Chương 17
Chủ nhật, ngày 6 tháng Mười. Sân vận động thành phố. Trời trong xanh.
“Nhưng gió mạnh thế này là mệt đây!” Kei chỉnh lại bộ cung tên, tay giữ chiếc mũ trắng thỉnh thoảng suýt bị gió thổi bay.
“Tùy cách nhìn nhận thôi. Gió mạnh làm điểm số chung của mọi người thấp xuống, biết đâu chúng ta lại có cơ hội?” Kanae nói, xem chừng rất chắc chắn rằng mình sẽ không bị ảnh hưởng bởi thời tiết.
“Không dễ dàng thế đâu. Với tốp đầu bảng, chút gió máy nhằm nhò gì, còn với tốp cận biên, gió kiểu này là khó chơi lắm.”
Kei và Kanae tỏ ra khá thoải mái vì đã quen thi đấu. Đây là cơ hội giành giải cuối cùng trong đời học sinh, nhưng cả hai đều không xốn xang. Nhóm lớp Mười thì khỏi bàn. Nhóm lớp Mười một đáng lẽ có thể thảnh thơi, thế mà dáng vẻ lại rất căng thẳng.
Cả đội đã lắp xong tên và khởi động tại một góc nhỏ trên sân, sau đó đứng thành vòng tròn xung quanh tôi.
Kei cất tiếng, “Tới giờ ra trận rồi, run sợ hay dao động cũng không để làm gì, cứ tập trung bắn thôi. Mọi người hãy cho thấy kết quả luyện tập hằng ngày của mình nhé.”
Tiếp theo đến lượt tôi. “Lúc này tôi không muốn nói gì cả. Chỉ mong các em cố gắng.”
Các cung thủ trường Seika tỏ lời động viên nhau rồi tỏa ra. Từ giờ cho tới khi thi đấu xong, cả đội sẽ không tập trung nữa. Cuộc chiến cô đơn theo đúng nghĩa đen bắt đầu.
Điểm số chung cuộc được tính dựa trên tổng số điểm của hai cự ly 50 mét và 30 mét. Bắn ba mũi tên trong vòng hai phút rưỡi được tính là một lần bắn. Mười hai lần cho cự ly 50 mét, mười hai lần cho cự ly 30 mét. Tổng cộng phải bắn 72 mũi tên, tổng điểm cao nhất là 720 điểm.
Có hơn 100 nữ sinh tham gia thi đấu, năm người đứng đầu sẽ được chọn thi đấu toàn quốc. Năm ngoái Kei đứng thứ bảy. Chính vì thế, cơ hội năm nay rất lớn.
“Em không biết có thể cố gắng đến đâu…”
Tôi đang ngồi trên thùng đựng đồ bắn của Kanae và chăm chú đọc cuốn sổ ghi thành tích các năm trước thì Kei tới bắt chuyện.
“Phong độ hôm qua ra sao?” Tôi hỏi, mắt vẫn không rời cuốn sổ.
“Bình thường ạ. Không biết thầy thấy thế nào?”
Kei nói, pha chút trách móc ngầm. Mà cũng không oan. Hai ba bữa nay tôi không tham gia đầy đủ các buổi tập của câu lạc bộ. Hết giờ dạy là tôi về nhà ngay, cứ như vậy cho tới ngày thi đấu hôm nay.
“Tôi tin các em.” Đặt cuốn vở xuống, tôi đứng lên, đi về phía dãy ghế dành cho ban tổ chức. Tôi tin các em. Không biết Kei có hiểu được nghĩa khác của câu nói này hay không.
Ban tổ chức đang họp rà soát tỉ mỉ trước giờ thi đấu. Công đoạn được đặc biệt lưu ý là ghi điểm. Đây là môn thể thao cạnh tranh nhau từng điểm một, nên sai sót nhỏ có thể gây ảnh hưởng lớn.
