← Quay lại trang sách

Chương 16

Thứ Ba, ngày 1 tháng Mười.

Giờ nghỉ trưa. Sân thượng.

Trước tiết bốn, khi đi ngang qua nhau ở hành lang, Yoko dúi vào tay tôi mẩu giấy. Đây là lần thứ hai cô bé xin gặp riêng, lần này chắc không phải rủ đi du lịch.

Nhìn chung sân thượng thường ngày không có ai, vì đây là nơi nhà trường cấm học sinh lai vãng. Tuy nhiên nghe bảo hễ muốn bàn chuyện kín đáo, học sinh vẫn dẫn nhau tới đây. Ăn trưa xong, tôi tìm lên, quả nhiên thấy ba cô bé đang chụm đầu vào một góc thì thà thì thầm. Chúng lè lưỡi rụt cổ trước sự xuất hiện của tôi rồi kéo nhau đi xuống, hẳn đang vuốt ngực thở phào, “May mà là thầy Maejima.”

Chưa thấy Yoko đâu, tôi tì tay vào lan can ngắm nhìn toàn cảnh. Hình dáng và cách bố trí của từng khu nhà hiện lên rõ rệt. Từ ngày về trường, đây là lần đầu tiên tôi quan sát thế này.

“Chẳng giống thầy chút nào!”

Tôi giật mình ngoảnh lại vì tiếng nói bất ngờ. Yoko đứng đó trong đồng phục váy xanh và áo khoác. À phải, từ hôm nay học sinh đổi sang đồng phục mùa đông. “Em nói sao?” Tôi hỏi.

“Em thấy việc đứng trên sân thượng ngắm cảnh trường không hợp với thầy chút nào. Kể cả để giết thời gian thì cũng không hợp.”

“Thế nào mới là hợp?”

Yoko nghiêng đầu tư lự rồi nói, “Đến trước chờ đợi thật chẳng giống tính cách của thầy. Thầy là người toàn bắt người khác phải chờ.”

Không tìm ra câu trả lời thích hợp, tôi vẩn vơ đưa mắt nhìn trời, cất tiếng hỏi để che giấu tâm trạng ngổn ngang, “Em gọi tôi lên đây có chuyện gì?”

Yoko ngửa mặt, khoan khoái đón gió và đưa tay sửa lại làn tóc bay rối, “Việc điều tra… đến đâu rồi ạ?”

“Đến đâu à? Không biết nữa. Chỉ biết chưa bắt được hung thủ.”

“Thế vụ Celica XX thì sao ạ? Cảnh sát điều tra chưa?”

“Rồi, nhưng chưa có kết quả gì đáng kể. Lạ thật!”

“Sau hôm đó, thầy có bị ai tấn công nữa không?”

“Không. Cảnh sát bảo vệ chặt chẽ lắm. Hung thủ ắt đang ngần ngừ.”

“Tức là chẳng có tiến triển gì cả?”

“Đúng.” Tôi thở dài, ngẩng mặt nhìn trời.

Im lặng một lúc, Yoko lại nói, “Em nghĩ tới một chuyện.”

Nhận ra sự lưỡng lự, tôi quay sang nhìn hắn vào mặt Yoko, “Chuyện gì?”

“Hẳn thầy sẽ cho là suy nghĩ vớ vẩn…” Cô bé mào đầu, “Giết Murahashi xong, hung thủ chặn cửa phòng, đúng không ạ? Tại sao phải chặn cửa?”

“Hừm.” Tôi hiểu, vì chính tôi cũng đã lưu tâm đến điều đó. “Xem xét một cách đơn giản thì mục đích là để ngụy tạo hiện trường tự sát.”

“Nhưng hành động của hung thủ lại không cho thấy như vậy. Nào là dấu vết giả trèo qua tường ngăn. Nào là làm ướt mấy ngăn tủ bên nữ…”

“Có nghĩa là, hung thủ muốn đánh lạc hướng về bí ẩn phòng kín?”

“Đúng ạ!” Yoko nói rành rọt. “Hung thủ biết thừa là ngụy tạo hiện trường tự sát khéo đến mấy cũng không thể qua mắt cảnh sát. Vì thế, hắn vẽ ra một ngụy tạo khác… Thầy nghĩ sao?”

