” Dứt lời, chị đờ đẫn mất một lúc, chắc cho rằng mình cũng có ít nhiều trách nhiệm.
“Đúng ạ. Nghĩa là hung thủ nắm được thói quen này của cô Hori.” Masami tự tin nói.
“Làm sao em biết?” Otani hỏi, giọng vẫn bình tĩnh dù bị “thám tử nghiệp dư” vượt mặt.
Masami quay sang Otani, khóe miệng nở nụ cười, từ tốn đáp, “Em không biết, đúng ra là bây giờ mới biết. Nhưng em đoan chắc cô Hori có thói quen đó. Vì nếu không, chẳng có cách nào giải thích được bí ẩn phòng kín này.”
“Ra vậy. Em cũng thông minh đấy nhỉ!” Otani mỉa mai, “Tiếp theo, hung thủ hành động thế nào?”
“Tiếp theo thì đơn giản.” Masami trả lời và lấy chìa khác mở ổ khóa trên cửa. “Hung thủ sẽ mở sẵn cửa bên nữ, rồi sang phòng nam gặp thầy Murahashi. Sau khi lừa thầy uống thuốc độc, hắn chặn gậy vào cửa, trèo qua tường sang phòng nữ và thoát ra ngoài bằng cửa này. Tất nhiên khi đó…” Masami lấy ổ khóa ban đầu ra. “Hung thủ sẽ khóa cửa bằng ổ khóa đúng, tạo nên một phòng kín hoàn hảo.”
Cô bé nhìn chúng tôi như muốn hỏi, các thầy cô thấy thế nào? Nghe giải thích xong mới thấy là bẫy đơn giản, vậy mà tôi vắt óc ba ngày ba đêm không ra.
“Các thầy cô có hỏi gì không ạ?” Masami nói.
Tôi khẽ giơ tay, “Em suy luận rất tuyệt vời, nhưng em có bằng chứng không?”
Masami bình thản nói “Em không có bằng chứng”, rồi tiếp tục ngay, “Như em đã trình bày, bí ẩn này không còn cách giải thích nào khác. Mà nếu không còn, thì giả thuyết của em đương nhiên là đúng chứ?”
“Nhưng…”
Tôi toan phản đối thì thật bất ngờ, Otani ngăn tôi lại. Anh ta xen vào.
“Không có bằng chứng nhưng có căn cứ.”
Không chỉ tôi, cả Masami cũng ngạc nhiên nhìn anh ta. Otani điềm tĩnh hỏi, “Theo lời cô Hori, một phần tủ đồ hôm đó bị ướt và không sử dụng được phải không?”
Hori im lặng gật đầu. Tôi cũng nhớ chi tiết này.
“Cô kể phần tủ đồ bị ướt ở gần cửa ra vào, cho nên cô phải sử dụng tủ đồ phía trong. Đây chính là ý đồ của hung thủ. Có nghĩa là, đối với hung thủ, việc cô Hori sử dụng tủ đồ gần cửa ra vào, à không, việc cô đứng gần cửa ra vào là bất lợi. Mọi người đoán ra lý do không?” Otani lần lượt nhìn từng người chúng tôi, cứ như giáo viên đang chờ câu trả lời của học sinh.
“Em đoán ra. Hung thủ sợ bị bắt gặp trong lúc đánh tráo ổ khóa.”
Người trả lời là Masami. Nghe cô bé nói, chúng tôi đều à lên.
“Đúng. Vì có chi tiết đó nên tôi nghĩ suy luận của em là đúng.”
Phản ứng của Otani khiến tôi ngạc nhiên, tôi cứ nghĩ anh ta sẽ nói gì đó để bác bỏ cơ.
“Nếu mọi người đã chấp nhận suy luận của em…” Masami lấy lại thái độ nghiêm trang. “Thì hẳn cũng công nhận bạn Yoko có bằng chứng ngoại phạm.”
“Tất nhiên rồi.” Otani đăm chiêu trả lời.
Tôi không hiểu ý họ. Bí ẩn phòng kín và bằng chứng ngoại phạm liên quan gì đến nhau? Tại sao lại “tất nhiên”?
“Hung thủ không thể có bằng chứng ngoại phạm vào khoảng thời gian ngay sau khi hết giờ học.” Masami quay về phía chúng tôi, những người chưa hiểu ra sự việc. “Bởi vì để thực hiện việc gài bẫy này, hung thủ phải rình sẵn gần phòng thay đồ để chờ cô Hori. Còn bạn Yoko…”
Masami nhìn về phía nữ sinh nãy giờ một mực im lặng đứng sau lưng chúng tôi. Yoko không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Masami cứ như câu chuyện chẳng hề liên quan tới mình.
“Yoko nói hôm đó tan học là về nhà ngay, và có chào hỏi hai cụ hàng xóm.”
