Chương 6
Nhưng Chú Quyên vẫn còn đợi chúng tôi ở trụ sở hãng hàng không. Xe ngừng lại đúng vào lúc chuông nhà thờ thành phố đổ lễ chiều. Tiếng chuông âm vang trong bầu trời ướt sũng, khu phố loáng thoáng bóng người, ai nấy đều co ro trong những tấm áo mưa, áo rét, tất cả như một lời nhắc nhở các du khách rằng, họ chỉ là những người lạ trong thành phố.
Tôi nhớ lại một câu thơ đã đuợc nghe đọc đâu đó còn sót trong đầu:
Hãy rung lại tiếng chuông
một ngày nào trong quá khứ
Có thể em sẽ nghe ra hồn mình
còn run rẩy trong từng mỗi thanh âm.
Lãm gọi:
- Chú Quyên! Chú Quyên!
Chú Quyên ăn mặc sang trọng, đón chúng tôi bằng một chiếc xe hơi đen, mới. Lãm giới thiệu tôi với ông. Trong khi chờ lấy lại hành lý, chú Quyên hỏi thăm chúng tôi về chuyến bay vừa rồi:
- Mưa gió thế này, chắc máy bay làm các cháu mệt lắm?
Tiếng nói của ông lẫn với tiếng chuyên trò của những người chung quanh đang luc tục xuống xe, nhận lại hành lý. Vài chiếc taxi lượn vòng mời khách. Quang cảnh rộn rịp trong chốc lát và chỉ ở một chỗ, cho thấy rõ cái vắng vẻ của tỉnh lỵ.
Khôi ghé tai tôi bảo:
- Chị có nghe thành phố rung chuông đón chúng ta?
Một trận gió cuốn mưa cuộn tròn lại thành một cây nước giữa đường, ùa tới, cả khu phố dường run rẩy. Trận gió lướt qua, tôi nhìn xuống con dốc truớc mặt bảo với Khôi:
- Tôi lạnh quá.
Lãm quay sang hỏi chú Quyên:
- Mới mưa hay mưa lâu rồi hả chú?
Chú Quyên nói:
- Không, trời không mưa dầm đâu mà sợ. Mau lên xe về kẻo ướt. Có lẽ hôm nay có bão rớt nên mới mưa lớn thế.
Chú Quyên. Tên người đàn ông dội trong tôi một âm vang gì đó. Phải rồi, tên chú tôi đã nghe trong một bản nhạc:
Vuờn xuân có một con đỗ quyên
Hót lên hoài ngàn muôn tiếng sầu thảm.
Đỗ quyên, giống chim của mùa hè. Chú nói, chú mong các cháu sẽ được vui ở nhà chú trong kỳ nghỉ hè này.
Tôi không biết nói gì với chú nên yên lặng.
Khôi nói nhỏ với tôi:
- Chú Quyên góa vơ đã năm sáu năm.
Tôi nhìn xuống con dốc một lần nữa, tự nhiên cảm thấy thật sự xa lạ với tất cả cảnh vật và những người xung quanh. Chú Quyên, Lãm, Khôi, thật ra họ chẳng có liên hệ gì với tôi cả. Họ chỉ là những người quen biết. Họ có những dây liên lạc ruột thịt, còn tôi, tôi chỉ là người ngoài, là khách của gia đình họ.
Trời mưa và lúc xe chạy xuống dốc, tôi nhìn thấy sương mù ủ kín trên mặt hồ, gió từ dưới hồ thổi lên càng lạnh. Những cây anh đào hai bên lề đường trụi lá, trông như đã chết khô, nhưng cỏ và các rừng thông đều xanh tươi. Khu chợ vẫn đông người qua lại. Cảm giác bơ vơ tôi tưởng như đang biến thành sự lạnh lẽo bám trên người. Dĩ nhiên, tôi biết rõ đây chỉ là một chuyến đi chơi của tôi, không có gì quan trọng trong những ngày nghỉ học này, nhưng phải ra khỏi gia đình, ra khỏi mái nhà quen thuộc của mình, nhập hẳn vào một khung cảnh mới, tôi mới nhận ra sự xa lạ của mình đối với đời sống.
