← Quay lại trang sách

Chương 13

Thứ Tư, ngày 25 tháng Chín.

Tôi thức dậy lúc 7 giờ. Mất ngủ triền miên, cộng thêm sự việc hôm qua, thần kinh tôi không tài nào yên ổn được.

Yoko chở tôi quay lại nơi bị ô tô tấn công. Cô bé về rồi, tôi ra điện thoại công cộng gần đó gọi cho đồn cảnh sát S. Khoảng mười phút sau, Otani cùng một vài điều tra viên chạy tới xem xét hiện trường và lấy lời khai.

Tôi thuật lại chi tiết và trung thực mọi chuyện, trừ cuộc truy đuổi với Yoko. Nếu nhắc đến Yoko, tất nhiên sẽ phải giải thích vì sao cô bé có mặt ở hiện trường, sẽ phải tường trình “âm mưu” hô hoán vì bị sàm sỡ, mà tôi thì không muốn để Yoko phải dính dáng thêm tới vụ này nữa.

Otani hỏi về bốn mươi phút từ lúc tôi bị tấn công tới lúc gọi điện thông báo. Tôi trả lời mình bắt taxi để đuổi theo, khổ nỗi mất dấu ngay từ đầu, taxi cứ chạy lòng vòng nên mới mất thời gian như vậy. Lời khai tuy khiên cưỡng, nhưng Otani không tỏ ra nghi ngờ, ngược lại còn sốt sắng ân hận vì đã không cử người bảo vệ tôi.

Cảnh sát không tìm thấy vật chứng nào ở hiện trường. Otani nói sẽ nghiên cứu vệt bánh xe, và đánh giá cao lời khai của tôi về chiếc Celica XX đỏ.

“Hung thủ nóng ruột nên để lộ cái đuôi ra rồi.” Anh ta hăm hở phán.

Qua vụ này mà bắt được hung thủ thì quả là đáng mừng. Nhưng có một nguyên nhân khiến tôi căng thẳng, đó là lời chứng của Yoko, “Hung thủ đi ra từ phòng thay đồ nam.” Lời chứng này có ý nghĩa cực kì quan trọng. Bấy lâu nay chúng tôi đều cho rằng hung thủ trèo qua tường ngăn rồi thoát thân từ phòng thay đồ nữ. Khả năng đánh thêm chìa, bí ẩn phòng kín mà Masami tìm ra, tất cả đều dựa trên tiền đề này. Giờ thì tiền đề đã sụp đổ, mọi suy đoán đều biến thành vô nghĩa.

Hung thủ chặn gậy vào cửa bằng cách nào? Khó mà cho rằng Murahashi tự chặn cửa từ bên trong. Vì theo lời Yoko, hung thủ bỏ đi khi tiếng rên rỉ của Murahashi ngừng hẳn, nghĩa là hắn chờ Murahashi tắt thở rồi mới rời khỏi. Suy ra hung thủ chặn cửa từ bên ngoài, trong khi Otani khẳng định, đứng ở bên ngoài không thể điều khiển nổi cây gậy đó.

Hung thủ đã biến không thể thành có thể. Bằng cách nào?

Tôi chưa tiết lộ thông tin này cho Otani, vì tôi vẫn giấu giếm về Yoko, và cũng muốn tìm cách tự cắt nghĩa bí ẩn.

“Qua nay anh cứ bận tâm điều gì, phải không?” Yumiko ngán ngẩm hỏi trong lúc ăn sáng, chắc tại thấy tôi lát lát lại dừng đũa.

Tôi không hề đả động đến vụ xe tấn công, vì không muốn cô ấy lo lắng. Nhưng hình như cảm nhận được qua thái độ của tôi, thỉnh thoảng Yumiko vẫn hỏi, “Có chuyện gì phải không anh?”

“Không, không có chuyện gì.” Sáng nay tôi cũng đáp như cũ, rồi gác đũa sớm hơn thường lệ và đứng lên.

Tới trường sớm hơn mọi ngày, tôi đi thẳng tới phòng thay đồ. Căn phòng bỏ không gần hai tuần đã bắt đầu bám bụi, cứ như trở về hồi còn là nhà kho. Tôi thận trọng mở cửa bên phòng nam rồi rón rén bước vào, mùi ẩm mốc xộc lên mũi. Mỗi cử động dường như đều khiến bụi bay tung.

Tôi đứng giữa phòng nhìn quanh. Lỗ thông gió, tủ đồ, tường ngăn với bên nữ, cửa ra vào… Những thứ này liệu có thể tạo ra cái bẫy nào không? Bẫy phải không quá lớn, thao tác gọn gàng trong vài phút, và tuyệt nhiên không để lại dấu vết gì.

“Làm gì có cách nào…” Tôi lẩm bẩm. Đề bài quá khó khiến tôi bất giác muốn hét lên.

