Chương 11
Thứ Hai, ngày 23 tháng Chín.
Hôm nay là Thu phân. Không riêng ngày lễ, mà kể cả những ngày nghỉ làm, tôi cũng thường ngủ nướng tới 10 giờ mới đủng đỉnh dậy rồi ăn sáng muộn. Hôm nay thì 7 rưỡi tôi đã dậy rồi.
Tối qua, biết trước sẽ khó ngủ, tôi đã uống kha khá whisky pha nước, nhưng rốt cuộc vẫn không cải thiện được tình trạng thần kinh bị kích động quá mức. Trằn trọc mãi, đến 2, 3 giờ sáng tôi mới chợp mắt một chút, nhưng giấc ngủ vẫn chập chờn về sáng.
Trong trạng thái như vậy, tất nhiên tinh thần hết sức uể oải. Lúc ở bồn rửa, nhìn vào gương, tôi thấy mặt mình chẳng có chút sinh khí nào.
“Anh dậy sớm thế?”
Yumiko đang đứng đó. Lúc nãy cô ấy còn nằm cạnh tôi, không biết đã dậy thay quần áo từ khi nào. Mái tóc cột ra sau lõa xõa vài sợi, hình dung càng thêm tiều tụy.
Tôi ra cửa lấy tờ báo rồi ngồi ở phòng khách xem tin trang xã hội. “Chú hề bị đầu độc?” Tiêu đề hơi lố bịch và ngắn ngủn hơn tôi nghĩ. Bài báo thuật lại những gì chúng tôi đã trao đổi hôm qua, không đề cập đến việc vai hề lẽ ra do tôi đóng. Đây là nội dung được giữ bí mật với báo chí.
Bữa sáng với bánh mì và cà phê diễn ra lặng lẽ, không ai nói với ai câu nào. Bỗng có chuông điện thoại, Yumiko liền đứng bật dậy. Trước khi nhấc máy, cô ấy liếc đồng hồ treo tường, sau vài ba câu xã giao thì lấy tay che ống nói lại và khẽ bảo tôi, “Thầy trợ lý hiệu trưởng gọi anh đấy.”
Cũng như hôm qua, giọng Matsuzaki rất mệt mỏi. Hỏi han vài câu chiếu lệ, anh ta vào đề, “Ban nãy tôi có nhận điện thoại của ông Honma trong hội phụ huynh.”
“Vâng.”
Đó là một thành viên ban chấp hành hội phụ huynh học sinh. Không biết có chuyện gì?
“Ông ấy nói rằng trong hội thao hôm qua có nhìn thấy chai rượu.”
“Có nhìn thấy? Chai rượu nào ạ?”
“Chưa dám khẳng định, hình như là chai rượu thuốc độc mà hung thủ chuẩn bị.”
“Á! Nhìn thấy ở đâu ạ?”
“Ở kho chứa đồ. Ông Honma tham gia chơi tìm đồ vật và có đến kho chứa đồ để lấy cây lau nhà. Chai rượu để ở đó.”
“…”
Nếu đúng là chai rượu có thuốc độc thì việc trao chai rượu phải diễn ra sau tiết mục Tìm kiếm. Có thể khoanh vùng thời gian hành động của hung thủ rồi. Tôi gặng hỏi, “Thế thầy báo cảnh sát chưa?”
“Chưa… Vì tôi nghĩ mấy chuyện này thầy nói thì tốt hơn…”
Tóm lại, anh ta muốn đẩy hết phiền phức của vụ án cho tôi. Nhưng về phần mình, tôi thấy tự làm cho đỡ sốt ruột, còn hơn mất thì giờ thông qua người khác.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ báo cho cảnh sát.”
Nghe tôi đáp, Matsuzaki vội cảm ơn như thể trút được gánh nặng. Không mất thêm thời gian, tôi hỏi số điện thoại của Honma rồi gác máy.
Khi tôi gọi đến đồn cảnh sát S, Otani vẫn còn ở đó. Anh ta tấm tắc vì đúng lúc định đến trường Seika, giọng đã tươi tỉnh hơn hôm qua. Tôi thuật lại nguyên văn câu chuyện của Matsuzaki.
Đúng như tôi nghĩ, Otani phản ứng khá nhiệt tình, “Một manh mối quan trọng. Hi vọng việc phá án sẽ tiến triển.”