Việc ghi điểm trong cuộc thi này tiến hành theo phương thức “quan sát lẫn nhau”. Trong hạng mục thi đấu cá nhân, không phải một người bắn một bia, mà hai, ba người bắn chung một bia. “Quan sát lẫn nhau” tức là cung thủ bắn chung bia sẽ ghi điểm của nhau. Tất nhiên, chỉ như thế thì chưa đủ công bằng. Bởi vì có nhiều trường hợp phía ghi điểm và phía được ghi điểm không thống nhất về điểm số của mũi tên. Ví dụ, mũi tên cắm vào lằn ranh giữa điểm 9 và 10. Mặc dù nguyên tắc chung là nếu mũi tên cắm một chút lên lằn ranh thì được xem như đạt điểm cao hơn, nhưng thực tế, đôi khi không thể xác định tên thuộc bên điểm nào. Người bắn đương nhiên muốn điểm cao. Người ghi lại muốn điểm thấp vì đó là đối thủ của mình. Lúc này cần sự xuất hiện của giám định viên bia bắn, tức là một dạng trọng tài. Trọng tài sẽ xem xét mũi tên và công bố điểm một cách công bằng. Cả người bắn và người ghi điểm đều không có quyền khiếu nại.
Cứ sau hai lần bắn, người ghi điểm lại báo tổng điểm của sáu mũi tên cho ban tổ chức. Người phụ trách sẽ ghi điểm số lên bảng để thông báo tiến trình.
“A a, chào cậu, Maejima.” Một người đàn ông đứng ở rạp của ban tổ chức cất tiếng gọi. Đó là Ihara, giáo viên trường trung học R. Anh ta vốn là một cung thủ nổi tiếng, vóc người thấp đậm, khuôn mặt ngăm đen có phần khắc khổ. “Chà, nghe bảo năm nay bên Seika toàn tuyển thủ mạnh phải không?”
Ihara bắt chuyện, giọng đầy tự tin, hẳn là do bề dày dự giải quốc gia ba năm liên tiếp. Tôi gượng cười xua tay.
“Mạnh nhất từ trước tới nay thôi anh.”
“Cậu lại khiêm tốn. Có Sugita Keiko đúng không? Chắc chắn năm nay sẽ lọt bảng thi toàn quốc. Phong cách bắn dũng mãnh của Asakura Kanae cũng đáng chú ý đấy.” Anh ta ghé lại gần tôi, đảo mắt nhìn quanh và hạ giọng. “Thế mà người ta đồn năm nay Seika sẽ bỏ thi. Câu lạc bộ không ảnh hưởng gì hả cậu?”
Chắc Ihara nghe tin về hai án mạng qua báo đài, nhưng dứt khoát chẳng ngờ mục tiêu của hung thủ chính là tôi đây. Nếu biết thì anh ta sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Nghĩ vậy, tôi thấy bộ mặt lo âu của anh ta thật ngộ nghĩnh.
Trả lời qua quýt cho xong, tôi ghé vào chào ban tổ chức. Đang trao đổi về cuộc thi, ai nấy đều nín bặt và quay ra nhìn tôi với ánh mắt hóng chuyện, “Chắc thầy vất vả lắm hả?” Tôi chỉ đáp “Tôi không rõ lắm đâu” rồi nhanh chóng bỏ đi.
9 giờ thì khai cuộc. Sau ba mũi tên bắn thử ở cự ly 50 mét, đợt bắn đầu tiên chính thức bắt đầu.
Trong hạng mục thi đấu cá nhân, vận động viên cùng trường được sắp xếp đứng cách xa nhau. Tôi quyết định quan sát từ chỗ ngồi sau lưng Kanae. Chẳng mấy chốc cô bé đã bắn tới mũi thứ ba. Bắn xong, cô bé nghiêng đầu, lấy ống nhòm xác định vị trí mũi tên rồi quay lại vị trí đứng bắn với vẻ buồn bực.
“g điểm, 7 điểm… Cuối cùng là 6 điểm. Có lẽ hơi dùng sức quá.”
“Hai mươi hai điểm à? Cũng không đến nỗi.” Tôi gật gù.
“Còn ba mươi giây nữa hết giờ!” Loa phóng thanh thông báo. Hầu hết các cung thủ đều đã bắn xong và quay về chỗ ngồi nghỉ.
“Thầy xem kìa. Không khác gì mọi khi…”
Nhìn theo hướng Kanae chỉ, tôi trông thấy Kei đang thong thả ngắm bắn mũi cuối cùng, xung quanh không còn ai. Nếu quá giờ quy định, mũi tên có số điểm cao nhất sẽ không được tính.
