← Quay lại trang sách

Chương 14

Thứ Năm, ngày 26 tháng Chín.

Tôi đến trường, đang trên đường tới phòng giáo vụ thì biết tin Aso bị bắt. Một học sinh la lớn “Tin động trời, tin động trời” làm không khí rung lên.

Tôi rảo chân nhanh hơn, khi đẩy cửa phòng giáo vụ, tôi nhận ra ngay đây không phải là tin vịt. Không khí trong phòng hết sức u ám, lại càng thêm nặng nề trước sự xuất hiện của tôi. Ai nấy cắm mặt xuống bàn giả bộ làm việc. Tôi băng qua phòng, không ai nói câu nào. Nhưng khi tôi sắp ngồi xuống ghế, Fujimoto cất giọng sang sảng như muốn thay đổi cảm giác buồn tẻ này.

“Maejima, anh nghe tin chưa?”

Mấy giáo viên bên cạnh hơi giật mình. Tôi nhìn Fujimoto, “Vừa xong, ngoài hành lang… Một học sinh nói.”

“À ra thế. Học sinh nhạy tin gớm!” Cậu ta cười ngượng.

“Theo lời cô bé là… bị bắt.”

“Không phải bị bắt. Mà là cảnh sát triệu tập lấy lời khai.”

“Nhưng…” Hori ở bên xen vào. “Thực chất là bị bắt mà.”

“Dạ không, nói vậy hơi quá.”

“Quá ư?”

“Khoan đã!” Tôi đến chỗ Fujimoto, “Cậu kể cho căn kẽ được không?”

Fujimoto bèn kể, sáng sớm nay Otani gọi điện thông báo cô giáo Aso đang trình diện ở đồn cảnh sát. Người nhận điện là Matsuzaki. Anh ta sửng sốt nên nói rất to, làm cho mấy học sinh ở gần đó để ý.

“Không rõ tại sao lại có chuyện đột ngột như vậy, cho nên mọi người đang suy đoán…” Fujimoto nói, Hori hơi nghiêng đầu.

“Phải chăng… cô ấy là hung thủ?” Hase kéo ghế lại gần.

“Maejima, cậu thấy có lý do gì không?”

Hori hỏi. Tôi chưa kịp trả lời, Oda đang uống trà tại bàn đã nói.

“Cậu ấy có thể thấy không có nhưng cô ấy thấy có. Nói gì thì nói, phụ nữ là động vật thù dai mà.”

“Này, cũng khối đàn ông thù dai nhé!”

Hori vừa dứt lời thì cửa mở, Matsuzaki bước vào. Trông anh ta rất mệt mỏi, tiều tụy, chân đi không vững. Chuông reo, nhưng không có vẻ gì là anh ta sẽ tổ chức họp. Giờ mà tập hợp mọi người lại, chắc Matsuzaki cũng chẳng biết nói gì. Hiệu trưởng Kurihara thì ở lì trong phòng, hẳn là đang đăm chiêu, đốt hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác.

Tôi lên lớp. Thái độ học sinh hôm nay khác hẳn so với giáo viên. Các em rất sôi nổi, bộ dạng háo hức chờ tôi kể chuyện. Dường như còn gán ghép tôi với Aso rồi tự tưởng tượng tình tiết theo ý thích.

Về phần mình, tôi giảng bài mà đầu óc như để trên mây. Không biết phía Otani với sự kiên trì và nhạy cảm chuyên môn đã nắm được những gì để đi tới quyết định triệu tập Aso. Trong vụ án thứ nhất, cô ta có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, Otani nhận định thế nào? Rồi câu nói “sự thật nằm ở chỗ khác” của cô ta nữa. Mấy thắc mắc này trở đi trở lại trong đầu khiến tôi chẳng còn tâm trí giảng bài.

Hết tiết, tôi dò hỏi Matsuzaki về tình hình Aso. Matsuzaki hơi khó chịu nhưng cũng chia sẻ với tôi, nhìn chung anh ta không nắm được nhiều hơn những điều Fujimoto đã kể.

Tôi dạy tiếp tiết hai và tiết ba, trong lòng vẫn băn khoăn.

Thế rồi đang tiết bốn, Oda tới lớp tìm tôi, ghé tai thì thầm, “Cảnh sát đến.” Tôi giao bài tập cho học sinh rồi đi nhanh ra khỏi lớp. Nếu là mọi khi, thể nào cũng nghe cả lớp hò reo vui sướng sau lưng. Hôm nay thì khác, bầu không khí rất lạ, như thể ai nấy đang xì xào một chuyện bí mật.