Dù là qua điện thoại, tôi vẫn cảm nhận được sự phấn khởi trong giọng Otani. Anh ta nói sẽ điều tra ngay nên tôi cho số điện thoại của Honma. Hình như Honma kinh doanh tự do, chạy đến trường lúc nào cũng được. Tôi gác điện thoại, bảo rằng mình phải đi bây giờ, Yumiko bỗng tỏ ra luống cuống, “Chí ít thì hôm nay anh nên ở nhà…”
“Hôm nay là ngày nghỉ. Hung thủ sẽ không đến trường đâu.”
Tôi uống nốt cà phê và nuốt vội miếng bánh rồi thay quần áo. Ra ngoài cho giãn gân cốt còn hơn cứ ngồi bồn chồn ở nhà. Khoác lên mình chiếc quần bò và áo nỉ, tâm trạng thư thái hẳn, tôi lục lại trí nhớ xem đã bao lâu rồi mình mới lại đến trường vào ngày nghỉ.
“Anh sẽ về trước buổi tối.” Tôi định thay giày thì trong phòng khách lại có tiếng chuông điện thoại. Tôi tính để Yumiko trả lời còn mình đi, nhưng nghe cách nói chuyện của cô ấy, tôi chợt dừng chân. Bên nhà tôi gọi sang.
“Anh trai anh gọi đấy.” Yumiko kêu tôi lại.
Anh trai rất ít khi gọi điện cho tôi. Đại khái cũng đoán được là gọi về việc gì rồi. Nhấc điện thoại lên, tôi nghe thấy giọng trầm trầm của anh, kiểu nói khẽ khàng không bộc lộ cảm xúc mà thật thân thương.
Đúng như tôi đoán, nội dung cuộc gọi là về bài báo sáng nay. “Ở trường có án mạng, chú vẫn ổn chứ? Mẹ lo lắm đấy, thỉnh thoảng nhớ về thăm mẹ.” Bình thường anh tôi vốn ít nói, nên vài lời ngắn ngủi cũng khiến tôi nhói lòng. Tôi chỉ đáp “Anh đừng lo.”
Ra đến cửa thì chuông điện thoại lại reo. Dù phát chán, tôi vẫn dừng chân chờ xem. Không thấy Yumiko gọi, tôi mở cửa bước ra ngoài, lòng hơi băn khoăn lúc xuống cầu thang. Ở cú điện thứ ba này Yumiko nói nhỏ kì lạ, tôi không nghe thấy gì cả.
Tới trường, tôi thấy trong bãi đỗ có hai xe tuần tra, kế bên là mấy chiếc xe khác, có lẽ đều là xe cảnh sát.
Cảnh sát không có mặt ở sân trường. Các linh vật bám bụi đất vẫn đứng đó nhìn trời như thể thời gian đã ngừng lại từ hôm qua. Đằng phòng học khối Mười ở tầng một thấp thoáng bóng người mặc áo trắng, rồi cả cảnh sát mặc đồng phục, nên tôi đi về hướng đó.
Mới đến lối vào, tôi đã ngạc nhiên vì thấy ở đây rất đông người. Họ tụ tập trước cửa nhà kho, nơi cất các dụng cụ vệ sinh và dụng cụ cắt tỉa sân vườn. Giữa những người đàn ông lực lưỡng là bóng dáng nhỏ con của Honma, thành viên ban chấp hành hội phụ huynh học sinh.
Tôi định tới gần thì một cảnh sát trẻ chặn lại, thông báo rằng không phận sự miễn vào, rồi trừng mắt nhìn làm tôi vô thức chùn bước.
“A, anh Maejima!” Đúng lúc này Otani xuất hiện giữa đám đông, tay giơ cao. Hôm nay, trông anh ta sung sức hơn mọi khi.
“Anh vất vả quá!” Tôi cúi đầu chào.
Otani xua tay “Không không!” rồi nhe răng hồ hởi nói tiếp, “Cảm ơn anh đã báo cho chúng tôi. Hi vọng thu được nhiều manh mối.” Anh ta sang nhà vệ sinh gần đấy rửa tay. “Chúng tôi đã hỏi thăm xong.” Anh ta vừa kể lại lời chứng của Honma vừa lấy mùi soa lau tay, khăn trắng sạch đến bất ngờ.
