Chương 10
Chủ nhật, ngày 22 tháng Chín.
Cơn mưa khó chịu cuối cùng cũng dứt. Nắng gắt như nắng hè xói khắp sân trường. Trời mênh mang xanh ngắt, gió khô và hơi lạnh. Thật là một ngày phù hợp cho hội thao.
Tôi tới trường sớm hơn thường lệ ba mươi phút. Sau khi thay quần áo trong phòng thay đồ của giáo viên thể dục, tôi rảo bước ra sân. Học sinh chạy qua chạy lại như con thoi. Một nhóm đang khệ nệ khiêng ra sân các linh vật đã mất từ một tuần tới mười ngày để làm, trong đó có linh vật cao tới ba mét. Ở một góc, cổ động viên đang luyện tập, cổ vũ là nhiệm vụ của học sinh khối Mười một. Gần đó, vài học sinh đang tập chạy và tập cách trao gậy tiếp sức. Một số đi lại khởi động. Một số khác cần cù luyện tập mấy môn thi đấu như chạy thi hai người ba chân, chạy thi đội hình con rết…
“May là hôm nay trời đẹp anh nhỉ?” Tôi đang ngồi dưới mái bạt lơ đãng nhìn ra sân trường thì Takei đi tới với gương mặt tươi tắn mãn nguyện. Có lẽ cậu ta là người háo hức nhất về hội thao này.
“Ừ, đúng thật. Đang mùa mưa nhiều nên tôi cũng lo lắm.”
“Vâng, may quá!” Takei nhìn trời và gật gù.
Thành viên câu lạc bộ điền kinh đang kẻ vạch trắng trên sân thi đấu. Các khâu chuẩn bị cuối cùng sắp hoàn tất. Các nhóm vừa khởi động cũng lục tục tản ra.
Đúng 8 giờ 30 phút, giáo viên tập trung về phòng giáo vụ. Matsuzaki nhắc nhở vài lời, đại ý là giáo viên chú ý hai điều khi hướng dẫn học sinh: một là không để xảy ra thương tích, hai là không để học sinh quá khích. Những lời dặn dò giống mọi năm.
8 giờ 50 phút, chuông reo, loa phóng thanh cũng phát thông báo. Năm phút trước giờ tập trung, loa lại thông báo mọi người hãy tập trung ở cổng. Giáo viên cũng lục tục ra khỏi phòng.
Vài phút sau, trong đám cát bụi bay lãng đãng, đoàn diễu hành gồm một nghìn hai trăm người bắt đầu tiến vào sân. Sau khi ổn định hàng lối, theo đúng nghi thức, hiệu trưởng có lời chào mừng. Nhiệt huyết thể thao, thành quả luyện tập, tinh thần đồng đội… Bài diễn văn toàn những cụm từ nghe mãi nhàm tai khiến giáo viên như tôi cũng thấy buồn ngủ.
Hiệu trưởng phát biểu xong, Takei lên giải thích về các tiết mục thi đấu, năm nay cậu ta làm tổ trưởng tổ trọng tài.
Học sinh toàn trường chia thành tám đội tham gia thi đấu. Mỗi đội lại chia theo chiều dọc, tức là học sinh lớp 10A, 11A và 12A một nhóm, 10B, 11B, 12B một nhóm, và cứ như vậy. Mục đích là để tăng cường sự kết nối giữa ba khối lớp. Công đoạn chuẩn bị như lập đội cổ vũ, chế tác linh vật… đều thực hiện theo đội. 50% các tiết mục thi đấu là chạy tiếp sức và chạy cự ly ngắn hoặc trung. 30% là các môn có tính chất trò chơi như thi chạy đội hình con rết, chạy hai người ba chân, nhảy dây… 20% còn lại là một số môn điền kinh như nhảy cao và nhảy tự do. Tổng cộng hai mươi tiết mục. Mỗi tiết mục lần lượt thi đấu trong khoảng thời gian từ mười tới mười lăm phút.
“… Lịch trình hôm nay rất dày. Các thầy cô và học sinh cần tuân thủ đúng thời gian tập trung, ra vào sân thi đấu khẩn trương, nhanh gọn.”
Lời phát biểu đầy hào hứng và phấn chấn của Takei vừa dứt thì bài thể dục khởi động bắt đầu. Một nghìn hai trăm nữ sinh mềm mại uốn mình theo nhạc, sức nóng tỏa ra dường như sưởi ấm cả làn gió đầu thu. Sau khi khởi động, toàn bộ học sinh đứng thành vòng tròn quanh đường chạy 200 mét trên sân.
Loa phóng thanh thông báo, “Các vận động viên tham gia đấu loại môn chạy 100 mét khẩn trương tập trung tại cổng ra vào.” Phát thanh viên là học sinh lớp Mười một và là một thành viên của ban tổ chức hội thao. Cùng thông báo của cô bé, bầu không khí chính thức náo nhiệt hẳn lên.
Tôi ngồi ở góc khuất nhất dưới mái bạt, đang dõi theo học sinh di chuyển thì Fujimoto trong trang phục chơi quần vợt đi lại gần, ngồi xuống bên cạnh.
“Nữ sinh mặc quần soóc thể thao là đẹp nhất anh nhỉ?” Cậu ta mở lời, nhìn chòng chọc về phía lối ra vào.
“Trang phục quần vợt cũng đẹp mà.”
“Ý anh là váy ngắn? À, thật ra cái váy đó không gợi cảm chút nào. Quần soóc thể thao hơn đứt.”
Hori ngồi phía trước ngoái đầu nhìn lại, nhưng Fujimoto chẳng hề bận tâm. Càng ngày tôi càng ghen tị với tính cách của cậu chàng.
“À, vụ đóng vai hề say sao rồi? Anh sẵn sàng chưa?” Fujimoto vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn theo các vận động viên chạy cự ly 100 mét đang tiến vào đường đua.
Tôi thở dài, “Nản lắm cơ. Cố hết sức để giả vờ say thôi. Cậu thì sao? Nghe nói mọi người thích vai giả gái của cậu lắm đấy.”
“Anh biết rồi hả? Lạ thật. Không hiểu rò rỉ ở chỗ nào. Thông tin được giữ bí mật, thế mà…”
“Thông tin chỗ nào chẳng rò rỉ. Cậu cũng biết tôi đóng hề đấy thôi. Takei vai cái bang. Chưa biểu diễn khán giả đã nắm rõ cả rồi.”