“Chà, có thể lắm.” Tôi cho Yoko biết việc Otani tìm kiếm nguồn gốc sợi xích nhỏ nhặt được gần phòng thay đồ. Nói cách khác, cảnh sát đi theo hướng giải thích bí ẩn phòng kín giống Masami. Sợi xích đó có lẽ cũng do hung thủ cố ý vứt lại. “Vấn đề là tại sao hung thủ phải tạo ra bí ẩn giả… Dù suy luận theo hướng nào đi nữa, hễ xác định là hiện trường phòng kín thì cảnh sát đều xếp vào án giết người và điều tra quyết liệt mà.”

“Tại vì có lợi cho hung thủ.” Giọng Yoko đầy tự tin.

“Có lợi?”

“Vâng. Nhờ thúc đẩy hướng đi giả mà hung thủ sẽ được loại khỏi danh sách tình nghi.”

Nghe vậy, tôi lập tức nhớ lại bí ẩn phòng kín mà Masami đã trình bày, đại khái là thế này.

Bây giờ dù đã biết suy luận này là sai, tôi vẫn khó phủ nhận tính hợp lý của nó. Nhất là khi hung thủ còn cố ý sử dụng kịch bản đó để “đánh lạc hướng”. Tại sao chứ? Để làm gì?

“Thầy nghĩ lại đi. Nhờ bí ẩn giả mà em có bằng chứng ngoại phạm. Suy ra hung thủ có thể thu được lợi ích tương đương.”

“… À!” Cuối cùng, tôi đã hiểu điều Yoko muốn nói. Đánh lạc hướng để tạo bằng chứng ngoại phạm giả. Nếu thực hiện phương án đó thật, hung thủ phải lảng vảng gần hiện trường lúc 3 giờ 45 phút, khi Hori vào phòng thay đồ. Nói cách khác, hung thủ không thể có bằng chứng ngoại phạm trong khoảng thời gian này. Mà Yoko được giải oan chính vì 4 giờ vẫn ở nhà.

“Hung thủ sẽ thể hiện rõ lúc đó mình đang ở đâu, và nghiễm nhiên thoát khỏi vòng điều tra.”

“Tức là ai có bằng chứng ngoại phạm rõ rệt trong khoảng thời gian này thì lại càng đáng nghi, phải không?”

“Chính xác ạ.”

“Đã hiểu. Suy luận cừ đấy! Thật tình tôi chưa bao giờ nghĩ em lại sắc sảo như vậy.” Đây không phải câu khen đãi bôi. Tôi không cho rằng nhờ tình cờ mà Masami và Otani tìm ra bí ẩn giả, nhưng cũng không ngờ rằng bí ẩn giả là một phần trong kế hoạch ngụy tạo bằng chứng ngoại phạm.

“Chẳng qua do em có bằng chứng ngoại phạm nhờ bí ẩn này nên dễ suy luận.” Yoko hơi xấu hổ, một biểu cảm ít thấy ở cô bé. “Cảnh sát chắc cũng nhìn ra thôi. Thầy cho họ biết là em đã chứng kiến khoảnh khắc Murahashi bị sát hại rồi chứ?” Yoko thoải mái hỏi xong, thấy tôi lưỡng lự, cô bé đột nhiên ngỡ ngàng. “Thầy chưa nói à? Tại sao?”

Tôi dõi mắt ra xa để che đậy sự lúng túng, “Không cần nói, tôi muốn suy nghĩ thêm.”

“Không được. Thầy có biết vì sao em lại kể với thầy không?” Yoko phát cáu, nhưng lại mau chóng gật gù như nghĩ ra điều gì. “Chắc thầy không muốn công khai âm mưu gài bẫy của em chứ gì? Thầy không phải lo cho em đâu. Đằng nào mọi người cũng nghĩ em là đứa con gái hư rồi. Điều cần thiết bây giờ là phải tìm ra hung thủ.”

“…”

“Tại sao thầy im lặng?”

Tôi im lặng vì không thể trả lời. Đúng là ban đầu tôi không cho cảnh sát biết vì không muốn phải kể ra âm mưu của Yoko, nhưng về sau một việc còn lớn hơn thế buộc tôi phải im lặng.

Việc đó là, hình như tôi đã tìm ra bí ẩn phòng kín thực sự.

Thứ Bảy tuần trước, dưới trời mưa, tôi thình lình nhận ra sơ hở trong kế hoạch của hung thủ. Khoảnh khắc đó thật kinh hoàng, tôi còn lắc đầu thật mạnh để quên nó đi. Khổ nỗi nghi ngờ nảy sinh ngày một cắm rễ vào tâm khảm, mặc cho tôi cố dùng ý chí để dẹp bỏ.