Nội dung cơ bản như Matsuzaki đã cho biết. Honma tham gia tiết mục Tìm kiếm ở nhóm thứ ba, nhặt phải cái thẻ ghi “cây lau nhà”. Ông ta hỏi một học sinh đứng cổ vũ gần đó là cây lau nhà ở đâu, cô bé cười đáp “Ở trong kho” nên Honma chạy tới nhà kho, mở cửa và thấy ngay cây lau nhà. Cùng lúc, ông ta phát hiện có túi giấy để trong góc. Honma nói “Tôi để ý là do túi trông khá mới, không ăn nhập với khung cảnh nhà kho.” Ông ta tò mò nhòm thử vào thì thấy một chai rượu cũ đựng lưng lửng chất lỏng, đoán chừng là đồ cá nhân của ai nên không để ý đến nữa, cứ thế cầm cây lau nhà đi ra dù trong bụng vẫn hơi thắc mắc.
“Theo lịch trình, tiết mục Tìm kiếm dành cho giáo viên và khách mời bắt đầu lúc 2 giờ 15 phút. Tiết mục diễn ra đúng giờ chứ?” Otani vừa hỏi vừa nhìn tờ giấy màu xanh nhạt, đó là tờ chương trình hội thao hôm qua.
“Cơ bản là đúng.” Tôi đáp.
“Nghĩa là, hung thủ đánh tráo chai rượu sau 2 giờ 15 phút. Nhà kho có khóa cửa không?”
“Tôi nghĩ là ít… à, hầu như không. Nói chung tôi chưa bao giờ thấy cửa kho khóa cả.”
“Ra vậy. Nên hung thủ mới sử dụng nhà kho.” Otani gật gù như hiểu ra điều gì. “Chai rượu ban đầu thì giấu trong bụi có cách chỗ đặt thùng ảo thuật khoảng vài mét. Chắc hung thủ không tiện cầm theo.”
“Có dấu vân tay không?”
“Có vài dấu. Hình như đều là của anh và thành viên câu lạc bộ bắn cung. Tôi nghĩ hung thủ lần này cũng sẽ không mắc sai lầm cơ bản đâu.”
Một cảnh sát mặc sắc phục bước ra khỏi khu phòng học và gọi Otani. Thay vì đáp lại, Otani giơ tay phải mới rửa lên rồi quay sang nhìn tôi, “Chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết vụ này, cũng là để không còn nạn nhân thứ ba nữa. Tạm thế nhé.”
Anh ta quay vào trong. Tôi nhìn theo vóc dáng cao lớn và ngẫm nghĩ mãi về cụm từ “nạn nhân thứ ba”.
Các điều tra viên tất bật chạy tới chạy lui, tôi đi về phòng giáo vụ, vì đứng ở đây cũng không giúp được gì, vả lại, tôi muốn ngồi một mình suy nghĩ thêm.
Phòng giáo vụ không có ai. Tôi hầu như không lên trường vào ngày nghỉ, chỉ nghe bảo phòng giáo vụ lúc nào cũng có người. Hôm nay thì chắc chẳng ai muốn đến. Tôi ngồi xuống ghế, mở ngăn kéo lấy tờ chương trình ra. Ngăn kéo này từ nay chắc phải tiếp tục khóa lại.
Tôi đặt tờ chương trình lên bàn, vừa xem vừa nhớ lại tình hình hôm qua. Không khí náo nhiệt, mùi mồ hôi và nhiệt huyết của học sinh từ từ hiện về trong tâm trí. Tất nhiên, mục đích của tôi không phải để đắm chìm trong cảm xúc.
Honma ban phụ huynh tham gia tiết mục tìm kiếm nhóm thứ ba, nghĩa là ông ta phát hiện chai rượu vào khoảng 2 giờ 20 phút. Tôi và Takei ra sau khu phòng học để thay đồ hóa trang trước khi tiết mục Nhảy tự do bắt đầu, tức là trước 3 giờ. Suy ra việc tráo bình rượu được thực hiện trong khoảng bốn mươi phút này.
Thời gian cần thiết để đánh tráo là bao nhiêu? Tôi thử hình dung hành động của hung thủ. Đi tới nhà kho mất hai phút, từ nhà kho đi ra sau khu phòng học mất hai phút, đánh tráo rồi giấu chai rượu thật trong đám cỏ, ra vẻ thản nhiên quay về chỗ ngồi mất tầm ba phút, tổng cộng bảy phút. Thực tế thì sẽ không suôn sẻ như thế. Hung thủ phải hành động rất thận trọng để không bị ai bắt gặp và không để lại dấu vân tay, chắc chắn sẽ tính bù giờ, nên phải mất mười lăm phút cho hành động này.
Tiếp theo, tôi lại suy đoán về tâm lý hung thủ. Hẳn là hắn có xem tiết mục Tìm kiếm, dĩ nhiên phải thấy Honma đi về phía kho để lấy cây lau nhà. Hắn hiểu không nên bén mảng đến nhà kho trong thời gian đang diễn ra Tìm kiếm. Bởi vì biết đâu có người bất thình lình đi vào.