“Thế thì hóa trang diễu hành mất béng một nửa sức hấp dẫn…”
“Takei cũng nói vậy.” Chúng tôi đang chuyện phiếm thì súng hiệu nổ vang, nhóm chạy 100 mét đầu tiên đã xuất phát, tiếng la hét cổ vũ bùng dậy y như bị kìm nén từ lâu. Ở giữa sân, môn thi nhảy cao cũng bắt đầu, những tấm thân tươi trẻ bật lên đầy sức sống. Hội thao của trường Phổ thông Trung học Dân lập Nữ sinh Seika đã chính thức bắt đầu.
Bắt đầu từ vòng loại chạy tiếp sức 400 mét dự kiến diễn ra lúc 10 giờ 55 phút, các vận động viên phải xếp hàng báo danh thì mới được vào sân thi đấu. Tôi thấy Kei đứng gần cuối hàng. Cô bé nhoẻn miệng cười. Tôi cũng mỉm cười đáp lại.
“Thầy không tham gia thi môn nào ạ?” Trong lúc chờ tới lượt thi đấu, Kei đến chỗ tôi hỏi chuyện.
Tôi không phải Fujimoto, nhưng cũng hấp háy mắt trước cặp chân thon dài lộ ra dưới ống quần soóc thể thao. Trong khoảnh khắc, kí ức đêm tập huấn ập về.
“Tôi chỉ tham gia chạy tiếp sức giáo viên thôi. Sau đó thì đóng vai chú hề.” Tôi rời mắt khỏi cặp chân.
“Bọn em muốn trao đổi một chút với thầy về vai chú hề, ăn trưa xong thầy ghé phòng sinh hoạt câu lạc bộ nhé.”
“Phòng sinh hoạt? À ừ, được.”
“Thầy nhất định phải đến nhé. Không được quên đâu.” Kei nhấn mạnh. Đúng lúc đó, hiệu lệnh bắt đầu cuộc thi chạy tiếp sức 400 mét vang lên. Kei liền trở về hàng.
Khi các vận động viên đi qua cổng vào, tôi hô to “Cố lên nhé!” Kei và mấy học sinh đứng gần đó đều nhìn sang tôi và đáp, “Vâng ạ.”
Kei thi đấu ở đợt sau. Mỗi khối gồm tám lớp, chia làm hai đợt đấu loại. Hai đội nhất nhì của mỗi đợt sẽ vào chung kết.
Khi về đích, Kei tay cầm cây gậy đỏ vẫy vẫy với tôi.
12 giờ 15 phút. Cuộc chạy tiếp sức giáo viên bắt đầu. Fujimoto đã chứng tỏ sức trẻ của mình. Cậu ta dốc toàn lực để chạy, tất nhiên tôi không phải là đối thủ.
“Cảm ơn anh đã tham gia.” Khi trở về chỗ mái bạt, Takei mỉm cười đón tôi. Cậu ta không tham gia thi đấu.
“Vai phụ làm nền cho Fujimoto thôi.”
“Không, anh chạy tốt mà. Em thấy chân anh còn khỏe lắm.” Sau mấy câu đãi bôi, cậu ta hạ giọng. “A này, em có chuyện muốn trao đổi, Anh ra đây một chút được không?”
“… Được chứ.”
Chúng tôi đi ra xa khỏi khu thi đấu. Trên đường chạy, vòng chung kết chạy tiếp sức 400 mét sắp bắt đầu. Chắc chắn Kei có góp mặt.
Nghe Takei nói xong, tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt rám nắng của cậu ta.
“Thật hả?”
“Thật anh!” Takei cười như một cậu bé tinh nghịch. “Tinh thần chơi hết mình thôi mà. Mỗi năm có một lần. Có sao đâu?”
“Nhưng…”
“Không được hả anh?”
“Không phải không được.”
“Tức là được rồi…”
“Liệu có trót lọt không?”
“Em sẽ làm cho trót lọt. Anh cứ để em.”
Trước những lời nhiệt huyết của Takei, tôi chỉ còn cách cố cười. Ngoài cơ thể đầy sức sống, đề xuất vừa rồi của cậu ta cũng toát ra sự trẻ trung của thanh niên. Tôi bỗng cảm thấy muốn hòa nhịp với tuổi trẻ nên trả lời, “Được rồi, chúng ta hợp tác nhé.”
Nhóm của Kei hình như về thứ hai trong cuộc thi chạy tiếp sức 400 mét. Đồng đội tỏ ra tiếc nuối, riêng cô bé vẫn cười, và nhẹ nhàng vẫy tay phải về phía tôi và Takei.
Đến giờ ăn trưa. Như mọi khi, tôi ăn cơm hộp ở phòng giáo vụ. Ngoài việc mọi người đều mặc đồ thể thao, tình hình không có gì khác ngày thường. Chỉ là các giáo viên xem ra sôi nổi hơn, chuyện trò rôm rả hơn. Mọi người tán thưởng Fujimoto chạy xuất sắc trong cuộc thi chạy tiếp sức giáo viên và bàn nhau sau khi kết thúc hội thao sẽ đi uống ở đâu. Chẳng ai nói chuyện xem đội nào sẽ thắng.
Chủ đề hóa trang diễu hành cũng được lôi ra. Ngồi ăn cạnh tôi, Fujimoto hỏi, “Anh đóng vai chú hề say rượu, thế anh uống rượu thật hả?”
“Làm gì có. Bên trong là nước thôi.”
“Vậy anh sẽ tu nước ừng ực à?”
“Ừ, theo kịch bản mà. Sao cậu lại hỏi thế?”
“À không, tại lúc nãy mọi người bàn tán chuyện đó, nên em tò mò.”
“Hừm…” Tôi cũng không hỏi thêm.
Ăn xong, theo lời hẹn với Kei, tôi đi sang câu lạc bộ bắn cung. Bấy giờ hơn chục thành viên đã có mặt và đang kiểm tra trang phục, đạo cụ. Trước cửa phòng sinh hoạt có một cái thùng rất to, mỗi cạnh dễ đến một mét, bên ngoài tô màu lòe loẹt bằng cọ vẽ. Trông như hộp ảo thuật. Lại gần nhìn kĩ thì nhận ra là thùng gỗ, khá chắc chắn. Không biết đám học trò đóng nó từ bao giờ.
“Thùng đóng đẹp không thầy?” Kei bước đến, đầu đội mũ trụ đen bằng giấy. Tạo hình cho thấy cô bé sẽ vào vai chủ gánh xiếc hoặc nhà ảo thuật…
“Các em đóng lúc nào?”