“Đúng,” Otani buột miệng, giọng như cố nén cảm xúc. “Vì vậy, Yoko có bằng chứng ngoại phạm. Tuy nhiên…” Anh ta gườm gườm nhìn Masami. “Điều đó chỉ đúng khi suy luận của em chính xác. Tôi thừa nhận suy luận này có tính thuyết phục cao, nhưng em đang cho rằng chỉ có một hung thủ nhỉ?”
“Có đồng phạm à?” Tôi buột miệng.
“Chưa thể khẳng định là không có. Đúng là trong các cuộc họp chuyên án, chúng tôi vẫn nghiêng về giả thuyết một hung thủ, vì bạn thân cỡ nào cũng khó lòng giúp nhau giết người… Đây là suy luận trong phạm vi suy nghĩ bình thường của chúng tôi… Tuy nhiên…” Otani nhìn về phía Yoko, “Theo kết quả điều tra, em Takahara Yoko không có bạn bè như vậy. Vì thế, tôi xin lỗi về cách đối xử với em trong thời gian qua.”
Vẫn giọng nói áp đảo người nghe như thường lệ, nhưng ánh mắt có sự chân thành. Tôi nghĩ Otani đã nắm được bí ẩn phòng kín này trước cả khi Masami giải thích, hôm nay tới đây cốt để kiểm tra lại các căn cứ và xác nhận bằng chứng ngoại phạm của Yoko. Do đó lúc nghe Masami giải thích, Otani không hề tỏ ra ngạc nhiên hay dao động, ngược lại còn lập tức đưa ra căn cứ “tủ đồ bị ướt”.
“Vấn đề là ai đã tráo ổ khóa!” Otani khô khan chốt hạ.
Mọi người ở đây hẳn lại có hình dung về hung thủ mới.
Yoko vẫn im lặng.
Masami đã phá giải bí ẩn phòng kín. Sau giờ học, tôi quyết định không tập với câu lạc bộ mà về nhà luôn. Chắc tin tức đang lan truyền rất nhanh, và thành viên câu lạc bộ kiểu gì cũng trông ngóng tôi đến để nghe kể chi tiết, cho nên phiền lắm, mà đằng nào hôm nay câu lạc bộ cũng sẽ nghỉ sớm để học sinh còn chuẩn bị cho hội thao.
Trên đường ra ga S, tôi thấy rất ít học sinh ra về, có lẽ đều đang bận luyện tập hoặc làm mấy cái hình nộm.
Tới ga S, lúc chìa vé tháng cho nhân viên như thường lệ và định bước qua cửa soát vé, tôi vô tình liếc về chỗ bán vé và giật mình vì nhìn thấy Otani. Anh ta xếp hàng trước máy bán vé tự động, đang ngẩng đầu đọc bảng giá.
Đợi anh ta mua vé xong và vào ga, tôi cất tiếng gọi.
“Ái chà!” Otani giơ tay tiến lại gần. “Hôm nay cảm ơn anh. Mà anh về nhà sớm vậy?”
“Vâng, tại có chút việc… Anh ở lại trường từ bấy tới giờ?”
“Vâng, tôi muốn tìm hiểu vài điều. Cũng không có gì to tát cả.” Giọng anh ta chưa tới mức trầm thấp nhưng không còn kiểu sắc bén độc địa thường thấy. Chắc hụt hẫng vì kẻ tình nghi hàng đầu đã có bằng chứng ngoại phạm chăng?
Otani đến cùng một sân ga với tôi, hỏi ra mới biết anh ta có việc hướng này và đi cùng tôi một chặng.
“Chà, hôm nay thật là xấu hổ. Không ngờ học sinh của anh lại phá giải được bí ẩn phòng kín.” Otani vừa đi dọc sân ga vừa giả bộ gãi đầu gãi tai.
Tôi cố nhịn để khỏi phun ra “Thôi đừng đãi bôi nữa” và chỉ hỏi, “Anh nhận ra bí ẩn từ khi nào?”
Nhận ra thái độ của tôi, nụ cười giả tạo vụt tắt, nhưng Otani vẫn không nói gì. Chúng tôi im lặng đi tới băng ghế cuối sân ga rồi ngồi xuống. Cuối cùng, Otani cũng cất tiếng.
“Hồi trước tôi có cho anh xem một tấm ảnh nhỉ? Anh có nhớ không? Ảnh về sợi xích nhỏ rơi gần phòng thay đồ. Gần đây chúng tôi đã tìm ra tung tích của nó.”
“À à…” Nghe nhạc mới nhớ, tôi không để ý lắm đến sợi xích đó. “Tung tích thế nào?”