Tiết một tôi dạy ở lớp 12C.

Hai hôm nay, tôi nhận thấy ánh mắt học sinh nhìn mình khang khác. Thật khó mà diễn tả ngắn gọn đó là kiểu nhìn như thế nào. Có phần quan tâm, có phần hiếu kì. Học sinh đều biết rằng, người mà hung thủ muốn giết là tôi chứ không phải Takei. Chúng đang tò mò săm soi xem tôi bị hung thủ ghét ở điểm gì.

Tôi bắt đầu giờ dạy với tâm trạng bồn chồn như ngồi trên đống lửa. Không biết có phải do thầy lẫn trò đều căng não hay không mà những ngày thế này, buổi học thường diễn ra suôn sẻ. Thật là mỉa mai!

Tôi ra bài tập và gọi học sinh lên bảng làm. Nhìn danh sách lớp một lát, tôi ngẩng đầu lên nói, “Yoko, em lên giải bài tập.”

“Vâng!” Yoko khàn khàn đáp và đứng dậy, cầm vở đi thẳng lên bảng, vẫn giữ thói quen không hề liếc về phía tôi.

Nhìn từ đằng sau, trong trang phục áo trắng váy xanh, Yoko chẳng khác gì một nữ sinh cấp ba bình thường. Thật không tin nổi có lúc cô bé mặc đồ mô-tô bó chẽn, phóng xe bạt mạng trên cao tốc ban đêm.

Hôm qua, nghe xong sự thật giật mình, tôi trấn tĩnh lại, hỏi Yoko, “Tại sao tự nhiên em lại muốn kể chuyện này cho tôi? Trước giờ em toàn né tôi mà.”

Yoko quay đi, xem chừng khó trả lời, chẳng mấy chốc lại cất tiếng, giọng đều đều, “Không có lý do gì cụ thể. Em chỉ thấy không nên giấu giếm khi Masami suy luận sai về bí ẩn phòng kín, rồi cảnh sát và thầy lại tán đồng suy luận đó. Mặc dù suy luận sai giúp em có bằng chứng ngoại phạm, và em cũng chẳng quan tâm có bắt được hung thủ giết Murahashi hay không, vấn đề là…” Yoko vuốt tóc ra sau. “Khi biết có kẻ đang tìm cách sát hại thầy, em đâm lo. Em im lặng thì hung thủ sẽ nhởn nhơ, và một ngày kia, thầy có thể bị sát hại thật.”

“Nhưng…” Tôi không biết phải nói tiếp thế nào. Chính tôi cũng chẳng hiểu chữ “nhưng” ở đây nghĩa là gì.

“Đúng là em né thầy, vì thầy có giúp em đâu, có đi cùng em tới Shinshu đâu. Thầy có hiểu hôm đó em chờ thầy ở ga trong tâm trạng thế nào không? Làm sao thầy hiểu được? Bởi vì với thầy, em chỉ là một đứa trẻ con.”

Yoko nói như muốn hét lên với dòng sông. Từng lời từng lời của cô bé như mũi kim đâm vào tim. Không chịu nổi nỗi đau đó, tôi buột miệng thốt ra, “Xin lỗi em.”

“Đúng là em bị làm sao ấy.” Nghe giọng Yoko đột nhiên dịu dàng, tôi ngạc nhiên nhìn sang. “Nghĩ đến việc thầy có thể bị giết, em đứng ngồi không yên… Thật vớ vẩn! Biết thế nhưng em vẫn chạy ra khỏi nhà. Đúng là đồ ngốc…”

Tôi cúi mặt, cố tìm một câu phù hợp để nói, nhưng bất lực, đành mặc cho bầu không khí rơi vào im lặng.

Sau giờ học, Matsuzaki gọi tôi lại. Anh ta nói cảnh sát đang điều tra ô tô của giáo viên, và hỏi tôi có biết gì không. Sợ phiền phức nên tôi đáp không, lòng thầm bồn chồn, không ngờ họ bắt tay vào vụ này nhanh thế.

Trong giờ nghỉ trưa, tôi gặp Kei ở hành lang.

“Không được luyện tập, thật là ngán ngẩm!” Kei lộ vẻ ngán ngẩm ít thấy. “Lại còn thêm cả đám mắt cú cứ đi tới đi lui. Em phát chán, không muốn đến trường nữa.”

Ý Kei nói về toán cảnh sát. Một số tìm kiếm vụ ô tô tối qua, một số tìm kiếm manh mối vụ giết chú hề. Rồi một số sục sạo chỗ này chỗ kia.

“Nhẫn nại chút đi! Ráng chịu đựng cho đến khi vụ việc sáng tỏ.” Tôi nói, nhưng nhận ra giọng mình không được tự tin. Vụ việc sáng tỏ à! Liệu có ngày đó không?