“Vụ án này, tự mình phải giải quyết thôi!” Bấy giờ tôi đã xác định như vậy.

Yoko nghi hoặc ngước nhìn tôi. Có lẽ trông mặt tôi đau khổ lắm. Mãi tôi mới thốt nên lời, nhưng thật nặng nề và chua xót, “Yoko.. hãy tin tôi. Tôi sẽ cố gắng giải quyết. Giữ kín chuyện này giúp tôi nhé… Xin em đấy.”

Rõ ràng Yoko không hiểu ra sao, nhưng không gặng hỏi, chỉ mỉm cười gật đầu như muốn giải thoát cho tôi chắc đang mặt mũi méo xệch.

Tối hôm đó, Otani đến nhà chúng tôi. Chiếc cà vạt thường xộc xệch giờ được thắt ngay ngắn, có cảm giác đó là cách anh ta thể hiện thành ý của mình.

“Tôi có việc đi ngang qua.” Otani muốn nhấn mạnh rằng chuyến thăm này không có mục đích gì to tát, rồi bảo đứng ở cửa nói chuyện cũng được, nhưng tôi thuyết phục anh ta vào nhà. Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở phòng khách. Gọi là phòng khách, thực chất chỉ là căn phòng rộng tầm 10 m 2 kê một bàn trà dạng bệt. “Căn hộ thoải mái nhỉ!” Otani lịch sự khen.

Yumiko tỏ ra bối rối trước sự ghé thăm đột ngột của cảnh sát. Run run pha trà cho khách xong, cô ấy lúng túng không biết ngồi đâu. Dù Otani đã mời “Chị ngồi xuống với chúng tôi!” Yumiko vẫn rút về phòng ngủ.

“Anh chị chưa có con ạ? Anh chị kết hôn lâu chưa?”

“Ba năm rồi.”

“Thế thì cũng nên có con rồi. Sinh đẻ muộn quá phát sinh nhiều vấn đề lắm.”

Otani nhìn một lượt khắp phòng như để đánh giá điều kiện sinh hoạt của chúng tôi, đoạn hỏi han mấy câu xã giao. Thật may là Yumiko không nán lại đây, nhắc chuyện con cái trước mặt cô ấy là điều cấm kị.

“Hôm nay… anh đến có việc gì?” Tôi thúc giục. Mặc dù anh ta nói không phải việc gấp, nhưng tôi vẫn rất nôn nóng.

Otani nghiêm mặt, thẳng lưng, ngồi quỳ hai chân trên đệm, “Trước khi đi vào câu chuyện, tôi muốn làm rõ một điều. Tôi tới đây không phải với tư cách điều tra viên, mà với tư cách một người đàn ông. Vì vậy, anh cũng đừng nói chuyện như nạn nhân, mà hãy như một người đàn ông… à không, nếu có thể thì như một nhà giáo. Được không?”

Giọng Otani khá nghiêm nghị, song lại phảng phất âm hưởng khẩn khoản. Tôi chưa hiểu ý định của anh ta, nhưng cũng không có lý do gì để từ chối.

“Được anh.” Tôi đồng ý.

Otani nhấp một ngụm trà do Yumiko pha rồi trang trọng hỏi, “Thưa thầy, trường hợp nào thì một học sinh cấp ba sẽ căm ghét người khác?”

Thoạt tiên tôi ngỡ Otani nói đùa, nhưng thái độ khiêm nhường ít thấy của anh ta khiến tôi mau chóng hiểu ra đây là câu hỏi nghiêm túc. Đắn đo chốc lát, tôi đáp, “Hỏi độp một cái như vậy hơi khó trả lời, nhất là vấn đề này cũng không trả lời ngắn gọn được.”

Otani dịu nét mặt, gật đầu, “Hẳn thế! Các vụ án của người lớn thường không quanh co quá mức. Án mạng trên báo hầu hết đều có thể lý giải bằng ba động cơ là sắc, dục và tiền. Nhưng với học sinh cấp ba thì không thể lý giải như vậy.”

“Quả có thế!” Tôi đáp lời ngay. “Thậm chí đó là ba động cơ xa vời nhất với lứa tuổi này.”

“Động cơ nào thì không xa vời?”