“Hôm qua ạ. Thầy về sớm đúng không? Bọn em nhờ ‘Hy Lạp’ đóng đấy. Dán giấy, tô màu xong thì cũng sập tối.”
“Thế à… Thùng này dùng làm gì?”
Tôi vừa dứt lời thì Kei khịt mũi hỏi lại.
“Thầy không biết thật à?”
“Không biết nên tôi mới hỏi chứ. Nhìn giống hộp ảo thuật hoặc tương tự thế.”
“Thầy tinh quá!” Kei vỗ tay. “Vấn đề là cái gì sẽ hiện ra từ đây. Thầy đoán xem?”
“Ồ, một cái gì đó hiện ra từ trong thùng à? Với kích thước này thì…”
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu. Nhìn qua Kei, tôi thấy cô bé nhe răng cười.
“Này, chẳng lẽ lại là…”
“Đúng rồi, chính là cái chẳng lẽ đó đấy ạ.”
“Đừng đùa. Mấy đứa định bảo tôi chui vào thùng này á?”
“Vâng ạ. Khi nhà ảo thuật em đây hô ‘Một, hai, ba’ thì chú hề, tức là thầy, liền chui ra khỏi thùng. Khán giả sẽ rất buồn cười cho mà xem. Nhất định thế!”
“Có thể khán giả sẽ buồn cười thật…” Tôi khoanh tay và giả bộ nhăn mặt.
Kanae và vài thành viên khác cũng xúm lại góp vui. Các cô bé đã hóa trang xong cả rồi.
“Thầy ơi, đừng nhăn nữa. Chấp nhận chui vào thùng đi a.” Kanae nói. “Vì đây là điểm nhấn cho tiết mục hóa trang của câu lạc bộ bắn cung đấy.”
Tôi giơ tay đầu hàng, “Xấu hổ quá đi mất.”
“Thầy đồng ý chui vào đây nhé?” Kei làm điệu bộ nhoài vào thùng rồi ngẩng lên nhìn tôi.
“Đành phải vậy thôi.”
“Tuyệt!” Mấy cô bé hét lên cứ như vừa chiến thắng trong cuộc thi đồng đội.
Kei cũng cười và nắm lấy cánh tay tôi, “Thầy đã đồng ý thì mời thầy vào phòng. Em sẽ giải thích trình tự.”
Trong phòng ngổn ngang trang phục sặc sỡ xanh đỏ, không khí pha mùi hương ngọt nồng hơn bình thường. Có lẽ là do có nhiều đồ trang điểm. Ở góc phòng chất vài thùng carton, Kei nhấc lấy một trong số chúng. Ngoài thùng ghi Chú hề bằng bút dạ.
“Đây là bộ đồ hóa trang. Chỉ cần thế này thôi là thầy có thể biến thành hề.”
“Tôi có mong muốn biến thành hề đâu.” Tôi vừa làm bầm vừa mở hộp ra xem. Đập vào mắt là bộ quần áo tông xanh lam với họa tiết chấm tròn vàng, cùng một chiếc mũ có màu và họa tiết tương tự, trên mũ đính đầy len xoăn màu vàng, hẳn là để làm tóc giả. Cuối cùng là bộ dụng cụ hóa trang hôm trước, gồm bột phấn trắng và thỏi son.
“Sau tiết mục cuối cùng, nhảy tự do ấy, bọn em sẽ thay đồ ở một phòng học của khối Mười. Đến lúc đó thầy cũng tìm chỗ thay đồ rồi trốn sẵn vào hộp ảo thuật nhé.”
Các phòng học khối Mười nằm ngay cạnh lối vào sân thi đấu. Rõ ràng các cô bé đã tính toán để không ai nhìn thấy đoàn hóa trang trước khi trình diễn.
“Tôi thay đồ một mình à?”
“Chẳng lẽ thay cùng chúng em? Em thì không sao…”
Tôi lẩm bẩm “Đừng nói nhảm,” Kei vỗ mạnh lên vai tôi, “Thầy chuẩn bị cho tốt nhé. Hôm trước em đã hướng dẫn thầy luyện tập rồi.”
“Thùng giấu ở đâu?”
“Sau khu phòng học khối Mười. Em sẽ để bộ đồ hóa trang chú hề và cả chai rượu vào thùng luôn. Em dặn trước, thầy đừng có thập thò ngó ra ngoài thùng nhé, kẻo ai nhìn thấy.”
Giọng điệu của Kei khiến tôi không còn nhớ mình là giáo viên nữa. Tôi không dám phàn nàn gì cả, chỉ đáp rất nghiêm túc, “Tôi hiểu rồi.”
Tranh tài buổi chiều bắt đầu từ 1 giờ 30 phút.
Đầu tiên là chung kết nhảy cao. Sau đó là chạy tiếp sức kiểu Thụy Điển và tiếp sức 800 mét. Tôi quyết định xem đội B có Kei và Kanae thi đấu. Các cô bé bảo nhau, ít nhất sẽ lọt top 3.
“Thầy sướng nhỉ? Không chủ nhiệm nên lớp nào vô địch cũng được đúng không?” Kei hỏi.
“À đúng. Nhưng có là giáo viên chủ nhiệm tôi cũng không quan tâm lắm tới thứ bậc đâu. Thầy chủ nhiệm lớp các em thì sao?”
“Nhắc mới nhớ, hôm nay không thấy thầy Tokita đầu nhỉ?”
Nghe Kei hỏi, Kanae gật đầu vẻ giễu cợt, “Chắc đang chỗ bạt che phục vụ hiệu trưởng với quan khách.”
“Cô Aso thì nhiệt tình lắm. Nhìn xem, cô ấy ở đằng kia kìa!”
Kei trỏ về phía một phụ nữ ở chỗ ngồi của đội cổ vũ, tóc dài buộc gọn sau đầu. Do mặc đồ thể thao trắng giống các học sinh nên không nổi bật lắm, nhưng đúng là Aso.
Lúc 2 giờ 15 phút có một cuộc đua dành cho khách mời và giáo viên, tên là Tìm kiếm, luật chơi đơn giản, người chơi sẽ nhặt các tấm thẻ dọc đường chạy, trên thẻ ghi tên người hoặc đồ vật, cần phải chạy đi kiếm người hoặc đồ vật đó mang về đích. Thành phần tham gia là khách mời hoặc giáo viên đứng tuổi, tức là những người không thể góp mặt vào các cuộc thi cần thể lực như chạy tiếp sức. Sau tiếng súng hiệu, giáo viên đứng tuổi và thành viên hội phụ huynh bắt đầu chạy. Có người đọc thẻ xong dẫn ngay một học sinh ở gần đó chạy theo. Có người liên tục hô to vật mình cần. Có người nhặt được thẻ ghi tên một món đồ rất phiền toái là “cây lau nhà” nên phải chạy thẳng tới kho chứa đồ.