Đèn trong các cửa tiệm đã đuợc thắp lên, thấp thoáng sau các tàn cây và các khung cửa trong bóng mưa, làm nhớ nhà, và trong nỗi nhớ nhung, buồn bã tình cờ đó, tôi bỗng nhận ra tôi đã im bặt khá lâu, nhận ra sự thách thức, đe dọa của đời sống khi người ta phải sống một mình.
Ngồi trên xe, Lãm hỏi thăm chú Quyên về công việc làm ăn, về mùa trái cây Đà Lạt, về nhà cửa.
Chú Quyên lúc nào cũng tươi cười trả lời các câu hỏi của Lãm. Lãm hỏi để mà hỏi. Chú Quyên trả lời để mà trả lời, những câu hỏi và trả lời không có gì đáng chú ý. Chú Quyên bảo người tài xế lái xe quanh hồ một vòng cho chúng tôi xem hồ. Hồ nước gió thổi làm thành những đợt sóng lớn. Những chỗ có bóng cây mặt nước trông thẫm lại và những ngấn cây vẽ thành một đuờng vòng lồi lõm với khoảng trời sáng hơn giữa mặt hồ giống như một mặt gương xỉn. Xe chạy chậm chậm, tôi nghe cả thân thể chìm đắm trong một môt sự váng vất êm đềm. Trong hồn tôi lúc ấy cũng xôn xao những câu thơ, những chữ, những hình bóng lờ mờ rơi vỡ, tan nát, không thể nhập lại.
Ôi những ao hồ trên quê hương tôi
Như những dấu chân của định mệnh hiện hình dẫm xuống
Không thấy tôi nói gì, chú Quyên quay lại hỏi:
- Cô Thục đã bắt đầu nhớ nhà rồi sao?
Tôi mỉm cười với ông, nói:
- Không ạ. Tự nhiên cháu thấy lạnh và lười biếng quá.
Khôi ngó tôi trong tấm kính xe bảo:
- Nếu chị Thục chưa muốn về nhà ngay thì xuống xe vào đây thuê thuyền đạp chơi một lát.
Thực ra, tôi đã mệt lắm, muốn về nghỉ, nhưng nghĩ, nhà chẳng phải nhà mình, tôi sẽ phải làm quen với mọi vật dụng xa lạ, từ các lối ra vào, bàn ghế, giường nệm, chỗ tôi ở sẽ như thế nào, có cửa sổ trông xuống vườn hay nhìn ra đồi núi, mặt hồ, những tưởng tượng làm tôi ngần ngại. Nhưng bỏ xe xuống đi chơi trong lúc chân tay mỏi rời thế này cũng chán, nhất là nghĩ đến lúc về vẫn phải làm tất cả những gì mình đang muốn tránh, nên tôi không biết quyết định thế nào.
Chú Quyên quay lại nhìn chúng tôi, bảo:
- Nếu các cháu thích cứ xuống đi chơi. Nhưng nhớ là tối nay sẽ có một dạ hôi nho nhỏ chú muốn đưa các cháu tới dự.
Đây lại cũng là một mối phiền hà nữa. Tôi ít giao thiệp với "thế giới bên ngoài", thành thử còn vụng về trong giao tế. Tôi không biết trong các buổi tiếp tân như thế, nguời ta cần phải có những cử chỉ, cách ăn nói, đi đứng thế nào cho thích hợp.
Để tiện việc suy nghĩ và chuẩn bị cho buổi tối, tôi nói với Khôi, xin chú Quyên cho xe ngừng lại, tôi muốn tản bộ coi thành phố ngay bây giờ. Chú Quyên vui vẻ bảo xe ngừng lại.
Tôi và Khôi xuống xe. Lãm kêu mệt, muốn về nhà nghỉ. Nó cũng nói không muốn bỏ phí cuộc vui buổi tối.
Chú Quyên nói:
- Các cháu cứ đi quanh quẩn. Lát, chú sẽ cho xe ra đón.
Tôi cảm ơn ông rồi nói:
- Để chúng cháu đi bộ về cũng được ạ. Vì chúng cháu cũng chưa biết đi đâu, xe biết đón ở chỗ nào.
Chú Quyên cười:
- Thành phố có một chút thế này xe chạy quanh một lúc thế nào chẳng gặp.
Khôi nói:
- Chú đừng bận tâm. Chúng cháu sẽ vế kịp bữa cơm tối.