“Hừm… Tôi không đủ tự tin là sẽ diễn đạt được đầy đủ…” Tôi thận trọng cân nhắc từng từ và chia sẻ với Otani, vừa nói vừa thi thoảng điểm qua trong tâm trí một vài gương mặt học trò. “Với các cô bé đó, điều quan trọng nhất là những gì đẹp đẽ, thuần khiết, không giả tạo, thể hiện qua tình bạn, tình yêu, đôi khi qua khuôn mặt hay cơ thể mình, hoặc trừu tượng hơn là qua kỉ niệm hay giấc mơ. Cho nên các em sẽ căm thù những đối tượng phá hủy hay cướp đi điều quan trọng này.”

“Ra vậy… đẹp đẽ, thuần khiết, không giả tạo…” Otani vẫn giữ nguyên kiểu ngồi quỳ, hai tay khoanh trước ngực.

“Thì sao hả anh? Ý anh là gì?”

Otani lại đưa cốc trà lên nhấp một ngụm, “Thôi… Giờ tôi kể qua về tình hình điều tra hiện tại đã, mục đích tôi tới đây đấy.”

Otani bắt đầu kể. Xem chừng nắm bắt rất chắc toàn bộ chi tiết vụ án, anh ta chỉ ngó qua sổ tay hai ba lần, còn lại thì nhớ hết, thậm chí diễn đạt rất mạch lạc. Nội dung cơ bản như sau.

Về vụ sát hại Murahashi.

Đáng tiếc là không thu được vật chứng gì đáng kể của hung thủ. Duy nhất có sợi xích nhỏ, nhưng khóa và chìa dạng đó nhan nhản ở siêu thị, khoanh vùng hung thủ theo hướng này gần như vô vọng. Vân tay cũng vậy, có vài dấu trong phòng và trên cánh cửa; ngoài vân tay của những người sử dụng phòng thay đồ, các dấu còn lại đều rất cũ, và không tìm ra dấu nào có thể coi là của hung thủ (giả định những người sử dụng phòng thay đồ hôm đó đều không phải là hung thủ). Chuyển hướng sang tìm kiếm người làm chứng, cũng không thu được kết quả gì đáng kể. Một học sinh nói nhìn thấy Yoko gần phòng thay đồ. Mấy hôm sau, Yoko khai rằng “chỉ tình cờ đi ngang qua”, cảnh sát chưa thể xác nhận điều này.

Các hướng vật chứng, vân tay, nhân chứng đều bị tắc, nên Otani quyết định tập trung vào động cơ gây án. Từ thực tế Murahashi là trưởng ban quản lý học sinh, cảnh sát đã xem xét triệt để các học sinh từng bị kỷ luật nặng hoặc nhẹ trong ba năm qua. Trong danh sách này có tên Yoko và em được yêu cầu lấy lời khai, (Otani nói vì tôi biết rồi nên không cần kể lại lời khai của Yoko nữa). Tiếp theo, bí ẩn phòng kín được phá giải và Yoko có bằng chứng ngoại phạm.

Từ phát hiện này, ban chuyên án xác định hung thủ là người:

Cảnh sát đã tổng lực điều tra hơn một ngàn học sinh và giáo viên trường Seika, đáng tiếc là không tìm ra chân dung nào nổi cộm. Otani vẫn chưa từ bỏ ý tưởng Yoko có đồng phạm, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán. Và rồi, án mạng chú hề xảy ra.

Về vụ sát hại Takei.

Do ngay từ đầu đã biết tôi mới là mục tiêu của hung thủ nên cảnh sát lập tức tìm hiểu điểm chung giữa tôi và Murahashi để xác định động cơ gây án. Cũng không cần lặp lại mọi chuyện từ lúc tôi nói ra tên Aso Kyoko đến khi cảnh sát biết cô ta bị hung thủ đe dọa. Vấn đề là điều tra để tìm ra hung thủ thôi.

Vật chứng của hung thủ chỉ có ba thứ, chai rượu để đánh tráo, túi giấy đựng chai rượu đó và thư đe dọa. Tất nhiên không hề có dấu vân tay. Chai rượu, túi giấy và giấy viết thư đều thuộc loại phổ biến, cho nên khoanh vùng hung thủ theo kênh mua hàng là việc bất khả thi. Hơn nữa trong vụ án này, người hành động thực tế là Aso. Hung thủ không để lại dấu vết nên không thể điều tra được. Tuy nhiên, ban chuyên án chú ý đến hai điểm: hung thủ giấu túi đựng rượu vào nhà kho khi nào, và để thư đe dọa vào ngăn bàn của Aso khi nào. Họ đã dò hỏi rất nhiều, rốt cuộc vẫn chưa thu được thông tin gì về kẻ khả nghi.