Sau một trận cười đã đời thì đến tiết mục thi Kéo xe của khối Mười. Một người ngồi trên lốp xe, hai người dùng dây kéo. Đây là tiết mục khá mất sức.
“Thầy nhìn kìa, Emi cũng tham gia.”
Nhìn theo hướng Kei chỉ, tôi trông thấy Emi ngồi trên một chiếc lốp xe để hai học sinh to con lôi đi. Cô bé cười vang khoe hàm răng sáng bóng, toát ra cảm giác rất dễ chịu.
2 giờ 45 phút, trước tiết mục Chạy vượt rào giữa học sinh và giáo viên, loa phát thanh yêu cầu khối Mười hai tập trung ở cổng để chuẩn bị cho tiết mục Nhảy tự do.
“Sắp đến lúc em được khoe sở trường đấy nhỉ?”
Kei không hưởng ứng câu đùa của tôi mà chỉ nhắc, “Thầy nhớ hóa trang cho khéo. Đừng có cẩu thả đấy!”
“Tôi biết rồi. Em không phải lo.”
Nghe tôi đảm bảo, Kei đi ra chỗ tập trung mà vẫn tỏ rõ lo lắng.
Đúng 3 giờ, khối Mười hai tiến vào sân. Tôi cũng đứng dậy. Các cô bé dàn hàng rộng trên sân, nhạc nền cho tiết mục Nhảy tự do vang lên. Tôi cất bước đi, tiếng nhạc vẫn văng vẳng bên tai.
3 giờ 20 phút. Trên nền giai điệu hành khúc, loa phát thông báo, “Tiết mục cuối cùng hôm nay là cuộc thi hóa trang của các câu lạc bộ. Mọi người có đoán được những ai tham gia không? Có cả các thầy cô của chúng ta đấy.”
Tinh linh, thổ dân da đỏ và kị binh dẫn đầu đoàn hóa trang diễu hành tiến vào sân. Tiếng cười và tiếng vỗ tay tưng bừng, đẩy bầu không khí lên cao trào. Thật xứng đáng với tiết mục bế mạc.
“Tiếp theo là màn diễu hành của đoàn xiếc. Diễn viên hóa trang là thành viên câu lạc bộ bắn cung.”
Trong tiếng nhạc rộn ràng, tiếng nổ của pháo giấy, một đoàn hơn mười thành viên ăn mặc sặc sỡ tiến vào sân. Đi đầu là diễn viên xiếc thú, một người cầm vòng lớn, một người khác hóa trang thành sư tử nhảy qua vòng. Tiếp theo là ba thiếu nữ trong trang phục vận động viên thể dục dụng cụ, hẳn là diễn viên nhào lộn, người làm động tác đi dây, người làm động tác đánh đu trên không. Kế đến là các nhà ảo thuật, đều đeo mặt nạ đen, mặc váy đen bóng loáng và tất lưới đen. Cử tọa hò reo phấn khích. Các nhà ảo thuật đẩy theo một cái thùng to, xem chừng đựng thứ gì bí mật lắm, họ không hề động chạm đến nó mà cứ cười tươi tiếp tục diễu hành.
Tới khoảng giữa sân, đoàn xiếc dừng lại. Một nhà ảo thuật đội mũ trụ đen, cầm đũa nhỏ đến đứng cạnh thùng, cúi đầu chào quan khách bốn phía rồi từ từ vùng đũa lên, “Một, hai, ba!”
Nhà ảo thuật vừa dứt tiếng đếm thì nắp thùng bật lên. Một chú hề mặc bộ đồ xanh lam chấm bi vàng nhảy ra khỏi thùng. Ngay lập tức, loa phóng thanh ra rả, “Chà, chú hề đã xuất hiện. Chú hề này là ai thế nhỉ?” Chú hề mặt trắng xóa, mũi và miệng lại đỏ chót. Chú ta còn đội mũ nên rất khó nhận ra là ai. Nhưng học sinh đã xì xào, “Chà, thầy Maejima hóa trang khéo quá!”
Chú hề cầm chai rượu và bắt đầu bước đi. Kịch bản là “chú hề say rượu” nên chú ta bước loạng choạng, nghiêng bên này ngả bên kia. Diễn xuất sinh động khiến tiếng cười và tiếng vỗ tay càng giòn giã.
Nhà ảo thuật đội mũ trụ đuổi theo chú hề như định chấn chỉnh tư thế. Chú hề không để bị bắt, cứ cầm chai rượu chạy vòng vòng, đến trước khu bạt che có khách mời và giáo viên, chú hề đứng lại cúi chào rồi giơ cao chai rượu, từ từ mở nắp và bắt đầu tu ừng ực trước mặt họ. Dáng vẻ hài hước khiến nhiều vị khách bật cười.
Nhưng liền đó, một cảnh tượng kì lạ xảy ra.
Vừa nhấc chai rượu khỏi miệng, chú hề khuỵu ngay xuống đất, tay ấn cổ họng rồi ngã gục, tay chân giãy đành đạch xem chừng rất đau đớn khó chịu.
Lúc này, ai nấy đều nghĩ đó là diễn xuất theo kịch bản. Tôi cũng thế, thâm tâm cực kì thán phục màn trình diễn hết mình của cậu ta.
Kei trong vai nhà ảo thuật cười cười lại gần chú hề. Tay chân chú hề đã không còn cử động, nhưng toàn thân vẫn co giật. Kei nắm tay chú hề định kéo dậy thì bất thần biến sắc, buông tay ra, la lên thất thanh và giật lùi lại.
Tiếng cười của khán giả chợt ngừng bặt.
Nhanh hơn tôi một bước, Fujimoto lao thốc ra, vẫn mặc bộ váy cho vai diễn giả gái, trông rất buồn cười, nhưng chắc chẳng còn ai bận tâm tới điều đó.
“Anh Maejima, tỉnh lại đi!” Fujimoto đỡ chú hề ngồi dậy. Mọi người đổ xô lại quanh cậu ta.
Tôi lấy hết sức len qua đám đông đó, “Không phải, không phải tôi!”
Ai nấy quay ra nhìn, ngỡ ngàng trước người đàn ông ăn vận rách rưới, và há hốc mồm khi nhận ra tôi.