Otani mỉm cười, điệu cười quen thuộc, “Mấu chốt lù lù ngay trước mắt… Cậu phụ trách mảng khóa với chìa đã tìm ra. Khi mua khóa, chìa thường được bỏ trong túi nylon, và có một loại khóa mà nhà sản xuất gắn sẵn sợi xích nhỏ lên chìa. Cũng không phải manh mối gì ghê gớm, chẳng qua do thấy trên bao nylon ghi ‘Tặng kèm móc khóa’ nên cậu ta nghĩ tới nó.”
“Móc khóa chính là sợi xích trong vụ án?”
Otani gật đầu, “Vấn đề là loại khóa. Sau khi điều tra, chúng tôi biết được nó là loại khóa giống với khóa phòng thay đồ. Nên tôi sinh nghi, phải chăng có kẻ đã chuẩn bị sẵn ổ khóa tương tự? Mục đích để làm gì? Và tôi đi ngay đến kết luận, là để đánh tráo. Chỉ cần làm được thế, mọi chuyện còn lại hoàn toàn trong tầm tay. Mấu chốt là làm khi nào và làm thế nào thôi. Câu hỏi này lại đi vào bế tắc. Nói không ngoa, nó làm tôi rất đau đầu. Cuối cùng, tôi nhận ra có một cơ hội để hung thủ đánh tráo ổ khóa.”
“À, là lúc cô Hori sử dụng phòng thay đồ phải không?”
“Phải. Chỉ là, nếu cô Hori để khóa ở chỗ không tiện, giả thuyết này sẽ bị đạp đổ. Nhưng cũng như cô bé Hojo Masami, tôi khá tự tin.”
“Nhờ linh cảm phá án nhỉ?”
Otani cười ngượng, “Đâu có ngầu như vậy! Tôi phải suy nghĩ nát nước nát cái đấy chứ. Hơn nữa, tôi có dữ kiện.”
“Dữ kiện?”
Anh ta gật đầu, “Ví dụ thông tin tủ đồ bị ướt một phần. Rồi kết quả giám định ổ khóa. Rồi nghiên cứu phòng thay đồ trên phương diện chuyên môn. Từ những dữ liệu như vậy, cho dù không giải ra bí ẩn ngay thì cũng loại bỏ được nhiều phương án. Xem xét hành động và tình hình của hung thủ từ nhiều góc độ rồi thu hẹp dần, cuối cùng chúng tôi nắm bắt được mấu chốt.”
Còn nhớ trước đây, khi tôi nói biết đâu có cách đứng ngoài mà vẫn kéo gậy chặn cửa được, Otani đã lập tức bác bỏ. Bấy giờ tôi đã hết sức thán phục cảnh sát. Nghe tôi nhắc lại, Otani à lên rồi thản nhiên trả lời, “Vì gậy chặn cửa là chúng tôi điều tra đầu tiên mà. Thêm vào đó, ban chuyên án cũng đưa ra một số giả thuyết về bí ẩn phòng kín.”
“Thế cơ à?” Tôi suy nghĩ rất nhiều đấy, vậy mà không nghĩ ra giả thuyết nào.
“Có vài ý kiến kì quặc, nhưng cũng có những phỏng đoán khá thuyết phục. Trước hết là giả thuyết tự sát. Murahashi có thể đã tự tạo phòng kín rồi uống thuốc độc tự tử. Hoặc một suy luận khác, hơi khiên cưỡng, là anh ta không định tự tử, chỉ vô tình uống cốc nước mà không biết trong đó có thuốc độc thôi.”
Tôi cũng nghĩ tới khả năng này, hiềm nỗi không trả lời được tại sao Murahashi phải lấy gậy chặn cửa rồi uống nước.
“Đúng. Không ít người cho rằng Murahashi tự chặn cửa, nhưng tại sao phải làm thế thì vẫn là dấu hỏi. Nếu bảo là hung thủ ra lệnh thì… không tự nhiên chút nào.”
Otani dứt lời đúng lúc loa báo tàu sắp về ga. Chúng tôi tạm dừng câu chuyện và đứng dậy. Đoàn tàu trượt dần vào. Bước lên tàu, thật may mắn lại có hai ghế trống cạnh nhau.
Tôi ngồi xuống ghế, đảo mắt nhìn quanh rồi hạ giọng hỏi, “Còn giả thuyết nào nữa?”
“Giả thuyết về chìa dự phòng. Rồi giả thuyết có tính kĩ thuật, tức là đứng ở ngoài điều khiển gậy chặn cửa, cụ thể là luồn dây qua khe kéo gậy lại như tôi từng nói ấy, ngoài ra còn có giả thuyết sử dụng lỗ thông gió. Mọi phương án đều vô lý vì gậy dài quá, điều khiển từ xa là rất khó.”
Đúng là Otani có nói, với cây gậy dài quá mức như vậy, muốn chặn được vào cửa cần dùng nhiều sức lắm.