Cuối cùng là vụ xe điện đâm tôi.

Do đã biết nhãn hiệu ô tô nên tiến hành rất dễ dàng. Trước hết, cảnh sát rà soát xe tư của tất cả các giáo viên và gia đình học sinh. Không giáo viên nào sử dụng mẫu xe này. Có khoảng mười lăm gia đình học sinh sử dụng (Otani giải thích rằng đây là kiểu xe thể thao, không phù hợp với nam giới lớn tuổi nên hơi ít phụ huynh chọn dùng), trong số này chỉ có bốn xe màu “hơi đỏ” như tôi miêu tả, và cả bốn xe tối đó đều có bằng chứng ngoại phạm (Thật kì lạ!). Như vậy, chỉ còn khả năng thuê hoặc mượn xe của người quen, cảnh sát đang tiếp tục điều tra. Ở vụ của tôi, điều đáng quan tâm nhất là hung thủ biết lái xe hoặc có đồng phạm biết lái xe, nói khác đi là phải xem lại nhận định “học sinh gây án một mình”.

Có lẽ do nói nhiều khô cổ, Otani uống một hơi hết phần trà còn lại trong cốc, “Hung thủ quả xảo quyệt, hoặc cảnh sát quá kém cỏi, nên khoảng cách hai bên không có dấu hiệu thu hẹp. Điều tra tới mức này rồi mà mọi việc vẫn bế tắc. Đúng là mê hồn trận.”

“Hiếm khi thấy anh nản chí như vậy!” Tôi cầm phích nước từ dưới bếp đi lên, châm thêm nước sôi vào ấm trà. Mê hồn trận! Đúng là miêu tả phù hợp với hoàn cảnh lúc này. Bí ẩn phòng kín là một ví dụ điển hình. Cảnh sát đã lạc lối vào mê cung mà hung thủ bày ra và giờ đang mắc kẹt trong đó.

“Chà, tôi mào đầu hơi dài mất rồi.” Otani giơ tay nhìn đồng hồ và đổi thế ngồi.

Bất giác, tôi cũng ngồi thẳng lưng lên.

“Chắc anh cũng hiểu chúng tôi đã nỗ lực hết mình. Nhưng cuộc điều tra này còn thiếu một yếu tố vô cùng quan trọng và vì thế chưa thu được kết quả có tính quyết định. Anh có biết yếu tố đó là gì không? Động cơ gây án đấy. Về điểm này, chúng tôi điều tra cách mấy cũng không ra đáp án. Trường hợp Murahashi, do công tác ở trường, khó mà nói anh ta không bị ai thù oán. Vấn đề ở đây chính là anh, anh Maejima ạ! Chúng tôi đã tìm hiểu khá nhiều người xung quanh anh. Kết quả là không có gì. Tuyệt nhiên không. Chẳng có lý do nào đáng kể khiến anh phải ngại tiếp xúc với ai. Chúng tôi cũng hỏi thăm các lớp anh từng chủ nhiệm, đánh giá đều tốt cả, chắc là tại anh không bao giờ can thiệp vào chuyện của học sinh, nguồn gốc của biệt danh ‘cái máy’. Có học sinh nhận xét, ‘Thầy ấy rất lạnh nhạt, nhưng như thế lại càng tốt.’ Có giáo viên bình luận anh được tuyển vào không phải để làm giáo viên, mà là để làm huấn luyện viên bắn cung.”

“Học sinh bây giờ không tin tưởng hay kì vọng gì ở giáo viên cả.”

“Có vẻ như vậy. Tiện thể thì tôi đã nghe một chuyện khá thú vị.” Ngừng một lúc, Otani tiếp tục. “Một học sinh kể thầy ấy thật ra rất tốt bụng. Trong chuyến leo núi năm ngoái có bạn bong gân và thầy đã cõng bạn xuống núi. Mặc dù bạn bảo không đau lắm nhưng thầy khuyên ‘Cứ để khập khiễng thế mà xuống núi sẽ gây tổn thương cho chân.’ Học sinh đó nói với tôi rằng, thầy ấy tuy là ‘cái máy’, nhưng luôn đối xử với học sinh như con người.”