Tôi thở hồng hộc, hét lên, “Takei đấy!”
Vậy là hai người đã bị giết. Một người dạy Toán, người kia dạy Thể dục. Đây là lần thứ hai tôi giáp mặt cái chết, mà lần này lại còn chứng kiến trọn vẹn quá trình.
Khỏi phải nói học sinh nhốn nháo nhường nào, một số em bật khóc. Đáng ngạc nhiên là số bật khóc không thấm tháp gì so với số hiếu kì muốn xem người chết. Nhà trường yêu cầu học sinh ra về, trừ một vài trường hợp, nhưng khá nhiều đứa cứ nấn ná không muốn về, khiến giáo viên phải xử lý rất vất vả.
Điều tra viên Otani tỏ ra căng thẳng hơn bao giờ hết. Lời lẽ khá gay gắt, chỉ huy cấp dưới một cách nóng nảy. Cũng phải thôi, anh ta làm sao ngờ tới án mạng thứ hai.
Ở chỗ bạt che cho khách ngồi, tôi và Otani gặp lại nhau, chẳng biết đã là lần thứ mấy. Nhưng khác với trước đây, lần này tôi không đại diện nhà trường, mà xuất hiện với tư cách người có liên quan mật thiết nhất tới vụ án. Tôi kể lại diễn biến thật ngắn gọn. Mặc dù đây không phải là nội dung có thể kể vắn tắt, nhưng trước mắt cứ thế đã.
Nghe xong, anh ta nghi ngờ nhìn tôi, “Takei tham gia đoàn hóa trang diễu hành của câu lạc bộ bắn cung?”
“Vâng.”
“Tại sao?”
“Cậu ta đổi vai với tôi. Đúng ra tôi sẽ diễn vai chú hề.”
Otani vẫn lộ vẻ thắc mắc, tôi bèn kể lại chi tiết.
Sau cuộc thi chạy tiếp sức giáo viên, Takei gọi tôi ra riêng một chỗ, đề nghị đổi vai.
“Anh nghĩ mà xem, chỉ khoác bộ đồ bêu xấu thì có gì thú vị! Đằng nào cũng biểu diễn, ta nên gây ngạc nhiên cho vui. Học trò vẫn chắc mẩm vai hề do thầy Maejima đóng. Nếu biết vai đó do em đóng, chúng sẽ bất ngờ lắm.”
Tôi đã tán đồng ý tưởng này. Đúng vậy, tôi muốn đồng hành cùng tuổi trẻ của Takei.
Việc đổi vai rất đơn giản. Theo kịch bản là sau khi hóa trang, chú hề chỉ việc ngồi chờ trong thùng ảo thuật đặt sau khu phòng học. Trong lúc học sinh khối Mười hai biểu diễn nhảy tự do, tôi đã kịp giúp Takei thay đồ và dặn cậu ta chui vào thùng. Tôi còn hóa trang cho cậu ta nữa. Kích cỡ quần áo thì vừa vặn, vì tôi và Takei có khuôn mặt cùng hình thể nhang nhác nhau. Chính tôi cũng thấy nếu thoạt nhìn chắc khó mà nhận ra chú hề không phải tôi.
Vai ăn mày của Takei tất nhiên do tôi đảm nhận. Bôi mặt lem luốc rồi khoác quần áo rách mướp lên người, trông tôi cũng không khác cậu ta lắm, nhưng dứt khoát không đủ để qua mắt các thành viên câu lạc bộ điền kinh.
“Anh trốn tạm đâu đó đi. Đến sát giờ diễn hãy vào sân tập hợp với câu lạc bộ điền kinh. Nếu bại lộ thì thú nhận là xong, mà chưa chắc đã lộ đâu.” Takei có vẻ khoái trò chơi này.
Vụ tráo vai hề đã thành công. Nhưng tôi, và tất nhiên cả Takei, đều không ngờ trò chơi lại có kết cục kinh hoàng như vậy.
Otani rít liên tục mấy điếu thuốc trong lúc nghe tôi nói, nét mặt cau có, phải chăng quá cám cảnh trước hành động như trẻ con của đám giáo viên chúng tôi.
“Tức là…?” Otani vừa gãi đầu vừa hỏi, “Trừ anh ra, không ai biết người hóa trang thành hề là Takei?”
“Đúng vậy.”
“Hừm…” Otani thở dài. Chống khuỷu tay phải lên bàn, bàn tay nắm lại đỡ lấy thái dương, trông anh ta như đang cố ghìm cơn đau đầu. “Sự việc nghiêm trọng đấy, anh Maejima.”
“Tôi hiểu.” Tôi cố trả lời một cách bình thản mà hai má cứ run lên.
Otani hạ giọng nói tiếp, “Nếu chuyện anh kể là thật thì hôm nay, người hung thủ muốn giết chính là anh, chứ không phải Takei đâu.”
Tôi gật đầu, nuốt nước bọt đánh ực.
“Mọi chuyện là thế nào? Thật không hiểu nổi!” Otani chán nản thốt ra.
Tôi lắc đầu, “Tôi cũng không hiểu, nhưng…”
Tôi liếc về phía hiệu trưởng. Ông ta ngồi đờ ra dưới mái bạt bên cạnh, mặt mũi thất thần. Tôi quyết định kể cho Otani về các lần bị ám sát hụt của mình. Với hiệu trưởng, tôi từng hứa là “có chuyện gì nữa thì mới báo cảnh sát,” bây giờ không thể giấu giếm được nữa rồi.
“Thật ra là…” Tôi bắt đầu kể, chi tiết và khách quan nhất có thể, rằng mình suýt bị đẩy ngã xuống đường ray sân ga, suýt bị điện giật chết ở bể bơi, và suýt bị chậu hoa trên cao rơi trúng đầu. Trong lúc kể, nỗi kinh hoàng của những khoảnh khắc đó hiện về sống động. Chính tôi cũng thấy khâm phục bản thân vì có thể giữ im lặng lâu đến vậy.
Otani không giấu nổi sửng sốt, nghe tôi kể xong, anh ta trách với giọng cố kìm bực tức, “Tại sao anh không nói sớm với chúng tôi? Biết đâu đã ngăn được việc có thêm nạn nhân.”
“Tôi xin lỗi. Tôi cứ nghĩ là tình cờ.” Tôi chỉ biết đáp lại như vậy.