Không biết đây là lần thứ mấy tôi ngồi đối diện với Otani ở phòng khách.

“Xin lỗi vì làm gián đoạn giờ dạy của anh.” Anh ta cúi đầu.

Otani mặc vest xám, không thắt cà vạt. Đúng là phong cách điển hình của cảnh sát hình sự, tôi nghĩ. Kế bên có thêm một cảnh sát trẻ. Mắt Otani đỏ ngầu, mặt bóng nhẫy. Có lẽ cuộc điều tra đang ở cao trào sau khi xác định được nghi phạm là Aso.

“Anh có biết cô Aso đang ở chỗ chúng tôi không?”

“Tôi biết.” Tôi gật đầu. “Phải chăng liên quan tới việc tôi bị ô tô tấn công tối hôm kia…”

“Không phải. Lý do khác anh ạ.” Otani lắc đầu.

Tôi ngạc nhiên, “Lý do khác?”

“Vâng, chúng tôi triệu tập cô Aso vì lý do hoàn toàn khác.”

“Đó là…”

“À, anh cứ chờ một chút.” Bằng động tác chậm rãi như để giảm bớt sự nôn nóng của tôi, Otani rút sổ tay trong túi áo ngực ra, giở từng trang thật thong thả. “Hôm qua, một cảnh sát trẻ tìm thấy một thứ trong lò đốt rác của trường. Đó là một chiếc găng bông trắng.”

Để phục vụ điều tra, lò đốt rác chưa nổi lửa lần nào từ sau hội thao tới giờ. Mà nghĩ lại, đúng là hôm qua cảnh sát sục sạo suốt.

“Phải nói là cậu ta rất tinh ý khi phát hiện ra chiếc găng. Nhờ chút màu vẽ trên đó.”

“Màu vẽ?” Tôi cố lục lọi trí nhớ. Có gì liên quan tới màu vẽ trong vụ án này?

Otani hờ hững nói, “Anh quên rồi à? Cái thùng ảo thuật.” Anh ta nhắc đúng lúc tôi nhớ ra. Phải! Thùng ảo thuật được tô bằng màu vẽ.

“Chắc gì đó là găng của hung thủ.” Tôi phản đối. “Nhỡ đâu là găng của đội cổ vũ hội thao. Ai đó trong đội vô tình chạm tay vào thùng ảo thuật…”

Otani lắc đầu khi tôi còn đang nói dở, “Kiểm tra kĩ chiếc găng, chúng tôi tìm ra vảy sơn đỏ đã khô lại bên trong. Rất ít. Anh có biết là gì không?”

“Sơn đỏ…” Tôi há hốc miệng.

“Vâng, sơn móng tay. Suy ra không phải là găng của học sinh. Tất nhiên gần đây cũng nhiều học sinh sơn móng tay lắm, nhưng chắc không em nào chọn màu đỏ.”

“Vậy là các anh nghi Aso…”

“Tối hôm qua, chúng tôi đã mượn lọ thuốc sơn móng tay của cô Aso. Điều tra viên sinh nghi vì thấy cô ta lộ vẻ lo lắng… Mà thôi, chuyện đó không liên quan gì. Tiếp theo chúng tôi cho giám định lọ sơn với sơn trong găng tay, và nhận được báo cáo là chúng giống hệt nhau. Vì thế, sáng nay chúng tôi mời cô Aso lên đồn.”

Tôi lập tức hình dung được đại khái trình tự hỏi cung Aso. Đầu tiên Otani sẽ hỏi về các hoạt động hôm đó của cô ta. Aso sẽ không đả động gì đến việc xớ rớ gần thùng ảo thuật. Otani bèn hỏi lại lần nữa rồi đưa găng ra, phơi bày mâu thuẫn không chối cãi được qua bột màu vẽ và sơn móng tay. Vấn đề là Aso biện minh thế nào thôi.

“Cô giáo không hề biện minh. Chắc là đã buông xuôi rồi. Cô ta khai nhận gần như toàn bộ, trừ một chi tiết nhỏ.”

Aso khai nhận! Thật đáng kinh ngạc. Chỉ hiềm Otani vẫn rất bình thản nên tôi không tiện bộc lộ cảm xúc thái quá. Hơn nữa, đã tới nước này rồi mà Otani vẫn gọi Aso là “cô giáo” khiến tôi hơi ngạc nhiên. “Nghĩa là sao?” Gắng kiềm chế sự nôn nóng, tôi gặng hỏi.