Vả lại, cũng cần chú ý rằng hung thủ không biết thời gian tôi thay đồ hóa trang. Diễu hành bắt đầu lúc 3 giờ 20 phút nên chỉ có thể áng chừng tôi sẽ thay đồ trước đó một lúc, còn một lúc là năm phút hay hai mươi phút thì không biết được. Hung thủ mà muốn tính toán an toàn thì phải tráo xong chai rượu tầm nửa tiếng trước khi diễu hành, tức là vào khoảng 2 giờ 50 phút. Suy ra thời gian hành động không quá hai mươi phút, từ 2 giờ 30 phút lúc kết thúc Tìm kiếm tới 2 giờ 50 phút. Nghĩa là…
Hung thủ phải bắt đầu hành động ngay sau khi Kéo xe bắt đầu. Nói cách khác, trong khoảng thời gian này, ai có bằng chứng ngoại phạm thì không phải hung thủ.
Thế còn Yoko? Cô bé học lớp Mười hai nên phải tham gia tiết mục Nhảy tự do. Đội hình tập trung điểm danh ở cổng từ tiết mục trước đó nữa. Như vậy, Yoko có mặt ở cổng lúc 2 giờ 45 phút, khi tiết mục Chạy vượt rào giữa học sinh và giáo viên bắt đầu. Nhưng như thế thì vẫn khá sít sao, chưa đủ mạnh để trở thành bằng chứng ngoại phạm.
“Ngoài suy luận này ra, các chi tiết khác chỉ còn nước hỏi hung thủ mới biết.” Tôi lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Vòm không u ám, y như thể ngày đẹp trời hôm qua là sự vờ vĩnh của thiên nhiên. Thời tiết đang thể hiện đúng tâm trạng tôi hiện tại.
Chắc do thiếu ngủ nên dựa lưng vào ghế một lúc thì tôi bắt đầu gà gật. Tôi ngáp một cái rõ to, nước mắt ứa ra hai bên. Tối qua cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ thì lại trằn trọc mãi. Thật là ngược đời!
Chập chờn ngủ được một lúc, tôi mở bừng mắt vì nghe tiếng bước chân chắc nịch ngoài hành lang, rồi dừng lại ngay nơi cửa. Cảm giác bất an mơ hồ vụt qua khiến tôi sợ hãi.
Cửa phòng xô mạnh đến giật mình, một cảnh sát mặc sắc phục xuất hiện, đảo mắt nhìn khắp phòng rồi cúi đầu với tôi, “Nhờ anh hỗ trợ một lát được không? Chúng tôi có chuyện muốn hỏi.”
Tôi nhìn đồng hồ. Té ra ngồi đây đã hơn một tiếng, suy luận không mất bao nhiêu thời gian, tức là tôi ngủ gật cũng khá lâu. Tôi gật đầu, lấy ngón tay day day khóe mắt và đứng dậy.
Tôi được dẫn tới phòng họp nhỏ bên cạnh nhà kho, căn phòng vốn dành cho các cuộc họp của ban chấp hành hội học sinh. Không gian đơn điệu, bốn phía tường giăng, thế mà lại ăn nhập lạ lùng với các cảnh sát mặc sơ-mi xắn tay có mặt ở đây, khiến người ta quên bẵng nơi này nằm trong khuôn viên trường học.
Ba điều tra viên đang chụm đầu quanh bàn họp nhỏ thì thào với nhau. Thấy tôi vào, hai người vội vàng bước ra ngoài để mình Otani ngồi lại. Otani nở nụ cười thư thái, đẩy ghế mời tôi ngồi, “Có một chút tiến triển anh ạ.”
Tôi ngồi xuống và hỏi, “Tiến triển gì vậy?”
“Chính là cái này.” Otani lấy bên chân ra một bao nylon to, bên trong đựng một chiếc túi giấy. “Chúng tôi phát hiện cái này ở một nơi. Khỏi phải nói, chắc anh cũng biết đây là túi giấy đựng chai rượu. Ban nãy tôi có hỏi ông Honma. Ông ta bảo có lẽ đúng.”
_“Ở một nơi_ là sao?”
“Tôi sẽ nói sau… Bây giờ xin anh cho biết đã nhìn thấy túi giấy này bao giờ chưa? Có trông thấy ai cầm túi này ở đâu đó không?”