“Giờ trách cứ cũng không giải quyết được gì. Xem ra lần này mục tiêu của kẻ sát nhân là anh. Thôi, để tôi sắp xếp lại trình tự sự việc. Trước hết là hóa trang diễu hành. Đây là tiết mục biểu diễn thường niên hay sao?”
“Không, năm nay là lần đầu tiên.”
Tôi giải thích với Otani rằng cuối hội thao thường có màn trình diễn của các câu lạc bộ, nội dung trình diễn năm nay là hóa trang diễu hành, do chủ tịch các câu lạc bộ họp và thống nhất.
“Ra vậy. Thế việc anh tham gia được quyết định khi nào?”
“Tôi không biết chính xác. Tôi nhận thông báo tầm một tuần trước.”
“Cả việc anh vào vai hề cũng lúc đó mới biết?”
“Vâng.”
“Ngoài thành viên câu lạc bộ, không ai biết nội dung hóa trang phải không?”
“Về lý thuyết là vậy…” Tôi lúng túng đáp.
Otani liền hỏi, “Về lý thuyết nghĩa là sao?”
“Có lẽ các em trong câu lạc bộ đi kể với bạn bè, nên trong trường nhiều người biết tôi đóng hề. Mà không chỉ tôi, các thầy cô khác hóa trang thành nhân vật gì ai nấy đều biết tỏng…”
Suy đến cùng, đây chính là nguyên nhân của bi kịch. Hung thủ biết tôi đóng hề nên lén hạ độc vào chai rượu. Mà nếu nội dung hóa trang không lộ ra thì cũng không có chuyện Takei đề nghị đổi vai.
“Tôi nắm được sơ bộ tình hình rồi, ai cũng có khả năng là hung thủ. Vấn đề là ai bỏ thuốc độc. Trong thời gian diễn ra hội thao, chai rượu cất ở đâu?”
“Cất trong thùng ảo thuật để đằng sau khu phòng học khối Mười. Cất từ lúc nào thì không rõ. Phải hỏi lại mấy em trong câu lạc bộ. Còn trước đó, nó nằm trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ.”
“Nghĩa là có hai thời cơ hạ độc. Một là khi chai rượu nằm trong phòng sinh hoạt, hai là khi nó cất đằng sau khu phòng học.”
“Về chuyện đó, tôi có để ý một điểm…” Chính là nhãn của chai rượu. Giờ nghỉ trưa đã nhìn thấy nó ở câu lạc bộ, tôi nhớ nhãn là Koshi no Kanbai, nhưng chai rượu lăn lóc bên xác Takei lại mang nhãn khác. Nghĩa là, không phải hung thủ lén hạ độc vào nước trong chai, mà đã chuẩn bị chai rượu pha sẵn thuốc độc từ trước, rồi lợi dụng sơ hở và đánh tráo.
“Lại đánh tráo nữa à?” Otani nói với vẻ mặt nghiêm trọng. “Nếu đúng thế thì việc đánh tráo diễn ra ở sau phòng học. Tôi sẽ xác nhận lại với học sinh về thời gian.” Anh ta soi mói nhìn tôi, hạ giọng. “Còn động cơ… Anh có nhận ra điều gì không? Có ai thù ghét anh không?”
Anh ta hỏi thẳng thừng. Nghe nói cảnh sát thường hay thay đổi cách nói phù hợp với từng đối tượng. Với tôi, có lẽ Otani thấy không cần phải vòng vo.
“Trước giờ tôi vẫn chú ý để không bị ai thù ghét…” Ngần ngừ một lúc, tôi đành nghĩ sao nói vậy. “Tôi cố gắng đối xử với mọi người như nhau, nhưng cũng có thể, một cách vô thức, đã làm tổn thương ai đó.”
“Ồ… anh cũng hiền lành nhỉ.” Otani châm chọc, tuy nhiên tôi không cảm thấy có sự mỉa mai. Anh ta nhìn đi chỗ khác rồi nói như sực nhớ ra. “Năm ngoái anh chủ nhiệm Takahara Yoko đúng không?”
Tim tôi đập mạnh, không biết nét mặt có biểu lộ gì không. Tôi cố tỏ ra thản nhiên, hỏi lại, “Cô bé làm sao? Ở vụ án trước đã có bằng chứng ngoại phạm rồi mà, tất nhiên là nếu giả thuyết của Masami chính xác…” Nhưng có lẽ, giọng tôi vẫn hơi sốt sắng.
“Kể cả thế cũng không thay đổi được sự thật là cô bé vẫn nằm trong vòng tình nghi, bằng chứng ngoại phạm anh vừa nói chưa chắc chắn, cho nên lần này chúng tôi cũng không thể bỏ qua. Tôi muốn nghe suy nghĩ thật của anh, nữ sinh này thế nào, mối quan hệ với anh ra sao?”
Otani nhìn thẳng vào tôi và nói một cách chậm rãi, không màu mè. Tâm trí tôi chìm vào do dự và bối rối, Yoko không phải là học sinh đặc biệt đối với tôi. Vấn đề là mùa xuân năm nay, sau khi rủ tôi đi Shinshu và bị tôi bắt đợi ở ga, cô bé bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn trước đây, đôi khi căm ghét, đôi khi lại man mác buồn. Nếu tôi thuật lại cho Otani nghe, chắc anh ta cũng không tới mức quy chụp ngay đây là động cơ giết người, nhất là tôi cũng không định kể. Trường hợp xấu nhất, Yoko mà là hung thủ thì tôi muốn tự giải quyết vấn đề giữa mình và cô bé.
“Yoko là một học trò của tôi, không hơn không kém.”
Tự tôi cũng phải thán phục bản thân đã phát biểu một cách kín kẽ như vậy. Otani chỉ nói “À thế à” và không đả động đến Yoko nữa.
“Tôi xin hỏi tiếp. Ngoài thù ghét, anh có thấy ai coi anh là kẻ ngáng đường không? Tức là người mà nếu anh chết thì họ sẽ có lợi, hoặc nếu anh sống thì họ sẽ bất lợi ấy.”
Nghe cụm từ “nếu anh chết”, tim tôi se thắt. Nhớ ra là mình vừa đi sát rạt qua tử thần, nỗi sợ hãi lại tràn về nguyên vẹn. Tôi định trả lời “Không có ai cả” để được nhanh chóng tránh xa đề tài này thì đúng lúc, một gương mặt lóe lên trong đầu, một nhân vật tất nhiên phải nghĩ tới trong tình huống hiện tại. Tôi còn đang lưỡng lự, không biết có nên nói tên ra hay không, Otani đã để ý thấy.