Y hệt mọi khi, Otani đưa điếu thuốc lên môi rồi phả một làn khói trắng đục rõ to, cứ như muốn câu giờ. “Người đánh tráo chai rượu là cô Aso. Nhưng cô ấy nói kẻ định sát hại thầy Maejima là người khác.”

“Thật là…” Tôi cố kiềm chế để khỏi buột ra từ “ngu xuẩn”. Nếu Aso không định sát hại thì tại sao cô ta phải đánh tráo chai rượu.

“Cô ấy nói là bị hung thủ ép buộc.”

“Bị ép buộc?” Tôi căn vặn. “Tại sao cô ta lại bị hung thủ ép buộc?”

“Đúng ra tôi không nên tiết lộ nhiều hơn nữa, nhưng vì là nói với anh nên coi như ngoại lệ…” Otani gãi tai mào đầu. “Trước đây, anh từng đưa ra giả thuyết Aso và Murahashi có quan hệ với nhau, đúng không? Chính xác đấy. Họ bắt đầu hẹn hò từ mùa xuân năm nay.”

Ra vậy!

“Khi được làm mai với con trai hiệu trưởng Kurihara, Aso muốn chấm dứt quan hệ với Murahashi, đây cũng là sự thật. Ừm, dễ hiểu thôi nhỉ! Aso coi mối quan hệ này như trò chơi người lớn, trong khi Murahashi thì nghiêm túc, và anh ta không chấp nhận chia tay.”

Thật giống trường hợp K. Tác phong của Aso không biết đã làm tổn thương bao nhiêu người đàn ông rồi.

“Đặc biệt, Murahashi nắm trong tay một ‘bằng chứng’ về quan hệ của họ. Vì thế Aso phải thuyết phục bằng được anh ta, nếu không sẽ khó cắt đứt.”

“Bằng chứng gì?”

“Anh cứ nghe đã. Murahashi luôn mang nó theo người. Chắc chắn mang theo cả khi bị giết hại ở phòng thay đồ, mặc dù chúng tôi không tìm thấy cái gì có vẻ giống bằng chứng ở hiện trường cả. Bao cao su cũng có thể là một dạng bằng chứng, nhưng không đủ sức nặng chứng minh quan hệ giữa hai người. Chuyện này nên hiểu thế nào?”

“Nghĩa là hung thủ đã lấy đi?”

Tôi rụt rè hỏi. Nghe vậy, Otani gật đầu thật mạnh.

“Có lẽ thế, và tất nhiên, cô Aso trở nên lo lắng.”

“Chà, anh nói vậy tôi mới nhớ…” Có lần Fujimoto kể Aso đã hỏi cậu ta một câu hơi lạ, rằng “vật dụng cá nhân của thầy Murahashi có bị lấy trộm không”. Bấy giờ tôi còn thắc mắc lý do khiến cô ta hỏi thế, giờ thì đã rõ.

Nghe tôi kể, Otani ưỡn ngực hài lòng, “Vậy là có thêm căn cứ chứng minh lời khai của cô Aso.”

Đến đây, tôi đã tự hình dung ra phần còn lại của câu chuyện. Aso bị hung thủ dùng “bằng chứng” làm áp lực ép buộc. Nội dung ép buộc là “Đánh tráo chai rượu”.

“Vào buổi sáng hôm hội thao, Aso phát hiện thư đe dọa trong ngăn kéo bàn làm việc. Thư ghi cụ thể các bước đánh tráo chai rượu và chốt hạ bằng câu hăm he nếu không thực hiện thì sẽ công khai món đồ tìm thấy trên xác Murahashi. Chúng tôi đã lấy được bức thư ở nhà Aso, đúng như lời khai. À phải, tôi có mang bản sao theo đây.” Otani vừa nói vừa rút trong túi áo vest ra một tờ giấy trắng gấp gọn gàng. Mở ra thì to cỡ giấy vở đại học, Otani đặt nó trước mặt tôi.

Liếc qua những dòng chi chít loằng ngoằng như giun bò, tôi đã thấy không muốn đọc. Nhìn tôi nhăn mặt trước đống chữ, Otani giải thích.

“Hung thủ viết bằng tay trái, hoặc đeo nhiều găng vào tay phải rồi viết. Đây là thủ đoạn rất hữu hiệu để che giấu kiểu chữ của mình.”