Túi giấy màu trắng sọc xanh đậm, ở giữa in dòng chữ nhỏ I LIKE YOU!! Tôi thấy nó hơi giản dị so với học sinh trong trường.
“Tôi chưa thấy bao giờ.” Tôi lắc đầu. “Trước hết, trường chúng tôi cấm mang túi giấy đi học.”
“Chà, không nhất thiết phải giới hạn ở học sinh.”
Nói là nói vậy chứ tôi có bao giờ để ý xem người khác cầm nắm cái gì. “Có lẽ nên hỏi Fujimoto. Thầy ấy rất rành rẽ mấy chuyện như thế.”
“Vâng, chúng tôi sẽ hỏi thử. Giờ sang chuyện khác. Ở phía Tây khu phòng học này có một chòi nhỏ đúng không?”
“À à… Anh muốn nói kho dụng cụ thể thao?” Otani đổi chủ đề đột ngột làm tôi hơi bối rối.
“Đúng. Tôi thấy ở đó cất rào chạy, bóng chuyền… Ngoài ra còn có hơn chục thùng carton. Dùng vào việc gì vậy?”
“Thùng carton?” Tôi lặp lại, mất một thoáng mới nhớ ra. “Để đựng rác. Sau hội thao thường có nhiều rác xả nên từ năm nay nhà trường chuẩn bị sẵn thùng carton.”
“Ồ, từ năm nay? Học sinh có biết chuyện này không?”
“Sao cơ?”
Một câu hỏi hơi lạ. Thấy tôi ngắc ngứ, Otani từ tốn hỏi lại.
“Ý tôi là, học sinh có biết trong kho dụng cụ thể thao có thùng carton để đựng rác hay không?”
“Chắc là không. Vì ngay từ đầu mà cho học sinh biết trường chuẩn bị sẵn thùng thì chúng sẽ xả rác vô tội vạ. Tuy nhiên cũng không tới mức phải bí mật.”
“Tôi hiểu rồi. Còn cái này…” Otani lại cầm túi giấy lên. “Chúng tôi tìm thấy nó trong một thùng carton. Vấn đề là, tại sao hung thủ lại vứt ở đấy. Có lẽ hung thủ không nghĩ rằng túi giấy có thể giúp lần ra dấu vết nên đã vứt bừa vào chỗ nào tiện nhất. Các phòng học và phòng giáo vụ thì khóa cửa, lò đốt rác lại xa. Vì vậy hung thủ quăng luôn vào thùng carton sẽ được dùng thay thùng rác. Như vậy, câu hỏi đặt ra là ai sẽ nảy ra ý tưởng này?”
“… giáo viên chăng?” Trong lúc nói, chính tôi cũng thấy má mình cứng lại. Đồng thời, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
“Mặc dù không nên nhận định vội vàng, nhưng tôi cũng cho rằng đây không phải hành động của học sinh.”
Tôi nghĩ đến Aso. Otani chắc cũng có chung suy nghĩ.
Tôi nhớ lại suy luận lúc ở phòng giáo vụ. Theo suy luận nghiệp dư của tôi, hai mươi phút từ 2 giờ 30 tới 2 giờ 50 chính là thời gian gây án. Trong khoảng thời gian này, Aso làm gì? Hình ảnh cô ta vượt chướng ngại vật bất giác thoáng qua tâm trí tôi. Phải rồi, đó là lúc thi chạy vượt rào giữa học sinh và giáo viên.
“Xin lỗi, anh có tờ chương trình hôm qua không?”
Thấy tôi đang tư lự lại đột ngột hỏi thế, Otani hơi ngạc nhiên, nhưng cũng lục túi áo vest lấy ra tờ giấy xanh nhạt.
Tôi ngẩng mặt lên khỏi tờ giấy, chỉ cho Otani xem dòng này, “Aso tham gia thi đấu từ 2 giờ 45 phút. Nghĩa là cô ấy phải xếp hàng ở cổng từ lúc tiết mục Kéo xe trước đó bắt đầu.”
Hẳn Otani cũng đã phân tích phần nào về thời gian hành động. Cho dù kết luận khác nhau, nhưng rõ ràng anh ta hiểu ngụ ý của tôi.
“Ý anh là Aso không phải hung thủ?” Anh ta nghiêm nghị hỏi.
“Cô ta không phải hung thủ. Ít nhất là ở thời điểm này.” Tôi nói, một nỗi bất an sâu xa âm thầm nhen lên.
← Ngày nghỉ toàn quốc ở Nhật Bản.