“Đến bó tay mất thôi!” Tôi còn đang làu bàu thì Kei đã thả dây cung. Phập! Mũi tên cắm chặt vào bia. Tiếng trầm trồ và tiếng vỗ tay cùng rộ lên. Bắn tốt! Kei thè lưỡi rồi rời khỏi vị trí thi.
12 giờ 10 phút. Cự ly 50 mét kết thúc. Giải lao bốn mươi phút.
Kết quả đơn nữ:
Có thể nói kết quả như mong đợi. Kei hài lòng nhồm nhoàm nhai bánh mì kẹp thịt.
“Kanae đứng thứ tám nên cũng hy vọng đó. Chỉ cần vượt qua ba người…”
“Dạ, nhưng 30 mét gần đây em bắn khá loạc choạc. Em sẽ cố gắng không phạm lỗi. Mà Emi giỏi quá. Mới lớp Mười đã đứng thứ mười bốn, kỉ lục của câu lạc bộ mình đấy.”
“Ôi… ăn may ấy ạ. Buổi chiều chắc em sẽ bắn trượt nhiều.” Emi khiêm tốn nói, giọng lí nhí như muỗi kêu. Gần đây phong độ cô bé rất tốt, thi đấu vẫn duy trì được trạng thái ổn định, quả là đáng ngạc nhiên. Cơ thể mảnh khảnh thế kia, không biết sức mạnh tinh thần ấy lấy ở đâu ra?
Ở cự ly 30 mét, ba cô bé vẫn giữ được phong độ. Nhưng vào tới đây, các tuyển thủ hàng đầu cũng không bắn hỏng nhiều, nên rất ít hy vọng vị trí xếp hạng có thay đổi lớn.
“Tình hình này giỏi lắm lên được thứ sáu.” Ở các đợt bắn sau của cự ly 30 mét, giọng Kanae bắt đầu uể oải.
“Các lượt bắn còn lại đều 10 hết thì lội ngược dòng ngoạn mục đấy em.”
“Dạ, lý thuyết thì thế… Mà thầy ơi, thầy không sang xem Kei à? Ban nãy Kei rớt xuống thứ năm rồi…”
Tôi đã đoán được kết quả này từ trước. Cung thủ đứng thứ năm ở cự ly 50 mét nổi tiếng bắn tốt ở cự ly 30 mét.
“Kei không sao đâu. Tôi có qua xem cũng không giúp được gì.”
“Hôm nay thầy toàn xem em bắn mà chẳng hề đoái hoài tới Kei. Có chuyện gì ạ?”
“Chẳng có chuyện gì hết. Đừng nghĩ linh tinh, tập trung bắn đi!”
Giọng tôi đanh lại, Kanae không ca cẩm nữa, dù thấy rõ là tôi hơi lạ. Nhưng lúc này tôi cũng không biết tỏ thái độ nào hơn.
“À, em phải đổi mũi tên.” Như để thay đổi chủ đề, Kanae mở ống đựng lấy ra vài mũi tên mới. Những mũi tên cô bé đang dùng có vẻ sắp rụng hết lông đuôi. “Được rồi… Thôi, em đi đây.” Kanae vui vẻ nói, vẫn để ống mở và tiến lên thực hiện thao tác bắn không biết đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay.
Tôi nhìn ống đựng của Kanae và chợt lấn cấn khi dừng mắt ở mũi tên hộ mệnh tôi cho cô bé. Vì tôi đã cho, nên Kanae mang theo cũng không có gì lạ. Lạ ở đây là số hiệu ghi trên đó. Thông thường, mỗi cung thủ đều đánh số lên từng mũi tên của mình, mục đích là để phân biệt, nắm được tình trạng tên và tiện chọn mũi tốt nhất khi thi đấu. Tôi thấy lạ về con số trên mũi tên. Thật bất thường khi Kanae có mũi tên hộ mệnh mang số hiệu này.
Tại sao Kanae lại có nó? Tôi băn khoăn mãi. Có thể cũng không mang ý nghĩa gì đặc biệt cả, nhưng tự nhiên, trống ngực tôi cứ đập thình thịch. Tại sao Kanae có mũi tên này? Mũi tên dài 28,5 inch này… Bất thình lình, tim tôi như bị bóp nghẹt, cảm giác khó thở, đầu đau như búa bổ.
Lòng như nổi bão, tôi nín thở, tưởng chừng trông thấy màn sương dày đặc trôi theo gió, rồi từ từ loãng ra.