Nội dung thư như sau.

Đây là thư đe dọa, nên không được cho ai xem.

Hôm nay, cô hãy làm theo các mệnh lệnh sau đây.

Hãy làm theo các mệnh lệnh này, vì tương lai và địa vị của cô.

“Hung thủ không phải tay vừa!” Tôi đọc xong, vừa ngẩng mặt lên thì Otani thở dài. “Mượn dao giết người, giống như điều khiển từ xa, rất khó tìm ra manh mối trực tiếp. Chai rượu, túi giấy, thư đe dọa… Manh mối thì có, nhưng không phải manh mối quyết định, rất ít hy vọng đến gần hung thủ.”

Hơn nữa, từ bức thư đe dọa, tôi cảm giác hung thủ có trí tuệ cao cường. Thư viết không sai chữ sai dấu, nội dung mạch lạc.

“Vật tìm thấy ở chỗ thầy Murahashi là gì? Anh cho tôi biết được chứ?”

Vật gì mà khiến một người như Aso phải tuyệt đối phục tùng? Cho dù nó không liên quan tới vụ án, tôi vẫn muốn biết.

Trái với mong muốn của tôi, Otani lắc đầu, “Thú thật, chúng tôi cũng chưa biết là gì. Tôi có nói ban đầu rồi đấy. Cô Aso kể gần hết ngoại trừ một chi tiết nhỏ, chính là chi tiết này. Thư đe dọa có viết ‘Bản sao đính kèm ở đây,’ nhưng cô ta đã hủy nó ngay rồi.”

“Vậy thì đâu thể tin lời Aso hoàn toàn?” Ý tôi là, có khả năng tất cả những chuyện này đều do cô ta biên soạn.

“Không, tôi nghĩ là tin được. Bởi vì tối hôm kia, lúc anh bị ô tô tấn công, Aso đang ở nhà. Chúng tôi đã xác nhận.”

“Ồ…”

“Không sai đâu. Vì đồng nghiệp của tôi đã theo dõi cô ta suốt ngày hôm đó. Ngoài ra, như tôi đã nói nhiều lần, Aso có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo trong vụ Murahashi. Hơn nữa, khó mà cho rằng cô ấy đã chuẩn bị thư đe dọa giả từ trước.”

Tôi chợt nhớ lại câu Aso từng nói, “sự thật nằm ở chỗ khác.” Thì ra là nghĩa này.

“Tóm lại, cô giáo Aso thao tác, nhưng hung thủ thực sự là kẻ khác. Vì vậy chúng tôi muốn anh nghĩ lại xem có ai đáng ngờ nữa không.”

Tôi uể oải lắc đầu, “Điều này thì hoàn toàn… Tôi sẽ nghĩ thêm xem. Tình hình điều tra của các anh thế nào rồi?”

“Cũng có tiến triển…” Otani trả lời lấy lệ. “Manh mối rất nhiều, nên chúng tôi đang ráo riết theo đuổi. Còn anh, từ giờ hãy cẩn thận. Aso đã khai báo, hung thủ hẳn đang rất sốt ruột. Nhất định không bao lâu nữa hắn sẽ hành động.”

“Tôi sẽ cẩn thận.” Tôi cúi đầu cảm ơn. “Liệu Aso bị khép tội gì?”

“Khá khó nói.” Otani tỏ ra lúng túng. “Có yếu tố giảm nhẹ, là bị đe dọa nên đành phải thực hiện. Rõ ràng kẻ đe dọa mới là hung thủ giết hại Murahashi kia mà. Mặt khác, anh quả cũng là một chướng ngại với cô Aso thật. Trong tình huống này, quan trọng là cách diễn giải.”

“Nghĩa là…?” Tôi vừa hỏi vừa cố đoán ý Otani.

“Nghĩa là phải xem Aso có thực sự liều lĩnh bất chấp hay không. Người ta có thể đặt câu hỏi, dù bị ép buộc, phải chăng Aso vẫn hành động một cách tích cực, vì cho rằng anh mà chết đi thì càng rảnh nợ. Tình huống phức tạp quá, cảnh sát chúng tôi cũng chưa biết nhận định theo hướng nào.”

Chí ít thì Aso đã nghĩ, tôi có chết cũng chẳng sao nhỉ! Phân tích của Otani khiến tâm trạng tôi càng thêm u ám.