Leo núi là một hoạt động dã ngoại. Nghe Otani kể tôi mới nhớ, đúng là tôi có cõng học sinh xuống núi. Ai nhỉ? Nghĩ tới đây, hình ảnh xa xôi bất chợt hiện về tinh tươm khiến tôi suýt buột miệng “A!” Đúng rồi. Học sinh bong gân là Yoko. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cô bé có thiện cảm đặc biệt với mình. Chỉ qua một nghĩa cử này, Yoko đã châm chước cho mọi khuyết điểm của tôi.

“Anh đã nhớ ra, phải không?” Không biết mặt tôi thể hiện cảm xúc gì, nhưng câu hỏi của Otani khiến tôi nóng bừng hai má. “Tôi vốn cho rằng ở anh không có điểm gì khiến học sinh muốn giết hại. Nghe chuyện này xong, tôi lại nảy ra suy nghĩ khác. Nếu có học sinh chỉ qua một hành động nhỏ mà nhìn nhận khác đi và yêu quý anh, thì cũng có thể ngược lại. Nghĩa là, có khi chỉ vì một chuyện rất nhỏ mà học sinh trở nên căm thù giáo viên…”

“Tất nhiên là thế.” Một điều không hề lạ đối với tâm lý của nữ sinh cấp ba.

“Anh nghĩ sao? Liệu nó có thể thúc đẩy hành vi sát nhân không?” Otani hỏi, ánh mắt rất nghiêm túc.

Câu hỏi quá khó. Nhưng tôi trả lời trung thực, “Tôi nghĩ là có.”

“À thế à?” Otani trầm ngâm lim dim mắt. “Tóm lại là khi học sinh cảm thấy bị tước đoạt những gì chúng coi là đẹp đẽ, thuần khiết, không giả tạo như anh vừa nói phải không? Tôi đang nghĩ khi gặp các lý do như vậy, học sinh liệu có trợ giúp cho hành vi gây án của bạn mình không?”

“Ý anh là… có đồng phạm?”

Otani từ tốn gật đầu.

“Đối với thanh thiếu niên, có những tác động tâm lý còn mạnh mẽ hơn cả pháp luật và chuẩn mực xã hội. Tôi biết vì đã trải qua vài lần rồi. Cuộc điều tra lần này có một số điểm mà tôi không tài nào hiểu được. Hầu như không ai bắt gặp hay đứng ra làm chứng bất cứ điều gì. Chắc chắn phải có người biết ít nhiều, nhưng đều không sẵn sàng kể cho chúng tôi nghe. Có thể học sinh biết ai là hung thủ, nhưng lại bao che, không mong muốn hung thủ bị bắt dù đó là ai. Có lẽ vì bản năng chúng thấu hiểu nỗi khổ tâm của hung thủ. Đây cũng là một dạng đồng phạm. Dường như cả trường nữ sinh Seika đang che giấu sự thật.”

Tôi có cảm giác bị một mũi tên đâm vào giữa ngực, chính tôi cũng biết mình đang tái mặt.

“Thế nên, tất cả chỉ còn trông đợi vào anh, Maejima. Người suy đoán ra động cơ gây án chỉ có thể là anh.”

“Ừm…” Tôi lắc đầu. “Nếu đoán ra thì tôi đã nói với các anh từ lâu rồi.”

“Hãy nghiền ngẫm thêm lần nữa!” Otani nói với giọng khẩn thiết đến nỗi tôi thấy mủi lòng. “Những lời anh vừa nói, nếu đúng, thì sự thể sẽ thế này. Anh và Murahashi đã tước đoạt điều gì đó đẹp đẽ, thuần khiết, không giả tạo của học sinh, khiến chúng đem lòng căm ghét. Hãy cố gắng hồi tưởng. Trong trí nhớ của anh chắc chắn có câu trả lời.” Tôi nghe mà chỉ biết ôm đầu, Otani vẫn tiếp tục nói. “Tôi không đề nghị anh trả lời ngay. Nhưng với cảnh sát, đây là một manh mối. Anh hãy thận trọng rút nó ra cho chúng tôi.”

Dứt lời, Otani đứng dậy, dáng vẻ rất khó nhọc. Tôi đứng dậy theo, trong lòng hết sức nặng nề.