“Sau khi loại bỏ dần, rốt cuộc chỉ còn đáp án hung thủ thoát ra từ cửa phòng thay đồ nữ. Để đi đến kết luận, chúng tôi đã phải lòng vòng quanh co như thế đấy. Vậy mà…” Nói tới đây, Otani lưỡng lự rồi im bặt. Không giống tác phong của anh ta chút nào. Bình thường anh ta sẽ chủ động chọn thời điểm ngưng nói để thăm dò phản ứng đối phương.
“‘Vậy mà…’ nghĩa là sao?” Tôi hỏi.
Otani có phần bối rối, mãi mới nói, “Tôi rất thắc mắc làm sao Hojo Masami phát hiện ra mánh khóe đó. Nếu tình cờ thì còn được…”
Tôi hiểu ý Otani. Anh ta nghi ngờ cả Masami. Cũng đúng thôi. Hung thủ có thể đánh lừa cảnh sát bằng cách tự mình đứng ra giải thích bí ẩn. Khả năng này không phải là không có. Một lần nữa, tôi lại thầm thán phục, “Cảnh sát có khác!”
Otani nói ngắn gọn “Mà nghi ngờ thế thì bao giờ mới hết” rồi kết thúc câu chuyện, “Thật ra Hojo Masami có bằng chứng ngoại phạm. Ngày hôm đó, sau giờ học, cô bé tập kiếm đạo ở phòng tập. Lúc nãy tôi đã tìm hiểu rồi.”
“Ra thế,” tôi gật gù. Ban đầu chắc chắn tay cảnh sát này cũng nghi ngờ mình. Giả dụ tôi là hung thủ, còn Kei là đồng phạm, thì căn bản không tồn tại bí ẩn phòng kín nào hết. Thế mà anh ta không hề để lộ sự nghi ngờ. Quả đúng là phong cách Otani! Chắc hẳn anh ta đã ngay lập tức tìm hiểu bằng chứng ngoại phạm và xác định tôi không phải hung thủ. Hôm ấy tôi và Kei đều tập ở câu lạc bộ, ai cũng biết cả.
“Tôi vẫn hơi thắc mắc một chuyện.”
Vẫn khoanh tay nhắm mắt, Otani khẽ hỏi, “Chuyện gì?”
“Xyanua. Không tìm ra hung thủ từ hướng này ư? Anh đã nói Yoko có cách để xoay được.”
Cảnh sát có thể điều tra nghề nghiệp của phụ huynh học sinh. Con cái mà kiếm được chất độc dễ dàng, khả năng rất cao là liên quan tới nghề nghiệp của cha mẹ. Tôi chia sẻ suy nghĩ này với Otani.
“Nếu gia đình có xưởng mạ hay xưởng sửa chữa thì học sinh kiếm xyanua không khó. Tất nhiên chúng tôi vẫn điều tra cả hướng này, tiếc rằng tới nay chưa có manh mối gì đáng kể. Cảm nhận của tôi là khó mà tìm ra hung thủ từ con đường có được xyanua.”
“Tại sao?”
“Đây chỉ là trực giác của tôi thôi, nên không đáng tin cậy lắm, nhưng tôi cho rằng hung thủ thuộc loại cực kì bình tĩnh, tính toán là sử dụng xyanua để sát hại thì đối phương không chống cự được, tỉ lệ thành công cao, lại khó bị phát hiện… Nói chung, tôi cho rằng hung thủ không liên quan thường xuyên đến xyanua, mà tình cờ có được thôi.”
À, ý anh ta là: Vì có cả yếu tố tình cờ, nên không thể điều tra được.
“Dù sao thì, bí ẩn sáng tỏ đã giúp thu hẹp phạm vi tình nghi. Như Hojo Masami nói, bẫy này giăng ra trên cơ sở nắm được thói quen của cô Hori là luôn móc khóa cửa sau khi mở. Như thế thì các học sinh thường xuyên lại trường sau giờ học, cụ thể là thành viên các câu lạc bộ, sẽ thuộc diện đáng ngờ nhất.” Otani thoải mái chia sẻ dù biết rõ tôi là cố vấn một câu lạc bộ. Nhưng hôm nay, tôi không thấy trong lời lẽ anh ta có âm hưởng đáng ghét kiểu thăm dò phản ứng đối phương như mọi khi.
“Và từ ngày mai, cảnh sát sẽ tập trung điều tra thành viên các câu lạc bộ?”
“Tạm thời là thế. Có điều…”
Otani đột ngột nín bặt. Nghe chừng nín bặt không phải vì không thể tiết lộ, mà vì suy nghĩ chưa chín muồi tới mức có thể nói ra. Quả nhiên, anh ta tiếp tục khoanh tay im lặng cho đến khi tới ga cần xuống.