“Có ai à? Anh nhớ ra chuyện gì phải không?”
Do ngồi ngược sáng nên tôi không nhìn rõ biểu cảm của Otani, chắc lại là ánh mắt sắc lạnh của chó săn khi sắp bắt được mồi. Còn anh ta, dứt khoát là đã thấy rõ tôi đang dao động. Cân nhắc một lúc, tôi nói, “Suy đoán hơi vô căn cứ…”
Vỏn vẹn một câu như thế làm gì đủ mạnh để khiến anh ta bỏ cuộc. Otani gật gật đầu giục tôi nói tiếp. Tôi liếc về phía hiệu trưởng rồi quyết định nói tên ra. Đúng như tôi nghĩ, Otani ngạc nhiên, “Aso Kyoko?”
“Vâng,” tôi lẩm bẩm.
“Cô giáo dạy tiếng Anh hả? Tại sao chứ?”
Để trả lời câu hỏi này, tôi phải kể ra vụ mai mối giữa Aso và con trai hiệu trưởng, lại phải khui thêm vụ cậu bạn K từng bị cô ta hắt hủi… Tóm lại, tôi là kẻ nắm rõ các mối quan hệ nam nữ của Aso, tôi mà còn lù lù ở đây thì cô ta sẽ vuột mất cơ hội bay lên cành cao làm dâu nhà giàu.
“Ra vậy. Cũng coi như có động cơ đấy nhỉ.” Otani cọ cọ hàm râu mấy ngày chưa cạo, làm phát ra âm thanh lao rạo. “Nhưng tôi thấy không nghiêm trọng đến mức phải giết người…”
“Đúng, hiềm nỗi đâu phải ai cũng như ai.” Nghiêm trọng đến đâu thì phải xem Aso thực sự là hạng người nào, điều này thì tôi chưa rõ. Tiện thể tôi hỏi thêm, cảnh sát có cho rằng hung thủ lần này và hung thủ giết Murahashi là một hay không? Theo đó tình hình có thể khác hẳn…
Nghe xong, Otani khoanh tay một lúc, “Thú thật, tôi chưa khẳng định được ngay. Theo pháp y, rất có thể Takei chết vì ngộ độc xyanua như Murahashi. Không loại trừ khả năng hung thủ mô phỏng vụ trước để giết người, nhưng tôi nghĩ hung thủ hai vụ là một.”
Suy luận hợp lý. Mà ai thì cũng suy luận như vậy thôi, và bằng cách này, Aso lại được loại khỏi nhóm đối tượng nghi vấn.
“Nếu Aso và Murahashi có quan hệ đặc biệt thì động cơ hôm nay cũng có thể áp dụng cho hôm trước, hiềm nỗi hôm trước Aso lại có bằng chứng ngoại phạm vững vàng.” Khi Murahashi bị giết, Aso đang ở câu lạc bộ tiếng Anh, và người cho tôi biết chi tiết này chính là Otani.
“Thật vậy…” Otani gượng cười, khẽ lắc đầu và buông một tiếng thở dài rõ to. “Lúc nghe tên Aso, tôi đã lập tức nhớ ngay đến dữ kiện đó. Tuy nhiên chuyện anh kể rất đáng lưu tâm, chúng tôi sẽ điều tra lại lần nữa.”
Nghe giọng anh ta đủ thấy khó mà phá bỏ bằng chứng ngoại phạm của Aso. Suy ra chỉ còn giả thuyết có đồng phạm, hoặc phải tách riêng hai vụ án mà xem xét. Mà nhìn từ hiện tại thì cả hai đều không thỏa đáng.
“Ngoài ra anh còn phát hiện gì nữa không?”
Tôi lắc đầu. Murahashi và tôi, ngoài việc đều là giáo viên Toán thì không có điểm nào chung. Nếu hung thủ không phải là Yoko hay Aso, thật không hiểu hắn vin vào lý do nào để phải loại bỏ cả hai chúng tôi. Tôi rất muốn hỏi hung thủ về điều đó.
“Thôi, hôm nay tạm dừng ở đây. Nhớ ra điều gì thì liên lạc với tôi ngay nhé.”
Có lẽ thấy lục vấn thêm cũng vô ích, Otani để tôi đi. Tôi đồng ý lấy lệ, nhưng thật tình không tin là mình sẽ nghĩ ra được điều gì nữa.
Người được gọi tiếp theo là Kei. Trong lúc cô bé nói chuyện với Otani, tôi ngồi đằng xa quan sát. Mặt Kei tái xanh, người co ro như nhiễm lạnh.
Hơn 6 giờ tôi và Kei mới ra khỏi cổng trường, sau khi chật vật len qua đám đông phóng viên đến lấy tin. Lần đầu tiên trong đời tôi đứng trước nhiều đèn flash như thế. Ánh sáng chói lóa của bóng đèn vẫn lưu lại trên võng mạc tôi một lúc lâu.
“Thầy ơi, nguy quá nhỉ!” Kei căng thẳng nói, có vẻ muốn dùng chữ “nguy quá” để giải tỏa tâm trạng của mình.
“Ừm… đúng…” Chỉ nói mấy chữ thôi mà lưỡi tôi cứ líu lại. Tôi cũng không còn lòng dạ đâu để thấy xấu hổ vì điều đó nữa.
“Thầy có nghi ngờ ai không?”
“Hừm…”
“Đành phải đi hỏi hung thủ mới biết nhỉ?”
“Ừ…”
Tôi vừa đi vừa ngắm các ô cửa sổ của khu dân cư lân cận. Tối Chủ nhật, các gia đình đang quây quần ăn uống hoặc xem TV. Ánh đèn hắt ra từ cửa sổ như một biểu tượng cho hạnh phúc bình dị. Tại sao tôi lại phải trải qua cảnh ngộ này? Tôi không uất ức, chỉ thấy thương thân.
“Kei nói chuyện với cảnh sát lâu nhỉ…”
“À, dạ. Họ hỏi em nhiều lắm. Đầu tiên là thùng ảo thuật được chuyển từ câu lạc bộ ra ngoài sân khi nào. Lúc ấy là ngay sau khi nghỉ trưa nên em trả lời là khoảng 1 giờ.”
Suy ra việc đánh tráo chai rượu phải tiến hành trong thời gian thi đấu buổi chiều, nghĩa là chẳng khoanh vùng thời gian được bao nhiêu cả.
“Còn gì không?”
“Họ hỏi những ai biết việc cái thùng được đặt sau khu phòng học khối Mười.”
“Em trả lời thế nào?”
“Em trả lời, tất nhiên là thành viên câu lạc bộ bắn cung. Thậm chí thành viên các câu lạc bộ khác thay đồ hóa trang ở khu phòng khối Mười có thể đều biết. Với cả, chuyển cái thùng công khai, ai đi qua mà chẳng thấy.”
Thông tin này cũng không hỗ trợ khoanh vùng đối tượng. Tôi hình dung ra cảnh Otani gãi đầu trước các câu trả lời của Kei.
Khoảng 7 giờ tôi về đến nhà. Bình thường xong hội thao tôi toàn đi uống với mọi người nên đáng lẽ phải 10 giờ hơn mới về. Yumiko sẽ ngạc nhiên hỏi “Sao anh về sớm thế” cho mà xem. Rồi khi biết lý do, chắc chắn cô ấy còn kinh ngạc hơn nữa.
Tôi nhấn chuông và phải đợi mất một lúc. Lạ nhỉ! Hay Yumiko đi vắng? Tôi đang lục chìa trong túi quần thì nghe xích khóa lách cách bên trong.
“Anh về rồi đấy à. Sao sớm thế?” Mặt Yumiko ửng hồng, có thể do ánh đèn, nhưng hơi thở còn hổn hển thì không nhầm được.
“Ừ, anh có việc…”
Tôi hơi lưỡng lự, liệu có nên làm cho Yumiko sốc ngay ở cửa không. Trên tàu điện, tôi cứ băn khoăn mãi sẽ kể cho Yumiko nghe chuyện hôm nay kiểu gì. Tới tận lúc đặt chân vào nhà, tôi vẫn chưa nghĩ ra ý nào hay. Trong lúc cởi áo vest, tôi vô tình liếc về phía điện thoại đặt trên tủ chè. “Ồ!” Tôi hơi ngạc nhiên. Ống nghe lệch sang một bên, khăn phủ cũng xộc xệch.
“Em mới gọi điện cho ai à?”
“Dạ không. Sao cơ ạ?” Yumiko đang treo áo vest của tôi vào tủ, nghe tôi nói rõ là ống nghe đặt lệch thì vội chạy ra chỉnh lại cho ngay ngắn rồi giở giọng khó chịu, một điều rất hiếm thấy. “Hồi trưa em gọi điện cho mẹ. Sao anh lại đi để ý lặt vặt thế?”
Đúng là thần kinh tôi hơi nhạy cảm. Nhà cửa thân thuộc quá đỗi rồi, mà vẫn mang máng thấy điều khác lạ. Cũng sự nhạy cảm đó mách bảo tôi Yumiko đang cư xử không thật, nhưng tôi không vạch trần.
Yumiko lập tức sửa soạn bữa tối rồi bày ra bàn vài món đơn giản hơn bình thường, chắc tại thấy tôi định ăn liên hoan ở ngoài nên cơm nhà không chuẩn bị gì nhiều.
Tôi liếc tờ báo, vẫn chưa biết nên mào đầu chuyện hôm nay thế nào. Dù sao thì cũng phải kể, cho nên lúc Yumiko ngồi vào bàn xới cơm, tôi nói, “Hôm nay ở trường có hóa trang diễu hành em ạ.”
“Hôm trước anh kể rồi.” Yumiko múc canh miso ra bát.
“Takei bị giết.”
“Hả!?” Yumiko ngừng tay, trố mắt nhìn tôi, có lẽ chưa thể hiểu ngay tôi đang nói gì.
“Bị giết hại em ạ. Thầy giáo Takei ấy. Bị đầu độc.” Tôi cố nói thật bình tĩnh. Yumiko không chớp mắt, chỉ máy môi nhưng không thành tiếng. “Trong lễ hội hóa trang diễu hành, Takei đóng vai chú hề, uống nước đựng trong vỏ chai rượu… Nước pha thuốc độc.”
“Ai gây ra việc đó?” Cuối cùng Yumiko cũng hỏi được một câu.
Tôi lắc đầu, “Anh không biết. Cảnh sát cho rằng hung thủ chính là người đã giết Murahashi…”
“Sợ quá. Liệu còn ai bị giết nữa không?” Yumiko nhíu mày lo lắng.
Biết chắc cô ấy sẽ hoảng sợ, tôi vẫn nói, “Tiếp theo sẽ là anh.”
Khuôn mặt Yumiko như đông cứng. Chúng tôi nhìn nhau một lúc qua làn hơi bốc lên từ bát canh và nồi cơm. Cuối cùng, Yumiko run run cất tiếng, “Nghĩa là sao?”
Tôi hít một hơi dài rồi nói, “Vai hề đúng ra là của anh. Mục tiêu của hung thủ hôm nay là anh. Vì thế hắn sẽ tìm cách hại anh lần nữa.”
“Anh nói thật không?” Yumiko nghẹn giọng.
“Thật đấy. Việc đổi người đóng vai hề, ngoài anh và Takei không ai biết. Dĩ nhiên hung thủ cũng không biết…”
Hai vợ chồng lại im lặng. Yumiko nhìn chằm chằm vào khoảng không mất một lúc rồi đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi, “Anh có nghi ngờ ai không?”
“Không. Nên mới khó xử trí.”
“Học sinh nào thù oán anh chẳng hạn…”
“Học sinh chẳng để ý anh tới mức thù oán đâu.”
Gương mặt Yoko lại hiện ra. Otani nói sẽ điều tra kĩ hành động của Yoko trong vụ này. Mà có khi họ đã bắt đầu tìm hiểu xem cô bé có bằng chứng ngoại phạm hay không rồi cũng nên.
“… Anh định thế nào?”
“Định thế nào là sao?”
“Anh có tạm nghỉ dạy không?”
“Không, hiện giờ anh chưa nộp đơn xin nghỉ. Cảnh sát dặn anh cố gắng không đi đâu một mình.”
“Thế à…”
Tôi cứ tưởng Yumiko sẽ hoảng loạn, nhưng cô ấy lại khá bình thản, cứ im lặng như đang suy tư điều gì, mắt nhìn chằm chằm vào nắm tay mình mà mông lung như nhìn vào khoảng không.
← Cả đội đứng trên một tấm ván hoặc một vật nào đó kết nối chân lại với nhau rồi chạy thi.
← Một đội gồm bốn vận động viên. Người đầu tiên chạy 100 mét, người thứ hai 200 mét, người thứ ba 300 mét và người thứ tư 400 mét, tổng chiều dài của cuộc đua là một kilomet.